Trans The True Face Of A Leader Bottom Namjoon
Namjoon mở mắt của mình vì nỗi đau nhói đến từ phía sau. Anh đưa một tay xuống phía dưới và đụng đến chất dính dính, tinh dịch. Anh lết mình khỏi giường và và dựa vào tường để tìm kiếm sự hỗ trợ. Cái sự đau đớn dưới cổ chân của anh đã giảm đi nhưng anh vẫn không thể đi một cách bình thường nếu không có sự hỗ trợ.Trong một khoảnh khắc, cánh cửa mở ra và Eric cùng một người đàn ông khác đi vào phòng. Namjoon che đi phần trần truồng phía dưới bằng một tay. Eric nắm lấy một tay của Namjoon và đưa anh về lại giường."Cậu bé, đây là bác sĩ riêng của tôi đến từ New Zealand. Anh ta có thể giúp cổ chân của em hồi phục."Sau một lúc, bác sĩ đã quấn cổ chân của Namjoon lại xong."Tất cả đã ổn thoả. Trong vòng tối đa 2 tháng, nó sẽ hồi phục.""Cảm ơn bác sĩ." Eric nói,bắt tay với anh ta.Namjoon gật đầu, thầm thì lời cảm ơn trong khi bác sĩ rời đi.Hắn ta ngồi xuống giường kế bên Namjoon. Anh cuộn người lại, tránh xa người kia.Eric lấy điện thoại từ túi và mở Twitter."Nhìn đi."Namjoon nhìn vào màn hình điện thoại và khi anh đọc bài đăng, mắt anh mở to.Nhóm của anh đăng một tin nhắn nói rằng nhóm trưởng đã bị bệnh và sẽ vắng mặt một thời gian. Bệnh?! Anh bị bắt cóc và họ nói anh bị bệnh?! (Chỗ này đừng bắt lỗi Joon vì không biết nghĩ, những người có bệnh tâm lý thường sẽ nghĩ theo hướng tiêu cực)Mắt của Namjoon mở to và anh che miệng mình. Các chàng trai không muốn anh trở lại. Có vẻ họ đang vui vẻ."Này cậu bé, đừng lo lắng. Tôi sẽ ở đây với em mà. Tôi sẽ không bỏ rơi em đâu vì đơn giản là tôi yêu em." Eric nói, nắm lấy hai bên má hốc hác của Namjoon. Hắn nắm lấy vai của Namjoon và để anh nằm lên giường."Hãy để tôi làm em quên tất cả." (Chịch nói mẹ đi 😌😌😌)Eric bắt đầu hôn cổ Namjoon và nắm lấy mặt trên của đùi anh và bóp nó. Hắn ta nhấc đôi chân của Namjoon lên vai mình và hôn, liếm môi của Namjoon trong khi đụng đến hậu môn của anh. Namjoon há miệng khi ngón tay kia đi vào nơi đó của anh, cho chiếc lưỡi có cơ hội xâm chiếm khoang miệng anh.Có một sự hoà quyện của lưỡi và nước bọt trong khi Eric trượt thêm một ngón tay khác vào bên trong anh và tách nó ra.Cả hai tách ra khi đã hết không khí và chiếc lưỡi của hắn lướt xuống đầu ngực của Namjoon. Chàng trai phía dưới cong lưng lên và thở hổn hển khi những ngón tay đã rời khỏi.Chúng được thay thế bởi dương vật của hắn ta. Anh bấu lấy grap giường cho đến khi những đầu ngón tay biến thành màu trắng.Anh thấy đầu gối của mình ở tất cả các nơi trong đầu và dương vật của hắn đã vào hết bên trong anh. Đầu khấc đụng vào tuyến tiền liệt khiến Namjoon rùng mình. Namjoon cong lưng và hậu môn của anh đóng mở để kẹp chặt lấy dương vật. Eric rời môi mình khỏi ngực của anh, để lại một số dấu hôn. Hắn bắt đầu đẩy vào với lực của một con thú, tách hai chân của anh từ đầu gối.Namjoon nhắm mắt lại và không lâu sau đó, hắn ta ra trên bụng anh."Nó… đau…" Namjoon thì thầm trong khi đang đứng trên bờ vực của chịu đựng và khóc. Hậu môn của anh bị lạm dụng và đỏ lên, bây giờ có cả đống tinh dịch của cả tối qua và bây giờ ở trong. Nhưng hậu môn không phải thứ duy nhất khiến anh đau. Những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt, anh nhớ về bài đăng trên twitter.
Đã chính thức. Tim của Namjoon đã chính thức rách đi. Khốn khổ của vết nứt cuối cùng.__________"Anh không thích ý tưởng đó đâu nhưng đó là điều khả thi nhất chúng ta có thể làm." Jin nói với mọi người. Tất cả đã quyết định với boss sẽ nói gì đó với fan vì Ami bắt đầu lo lắng. Nhưng tất cả chỉ nói dối."Chúng mình xin lỗi các cậu, ARMY vì chúng mình đã không nói gì. Trưởng nhóm của chúng mình, Namjoon, đã bị bệnh và anh ấy phải nghỉ ngơi. Chúng mình sẽ thông báo sớm nhất cho các cậu.
Cảm ơn các cậu vì đã ủng hộ và giữ an toàn."
Tất cả viết bài đăng và gửi cho fan. "Chúng ta không thể không làm gì đó!" Jungkook kêu lên. Tất cả nhìn nhau. Mọi người không thể nhìn nhận nhau bất cứ thứ gì. Tất cả đã bị sụt cân vì lo lắng và không thể ngủ nếu không có ác mộng.Cánh cửa mở ra và quản lý chạy vào phòng, và thở vì hết hơi."Cảnh sát đã bắt bác sĩ tâm thần vì nghĩ rằng ông ta có liên quan tới việc Namjoon biến mất."________________Dịch xong thấy mình bơ phờ kinh khủng.
Đã chính thức. Tim của Namjoon đã chính thức rách đi. Khốn khổ của vết nứt cuối cùng.__________"Anh không thích ý tưởng đó đâu nhưng đó là điều khả thi nhất chúng ta có thể làm." Jin nói với mọi người. Tất cả đã quyết định với boss sẽ nói gì đó với fan vì Ami bắt đầu lo lắng. Nhưng tất cả chỉ nói dối."Chúng mình xin lỗi các cậu, ARMY vì chúng mình đã không nói gì. Trưởng nhóm của chúng mình, Namjoon, đã bị bệnh và anh ấy phải nghỉ ngơi. Chúng mình sẽ thông báo sớm nhất cho các cậu.
Cảm ơn các cậu vì đã ủng hộ và giữ an toàn."
Tất cả viết bài đăng và gửi cho fan. "Chúng ta không thể không làm gì đó!" Jungkook kêu lên. Tất cả nhìn nhau. Mọi người không thể nhìn nhận nhau bất cứ thứ gì. Tất cả đã bị sụt cân vì lo lắng và không thể ngủ nếu không có ác mộng.Cánh cửa mở ra và quản lý chạy vào phòng, và thở vì hết hơi."Cảnh sát đã bắt bác sĩ tâm thần vì nghĩ rằng ông ta có liên quan tới việc Namjoon biến mất."________________Dịch xong thấy mình bơ phờ kinh khủng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com