Trans Taeny Fly To Your Heart End
"Thông tin dự báo thời tiết quốc tế Los Angeles cho Juliet 1450 về thời tiết của Zulu . Hướng gió 230 ở vị trí số 6, khả năng hiển thị 1 0 . Nhiệt độ 33, điểm sương là âm ba độ. Cao độ 2995. Cách tiếp cận IFR là ILS hoặc trực quan, đường băng số 24 phải và 24 trái. ILS đồng thời song song có cách thức tiếp cận để sử dụng. Máy bay VFR hướng dẫn hướng bay. Toàn bộ máy bay đọc lại và chờ chỉ dẫn. Hỏi ý kiến người giám sát liên lạc ban đầu mà bạn có thông tin về Juliet."
Cả phi công chính lẫn phụ đang cùng chăm chú lắng nghe lời nhắn từ ATIS. Họ ghi chú lại các thông tin, lưu trữ vào trong đầu. Phi công phụ, chàng trai 28 tuổi tên Kim JongHyun, giơ ngón cái với phi công chính như một sự ngầm đồng ý để tiếp tục hạ cánh. Tuy vậy, họ vẫn còn một vài dặm trước khi tiếp cận sân bay. "Đừng có toe toét như kẻ điên nữa, anh làm em sợ đó."
"Anh chỉ đang cổ vũ em thôi. Tóm lấy cô ấy đi, hổ con."
Phi công chính, Kim Taeyeon, với khuôn mặt kiểu 'Anh biết rằng mọi chuyện không phải thế...'
"Có phải chúng ta lại nói lại câu 'Tôi-đau-đớn-khi-bị-hôn-thê-đá-sau-hai-năm-bên-nhau-và-giờ-tôi-sợ-hãi-để-bắt-đầu-một-mối-quan-hệ.'?"
"Anh đang nói bóng gió về việc em sợ hãi với tình yêu đó hả?" Taeyeon đáp trả. Cậu rất nhạy cảm khi tình cũ của mình được nhắc đến trong các cuộc trò chuyện. "Hay là anh đang nói rằng em chơi đùa với cô gái ở trạm ATC?"
Bị đẩy vào tình huống buộc tội, JongHyun cau mày, "Nếu em nghĩ như vậy thì có lẽ thật sự là như vậy đó." Anh nhún vai, bỏ lơ hoàn toàn biểu hiện của Taeyeon, "Mười dặm nữa, tốt hơn hết là em nên để lại lời nhắn ngay bây giờ đi." Sau đó chủ đề liền được thay thế.
Mặc dù Taeyeon vẫn còn hơi giận vì bị chọc tức nhưng cậu hiểu rõ vấn đề. "Sân bay Los Angeles, máy bay Hotel Lima số hiệu 8271, chín dặm về phía Đông Bắc, xin được hạ cánh theo thông tin từ Juliet." Những câu chữ dễ dàng phát ra từ đôi môi Taeyeon nhờ việc luyện tập thành thạo.
Mọi chuyện xảy ra y hệt như ba ngày trước, trừ việc lần này Taeyeon cảm thấy vô cùng phấn khởi, khác với tâm trạng thường ngày. Cậu đã được tham gia vào những chuyến bay kể từ khi còn nhỏ, cha cậu sở hữu một công ty hàng không tư nhân ở quê nhà. Nó thật sự không phải công ty quá lớn. Gồm các máy bay tự động, thường được sử dụng để rải hoá chất cho cây trồng và đôi lúc để đưa những quảng cáo lên cao.
Dù sao thì, nó đóng góp một phần rất lớn cho sự nghiệp của Taeyeon. Cùng với người phi công đồng thời cũng là cha của mình, Taeyeon đã được luyện tập từ rất sớm. Ở tuổi 16, cậu đã có thể một mình tự lái được chuyến bay đầu tiên và sang 17, cậu nhận được bằng phi công với khoảng một nghìn giờ bay dưới vành đai. Hiện tại, Taeyeon 25 tuổi và sau hai năm có được bằng cử nhân về kĩ thuật trình độ cao, cậu nắm chắc vị trí trong những chuyến bay quốc tế.
Với thành tích tuyệt vời như vậy, là lẽ thường tình khi Taeyeon nghĩ rằng cậu có tất cả mọi thứ, cho đến khi người cậu yêu bỏ đi vì một gã đàn ông và mọi thứ đã bị huỷ hoại. Phải mất hàng tháng trời JongHyun mới có thể lôi Taeyeon ra khỏi cái vỏ bọc mà cậu tự tạo nên, nhưng chiến thuật đưa cậu đến clubs vào ban đêm và chọn bừa một cô gái ở bar để trò chuyện đã hoàn toàn thất bại. Taeyeon không bao giờ giỏi trong bất kì mối quan hệ nào. Nói một cách dễ hiểu hơn, cậu là một kẻ khá vụng về trong xã hội, đó là điều kì lạ bởi công việc của cậu là một phi công, công việc đáng mơ ước với thu nhập hàng tháng cao ngất ngưởng cùng những chuyến bay đẹp mê ly, sẵn sàng tham gia vào bất cứ cuộc chơi nào. Không ít lần JongHyun và những phi công khác đã gọi Taeyeon là kẻ nhút nhát và cậu cũng chẳng hề bận tâm đến điều đó, bởi cậu biết đó là điều hoàn toàn chính xác. Thực tế ngay bây giờ, cậu đang nói chuyện với người kiểm soát viên không lưu, giọng nói của cô gái mà cậu đã phải lòng thậm chí là chỉ qua sự liên lạc, nhưng vẫn chưa có đủ can đảm để đối mặt với cô ấy.
"Hotel Lima 71, rẽ phải ở đường băng tiếp theo, tiếp xúc trạm kiểm soát mặt đất, điểm 65, rời khỏi đường bay."
Nếu người kiểm soát không lưu mà có cảm thấy nhàm chán vì phải nghe đi nghe lại những tin nhắn giống nhau thì điều đó cũng sẽ chẳng thể nào thể phát hiện được qua giọng nói của cô ấy. Nhưng nghĩ lại thì cô ấy vẫn điềm tĩnh như thường và Taeyeon thấy mình và cô ấy không khác nhau là bao. Cô nàng ở trạm ATC đang trốn mình sau những thông tin liên lạc, và thậm chí tệ hơn, cô bị mắc kẹt ở toà tháp ít nhất sáu tiếng một ngày. Bọn họ chắc chắn có điểm gì đó tương đồng.
"Rẽ phải, tiếp xúc trạm kiểm soát, Hotel Lima 71. Đi chơi với mình nhá?"
"Không."
Taeyeon thấy JongHyun đảo mắt khi nhiệm vụ của cậu thất bại, vậy nên Taeyeon đã cố tiếp cận theo một cách khác. "Ít nhất hãy cho mình biết tên cậu được không?"
"Không."
Đây là cơ hội cuối cùng. Cho dù cậu muốn dành hàng tiếng đồng hồ để trò chuyện — quấy rầy, có lẽ JongHyun đã đúng — với người kiểm soát viên không lưu, cậu biết rằng mình không thể làm điều đó. Thực ra, đó là việc làm trái quy tắc khi nói chuyện nhiều hơn mức cần thiết, hơn nữa đó lại là những vấn đề nho nhỏ như theo đuổi một ai đó. Taeyeon chỉ có thể ngạc nhiên rằng cô gái ấy đã không báo cáo hành động của cậu.
Có thể điều đó không làm phiền cô ấy nhiều như cô ấy nói.. Suy nghĩ ấy mang đến một nụ cười nhỏ hiện ra trên mặt Taeyeon. "Vậy thì mình sẽ gọi cậu là Rapunzel, bởi vì cậu cũng bị 'mắc kẹt' trong toà tháp!"
"Chuyện này thật sự-" Một lần nữa, Taeyeon ngắt liên lạc.
Từ tầm nhìn của mình, Taeyeon thấy Jonghyun lắc lắc đầu. "Sao vậy?" Cậu đặt vào tần số trạm kiểm soát mặt đất và không cần chờ câu trả lời từ người phụ lái, cậu nói qua mic, "Trạm mặt đất Los Angeles, Hotel Lima 71, taxi đón ở bãi đỗ xe."
"Máy bay Hotel Lima 71, taxi tới bãi đậu." Một giọng trầm nam tính đáp lại.
"Taxi tới bãi đậu, Hotel Lima 71."
JongHyun hoãn lại cuộc trò chuyện của họ vì anh đang tập trung đủ để đậu chiếc máy bay vào tới bãi đỗ. Có lẽ chỉ có khoảng thời gian này là máy bay đi chậm hơn ô tô. Đối với vật kim loại to bự này, phi công chính và phi công phụ phải hoàn toàn tin cậy vào cây gậy của người chỉ đường, khi họ ở trên cao và không đủ khả năng nhìn bất cứ thứ gì dưới mặt đất. Taeyeon và JongHyun cuối cùng cũng có thể thả lỏng khi người chỉ đường làm cả hai tay của mình thành dấu "X" với đôi gậy màu đỏ, họ đã an toàn hạ cánh.
"Em thật đáng xấu hổ."
"Em biết.", Taeyeon trả lời, cảm thấy hài lòng vì đó là một trong những điều cậu kiểm soát được trong một mối quan hệ. "Em mong là cô ấy không nổi giận với em." Cậu thoáng cau mày. Ngay cả sau cuộc trò chuyện vui vẻ ấy, cậu vẫn cảm thấy hơi băn khoăn.
"Sau cái tên 'Rapunzel'?, anh cá là cô ấy sẽ.", Anh chàng lớn tuổi hơn tháo dây an toàn và tai nghe sau đó vỗ vai người bạn tóc vàng của mình. "Nhưng dù sao, cái tên ấy đáng để đi nhậu vài li đó!" Anh lớn tiếng chúc mừng.
|20170704|
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com