TruyenHHH.com

Trans Stony The Continuing Adventures Of Doctor Potts And Captain Stevens


       Potts không quan tâm về quân đội lắm. Gã hiểu sự hữu ích của họ đối với SHIELD, nhưng sẽ thật khó để gã tin những thiết bị do mình chế tạo được sử dụng vào mục đích tốt.

       Gã đặc biệt không quan tâm đến Đội trưởng Stevens, tóc vàng, cao lớn và gọn gàng, người lúc nào cũng gây cản trở hoặc tranh cãi về mấy cái chiến thuật thực địa hay là tìm cách khiến gã tức điên lên.

       Potts ngồi sụp xuống trong thang máy, mong chờ được quay về phòng thí nghiệm ấm cúng, khi gã không may nhận ra bóng áo quân phục quen thuộc đang đi về phía mình. Đặc trưng.

       Đội trưởng Stevens bước vào thang máy như thể anh là chủ của nó, đi những bước dài mạnh mẽ và đầy uy lực khiến Potts cảm thấy khó chịu.

       Stevens gật đầu nhẹ khi bước vào và nhấn nút đi xuống một trong những tầng của quân đội.

       "Tiến sĩ," anh nói và quay lại, và Potts đảo mắt ra khỏi cám dỗ khủng khiếp là Stevens, trong bộ quân phục, từ đằng sau.

        "Đội trưởng", gã trả lời một cách thận trọng.

       Thang máy "ting" một tiếng, cửa đóng lại và bắt đầu đi xuống.

       "Vật lộn với công việc ở phòng thí nghiệm sao?" Stevens hỏi một cách nhẹ nhàng và chuyên nghiệp như đang che giấu điều gì đó. "SHIELD bức anh phát điên à?" (Bản gốc: "SHIELD riding you hard?")

       "Không gì tôi không xử lý được cả." Potts nhanh nhẹn nói. Gã tự tin đáp trả một cách mạnh mẽ "Tôi còn có thể chịu áp bức nhiều hơn nữa kìa."( Bản gốc: "I could be ridden harder.")

       Gã hy vọng mình phá rối được Stevens, nghĩ rằng một chút ám chỉ sẽ đấm bay cái nụ cười nửa miệng khỏi những đặc điểm hoàn hảo đến phát phiền còn lại.

       Gã muộn màng nhận ra mình đã phạm một lỗi chiến thuật nghiêm trọng. Stevens bước tới gần gã với nụ cười của kẻ săn mồi.

       "Không thể có chuyện đó." Stevens thấp giọng nói. "SHIELD đáng ra nên thành thục giữ cho anh...sự hài lòng."

       Stevens vươn tay ra, và Potts nhìn nó chuyển động chậm rãi: Ngón tay của Stevens cong lại hướng về phía gã, với một chút do dự, khoảnh khắc đầu ngón tay sượt qua ống tay áo khoác thí nghiệm của Potts, cảm giác như có dòng điện chạy qua người họ vậy.

       Gã nhìn xuống cổ tay mình, chết lặng khi Stevens bước thêm nửa bước tới gần gã. "Không tập trung vào công việc sao, tiến sĩ?" Stevens hỏi, giọng gần như cực nhỏ nhưng lại ở rất gần. "Anh trông có vẻ mất tập trung."

       Gã nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Stevens đang ở trên mình. Gã ghét cảm giác mình trở nên nhỏ bé, nhưng bằng cách nào đó Stevens khiến gã có cảm giác được để ý, được quan sát sâu sắc đến mức lộ liễu.

       Gã nhai môi mình, một thói quen cũ mà gã nghĩ mình đã sửa được rồi, nhưng nó vẫn xuất hiện mỗi khi gã không chắc chắn và rồi gã nhìn thấy tầm mắt Stevens lướt xuống môi mình trước khi trở lại hướng cũ, và gã nghĩ, .

       Stevens bước thêm nửa bước và giờ ngực cả hai gần như chạm nhau, không khí trong thang máy cũng trở nên nóng và ngột ngạt hơn rồi bỗng nhiên, thang máy rung lên khi nó xuống thêm 1 tầng.

       Stevens tiến tới trước, mất dần đi phong thái quân nhân đĩnh đạc của anh, Và trong vài giây ngắn ngủi họ áp sát vào nhau trước khi Stevens ấn một tay mình lên tường cạnh đầu Potts. Potts thề rằng gã cảm thấy được nhịp tim đập trong lồng ngực Stevens, máu chảy qua huyết quản anh, môi họ chỉ cách nhau vài milimet.

       "Cẩn thận đấy, Đội trưởng." Gã thở ra, và thực sự gã không biết mình đang cảnh báo Stevens tránh xa ra hay thách anh ta lại gần hơn nữa.

       Đôi môi Stevens vẽ ra một nụ cười tươi thật rộng, giống như anh ấy đang chờ đợi thử thách, và điều đó xảy ra với Potts, người thấp hơn gần một cái đầu.

       Gã nuốt xuống nặng nề. Stevens vẫn chưa chịu di chuyển; anh ta vẫn giam gã dính vào tường thang máy, không khí nhan nhản sự ma sát.

       "Anh có muốn từ bỏ không, Potts?" Stevens hỏi, hơi thở nóng phả vào tai gã.

       Đương nhiên là gã muốn rồi, rất muốn là đằng khác. Gã sẽ để Stevens làm gã ngay ở đây trong cái thang máy này. Gã sẽ cực thích điều đó.

       Stevens hít vào một hơi sâu, cảm nhận nguồn nhiệt giữa họ. Giọng anh trầm xuống. "Tôi có thể nghĩ ra rất nhiều cách để khiến anh hài lòng đấy."

       Potts không thể nghĩ, lên kế hoạch hay tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài khoảng cách giữa cơ thể họ, khao khát mà gã cố tảng lờ đi.

       Và rồi một tiếng DING to vang lên, và thang mắt dừng lại. Khi cánh cửa mở ra, Stevens lùi lại, nhếch mép và bước ra ngoài mà không ngoái lại nhìn 1 lần nào.

       Potts bị bỏ lại đang bám chặt vào thanh sắt thang máy, tim đập loạn nhịp. Gã chết chắc rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com