Trans Soojun Trong Benh Vien Tam Than Cung Co Tuyet Roi Sao
Choi Yeonjun, người nói thích tôi • Hạ
---
Choi Yeonjun dường như đã suy nghĩ thông suốt, một cách rất bất ngờ.Anh trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, mặc dù khả năng kiểm soát biểu cảm vẫn chưa tốt, nhưng ít nhất ngoài mặt thì anh đã chịu nghe lời, không còn công khai chống đối. Thời điểm chuyển biến này khiến tôi không khỏi tự cho mình là yếu tố tác động quan trọng, chẳng lẽ thực sự là nhờ nghe tôi khuyên bảo?Tập thể dục buổi sáng đúng theo yêu cầu, ăn ba bữa đầy đủ, không bỏ lỡ tiết học nào. Cánh cửa ECT cũng tự bước vào, khi ra còn bảo không sao, trông cứ như có khí chất anh hùng cách mạng không chút sợ hãi. Nếu không phải màn trình diễn khi mới vào viện của anh quá xuất sắc, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, thì tôi sẽ nghĩ huy chương "bệnh nhân xuất sắc" mà tôi nhận được trong kỳ đánh giá cuối tháng này nên thuộc về Choi Yeonjun thì đúng hơn."Anh rốt cuộc đang tính toán điều gì?"Tôi không kìm được mà ngẩng đầu khỏi cuốn sách, nhìn về phía Choi Yeonjun, người đang nằm sấp bên cạnh, bấm móng tay suốt nửa tiếng. Choi Yeonjun nhận ra ánh mắt của tôi, chống hai tay lên bàn rồi từ từ nâng người dậy, tư thế giống như một con mèo lười. Anh cong môi cười nham hiểm, nháy mắt với tôi:"Không có gì đâu. Anh là thật sự hối cải, quyết định sửa chữa lỗi lầm rồi."Chậc, có ma mới tin anh.Tôi vô thức nhíu mày, cố gắng tìm manh mối từ khuôn mặt vui vẻ của anh ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an mạnh mẽ, lý trí luôn ngầm nhắc nhở rằng sự ngoan ngoãn này không đơn giản như lời Choi Yeonjun nói."Thật mà. Anh thật sự không muốn gây rối nữa, mệt rồi."Nhưng Choi Yeonjun không chịu thừa nhận, tôi có thể làm gì đây."Anh và chị gái không phải do cùng một mẹ sinh ra, nhưng cả hai mẹ tụi anh đều mất sớm, thời gian cách nhau không lâu, đoán là bị cha anh khắc. Hồi nhỏ chị đối xử với anh khá tốt, mọi chuyện đều nhường anh, cha anh có tiền, cũng có năng lực, lúc anh học cấp hai đã được gửi ra nước ngoài, mười mấy năm không gặp. Lần này về nước là vì cha mất, về dự tang lễ, không ngờ linh cữu một ngày chưa kịp trông, đã chạy đến cái nơi quỷ quái này rồi.""Thực ra lúc đó anh cũng có chút không muốn đi, chuyện trông nom linh cữu của cha, tại sao lại bắt một người mười mấy năm chưa về nhà như anh phải làm. Nhưng lúc đó vì uống với họ hàng vài ly, đầu óc mơ màng, lại thấy chị gái khóc lóc thảm thiết, tinh thần không ổn định, bèn ngơ ngẩn mà đi về. Kết quả là xe còn chưa chạy được một kilomet, cảnh sát đã đến."Có lẽ những ngày yên ổn quá nhàm chán, Choi Yeonjun ngày nào cũng dính lấy tôi không muốn rời, hận không thể kể hết mọi chuyện từ bé đến lớn đã trải qua cho tôi nghe. Anh ấy kể rất hào hứng, còn tôi nghe mà dựng cả tóc gáy, rõ ràng đây là âm mưu của chị anh ấy để tránh anh chia tài sản. Tôi không nói nhiều, không muốn phá vỡ tấm màng bảo vệ của Choi Yeonjun, nhưng từ những chi tiết ngày càng cụ thể trong lời kể của anh, tôi cũng nhận ra rằng thực ra anh ấy cũng đang dần dần hiểu ra."Còn em thì sao?"Kể xong chuyện của mình, anh ấy bắt đầu đòi tôi kể. Choi Yeonjun áp sát, khoác lấy cánh tay tôi, dính chặt vào. "Anh thấy em phần lớn thời gian khá bình thường, không nặng đến mức phải nhập viện chứ.""Nhưng cha em lại nghĩ là cần thiết."Tôi thản nhiên nói, không có ý định che giấu. Quá nhiều chuyện xảy ra ở cái nơi gọi là viện tâm thần này rồi thì chẳng cần phải giữ bí mật làm gì, huống chi tôi đã nghe rất nhiều chuyện từ Choi Yeonjun, cũng phải hiểu đạo lý có qua có lại. "Thực ra em đã rất lâu rồi không còn gặp ảo thanh và ảo giác, em cũng đã nói với ông ấy, nhưng ông ấy không tin. Có lẽ hình ảnh điên cuồng của mẹ em trước khi mất đã để lại cho ông ấy một bóng ma quá lớn, ông ấy luôn cảm thấy một ngày nào đó em cũng sẽ trở nên như vậy, nên tốn tiền tốn sức đưa em vào đây, nghĩ rằng nơi đây là tốt cho em.""Thật là một đứa trẻ đáng thương."Choi Yeonjun chân dài thân ngắn, khi ngồi thì thấp hơn tôi vài centimet, đến nỗi góc độ anh ấy nghiêng đầu dựa vào vai tôi có vẻ vô cùng vừa vặn, như được thiết kế riêng vậy. Bộ lông cáo dài cọ vào cổ tôi làm tôi ngứa ngáy, tôi muốn rút ra nhưng lại bị anh ấy nắm chặt không chịu buông."Em yên tâm, sau này có anh ở đây, anh sẽ chăm sóc cho em."Giọng điệu của "vua giả vờ" phối hợp với biểu cảm thoải mái, ý là nói với tôi: Khách hàng rất hài lòng với trải nghiệm, yêu cầu tiếp tục.Lẽ ra từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng thân mật với ai như vậy, đặc biệt là về mặt tiếp xúc cơ thể, không nên quen cũng không nên thích, nhưng khi bị Choi Yeonjun bám lấy, sự mềm mại và hơi ấm mà tôi cảm nhận được lại khiến tôi bất ngờ cảm thấy an tâm. Giống như tôi có một chiếc gậy chống hình người đáng tin cậy, có thể đồng hành cùng tôi đến nơi gọi là "ngày mai", trên đường đi tôi sẽ không cảm thấy nhàm chán, vì chiếc gậy này còn có tính cách thú vị, biết chọc tôi tức giận, cũng biết làm tôi vui vẻ."Anh chăm sóc bản thân trước đi. Em thấy chắc chắn anh bị đa nhân cách, không thì sao cứ mỗi lúc lại một bộ mặt khác."Tôi cố gắng tạo cho mình một chiếc thang kiêu ngạo để bước qua sự "đầu hàng" và gương mặt "đỏ bừng" của mình, muốn dùng lòng bao dung để che đậy cảm xúc xao xuyến. Nhưng tiếc là mọi chuyện không như mong muốn, tôi không những không thoát được, mà còn vô tình rơi vào cái bẫy "mượn chuyện phát huy*" của Choi Yeonjun."Có vẻ đúng là vậy thật nhỉ. Vậy bây giờ anh chắc cũng là một trong nhiều nhân cách của mình, đặc điểm là rất thích Soobin."*Có thể hiểu là Yeonjun đang vịn vào lời Soobin để thêm thắt vào một ý nghĩa khác.__Cuối cùng, sau một tháng nỗ lực 'ngoan ngoãn' của Choi Yeonjun, anh ấy rốt cuộc cũng được cho phép tham gia hoạt động ngoài trời 10 phút mỗi ngày. Y tá chịu trách nhiệm dặn tôi phải chú ý Yeonjun nhiều hơn, giống như giáo viên chủ nhiệm giao việc cho lớp phó kỷ luật. Tôi cũng chẳng muốn giấu Yeonjun, đem mọi chuyện đều nói cho anh nghe, Yeonjun nghe xong liền gật đầu lia lịa, vỗ ngực cam đoan, đợi người đi rồi thì lại tranh thủ sát lại gần tôi."Soobin à, y tá bảo em phải chú ý anh nhiều hơn đấy, nghe rõ chưa?"Tôi nên nói là không nghe thấy, hay đơn giản là không trả lời?Địa điểm hoạt động ngoài trời là ở một khoảng đất trống sau tòa nhà bệnh viện, xung quanh là bức tường cao 3 mét được xây bằng những viên gạch màu đỏ thẫm, trên đỉnh còn có cọc sắt được quấn đầy lưới sắt, nhìn từ xa trông giống bộ xương cá còn sót lại từ thời cổ đại, không biết đã có bao nhiêu sinh mệnh đã treo trên đó.10 phút, có thể vươn vai, hoặc co duỗi chân chạy một chút, cũng có người sẽ tận dụng thời gian này để cười phá lên, hét lên những câu chẳng có nội dung gì, dù sao trở lại phòng bệnh mà gây ồn ào thì sẽ bị phạt. Trong sân có một cái cây rất cao và to, không biết thuộc loài cây nào, phần lớn thời gian tôi và Yeonjun chỉ đứng dưới tán cây đó, yên lặng nhìn ra bầu trời bên ngoài. Không làm gì cũng thấy vui, vì không khí trong lành tự thân nó đã rất quý giá, mỗi ngày chúng tôi đều phải dựa vào nguồn cung ngắn ngủi này để duy trì sinh mạng còn lại."Mỗi ngày em đều nhìn gì vậy?"Có một ngày Choi Yeonjun bất ngờ mở lời, tôi bị câu hỏi đơn giản mà đột ngột này làm cho sững người nửa giây, rồi trả lời: "Nhìn thứ anh đang nhìn."Yeonjun nghe xong liền cười, đôi mắt híp lại như vầng trăng khuyết dưới cái nắng gay gắt buổi trưa, vừa hay có một làn gió cũng vừa thổi qua."Hóa ra em cũng đang nhìn con chim bay ngoài kia à."Da anh ấy rất đẹp, sống mũi cao, hai cánh môi hồng như thạch, khi nói chuyện lại vô thức chu môi lên. Không thể phủ nhận ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã nhận ra Choi Yeonjun sở hữu một khuôn mặt đủ khiến tôi động lòng, tôi nghĩ đây cũng là lý do mà trong thời gian đầu tôi cố ý lạnh nhạt với anh ấy."Anh có thể biến thành một con chim chứ? Nếu có thể biến thành một con chim thì tốt biết mấy."Lời nói không đầu không đuôi, nhưng cũng là phong cách nhất quán của Yeonjun. Tôi còn chưa kịp phụ họa cho cái suy nghĩ viển vông đó thì đã bị tiếng nói đột ngột vang lên từ phía sau cắt ngang."Lúc tôi nhảy xuống từ ban công, tôi cũng nghĩ mình đã biến thành một con chim.""Đôi cánh" và "móng vuốt" vẫn còn gãy của Choi Beomgyu khiến cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, dựa vào cái miệng để tự do di chuyển. Dù là thế, cậu ấy vẫn hàng ngày đòi người chăm sóc hoặc y tá đưa ra ngoài hóng gió, may mắn là hôm nay người đẩy xe cho cậu ấy là bác sĩ Kang Taehyun."Kết quả là cậu trở thành thế này, đúng là một con chim ngốc."Tôi cảm thấy khó chịu khi thế giới hai người của tôi và Yeonjun bất ngờ bị biến thành buổi đàm luận bốn người, liền liếc nhìn Choi Beomgyu với ánh mắt đầy chán ghét."Thực ra muốn bay ra khỏi bức tường này, cũng không nhất thiết chỉ có chim mới làm được." Bác sĩ Kang Taehyun lên tiếng, giọng nói của cậu ta lúc nào cũng nghiêm túc, giống như mở radio của chương trình diễn giảng. Cậu ta chỉ tay về phía con mèo đang đi dọc theo mép tường. "Mấy cậu đoán xem nó vào đây bằng cách nào? Viện tâm thần này chẳng ai có nhã hứng nuôi mèo đâu." Kang Taehyun ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Ngày mai có thể nó cũng không còn ở trong sân này nữa, đến hay đi đều rất tự do.""Cái cây này chắc có công lớn đấy."Câu chuyện giống như trong sách giáo khoa mẫu giáo, vậy mà Choi Yeonjun lại thực sự lắng nghe nghiêm túc, còn trả lời câu hỏi một cách đàng hoàng.Bác sĩ Kang Taehyun tỏ ra hài lòng, cười bổ sung: "Và cũng nhờ nỗ lực của chính con mèo nữa."Ban đầu tất cả đều im lặng, không biết ai là người đầu tiên bật cười, nhưng cảm giác vui vẻ đột ngột lan tỏa khắp khoảng không nhỏ bé này, cuối cùng cả bốn người cùng cười rộ lên, tiếng cười đan xen như những đoạn âm thanh chồng lên nhau, cứ như thể có chuyện gì đó trọng đại vừa xảy ra. Mãi đến khi y tá chịu trách nhiệm lắc chuông nhắc nhở rằng đã đến giờ quay về, chúng tôi mới ngượng ngùng im lặng, trong lòng vẫn còn luyến tiếc, mặc dù ai cũng biết lý do và mục đích nụ cười của mỗi người đều không giống nhau."Nơi này là viện tâm thần mà. Tất nhiên phải làm một số việc mà kẻ điên cần làm."___
Thứ Năm lúc hai giờ chiều là giờ mở cửa phòng tắm, mỗi tuần chỉ mở một lần. Trong bệnh viện không được phép mang theo dầu gội hay sữa tắm cá nhân, bởi vì sẽ có những đứa trẻ như Huening Kai coi đó là màu sơn mà bôi đầy phòng bệnh, hay những người như Choi Beomgyu sẽ nuốt chúng vào bụng với ý định kết thúc cuộc đời. Không còn cách nào khác, dù trời có nóng đến đâu, mồ hôi có chảy bao nhiêu, bình thường chúng tôi cũng chỉ có thể dùng nước xả qua khăn lau cho đỡ ngứa, chỉ có chiều thứ Năm, bác sĩ trực sẽ lần lượt kiểm tra trạng thái thể chất của từng người, lọc ra những bệnh nhân "nguy hiểm cao", sau đó mới phát cho những người khỏe mạnh đủ điều kiện tắm một cục xà phòng tròn nhỏ.Tôi và Choi Yeonjun luôn cố tình đến muộn, chỉ ngay trước khi đóng cửa 20 phút. Lúc này những người khác đều đã tắm xong, trong phòng tắm chỉ còn hai chúng tôi. Khi cơ thể hoàn toàn không còn thứ gì che đậy, trái tim cũng dần tiến gần nhau trong vô thức, chúng tôi đứng dưới cùng một vòi sen, dòng nước chảy qua khoảng trống giữa hai thân hình trần trụi, nhiệt độ hòa quyện lại với nhau. Chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, dùng xà phòng chà lên cơ thể đối phương tạo ra những lớp bọt trắng như sữa, từng lớp từng lớp bao phủ những chỗ nhạy cảm của nhau, mùi hương kém chất lượng nhanh chóng lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp đầy hơi nước."Anh có phải là thích thế này không? Bị che giấu trong màu trắng, không ai có thể nhận ra." Trong trận chiến bọt xà phòng này, tôi nhỉnh hơn một chút, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể của Yeonjun, chỉ chừa lại đôi mắt đang hằn học nhìn tôi. Tôi biết anh ấy không thể trả lời câu hỏi của tôi, nếu không miệng sẽ ngay lập tức bị bọt xà phòng lấp đầy, để lại trong cổ họng vị đắng chát và ghê tởm.Choi Yeonjun cố gắng tránh tôi để đến chỗ vòi nước, nhưng tôi đã dang rộng cánh tay chặn lại, khiến anh ấy dù đi vòng đến đâu cũng chỉ có thể vòng vào lòng tôi.Tôi nói với anh rằng thực ra tôi cũng có đa nhân cách, và bây giờ là nhân cách xấu xa nhất.Là nhân cách chỉ xuất hiện trước mặt anh mà thôi.
Đêm hôm đó, Choi Yeonjun lén lút leo lên giường tôi, lặng lẽ chui vào chăn. Đầu ngón tay anh ấm áp, không ngừng nhảy múa trên các đốt sống lưng của tôi, giống như đang chơi đàn. Anh ấy có lẽ nghĩ rằng tôi đã ngủ, nên khi tôi đột ngột xoay người và nắm lấy tay anh, thân thể anh đột nhiên cứng đờ, rõ ràng là bị dọa sợ."Anh đang làm gì vậy?"Thất bại trong việc tấn công lén, anh ấy dứt khoát lộ bản chất thật, bắt đầu trả thù một cách công khai cho sự nhục nhã lúc chiều. Anh nắm chặt khuỷu tay tôi bằng cả mười ngón tay, tôi thì quặp chân vào khớp gối của anh, hai chúng tôi dùng toàn bộ các khớp trên cơ thể để chiến đấu, cho đến khi chiếc giường xê dịch vì những cú đẩy mạnh mẽ, phát ra tiếng kêu ken két trên nền gạch.Chúng tôi lập tức dừng lại cùng một lúc, tiếng động này thực sự khiến người ta lo lắng. Chúng tôi giữ nguyên tư thế vặn vẹo hiện tại mà không dám cử động, cả hơi thở cũng thận trọng hơn. Chờ thêm một lúc, sau khi chắc chắn rằng ác quỷ bên ngoài sẽ không đến thăm, chúng tôi mới dám thả lỏng một chút, buông tay nhau ra."Đồ nhát gan," Choi Yeonjun là người đầu tiên chế giễu tôi."Kẻ tám lạng, người nửa cân." Tôi cũng không ngần ngại chế giễu lại.Giường đơn quá hẹp, dù có nhường nhịn hết mức, cơ thể chúng tôi cũng chỉ cách nhau vừa đủ một nắm đấm. Trong bóng tối, đôi mắt cáo nhìn đôi mắt thỏ, chúng tôi kìm nén tiếng cười."Vậy phải dũng cảm hơn chứ? Làm cho hồ sơ bệnh án của chúng ta thêm phong phú." Choi Yeonjun nhìn tôi như nhìn món ăn yêu thích nhất của anh ấy, đầu lưỡi hơi thò ra, làm cho đôi môi vốn đã căng mọng càng thêm lấp lánh nước. Ngón tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve qua yết hầu của tôi, cằm hơi ngẩng lên, nửa như chờ đợi, nửa đã mang dáng vẻ của kẻ chiến thắng."Hôn anh đi. Nhanh lên."Dù là bị ma xui quỷ khiến hay mất trí cũng được, tôi thực sự đã đặt môi lên làn da anh ấy, một cách tuân phục, đầy xâm chiếm. Những nụ hôn mềm mại len lỏi từ khóe mắt đến đuôi mày, qua vành tai xỏ khuyên, rơi xuống môi và răng của anh. Nụ hôn đáp lại của anh cũng không hề thua kém, dục vọng bao vây chúng tôi trong sự quấn quýt, cả hai đều không có nơi nào để thoát ra."Yeonjun... Yeonjun..." Tên anh trong miệng tôi như một hình bóng, giống như tôi đang nuốt vào cả trái tim mình. Cái tên đơn giản đó, nhưng tôi lại đọc lên như một bài thơ, từng thanh âm đều nhiệt thành, từng chữ chân thành như khắc vào tim, đánh dấu chứng cứ cho lòng tôi đã thuộc về anh."Soobin, em cũng thích anh à?""Biểu hiện của em chưa đủ rõ ràng sao?" Tôi nhìn vào đôi mắt anh đang khẽ cúi xuống vì ngượng ngùng, cười thầm trước câu hỏi rõ ràng mà anh vẫn cố ý hỏi.Tôi tất nhiên thích anh ấy, rất nhiều, rất nhiều.Thậm chí không chỉ là một trong số nhiều nhân cách, thậm chí không hề nhẹ nhàng như anh ấy đã từng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com