TruyenHHH.com

[trans] soojun • đâm lao phải theo lao

6

selenlizz


Choi Soobin sau đó không có ngay dự án phim tiếp theo, theo kế hoạch người đại diện đưa ra cho cậu thì trước tiên sẽ tham gia các chương trình tạp kỹ để nâng cao độ nhận diện của cậu cũng như quảng bá cho bộ phim mới, đây dù sao cũng là bộ phim đầu tiên mà Soobin đảm nhận vai chính, do đó cũng cần phải gây sự chú ý đến khán giả nhiều hơn.

Hiện tại Soobin đang là diễn viên ở tuyến 18, ở các chương trình tạp kỹ cũng không có quá nhiều cảnh quay của cậu, điều này cũng giúp cậu tiết kiệm một chút sức lực, đỡ phải suy nghĩ quá nhiều về câu trả lời nào là an toàn nhất.

Cậu đối với những việc này cũng không quá hứng thú.

Trong phòng chờ cũng không có chút nhiệt tình nào, cậu ngồi một mình trong góc, yên tĩnh như một bức tranh, không một chút động đậy, người khác nhìn vào càng cảm thấy tính tình của Choi Soobin chẳng giống một Omega chút nào, thật sự khác hoàn toàn như trên mạng đã nói.

Rất nhanh, cách nghĩ này đã được xác nhận.


___


Gần đây, Yeonjun thường xuyên nghe người khác bàn tán, nhân vật chính trong những chủ đề đó không ai khác chính là bản thân anh, cách một bức tường nên anh cũng chẳng nghe rõ họ đang nói về cái gì, chỉ nghe thấy một vài từ rời rạc, "Choi tổng...tình mới...bao lâu..."

Có lẽ việc anh bao nuôi Choi Soobin không biết đã bị ai lan truyền ra ngoài, một khi một tin tức được lan truyền, nó sẽ lan rộng ra nhiều người, nhưng Choi Yeonjun cũng chẳng có tâm trạng để quan tâm, anh quay lại ngồi vào ghế làm việc của mình.

Anh xem lại ngày tháng, tổng cộng anh đã bao nuôi Choi Soobin được vài tháng, thời gian không hề ngắn nhưng anh lại không có cảm giác chán ghét, thậm chí còn ngày càng mong đợi được gặp mặt Choi Soobin. Yeonjun cũng không hiểu tại sao Soobin lại có ma lực như vậy đối với anh.

Hôm nay chương trình tạp kỹ của Soobin được phát sóng, ban đầu anh không quan tâm nhiều đến việc này nhưng điện thoại của anh hôm nay cứ liên tục hiện thông báo, khiến anh không nhịn được mà ấn vào.

Trên màn hình đã phát được một lúc nhưng vẫn chưa thấy sự xuất hiện của Choi Soobin, điều này khiến Yeonjun có chút sốt ruột. Trong lòng anh nghĩ làm sao lại có thể ức hiếp Soobin như vậy, lần sau nhất định anh sẽ chi nhiều tiền hơn để cậu có thể lên hình nhiều hơn.

Trên màn hình xuất hiện bóng dáng quen thuộc kia, Choi Soobin khoác trên mình chiếc áo khoác màu trắng tinh khiết, cả người nhìn qua vô cùng nhu hòa lại thuần khiết, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, hoàn toàn không có tính nguy hại nào.

Người dẫn chương trình hỏi: "Đây là lần đầu tiên cậu Soobin đảm nhận một vai diễn khó khăn như vậy, đối với một Omega mà nói có phải rất khó khăn phải không?"

Choi Soobin cầm lấy micro và nhẹ nhàng trả lời: "Hửm? Tôi không phải Omega."

Soobin nhanh chóng phủ nhận tin đồn này, cũng coi như cắt đứt hoàn toàn con đường mà công ty quản lý đã sắp xếp cho cậu. Cậu còn nói với giọng điệu như đang tuyên bố một sự thật mà ai cũng biết.

Người dẫn chương trình không hỏi gì thêm, Soobin cũng không tiết lộ thêm về giới tính thứ hai bí ẩn của mình.

Yeonjun đương nhiên nghe được rất ngạc nhiên, anh không ngờ Soobin lại tự mình nói ra sự thật này, Choi Soobin vốn dĩ rất giỏi lợi dụng vẻ ngoài giống Omega của mình, thậm chí anh lúc trước cũng đã bị vẻ ngoài của cậu lừa một vố, nhưng giờ đây Choi Soobin đã tự mình lột bỏ lớp da đó, sẽ không còn ai coi cậu ta là Omega như trước nữa.

Yeonjun xoa xoa hai bên thái dương, cảm thấy mình càng ngày lún càng sâu, đây không phải là chuyện tốt, làm cho anh càng thêm nghi ngại.

Anh luôn cảm thấy đoạn quan hệ bao nuôi này đã vượt quá giới hạn, cả hai đều trộn lẫn những cảm xúc không nên có ở bên trong.

Bộ phim do Soobin đóng chính nhanh chóng được công chiếu, trong phim Choi Soobin có lúc thì nghiêm túc, khi thì lại giống như một tên côn đồ, cảm giác tương phản được cậu diễn vô cùng nhuần nhuyễn, tạo nên một làn sóng trên các nền tảng xã hội, cũng coi như đã nổi tiếng được một bậc.

Ở bên ngoài đều có người muốn chụp hình chung với cậu, Yeonjun cũng hạn chế ra ngoài cùng cậu, suy cho cùng là cũng vì nghĩ cho thanh danh của Soobin.

Yeonjun nhấp một ngụm đá lạnh vào miệng, vị lạnh lập tức khiến anh tỉnh táo lại, anh đau đầu cả một ngày, mặc dù đá lạnh không làm giảm bớt cơn đau đầu của anh nhưng cũng khiến anh tỉnh táo được đôi chút.

Biển quảng cáo bên ngoài cửa sổ đã được thay bằng hình ảnh của Soobin, là bảng quảng cáo cho bộ phim mới của cậu, là do Yeonjun đã tự mình mua, khuôn mặt của Soobin nhìn rất thuận mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đó khiến anh lập tức bình tĩnh trở lại, đây là liều thuốc tốt nhất của Yeonjun.

Trên bàn làm việc đang bày một mớ tài liệu vô cùng lộn xộn, Yeonjun ngồi trên ghế, chìm đắm vào trong đống giấy tờ, lập tức trợ lý liền gõ cửa và đem vào một chồng hồ sơ điều tra.

Trong phòng mùi trà đen vừa đắng vừa chát, lập tức xông vào khoang mũi, lực tác động không hề nhẹ, như một thanh kiếm sắc bén có thể ghim người khác vào tường khiến người ta không thể cử động. Trợ lý đoán chắc tâm tình Yeonjun đang trong tình trạng vô cùng tồi tệ.

Trong công ty có nội gián, Yeonjun bực tức muốn chết, việc điều tra vẫn không có tiến triển gì, đối phương có hậu phương vô cùng mạnh, tóm lại chắc chắn là có người muốn gây sự với anh, đây chỉ mới là màn dạo đầu khiêu khích anh thôi.

Yeonjun không hiểu ai đang đứng sau việc này.

Không lâu sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này trợ lý bước vào, tay trống rỗng.

Yeonjun khó chịu: "Lại chuyện gì nữa?"

"Choi Soobin muốn gặp anh."

"?"

"Sao Choi Soobin lại ở đây?"

Soobin vào trong mà ngay cả khẩu trang cũng không đeo, hiện tại cậu đã vượt lên khỏi tuyến 18, thỉnh thoảng sẽ có người nhận ra cậu, Choi Soobin ngược lại chẳng thấy sao cả, tốt nhất là để mọi người đều biết mối quan hệ giữa cậu và Yeonjun.

Yeonjun thấy người đi vào, vội vàng đóng cửa lại, giọng trách cứ nói: "Bây giờ phim của em đang trong giai đoạn phát sóng, tốt nhất đừng đi lung tung, người khác quay được sẽ không tốt."

"Em đi ngang qua muốn ghé thăm anh cũng không được sao?" Soobin rất tủi thân, nắm chặt túi xách trong tay, cúi đầu như một đứa trẻ đang bị người lớn dạy dỗ.

Thấy Choi Soobin bày ra dáng vẻ đáng thương như vậy, Yeonjun trong nháy mắt liền mềm lòng, anh xoa xoa vài sợi tóc của Soobin, rất mềm, lướt ngang qua lòng bàn tay có chút ngứa ngáy, sau đó tâm tình phiền não của anh cũng nhanh chóng giảm đi, Choi Soobin thật sự rất có ma lực.

Chẳng lẽ là do bị đánh dấu?

"Có thể. Nhưng ít nhất cũng phải đeo khẩu trang vào." Giọng Yeonjun nhẹ trở lại, không còn tức giận nữa.

" Em đem bánh ngọt đến cho anh." Soobin lắc lắc cái túi trong tay.

Yeonjun không thích đồ ngọt như Soobin, anh nhận lấy túi bánh, mùi bơ ngọt đến phát ngấy, anh ăn được vài miếng liền không có khẩu vị, còn lại toàn bộ đều để cho Soobin ăn.

Yeonjun ngồi xuống bên cạnh Soobin, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại hôn cậu một cái, trong miệng còn lưu lại vị bơ ngọt ngào, kết hợp với hương vị ngây ngô của chanh, trung hòa lại một mùi vị ngọt ngào.

Đầu lưỡi va chạm quấn quýt gợi lên dục vọng lâu ngày đang ngủ say, thân thể bắt đầu không nhịn được mà nóng lên, đôi môi tách ra khiến anh có chút không nỡ, tỏa ra vị trà nhàn nhạt như muốn lưu lại tia ôn nhu này.

Yeonjun lắc lắc đầu bình phục lại tinh thần, chậm một giây nữa là đã xảy ra chuyện lớn, anh cũng không muốn động tình trong văn phòng, trong tòa nhà này cũng chẳng có mấy ai biết anh bây giờ là Omega, anh quyết sẽ giữ kín bí mật này.

Choi Soobin trêu chọc nói: "Anh đỏ mặt rồi."

Yeonjun đứng lên, qua góc nhìn của Choi Soobin, mặt lại càng đỏ hơn.

" Đi thôi, anh đưa em về." Yeonjun thúc giục cậu.

Choi Soobin mỉm cười đi theo Yeonjun, cậu đi bên cạnh Yeonjun như một sự tồn tại dễ thấy, cậu nghe có ai đó xì xầm tên mình, không biết dư luận sẽ còn bàn tán như thế nào nếu cậu tiếp tục lên tiếng.

Chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi của Yeonjun được cởi ra, nhìn từ phía sau có thể thấy rõ được chiếc cổ thon dài mịn màng không tì vết, Choi Soobin vô cùng muốn để lại một dấu vết trên đó, cậu liếm răng và cố nén xuống dục vọng của mình.

Nếu cắn Yeonjun một cái trong thang máy, nhất định anh ấy sẽ rất giận.

Ở tầng một đang xảy ra một trận cãi vã, có một người đang lớn tiếng la lối ở đây, giọng nói sắc bén xuyên thủng màng nhĩ, khiến người ta vô cùng khó chịu, Yeonjun nghe thấy âm thanh đó thì nhíu mày, tâm tình trầm xuống.

Người kia thấy Yeonjun bước tới thì càng kích động hơn, mái tóc nhuộm vàng của hắn đã dài ra, hình như trước khi ra ngoài còn tạo kiểu tóc, tóc cũng xịt keo rất nhiều, một chút cũng không biến dạng.

Nhỏ bé và gầy gò, ăn mặc chỉnh chu, hoàn toàn không phù hợp với hành động điên rồ của hắn.

"Choi Yeonjun! Tại sao anh lại không cần tôi nữa!" Người đàn ông oa lên một tiếng rồi bật khóc ngay tại chỗ.

Yeonjun vô cùng oan ức, người này là ai, anh căn bản không có ấn tượng, anh quay đầu lại nhìn Soobin đang đứng phía sau, cậu mím môi như đang cật lực khắc chế chính mình, nước mắt đảo quanh trong mắt cũng không ít hơn so với người đàn ông kia là bao. 

Yeonjun càng đau đầu hơn, việc đầu tiên anh quan tâm là cảm xúc của Soobin đang đứng sau lưng mình, bản thân anh cũng có chút ngạc nhiên, vội vàng gọi bảo vệ đuổi người kia ra ngoài. Không ngờ người nọ lại phát điên, lao thẳng về phía anh.


"Ầm--"


Yeonjun cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, theo quán tính mà nhắm mắt lại, lại không cảm thấy bất kì đau đớn nào, khi anh mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy Soobin đang đứng trước mặt mình, máu không biết từ đâu mà chảy ra, lan xuống cổ cậu.

Màu đỏ tươi xuyên thấu, giống như bị dao đâm vào đồng tử, Yeonjun hoảng rồi, Soobin bị dao nhọn rạch vào trán, vết thương cứ liên tục rỉ máu, tên điên kia cũng lập tức bị bảo vệ bắt lại.

Tại sao? Tại sao lại có chuyện xảy ra vào ngày Choi Soobin đến chứ?

Yeonjun cảm thấy tội lỗi đến mức cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt, bị ép đến biến dạng.

Soobin liên tục an ủi anh, nói bản thân không sao cả.

Yeonjun vẫn cảm thấy khó chịu, hai mắt đỏ hoe vì lo lắng, không kịp quan tâm kẻ điên kia là ai, nhanh chóng đưa Soobin đi cấp cứu.


__


Vết thương không lớn, nhưng khá sâu, trên trán không thể tránh khỏi có vài vết khâu. Mặc dù bình thường Choi Soobin hay ra vẻ tội nghiệp nhưng khi nhìn thấy Yeonjun lo lắng như vậy, cậu lại trở nên bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Soobin dùng tay trái chạm vào khóe mắt Yeonjun, tay phải dính máu nên không được sạch sẽ, hốc mắt của anh trông có vẻ ươn ướt, cậu thấy thế còn buôn lời chọc ghẹo anh: "Đừng khóc."

Yeonjun trừng mắt liếc cậu một cái: "Ai khóc."

"Được được, không khóc." Choi Soobin nói theo, "Không biết có để lại sẹo không."

"Sẽ không đâu."

"Ay ya, vậy nếu để lại sẹo thì làm sao đây?"

"Cùng lắm anh vẫn sẽ bao dưỡng cho em." Yeonjun cho rằng Soobin bị tổn thương, cảm thấy lỗi lầm đều nằm ở mình, rất đau lòng người trước mặt.

"Thật sao?" Soobin thử thăm dò.

"Thật, anh có thể nuôi em cả đời." Yeonjun không phủ nhận, chỉ cần Choi Soobin bằng lòng, anh có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này.

Choi Soobin sớm đã trở thành một sự tồn tại độc nhất, cho dù anh không muốn thừa nhận, anh giống như thật sự đã động tâm với Soobin.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com