TruyenHHH.com

Trans Shortfic Thien Nguyen Khai Nguyen Vo Quang Chi Luyen

Ghi âm bài hát mới xong còn có quay MV, bọn họ mỗi ngày đều luyện tập ca hát, vũ đạo. Mỗi một câu, mỗi một động tác đều phải chuẩn xác, đúng chỗ. Vương Nguyên bởi vì động tác không đều nên một mình tiếp tục tập luyện, đổ mồ hôi đầm đìa. Ướt cả sau lưng, vạt áo, tóc, lại vẫn cứ nỗ lực không ngừng mà luyện tập. Gần đây fan đều khen cậu tiến bộ rất nhiều, cậu không muốn phụ sự hy vọng của bọn họ, liền ra sức luyện tập, muốn cho fan thấy mặt tốt nhất của mình.

Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ ngồi ở sofa bên cạnh nghỉ ngơi. Vương Tuấn Khải kỳ thật muốn kêu Vương Nguyên đi nghỉ ngơi một chút, bằng không sẽ mệt mỏi, thân thể không nên quá sức. Nghĩ như vậy nhưng anh vẫn là không đi ngăn cản cậu, hiếm khi thấy cậu có tinh thần như vậy, thoạt nhìn tựa hồ còn có chút vui vẻ, tâm tình anh cũng tốt lên, khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên.

Vương Nguyên xuyên qua tấm kính thấy Vương Yuấn Khải đang nhìn chăm chú vào mình. Nhìn cậu nhảy, cho nên cậu không thể ngừng lại. Hơn nữa Vương Tuấn Khải rất ít khi tâm vui vẻ mà nhìn cậu nhảy như thế, cậu càng không thể sơ sẩy. Nhưng cậu cũng không phải người sắt, ngay cả thể lực tốt hư Thiên Tỉ cũng mệt tới không thở được, Vương Nguyên hiển nhiên là vượt qua cực hạn. Sắc môi có chút trắng bệch, mồ hôi như suối.

Thiên Tỉ nhìn không nổi nữa. Đi qua tắt nhạc, làm lơ vẻ mặt nghi hoặc của Vương Nguyên, cậu kéo tay Vương Nguyên: “Đừng luyện nữa, không cần thân thể nữa có phải hay không"

Sau đó cậu mang chai nước đưa cho Vương Nguyên, còn cầm khăn lông giúp Vương Nguyên lau mồ hôi.

Vương Nguyên thực cảm động việc Thiên Tỉ chăm sóc mình, nhìn cậu ấy ngượng ngùng mà nói: “Cám ơn cậu a, Thiên Tỉ"

Thiên Tỉ nhìn mặt Vương Nguyên đỏ bừng, cảm thấy thực đáng yêu, cũng rất đẹp trai, liền kề sát mặt lại, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: “Không cần cảm ơn, Nguyên ca"

Vương Nguyên lại cười rồi.

Vương Nguyên là một người rất dễ cười, mà Thiên Tỉ không giống thế. Thiên Tỉ chỉ khi cho rằng cậu cảm thấy buồn cười hoặc việc gì đó vui vẻ cậu mới lộ ra tươi cười.

Vương Tuấn Khải nhìn hai người bọn họ, khẽ mím môi.

Vương Nguyên ngồi ở trên sô pha phát ngốc, xụi lơ.

Vương Nguyên còn nhớ rõ lúc đầu ba người bọn họ cũng ở trong phòng tập luyện vũ đạo, tuy rằng không thể so với nơi này. Nhưng lại cảm thấy đó là khoảng thời gian vô ưu vô lo nhất, cậu cùng Vương Tuấn Khải tình cảm lúc đó là thân thiết nhất. Bọn họ như hình với bóng, Vương Tuấn Khải sẽ dụng tâm chỉ dạy cậu, sẽ an ủi cậu, sẽ săn sóc mà chiếu cố cậu, sẽ cùng cậu chia sẻ những chuyện tốt đẹp. Cho dù là cái video ngắn, trò chơi, bài hát, bọn họ đều sẽ chia sẻ với nhau. Sẽ ở bên tai đối phương khe khẽ nói nhỏ, kề vai sát cánh, vô tâm vô phế mà thoải mái cười to. Hết thảy đều tốt đẹp như vậy.

Tình cảm của bọn họ là từ khi nào bắt đầu thay đổi? Vương Tuấn Khải vì sao đột nhiên thay đổi thái độ với cậu, là bởi vì anh phát hiện cậu yêu anh sao? Qua ánh mắt, động tác hay là biểu tình?

Đoạn ký ức mà Vương Tuấn Khải đối xử tốt với cậu càng thêm mơ hồ, khuôn mặt Vương Tuấn Khải chậm rãi bị Thiên Tỉ thay thế. Ai còn nhớ rõ trước kia tình cảm của hai người tốt bao nhiêu, tình cảm hiện tại mới là chân thật nhất.

Cậu cảm nhận rõ ràng Vương Tuấn Khải đối cậu có thành kiến cùng bất mãn. Tuy rằng ở trước camera không biểu hiện ra ngoài, nhưng tới khi chỉ có hai người ở một chỗ, Vương Tuấn Khải một câu cũng muốn cãi nhau với cậu.

Vương Nguyên còn nhớ rõ trước kia ở trên mạng nhìn thấy một câu: Đối phó người đáng ghét phương pháp tốt nhất là làm như không thấy.

Vương Nguyên tâm lạnh đến phát run.

Cậu không muốn suy nghĩ, không muốn quan sát cùng đối mặt.

Vương Nguyên ngồi ở giữa sô pha, bên cạnh là Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ. Cậu mệt mỏi cơn buồn ngủ liền ập tới, cậu vừa nhắm mắt, một lúc liền ngủ. Đầu dựa vào sofa, Vương Tuấn Khải nhìn cậu ngủ như vậy định đánh thức cậu, lo lắng cậu sẽ bị đau cổ. Thiên Tỉ liền đem đầu Vương Nguyên đặt trên vai mình. Sau đó cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Vương Tuấn Khải nhìn hai người bọn họ mắt một cái lại tiếp tục xem Anime. Cảm giác có cái gì đó đã thoát khỏi sự khống chế của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com