Trans Sanwoo Who We Are
Bắt đầu có cẩu lương để ăn rùi các bác ơi :D Yên tâm Sanie là top nhéee!!! Nhớ comment bàn luận về truyện với tui đó. Tui thức đến 1h sáng dịch truyện nè huhuu :>______________________________________________________________Author: comeon_toparadiseWooyoung rất thích biển. Luôn luôn như vậy từ khi cậu còn là một đứa trẻ. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy biển là trong một tiết học khoa học. Chủ đề của tiết học đó là thiên nhiên. Mặc dù Wooyoung không còn nhớ nhiều về một buổi học đã diễn ra hơn mười năm trước, nhưng cậu vẫn có thể nhớ lại một cách sống động cách cậu cảm nhận về biển khi nhìn thấy những người lướt ván lướt qua vùng nước rộng lớn trên màn hình chiếu với chiếc ván của họ. Wooyoung vẫn có thể nhớ biển là nơi trải dài vô tận, trải dài đến tận chân trời xa xôi.Nhưng thực sự thì khá là mỉa mai khi Wooyoung không thích mắt trái của mình, mặc dù nó vô tình có màu sắc trùng với cái màu xanh xanh của biển cả. Và dù có thích đến mấy nhưng Wooyoung cũng không quá coi trọng những bãi biển. Cậu đã từng yêu biển rất nhiều – cậu coi nó là tất cả cuộc sống của mình trước khi cậu lớn lên – Wooyoung cũng đã từng vô cùng say mê cái cách đôi chân nhỏ bé của mình lún xuống bờ cát mịn. Cậu cũng đã từng vô cùng yêu cái vị mằn mặn của nước biển phả vào trong không khí, yêu những cánh chim nhỏ hót líu lo tự do trên khoảng trời trong xanh không một gợn mây. Biển gợi đến cho Wooyoung cảm giác của sự tự do. Và quan trọng nhất, bãi biển đã từng là nơi lưu giữ những kỷ niệm quý giá nhất trong cuộc đời của Wooyoung cho đến sinh nhật thứ mười một của cậu.Ngày hôm đó, bố mẹ đưa Wooyoung đến một bãi biển địa phương vì họ không muốn phải chi nhiều tiền. Wooyoung không biết điều đó và cũng không để tâm. Vì miễn là hoạt động ngoài trời thì ở đâu cậu cũng thích. Wooyoung cũng không nói chuyện với bất kỳ đứa trẻ nào ở đó. Đặc biệt sau khi cậu bắt đầu nhận ra: Việc giao lưu với những người không có hứng thú với mình rất vô ích, nó không hơn việc sức lực của bản thân bị bòn rút là mấy. Chính vì thế, Wooyoung đã quyết định sẽ dành toàn bộ thời gian của mình trên bãi biển cho việc xây một chiếc lâu đài cát và ngắm nhìn ánh mặt trời rực lửa phai dần vào bầu trời màu saphire lúc hoàng hôn."Gọi cho cha con đi. Ta muốn con chụp cho ta và cha con một bức ảnh trước khi hoàng hôn xuống." Mẹ Jeong nói với cậu khi bà đang ngồi trên chiếc ghế dài. Luôn luôn là 'ta và cha con' chứ không bao giờ là 'ba chúng ta' hay 'gia đình chúng ta'. Nhưng Wooyoung không bao giờ đưa ra bất kì một ý kiến nào để phàn nàn về điều đó hay phản đối nó. Cậu luôn ngay lập tức thuận theo lời mẹ mình.Một biến cố ập tới. Wooyoung bắt đầu trở nên chán ghét bãi biển khi cậu phát hiện việc cha mình đã lái chiếc xe của họ để đi với một người phụ nữ khác có mái tóc dài hơn mẹ mình, khuôn mặt thì bự phấn. Khi họ hôn nhau, cha cậu nở một nụ cười rạng rỡ với bà ta – nụ cười mà Wooyoung hay thậm chí là mẹ cậu cũng chưa từng nhận được từ ông.Wooyoung chưa từng hé nửa lời về việc đáng xấu hổ đó. Chỉ là đôi khi, cậu sẽ thức trắng đêm và tự hỏi rằng: Liệu mọi thứ có thay đổi hay không, dù chỉ là một chút thôi, nếu mình nói ra chuyện đó. Đó không phải là lỗi của mình, Wooyoung cố gắng thuyết phục bản thân. Nhưng đã nhiều năm trôi qua và cậu vẫn luôn tự đổ lỗi cho mình về cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ. Ngay cả khi Wooyoung biết rằng bố cậu là một kẻ nói dối tồi tệ và mẹ cậu là một người chỉ quan tâm đến bản thân mình.Sau khoảng thời gian đó, những bãi biển tạm thời không còn là thiên đường đối với Wooyoung nữa. Đối với cậu, nó hiện thân của sự lừa dối và sự vị kỉ hèn kém của con người, của những bậc cha mẹ.Wooyoung chớp mắt, quay trở lại thực tại. Tiếng nói chuyện lởn vởn quanh cậu và tay phải cậu lạnh ngắt. Ôi chúa ơi."Cậu định lấy cái gì à?" Một người đàn ông, có lẽ đã ngoài bốn mươi tuổi với bộ ria mép rậm rạp, đôi mắt tròn và sáng, ném về phía Wooyoung một ánh mắt đánh giá."Ồ. Uhm.., tôi xin lỗi." Wooyoung bước đi, tay vẫn lạnh ngắt. Những túi cá đông lạnh nhìn chằm chằm cậu qua những chiếc hộp trong suốt. Wooyoung không thể tin rằng mình vừa nhìn mấy con cá đông không rời bằng một đôi mắt vô hồn. Wooyoung đi vào một lối đi khác của siêu thị. Cậu cúi gằm mặt để đề phòng trường hợp mình vô tình trao đổi ánh mắt một cách vụng về với người khácMột khoản tiền đã được chuyển vào tài khoản của cậu vào sáng nay nhờ sự hỗ trợ của Hongjoong. Tuy trong hợp đồng có điều khoản là Wooyoung sẽ được đưa đón bằng xe riêng bởi tài xế của San, nhưng cậu đã từ chối lời đề nghị đó. Thay vào đó, cậu đi xe buýt công cộng. Đó cũng chính là lí do vì sao Wooyoung lại có mặt ở đây.Đây hoàn toàn không phải một chuyến đi chơi có kế hoạch. Wooyoung chỉ đơn thuần là muốn rời khỏi nhà. Việc ở lại đó chỉ khiến cậu nhớ về việc mình đã quá đáng đến mức nào. Và cậu nghĩ, có lẽ San sẽ ghét mình lắm."Mày đúng là đồ ngốc," – Wooyoung tự trách bản thân.Tai cậu đỏ bừng lên vì xấu hổ, như thể tất cả mọi người trong cửa hàng quái đản này đều có thể nghe thấy những từ mà San dùng để chỉ trích cậu. Như thể bây giờ họ đang chỉ tay về phía cậu, cười cợt và nói với Wooyoung rằng: "Đúng thế, nó thực sự là một thằng khốn, hahaha."Wooyoung muốn bản thân ngừng nghĩ về San, ngay cả khi việc chăm sóc anh, ở bên anh là công việc của cậu. Và đáng nhẽ lúc này cậu nên ở nhà cùng San mới phải, thay vì đi lang thang vô định như bây giờ. Đó là lý do duy nhất khiến Wooyoung có thể ở đây, có thể kiếm được số tiền mà trước đây cậu chưa từng dám mơ tới.Wooyoung đôi khi thực sự rất ghét những lời độc thoại trong đầu mình. Cậu với lấy túi đồ ngọt bắt mắt ở trên cùng và bỏ nó vào giỏ của mình. Cậu cố gắng tránh ánh nhìn của mọi người, nhanh chóng lấy một ít đồ ăn nhẹ, một ít dâu tây và sữa chuối. Wooyoung không biết tại sao mình lại đặc biệt chọn những thứ đồ này để mua. Vốn dĩ cậu không phải là một người hảo ngọt. Nhưng khi bỏ những món hàng này vào giỏ, Wooyoung nghĩ đến San. San thích đồ ngọt, thích sữa dâu. Nghĩ vậy, cậu lại vô thức lấy thêm một chai sữa dâu nữa bỏ vào giỏ hàng của mình.Wooyoung thở phào nhẹ nhõm khi đến quầy thanh toán. May là cậu đã không làm gì ngốc nghếch. "... Wooyoung?"Wooyoung ngẩng đầu lên. Đập vào mắt cậu là bộ đồng phục màu xám với logo màu đỏ của siêu thị. Là Kang Yeosang. Wooyoung khẽ nuốt nước bọt."Uhm..., chào cậu." Wooyoung đặt đồ lên quầy, tránh ánh mắt của Yeosang."Cậu khỏe không?" Yeosang nhỏ giọng, nở một nụ cười thân thiện. Trông cậu ấy rất thanh tú. Phải thừa nhận rằng, Yeosang rất thu hút người đối diện, và điều đó khiến Wooyoung cảm thấy hơi thua kém. "Ý tôi là, đã lâu không gặp cậu. Chà, thật ra thì cũng mới hai ngày nhỉ, nhưng mà..." Yeosang cười rạng rỡ. "Nhà mới của cậu thế nào?"Vì lý do nào đó, lời nói của Yeosang khiến Wooyoung cảm thấy xấu hổ. Cậu thực sự không có nhà mới. Cậu chỉ là một vị khách vô danh tại một dinh thự. Nơi mà chủ nhân của nó không hề coi trọng bất cứ điều gì và sẽ không ngần ngại loại bỏ bất cứ thứ gì anh ta cảm thấy không phù hợp. Nhưng có lẽ bây giờ Yeosang không cần biết về điều tồi tệ ấy."Rất tốt. Nhà có một tầm nhìn rất đẹp." Wooyoung hắng giọng, trả lời một cách khó xử."Tốt cho cậu. May quá.""Ừ.""Ngày mai cậu có tiết, đúng không?" Yeosang mặc kệ Wooyoung tỏ ra là thiếu quan tâm một cách rõ ràng. Một khách hàng khác xếp hàng phía sau Wooyoung, nhưng điều đó không làm Yeosang vội vàng. "Khi nào cậu rảnh? Chúng ta có thể..kiểu như là, đi ăn trưa cùng nhau hay gì đó."Wooyoung không muốn. Không phải vì cậu không thích Yeosang, mà vì cậu thực sự không biết phải cư xử thế nào trong những tình huống thế này. Lần cuối Wooyoung đi ăn với ai đó là khi nào? Cậu thậm chí còn không thể nhớ. Cậu có thể cảm nhận được cái nhìn thiếu kiên nhẫn của người phụ nữ phía sau. Wooyoung nhanh chóng nhét đồ của mình vào một chiếc túi rồi trả tiền. "Tôi không... - lần sau nhé.""Lần sau là khi nào cơ.."Wooyoung không biết Yeosang hiện đang trưng ra biểu cảm gì trên mặt (bởi vì cậu thực sự có vấn đề với việc nhìn thẳng vào mắt người khác), nhưng cậu vẫn gật đầu. "Ừ. Lần sau."Wooyoung ngay lập tức rời khỏi siêu thị. Cậu cảm thấy hơi lo lắng một chút. Wooyoung nán lại, quay đầu về phía cửa hàng để quan sát Yeosang. Yeosang đang cười rạng rỡ với một khách hàng, có lẽ cậu ấy đang chúc họ có một ngày tốt lành hay điều gì đó tương tự như thế. Wooyoung rời đi.Mày không quan trọng đến như vậy, một giọng nói trong tâm trí Wooyoung lại thì thầm khi cậu băng qua đường.Ừ biết rồi, cảm ơn vì đã nhắc nhở.***Wooyoung không lường trước được điều gì sẽ xảy ra khi cậu trở về nhà. Nhưng chắc chắn, cậu đã không lường trước được việc mình sẽ nhìn thấy người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài bọc da đang vắt chéo chân ngồi đọc sách.Anh ấy không mặc quần áo ngủ nữa, mà thay vào đó là quần tây và áo sơ mi trắng buông lơi cúc trên cùng, tay áo xắn lên để lộ cẳng tay rắn chắc cùng những đường gân quyến rũ."Về nhà rồi đấy à." San nói mà không nhìn Wooyoung khiến cậu khẽ nuốt nước bọt, cố đảo mắt đi, nhìn chằm chằm vào chỗ khác."Uh, chào anh.""Cậu bỏ đi mà không nói một lời nào với tôi, và cậu cũng không để bất kỳ người nào của tôi chở cậu đi." San tiếp tục với tông giọng cực kỳ nghiêm túc. Nếu không vì cố tỏ ra chuyên nghiệp thì chắc Wooyoung sẽ cười ngặt nghẽo mất. San nói chuyện với cậu như thể họ thực sự là bạn, nhưng rõ ràng không phải vậy."Tôi ừm, tôi không cần. Hongjoong hyung," Wooyoung dừng lại, cố gắng nói trọn vẹn câu của mình. "Tôi không cần cậu giúp đỡ nếu như Hongjoong hyung yêu cầu cậu làm vậy -""Ồ, bây giờ cậu còn gọi Hongjoong là 'hyung' cơ đấy," San cắt ngang câu nói của Wooyoung, lật một trang sách. San có vẻ hơi ... ghen tị. Anh vẫn không thèm liếc nhìn Wooyoung. Wooyoung không biết liệu điều đó có làm mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn hay không."À, ừm... Anh ấy nói với tôi rằng tôi có thể, ừm, gọi anh ấy như vậy." Wooyoung liếm môi. Nhưng ngay khi Choi San ngẩng đầu lên nhìn cậu, Wooyoung suýt sặc nước bọt. Nửa phần tóc trên của San được buộc lại gọn gàng, chỉ có một vài sợi rủ xuống mắt của anh ấy. San quan sát Wooyoung từ trên xuống dưới. Đôi mắt toé ra ánh lửa của San khiến Wooyoung cảm thấy hơi bối rối."Cậu mặc trông như ông già đi buôn gỗ ấy," San bất ngờ bình luận về trang phục khiến Wooyoung khá bối rối. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi kẻ sọc cùng chiếc quần jean sẫm màu của mình. Wooyoung nhún vai không biết phải đáp lại anh thế nào. "Ừm...? Cảm ơn.""Đó không phải là một lời khen." Môi của San nhếch lên như thể anh ấy đang cố nén lại một nụ cười. Wooyoung tò mò nhìn cuốn sách San đang cầm. Thứ gì đó lờ mờ trông giống các loại váy. San đột nhiên đập mạnh vào cuốn sách khiến Wooyoung hơi giật mình. Ngài giám đốc điều hành chỉ vào chiếc túi mà cậu đang cầm trên tay, đôi mắt đen láy đầy tò mò. "Cái gì trong đó?""Uh ... đồ ăn," Wooyoung nói to rõ ràng, và cậu bỗng dưng chỉ muốn tự vả mình một cái. Choi San lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu, chậm rãi, mãnh liệt, như thể anh đang cố đọc vị cậu. Wooyoung nhanh chóng nhận ra San đang nhìn vào mắt mình."Tôi nghĩ tôi nên đi..," Cậu cố gắng kiếm cớ để chuồn đi nhưng đã bị San đánh bại. Anh vỗ nhẹ vào khoảng trống bên mình trên ghế sofa."Đến đây."Wooyoung đông cứng người. Cậu không thể tin được là San vừa 'mời' mình xuống ngồi cạnh anh. Trong khi chỉ vài giờ trước đó thôi, anh trông như thể chỉ còn vài giây nữa đá đít cậu ra khỏi nhà. San hẳn đã nhận ra sự bối rối của Wooyoung."Nào, đến đây, Wooyoungie. Tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu. Tôi không phải là một tên trùm mafia khét tiếng, bí ẩn trong mấy cái truyện ngôn tình ba xu mà cậu đọc đâu."Wooyoung chớp mắt, bối rối. "Hả? Gì cơ?""Đừng nói dối tôi," San vén một lọn tóc xoăn ra phía sau tai. Đột nhiên anh muốn thốt lên rằng: chúa ơi tại sao Wooyoungie lại có thể xinh đẹp như vậy? "Tôi thề là cậu đã đọc mấy cái thứ đó. Chúng đầy rẫy trên Internet. Mấy truyện kiểu như 'Sống chung với CEO Choi San nóng bỏng, quyến rũ và bí ẩn của tôi? Yeah, tôi nghĩ đó là tiêu đề của một trong số mấy cái truyện đó. Nghe khá hay đấy, mặc dù nó có cái tên hơi chuối.""Uh ..." Wooyoung hoàn toàn, hoàn toàn lạc lối. "Tôi không ... tôi xin lỗi nhưng tôi không biết ngài đang nói gì, thưa ngài."San nhăn mặt, nheo mắt nhìn cậu."Đừng gọi tôi là ngài.""Vậy ngài muốn tôi gọi ngài là gì?"San bặm môi, nhếch lên thành một cái bĩu môi. Dễ thương quá... Wooyoung nghĩ thầmChờ đã.. cái gì mà.. dễ thương cơ... "Daddy"Wooyoung đánh rơi túi xách của mình, sau đó cậu lớn tiếng chửi thề. Cảm giác xấu hổ bao trùm lấy Wooyoung.San cười như một kẻ điên, vỗ tay như thể anh vừa làm ra một trò đùa hài hước nhất từ trước đến nay. "Ôi chúa ơi. Tôi hiểu cậu rồi."Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra. Wooyoung chộp lấy cái túi, quay người bỏ đi."Này, cậu đi đâu đấy?" San hỏi. Giọng nói của anh không còn khiến Wooyoung cảm thấy khó chịu nữa. Mà thay vào đó, nó khiến cậu cảm thấy bị khuất phục. "Tôi có bảo cậu phải đi đâu."Ngay sau khi Wooyoung quay lại, San tiếp tục. "Và thêm nữa, không phải cậu là người trông trẻ của tôi sao? Cậu phải ở bên cạnh tôi.""Tôi ..." Wooyoung dừng chân, ánh mắt băng giá của San nhìn chằm chằm cậu khiến Wooyoung hơi run rẩy. "Tôi xin lỗi, rất xin lỗi vì cách tôi đã cư xử với anh sáng nay. Và cả ngày hôm qua nữa. Tôi không bao giờ có ý định hét vào mặt anh và làm tổn thương cảm xúc của anh. Tôi thực sự đã rất xấu tính khi hành xử như vậy. Tôi thành thật xin lỗi vì bất kỳ tổn thương nào tôi đã gây ra. Tôi thực sự không có ý đó. Với cả tôi cũng không giận dỗi gì anh đâu. Tôi chỉ giận bản thân vì đã hành xử như vậy với anh- ""Ngồi xuống đi."Đầu gối của Wooyoung khuỵu xuống và sau đó cậu thấy mình ngồi trên sàn nhà. Wooyoung không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa."Trên ghế, trời ơi," San nói rõ ràng rành mạch với nụ cười tươi nhất mà Wooyoung từng nhìn thấy trên gương mặt ấy. Có thứ gì đó dần trở nên rối ren trong lòng Wooyoung khiến cậu cảm thấy phát ốm lên được. San vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh với một khoảng cách vừa đủ. Anh vẫn cười toe toét."Ý tôi là cậu lên ghế ngồi đi.Thần kinh của Wooyoung căng như dây đàn. Cậu không biết phải làm thế nào với người đàn ông ở trước mặt mình lúc này. San quay sang đối mặt với cậu, nhìn Wooyoung bằng đôi mắt mạnh mẽ nhưng không quên nở một nụ cười thích thú. Wooyoung bối rối không biết phải nhìn đi đâu để không khiến mình trông kỳ quái.Đừng cứng nhắc nữa. Chỉ là San, chỉ là San, chỉ là San thôi mà -Trái tim của Wooyoung như muốn ngừng đập khi cậu cảm nhận được bàn tay của San đặt trên áo mình. Ngay lập tức, cậu đưa mắt nhìn xuống. Cậu cảm nhận được mùi hương thơm mát dìu dịu trên tay San. Wooyoung bỗng trở nên hoảng hốt khi nhìn thấy những ngón tay mềm mại, nhanh nhẹn của anh đang giật từng chiếc cúc áo của cậu. Hơi mát len lỏi vào khe hở trên áo, bao bọc lấy làn da bỏng rát của cậu."Uhm," Wooyoung nuốt nước bọt. Việc giao tiếp bằng ánh mắt với San khiến tim cậu trở nên loạn nhịp."Anh... anh đang làm gì đấy?""Cậu cài cúc áo kín quá," San buông áo Wooyoung ra, lè lưỡi khi chiêm ngưỡng 'thành quả của mình'. "Bây giờ trông cũng không quá ngầu, nhưng rất quyến rũ đấy."Wooyoung nhìn xuống, má đỏ bừng bừng khi thấy hàng cúc áo của mình giờ đã trở nên 'phóng túng'. Theo bản năng, Wooyoung lấy tay che đi phần ngực lộ ra của mình. San ngáp ngắn ngáp dài, đảo mắt qua chiếc túi đựng đồ trước mặt."Tôi tha thứ cho cậu đấy." San nói. Ngay cả khi anh không nhìn Wooyoung thì cậu vẫn đỏ bừng cả mặt. Người đàn ông sau đó lôi ra một túi khoai tây chiên. "Tôi không thích khoai tây chiên."Wooyoung mở to mắt. "Tôi - nó không dành cho anh -"Nhưng San nhanh tay lấy ra món đồ tiếp theo, đó là một gói kẹo."Tôi cũng không thích đồ ngọt.""Tôi không -""Tôi ghét sữa chuối và sữa dâu." San thở dài nói thêm. "Tại sao cậu lại mua chúng khi tôi không thích?""Chúng..chúng không phải dành cho anh," Wooyoung cuối cùng cũng tìm ra được lối thoát cho mình. Điều đó khiến cậu cảm thấy có chút tự hào."Vậy thì chúng dành cho ai? Cho cậu à?" Một bên lông mày của San nhướng lên. "Cậu trông không giống người hảo ngọt."Wooyoung cắn môi, không nói nên lời. Cậu ghét San. San chỉ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Anh cứ nhìn cậu, khoanh tay tỏ vẻ oai vệ."... Tôi không thích đồ ngọt cho lắm," Wooyoung thừa nhận một cách đầy áp lực."Vậy là cậu mua tất cả những thứ này cho tôi à?"Wooyoung gật đầu ngại ngùng. "... Ừ ...""Ngọt ngào ghê!" San đột ngột đứng dậy, xé toạc gói kẹo và giật lấy một cây kẹo mút hương việt quất. "Tôi chưa thử hàng này bao giờ, nhưng tôi sẽ ăn chúng vì cậu đã mua chúng cho tôi.""Hả, sao cơ?" Wooyoung bối rối khi San nhét viên kẹo vào miệng. "Ý anh là gì?""Tôi chỉ đùa thôi. Ý tôi là về sữa chuối và kẹo. Tôi thích chúng lắm."Anh đang đùa tôi chắc...Wooyoung nhìn San chằm chằm. Cậu thật sự bối rối trước lối cư xử thay đổi chóng mặt của người lớn tuổi hơn. Mãi cậu mới có dũng khí nhìn trực diện anh ấy."Sao?" San hỏi. Anh ấy đang 'liếm' cái kẹo mút. Nhưng điều đó không có gì là lạ, phải không? Ai mà chả 'liếm' kẹo mút."Wooyoung?"Wooyoung giật nảy mình, mắt chớp liên hồi. "Hả?"" Muốn chơi trò gì đó với tôi không?""Huh?"San trượt ra khỏi chiếc ghế dài, dùng tay vuốt những ngọn tóc rủ xuống trước mặt. Anh giật chiếc dây chun ra khỏi đầu mình, để tóc rơi rủ xuống. Mái tóc càng làm nổi bật làn da mỏng manh, mịn màng của anh. Nó cũng giúp anh che đi những đốm tàn nhang nhỏ trên cổ. San thổi một sợi tóc ra khỏi trán, sau đó nhìn chằm chằm vào Wooyoung." Chơi điện tử đi, Wooyoung." Anh ấy trông rất mềm mại,... đẹp như một thiên thần vậy.Wooyoung gạt suy nghĩ đó vào trong góc sâu nhất của tâm trí mình. "Uh. Trò gì vậy?""Farmer's Universe. Tên nghe có vẻ củ chuối nhưng thực ra game khá hay. Tôi luôn cố gắng rủ Mingi chơi bất cứ khi nào có thể, nhưng có vẻ dạo này cậu ấy khá bận vì sắp làm bếp trưởng cho một đám cưới lớn. Với cả cậu ấy cũng không thích chơi điện tử cho lắm.""Ồ được đấy." Wooyoung tham gia cùng San. Đó trông như Xbox One X (một loại máy chơi game)."Có gì hay ho?" San hỏi, bật TV lớn và đưa cho Wooyoung một bộ điều khiển."Đám cưới. Tôi thích nhìn thấy đám cưới. Tôi thích nhìn thấy mọi người kết hôn." Và ý của Wooyoung là thế. Bất chấp những gì đã xảy ra với cha mẹ mình, cậu vẫn nghĩ rằng tình yêu thực sự tồn tại ở đâu đó ngoài kia, dành cho những người may mắn. Cậu cảm nhận được ánh mắt của San đang nhìn mình. Cậu nhún vai. "Tuyệt đúng không, tôi biết mà.""Tôi chỉ ... hơi sốc," San nói. Anh cười khúc khích, mũi hếch lên một chút. "Ý tôi là, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu là người như thế."Wooyoung nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay - lòng bàn tay chai sạn của cậu. Cậu không rõ tại sao bản thân mình lại cảm thấy lo lắng. "Thật á?""Trông cậu như badboy." San cảm thán, vội vàng giải thích để tránh hiểu nhầm. "Giống như, cậu biết đấy, trông cậu giống kiểu sẽ làm tan nát trái tim của mọi người.""Này," Wooyoung tức giận giơ tay lên. Lồng ngực cậu như nhẹ đi trước tiếng cười ríu rít của San. "Tôi bị xúc phạm khi anh nghĩ như vậy đấy."" Tôi xấu tính đấy, nhưng cậu làm gì được tôi nào?Wooyoung lắc đầu."Không, xin lỗi."San cười. "Hâm à. Tại sao lại xin lỗi. Mọi thứ sẽ ổn thôi! Tôi sẽ đánh bại cậu bằng kỹ năng chơi game tuyệt đỉnh của mình!"***San chơi điện tử rất tệ, hoặc có thể anh chỉ đang giả vờ."Argh!" San rên rỉ như một tên cướp biển bị thương trong nhiệm vụ bí mật dưới nước thứ ba của họ.Nghe có vẻ thực sự kỳ lạ, nhưng đó là toàn bộ câu chuyện đằng sau trò Farmer's Universe. Nhân vật chính của trò chơi là một người đàn ông và vợ của ông ta. Họ sẽ là nông dân vào ban ngày và là người chống tội phạm vào ban đêm."Suýt chút nữa thì đã bắt được hắn!" San hét lên, đá loạn xạ vào không trung. Wooyoung luôn xuất hiện đúng lúc và giúp họ vượt cấp. Cậu thực tế đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ của họ."Ha. Anh còn dám nói thế khi anh suýt bị giết bởi những người ngoài hành tinh ăn thịt trẻ em á," Wooyoung nói. Cậu cười khúc khích còn San thì lườm Wooyoung một cái sắc lẹm. "Nhìn cái giề? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.""Ughhh," San lại rên rỉ. Anh nằm dài trên sàn như một con sao biển, chiếc áo sơ mi của anh bị vén lên để lộ ra múi bụng săn chắc. Và tất nhiên, Wooyoung cố gắng tránh nhìn chằm chằm vào đó."Muốn chơi một ván nữa không?""Khồngg."Nhưng dù sao thì cuối cùng San cũng thuyết phục được Wooyoung. Cả buổi chiều hôm đó, Wooyoung đã cười rất nhiều.***Wooyoung không thể ngủ được, vô số suy nghĩ quẩn quanh trong tâm trí cậu khiến trái tim cậu nặng trĩu. Wooyoung chợt cảm thấy không chắc chắn về tương lai. Cậu cảm thấy rất ảm đạm. Cậu ngồi dậy, một lần nữa lại bị ấn tượng bởi kích thước rộng lớn của căn phòng ngủ mới. Thở dài, Wooyoung ra khỏi phòng. Cậu muốn ra ngoài đi dạo một chút nhưng lại không biết mình sẽ đi đâu. Cậu cho phép đôi chân dẫn đường cho mình thay vì tìm trước một hướng đi cụ thể. Cậu cảm thấy thật trống rỗng. Wooyoung vẫn tiếp tục bước đi cho đến khi điều gì đó đã cản những bước chân thăm dò trong đêm nhập nhoạng tối của cậu. Nó đến từ một cánh cửa mà Wooyoung chưa từng thấy trước đây- cánh cửa màu gỗ sồi sẫm với tay nắm cửa màu bạc được thiết kế theo một cách rất kì lạ. Wooyoung bước lại gần, áp tai vào cánh cửa vững chắc.Đang khóc. Ai đó đang khóc trong đó.Trái tim cậu đập mạnh vào lồng ngực, Wooyoung nhẹ nhàng mở cửa, tiếng khóc dần trở nên to hơn.Phòng ngủ rộng rãi đến mức đáng sợ. Nội thất được thiết kế theo phong cách gothic. Nó gợi Wooyoung nhớ đến một lâu đài bị ma ám. Nhưng đôi mắt cậu lại sớm bị thu hút bởi một hình bóng đơn độc trên chiếc giường sáng màu, một cơ thể đang run rẩy dưới tấm chăn dày. "Không - l-làm ơn, không ..." Tiếng thút thít đứt quãng nghe vô cùng đau đớn. "Không. Không! Làm ơn, làm ơn đừng rời đi - đừng-bỏ tôi. Đừng... không thể ... làm ơn ..."Wooyoung sực tỉnh. Cuối cùng cậu cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Wooyoung ôm chầm lấy San vào lòng, ôm rất chặt. Nước mắt của San làm ướt áo cậu. Anh vẫn tiếp tục khóc nức nở, tay nắm chặt lấy vạt áo Wooyoung như thể anh không hề có ý định buông tay."Đ-Đừng rời xa tôi. L-Làm ơn, tôi không thể - Tôi không thể.. mất... Làm ơn! Làm ơn ...""Tôi sẽ không rời đi mà, San à..." Wooyoung hứa. Cậu thậm chí không chắc liệu San có đang tỉnh táo để nhận thức được đầy đủ về những gì đang xảy ra hay không. Nhưng điều đó không ngăn cản Wooyoung cố gắng an ủi người lớn tuổi hơn. Wooyoung chợt nhận ra rằng mình không muốn nhìn thấy San khóc..." Không sao, không sao. Tôi ở đây mà, hm?"Wooyoung đưa tay chạm vào mặt San để lau nước mắt cho anh. Nhưng cậu không đủ dũng khí, buông thõng tay.Cậu không nên làm vậy. Wooyoung đã nhìn thấy San trong tình trạng bị tổn thương như thế này đã là quá đủ rồi. Cậu không thể vượt qua ranh giới. Cậu không được phép... San nép vào người Wooyoung, nước mắt vẫn lã chã rơi. Trái tim của Wooyoung chùng xuống."Ngủ ngon nhé Sanie. Tôi xin lỗi." Wooyoung hạ tông giọng, đặt San dựa vào gối của mình. Người đàn ông ấy có thể lớn tuổi hơn cậu, nhưng lúc này trông anh thật yếu ớt. Điều đó khiến Wooyoung cảm thấy đau đớn, vì nó khiến anh ấy nhớ đến ... chính mình."Ngủ ngon, S ... Sannie." Wooyoung lắp bắp, nhưng may mắn thay, đáp lời cậu là một sự im lặng đến đáng sợ. Cậu rời khỏi phòng ngủ của San với tâm trạng chán nản gấp vạn lần.__________________________________________________________________Translator: Vì sao Wooyoung buồn khi nhìn thấy San tổn thương và đơn độc như vậy thì hồi sau sẽ rõ nhaa!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com