Trans Onelk Lam Sao De Doi Pho Voi No
Lạc Văn Tuấn lặng lẽ đến thành phố nơi anh mình đang sống và nhận ra rằng mọi thứ đều khác so với những gì cậu luôn tưởng tượng.Gỉa dụ như Triệu Gia Hào mỗi lần về nhà đều mang cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, mua quần áo mới, nhưng trên thực tế cuộc sống của anh cũng không tốt mấy. Cậu đến cửa hàng tiện lợi nơi Triệu Gia hào làm việc, thấy anh ngáp ngắn ngáo dài khi phải trực ca đêm. Ánh đèn của cửa hàng tiện lợi buổi đêm sáng đến chói mắt, khi rủ anh cùng ra ngoài xem phim, Lạc Văn Tuấn đột nhiên nói, da anh trắng quá, buổi tối ra ngoài nếu không nhìn kĩ sẽ tưởng gặp ma mất.Nhưng Triệu Gia Hào chưa bao giờ quan tâm đến những lời nói vô nghĩa của cậu, đơn giản vì cậu trong mắt Triệu Gia Hào rất đáng yêu.Lạc Văn Tuấn theo anh về căn trọ thuê nơi anh sống. Mỗi lần video call đều là khung cảnh căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp, khiến cậu nghĩ rằng nơi mà Triệu Gia Hào ở rất lớn, nhưng trên thực tế nó chỉ đơn giản là được chăm sóc rất cẩn thận, không có bất kỳ ưu điểm nào khác ngoài điều đó. Vừa bước vào cửa, Lạc Văn Tuấn đã ôm chặt cứng lấyTriệu Gia Hào. Chênh lệch chiều cao giữa họ rất rõ ràng, Lạc Văn Tuấn phải cẩn thận cúi xuống để ôm anh vào lòng một cách thoải mái.Triệu Gia Hào đã rất ngạc nhiên, nhưng điều đầu tiên anh làm khi vừa hoàn hồn lại là vươn tay vỗ nhẹ vào lưng cậu.Triệu Gia Hào có chút xấu hổ vì anh chưa bao giờ gặp tình huống như vậy. Anh bảo Lạc Văn Tuấn ngồi ra chiếc ghế sô pha cũ kỹ rồi đi rót nước cho cậu, khi anh chuẩn bị xong thì phát hiện ra vẫn còn một lon Coca cuối cùng còn sót lại ở nhà nên đã mang ra cho cậu. Lạc Văn Tuấn chọn Coca một cách không khách sáo, nhấp một ngụm lớn và rồi thở ra một tiếng sảng khoái "ha".Đầu tiên anh vẫn hoit về cuộc sống và gia đình của cậu, Triệu Gia Hào hỏi Lạc Văn Tuấn ở trường thế nào, và liệu người bạn gái mà cậu đã nhắc đến vài ngày trước với anh có còn vui vẻ với nhau không. Lạc Văn Tuấn nghiêm túc nói rằng học tập là điều quan trọng nhất. Nhưng thật khó để cậu giải thích tại sao chính mình lại vượt hàng nghìn cây số để tìm Triệu Gia Hào ngay trước kỳ nghỉ, học tập là điều quan trọng nhất, và anh trai cũng rất quan trọng.Cậu nằm lên đùi Triệu Gia Hào, ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên người anh. Ngay cả khi Triệu Gia Hào có làm việc cả ngày, trên người anh vẫn rõ mùi bột giặt và nước xả vải. Rõ ràng là nhãn hiệu giống nhau, và những người khác cũng sử dụng nó, nhưng đối với Lạc Văn Tuấn, mùi này đã trở thành biểu tượng độc nhất của Triệu Gia Hào.Lạc Văn Tuấn nâng cánh tay của Triệu Gia Hào lên, đặt nó lên ngực mình, di chuyển nó đến cổ rồi dựa đầu vào bụng anh. Triệu Gia Hào hỏi có phải cậu thấy mệt sau khi ngồi trên tàu lâu như vậy không, rồi véo mặt cậu một cái. Lạc Văn Tuấn gật đầu, một động tác rất nhẹ, nhưng đủ để khiến tay chân của Triệu Gia Hào trở nên cứng đờ . Anh không thể cử động, cũng không thể mở miệng nói em vào phòng ngủ đi, nằm trên gối nghỉ ngơi sẽ tốt hơn. Ích kỷ mà nói, anh muốn Lạc Văn Tuấn dựa vào lòng anh cả đời, và anh có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của cậu khẽ vang lên khi đang bối rối không biết làm gì.Lạc Văn Tuấn khá lo lắng về anh, dường như cậu bị ám ảnh khi nghĩ về anh ấy. Trước khi họ xa nhau, ở nhà, Lạc Văn Tuấn vẫn luôn quấy rầy Triệu Gia Hào, nói rằng anh cái gì cũng không giải được, nên cậu phải dạy anh hết những cái đó. Nhưng Triệu Gia Hào không được đến trường nhiều như Lạc Văn Tuấn, anh ấy vắt óc tìm ra đáp án với đống kiến thức cũ mà anh nhớ được, nhưng môn toán thực sự là quá khó, cuối cùng anh vẫn không tìm ra được đáp án. Lúc này, Lạc Văn Tuấn nắm tay anh, lấy bút gel ra, viết công thức lên giấy, a, em nghĩ ra rồi, nó là như thế này, anh à, anh thật ngốc. Triệu Gia Hào đỏ mặt, không thèm nhìn vào bài toán nữa, đứng dậy nói: "Anh đi lấy trái cây cho em." Lạc Văn Tuấn liền nắm lấy tay và bắt anh ngồi xuống. Nói rằng anh phải nghe cậu giảng hết đã nếu không sẽ không thả anh đi. Triệu Gia Hào chỉ có thể miễn cưỡng tiếp tục nghe, anh không thể hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng Lạc Văn Tuấn lại rất thích việc này.Phiếu trả lời chứa đầy lời giải trước khi Lạc Văn Tuấn để anh đi. Sau khi Triệu Gia Hào nấu nướng xong, cắt hoa quả bày lên đĩa, anh lại đi làm. Lạc Văn Tuấn trở về phòng mà không nói một lời nào, tiếp tục giải các bài toán, và sau đó họ đã không gặp nhau trong một thời gian dài.Một ngày nọ, Triệu Gia Hào chỉ vào thông tin trên điện thoại di động của anh và nói rằng anh có một công việc ở thành phố khác với mức lương cao, và tất nhiên anh sẽ làm việc ở đó. Lạc Văn Tuấn liếc nhìn anh, sau đó đáng thương nghiêng người về phía anh, hỏi anh có thể cân nhắc lại vụ làm việc ở địa phương không, tiền ít hơn cũng không sao, không được thì có thể đi làm thêm việc nữa. Triệu Gia Hào lắc đầu, tỏ ý phải rời đi. Còn cậu vẫn phải tập trung vào việc học. Lạc Văn Tuấn không nói nữa, lấy một cuốn bài tập khác và mở nó ra. Triệu Gia Hào nhìn cậu, anh biết cậu có thể làm được tất cả mọi thứ mà.Hai người sống ly thân ở hai thành phố cách xa nhau. Triệu Gia Hào sẽ gửi tiền về hàng tháng, Lạc văn Tuấn chỉ sử dụng một chút, phần còn lại thì để dành, cậu đã lên kế hoạch để chi trả cho chuyến đi này. Bình thường cậu chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại di động, nói vài câu với anh qua màn hình nhỏ, nhưng cậu luôn vội vàng cúp máy vì Triệu Gia Hào lại phải đi làm. Lạc Văn Tuấn đã học được cách đơn giản hóa thông tin và chỉ nói với Triệu Gia Hào những gì cậu ấy muốn truyền đạt nhất. Kỳ thi này lại đặt top 10, nhưng các môn có phần hơi khó, bị thầy la, ra ngoài không xem rõ dự báo thời tiết, bị mưa ướt sũng nằm nhà phát sốt suốt hai ngày. Ồ, gần đây có người tỏ tình với em nên em đã thử có bạn gái.Cậu thích xem phản ứng của Triệu Gia Hào với mọi thứ. Trên thực tế, cậu không thực sự bị bệnh, cậu cố ý mô tả các triệu chứng sao cho thật nghiêm trọng và chụp Triệu Gia Hào xem chiếc nhiệt kế đã được ngâm trong nước nóng. Triệu Gia Hào gấp đến mức biến giọng, còn cậu thì trốn trong chăn cười khúc khích,đợi anh trai chạy về nhà chăm sóc. Điều tương tự cũng xảy ra với việc cậu có bạn gái, hôm nay là ngày nghỉ, cả cậu và Triệu Gia Hào đều có một ngày nghỉ, nhưng Triệu Gia Hào không biết là bận gì mà vẫn luôn tay luôn chân làm việc, cho nên Lạc Văn Tuấn mới làm lên một câu chuyện tình yêu lãng mạn, dù sao, ít nhất là bảng điểm của cậu vẫn cao. Cậu mong đợi Triệu Gia Hào sẽ hét lên rằng anh vất vả nuôi em ăn học, sao lại yêu sớm. Nhưng đổi lấy chỉ là một câu chúc mừng, à, và đừng để lơ việc học nữa.Tạm biệt. Lạc Văn Tuấn nhanh chóng cúp điện thoại và ném nó sang một bên. Cậu tình cờ nhìn thấy một xấp tiền được cất trong ngăn kéo nên đã quyết định đến gặp anh một lần cho xong mọi chuyện.Cái gọi là lương cao chẳng qua là chồng chất hết công việc lặt vặt này đến công việc lặt vặt khác, hơn nữa học vấn của anh vốn không cao, ở thành phố xa lạ cũng không có quan hệ gì, chả ai muốn anh làm cho họ cả. Nhưng cậu không cảm thấy như mình bị lừa dối, bây giờ cậu chỉ cảm thấy an toàn và thoải mái khi nằm bên cạnh anh trai mình.Vào ban đêm, cậu phải ngủ với Triệu Gia Hào. Họ có rất nhiều chuyện muốn kể cho nhau nghe, nhưng lại không ai nói với ai lời nào. Lạc văn Tuấn ôm chặt Triệu Gia Hào như một đứa trẻ, luôn đảm bảo rằng anh sẽ không rời xa. Cậu cảm thấy hạnh phúc nếu được ngồi trên xe Triệu Gia Hào đèo đi chơi. Mặc dù ngôi nhà nhỏ, nhưng anh cũng chuẩn bị phòng của cậu. Nói xong, anh quay lại rồi chui vào lòng Lạc Văn Tuấn.Lạc Văn Tuấn nhắm mắt lại, tiếp tục cảm nhận hơi ấm của hai người. Cậu không cần phòng riêng, trừ khi anh muốn ở một mình, nhưng ở riêng vậy để làm gì?Một người có thể thủ dâm. Nếu bạn sống ở đây một mình, sẽ rất thuận tiện để làm việc này. Ở đây nhỏ đến mức bạn sẽ không cảm thấy như mình đang bị nhìn trộm ở bất cứ đâu. Cậu không tin anh sẽ đưa ai về nhà, hơn nữa mỗi ngày anh đều bận rộn với công việc, anh còn biết đến ai nữa.Hay do tối nay có thêm người? Là do cậu bất ngờ đến nên anh mới không thể thủ dâm hôm nay?Hoặc là chịu đựng, hoặc là cởi cúc quần trước mặt cậu, thế nào cậu cũng không buông tha. Lạc Văn Tuấn nằm yên. Có anh bên cạnh, đầu óc cậu sẽ trở nên thả lỏng hơn cuối cùng chìm vào giấc ngủ rất nhanh sau đó.Đều là bởi vì cậu ngủ quá sâu, sáng sớm tỉnh lại, trên bàn đã bày ra bữa sáng, nhưng Triệu Gia Hào không có nhà. Lạc Văn Tuấn vò mái tóc bù xù của mình, cuộn tròn trên ghế sô pha và ăn bánh mì. Cậu vốn định hỏi tại sao anh không muốn về nhà với cậu mặc dù ở đây anh cũng không kiếm được nhiều tiền mấy. Nhưng Triệu Gia Hào không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để đặt câu hỏi, vì vậy cậu mở cửa và quyết định đi tìm anh hỏi cho ra nhẽ. Hôm qua cậu quá mệt mỏi, không muốn nói về chủ đề này, sợ nghe được câu trả lời không hay sẽ không kìm được nước mắt.Nước mắt là vũ khí cuối cùng của cậu. Khi còn bé, muốn ăn gì cũng khóc, anh trai cố dỗ cậu phải ngoan nhưng cuối cùng vẫn đút thịt cho vào bát cậu. Khi lớn lên, cậu không hay khóc, dù sao tuổi mới lớn cũng phải biết giữ tí thể diện. Nhưng luôn có những lúc chúng ta phải làm vậy, chẳng hạn như bây giờ. Lạc Văn Tuấn ném bọc nhựa đi và lấy tay áo lau nước mắt, thực ra cậu chỉ rơi vài giọt , và cậu cũng không muốn tiếp tục khóc bởi vì Triệu Gia Hào không có ở bên.Triệu Gia Hào vội vàng trở lại vào buổi trưa, trên tay là một đống túi, đựng đủ thứ. Anh nói với Lạc văn Tuấn, anh nghĩ em muốn ở lại thêm một thời gian nữa, vì vậy đã mua một thứ gì đó mà em có thể sử dụng được. Lạc Văn Tuấn nghịch những chiếc túi đó, tạo ra âm thanh chói tai. Cậu hỏi, anh có muốn cùng đi mua sắm không? Triệu Gia Hào nói không, anh còn phải đi làm.Nếu bây giờ em không quay lại để học nữa, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau sao.Triệu Gia Hào giả vờ như không nghe thấy những gì cậu nói, tiếp tục đi về phía nhà bếp. Lạc Văn Tuấn ngoan cố giữ anh lại, dùng cánh tay chặn, tiếp tục bám lấy anh và ôm anh chặt hơn nữa. Triệu Gia Hào tựa cằm vào vai cậu nói chúng ta không thể ở bên nhau.Có vẻ như nó không chỉ là câu trả lời cho câu hỏi này, mà còn trả lời một cách mơ hồ những điều khác. Lạc Văn Tuấn để anh đi và suy nghĩ về điều đó.Sau đó, dường như anh trai đã cố tình tránh cậu. Lạc Văn Tuấn thực sự đã tự bật cười khi nghĩ đến điều đó, một thú vui tội lỗi đang dần dâng lên trong lòng cậu.Lạc Văn Tuấn từ từ thuongr thức đĩa trái cây trên bàn. Cậu băn khoăn không biết có nên quay người bỏ đi ngay không, liệu Triệu Gia Hào sẽ hốt hoảng vòng tay qua eo cậu từ phía sau bảo cậu đừng đi, hay anh sẽ vui vẻ rồi đóng cửa mãi mãi. Đột nhiên Triệu Gia Hào lấy từ trong bếp ra một chiếc bánh gato lớn, bên trên có thắp cặp nến số 19. Lạc Văn Tuấn chợt nhớ ra rằng hôm nay là sinh nhật của mình.Bánh đặt trên bàn, nến lung linh, hai người họ đều đỏ mặt háo hức. Trong khi Lạc Văn Tuấn thổi nến, Triệu Gia Hào đã hát chúc mừng sinh nhật cậu. Rồi anh đứng dậy và lấy trong tủ ra một chiếc lắc tay có treo một con mèo đen bằng gỗ được khắc một cách vụng về.Anh nói rằng anh ấy đã tự khắc nó, tuy nhìn đơn giản nhưng anh đã làm nó rất lâu, mỗi khi nghỉ ngơi là anh ấy lại lấy ra khắc, mặc dù lúc nào cũng làm hỏng ngay từ bước đầu. Anh cũng làm điều đó mỗi khi video call với cậu, và sau đó cậu nói rằng mình đã có bạn gái.Anh đeo nó cho Lạc Văn Tuấn, con mèo đen ngoan ngoãn nằm trên cổ tay cậu, rồi cậu lại tỏ ra như một đứa em bình thường bĩu môi khi nhận được món quà. Lạc Văn Tuấn nghĩ về lời nói dối độc ác đó, đấy sẽ là hình phạt nhỏ mà cậu áp đặt cho anh. Cho dù mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, cậu cũng sẽ không bao giờ nói xin lỗi, nếu cậu không đến, chiếc vòng này sẽ ở trong hộp chuyển phát nhanh đến tay cậu. Lạc Văn Tuấn cắt một miếng bánh rồi nhanh tay phết kem lên mặt anh trai, Triệu Gia Hào không kịp trốn, hai má anh lập tức dính đầy một lớp kem trắng.Thủ phạm nói xin lỗi, vươn tay lau khóe miệng anh, ngón tay cái đặt ở trên da, vuốt thêm một đường kéo dài đến cổ. Rõ ràng cậu không có ý xin lỗi, cũng không có ý định lau sạch mà càng làm anh bẩn hơn. Triệu Gia Hào nắm tay cậu, liếm kem trên đó, làm ướt ngón tay bằng nước bọt và quấn đầu lưỡi mềm mại quanh ngón tay cậu. Lạc Văn Tuấn thuận đà đâm vào miệng anh, buộc anh ta phải phát ra những thanh âm nỉ non. Thấy bị Triệu Gia Hào mê hoặc, cậu thu tay lại, cười đưa đĩa giấy: "Anh trai, chúng ta ăn bánh ngọt đi."Triệu Gia Hào vẫn còn thiếu dưỡng khí, cúi đầu mơ hồ ăn, cái gì cũng không nếm ra, chỉ cảm thấy bánh quá ngấy. Lạc Văn Tuấn bật chiếc TV cũ trong phòng khách, vừa ăn bánh vừa ngoái đầu nhìn âm thanh của chương trình yêu thích phát ra từ trong TV. Cả hai trải qua ngày sinh nhật một cách nhàn nhã, và cuối cùng Triệu Gia Hào đã dọn dẹp đống hỗn độn. Anh nói hôm nay anh ấy đã xin nghỉ phép và có thể ở lại với cậu cả đêm.Lạc Văn Tuấn hiếm khi có được cả đêm với triệu Gia Hào, nhưng khoảng thời gian bên nhau đột ngột như vậy khiến họ cảm thấy có chút khó xử, họ đã xa cách quá lâu, và họ đã quên mất từ lâu tình bạn giữa họ rốt cuộc là như thế nào. Vì vậy, Lạc Văn Tuấn đã thay quần áo rồi rủ Triệu Gia Hào ra ngoài đi dạo với mình. Triệu Gia Hào hỏi họ định đi đâu, Lạc Văn Tuấn vẫy lấy một chiếc taxi, sau đó bảo ông chủ đưa họ đến nhà ga.Sau khi mua vé, hai người đợi ở sảnh. "Sao em lại muốn về sớm thế, sao không ở thêm vài ngày nữa, anh dẫn em ra ngoài đi chơi." Lạc Văn Tuấn nắm chặt lấy tấm vé và không nói gì. Dù bầu không khí căng thẳng nhưng cậu vẫn dựa sát vào người anh, mỗi lần muốn nắm tay anh lại lặng lẽ rụt lại. Triệu Gia Hào tiễn cậu đi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ trong khi nói lời tạm biệt. Lạc Văn Tuấn chạm vào chiếc vòng tay, quay đầu vẫy tay, sau đó chìm trong đám đông náo nhiệt.Sau một đêm đi tàu về nhà, cậu ngủ thiếp đi và tỉnh dậy, cảm giác mọi thứ chỉ như một giấc mơ. Cậu chạy đến phòng của Triệu Gia Hào, đồ đạc bên trong đều phủ đầy bụi, Lạc Văn Tuấn lau sạch bàn, nằm trên đó nhìn khung ảnh của hai người họ. Cậu cầm khung ảnh lên, ôm vào lòng, thầm gọi tên Triệu Gia Hào, là tên của anh, chứ không phải tên của anh trai cậu. Lúc cậu cất lại khung ảnh vào vị trí cũ, bên ngoài đã chạng vạng tối, đọc sách rồi làm ít bài tập, và lại là lúc đi ngủ.Cậu đang ở nhà một mình, trong phòng, điều đó có nghĩa là cậu có thể thủ dâm tùy ý.Sau môn thi cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, Lạc Văn Tuấn nhìn thấy Triệu Gia Hào bên ngoài phòng thi. Cậu chạy tới, vui mừng đến mức muốn ôm anh xoay một vòng, nhưng niềm vui vỡ òa chỉ kéo dài vài giây, khi cậu lấy lại tinh thần, liền cúi đầu nói: "Anh về rồi." Triệu Gia Hào gật đầu, nghiêng người ôm lấy cậu, đầu đặt lên ngực, không để Lạc Văn Tuấn kịp phản ứng, anh đã buông ra, giống như đang cố gắng che đậy điều gì đó.Từ khi rời phòng thi cho đến khi về nhà, Triệu Gia Hào đều nắm tay Lạc Văn Tuấn không buông, khi vào khu dân cư, có người quen chào hỏi, anh cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười tự nhiên và lễ phép. Vâng, tất nhiên là họ đều rất vui khi thấy anh trở lại. Sau đó giơ hai bàn tay lại tiếp tục đan vào nhau.Cánh cửa vừa đóng lại, Lạc Văn Tuấn vòng qua người anh, họ vẫn nắm tay, vòng tay qua cổ anh và vẫn đeo chiếc vòng ấy. Triệu Gia Hào ngước mắt lên vừa đủ để nhìn thấy chiếc cằm của Lạc Văn Tuấn, chắc hẳn là đã vất vả học lắm nên so với lần trước họ gặp cậu có chút gầy hơn."Anh là một người anh rất vô trách nhiệm." Lạc Văn Tuấn mở miệng lên án anh. "Anh có biết em đã phải sống sao khi anh bỏ em lại đây một mình không?"Triệu Gia Hào nghe thấy điều này thì có chút hoảng sợ và muốn thoát ra, Lạc Văn Tuấn cũng thả anh đi, tay hai người cũng tách nhau ra."Anh không thích ở bên em đến vậy sao?" Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Lạc Văn Tuấn cũng chỉ cười buồn một tiếng.Và Triệu Gia Hào sẽ không bao giờ trả lời cậu. Anh không thể ngừng nghĩ về cậu, ban đầu chỉ nghĩ là do nhớ cậu, nhưng lại có quá nhiều cảm xúc không rõ ràng trộn lẫn trong đó, và thật đáng sợ nếu cố đào sâu vào nó. Lạc Văn Tuấn về nhà đặt cặp sách xuống, nhoài người ra hỏi anh tối nay ăn gì, Lạc Văn Tuấn làm nũng anh với vẻ mặt cau có, giáo viên tiếng Anh thực sự giao rất nhiều bài, nếu em không làm hết thi không được. Cuối cùng, cậu đã thuyết phục anh không đi làm đêm nay,để cùng mình thức khuya. Hai người ngồi trên sàn đánh bài, anh là người thua, Lạc Văn Tuấn nói rằng kẻ thua cuộc phải nhận hình phạt, sau đó dán đầy tiền lên mặt anh.Khi hai người xa nhau, anh vẫn luôn phải làm việc cả ngày. Mỗi khi đêm về, anh sẽ lại nhớ cậu rất nhiều, muốn được cậu ôm, xoa lấy mái tóc mềm trong vòng tay. Khi cần giải quyết nhu cầu thể chất của mình, anh luôn cảm thấy cần Lạc Văn Tuấn ở bên, nhưng anh đã quyết không vượt qua ranh giới và để cậu bước vào. Thật tốt khi vì cậu đã không ở cạnh anh lúc đó. Hãy nhìn xem thân thể này sẽ bị đọa vào địa ngục như thế nào, nó hưng phấn xấu hổ ra sao khi nghĩ đến việc được làm chuyện đó với người thân ruột thịt của mình.Trong lòng có rất nhiều tơ vò khiến anh không nói ra lời, anh sợ Lạc Văn Tuấn nghe xong sẽ nói mình ghê tởm, càng sợ Lạc Văn Tuấn sẽ vui vẻ tiếp nhận anh.Sự im lặng này khiến Lạc Văn Tuấn đau lòng, cậu cảm thấy Triệu Gia Hào ít nhất có thể thành thật một lần để khiến cậu vui vẻ, cho dù sau này có nói thêm giữa hai người cần bao nhiêu kiềm chế, chỉ cần nghe thấy một lời giải thích cậu cũng sẽ không ép anh trả lời câu hỏi nào nữa. Mà Triệu Gia Hào kiên quyết không cho cậu bất kỳ câu trả lời nào, ánh mắt áy náy nhìn Lạc Văn Tuấn vô cùng lạnh lùng."Anh ơi, rồi tại sao anh lại quay về." Luo Wenjun nhìn xuống anh.Cậu cúi người, đặt môi mình lên môi Triệu Gia Hào, cảm giác giống hệt như cậu tưởng tượng, môi anh rất khô, nhưng lại rất mềm, cơ thể Triệu Gia Hào càng trở nên nóng hơn.Triệu Gia Hào nhắm mắt lại, cả thế giới dường như đều không còn quan trọng nữa. Anh ta bị Luo Wenjun cướp đoạt đến mức sắp chết ngạt, khi anh cố lấy hơi, vị giác của anh nếm được thứ gì đó mặn chát, khóe miệng cũng ươn ướt, đó là nước mắt của Lạc Văn Tuấn.Khi có thể hít một hơi thật sâu, Triệu Gia Hào mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của Lạc Văn Tuấn đang đóng cửa.Anh cũng đi ngay sau đó, một cánh cửa ngăn cách hoàn toàn sợi dây ràng buộc không thể phá vỡ. Sau đó, họ không bao giờ có bất kỳ liên lạc nào nữa.Triệu Gia Hào thường bí mật đến thăm Lạc Văn Tuấn ở trường đại học, và đôi khi anh bị phát hiện, hoặc anh đã cố tình thò đầu ra để Lạc Văn Tuấn nhìn thấy. Anh mong ánh mắt của em trai sẽ nhìn thấy mình, rồi cả hai sẽ hòa giải và ôm lấy nhau thật chặt. Nhưng Lạc Văn Tuấn chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục nói chuyện với các bạn cùng lớp. Điều này thậm chí có đáng không? Triệu Gia Hào thực sự muốn lao tới và nói, 'Anh là anh trai của em.' Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh dùng mối quan hệ này để có được tình yêu của Lạc Văn Tuấn, điều đó có nghĩa là anh lại phải chịu đựng đòn roi của tội lỗi một lần nữa.Vì vậy, anh dừng hành động vô nghĩa này lại, bốn năm đại học của Lạc Văn Tuấn là bốn năm không có bất kì sự hiện diện nào của Triệu Gia Hào trong đó.- Một đồng nghiệp đã gửi tin nhắn WeChat, mời Lạc Văn Tuấn ra ngoài giao lưu, nhưng cậu thực sự không muốn đi.Không muốn đi thì cũng phải đi, người họ gặp là đối tác dự án. Đây là yêu cầu bắt buộc. Lạc Văn Tuấn đành thở dài, tùy tiện mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.Ngồi tại chỗ mòn mỏi đợi người đối diện đến, đồng nghiệp nhiệt tình kể cho cậu nghe nếu làm thân được thì tình bạn này sẽ đem lại bao lợi ích. Lạc Văn Tuấn ngáp một cái, chỉ muốn nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ rồi rời khỏi hiện trường giữa chừng.Một lúc sau, một nhóm người bước vào nhà hàng. Một trong số họ trông có vẻ rất thân quen.Cậu đã gặp anh ở đâu rồi nhỉ? Lạc Văn Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ, vừa nhìn anh vừa cười.Người kia cũng nhìn chằm chằm Lạc Văn Tuấn, nhưng không vội tiến lên chào hỏi với cậu.Đồng nghiệp cũng khá tinh ý, thấy hai người hình như có quen biết, lần lượt kéo ghế ra, mời mọi người ngồi xuống, người trông có vẻ quen thuộc ấy lại đang ngồi đối diện với Lạc Văn Tuấn."Sao Vậy? Hai người hình như có quen nhau à." Tên kia rốt cuộc nhịn không được mà hỏi.Làm như không nghe thấy, hai người đối mặt cười cười."Em ấy là Lạc Văn Tuấn.""Anh ấy là Triệu Gia Hào."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com