TruyenHHH.com

Trans Nct Jaeyong Lavender

9 | run away







Hôm nay Jaehyun đến công ty sớm hơn thường lệ, hắn xắn tay áo lên, bắt đầu chuyển tất cả mọi đồ đạc của mình đến văn phòng mới nằm ở tầng lầu cao hơn. Cũng có vài người giúp đỡ hắn, nhưng công việc thật ra không nhiều đến thế. Khá nhanh đã hoàn thành xong, Jaehyun cuối cùng cũng có thời gian xử lý xấp giấy tờ mà hắn vừa mới được giao ban nãy.

Trong lúc Jaehyun đang bận rộn, Doyoung bước vào văn phòng với thêm vài tệp tài liệu trên tay. Anh đặt chúng trên bàn của người alpha và nghe thấy tiếng thở dài.

"Anh xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng mà lát nữa em sẽ có một buổi gặp mặt với người bên phía cổ đông của chúng ta. Họ muốn bàn chuyện với em," Doyoung nói.

"Em không thể, em còn phải đón Blue," người alpha bày tỏ, hi vọng rằng Doyoung hiểu thông, "Mark không đi giúp em được à?"

"Anh xin lỗi nhưng bên đó yêu cầu phải là em đến."

Jaehyun tặc lưỡi, xong lại tiếp tục công việc ký giấy còn dở dang, "Anh còn gì muốn nói không?"

"À thì còn...ngoài buổi họp báo vào thứ Bảy tuần này thì em còn được mời đến buổi tiệc làm ăn. Em nên đi gặp mặt đối tác và cổ đông của công ty chúng ta. Các thành viên trong hội đồng cũng sẽ có mặt ở đó," người thư ký nói.

Người đàn ông gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Vậy khi nào thì buổi gặp mặt bắt đầu?"

"Ngay bây giờ."

Jaehyun chán nản, "Để em hoàn thành nốt tờ này rồi mình đi."

"Này, anh đã có thể thay thế em để đến đó, nhưng họ chỉ muốn em thôi, không ai khác. Nếu em thích, anh có thể bịa ra lí do nào đấy rồi dời sang ngày khác--"

"Em biết mấy lão già đó kiên định lắm. Em sẽ giải quyết trong hôm nay luôn," người đàn ông đứng dậy rồi gài lại áo khoác, "Em làm xong rồi. Anh giúp em để chúng vào kệ với."

Jaehyun nhanh chóng rời khỏi cửa bỏ lại Doyoung ở phía sau. Người thư ký cần phải đảm bảo mình đã khoá cửa phòng rồi mới đuổi theo sau chàng CEO. Doyoung có vẻ đang suy nghĩ cách gì đó để làm dịu bầu không khí xuống một chút. Jaehyun sẽ không đối xử tốt với những người xung quanh khi hắn tức giận. Và đương nhiên, Doyoung cũng không muốn chuốc lấy rắc rối, anh muốn tránh càng xa chúng càng tốt.

"Này, anh có thể đón Blue về nhà nếu em muốn. Đó là điều nhỏ nhặt nhất anh có thể giúp em lúc này," Doyoung nói.

Jaehyun dừng bước, quay sang nhìn Doyoung, hắn nhẹ cười, "Không cần đâu. Anh có nhiều việc phải làm nữa mà. Em sẽ gọi cho mẹ để bà đón Blue."

Người thư ký chỉ gật đầu, với hàng vạn nỗi lo âu đang bủa vây quanh anh. Jaehyun khẽ cười, hắn búng trán Doyoung một cái. Anh đau đớn xoa xoa chỗ vừa bị người kia đả thương.

"Này, vừa rồi là gì thế?" Doyoung rên rỉ.

"Em sẽ ổn thôi mà. Em sẽ giữ một cái đầu lạnh," Jaehyun nói.

Doyoung đảo mắt, "Anh hi vọng là vậy."







"Được rồi, hẹn gặp các con vào ngày mai nhé!"

Taeyong mở cửa lớp học để cho bọn trẻ có thể ùa chạy ra ngoài và chơi ở khu vui chơi. Anh cũng xoa đầu chúng và véo nhẹ những gò má phúng phính. Trước khi rời khỏi phòng, anh nhìn vào trong một lần nữa xem có ai để quên đồ gì không.

"Blue, đi thôi con," Taeyong lên tiếng gọi.

Cậu nhóc này hình như rất thích anh hay sao ấy, nhóc chỉ muốn ở với 'ba' của mình thôi, không thèm đoái hoài gì đến chú Ten của nhóc hết. Blue đứng dậy, mang cặp lên rồi tiến về phía Taeyong. Chàng omega ôm lấy hình thể bé nhỏ, bế nhóc đặt trên tay mình xong bước ra ngoài. Họ đi đến khu vui chơi và Taeyong thì đang cố tìm River.

Anh định đặt Blue xuống đất nhưng cậu nhóc lại càng dùng hai cánh tay nhỏ xíu ôm chặt lấy cổ người omega hơn. Taeyong chỉ biết cười hiền, rốt cuộc anh giữ nguyên như thế mà chọn ngẫu nhiên một băng ghế, ngồi xuống cùng cậu nhóc nhìn lũ trẻ khác chơi đùa.

"Hôm nay con chơi vui chứ?" Taeyong hỏi, "Có mệt ở đâu không?"

"Con chơi vui lắm, thưa ba."

Tim Taeyong được dịp đập nhanh hơn mỗi lần anh nghe Blue gọi một tiếng 'ba'. Anh xoa xoa lưng cậu nhóc để trấn an.

"Con không muốn ra đó chơi à? River ở đằng kia kìa," người omega nói.

Blue chỉ lắc đầu, "Con sẽ ngồi với ba trong khi chờ bố đến."

Đột nhiên Taeyong giật mình, sực nhớ ra rằng người tên Jaehyun có thể đến đây bất cứ lúc nào. Anh nhìn xung quanh tìm xem có ai có thể giúp đỡ mình trước khi người alpha đến không. Thay vào đó, Jungwoo đang tiến lại chỗ hai ba con.

"Này, uhm, bố của thằng bé không thể đến vì bận chút công việc. Ten nói là bà nội của thằng bé sẽ đến đón thay," Jungwoo nói.

Taeyong gật đầu, "Oh, được thôi. Bà ấy đang đến phải không?"

Chàng omega đứng dậy để họ có thể di chuyển đến cổng đợi. Blue đã nghe tất tần tật những gì xảy ra nãy giờ, và nhóc cũng có đủ vốn từ vựng để hiểu hết. Nhóc có chút buồn vì mình luôn đợi bố vào giờ này, và Blue muốn chính bố Jaehyun là người đến đón nhóc. Bỗng có một ý nghĩ loé lên trong đầu Blue, được rồi, tự nhóc sẽ đến công ty để tạo bất ngờ cho bố.

Taeyong đặt Blue xuống và nắm chặt tay nhóc. Không lâu sau đó, một chiếc xe chạy đến đỗ ở trước trường mẫu giáo. Anh mỉm cười chào người phụ nữ đang bước ra khỏi xe. Bà cũng thân thiện đi đến chào lại anh.

"Bà bà!" Blue gọi.

"Chào bé con," bà cảm thán trước độ đáng yêu của cháu nội, nhấc bổng nhóc lên và đặt một nụ hôn vào gò má. Bà mở cửa xe ra và đặt bé trai vào ghế sau. Xong xuôi, bà quay lại chỗ Taeyong đang đứng.

"Chắc thầy là giáo viên của thằng bé phải không," bà nói.

Taeyong hơi cúi mình, "Dạ vâng ạ."

"Cảm ơn thầy vì đã chăm sóc Blue nhé. Ta luôn nghe thằng bé kể chuyện trường lớp mỗi đêm. Thằng bé có vẻ rất thích khi được ở đây," bà bày tỏ.

"Dạ con luôn đảm bảo rằng Blue được thoải mái trong giờ học. Với lại, cháu nội của cô là một bé con ngọt ngào. Rất nhiều giáo viên ở đây thích Blue lắm," Taeyong nói.

Người phụ nữ gật đầu, "Vậy à, ta rất mừng khi nghe điều đó. Thằng bé dạo này cứ cảm thấy buồn mãi, mỗi khi nhớ đến mẹ của mình. Nhưng bọn ta không thể làm gì cả, con trai ta có vẻ như không thể tìm ra cô gái ấy... hoặc cậu trai ấy. Jaehyun không muốn thằng bé lớn lên mà không có mẹ của mình nên nó vẫn ngoan cố tìm kiếm, bây giờ chúng ta chỉ biết làm mọi thứ có thể để giữ cho thằng bé vui vẻ thôi."

Taeyong thở dài. Chắc hẳn đã rất khó khăn cho một bé trai nhỏ tuổi như nhóc khi sống trong một gia đình đổ vỡ. Blue là một bé con toả nắng nhất quả đất này, Taeyong chỉ muốn nhóc được tận hưởng những gì hạnh phúc nhất thôi. Hi vọng rằng, có anh tạm thời làm ba của nhóc sẽ làm dịu đi phần nào nỗi đau đó. Tuổi thơ một người nên là khoảng thời gian đáng nhớ nh--

"Khoan đã, Blue đâu rồi?!"






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com