TruyenHHH.com

Trans Me And Thee Tinh Tao Chut Di Ngai Thee


Bữa ăn này sẽ trở thành một trong những bữa ăn đáng nhớ nhất của Peach trong một thời gian dài.

Không chỉ vì đây là nhà hàng mơ ước mà anh luôn muốn đến, đồ ăn cũng ngon như danh tiếng của nó, mà còn vì người đàn ông ngồi đối diện anh là một tên mafia người Nga, vây quanh bởi súng ống và vệ sĩ. Chỉ riêng đó thôi cũng là bữa ăn mà anh sẽ không bao giờ quên.

Nếu đồ ăn không đắt và ngon như vậy, thì chắc anh đã đứng dậy bỏ chạy. Anh căng thẳng còn thấy áp lực, cảm thấy chính mình không thể tiêu hóa nổi.

Anh uống thuốc kháng acid và thuốc tiêu hóa, sau đó uống một ít nước, không quan tâm nên uống trước hay sau bữa ăn. Lần này anh thậm chí còn không nhét thêm một viên thuốc đau nửa đầu nào vào miệng, may mắn là anh không uống.

"Vậy tôi xin phép đi trước, cảm ơn Ngài đã mời tôi đi ăn."

Peach cười ngượng ngùng, sau khi ăn no, cuộc trò chuyện kết thúc, anh cũng không biết phải nói gì.

Anh muốn quay người rời đi, nhưng đối phương vẫn đứng đó nhìn anh chằm chằm mà không nói một lời, khiến Peach sợ hãi không dám rời đi.

Thee vẫn khoanh tay, ánh mắt như đang cân nhắc điều gì đó, mở miệng nói:

"Lời khuyên của cậu không tồi, cậu muốn bao nhiêu? 10 nghìn Baht có đủ không?" (Gần 7 triệu rưỡi VND~)

"Hả?"

Peach bối rối kêu lên, không hiểu tại sao chủ đề lại chuyển sang 10 nghìn Baht. Tên mafia trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này, hiểu ra một điều, hắn đưa tay lên sờ cằm suy xét.

"Vẫn không đủ sao? Tôi vốn định cho cậu 10 nghìn, lời đề nghị này quả thật rất tốt. Lần này tăng thêm 5 nghìn nữa. Đủ chưa?"

Nhiếp ảnh gia trẻ chỉ có thể lấy tay che thái dương, cảm động muốn khóc. Tại sao nói chuyện với tên này lại khó đến vậy?

Cho dù lời nói của đối phương có khó chịu đến đâu, nghe đều có vẻ muốn ném tiền vào mặt bạn. Mặc kệ bạn mua bao nhiêu, bạn cũng phải thật tỉnh táo. Hắn có thể làm gì ngoài tức giận và phẫn nộ? Nếu như hắn ta mắng bạn, bạn khẳng định sẽ bị đào thải, trước khi có thể tiếp tục tiến hành với bộ sưu tập mùa thu.

Anh muốn tiền, nhưng nếu như anh nhận tiền, cũng chẳng khác gì một nhân viên chỉ hám tiền, nếu ông chủ biết chắc sẽ cùng người trước mặt làm một trận ầm ĩ, anh sợ vẫn chưa kịp đến đó thì đã bị bắn chết rồi, anh thà vứt tiền đi còn hơn. Anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi hỏi: "Anh cho tôi tiền để làm gì?"

"Cậu làm rất tốt, tôi hài lòng, muốn cho cậu một chút."

Peach thở dài một hơi, anh không ngờ bản thân phải giữ tỉnh táo ở mức độ cơ bản như thế này.

"Tôi cầu xin anh, đừng nói chuyện này với Aran, em ấy nhất định sẽ rất tức giận." Anh thở dài thật sâu, không biết phải nói gì tiếp.

Thee hơi cau mày, nhìn có vẻ bối rối hơn là tức giận. Anh do dự một lát, nhưng vì người kia đã chăm chú lắng nghe mình suốt bữa ăn, cũng không hề có dấu hiệu đe dọa hay chĩa súng vào anh, anh dường như có thêm dũng khí, đánh bạo nhắc nhở hắn.

"Câu nói đó nghe có vẻ tàn nhẫn. Giống như anh đang cố mua nó bằng tiền, mặc dù tôi ở đây để hết lòng giúp đỡ Khun Thee." Peach giải thích, tự cộng điểm cho bản thân, hy vọng tên mafia sẽ thương xót anh.

Anh biết đấy, tôi không cố ý giúp Aran đâu. Nhưng ít nhất đừng có đe doạ nhau bằng vẻ mặt cau có đó!

"Báo đáp lòng tốt của cậu đối với tôi, thì có gì tàn nhẫn?" Thee lại cau mày, trông càng thiếu kiên nhẫn hơn.

"Bữa ăn anh vừa mời tôi cũng đủ bù lại rồi, nó rất ngon, tôi luôn muốn ăn nó, nhưng chưa có cơ hội." Peach ngập ngừng, cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn chọn tiếp tục, "Nếu ai đó làm điều gì cho anh khiến anh vui vẻ, khiến anh cảm thấy hài lòng, chỉ cần nói cảm ơn."

Mafia trẻ tuổi không nói nên lời. Vệ sĩ bên cạnh hắn còn có vẻ mặt kỳ quái hơn, nửa cười nửa khóc. Nhưng anh chẳng buồn nhìn. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào người đối diện, tuy biết mình sẽ không nghe thấy điều mình đang chờ đợi nhưng anh vẫn không nhịn được mà chờ đợi.

Trong đầu Thee đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt hắn đầy do dự, khóe miệng giật giật, cuối cùng hắn bình tĩnh nói.

"Cảm ơn."

Lúc này đây, nhiếp ảnh gia trẻ vô tình nở một nụ cười rạng rỡ. Một nụ cười rạng rỡ nở trên đôi mắt cong cong của anh. Anh không ngờ mình sẽ nghe được câu này, nhưng không thể phủ nhận rằng, nghe được lời này anh thấy rất vui.

Lời nói sáng suốt của anh cuối cùng cũng lọt được vào tai đối phương!

"Rất sẵn lòng."

Theerakit gốc Nga là một thành viên của giới mafia.

Bố của hắn người Nga, là thành viên của giới mafia, là một tay buôn vũ khí, khởi đầu là người trung gian, cuối cùng ông sở hữu công ty sản xuất vũ khí của riêng mình. Ông dựa vào vào mối khách hàng cung ứng và khả năng chế tạo vũ khí, trở thành người đứng đầu thị trường ngày nay. Với các khách hàng từ những tay mafia mới vào nghề cho đến chính phủ ở nhiều quốc gia, cái tên Arseni rất nổi tiếng trên thị trường chợ đen.

Chỉ biết đến nay, ngày càng có nhiều tổ chức bắt đầu tìm cách can thiệp và điều tra họ. Dù không dám trực tiếp chạm vào nhưng chúng sẽ mổ xẻ từng chút một cho đến khi thấy chán. Vì vậy Theerakit thành lập một công ty tên "Sai Sawang", chuyên sản xuất nước hoa và đồ trang sức, đồng thời đóng vai trò là trung tâm rửa tiền lớn cho hoạt động buôn bán vũ khí của bố hắn.

Đương nhiên, nhiều vũ khí được trà trộn dưới dạng trang sức, một số có thể sửa đổi và một số sử dụng cùng kim loại với vũ khí. Cùng với kỹ năng quản lý và sự quyết đoán của Thee, các phụ kiện và nước hoa của Arseni đã tăng vọt lên vị trí hàng đầu thị trường kể từ khi ra mắt cách đây 1 năm.

Người ta đều nói cha nào con nấy, nhưng đối với bản thân hắn, hắn luôn tự nhủ, nếu bố hắn là người như vậy, khi hắn lớn lên sẽ trở thành người như thế nào?

Muốn có thứ gì, phải nỗ lực để có được nó, dùng phần thưởng để dụ dỗ con người và dùng hình phạt để đe dọa con người, khiến họ sợ hãi. Hắn luôn được dạy theo cách này. Nhưng ngày hôm nay, có người nói, đối phương chỉ muốn một bữa cơm và một lời cảm ơn.

Dù là xin lỗi hay cảm ơn, thì những lời đó đều vô nghĩa. Hắn không nghĩ những lời đó sẽ mua được gì. Bởi vì điều này, do đối phương đưa ra yêu cầu với hắn, hắn mới suy nghĩ thật kỹ. Trong đời hắn chưa bao giờ nói những lời này, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong veo đó đang lén nhìn mình với vẻ mặt nửa mong đợi, nửa không mong đợi, hắn nghĩ, bỏ đi. Hắn nói người đó đáng được khen thưởng. Chỉ cần nói hai âm tiết ngắn gọn thôi, không quá rắc rối.

Hắn không ngờ rằng, chỉ hai âm tiết ngắn gọn cũng đủ khiến chàng trai vốn lo lắng từ đó đến giờ lại lộ ra nụ cười rạng rỡ như vậy. Hắn không khỏi tự hỏi, liệu cậu ta có thích từ đó không? Tốt hơn 10 nghìn Baht sao? Thee quyết định rũ bỏ sự nghi ngờ, chỉ cho rằng, có thể kẻ lập dị này không thú vị như thế.


Thee quay lại làm việc với chiếc ipad của mình. Hầu hết các công việc gửi cho các bộ phận của hắn đều được gửi dưới dạng tệp để tải xuống và có thể dễ dàng đọc trên thiết bị. Vì thường xuyên phải di chuyển, mệt mỏi vì phải lưu trữ hồ sơ rắc rối, hắn có thể làm việc ngay cả khi bị kẹt xe trên đường chính ở trung tâm thành phố.

Hắn đọc tài liệu một lúc rồi ngẩng đầu lên cho mắt nghỉ ngơi. Lúc này, ánh mắt sắc bén của hắn di chuyển ra bên ngoài, là một tiệm hoa trên vỉa hè. Trong đầu hắn như tua lại cuộc trò chuyện của 3 ngày trước. Hắn nên bắt đầu với một bó hoa.

"Mok, giúp tôi đặt một bó hoa nhỏ, tặng cho Aran." Thee nói với vệ sĩ và thư ký ngồi phía trước. Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào tiệm hoa ven đường, không có nhiều hứng thú hay mong muốn đặt hoa.

"Boss, loại hoa nào thì tốt?"

"Loại nào cũng được."

Câu trả lời này khiến thư ký do dự một lát, cảm thấy có chút không yên tâm. Mok nghe nói những siêu mẫu như Aran rất có sức hấp dẫn, thậm chí Boss còn sẵn sàng đặt hoa tặng cậu, điều mà hắn chưa từng làm với các đối tác khác. Tuy nhiên, khi được hỏi sẽ chọn loại hoa nào, hắn lại tỏ ra thờ ơ, như thể không thực sự để tâm.

Mafia ở sau Mok không biết thư ký của hắn đang nghĩ gì. Trong tâm trí hắn, luôn có một khuôn mặt xinh đẹp, ngọt ngào, đôi mắt to tròn đầy kiêu ngạo đã mê hoặc hắn. Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, giọng nói trầm thấp của người khác lại đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Trong chớp mắt, một nụ cười rạng rỡ lặng lẽ xuất hiện trên khuôn mặt tầm thường, đơn giản, lại chiếm lấy tâm trí hắn.

Nó không đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn, cũng không đẹp đến mức khiến hắn phải nhìn lại, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nó đã bóp chặt lấy trái tim hắn theo cách mà hắn chưa từng thấy trước đây. Nụ cười sau khi nghe hắn nói lời cảm ơn ngày hôm đó, hắn cứ thế khắc ghi trong lòng.

"Đem socola tặng cho Peacharayat."

"Vâng, thưa Boss."

"Chọn loại không quá ngọt."

"... Vâng, Boss." Mok tựa như nín thở, sau đó nói.

Mok làm sao có thể không ngạc nhiên được? Boss của cậu chưa bao giờ thảo luận mau một món quà chi tiết đến vậy.

Thee hơi mím môi, có vẻ do dự, nhưng sau đó lại nói thêm.

"Viết giúp tôi một tấm thiệp." Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp, "Để cho tôi đi."

Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt cực kỳ hài lòng.

Bắt đầu từ bây giờ, xin chiếu cố tôi nhiều hơn.


---------------------------------------------------------

Chuyện hài của anh Ba và bé Đào sắp tới rồi haha

Mà anh Ba có vẻ thích nhíu mày, cau mày, nhướng mày ha, nhanh già lắm đó anh Ba =))) 

Từ chương sau tui đổi qua là Khun Thee nha~ 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com