[DROP❗TRANS - ME AND THEE] มีสติหน่อยคุณธีร์ - Tỉnh táo chút đi Ngài Thee
Chương 4
Một chiếc ô tô sang trọng đậu trong bãi đỗ xe của một trung tâm mua sắm nổi tiếng ở trung tâm thành phố, Peach quá mệt mỏi để tranh luận nên ngoan ngoãn làm theo và gọi một cốc Americano đá trong một quán cà phê nổi tiếng sang trọng, sau khi hấp thụ xong cốc cà phê, lúc này anh mới sống lại.Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đi theo đối phương, gần như hòa vào những người khác, trên tay vẫn cầm cốc cà phê, thỉnh thoảng anh nhấp một ngụm và nhìn xung quanh. Anh bắt đầu cảm thấy khó chịu khi bị bao vây bởi một nhóm vệ sĩ, anh chọn tập trung vào cốc cà phê trên tay và bầu không khí của khu trung tâm mua sắm.Sau khi uống hết nửa cốc cà phê, Thee dẫn anh đến một nhà hàng Nhật Bản cao cấp, anh ngước nhìn biển hiệu, cảm thấy có chút nghi ngờ, cho đến khi tên mafia trẻ tuổi gọi anh, anh mới hoàn hồn theo hắn vào nhà hàng với vẻ mặt ngơ ngác.Peach rất phấn khích, anh rất thích đồ ăn Nhật. Anh càng hạnh phúc hơn khi bản thân đang ở trong một nhà hàng sang trọng. Nhưng khi nghĩ đến việc đi cùng một tên mafia với đám vệ sĩ có mang theo súng trên thắt lưng, anh có cảm giác ngại ngùng, xấu hổ không tả được.Anh thầm khóc ba giây, trước khi bị một tên vệ sĩ gõ nhẹ vào lưng và yêu cầu nhanh chóng đi theo. Họ bước vào nhà hàng, quay người đi sang một bên khác, mãi cho đến khi vệ sĩ mở cửa, anh cùng tên mafia bước vào, lúc này anh mới phát hiện ra đó là phòng riêng.Mấy người anh em à, các anh có chắc là muốn tôi cùng Boss của các anh ở chung không!? Peach chỉ có thể rên rỉ trong lòng, nhưng đôi chân lại nhanh nhẹn đi theo. Anh làm sao phản kháng được? Anh không phải là kiểu người mẫu xinh đẹp mà một tên trùm mafia sẽ để cho anh bướng bỉnh, náo loạn, muốn làm gì thì làm được.Hơn nữa, nhà hàng đắt như vậy, nếu không có ai mời, anh cũng không có cơ hội đến đây ăn được. Hiện tại anh có được tài nguyên này, anh làm sao có thể từ chối?"Gọi món." Thee khoanh tay và yêu cầu người phục vụ đặt menu lên bàn. Peach nhìn xuống menu, rồi nhìn giá, đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại, cảm thấy có chút không yên.Không phải là không có tiền, chỉ là anh không có khả năng chi hàng nghìn Baht cho một bữa ăn."Anh mời tôi?" Trước khi gọi món, để yên tâm hơn, anh hỏi lại, vô tình liếc nhìn đối phương, trong lòng khẽ cầu xin. Tên mafia trẻ tuổi dừng lại, bình tĩnh nhìn anh."Muốn lợi dụng cậu, thì tôi phải mời cậu." Giọng điệu nghiêm túc của đối phương không hề khiến anh sợ hãi, bởi vì câu nói "Tôi mời cậu" ngay lập tức khiến anh thấy sảng khoái hơn. Anh nhìn menu, cẩn thận chọn món, nụ cười rạng rỡ trên môi. Có lần anh đã ngồi đọc review về nhà hàng này, nó được đánh giá là một trong những nhà hàng nhất định phải ăn trước khi chết. Khi đó, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên điện thoại với ánh mắt khao khát. Anh nghĩ rằng nếu có được một công việc lớn, anh sẽ cố gắng tiết kiệm một chút tiền và tìm cơ hội tới đây ăn ít nhất một lần. Khi có cơ hội được ăn miễn phí, anh thực sự không nhịn được mà háo hức chọn món.Do dự đến khi lông mày nhíu lại, cuối cùng quyết định chọn 1 phần cơm lươn lớn. Anh nghe thấy người ngồi đối diện gọi một món có cái tên dài ngoằng, một loại beefsteak nào đó. Sau khi người phục vụ mang trà đến cho anh, lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lúc này anh mới nhận ra rằng, thứ duy nhất còn lại trước mặt anh chính là tên mafia.Cô nam quả nam cùng nhau trong một căn phòng.Ông trời ơi! Điên mất! Anh bị đồ ăn hấp dẫn đến mức quên mất nguy hiểm trước mặt, làm sao anh có thể để mình theo hắn đến tận đây. Peach trong lòng thầm gào thét, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại, lại cảm thấy căng thẳng. Anh cố nghĩ xem mình nên làm gì trong tình huống này, nhưng giờ đây não bộ vẫn hoạt động trơn tru của anh lại trống rỗng, khiến cả người như muốn phát cáu.Do hơi thiếu ngủ, rơi vào tình huống này, làm thế nào cũng không thể tỉnh táo nổi."Vậy vừa nãy anh nói muốn tôi làm gì?" Do dự một lúc, anh nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, ăn uống rồi sẽ chạy nhanh về nhà ngủ. Thee im lặng một lúc, như đang suy nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng. "Nếu như tôi có hứng thú, tôi hẹn hò trước, thấy sao?"Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi chớp mắt, ký ức tối qua chợt hiện lên trong đầu anh. Anh từng nói không nên dùng vũ lực, muốn một người, cứ theo đuổi đi, nhưng anh không cho rằng đối phương sẽ thực sự nghĩ như vậy.Một tên mafia có vẻ ngoài hung dữ muốn hẹn hò với một người, có vẻ như hắn ta đã bị thu hút bởi sự dễ thương của đối phương.Nhưng Aran lớn lên thật sự rất ưa nhìn, là người có thể khiến một tên mafia điên cuồng theo đuổi mình, giống như một nam chính tốt đẹp, nhẹ nhàng hôn vào môi cậu một cái. Là đàn anh thân thiết, anh chỉ cần kiểm soát tình hình, không để nó vượt quá giới hạn là được, đừng để đến mức bị kéo đi quá xa, chỉ cần chạm nhẹ môi và hôn là được rồi."Tôi cũng không rành tán tỉnh người khác." Anh nhún vai, sau khi biết lý do đối phương đến tìm mình, sự căng thẳng, bất an lúc đầu dường như đã giảm bớt đi rất nhiều, biết chắc chắn không phải chuyện của mình, trong lòng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cuộc trò chuyện bắt đầu trôi chảy trở lại, anh lại lấy lại được sự thư giãn như thường lệ."Nhưng cậu đã từng tán tỉnh phụ nữ." Anh nghe vậy, nhanh chóng lắc đầu, cười ngượng ngùng nói, "Tôi không tán tỉnh cô ấy, chúng tôi trước đây là bạn bè. Cô ấy rủ tôi đi chơi sau khi chia tay bạn trai cũ, sau đó chúng tôi qua lại hơn 1 tháng rồi chia tay."Tên mafia trẻ tuổi cau mày, hắn như muốn nói gì đó, nhưng đồ ăn đã được phục vụ trước. Anh đợi đồ ăn được bưng lên mới tiếp tục, sợ đối phương cho rằng mình thiếu kinh nghiệm, là đang khoe khoang."Tôi nghĩ rằng tán tỉnh là một nghệ thuật độc đáo, cần phải thể hiện một cách chân thành với đối phương, đây là khoảng thời gian để cả hai bên tìm hiểu nhau, xem xem liệu cả hai có hợp nhau hay không, có thể phát triển thêm mối quan hệ không.""Chỉ là tình dục thôi, có cần thiết phải ầm ĩ thế không?"
"Cho dù chỉ là tình dục, nhưng nếu như đối phương không muốn làm, không phải anh định cưỡng ép luôn đó chứ?" Anh nhanh chóng nhắc nhở hắn, sợ rằng tên mafia này nổi giận, thật sự sẽ bắt cóc Aran đi.Thee cau chặt mày, nhìn như muốn tranh luận rằng tại sao mình lại không được làm như vậy. Peach thấy trạng thái của hắn, đầu đau không thôi. Anh muốn biết bố mẹ hắn đã nuôi dạy hắn như thế nào, làm thế nào mà tư duy và quan điểm của hắn lại lệch lạc như vậy."Nghĩ thử xem, nếu như có người ép anh làm những việc mà anh không muốn, anh có tức giận không?"Đối phương "hừ" một tiếng, "Ai dám?"Peach trợn mắt, muốn đập đầu vào bức tường bên cạnh để kết thúc luôn chuyện này. Tại sao nói chuyện với hắn ta lại khó đến vậy?"Nói thế này đi." Anh thở dài, cảm thấy mình đã nói quá lời nên đổi chủ đề. "Nếu là tôi, tôi sẽ thấy rất buồn, tức giận, hận người đó đến hết đời, cũng không bao giờ nói chuyện với người đó nữa."Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi giải thích thêm, dùng hết khả năng để biến chuyện hề này trở nên tồi tệ nhất có thể. Thee cau mày, càng nghe càng cau mày, Peach hài lòng, thấy mình đã uy hiếp đối phương đủ rồi, mới đổi lời nói nhẹ nhàng hơn."Ngài Thee, anh phải cẩn thận, đừng bốc đồng, nghĩ xem nếu chuyện này xảy ra với anh, anh sẽ làm gì, anh có phải sẽ cảm thấy hối hận không? Dù chỉ là tình một đêm, nếu đối phương không muốn, vậy điều đó cũng sai, dùng lợi ích để mua chuộc hoặc ép buộc đối phương phải phục tùng, cũng không làm cho anh cảm thấy hài lòng được."
Peach nói xong, lại chú ý đến tô cơm lươn ở trước mặt, dùng đũa gắp một miếng lớn đưa vào miệng, sau khi ăn xong liền cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn. Anh đang tập trung ăn uống, không chú ý tới ánh mắt cười đối diện đang lén nhìn anh.Cả hai bên đều tập trung vào đồ ăn trên đĩa của mình một lúc, sau đó cuộc trò chuyện lại bắt đầu, mafia bắt đầu trước, hắn cho rằng đối phương không muốn nói chuyện với hắn nữa."Tôi đối với cậu người mẫu đó có hứng thú. Cậu có thể giúp tôi liên lạc với cậu ấy được không?"Peach cắn đũa, ngước lên bối rối, "Không phải là không thể, nhưng tôi nghĩ anh tự mình tiếp cận em ấy sẽ tốt hơn." "Làm sao để tiếp cận?" Thee hỏi, trông giống như một đứa trẻ."Ừm, chúng ta trước tiên mua thứ gì đó, thấy thế nào?""Vậy tôi phải bắt đầu từ đâu? Tôi nên mua cho cậu ấy một chiếc xe sao?"Peach khó khăn hít thở, thầm cảm ơn vì đã nuốt được miếng cơm lươn, nếu không có lẽ đã bị nghẹn chết."Mua cho em ấy một chiếc xe? Cái này điên rồ quá rồi. Anh, Thee...""Cậu không thích sao? Hoặc nhẫn kim cương hay căn hộ?"
"Ôi!" Anh khẽ than, gục trán xuống bàn. Càng nói anh càng thấy, cuộc trò chuyện này thật khó hiểu với những người bình thường như anh. "Ngài Thee, anh tỉnh táo đi. Anh không thể tiêu tiền một cách xa hoa như vậy được, quá đắt rồi.""Tôi không thấy đắt." Thee nghiêm túc nói. Peach nhìn hắn, chỉ có thể giơ tay ngăn hắn lại, tránh cuộc đối thoại này trở nên đáng sợ hơn."Tôi nghĩ chúng ta nên tìm hiểu thêm về Aran trước đã." Peach đề nghị. Anh không chắc điều này có khả thi hay không, nhưng nếu yêu cầu đối phương tiếp tục tiêu tiền thì sẽ càng khủng khiếp hơn, đó sẽ là một thảm họa. "Những thứ yêu thích, tôi có thể dùng chúng để trêu chọc em ấy dễ dàng hơn. Hơn nữa, tôi sẽ dùng chúng như một lợi thế để chống lại Jao Tawan."Thee hơi nhướng mày khi nghe thấy cái tên xa lạ này trong cuộc trò chuyện. Peach lén nhìn liền vội vàng giải thích."Tawan là một ngôi sao đang lên khá nổi tiếng hiện nay, Tawan và Aran rất thân thiết, giống như một cặp tình nhân. Nhưng Aran nói với tôi, bọn họ chỉ đang tìm hiểu thôi. Nhưng Tawan rất quan tâm em ấy. Cậu ta đẹp trai, tốt bụng, thích tiêu tiền, nhưng lại cực kỳ hay ghen."Anh càng nói, mafia trước mặt càng cau mày. Vẻ mặt của hắn rõ ràng là đang bực bội, tính khí thất thường, giống như một cái hố đen. Anh dừng lại nhìn, lúc đó anh mới nhận ra rằng mình đang nhìn chằm chằm người đối diện mà tim đập thình thịch, đây có lẽ không phải là chuyện tốt."Nhưng mà tình trạng hiện tại của hai người họ vẫn chỉ là lời nói suông, chắc không có gì đâu."Anh cười khổ, nhưng đôi lông mày của đối phương vẫn không có dấu hiệu giãn ra. Peach để xung quanh im lặng một lúc, đầu anh quay cuồng nhanh chóng, cố gắng tìm một chủ đề để thoát khỏi bầu không khí ngượng ngùng này, rồi tiếp tục nói."Tôi nghĩ, tốt hơn hết nên tặng một bó hoa đẹp trước." Anh nhanh chóng đề nghị, cảm thấy nếu không sớm kết thúc cuộc trò chuyện, anh sẽ không dám tiếp tục ăn tô cơm lươn yêu thích của mình nữa. "Ấn tượng ban đầu của anh không tốt lắm, vậy nên hãy tặng em ấy một bó hoa thật đẹp, nói lời xin lỗi trước."Anh dừng lại, cảm thấy rằng lời đề nghị này chưa đủ, mới tiếp tục nói."Aran hiện là đại sứ thương hiệu của Arseni và vừa chụp xong bộ sưu tập mùa thu. Anh có thể tặng em ấy một món quà để thể hiện tình cảm của mình. Ví dụ, socola, rất cơ bản, hầu hết mọi người đều thích. Nhưng của Aran có thể làm ngọt hơn một chút, em ấy thích đồ ngọt.""Cậu thích gì?"Câu hỏi này dường như không liên quan gì đến cuộc trò chuyện trước đó, khiến cả hai rơi vào im lặng một lúc. Hai mắt Peach mở to, có chút bối rồi cùng hoang mang, tên mafia trẻ tuổi chỉ cau mày rồi tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra."Tôi chỉ yêu cầu sự hướng dẫn, tôi không bao giờ cho không ai bất cứ thứ gì."Peach chớp mắt vài lần rồi trầm giọng đáp lại, sự bối rối của anh nhanh chóng biến mất, "Cái này không thể dùng như một hướng dẫn. Mua một thứ gì đó cho người khác, điều đầu tiên cần quan tâm đó là sở thích của người nhận, đây là biểu hiện cơ bản nhất của sự chân thành."Thee nhíu mày thật sâu, vẻ mặt có chút khó chịu, nhưng không đáng sợ. Anh nhìn hắn, lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, chợt cảm thấy tên mafia trước mặt có chút dễ thương.... Đợi chút, chuyện gì đang xảy ra vậy, tên mafia hung dữ này, có chuyện gì vậy? Điên rồi sao? Anh không những chưa định thần lại, ngược lại còn thở dài một hơi, ánh mắt rơi xuống miếng lươn tươi ngon trên tô cơm. Bữa trưa hôm nay quá ngon rồi, nếu có thể giúp thì sẽ giúp thôi, không có liên quan gì đến sự thương hại cả."Ngài Thee, anh yên tâm, tôi hứa là sẽ giúp, tôi sẽ đi hỏi Aran xem em ấy muốn gì, anh có thể mua cho Aran." Peach nói.Anh quay lại chú ý đến miếng lươn trong tô cơm. So với Tawan - ngôi sao mới nổi tính tình nóng nảy, trong lòng anh thầm cho điểm thiếu gia nhà Arseni hơn. Anh thấy như mình đang theo dõi một vở kịch, ngồi trên ghế thưởng thức, khá thú vị.
--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com