TruyenHHH.com

[DROP❗TRANS - ME AND THEE] มีสติหน่อยคุณธีร์ - Tỉnh táo chút đi Ngài Thee

Chương 3

DanDan1808


Peach là sinh vật sống về đêm.

Tuy anh có thể dạy sớm để chụp ảnh và đến trường quay, nhưng nếu là công việc đòi hỏi sự tập trung và tỉ mỉ như chỉnh sửa ảnh, anh thích làm việc vào ban đêm hơn.


Thế nên sau khi đi dự party tối qua về, dù rất mệt nhưng anh vẫn ngồi lại chỉnh sửa những bức ảnh định gửi làm bản nháp đầu tiên. Mãi đến hơn 5 giờ sáng anh mới đi ngủ. Anh đã nghĩ rằng nếu mình có việc phải làm vào buổi tối, vì vậy ngay cả khi anh đợi cho đến khi mặt trời mọc rồi mới đi ngủ cũng không thành vấn đề.

Không ngờ vấn đề lại gọi cho anh lúc 10 giờ sáng.

Peach tuy rất mệt mỏi, muốn giả vờ như không nghe thấy điện thoại, khi định thần lại, nhìn thấy tên được lưu trong điện thoại, anh lập tức tỉnh táo.

Bởi vì đôi mắt màu khói xinh đẹp đó vẫn còn đọng lại trong đầu anh, anh đã dành thời gian tối qua để tìm kiếm tất cả những thông tin và chỉ mất 10 phút để tìm ra câu trả lời. Doanh nhân người Nga gốc Thái Theerakit Kian Lee là ông chủ chủ của thương hiệu nước hoa Arseni, phụ trách hàng loạt các dự án tiếp theo của Arseni.

Vì vậy, khi nhìn thấy tên người gọi vào lúc 10 giờ sáng và ghi rõ Theerakit, anh chắc chắn rằng mình không quen ai tên Theerakit, sau đó anh nghĩ đến chiếc điện thoại đã bị người kia giữ một lúc vào đêm qua, anh có thể đoán ra là ai gọi tới. Anh đang nghĩ xem tại sao hắn lại gọi tới? Tại sao không gọi cho Aran? Đương nhiên, anh chỉ dám hỏi trong lòng thôi. 

Tất cả những gì anh có thể làm là nhanh chóng đứng dậy, rửa mặt, tắm và thay quần áo. Anh do dự một lúc mới chọn quần áo rồi rời khỏi phòng.

Cuộc sống của anh thường khá lặng lẽ và bình yên, thậm chí có chút nhàm chán. Anh không thích ra ngoài vào buổi tối, thích ở nhà hơn, thỉnh thoảng sẽ đi du lịch bụi với chiếc máy ảnh của mình. Anh càng thích du lịch một mình hơn là kéo theo một nhóm bạn đi cùng.

Điều này cũng bao gồm cả quần áo của anh. Anh chủ yếu mặc kiểu quần áo đơn giản: áo T-shirt, quần short, một vài chiếc áo sơ mi trơn để đi làm, vài bộ vest đơn giản cho các sự kiện xã hội. Nhưng đến lúc phải chọn quần áo cho dịp quan trọng như thế này, anh mới nhận ra nhược điểm của việc có ít quần áo. Nó không phấn khởi bằng việc chọn lựa quần áo cho buổi hẹn hò. Nhưng người mà anh sắp gặp là một tên mafia con lai người Nga, nếu như bình thường thì ăn mặc tùy tiện, vậy sẽ trông rất tầm thường phải không? Nhưng ban ngày ban mặt mà mặc vest, sẽ không kỳ quặc chứ?

Anh phải mất gần một tiếng đồng hồ mới chọn được một chiếc quần đen bó sát và chiếc áo sơ mi dài tay màu xám rộng thùng thình. Ý nghĩ pha một cốc cà phê trước khi xuống lầu tan biến ngay lập tức. Anh thắt chặt chiếc túi nhỏ rồi vội vàng xuống lầu, không dám để đối phương phải chờ lâu.

Peach vừa bước ra khỏi khu chung cư, một chiếc ô tô sang trọng màu đen đậu trên vỉa hè cạnh anh. Nhìn thấy người phía sau khẽ mở cửa sổ xe, đủ để nhìn thấy đôi mắt màu khói của hắn, anh nhanh chóng cúi đầu đi về phía xe.

Anh khẽ mím môi định mở cửa xe, anh chắc chắn không phải là khách, càng không phải người yêu, thậm chí không thân thiết. Cấp dưới có lẽ là giống nhất, và ngồi càng xa thì càng dễ chạy trốn. Vì vậy, anh có chút do dự, mở cửa xe ghế phó lái. Tài xế nhanh chóng lên xe. Nhưng trước khi cửa xe đóng lại, người đàn ông ngồi phía sau đã gọi anh với vẻ mặt hung dữ. 

"Tới phía sau ngồi đi."

Peach giữ chặt tay nắm cửa ô tô, muốn sống chết bất động, nhưng lại sợ bị đánh chết. Trước khi kịp uống một cốc cà phê, anh không thể tự sát được, sau đó miễn cưỡng đứng dậy, ra phía sau ngồi.

Anh ngồi đó, rõ ràng rất căng thẳng, cau mày khó chịu, cố nhớ lại tại sao đối phương lại gọi mình ra ngoài. Anh không nhận thấy tối qua mình gây ra rắc rối gì.

Trừ khi tên mafia này nổi điên vì một lời nhận xét hoặc trò cười tối qua, có lẽ là vậy. Nhưng nếu anh bị gọi ra trong lúc hắn tức giận, hắn sẽ không đánh anh hay bắn anh ngay giữa ban này ban mặt như thế này, quả thật không ngu mà làm vậy.

"Sao cậu cứ ngồi cứng đờ ở đó vậy? Cậu hình như không còn dũng khí như tối qua nữa nhỉ." Thee nói, hắn nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng. Người luôn lo lắng đến hòa bình như Peach chỉ khẽ cười khổ, anh cố bào chữa dù biết mình không thể cứu vãn được gì.

"Chắc chắn tối qua tôi say rồi, nếu như có làm gì sai, tôi xin lỗi."

"Tôi không nói làm gì sai cả." Đối phương bình tĩnh nói, ánh mắt sắc bén của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào anh, giọng điệu còn có vẻ khó chịu hơn trước.

"Sao cậu không nói chuyện như tối qua?"

"Tối qua tôi không biết anh là ai." Bị tra hỏi như thế này, Peach buộc miệng nói. Bàn tay mảnh khảnh của anh lúng túng gãi đầu. Anh thường không giỏi giao tiếp xã hội, luôn cảnh giác và thận tọng lời nói, khiến anh cảm thấy như mình sắp phát điên. Thee là người bảo trì sự im lặng. Tuy nhiên, dường như có một chút ân cần hiện lên trong ánh mắt sắc bén của hắn. Càng thấy người khác hành động điên rồ, hắn càng thấy trong lòng hạnh phúc hơn.

"Bây giờ biết rồi, cậu có thấy sợ không?"

"Tôi đã sợ hãi từ tối qua rồi, ai mà không sợ một người có vệ sĩ ở hai bên và một khẩu súng treo trên thắt lưng chứ?" 

Anh quay về với vẻ mặt ngơ ngác, biểu tình vô cảm, như muốn phàn nàn về những điều vô nghĩa mà hắn đã hỏi. Không biết là do buồn ngủ quá nên mới nói ra, hay là do quá căng thẳng mà quên giấu.

"Vậy thì cũng chẳng có gì khác biệt cả." Thee kiên quyết khẳng định, khiến anh trợn mắt ngẩng đầu lên, có chút mệt mỏi khi phải nói chuyện với một người có nhận thức chung khác với tiêu chuẩn của người bình thường.

Thông thường đối với các nhân vật mafia có vũ khí, thành thật mà nói, bọn họ không thấy càng sợ hơn sao?

Peach lẩm bẩm gì đó trong cổ họng nhưng không dám nói thành tiếng. Cuối cùng, anh thở hắt ra, cảm thấy nên chú ý đến tình huống kỳ lạ trước mắt đã. Không những vậy, anh còn không giỏi đặt câu hỏi vòng vo, cứ thế mà hỏi thẳng người đối diện.

"Vậy nên, anh gọi tôi ra đây, rốt cuộc là có chuyện gì?" Anh hỏi, không nhịn được cau mày, nghi hoặc nói, "Không phải là anh tức giận chuyện tối qua chứ?"

Thee nhìn vẻ mặt dè dặt, gần giống như một con mèo khom lưng chuẩn bị nhảy đi, cảm thấy thật buồn cười. Tuy gương mặt hung dữ vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt lại phát sáng. Bầu không khí xung quanh tốt đến mức người vệ sĩ đồng thời là tài xế phía trước phải lén nhìn một cách kinh ngạc.

Ngay cả đối tác mà hắn xem trọng, cũng chưa bao giờ thấy hắn có tâm trạng tốt như vậy.

"Cánh tay của cậu thế nào rồi?" 

Anh chớp mắt bối rối, rồi nhìn xuống cánh tay mình, mới nhận ra rằng tối qua mình bị thương nên phải lái xe đến bệnh viện rồi về nhà lúc nửa đêm để tiêm phòng uốn ván. Nhưng anh không ngờ rằng tên mafia trước mặt lại nhớ.

"Không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi, nhưng tôi đã tiêm phòng rồi." Anh dừng lại, hơi mím môi, trong lòng càng thêm bối rối. "Ngài Arseni gọi điện đến để hỏi về chuyện này à?"

"Tôi gọi cậu đến, chính là muốn hỏi về chuyện cậu người mẫu ảnh kia." Tên mafia trẻ tuổi nói với vẻ thoải mái. "Cậu không phải đã nói tôi bắt đầu bằng việc tán tỉnh trước sao? Dạy tôi đi."

"Tôi?" Peach dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, đôi mắt mở to gần như muốn rơi ra khỏi đầu, nhìn chằm chằm hắn. Sau khi nghe được câu chuyện kinh thiên động địa như vậy, mọi nỗi sợ hãi đều biến mất ngay lập tức.

"Ngài Arseni, nếu như anh không biết, tôi vừa mới chia tay bạn gái cách đây 2 tháng, bởi vì tôi quá nhàm chán, thay vì đi yêu đương, tôi càng thích hợp làm một cố vấn cho lời khuyên hơn. Anh bảo tôi cho anh một số lời khuyên về cách tán tỉnh, anh thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Thee chỉ nhếch khóe miệng mỉm cười, không những không thấy khó chịu mà còn thấy buồn cười hơn. Giọng điệu của hắn đầy tự tin trả lời, "Cậu không phải là cố vấn rất giỏi sao? Cậu cũng gần giống với kiểu người đó. Tôi cho rằng cậu là một sự lựa chọn tốt."

Lần này Peach mở miệng, như muốn tranh luận, rồi lại ngậm miệng lại. Đối phương nói không sai nhưng cũng chạm đến điểm đau trong lòng anh. Nhưng dù vậy, anh cũng không nghĩ mình có thể giúp ích được gì cho tên mafia này.

Anh thở dài thườn thượt, biết rằng mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát. Nhưng mặt khác, anh vẫn lo lắng cho đàn em thân thiết của mình, bên cạnh cậu thường xuyên xuất hiện những người không bình thường, là một đàn anh có chút lương tâm, anh không thể không giúp đỡ cậu.

"Trước tiên tôi muốn hỏi, anh thấy Aran thế nào?"

Lần này đến lượt tên mafia trẻ tuổi im lặng, đôi mắt hơi cụp xuống, như đang suy nghĩ gì đó, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lại bình tĩnh như thường.

"Gần giống với mẫu người mà tôi thích, nếu có thể ngủ với cậu ấy thì thật tốt." 

"Còn gì nữa?" 

"Thú vị, gương mặt xinh đẹp."

Chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi giơ hai tay lên day day thái dương, dây thần kinh nhức nhối vì đau đầu. Anh biết tên mafia này đã nói rất rõ, không có thứ gì mà hắn muốn mà hắn không có được, nhưng anh không ngờ hắn lại thẳng thắn như vậy.

"Nhưng Aran đã nói rất rõ, em ấy với tình một đêm không có hứng thú, Ngài Arseni. Tôi nghĩ chúng ta nên tôn trọng một chút." Anh khuyên bảo, cố gắng hết sức để ép lẽ phải vào đầu người kia. 

"Tôi biết anh có rất nhiều cách để khiến Aran đồng ý trở thành của anh, nhưng tôi không nghĩ việc ép buộc con tim mình như vậy về lâu dài sẽ có tác dụng." 

Thee im lặng, đôi mắt cụp xuống, như đang cẩn thận suy nghĩ. Peach lo lắng cho sự an toàn của đàn em nên nhanh chóng tiếp tục tấn công.

"Ngài Arseni nói rằng Aran thú vị hơn nhưng người mẫu ảnh mà anh từng thấy trước đây phải không?" Peach hỏi, cảm giác chính mình đang thuần hóa một con thú hoang dã bằng tay không.

"Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu một cách bình thường, tình dục không phải là điều quan trọng, được chứ?"

"Nhưng tôi rất mong đợi nó."

Anh thực sự muốn kết thúc chuyện này bằng cách đập đầu vào cửa kính xe...

Anh đang chìm đắm vào suy nghĩ, cảm thấy mình kiệt sức dù chưa làm gì cả. Anh bắt đầu thèm một cốc Americano đá để giải tỏa căng thẳng. Trong lòng anh muốn lớn tiếng hỏi rốt cuộc là cái quái gì vậy? Anh nói nhiều như vậy, anh thật sự sợ rằng tên mafia bên cạnh sẽ cho anh một viên đạn, rồi cứ thế kết thúc mọi việc ở đây.

"Cứ coi em ấy như một phần trong đó thôi. Nếu như Ngài Arseni thấy Aran thú vị, chỉ cần cố gắng theo đuổi em ấy. Hãy cố gắng hiểu nhau, nói chuyện với nhau. Điều này có thể trở thành tình yêu. Đến lúc đó, tình dục sẽ chỉ là thứ yếu, nó sẽ tự nhiên diễn ra thôi."

Peach giải thích trong một hơi, không dừng lại để lấy lại hơi thở. Thee dường như đang chăm chú lắng nghe, không trang cãi hay phản đối. Cuối cùng, hắn nói với giọng nghiêm túc:

"Nghe có vẻ rất thú vị, cậu và Aran rất thân thiết, cậu đến giúp tôi làm công việc này đi."

Anh gần như muốn trợn mắt, tên mafia cho rằng việc tán tỉnh người hắn thích là một loại công việc. Cái này quá là không lãng mạn rồi.

"Tôi chỉ thân thiết bề ngoài thôi, em ấy làm việc với tôi từ lúc mới vào nghề, chúng tôi không thân thiết đến thế. Tôi không thể giúp gì nhiều cho anh đâu, Ngài Arseni."

"Tôi không quá mong cậu có thể giúp gì được nhiều cho tôi thế." Câu trả lời gần như thờ ơ, khiến người nghe không biết làm thế nào. Tuy nhiên, tên mafia lại vẫy tay bảo tài xế lái xe, nhưng lại không nghĩ đến việc quay lại giải thích.

Nhìn chiếc xe thuận lợi phóng đi, trong mắt anh hiện lên vẻ hoảng sợ, tưởng rằng đối phương sẽ chỉ gọi mình tới rồi ngoan ngoãn bị đuổi khỏi xe. Được rồi, đó là những gì sẽ xảy ra trong phim, không phải sao?

"Ngài Arseni!"

"Gọi tôi là Thee, đừng gọi tôi là Arseni, rất phiền." Thee ngắt lời, tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn liếc nhìn anh bằng ánh mắt như muốn nói rằng hắn đang chờ nghe anh nói.

"Được rồi, Ngài Thee, chúng ta đi đâu vậy?"

Khóe miệng hắn mím lại, cho đến khi nhìn thấy nụ cười, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.

"Chúng ta đi ăn trước. Cậu có đặc biệt muốn ăn gì không?"

Nhiếp ảnh gia trẻ vẫn còn bối rối trước câu hỏi này, nhưng khi nghe thấy đồ ăn, anh như bừng tỉnh, nhớ lại đây là điều anh mong muốn nhất kể từ lúc nhận được cuộc gọi sáng nay.

"Tôi có thể uống một cốc cà phê trước không? Tôi muốn một cốc Americano đá đậm." 

Anh cần nhanh chóng tìm thứ gì đó để lấy lại sự tỉnh táo của mình.


------------------------------------------------

Muốn 419 mà lòng vòng bà cố nội á anh Ba =))))

Các bà ơi, trong bản gốc tác giả dùng từ สาว /s̄āw/: con gái. Nên là em Đào từng hẹn hò với con gái nha huhu, tui ốm với tiếng Thái quá. Mới đầu trans đúng rùi mà sau ko biết sao lại sửa thành bạn trai nữa, tui xin lỗi ạ TT 

Nay định up liền 2 chương mà tư bản dí quá, khom kịp nên tui chỉ up tạm 1 chương trước. Từ mai tui sẽ cố định up 2 chương/ngày nha~ Mỗi ngày 1 chương day dứt quá, đọc ko có đủ. Hầu như tui sẽ lựa thời gian rảnh trong ngày để up, chủ yếu vào buổi tối vì tui bận cả ngày. 

À, nhân tiện, lịch up chương mới ko cố định vào ngày nào trong tuần cả, rảnh là tui sẽ đọc rồi trans cho các bà đọc chung cho vui thoi, bận là có khi sủi mấy ngày liền á. 

Nhưng chắc chắn là 2 chương/ngày nha >< 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com