TruyenHHH.com

[DROP❗TRANS - ME AND THEE] มีสติหน่อยคุณธีร์ - Tỉnh táo chút đi Ngài Thee

Chương 2

DanDan1808


Người đàn ông chỉ đứng cách anh một sải tay, dáng đứng ngay thẳng, có thể thấy hắn rất cao, khoảng 1m90, hắn ta có bờ vai rộng, trông giống như con lai, đôi mắt màu khói của hắn tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng, đẹp vô thực hơn những gì mà anh vừa nhìn thấy ở nhà vệ sinh, xương quai hàm sắc bén, xung quanh như tỏa ra một làn sương mù mờ ảo, trông hắn thậm chí còn hung dữ hơn trước.

Đẹp thì thật sự đẹp, nhưng cả người hắn dường như phảng phất một luồng khí nguy hiểm, so với lúng túng, Peach vẫn thấy sợ hơn.

"Tay đau, cậu chắc không mở nổi đâu." Thee đưa tay cầm lấy chai nước, bình tĩnh nói. 

Peach chớp mắt nghi ngờ, tình hình hiện tại không đúng lắm, quả thực không mở nổi, chỉ đành đưa chai nước cho hắn ta.

Quan trọng hơn là, Peach nhìn người trước mặt quả thực có vẻ quen quen, nhưng dù có nghĩ thế nào thì anh cũng không thể nhớ ra.

"Cảm ơn." Peach thấy Thee dễ dàng mở chai, nói cảm ơn đối phương, lấy chai nước và đi đến một góc mà anh chắc chắn rằng nước sẽ không bắn vào người khác, sau đó mở nắp chai đổ nước chảy ra làm sạch vết thương.

"Đây là cái giá của việc thích lo chuyện bao đồng." Giọng nói trầm thấp có chút hung hãn lại vang lên, tay Peach dừng lại một lúc, sau đó nhanh chóng tiếp tục lau sạch vết thương, khóe miệng hiện lên một nụ cười, anh cũng hiểu ý hắn là gì mà không cần suy nghĩ nhiều.

"Quả thực, là tôi xen vào chuyện của người khác mà không nghĩ nhiều, nhưng tôi nên làm gì đây? Tôi không thể bỏ người đó một mình được. Nếu như tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp." 

Peach cúi đầu, quay người lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau vết thương trên cánh tay, xem ra không chỉ là một vết xước nhỏ, vết cắt quá sâu, có vẻ anh thực sự phải đi tiêm một mũi rồi.

 "Cậu không thấy rằng giúp đỡ người khác sẽ rước xui xẻo cho cậu sao?" Người đàn ông con lai có thân hình cao lớn, đôi mắt hắn hơi nheo lại, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

"Tôi luôn không may mắn, tôi vì vậy cũng quen với nó rồi." Nụ cười chợt tắt, dừng lại một chút, Peach dùng giọng nói dịu dàng nói với đối phương, "Anh đừng cố dụ dỗ em ấy, tôi không muốn em ấy cãi nhau với bạn trai, mỗi lần xuất hiện vấn đề, tôi đều không tránh được phiền phức."

Sắc mặt Thee lập tức cứng đờ, khuôn mặt vốn đã u ám lại càng dữ tợn hơn, giọng nói tràn đầy giận dữ.

"Đối với một người như tôi, không có gì tôi muốn mà không thể có được." 

(Đây là lời Boss Thee trích dẫn.)

Lời này vừa nói ra, bầu không khí nhất thời im lặng, Peach không kìm nén được nụ cười, đột nhiên cười phá lên, tiếng cười khó khăn nghẹn lại trong cổ, Peach ho khan vài tiếng nhịn cười một lúc mới bình tĩnh lại, sau đó anh nhìn thấy sắc mặt người đối diện đen như đít nồi.

"Xin lỗi nha, tôi không cố ý cười đâu, chỉ là tôi bị sốc vì mấy lời này." Nói xong còn cười thêm một tiếng, Peach tiếp tục, "Tôi chỉ không ngờ rằng ngoài đời lại có người dùng mấy từ ngữ độc tài như vậy."

Đột nhiên bị mắng là kẻ độc tài, sắc mặt của Thee lại đanh lại, vẻ mặt càng thêm đặc sắc, đầy tức giận và khó chịu. Peach không thể không nhanh chóng giơ tay xin lỗi, trên môi vẫn nở nụ cười rạng rỡ, anh đành phải cúi đầu xuống, trong lòng đang thầm nguyền rủa thói quen nói đùa của bản thân.

"Nếu như anh thực sự thích Aran, tại sao không nghiêm túc theo đuổi em ấy? Dù sao thì em ấy cùng người đó vẫn chưa có quan hệ tình cảm, anh hoàn toàn có thể theo đuổi em ấy như bình thường." Peach thay đổi chủ đề, hy vọng bầu không khí có thể dịu bớt để anh có thể thoát khỏi tình huống khó xử này. Nhưng Thee trên mặt vẫn là biểu cảm căng thẳng cùng nghiêm nghị, sắc mặt vẫn không chút thay đổi.

"Tôi việc gì phải lãng phí thời gian của mình vào mấy việc như vậy?" Người đàn ông này ngày càng giống một tên mafia man rợ, hai tay hắn khoanh thật chặt, trong mắt hiện lên thêm vài phần kiêu ngạo, vẻ mặt kiêu ngạo giống hệt nhóc người mẫu nhỏ thích buôn chuyện kia.

Thoạt nhìn có một chút mùi vị của "nhân vật chính cuồng dã", một tay mafia giỏi đấm đá, một tên mafia giỏi hôn hít.

Peach gật đầu liên tục, anh cũng đã đọc loại tiểu thuyết này, nhân vật chính trong thể loại tiểu thuyết này, nhất định phải là người có vẻ ngoài hầm hố, lời nói nghiêm túc, có một chút độc đoán, còn có một chút vô lý.

Người này với nhân vật nam chính trong cuốn tiểu thuyết quả thực có rất nhiều điểm giống nhau.

"Anh nên tỉnh táo chút đi anh bạn, ai dùng vũ lực, ai còn độc tài như vậy nữa, chỉ có kẻ tàn bạo mới làm điều này." Peach lắc đầu, tựa mông vào chiếc xe phía sau, có vẻ như cuộc trò chuyện này kéo dài hơn anh nghĩ.

Peach tối nay còn rất nhiều việc phải làm, nhưng e rằng không làm được nữa rồi.

"Tôi chỉ muốn tình một đêm thôi, sao phải lãng phí nhiều thời gian như vậy?"

"Cho dù chỉ là tình một đêm, thì việc làm X cũng phải xem nguyện ý của cả hai người, đây là chuyện mà cả hai cùng nhau cảm thấy hạnh phúc, chứ không phải cưỡng ép người khác, lợi dụng người khác được. Hoặc hành vi X kia xảy ra vì lợi ích nào đó. Chuyện như vậy tôi làm sao cảm thấy tốt được chứ?" Peach nói với giọng nghiêm túc, cố gắng làm cho cách diễn đạt của bản thân thêm đáng tin cậy.

Đối với Peach mà nói, chuyện phát sinh hành vi X phải do sự đáp ứng nhu cầu của đối phương, dùng vũ lực để ép buộc, hoặc dùng tiền để mua người như trong phim truyền hình dài tập, là điều kinh tởm và không thể chấp nhận được cho dù có thế nào đi nữa.

"Chỉ là muốn làm thế thôi." Tên mafia có vẻ như đã bình tĩnh lại một chút, mặc dù trong giọng điệu vẫn còn khó chịu.

"Anh đã thử qua chưa? Ý tôi là tình yêu diễn ra, là tình yêu khiến cả hai bên cảm thấy thoải mái, không phải là loại giao dịch bất thường mà tôi vừa đề cập, tôi cho rằng như thế này sẽ tốt hơn." Peach nói, mặc dù Peach gần như không có kinh nghiệm, nhưng anh nói với một giọng điệu rành mạch rõ ràng như một chuyên gia thực thụ.

Peach đã hẹn hò với 3 người bạn trai, đều không thể tiến xa được. Mặc dù anh cũng đã thử tình một đêm, nhưng lâu lắm rồi anh không cùng người khác làm.

Thee trầm mặc suy nghĩ, lông mày hắn nhíu lại, dường như đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ. Peach chỉ có thể đứng chờ, không khỏi âm thầm ngáp dài, anh đã thức khuya nhiều đêm liền, hôm nay đều ở trong studio quay chụp từ sáng đến tối.

Anh rất muốn nói, Ngài đây có thể để về nhà rồi từ từ suy nghĩ được không, anh cũng thật sự nói ra, "Tôi có thể về nhà trước đã được không?"

Anh muốn quay về đi ngủ, anh sắp chết vì buồn ngủ rồi.

"Đưa điện thoại của cậu cho tôi trước."

Peach đang chuẩn bị lim dim ngủ đột nhiên tỉnh dậy, chớp mắt bối rối nhìn bàn tay to lớn đang vươn ra trước mặt, anh không hiểu chủ đề tại sao lại rơi vào điện thoại của mình, mãi cho đến khi một giọng nói to và dữ dội thúc giục, Peach mới đưa tay cầm lấy điện thoại, mở khóa màn hình rồi đưa qua.

Anh làm sao dám phản đối được, đối diện anh là một người đàn ông to lớn gấp đôi anh, ngoài ra bên cạnh hắn có 2 vệ sĩ bảo vệ, rõ ràng bên hông còn trang bị một khẩu súng lớn, tên mafia này nhìn ra sao cũng thấy rất có tiền, hắn sẽ không tịch thu điện thoại của anh đâu.

Peach đứng đó nhìn ngọn núi đang mù mịt kia, để đối phương dùng những ngón tay thon dài nghịch nghịch điện thoại của mình, sự quen thuộc với đôi mắt đẹp đó không những không biến mất mà còn trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến khi đối phương trả lại điện thoại cho anh, vẻ mặt anh có chút lơ đãng, xen lẫn chút buồn ngủ, điều anh muốn nói cuối cùng cũng vô tình lọt ra khỏi miệng.

"Tôi luôn thấy anh có cảm giác rất quen mắt, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Thee ngẩn người trong giây lát, đôi mắt đẹp hiện lên một tia giễu cợt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, "Phương pháp bắt chuyện của cậu lỗi thời quá rồi, có phải xem quá nhiều phim truyền hình không?"

Peach chớp mắt, không nhịn được cười, cười đến chảy cả nước mắt. Nụ cười nhếch của Thee biến mất ngay lập tức, hắn nhíu mày thật chặt, Peach không còn cách nào khác ngoài xin lỗi lần nữa.

E rằng tên mafia này sẽ chĩa thẳng nòng súng vào đầu anh mất, để trán anh trực tiếp đụng vào viên đạn. 

"Xin lỗi, tôi không cố ý cười anh đâu, nhưng ý tưởng của anh làm tôi quá ấn tượng, tôi thề là tôi không có ý đó." Nụ cười vẫn còn hiện trên môi anh.

"Tôi hỏi vì tôi thấy thực sự rất quen, tôi nghĩ có lẽ tôi đã nhìn thấy nó trên tạp chí nào đó, đôi mắt của anh rất đẹp, nên tôi có cảm giác quen quen."

Cái nhíu mày của Thee giãn ra, đôi mắt sắc lạnh trở nên dịu đi một chút, nhưng dường như hắn đang suy nghĩ gì đó, Peach hận không thể cầu xin Thee buông tha cho anh, anh thật sự rất muốn ngủ, nhưng lại sợ ngủ lâu không thể dậy được.

Không được! Anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

"Tôi sẽ cân nhắc." Thee nói xong quay người rời đi cùng hai vệ sĩ. Peach đứng bên xe, nhìn quanh cho đến khi người kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mới thả lỏng người, thở ra một hơi dài, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, ngọn núi lớn trên ngực đã được gỡ xuống.

Vừa nãy đứng ở đây nói chuyện với tên mafia khiến anh sợ chết khiếp. Nhưng vì tính cách của Peach, cộng với việc quá buồn ngủ cùng men rượu trong máu, anh cũng dũng cảm hơn bình thường.

Nhưng ít nhất Peach cũng đủ nhận thức để không làm điều gì thô lỗ.

Anh một bên vừa trấn an bản thân, một bên lái xe về nhà. Lúc này tất cả những gì Peach có thể nghĩ đến là chiếc giường êm ái cùng máy điều hòa mát lạnh.

Theerakit Kian - Lee (Arseni), một doanh nhân trẻ ở độ tuổi 30, đã trở nên rất nổi tiếng trong thời gian gần đây và đã tạo ra nhiều thương hiệu không chỉ nước hoa mà cả đồ trang sức. Arseni không chỉ sở hữu thương hiệu Arseni mà còn có gương mặt điển trai, vì có nhiều tin đồn hẹn hò với các sao nữ trẻ nên gương mặt anh rất quen trên các mặt tạp chí. Nhưng trên thực tế, ít người biết rằng, Arseni không chỉ kinh doanh những lĩnh vực này. Arseni đã nổi tiếng từ lâu trong giới mafia. Đây là nhà sản xuất và nhập khẩu vũ khí lớn của Nga, không chỉ buôn bán vũ khí mà còn thường xuyên hỗ trợ và thúc đẩy việc phát minh ra các công nghệ mới.

Từ một tay buôn bán vũ khí trở thành một ông trùm công nghệ, đồng thời là con trai cả của gia đình Arseni, thương hiệu nước hoa và trang sức hắn điều hành, cho dù chỉ là bình phong, nhưng lợi nhuận vẫn tiếp tục tăng vọt, vượt xa mục tiêu, đủ để coi là một trong những công ty cốt lõi của tập đoàn Arseni.

Vì quá hoàn hảo, nên người này được mệnh danh là mafia, một người đàn ông xuất sắc, đứng đầu trong giới kinh doanh, vì thế gần như không có gì muốn mà hắn không thể có được.

Đầu ngón tay của Thee chậm rãi gõ nhẹ lên bàn, những tài liệu trên bàn đang chờ được ký, lần đầu tiên hắn cảm thấy không thể tập trung vào công việc, đầu óc cứ quay cuồng với những ý tưởng khác nhau.

Hắn thích nam người mẫu nhỏ nhắn đó, đôi mắt to tròn, đôi má hồng hào, thái độ cố chấp, bướng bỉnh cùng thân hình mảnh khảnh chắc chắn sẽ rất tuyệt khi chạm vào. Thee thừa nhận rằng hắn rất tò mò và muốn biết người mẫu nhỏ đang vặn vẹo dưới thân hắn sẽ trông như thế nào.

Hắn từ trước tới nay luôn có thể đạt được bất cứ thứ gì mà hắn muốn, đối phương càng chống cự, hắn càng muốn chinh phục, hình ảnh người mẫu nhỏ bé đó vẫn còn lưu lại trong tâm trí hắn.

Nhưng điều kỳ lạ là, ngoại trừ người mẫu nhỏ bé đó, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng kia cứ vang lên trong đầu hắn, trôi đi như dòng suối mát, chỉ vài lời nói và tiếng cười giòn tan, đã khiến những cảm xúc hứng thú bấy lâu nay được kéo trở lại, cơ thể đang cháy bỏng của hắn lập tức bình tĩnh lại.

Người đã cười nhạo hắn, người đầu tiên thô lỗ bảo hắn tỉnh táo lại, người từ chối hắn nhưng hắn không cảm thấy khó chịu, người duy nhất thuyết phục được hắn, người duy nhất có thể làm được những điều này mà vẫn sống tốt, thậm chí còn an ổn, khả năng chỉ có thể là cậu nhiếp ảnh gia kia. Dù cậu ta trông nhàm chán, cũng không xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, nhưng lại làm người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái khi ở gần.

"Thưa Ngài, đây là thông tin Ngài muốn." Người thư ký tiến lại gần và đặt hai tập tài liệu có ghi tên trên bìa.

Thee có chút do dự, thực tế thì, hắn có thể đã do dự từ đêm đó khi ra lệnh cho cấp dưới điều tra lai lịch của người này, hiển nhiên lúc đầu hắn chỉ muốn điều tra cậu người mẫu nhỏ nhắn, nhưng vừa nói, hắn vừa ra lệnh cho cấp dưới điều tra cả lai lịch của nhiếp ảnh gia.

Mặc dù trong lòng hắn đang gào thét, tự hỏi tại sao mình lại muốn có thông tin của cậu nhiếp ảnh gia kia? Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà lấy thông tin của nhiếp ảnh gia mở ra xem, ngược lại, tệp tài liệu ghi thông tin mà hắn vốn quan tâm lại bị bỏ lại trên bàn.

Thee mở thông tin của nhiếp ảnh gia ra và đọc kỹ, hắn khẽ mím môi, quá khứ của nhiếp ảnh gia này sạch sẽ đến mức khó tin, luôn sống một cách giản dị, là con cả trong gia đình, tên bố mẹ cũng không được nhắc đến trong thông tin.

Thee nhìn thấy mục món ăn yêu thích của Peach, dừng lại một chút rồi quyết định nhấc điện thoại lên, tìm số hắn lưu được tối qua, rồi ngẫu nhiên bấm gọi ngay lập tức.

Đợi một lúc, bên kia mới nhấc máy. Giọng nói bên kia có vẻ buồn ngủ, hình như Peach vẫn chưa dậy, Thee nghiêng đầu liếc nhìn, chẳng phải đã gần 10 giờ sáng rồi sao?

"Xuống dưới lầu đợi tôi, một tiếng nữa tôi sẽ đón cậu." Hắn ra lệnh ngắn gọn theo thói quen, nhưng rõ ràng, người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ chưa hiểu.

"Cậu có chuyện gì vậy? Ai đi đâu cơ? Đợi một chút, anh là ai, tôi đang nói chuyện với ai vậy?" 

"Chúng ta đi ăn cơm." Thee giải thích ngắn gọn nhưng hắn không khỏi cảm thấy bực bội vì người liên quan lại không nhớ đến hắn. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, mới thức dậy thì sẽ như vậy, kỳ thực não bộ không thể xử lý kịp thời bất cứ điều gì.

Kỳ lạ là, Thee chẳng những không tức giận, thậm chí còn cảm thấy giọng nói ngái ngủ nghi hoặc của đối phương thật buồn cười. Đầu bên kia điện thoại là ánh mắt nghi ngờ, nhưng Peach chưa kịp hỏi xong thì Thee đã cúp máy, sự chú ý của hắn quay lại với tập tài liệu, công việc khiến hắn thật bực bội, nhưng bây giờ hắn có thể xem bình thường, không còn thấy khó chịu như trước nữa.

Hắn sẽ cố gắng theo đuổi như nhiếp ảnh gia đã nói, cứ tán tỉnh trước, nhiếp ảnh gia đó có vẻ có mối quan hệ rất thân thiết với cậu người mẫu xinh đẹp, chắc hẳn cũng biết nhiều thứ về cậu, biết đâu có thể mang lại chút thông tin mà hắn không biết.

Tuy rằng bản thân hắn không cảm nhận được, tâm trạng của Thee rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Thư ký và vệ sĩ im lặng nhìn nhau, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, không ai dám nói một lời, cũng không ai có gan chọc giận vị mafia thất thường này. Đến lúc đó, càng không có người có thể làm dịu đi cơn cuồng phong của hắn.

-------------------------------------------------

Cố ơi cố, em Đào mà gặp trúng mấy gã mafia hầm hố như ngoài đời chắc cho ăn 1 viên đạn từ lâu rồi, có mafia nào đứng nói chuyên rồi ngẩn ngơ suy nghĩ như anh Ba đâu =))))

Rồi còn để bị cười vào mặt mấy lần, ko cay cú mới lạ đó haha. Thì cũng là tổng tài nam thần đó, mà là nam thần...kinh :))))

Nay chủ nhật rảnh nên chơi luôn trans thêm 1 chương nữa, mai chắc ko có đâu ~

Màu mắt của Khun Thee =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com