TruyenHHH.com

[DROP❗TRANS - ME AND THEE] มีสติหน่อยคุณธีร์ - Tỉnh táo chút đi Ngài Thee

Chương 1

DanDan1808


Ánh đèn flash lóe lên theo nhịp ấn nút chụp, người mẫu trước hậu trường liên tục thay đổi tư thế tạo dáng, một chàng trai trẻ với dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt ngọt ngào, một người mẫu ái nam nổi tiếng đang chụp ảnh với nhiều tư thế khác nhau cùng loại nước hoa đắt tiền, phong cách quyến rũ tạo nên một hình ảnh quyến rũ, mùi hương nước hoa mới được cho là mùi hương phù hợp với mọi giới tính. 

"Tôi muốn tự tin hơn một chút...Rất tốt." 

Một giọng nói trầm thấp vang lên, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi chiếc máy ảnh trong tay, tiếng màn trập vang lên vài lần, trước mặt là một thân hình mảnh khảnh. Peach đặt máy ảnh xuống, bảo mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị chuyển cảnh, cho người mẫu thay đồ chụp cảnh tiếp theo.

"P'Peach, thế nào, nhìn em có ổn không?" Người mẫu mảnh khảnh nửa chạy nửa nhảy lại gần anh, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cậu, Peach cười nhẹ rồi bật máy tính cho cậu xem.

"Không tin vào tay nghề của anh hả." Peach vừa hỏi vừa tháo máy ảnh ra khỏi cổ, đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, ra hiệu người kia đến gần ngồi xem ảnh, dùng máy tính riêng của mình để kiểm tra bộ ảnh mà anh vừa chụp.

Aran cười đến mức hai má phồng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn những bức ảnh của anh, có vẻ rất hài lòng, "Ai dám không tin vào tay nghề của P'Peach chứ, em biết chắc tác phẩm của P'Peach rất đẹp, nên mới muốn xem thử."

Những lời Aran nói không hề cường điệu chút nào, Peachayarat Jenkit là nhiếp ảnh gia hàng đầu trong nước, tay nghề vô cùng xuất sắc. Ngay cả khi người đó có là người mẫu kém hấp dẫn, nếu như để Peach chụp, đều có thể nổi bần bật giữa một rừng người mẫu khác nhau. Và có thể nói, có rất nhiều người mẫu đã đạt được thành công nhất định nhờ vào bộ ảnh của Peach.

Ngoài tay nghề chụp ảnh, cách cư xử, lễ nghĩa của Peach trong giới cũng có danh tiếng vô cùng tốt, chưa bao giờ có bất kỳ dư luận xấu nào về anh trong giới này.

Nhưng...một người xuất sắc như vậy, chuyện tình cảm lại rất xui xẻo, có thể nói nhiều lần liên tiếp thất bại, cho đến nay anh đã bị 3 người yêu đá vì cùng một lý do mà không hề báo trước. Peach bắt đầu cảm thấy mình là người sẽ không bao giờ có cơ hội tìm lại được tình yêu nữa.

"P'Peach, tối nay chúng ta cùng đi dự party nhé!" Ran hài lòng nhìn những bức ảnh rồi quay lại hỏi.

Đôi mắt to tròn trong veo của cậu lộ ra vẻ cầu xin, Peach không khỏi bật cười.

Anh thân thiết với người mẫu có gương mặt xinh xắn này ngay từ khi mới bước vào nghề, cũng chỉ thân thiết với mình cậu. Có thể nói, Peach đã giúp Ran nổi tiếng, nhưng họ chỉ thân thiết như bề ngoài thôi, nhiều nhất thì anh cũng chỉ coi cậu như một đứa em trai dễ thương.

Nhưng người đứng trước mặt anh đây có người bạn trai máu ghen rất cao, cậu lại không chịu hiểu, khiến người ta thấy thật phiền.

"Em đã nói với Tawan chưa? Nếu em đến đó để gây sự, anh sẽ đá hai người về nhà đó." Anh khoanh tay nói, gương mặt nhỏ nhắn của Ran bỗng nhiên tức giận.

Aran nói rằng vẫn chưa nói cho cậu ta biết, rồi vội vàng đứng dậy rời đi, chắc là đi gọi điện cho bạn trai, đồng thời chuẩn bị cho bộ ảnh tiếp theo.

Peach thở dài đứng dậy, chuẩn bị kiểm tra cảnh chụp tiếp theo, anh nhấc điện thoại lên, kiểm tra lịch trình, sau đó mở Twitter, dự định sẽ cập nhật tin tức trong lúc chờ.

Đầu ngón tay thon dài của anh lướt qua màn hình đột nhiên dừng lại, xem chút tin tức thời sự mấy hôm nay, một doanh nhân trẻ gốc Thái - Nga gần đây đang có khởi đầu khá thuận lợi, trở thành làn sóng mới trong lĩnh vực kinh doanh nước hoa và đồ trang sức, ngoài năng lực vượt trội, người này còn nổi tiếng với nhiều tin đồn hẹn hò, chia tay với nhiều sao nữ đã khiến tên tuổi Theerakit Kian Lee ngày càng nổi tiếng.

Peach liếc nhìn chai nước hoa trên bộ sưu tập mới, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía điện thoại, không khỏi khẽ lắc đầu. 

Ông chủ của anh thật sự quá đáng ghét!

Nghĩ đến đây Peach chỉ thấy buồn cười, mang sự chú ý quay lại làm việc, mặc dù nói người này là ông chủ, nhưng hắn ta là CEO của công ty, mình là nhiếp ảnh gia, sẽ không có cơ hội gặp mặt nhau đâu.

Tối nay tất cả những gì mà anh quan tâm là người gọi là em trai kia sẽ không khiến anh phải đau đầu nữa.

...

Peach đi thẳng đến xe của mình, quay xe rồi đi về. Trước khi tụ họp với bọn họ, Peach dự định sẽ trở về chung cư của anh trước, sau đó đi đến quán bar và nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm thành phố.

Peach đậu xe dưới khu chung cư, khóa cửa xe, cầm đồ đạc rồi đi về phía cổng tòa nhà, quẹt thẻ đi vào rồi bấm thang máy lên tầng của mình.

Trong gương thang máy phản chiếu hình bóng một chàng trai trẻ với gương mặt sắc sảo, dáng người mảnh khảnh, cao gần 1m80, có cơ bắp như một người đàn ông khỏe mạnh.

Không đặc biệt đẹp trai, không quá bắt mắt nhưng cũng không làm người ta nhàm chán khi ngắm nhìn.

Một lúc sau, thang máy dừng lại, anh dùng thẻ quẹt khóa cửa, sau một tiếng click, anh đẩy cửa mở ra.

Phòng của Peach là một studio bình thường, diện tích không lớn nhưng thích hợp cho một người ở. Vách ngăn là phòng khách và phòng ngủ, một bên là phòng bếp nhỏ, một bên là phòng tắm, có một ban công nhỏ đủ để đứng lên. May mắn thay, có thể đặt ở đó một chiếc máy giặt và giá phơi quần áo, một chậu cây nhỏ cũng đủ để điểm thêm chút xanh mát cho căn phòng.

Nhà của anh cũng đơn giản như chính anh vậy.

Nhà của Peach rất ngăn nắp, anh là một người gọn gàng rất có tổ chức, mặc dù anh là người duy nhất hiểu được tổ chức này. Sắp xếp quần áo, tưới cây, mở tủ lạnh tìm một ít thức ăn lót bụng, tránh cái bụng đang đói meo. Làm xong mọi việc, anh thay quần áo rồi chuẩn bị tới party tối nay.

Mở tủ ra, anh phát hiện trong tủ chỉ có những chiếc áo sơ mi trơn tối màu, hầu hết các loại quần đều bó sát, nhiều sự kết hợp đều rất có chừng mực. Cuối cùng anh quyết định mặc quần jean như thường lệ, nhưng thay áo phông đơn giản bằng áo sơ mi ngắn tay. Anh cởi hai cúc quanh cổ để lộ phần ngực trắng nõn, xịt nước hoa rồi chuẩn bị đi.

Thực ra anh không ngạc nhiên chút nào, người cuối cùng anh đã chia tay là vào 2 tháng trước. Cuộc sống của anh đơn điệu và tính cách của anh cũng vậy, anh không thích sự bất ngờ, không thích khoe khoang, hoặc thể hiện với bất cứ ai. Anh thích sự đơn giản, nhất quán và cùng nhau giải quyết những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Đa số mọi người đều cho rằng anh là một "cố vấn" giỏi, một người bạn tốt, một người luôn khiến mọi người cảm thấy thoải mái và ấm áp khi ở bên cạnh.

"Anh có thể bị ỷ lại, nhưng suy cho cùng anh cũng chẳng quý giá." Nghĩ tới câu này, anh không khỏi cười khổ.

Sau khi nghe những lời mà gần đây một người dùng làm lý do để chia tay anh, anh muốn hỏi: Em có muốn một người mà em không thể ỷ lại được không? Nếu em thích, hãy để anh làm ma cô dẫn em đi để người ta "thịt" nhé!

(ý ổng là nếu người này muốn thì ổng sẽ làm tú ông dẫn người này đi khách á =)))

Trong lòng anh tức giận nghĩ, nhưng đến lúc đó, anh không thể nói được gì, chỉ có thể cười buồn, mặc cho đối phương chạy theo những người khác.

Cuộc sống của Peachayarat thật là bi thảm.

Anh trở lại xe, xóa bỏ đi ý nghĩ mình đã chia tay người yêu được 2 tháng, hiện tại anh đã quen với mọi thứ, mặc dù anh vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với nó.

Peach lái xe đến trung tâm thành phố ngay giờ cao điểm tắc đường, đó là một ngày thứ 6 hiếm hoi mà mọi người đều muốn ra ngoài sớm, giải phóng bản thân theo cách họ muốn.

Giống như những căng thẳng tích tụ suốt cả tuần, giao thông vẫn đông đúc. Anh phải mất gần một giờ đồng hồ mới đến được bãi đậu xe.

Nơi này một nửa là nhà hàng, một nửa là quán bar, có nhạc sống, nhưng lại không đủ đông đúc để trở thành một quán bar. Nơi này rất nhiều người, nên không khó để tìm được một vài người bạn ngồi cùng.

Hôm nay là tiệc ăn mừng kết thúc các hoạt động mùa thu, bộ sưu tập mùa thu bao gồm các phụ kiện nước hoa, tổng cộng có 10 bộ sưu tập mới ra, phải mất gần 1 tuần để quay chụp quảng cáo. Ngay cả sau đó vẫn phải mất nhiều thời gian cho việc chỉnh sửa, nhưng ít nhất vẫn có thể ăn mừng, hoàn thành một bước cũng là một sự khích lệ lớn.

Anh được mời ngồi gần đầu bàn.

Vì vậy Peach lịch sự mỉm cười cảm ơn trước khi đồng ý ngồi xuống. Đối diện là người mẫu rất quan trọng Aran, cậu cứ vẫy tay chào anh một cách hào hứng, thậm chí còn không để ý rằng bạn trai đang ngồi cạnh mình đang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.

"Nếu như cậu cứ nhìn chằm chằm tôi như thế, tôi có thể mang thai đấy, Tawan." Anh vừa nói đùa vừa quay người rót cho mình một ly rượu, anh không tin tưởng bất kỳ cấp dưới nào của mình, chỉ tin rằng nhất định sẽ có người muốn chuốc thuốc mê rồi chơi đùa anh.

Thay vì đe dọa, vị minh tinh trông nham hiểm kia chỉ trừng mắt nhìn. Cánh tay rắn chắc của cậu ta đặt trên lưng ghế, có vẻ rất nhàn nhã, một nụ cười nhếch lên từ khóe miệng, cũng không có lời trêu chọc nào khác.

Chẳng trách Tawan lại hay ghen, Aran là một chàng trai rất xinh đẹp, vô cùng bắt mắt, với đôi mắt to long lanh, nhìn rất dễ thương. Nhưng đồng thời đường quai hàm cũng rất góc cạnh, chứng tỏ cậu là một chàng trai thực sự, khuôn mặt lại ngọt ngào, khiến người ta không khỏi mềm lòng, các cô gái cũng không nhịn được mà lén nhìn.

Anh liếc nhìn Tawan, một người đàn ông có vẻ ngoài rất nam tính với khuôn mặt góc cạnh và chiều cao 1m83. Cậu ta có cơ bắp đẹp cùng dáng người cân đối, toát ra khí chất nóng nảy, vì vậy cậu ta thường cần phải giữ mình bình tĩnh.

Dù thế nào đi chăng nữa, rõ ràng hai người bọn họ trông giống như hai nhân vật chính.

Người bị ám ảnh bởi mối quan hệ giữa hai người họ như Peach, chỉ khẽ lắc đầu, nhìn bề ngoài, hai người này nổi bật giống như các nhân vật chính của câu chuyện, mặc dù đồng thời anh cũng có thể đóng vai bạn của nam chính hoặc nữ chính, làm cố vấn cho lời khuyên và chỉ đường dẫn lối cho tình yêu của đôi trẻ.

Hoặc có thể sắm một vai nhân viên kỹ thuật nào đó.

Anh không ghét kịch bản như thế, chỉ là đôi khi anh không thể chịu đựng được sự cô đơn.

Ăn xong, Peach lại ngồi uống thêm vài ly. Sau một lúc, anh quyết định đã đến lúc kết thúc, tối nay anh còn có việc phải làm, sẽ rất tệ nếu anh say.

Peach quyết định đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh, định rửa mặt cho tỉnh táo trước khi quay lại. Nhưng vừa mở cửa nhà vệ sinh, anh đã nhìn thấy một người mẫu có dáng người nhỏ nhắn cùng ba người đàn ông mặc đồ đen đứng đó.

Tình huống gì đây?

Peach chửi thầm trong lòng nhưng vẫn bước nhanh về phía trước. Thật sự muốn biết tướng mạo của kẻ vẫn thường bám theo an hiện đang ẩn náu ở đâu, Peach trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, vẫn phải giải quyết tình huống lúng túng này trước đã.

"Aran sao em đi lâu vậy?" Peach giả vờ nói, anh thậm chí còn không biết Aran ở đây từ khi nào. Anh nhanh chóng bước tới vươn tay nắm lấy tay của đối phương, dùng hết khả năng kéo Aran về phía mình, "Em uống rượu à? Em không sao chứ? Có phải em làm phiền người khác rồi không?"

Peach vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi cậu em trai định nói thì lại bị anh nhéo vào tay, siết chặt cánh tay cậu. Anh thừa biết miệng mồm em trai mình "tốt" như thế nào, nếu để cậu tùy tiện nói, không chừng chuyện này còn trở thành chuyện lớn. 11 giờ rồi đó mẹ ơi!

Anh nhanh chóng quay lại và nở một nụ cười dịu dàng với những người đứng xung quanh, hy vọng tình huống xấu hổ này có thể được giải quyết. Lúc này đây, anh mới có cơ hội để ý đến người đàn ông đang đứng ở phía bên kia, dựa người vào bồn rửa trong cùng.

Người này hẳn là con lai, mái tóc đen được vuốt sang một bên để lộ vầng trán mịn màng, khi ánh đèn neon phản chiếu lên tóc, tóc sẽ chuyền sang màu nâu bóng. Đôi mắt màu khói tràn đầy quyền lực, xương quai hàm sắc bén. Cả ba nút áo sơ mi dài tay đều được cởi ra, tay áo xắn lên tận khủy tay, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, trên cánh tay săn chắc còn có những hình xăm mờ nhạt, đặc biệt là hai người mặc đồ đen bên cạnh.

Dù thế nào đi nữa, nơi trước mặt anh rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức anh muốn bỏ trốn.

"Xem ra em trai của tôi đã làm phiền Ngài rồi, tôi cần phải xin lỗi, xin Ngài đừng ghi hận em ấy." Peach nắm chặt tay Ran, cúi đầu thật sâu.

Anh không phải là người thích gây sự, càng không kể đến đối phương trông rất nguy hiểm. Anh không muốn mạo hiểm, nếu như xin lỗi mà có thể kết thúc, hoặc có cách chạy trốn, anh nhất định sẽ chọn chạy trốn.

"Vậy chúng tôi xin rời đi trước." Peach lại mỉm cười, quay người đi thật nhanh, chưa kịp nói anh đã quay người chạy đi mất, không đợi người nào cho phép, anh còn không quên kéo theo cậu em trai người mẫu nhỏ nhắn đi cùng.

Vốn dĩ chỉ muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo chút, bây giờ thì hay rồi, mặt thậm chí còn không cần rửa mà vẫn tràn đầy năng lượng.

Peach kéo Aran đến nơi an toàn trước, sau đó mới dừng lại bắt đầu suy nghĩ, đối phương vừa mới làm chuyện gì?

"Chuyện gì vậy Aran? Những người đó là ai?"

"Aran không biết, Aran không làm gì cả, hai người đàn ông mặc đồ đen đó xông vào quấy rối em." Aran khịt mũi bất mãn, bởi vì tức giận cùng men rượu mà hai má mềm mại của cậu đỏ bừng lên.

"Em mới mắng hắn ta một tiếng, sau đó có người đến đe dọa em, đây không phải là điều một người tốt sẽ làm."

Peach lặng lẽ ấn ấn vào thái dương đau nhức của mình, anh biết vẻ ngoài xinh đẹp của nhóc con này sẽ thu hút sự chú ý với mấy tên thô tục, nhưng cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này là phải đảm bảo an toàn cho bản thân trước, phương pháp sinh tồn của nhóc con này quả thật đáng để ngồi xuống mà nghiên cứu!

Nhóc này nhỏ con như một cây cau, còn đơn độc đứng giữa một nhóm người có vẻ ngoài hầm hố, sao mà nói chuyện được chứ. Nếu như nhóc này không bị bắn chết, vậy là quá may mắn rồi, lẽ nào nhóc không có khả năng sinh tồn sao?

Peach ngập ngừng không biết có nên mở miệng nói ra lời cảnh cáo hay không. Nhưng không ngờ anh lại bị đẩy ra, những ngón tay khỏe mạnh dùng lực nắm lấy bả vai anh, đau như muốn đòi mạng, sau đó hất anh ra ngoài không thương tiếc, cũng may anh đã giữ thăng bằng kịp thời.

Bàn tay đang nắm vào lan can thăng bằng bên cạnh đau muốn đứt lìa, cảm giác đau nhói như thể bị đánh.

Peach quay lại nhìn kẻ chủ mưu, người đàn ông phát ra khí tức nguy hiểm, nhưng chỉ đứng đó, nhìn anh với ánh mắt đằng đằng sát khí, là một vị minh tinh có khuôn mặt hung dữ, cánh tay cơ bắp của cậu ta ôm chặt lấy eo người mẫu nhỏ, không khớp một chút nào với giọng nói tra hỏi của cậu ta.

"Em đang làm gì!" Tawan hỏi, ôm Aran chặt hơn, "Em rời khỏi chỗ ngồi lâu như vậy, vì vậy thực ra là em lén hẹn gặp với tên nhiếp ảnh gia này phải không?"

"Tawan, anh nghe em nói đã, không có gì hết. Là P'Peach giúp em." Aran vặn vẹo cánh tay đang bị cậu ta trói chặt, cố gắng thoát ra nhưng không thành công. Người đang nắm giữ cánh tay kia càng khó chịu hơn, lớn tiếng quát lên, sau đó cậu ta tóm lấy thân hình nhỏ bé của Aran, trước khi dẫn cậu đi, cậu ta vẫn nhìn Peach bằng ánh mắt hăm dọa.

Peach chỉ đứng đó bất động, như thể chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh như một cơn bão. Bây giờ là lúc, anh phải lấy lại bình tĩnh, Peach lúc này như muốn hét lên, muốn chửi rủa con mẹ nó cái quái gì đang diễn ra vậy! Nhưng cuối cùng anh chỉ thở dài một hơi, lấy bàn tay còn lành lặn xoa xoa đầu cho bớt cơn tức rồi quay trở lại xe.

Peach cảm thấy mình nên bớt dính dáng đến Aran càng ít càng tốt, anh không muốn hai người xảy ra cãi vã chỉ vì một vấn đề cỏn con như vậy, hơn nữa anh còn muốn cho Tawan thấy, giữa anh và Aran là vô tội.

Nhưng thật không may, Aran đã trở thành đại sứ thương hiệu của Arseni, anh cũng đã ký hợp đồng làm việc cho toàn bộ bộ sưu tập mùa thu, đó là điều không thể tránh khỏi.

Peach lại thở dài, cảm thấy sự ức chế *shiaaa đang dâng lên trong lồng ngực. Rõ ràng là anh không muốn làm, nhưng không thể dừng lại, anh chỉ đành làm, quay đầu làm việc giống như mọi ngày. 

Anh bước tới xe thì dừng lại, lúc chuẩn bị rời đi, anh cảm thấy vết thương trên cánh tay đau nhức nên đổi ý quay lại tìm chai nước ở ghế sau xe. Anh dự định làm sạch vết thương trước rồi đi tiêm ngừa uốn ván sau. Nơi này rất tối, anh không nhìn rõ thứ gì đã cứa vào tay mình, lỡ như là kim loại bị gỉ thì còn tồi tệ hơn nữa.

Peach cầm lên một chai nước, cố gắng tìm cách mở nắp chai bằng bàn tay lành lặn của mình, sắc mặt của anh có chút xấu hổ, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh người đàn ông có vẻ ngoài nguy hiểm trong nhà vệ sinh, anh không thể không thừa nhận rằng hắn rất đẹp trai, hơn nữa còn rất rất ưa nhìn.

Điều đó không thể phủ nhận, đồng thời cũng toát lên một bầu không khí đáng sợ, nhưng điều anh nghĩ đến lúc này chính là đôi mắt màu khói, đẹp đến mức Peach muốn chụp một bức ảnh và lưu giữ lại.

Đôi mắt đó anh thấy rất quen, hình như anh đã từng gặp ở đâu đó. Đôi mắt đẹp đến nỗi tưởng như có thể nhìn thấy làn khói đang di chuyển bên trong. Thứ này không dễ tìm thấy, nó đã trực tiếp khơi dậy tinh thần của một nhiếp ảnh gia.

"Cần tôi giúp cậu mở không?"

Peach ngước lên nhìn về phía vừa phát ra âm thanh ở nơi kỳ quái bậc nhất Thành phố này, khi ánh mắt cả hai chạm nhau, anh hơi giật mình, bắt gặp với đôi mắt màu khói mà anh vừa nghĩ tới.

Có vẻ như, rắc rối do nhóc khốn Aran đó gây ra thực sự tìm tới anh rồi!


---------------------------------------------------------

Vâng, vì hóng phim muốn hóa thú và đã cày nát pilot nên tui đã ko nhịn nổi mà đi tìm tiểu thuyết để đọc =))

Lần đầu trans tiếng Thái, bập bệ cũng bẻ chữ làm đôi ko biết nên sẽ có những từ ngữ xưng hô ko chuẩn 100%. Mà do cái nết ngựa ngựa cũng đọc qua 7749 truyện tổng tài, mafia các thứ đồ nên có gom góp đc chút ít cách xưng hô để lạm dụng vào bộ này. Cả nhà đọc nếu thấy ko ổn thì cứ thoải mái góp ý nhen hehe

1 chương khá dài nên có lẽ 1 ngày up 1 chương hoy, tui đang còn mấy fanfic đang trans nữa, nết ngựa cứ cố ôm vào cho bận rộn bằng bạn bằng bè -_-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com