Trans Markren Najun Cach Kiem Che Ghen Ti
Chap 3: Một người tâm tình thất thường
Lẳng lặng di chuyển ra sau máy quay, tránh tầm nhìn của tất cả nhân viên lẫn thực tập sinh, từng động tác được Na Jaemin chắp nối lại.Đôi mắt hờ hững dưới hàng mi dài cuối cùng cũng chạm tới ánh mắt hỗn loạn trên sân khấu.Như nắm được cọng rơm cứu mạng, Huang Renjun chăm chú theo sát sự hướng dẫn của người kia, cơ thể dần bắt đầu phản ứng, ký ức lúc luyện tập từng chút trở về tâm trí, các bước nhảy trở nên trôi chảy tự nhiên hơn mới dám thở phào nhẹ nhõm. Thật ra mà nói, cậu cảm thấy vô cùng kinh ngạc bởi sự giúp đỡ bất ngờ từ Na Jaemin, hai người căn bản không phải bạn, không cần giúp đỡ đến mức này? Ý đồ gì? Cậu không hiểu được.Dù sao đi nữa, nếu có thể an toàn vượt qua bài khảo sát này thì vẫn nên cảm ơn.Mãi đến nốt nhạc cuối cùng Na Jaemin mới dừng nhảy, mặc dù đây không phải màn biểu diễn nghiêm túc nhưng nhảy xong tất cả động tác của bài đủ khiến người ta mệt đến thở dốc lẫn toát mồ hôi.Cuối cùng cũng kết thúc bài nhảy chấn động lòng người, cõi lòng các thực tập sinh bị đánh giá đều như thắt lại chờ đợi tâm trạng các staff dịu xuống để nhận xét, sau khi bọn họ để lại một vài lời bình luận vô thưởng vô phạt, tỏ ý không đến nỗi nào tim mọi người mới thật sự ổn.Qua được bài đánh giá giống như sống sót sau tai nạn, dù bạn có cơ hội tiếp tục sống sót nhưng những tai ương từng xảy ra sẽ biến thành nỗi lo ẩn sâu trong tiềm thức, chờ đến lúc bạn sơ hở nhất mà tìm tới cửa để giáng một đòn trí mạng.Lúc này Huang Renjun đã sợ đến mức cứng đơ một chỗ, hai chân như nhũn ra, nét mặt hoảng loạn. Cho đến khi được những người khác kéo xuống, đặt mông ngồi yên vị cậu mới thật sự sợ hãi. Không phải trước đây chưa từng mắc sai lầm, nhưng có một câu nói rằng càng gần ngày ra mắt, bạn phải càng cẩn trọng hơn.Thời khắc căng thẳng dần trôi qua, tất cả thực tập sinh lục đục rời khỏi phòng tập.Na Jaemin và Lee Jeno vẫn còn đứng trong góc phòng, không hề chen vào dòng người đông đúc."Quấy nhiễu trật tự cuộc đánh giá, nếu bị công ty phát hiện cậu định làm sao?" Không truy cứu nguyên nhân, Lee Jeno chỉ dùng câu hỏi cảnh cáo, đây là cam kết ngầm giữa hai người, cậu biết rõ nếu Na Jaemin không muốn nói lí do, dù có cạy miệng bạn cũng không tiết lộ nửa chữ. Đợi đúng thời điểm, bạn sẽ tự động nói với mình.Na Jaemin vốn định bịa đại lí do lấy lệ nhưng đối phương là Lee Jeno, không dễ qua mặt, "Chẳng phải không có chuyện gì sao." Nói xong còn cười hề hề.Nhìn bạn giả vờ cười nhẹ nhõm, trái lại Lee Jeno càng thấy giận, thầm nghĩ tên nhóc này thật sự coi việc ra mắt của mình là trò đùa, bạn xem những giọt mồ hôi đổ ra mỗi ngày lẫn chấn thương thắt lưng là vô ích hay sao! ? Vì một chuyện nhỏ phá hủy đại cục thật chẳng đáng, đây không giống việc bạn thường làm! "Jaemin, cơ hội debut đang ở trước mắt, cậu. . ." Ánh mắt đảo qua, Lee Jeno vừa định thuyết giáo một phen đột nhiên híp hai mắt lại, hừ nhẹ một hơi, "Cậu ta khá đấy." Nói xong vỗ lấy vai Na Jaemin.Ở một góc khác không xa phía sau hai người, Huang Renjun đang nói chuyện với Mark, ánh mắt dè dặt lộ ra nội tâm kích động lo lắng, mười ngón tay vò nhăn vạt áo, hai mắt cong cong, miệng nhếch lên, rất giống một kẻ nịnh nọt. Ngược lại, Mark tỏ vẻ dửng dưng hơn, chỉ cười theo đối phương, câu được câu không gật đầu.Na Jaemin nhìn theo ánh mắt Lee Jeno, trông thấy cảnh tượng vui vẻ hài hòa như vậy, nụ cười ban nãy vương trên môi phút chốc biến mất, từ trước đến nay loại người bạn ghét nhất chính là những kẻ không biết điều, đây là loại ngu xuẩn nhất, cũng làm người khác cụt hứng nhất.Ánh mắt nóng rực không ngừng bùng cháy, Huang Renjun nhận ra người đang nhìn chằm chằm mình, vừa định bước tới nói lời cảm ơn thì người kia đã quay đi mất.Thôi xong, lại đắc tội với một vị tâm tình thất thường rồi, cũng may vừa rồi cậu ta vẫn chịu giúp mình, nhưng nghĩ bản thân còn đang nói chuyện với Mark, hai chân Huang Renjun như bị phù phép, không hề đuổi theo.Năm phút trôi qua, tất cả staff và thực tập sinh đều rời đi hết, cả không gian rộng lớn chỉ còn ba người.Lee Donghyuck thấy Mark và Huang Renjun không có ý định rời đi bèn đến chào hỏi rồi nói sẽ về kí túc xá ngủ, sau đó liền vác balo rời đi.Niên thiếu đơn thuần, không học được cách giấu diếm, cũng chẳng che giấu được gì.Giống như lúc này, hai người đều nhìn thấy rõ ràng trên tay nó là chìa khóa xanh da trời của phòng luyện thanh, mặt trên là biển số phòng sặc sỡ, rất dễ nhìn thấy, càng không thể nhận sai."Ừm. . ." Nỗ lực xoa dịu bầu không khí căng thẳng, Huang Renjun mở miệng bắt chuyện, cảm thấy không hiệu quả bèn chêm vào một câu không suy nghĩ: "Hình như hai người là bạn lâu lắm rồi?" Vừa nói xong liền hối hận muốn cắn lưỡi tự sát, hoặc là tát cho mình vài bạt tai, đây chẳng phải mang câu chuyện vào ngõ cụt sao!Mark khẽ gật đầu bằng gương mặt không đổi sắc, môi nặn ra nụ cười không tính là quá xấu."Lo cho bản thân cậu trước đi." Dường như cố ý đổi chủ đề, Mark nghiêm giọng nói: "Cậu biết hôm nay kiểm tra đánh giá có camera, hơn nữa chị cordi cũng đến khảo sát, là cái chị hơi mập ở ngoài cùng ấy. . ." Mắt quét từ trên xuống dưới trang phục Huang Renjun, nghĩ thầm cậu ta dám làm bộ dạng mình thế này, này không phải muốn chọc stylist tức điên sao!"Thì ra chị ấy là cordi. . ." Thoáng giật mình, cậu nhỏ giọng thì thào, chẳng trách khi kết thúc bài đánh giá bị chị ta quẳng cho ánh mắt khinh thường lúc cậu lướt qua. Lại cúi đầu nhìn bản thân, quần thể thao rộng thùng thình, áo hoodie to sụ qua mông, tóc mái rối tung lộn xộn, trông vừa nhếch nhác vừa tiều tụy, không nhìn vào chỗ nào.Nhìn Huang Renjun kéo chỗ này chỉnh chỗ kia, Mark trợn tròn hai mắt, anh thật sự không ngờ, "Cậu vào đây lâu như vậy, đến cả một nửa staff cũng không biết sao?", thấy đối phương càng rụt đầu sâu hơn, anh cảm thấy vừa ngớ ngẩn vừa buồn cười.Trái lại nội tâm Huang Renjun cũng đang trừng to mắt với anh, anh nghĩ tôi giống anh sao, có thể tiếp xúc staff bất cứ lúc nào? Phải rồi, thực tập sinh công khai như họ đã từng ghi hình tiết mục, ra ngoài biểu diễn, còn mình đến cả thu âm một đoạn nhỏ, thậm chí camera ẩn sinh nhật cũng chưa từng kinh qua, cuộc đời làm nghệ thuật còn đang dậm chân ở trang thứ nhất, nói gì đến chuyện quen biết staff! Có thể nhận ra người quản lý đưa mình đến công ty, biết mặt thực tập sinh công khai như mấy người đã là ghê gớm lắm rồi, còn muốn thế nào nữa? Lẽ nào đây là thái độ bình thường đối với các thực tập sinh kém sao?Hơn nữa, anh ở đẳng cấp khác. Một người ở vị trí cao thường có xu hướng quên đi hoàn cảnh của những người cấp thấp hơn, kiểu thói quen này không thể trách được.Đáy lòng dâng lên cảm giác ghen tị không thể kiềm chế được, việc không muốn nghĩ đến hiện thực từ trước đến nay của cậu đã bị Mark đâm vào, lại có thể thẳng thắn thừa nhận như vậy.Thấy Huang Renjun đột ngột im lặng, Mark cũng ý thức được mình quá xem nhẹ chuyện này, im lặng một chút, anh nhẹ nhàng thở dài mà nói: "Debut. . . không phải chuyện đơn giản."Nhìn bộ dạng được khuyến khích của đối phương, Mark có chút bối rối."Anh nói đúng, đối với tôi mà nói debut không phải việc dễ dàng. . . Nhưng tôi vẫn sẽ mang hết toàn bộ sức lực để chăm chỉ luyện tập. Có một số việc, tôi thừa nhận là bản thân sơ sót. . . Tôi sẽ tiếp thu lời nhắc nhở của anh, cảm ơn." Lời nói vững vàng tỉnh táo, không kiêu ngạo không xu nịnh, câu trả lời của Huang Renjun đã cho Mark một cái nhìn mới về cậu bé vẻ ngoài mỏng manh này.Không ai nỡ từ chối giúp đỡ một người khiêm tốn trở nên tốt hơn, vậy nên Mark dằn xuống bản chất của mình, giới thiệu từng người một, từ các staff đến các tiền bối chuẩn bị ra mắt, nói về chức vụ và chuyên môn, đặc điểm tính cách của họ."Chị Jung cordi là người nói giọng Jeju hơi đớt, anh Park là camera man trông nghiêm túc, còn quản lý Choi là . . ."Có lẽ do được đào tạo rap nhiều năm nên anh nói rất nhanh và rõ ràng. Đôi lông mày chuyển động lên xuống theo nét mặt, hàm răng rắng đều tăm tắp thi thoảng xuất hiện sau đôi môi hé mở, Huang Renjun si mê nhìn gương mặt càng nói càng hăng, không dám nói cho anh biết thật ra mình chẳng nghe vào chữ nào.Ấn tượng ban đầu quả nhiên tào lao. Chàng thiếu niên mạnh mẽ cô độc, miễn cưỡng ngụy trang thành người lạnh lùng ngạo mạn, hờ hững cũng vì bảo vệ bản thân.Thực chất Mark là người tỉ mỉ, kiên định, chăm chỉ và đáng tin cậy.Huang Renjun đột nhiên tò mò có phải bản thân là người đầu tiên phát hiện mặt khác của anh hay không? Nhưng lập tức phủ định chính mình, cậu chỉ là một người nhỏ bé quen biết anh chưa đến một năm, làm sao so được với những người bạn nhiều năm kia.Đang suy tư thì bị kéo về thực tại, hai người đã thu dọn đồ xong và ra khỏi phòng luyện tập, một trước một sau đi trên hành lang dài, đi ngang qua phòng luyện thanh, dường như có tiếng hát len lỏi qua khe cửa đóng kín, mặc dù nghe không rõ nhưng cũng chắc chắn về sự nghiêm túc của người hát.Như thể bị thu hút bởi tiếng hát, người đi trước đột nhiên đứng lại, Huang Renjun không hiểu anh định làm gì nên cũng dừng theo. Mark không quay đầu, sau vài giây im lặng, chợt nghe chất giọng trầm thấp ấp úng vang lên giữa bóng tối vô tận."Tôi. . . Tôi sắp debut rồi."Cho dù là cảnh tượng đã hình dung trong đầu nhưng khi thật sự bị nó đánh trúng, câu nói này vẫn giống như búa tạ, giáng cho Huang Renjun đầu váng mắt hoa, dạ dày choáng ngợp. Cậu đột nhiên nhớ ra một sự thật mà bấy lâu quên mất, ở nơi này, công ty đào tạo ngôi sao hàng đầu, nơi tồn tại những quy tắc dị dạng của giới giải trí, khắp nơi là cạnh tranh, bạn bè và đối thủ chỉ cách nhau gang tấc. Sau khi nhìn thấu sẽ hiểu rằng ngay cả những người bạn cùng nhau luyện tập rất lâu cũng sẽ trở thành đối thủ trên sân khấu trong tương lai. Huang Renjun hoảng loạn, muốn nói lời chúc mừng nhưng cổ họng như bị ai dùng tay bóp lại, không thể phát thành tiếng."Dù thời gian chờ đợi rất dài, nhưng đừng bao giờ ngừng cố gắng, lúc không thể tiếp tục nữa hãy nhớ đến ước mơ của mình."Cứ như một lời mời vô cùng hấp dẫn, lần đầu tiên Huang Renjun cảm thấy vô cùng khao khát được ra mắt, thứ mong muốn tồn tại mãnh liệt này hóa ra lại có khả năng làm kẻ khác mê muội đến vậy, như có hàng ngàn con kiến bò qua khiến trái tim đau đớn khó chịu.Tiếng hát vẫn còn văng vẳng trên hành lang, thổn thức nghẹn ngào, rất xót xa. Còn Mark đã rời đi từ bao giờ, Huang Renjun cũng không biết.Bước ra khỏi cửa công ty, gió đêm ập đến khiến cậu nhức đầu, từng bước đi rất chậm khiến người khác mất kiên nhẫn, một chiếc xe đạp từ sau lách qua, dừng trước mặt cậu.Ngước lên nhìn thấy đó là Na Jaemin, Huang Renjun như nhớ ra gì đó, lập tức tăng tốc chạy đến trước."Na. . . À không, Jaemin, cảm ơn cậu, hôm nay may nhờ có cậu, đáng lẽ tôi nên cảm ơn sớm hơn. . ." Dừng một chút, Huang Renjun nhỏ giọng bổ sung: ". . . Nhưng không có cơ hội thích hợp." Giọng nói có vẻ mệt mỏi khiến lời cảm ơn nghe không hề chân thành.Không ai đáp lời, Na Jaemin tự mình chỉnh lại đầu xe, mắt thấy Huang Renjun định lướt qua bạn."Lên xe đi, muộn rồi."Chất giọng hơi khàn đặc trưng phát huy cám dỗ làm say lòng người trên con phố đêm khiến Huang Renjun bỏ quên suy nghĩ mà đi thẳng về phía bạn, đợi khi lấy lại tinh thần, bản thân đã ngồi vào yên sau, quỷ thần xui khiến hai tay khẽ vịn vào eo bạn, cảm nhận được cơ thể cứng đờ trong giây lát của đối phương.Gió lạnh luồn qua mái tóc đen, nhẹ vuốt ve gương mặt non nớt của thiếu niên, để lại hương thơm vị đào.Hôm nay có quá nhiều việc xảy ra, cảm xúc dồn dập không kịp làm sáng tỏ, chỉ có thể mặc chúng đan xen vào tâm trí, hỗn loạn phát triển.
.tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com