[Trans][Ly Chu/Trác Chu/Thụy Hạo] R18
[Trác Chu] Đâm Lao Thì Phải Theo Lao
Sau vụ án Nhiễm Di, Trác Dực Thần thường xuyên mơ thấy bóng hình uyển chuyển, xinh đẹp của vị đại yêu kia. Mỗi lần trong giấc mơ, Trác Dực Thần xấu hổ không dám nhìn thẳng, chỉ dám dõi theo từng bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển tiến đến gần mình. Hơi thở ấm áp phả bên tai, đôi tay mềm mại khẽ đặt lên vai, khiến gò má Trác Dực Thần ửng đỏ đến tận cổ, rồi lại bị cảm giác ngứa ngáy khó tả làm cho xao xuyến."Tiểu Trác đại nhân sao cứ cúi đầu mãi vậy? Chẳng lẽ ta khó coi đến thế sao?"Triệu Viễn Chu cất giọng nũng nịu, mang theo chút ủy khuất. Đuôi mắt y cong lên một đường yêu diễm, đôi mắt lại ngân ngấn nước, trông thật đáng thương. Y khẽ cắn môi dưới, đôi môi đỏ mọng ánh lên vẻ ướt át. Nghe vậy, Trác Dực Thần ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú dán vào đôi môi kia, nuốt khan một tiếng. Hắn liếm đôi môi khô khốc của mình, rồi không kìm được, đưa tay ôm lấy gáy người trước mặt, trao một nụ hôn.Hắn mút mát đôi môi mê người, nhẹ nhàng liếm láp, như thể bản năng, hắn đưa lưỡi khám phá khoang miệng ngọt ngào của đối phương. Triệu Viễn Chu bị thế công mãnh liệt của hắn làm cho hơi ngửa đầu đón nhận, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, thấm ướt xương quai xanh."Ư... ưm... Tiểu Trác..."Tay Triệu Viễn Chu từ ngực hắn trượt lên cổ, lồng ngực Trác Dực Thần nóng rực như thiêu đốt. Một tay hắn siết chặt eo thon của đối phương, kéo sát vào người mình, tay kia giữ chặt gáy, không cho người nọ có cơ hội trốn tránh.Trác Dực Thần buông Triệu Viễn Chu ra. Khuôn mặt y ửng hồng, đôi mắt nửa khép, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn vừa rồi. Miệng y hơi hé mở, có lẽ còn chưa ý thức được sự buông lỏng. Cơ thể Triệu Viễn Chu nóng ran vì dục vọng, đặc biệt là vùng bụng dưới, nóng như lửa đốt.Y đẩy Trác Dực Thần ngồi xuống giường, cúi người ghé sát tai, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên má Trác Dực Thần, đôi môi đỏ khẽ hé mở."Tiểu Trác... Ta khó chịu quá... Ưm, giúp ta được không?"Dứt lời, y quỳ gối trên người Trác Dực Thần. Vùng mông cộm cấn khó chịu bởi sự cương cứng nóng rực. Y cởi bỏ đai lưng, y phục trượt xuống khỏi vai, lộ ra làn da trắng nõn cùng hai nhụy hoa hồng điểm xuyết trước ngực, mời gọi người ta đến thưởng thức. Vòng eo thon mềm bị đôi chân thon dài ôm chặt, vùng bụng dưới hiện lên một hình xăm màu đỏ mà Trác Dực Thần chưa từng thấy. Y ôm lấy cổ Trác Dực Thần, kéo sát cơ thể mình lại, vòng eo dán chặt vào thân hình đối phương, mông cong nhẹ nhàng cọ xát vào nơi đang cương cứng, chạm đến hậu huyệt. Trác Dực Thần bị kích thích bởi sự mềm mại nóng bỏng, khẽ rùng mình, Triệu Viễn Chu khẽ rên một tiếng."Ư ô... Tiểu, Tiểu Trác..."Sự trêu chọc vô tình lại chí mạng. Trác Dực Thần cởi bỏ xiềng xích của chính mình, siết chặt vòng eo quyến rũ kia. Bên trong huyệt động ẩm ướt tiết ra chất lỏng nhớp nháp mời gọi hắn. Hắn động thân tiến vào, nơi ướt át mềm mại kia siết chặt lấy dương vật hắn, hắn thoải mái thở dốc.Đêm khuya, Triệu Viễn Chu nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ từ phía sau, như có vật gì đó thô dài lấp đầy. Y không nhịn được khép chặt hai chân, mồ hôi túa ra vì sự căng trướng, gò má ửng hồng. Sao lại thế này? Vì sao nơi đó lại truyền đến cảm giác như vậy? Triệu Viễn Chu thầm nghĩ, không kìm được đưa tay sờ soạng, nhưng lại chỉ thấy trống rỗng. Chẳng lẽ... xuân đến rồi, một đại yêu vạn năm như ta cũng bắt đầu..."Ưm ô..."Chưa kịp nghĩ xong, cảm giác dị vật càng thêm mãnh liệt, như thể đang tiến sâu hơn. Y kinh hô một tiếng, nắm chặt chăn, giữa hai chân chất lỏng ướt át thấm đẫm bắp đùi. Triệu Viễn Chu bị kích thích toàn thân ửng hồng, nóng ran như vừa được hấp chín. Đuôi mắt y rưng rưng lệ, run rẩy đưa tay niệm chú."Hiện..."Không có chuyện gì xảy ra. Triệu Viễn Chu bất lực, đành phải chịu đựng.Trong giấc mơ, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu quấn quýt triền miên, không ngừng xâm nhập vào nơi ấm áp của Triệu Viễn Chu, khiến y trên người Trác Dực Thần chìm nổi không yên, tựa như chiếc thuyền con giữa bão tố. Đôi mắt Triệu Viễn Chu thất thần, y ôm chặt cổ Trác Dực Thần, vòng eo thường xuyên phối hợp vặn vẹo. Trác Dực Thần cúi đầu, hình xăm trên bụng dưới người nọ hoàn toàn trở nên đỏ tươi ướt át, hắn không kìm được đưa tay chạm vào, lại bị nóng rực rụt tay về."Ha a... Trác... Trác Tiểu Thần... Đừng sờ... Ô a... Ngứa..."Trác Dực Thần siết chặt vòng eo mềm mại, ấn xuống đùi mình. Đuôi mắt Triệu Viễn Chu ướt át, bị đâm nghẹn ngào ngẩng đầu, cổ dài vươn ra.Đào Nguyên Tiểu Cư, trong phòng vọng ra tiếng thở dốc yếu ớt. Triệu Viễn Chu nằm nghiêng trên giường, gò má ửng hồng, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng hé mở, nước bọt chảy xuống thấm ướt giường. Y nắm chặt tấm chăn trên người, hơi thở nóng rực phả vào chăn, tiếng rên rỉ ngọt ngào thoát ra từ đôi môi đỏ. Cảnh tượng thật kiều diễm."Ha ân... Đến... Rốt cuộc là ai, a hừ... Không được... Quá sâu... Ư..."Thân hình trên giường run rẩy, những điểm mẫn cảm trong cơ thể không ngừng bị va chạm. Đuôi mắt y đỏ bừng, rưng rưng nước mắt. Y muốn cắn chặt môi dưới để không phát ra những âm thanh khiến mình xấu hổ, nhưng lại bị những cú thúc sâu làm cho hàm răng buông lỏng.Trác Dực Thần không ngừng ra vào nơi mềm mại, ẩm ướt đang tiết ra chất lỏng của người dưới thân. Hắn si mê ngẩng đầu nhìn Triệu Viễn Chu, người đang bị khoái cảm kích thích đến choáng váng, không ngừng thở dốc."Trác... Tiểu Trác... Đại nhân... Mạnh lên... Ô... Không đủ... Ưm... Ha... Còn muốn...""Hừ ưm... Đủ... Đủ rồi... Không cần... Lại sâu... Ha a... Nhẹ... Ô... Nhẹ thôi..."Triệu Viễn Chu nằm trên giường, cố gắng chịu đựng, đôi mắt ửng đỏ, không kìm được vặn vẹo eo. Giữa hai chân nhầy nhụa, bắp đùi sớm đã bị cọ xát đến đỏ ửng. Y cắn chặt môi dưới, đôi môi vì áp lực trở nên hồng nhuận. Đôi mắt y mê ly. Y không biết, từ khi vô tình để một sợi thần thức tiến vào cơ thể Trác Dực Thần, y đã có thể cùng hắn cộng cảm trong giấc mơ.Đôi mắt Trác Dực Thần si mê, hắn không ngừng thúc mạnh vào người dưới thân, đòi lấy sự ngọt ngào. Dương vật hắn được hầu hạ rất tốt, nhưng hắn vẫn không kìm được nghĩ, dù là mơ, cảm giác này cũng quá chân thật.Tiếng nước ái muội và tiếng va chạm bạch bạch tràn ngập cảnh trong mơ. Nếu là mơ, hãy để hắn tham luyến một lần đi, Trác Dực Thần nghĩ. Hắn ôm Triệu Viễn Chu, không ngừng thay đổi tư thế, lúc thì đè nặng, lúc thì nâng chân lên làm, lúc lại xoay người từ phía sau ôm eo làm, lúc lại từ sau lưng ôm người thúc mạnh. Cả hai đều tiết ra rất nhiều lần, nhưng Triệu Viễn Chu dường như vĩnh viễn không đủ, dù đôi mắt đã trợn ngược, đầu lưỡi cũng lơ đãng thè ra, vẫn không ngừng yêu cầu hắn dùng sức đâm sâu hơn. Vùng bụng dưới vì hậu huyệt bị lấp đầy mà hơi phồng lên, hình xăm cũng vì tinh dịch mà trở nên hồng nhuận.Trên giường, Triệu Viễn Chu đã bị kích thích từ phía sau đến tê dại da đầu, không thể phát ra âm thanh. Y thừa nhận cơn triều dâng dưới thân, phía trước cũng đã bắn không dưới mấy lần. Y theo bản năng trong miệng ngập ngừng tên Trác Dực Thần, vừa thốt ra, y liền giật mình, sao ta có thể... ý dâm tiểu Trác đại nhân?Đến khi phía sau không còn động tĩnh, y rốt cuộc không chịu nổi, hôn mê bất tỉnh.Sáng sớm, Trác Dực Thần tỉnh dậy, cảm thấy vùng dưới thân ẩm ướt. Mặt hắn đỏ bừng, vội vàng thay quần áo đi tắm rửa. Thay xong quần áo, đeo kiếm Vân Quang, hắn đi tìm các đồng bọn thảo luận kế hoạch hành động tiếp theo.Triệu Viễn Chu tỉnh lại thì đã gần trưa. Cảm giác dính nhớp phía sau nói cho y biết chuyện tối qua không phải ảo giác, y có chút tức giận."Rốt cuộc là ai... Chờ ta tìm được ngươi nhất định phải chết."Y đứng dậy chậm rãi đi về phía bồn tắm, khép chặt hậu huyệt, như thể chất lỏng phía sau thực sự bắn vào nơi đó, không dám để rớt xuống đất. Y cởi quần áo, tấm bình phong chiếu ra dáng người mềm mại xinh đẹp, không giống nữ nhân nhưng lại có vóc dáng mê người như nữ nhân.Đình hóng gió, năm người tề tựu bên nhau, đang chuẩn bị hành động, Trác Dực Thần phát hiện có gì đó không đúng."Triệu Viễn Chu đâu?"Vừa dứt lời, Triệu Viễn Chu cầm bình ngọc không nhanh không chậm đi tới. Y liếc mắt nhìn Trác Dực Thần, không ngờ người nọ đã luôn nhìn chằm chằm mình. Hai người chạm mắt nhau, rõ ràng đều thất thần, rồi cùng nhau quay đầu trốn tránh. Văn Tiêu nhìn bộ dáng kỳ lạ của hai người, có chút nghi ngờ, nhưng vẫn không nói gì.Trong quá trình điều tra vụ án, cả hai đều cố ý trốn tránh đối phương. Ngay cả Tiểu Cửu ngốc nghếch nhất cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa họ. Trở về Tập Yêu Tư, mọi người cuối cùng không thể chịu đựng được việc hai người trốn tránh nhau nữa. Văn Tiêu chất vấn:"Tiểu Trác, Triệu Viễn Chu, hai người rốt cuộc có chuyện gì giấu chúng ta? Cả ngày hôm nay, một người thì hành động đơn độc, một người thì không nói một lời."Cả hai nghẹn họng, ấp úng không nói được gì. Mọi người cũng không muốn để ý đến những chuyện nhỏ nhặt của họ, liền mặc kệ.Đêm khuya, Trác Dực Thần lại mơ thấy cùng Triệu Viễn Chu trong mộng làm chuyện hoan lạc, còn Triệu Viễn Chu trên giường cũng thừa nhận khoái cảm không thể xem nhẹ từ phía sau. Mặt y ửng hồng, nhưng so với đêm qua, y càng hưởng thụ khoái cảm này. Y có chút phẫn hận cơ thể mình không biết cố gắng, nhưng cũng chỉ có thể trong cảm giác dị vật không rõ ràng mà vui vẻ đón nhận.Trác Dực Thần hưng phấn quá độ, tỉnh lại. Hắn đẩy cửa ra muốn đi tĩnh tâm, lại ma xui quỷ khiến đi đến nơi ở của Triệu Viễn Chu. Hắn đứng trước cửa phòng Triệu Viễn Chu, vừa định xoay người rời đi thì nghe thấy trong phòng tiết ra vài tiếng rên rỉ. Hắn có chút lo lắng liền đẩy cửa ra, nhìn thấy lại là Triệu Viễn Chu giống hệt trong mộng, mặt đầy dục vọng, tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết trên mặt. Triệu Viễn Chu thấy rõ người đến, bất chấp vẻ chật vật của mình, vội vàng xoay người quay lưng lại với hắn."Tiểu... Tiểu Trác? Ngươi tới làm gì?!"Triệu Viễn Chu thở không ra hơi nói. Trong lòng Trác Dực Thần như bị mèo cào, ngứa ngáy khó tả. Hắn không màng sự ngăn cản của Triệu Viễn Chu, quỳ lên giường người nọ, lật người nọ lại đối diện với mình. Triệu Viễn Chu còn chưa hoàn hồn, ngây ngô nhìn Trác Dực Thần. Trác Dực Thần cúi người hôn lên, Triệu Viễn Chu trừng lớn mắt, nhưng cũng không chịu nổi sự mãnh liệt, cùng Trác Dực Thần rơi vào ái muội.Sự ấm áp chân thật khiến Trác Dực Thần theo bản năng thầm nghĩ, quả nhiên mềm mại thơm tho như trong mộng. Hắn tham lam gặm cắn đôi môi đỏ mọng kia, Triệu Viễn Chu ngẩng đầu đón nhận, nhắm mắt lại, không hề chống cự dục vọng của chính mình.Quần áo Triệu Viễn Chu bị cởi bỏ, làn da tiếp xúc với không khí lạnh lẽo không khỏi run rẩy. Hai chân y bị kéo ra, nơi nhầy nhụa giữa hai chân bị Trác Dực Thần nhìn không sót thứ gì. Y xấu hổ quay đầu đi, đưa tay che miệng, toàn thân hơi ửng hồng. Trác Dực Thần kiên nhẫn đưa ngón tay ra giúp y giãn nở, nơi mềm mại không ngừng mút vào nhả ra đốt ngón tay, Trác Dực Thần ác ý cong ngón tay móc ngoáy."Hừ ô... Tiểu... Trác... Ưm... Đừng... Như vậy..."Triệu Viễn Chu bị ngón tay làm cho không ngừng tiết ra chất lỏng. Sự mãnh liệt ngày xưa khiến y không kìm được muốn nhiều hơn, vặn vẹo eo, trong miệng phát ra tiếng ưm ư, thật giống một con vượn con rầm rì. Trác Dực Thần rút ngón tay ra cùng với một tiếng "ba", hắn lấy ra dương vật đang cương cứng của mình, không đợi Triệu Viễn Chu phản ứng liền vội vàng không kìm chế được cắm vào.Cả hai đều thỏa mãn thở hổn hển, là cảm giác giống hệt trong mộng... Trác Dực Thần nghĩ. Hắn bắt đầu thúc mạnh vào nơi ấm áp, dựa vào cảm giác trong mộng thử thúc vào những điểm mẫn cảm có thể khiến người trong mộng rên rỉ. Quả nhiên, Triệu Viễn Chu bị hắn thúc mạnh vào, thân thể đột nhiên bật lên, đôi mắt y ướt át, run rẩy cầu xin tha thứ."Không... Không được... Ô... A ưm... Dừng... Dừng lại..."Trác Dực Thần không để ý tới, ác ý không ngừng va chạm vào nơi đó. Triệu Viễn Chu bị đâm đến toàn thân run rẩy, chỉ một lát sau liền đạt tới cao trào, chất lỏng trắng sữa phun ra rơi xuống bụng dưới. Trác Dực Thần không cho y cơ hội nghỉ ngơi, đâm quá mạnh, bụng dưới Triệu Viễn Chu hơi phồng lên hiện rõ hình dạng dương vật thô dài, giống hệt cảnh tượng Trác Dực Thần thấy trong mộng.Trác Dực Thần nghĩ đến hình xăm trong mộng, không kìm được đưa tay sờ lên bụng dưới Triệu Viễn Chu, nhẹ nhàng ấn xuống. Đồng tử Triệu Viễn Chu giãn lớn, bụng dưới lại trào lên cảm giác sưng trướng. Triệu Viễn Chu lại bắn, đùi y co rút, nước mắt từng giọt rơi xuống. Trác Dực Thần hôn nhẹ lên mặt y, động tác cẩn thận như hóa thành nước dịu dàng, nhưng động tác dưới thân lại là thế công mãnh liệt.Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng lặng lẽ ẩn mình sau những đám mây, chỉ còn ánh sáng mờ ảo chiếu vào rừng đào. Sâu trong rừng đào, trong một gian nhà gỗ, tiếng nước ái muội mỏng manh cùng với tiếng thở khẽ khàng vọng ra. Ánh đèn yếu ớt chiếu rọi hai bóng hình quấn quýt lấy nhau, khiến người ta miên man bất định...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com