TruyenHHH.com

[Trans][Ly Chu/Trác Chu/Thụy Hạo] R18

【Thần Chu】 Đưa thuyền vào mộng

HaLinhNguyen9

Tác giả: Chenger222

Tóm tắt:

Triệu Viễn Chu lạc vào giấc mơ của Trác Dực Thần, phát hiện nhân vật chính trong cơn ác mộng lại là mình. Điều này thực ra rất bình thường, nhưng không ai nói cho y biết rằng sau ác mộng của Trác Dực Thần sẽ là mộng xuân, và nhân vật chính của mộng xuân cũng chính là y.

///

Trác Dực Thần đã nhiều năm không mơ thấy giấc mộng nào. Những giấc mơ thuở nhỏ còn sót lại trong ký ức cũng chẳng mấy tốt đẹp, nên việc không mơ mộng cũng chẳng đáng kể. Thế nhưng, dù không còn mơ, hắn lại chìm đắm trong ác mộng suốt tám năm, trằn trọc không yên trong vô số đêm tuyết, siết chặt lòng bàn tay chai sạn, gối đẫm nước mắt.

Đúng như Ly Luân đã nói, Trác Dực Thần đã trốn tránh cơn ác mộng mà hắn đáng phải chịu quá lâu. Khi giấc mơ trở lại, hắn sẽ khó phân biệt thật giả, khó nhận ra hư ảo hay chân thực, rồi chìm đắm trong đó, khó lòng thoát ra.

Sau khi vụ án thủy quỷ cướp dâu kết thúc, Triệu Viễn Chu liên tục mấy ngày thấy trạng thái của Trác thống lĩnh không tốt, y trêu đùa cũng chẳng buồn để ý. Văn Tiêu cũng từng hỏi thăm, nhưng Trác Dực Thần chỉ nói rằng ban ngày quá mệt, buổi tối không ngủ ngon mà thôi. Lời nói dối này ai cũng không tin, nhưng ai cũng chẳng làm gì được Trác Dực Thần không chịu nói thật.

Trăng sáng sao thưa, gió nhẹ chim ngủ, vạn vật tĩnh lặng, nhưng vì đại yêu có thính lực siêu phàm nên nghe thấy vài tiếng ngâm nga mơ hồ, tựa như rên rỉ đau đớn, lại tựa như nức nở. Triệu Viễn Chu nhận ra đó là giọng của Trác Dực Thần, đột nhiên hiểu ra rằng khi ấy trên đảo giữa hồ, lời Ly Luân nói không chỉ ám chỉ giấc mơ do Nhiễm Di khống chế, mà còn ngầm châm chọc rằng mỗi đêm sau này Trác Dực Thần nhập mộng đều sẽ khó chịu đến thế này.

Trác Dực Thần đã bị ác mộng đeo bám nhiều ngày, cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi bôn ba điều tra vụ án, đương nhiên sức lực khó lòng chống đỡ. Hành động chậm chạp một chút liền bị tìm thấy sơ hở, đầu tiên bị Thanh Canh chế ngự, sau đó bị lệ khí khống chế. Mà hương sừng tê giác đã ngấm vào cơ thể khó lòng loại bỏ, thế là thù hận dẫn lối, đau khổ nhập mộng, Trác Dực Thần không thể chống lại sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ, chỉ có thể chìm sâu vào giấc mộng hỗn loạn, khó lòng thoát ra.

Triệu Viễn Chu đứng bên cạnh giường, ánh trăng trắng trong, xuyên qua cửa sổ chiếu rọi nỗi kinh hoàng trên khuôn mặt Trác Dực Thần không chỗ ẩn nấp. Trán hắn lấm tấm mồ hôi, vẻ mệt mỏi hằn sâu trong khóe mắt, tựa như ngàn năm tuyết đọng nặng trĩu trên núi, nỗi sầu khổ cũng như tuyết lạnh, không tan biến theo năm tháng, thấm đẫm xuân thu. Y thấy đôi môi kia mấp máy, khó khăn nghẹn ngào những lời mê sảng khô khốc, đôi mắt nhắm nghiền nhưng run rẩy không yên, nước mắt tràn khóe mi, dưới ánh trăng tái nhợt lấp lánh như châu ngọc.

Trác Dực Thần đã bị bóng đè quá sâu rồi.

Y không khỏi thở dài một tiếng, kéo tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán Trác Dực Thần. Triệu Viễn Chu biết Tiểu Trác đại nhân bướng bỉnh như lừa này, bình thường đúng là tự biến mình thành lừa để làm việc, dù thân thể khó chịu cũng cố chịu đựng. Nếu không phải mọi người phát hiện ra, e rằng sẽ chịu đựng cho đến khi bệnh khỏi vết thương lành, rồi cứ thế mà thôi.

Dù Triệu Viễn Chu không có thuật khống mộng của Nhiễm Di, nhưng đường đường chính chính là một đại yêu ba vạn năm tuổi, y cũng có phương pháp nhập ảo phá mộng. Yêu lực đỏ tươi đột nhiên tụ lại đầu ngón tay, y vén tay áo niệm chú, nhẹ nhàng chấm lên giữa trán Trác Dực Thần. Khi nhắm mắt lại, ý thức của y cũng theo đó mà lặn sâu vào.

Ý lạnh thấu xương đến kỳ quái. Triệu Viễn Chu cụp mắt nhìn thoáng qua, kiếm Vân Quang thẳng tắp chĩa vào mũi y, nhưng không có ánh sáng xanh sắc bén. Thân kiếm đang run rẩy, là do người cầm kiếm có lòng hoang mang, nên tay không vững, kiếm không linh, thần binh lợi khí trong tay cũng như thanh kiếm sắt bình thường, đáng lẽ không chịu nổi một đòn của móng vuốt sắc nhọn, dễ dàng bị nghiền nát thành tro bụi.

Nhưng lần nhập mộng này là để giải thoát chứ không phải hủy diệt. Triệu Viễn Chu dùng ngón tay cái ấn vào lưỡi kiếm, nhẹ nhàng dùng lực liền khiến kiếm run rẩy hơn. Người trước mặt y áo trắng hơn tuyết, tóc đen xõa vai, tuyết trắng vương trên tóc, giữa lông mày và khóe mắt còn vương vẻ non nớt, đúng là dáng vẻ ngoan ngoãn của một tiểu công tử được điêu khắc từ ngọc hồng. Thế nhưng tiểu công tử lại cầm kiếm sắc, sát ý không nhỏ, mắt lại ngấn lệ, trừng mắt nhìn thẳng người đến, nỗi sợ hãi lẫn thù hận còn lớn hơn, dù sợ hãi cũng không lùi lại nửa bước, bướng bỉnh ngẩng đầu, đối mặt với đại yêu bị lệ khí bao quanh.

Triệu Viễn Chu nhận ra đây là Trác Dực Thần khi chưa cập quan, dáng vẻ bướng bỉnh đó y hệt lần đầu gặp ở Tập Yêu Tư.

Thiếu niên mười mấy tuổi lần đầu nếm trải nỗi đau oán hận, đương nhiên lòng tràn đầy bi phẫn. Kẻ thù ngay trước mắt, nhưng kiếm chiêu lại trì trệ, không thể phát huy dù chỉ nửa phần uy lực của kiếm Vân Quang, không những khó báo thù giết cha giết anh, mà ngược lại còn bị đại yêu dễ dàng kiềm chế. Triệu Viễn Chu chỉ muốn đẩy Tiểu Trác đại nhân còn niên thiếu đi xa, nhưng lại quên rằng trong giấc mơ này mình là đại yêu Chu Yếm, nhất thời không thu lại lực, nhẹ nhàng vung tay áo, yêu lực tùy ý hoành hành, hất bay cả người lẫn kiếm.

Trác Dực Thần trừng mắt trong không trung, trên mặt hiện rõ vẻ kinh hãi, yêu lực quá mạnh mẽ, sức mạnh chênh lệch một trời một vực, thế mà ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi. Khi rơi xuống, hắn thấy Chu Yếm dường như muốn tiến lên, trong lòng càng thêm kinh hãi, trong lúc hoảng loạn, gió lớn đột nhiên kéo theo băng tuyết, những cánh hồng mai xào xạc bay lượn, là một màu đỏ tươi đột ngột trong thế giới trắng xóa.

Triệu Viễn Chu đứng yên tại chỗ, vốn định tiến lên xem Trác Dực Thần có bị thương không, nhưng gió tuyết đột nhiên xuất hiện cản bước chân, y chợt nhớ ra đây là giấc mơ, bất kể loại tấn công nào cũng không thể làm tổn thương chủ nhân của giấc mơ.

Nhưng liệu vị khách lạ như y có thể bình an vô sự hay không thì khó mà nói được.

Có sát khí xuyên qua hàng rào gió tuyết, Triệu Viễn Chu cảnh giác lùi lại, ngẩng đầu đón nhận đôi mắt xanh lạnh lẽo. Người phá gió đến đầu đội kim quan, tóc buộc gọn, trang phục xanh lam mạnh mẽ, Trác Dực Thần đã trong dáng vẻ của thống lĩnh Tập Yêu Tư. Hắn vung kiếm ra, ánh sáng xanh lam đột nhiên lóe lên.

Triệu Viễn Chu cũng không biết tại sao mình luôn xuất hiện với thân phận thật Chu Yếm, vì thế chỉ cần một ngón tay cũng đủ để chặn mũi kiếm, từng luồng yêu khí âm thầm quấn lấy thân kiếm. Hành động cố gắng thu kiếm của Trác Dực Thần cũng như kiến càng lay cây, khó lòng nhúc nhích dù chỉ một ly. Y nhướng mày nhìn thẳng vào mắt Trác Dực Thần, khóe môi cong lên một nụ cười, đầu ngón tay khẽ chạm vào lưỡi kiếm, yêu lực đỏ tươi liền từng tấc bao phủ ánh sáng xanh lam của kiếm, trong nháy mắt đã nhuộm thành màu đỏ thẫm quyến rũ, đúng như Chu Yếm đột nhiên xông vào cuộc đời Trác Dực Thần, cướp đi phần lớn những năm tháng đáng lẽ vô ưu, cái tên nhuốm máu nghiễm nhiên xuyên suốt quãng đời còn lại.

Kiếm Vân Quang kêu vù vù, khiến hổ khẩu* của Trác Dực Thần đau nhói, hắn nghiến răng nghiến lợi gọi Chu Yếm. Nụ cười của Triệu Viễn Chu càng đậm hơn, từ tốn sửa lại cách xưng hô của hắn, nói rằng mình bây giờ tên là Triệu Viễn Chu.

(*) là kẽ ở giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Trác Dực Thần nào muốn quan tâm con yêu này họ tên là gì, chỉ muốn con yêu ác độc này lập tức chết dưới kiếm, nhưng kiếm Vân Quang và hắn có cảm ứng tương thông, chịu sự tẩy rửa bá đạo của yêu lực, tựa như bị hơi thở của Triệu Viễn Chu ngang ngược bao bọc, nóng bỏng lại khó hiểu mà triền miên. Hắn không khỏi nín thở, đè nén cảm giác nghẹt thở nơi cổ họng, nắm chặt chuôi kiếm lạnh lẽo vào lòng bàn tay, muốn dùng cơn đau để buộc mình tập trung, tìm cách phá giải.

Thế nhưng tim lại đột nhiên ngứa ngáy, suy nghĩ đứt đoạn, cảm giác ngứa ngáy đó như móng mèo nhẹ nhàng cào qua, vô duyên vô cớ sinh ra ý dẫn dụ, quấn quýt. Khó phân biệt con yêu này lại muốn giở trò gì, Trác Dực Thần đè nén sự rung động của trái tim, cau chặt mày ngẩng đầu nhìn lên, ngón tay dán vào lưỡi kiếm, xoa nhẹ lên đó, bất ngờ lọt vào mắt hắn.

Triệu Viễn Chu dường như không cảm thấy đau đớn, máu yêu đỏ tươi từ vết cắt trên ngón tay từ từ thấm ra, lại bị thân kiếm khát khao hút cạn. Trác Dực Thần nhìn rõ mồn một, ngoài sự kinh ngạc, lại có một cảm giác khác lạ âm thầm sinh ra: kiếm Vân Quang tuy đã no đủ, nhưng hắn lại càng thêm khô khát.

Triệu Viễn Chu không hề hay biết Tiểu Trác đại nhân bị ảnh hưởng bởi yêu huyết, chỉ là đột nhiên nắm chặt lưỡi kiếm, hung hăng đâm vào tim. Mũi kiếm xuyên thẳng vào lồng ngực, máu đỏ tươi tràn ra khóe môi, theo nụ cười nhếch lên mà trượt xuống, nhỏ vào thân kiếm, không còn dấu vết. Trác Dực Thần bị kéo theo lảo đảo mấy bước, kinh ngạc ngẩng đầu, hai chữ "Chu Yếm" xoay một vòng trên môi lưỡi, cuối cùng biến thành một tiếng "Triệu Viễn Chu" đầy kinh ngạc.

Mắt đại yêu đỏ lòm, giữa lông mày khó che giấu vẻ bạo ngược, nhưng ánh kiếm chiếu sáng đôi mắt tối sẫm, tựa như đốt lên một đốm lửa, ngay cả những đường vân yêu trên má cũng ẩn hiện vẻ vui sướng. Trác Dực Thần không hiểu sao, chỉ thấy chói mắt, không biết con yêu này rốt cuộc đang vui mừng vì điều gì.

Triệu Viễn Chu khẽ gọi một tiếng "Tiểu Trác đại nhân", năm ngón tay dùng lực nắm chặt khiến thanh kiếm không thể rút lại. Bốn mắt nhìn nhau lại không có sát ý, Trác Dực Thần bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm thấy Triệu Viễn Chu không giống như đang cầm kiếm, mà giống như đang nắm chặt cổ tay mình, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay đại yêu có thể truyền qua thân kiếm, kiên định mà đầy mờ ám.

Y từ từ tiến lên, đến gần Trác Dực Thần hơn, kiếm Vân Quang cũng đâm sâu hơn, xuyên thủng da thịt, đâm xuyên tim, máu chảy như suối, máu mà kiếm Vân Quang không kịp hấp thụ liền trượt xuống theo thân kiếm nhỏ giọt, từng đóa máu mai nở rộ trên nền tuyết, mùi tanh ngọt dần lan tỏa, như có hương mai ẩn mình trong giá lạnh, bị đôi chân trần của yêu đạp vào tuyết, để lại những cánh hoa hồng nhạt mục nát.

Chân đại yêu khẽ khựng lại, môi răng nhuốm máu như ngậm mai chờ đợi. Triệu Viễn Chu cười phóng túng, càng thêm vài phần quỷ dị mê hoặc, y đột nhiên xông tới, mũi kiếm liền xuyên thấu sau lưng y, tiếng rên rỉ nghèn nghẹt cùng lúc bật ra, âm cuối hụt hơi, xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề. Trác Dực Thần kinh ngạc không thôi, tầm mắt bị khóe mắt hơi đỏ khóa chặt, lồng ngực hắn khó chịu, hóa ra Triệu Viễn Chu cũng biết đau.

"...Tiểu Trác đại nhân, bây giờ đã hài lòng chưa?"

Bọt máu trào ra từ cổ họng, Triệu Viễn Chu vẫn từng chữ từng câu nói, máu ho ra bắn lên mu bàn tay Trác Dực Thần, nóng đến mức đầu ngón tay cầm kiếm run lên. Người bị hỏi mím môi không đáp, y tự mình thu lại muôn vàn suy nghĩ. Trác Dực Thần nghe thấy đại yêu khẽ thở dài, bàn tay với những khớp ngón rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve kiếm Vân Quang, rồi lại phủ lên mu bàn tay y, lòng bàn tay vẫn nóng bỏng, không hề có vẻ gì là yêu ma lạnh lùng vô tình... Thấy Trác Dực Thần có vẻ ngây người, nụ cười trên môi Triệu Viễn Chu trở nên lẳng lơ, nhưng vì miệng đầy vết máu loang lổ, trông thảm thương và tan nát đến cực điểm.

Không đúng... Không nên như thế này.

Trác Dực Thần bàng hoàng bối rối, không hề có chút sảng khoái nào khi báo thù rửa hận. Hắn nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu, trong lòng vô cớ dâng lên nỗi đau đớn vô tận, biển lòng gợn sóng, mũi cay xè, nhiệt độ nóng bỏng từ lồng ngực bùng lên làm nóng giọt nước mắt sắp trào ra, rơi xuống như những hạt ngọc đứt dây.

Viên ngọc trên chuôi kiếm trong suốt không tì vết, ngón tay của yêu dính máu, trực tiếp chạm vào và xoa nhẹ, bôi hết máu yêu lên đó, ánh sáng xanh lam lóe lên không ngừng, cũng như trái tim đập nhanh của Trác Dực Thần, hoảng loạn và mơ hồ. Kiếm Vân Quang rung động, hắn cũng đột nhiên run rẩy, trong miệng mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, đôi mắt xanh thẫm mờ đi vì nước mắt có một khoảnh khắc ngẩn ngơ.

Triệu Viễn Chu thấy lạ, Tiểu Trác đại nhân lại có thể kết nối cảm giác với kiếm Vân Quang, lập tức nảy sinh ý muốn trêu chọc, vừa định chạm vào nữa thì bị Trác Dực Thần giữ chặt cổ tay, sau đó thanh kiếm ở tim đột nhiên bị rút ra, máu bắn tung tóe, y bất ngờ, lập tức mất sức, thân hình không vững suýt ngã xuống đất, nhưng được một đôi tay vững vàng đỡ lấy.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt đại yêu, làm nhạt đi mấy vệt máu đỏ tươi bắn vào. Trác Dực Thần dường như không thể kiềm chế cảm xúc, từng giọt nước mắt nóng bỏng khiến Triệu Viễn Chu không nói nên lời, y đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trong suốt, nhưng máu đã lạnh lại khiến khóe mắt ửng đỏ càng thêm buồn bã.

Triệu Viễn Chu mượn lực nửa dựa vào, vốn định nói không sao cả, nhưng vừa mở miệng liền tràn máu ra, y đành phải ngậm miệng lại, mặc cho lòng bàn tay hơi lạnh che lên vết thương trước ngực. Trác Dực Thần mặt đầy bi thương, nước mắt giàn giụa, nhưng máu yêu vẫn chảy, nhuộm đỏ đầu ngón tay, lại tự mình khuấy động tâm hồn vốn đã rối bời của đại yêu.

Gió không tự nhiên mà đến, nó đến theo ý muốn của chủ nhân giấc mơ, trời đất đột nhiên thay đổi, hương trầm thoang thoảng trong gió cuốn đi mùi máu tanh của thế giới băng tuyết, trong chốc lát, gió ngừng tuyết tan, trở lại sự tĩnh mịch vô tận.

"...Triệu Viễn Chu, ta nhớ ra rồi."

Một tiếng thở dài yếu ớt như tiếng nói mê, tan theo gió, sự hối lỗi quá đỗi mong manh cũng không thể truyền đạt. Triệu Viễn Chu nghe không rõ, đang định hỏi thì chợt cảm thấy dưới chân trống rỗng, y đột nhiên rơi vào bóng tối vô tận, cảm giác mất trọng lượng đến rồi đi vội vàng, biến mất khi ngã xuống tấm nệm mềm mại. Vết kiếm đã không còn dấu vết, máu cũng tan biến không còn tăm hơi. Khác với bộ áo đơn sắc huyền bí chỉ mặc một cái ban nãy, giờ đây trên người y là bộ áo bào tối màu hoa lệ mà y yêu thích thường ngày, là trang phục quen thuộc nhất của Trác Dực Thần.

Cuối cùng cũng trở lại thành Triệu Viễn Chu trong giấc mơ của Tiểu Trác đại nhân, cũng coi như có chút hiệu quả. Y thở phào nhẹ nhõm, như vậy, ác mộng hẳn sẽ cùng "Chu Yếm" rút lui, y cũng nên rời đi. Thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, Triệu Viễn Chu sững sờ, Trác Dực Thần đang chống người trên cơ thể y, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước rơi trên môi Triệu Viễn Chu, chạm rồi rời, là sự dò xét trực tiếp và non nớt. Thấy con yêu dưới thân không có ý chống cự, Trác Dực Thần lại cúi đầu, khi hai môi chạm vào nhau, hắn liền vội vàng quấn quýt, như thể đã khao khát từ lâu, cuối cùng cũng được toại nguyện.

Triệu Viễn Chu lúc này lại im bặt, môi răng bị chiếc lưỡi vội vàng cạy mở, tùy ý chiếm đoạt hơi thở của yêu, hô hấp quấn quýt dần nóng lên, thật sự sinh ra vài phần ái muội. Y tránh đi đôi mắt sáng kinh người của Trác Dực Thần, bị động chịu đựng tình cảm đột ngột ập đến, nhưng cũng không ngăn lại, chỉ là quá đỗi ngỡ ngàng, đại yêu từng trải này cũng có chút bối rối.

Mặc dù bình thường y ăn nói trăng hoa, cũng thích nói những lời bậy bạ, khiến Trác thống lĩnh cương trực liêm chính đỏ mặt tía tai là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng y chưa từng nghĩ sẽ thực sự khiến người ta có ý nghĩ như vậy đối với mình...

Triệu Viễn Chu thực sự bị dọa choáng váng, vội vàng niệm chú thoát khỏi giấc mơ, đột nhiên mở mắt, vầng trăng sáng vẫn treo cao, ánh bạc vẫn nhẹ nhàng rơi xuống, cứ như thể chuyện nhập mộng chỉ là ảo giác. Nhưng người trên giường đã nắm lấy tay áo y khi y quay người định đi, Triệu Viễn Chu không dám quay đầu lại, thật mong giây phút này cũng là một ảo tưởng hoang đường, y có thể vô tư mà rời đi ngay lập tức, tiếc rằng sự việc lại không như ý.

"Triệu Viễn Chu, đừng đi..."

Giọng nói của thống lĩnh Tập Yêu Tư dính chặt như làm nũng, giọng điệu ngắn ngủi, toàn là lời cầu xin, nghe đến tai Triệu Viễn Chu mềm nhũn, nhưng chính sự do dự ngắn ngủi này, y lại lần nữa nằm trên giường, không khác gì trong mơ. Nụ hôn rơi trên dái tai, có vài giọt ẩm ướt thấm vào thái dương y, Triệu Viễn Chu không khỏi cảm thán, nếu ngàn vạn thiếu nữ ở Thiên Đô thành biết Trác thống lĩnh khóc nhiều như vậy, e rằng sẽ không muốn mơ thấy nữa.

"Ta không thể cầm máu cho vết thương ở tim ngươi, Triệu Viễn Chu... ngươi có đau không?" Trác Dực Thần giấu nước mắt vào mái tóc xõa trên giường của đại yêu, nghĩ rằng làm như vậy sẽ không bị phát hiện hắn vẫn còn sợ hãi. Có lẽ vì sợ chạm vào vết thương ở ngực Triệu Viễn Chu, hắn ngẩng đầu kéo giãn khoảng cách, trong mắt lấp lánh nước mắt, dưới ánh trăng lấp lánh điểm điểm yêu kiều, "Nhưng ngươi bây giờ vẫn ổn... là mơ sao, Triệu Viễn Chu, ngươi bây giờ cũng là mơ sao?"

Triệu Viễn Chu nghe vậy khựng lại, vẻ tinh nghịch lướt qua đáy mắt, y không trả lời phải hay không phải, nếu đã coi y là mơ, vậy y sẽ làm giấc mơ này thêm đẹp đẽ.

Con yêu mang theo ý đồ xấu dùng khớp ngón tay móc vào vạt áo nhẹ nhàng vén lên, từng lớp y phục dần dần bị kéo ra, lồng ngực trắng nõn trần trụi dưới mắt Trác Dực Thần, ngay cả vết đỏ cũng không có, càng đừng nói đến vết thương xuyên tim. Triệu Viễn Chu cười lẳng lơ, kéo tay Trác Dực Thần, đặt lòng bàn tay hắn lên vị trí mình bị đâm xuyên trong mơ, môi khẽ hé, đầu lưỡi đỏ tươi lướt qua giữa môi, cắn ra giọng điệu thờ ơ trêu chọc: "Vậy Tiểu Trác đại nhân cảm thấy ta là mơ sao?"

Vốn dĩ không nên, nhưng hai chữ này chỉ dùng để ràng buộc phàm nhân, từng điều khoản áp bức con người đến nghẹt thở, ngay cả từ "tình yêu" cũng phải mượn giấc mơ để viết. Nếu có thể trộm được một giấc mộng hoang đường, họ đã đủ rồi. Nhưng yêu thì vô lo vô nghĩ, điều chúng ghét nhất chính là những từ như "không nên", "không được", "không thể". Tình yêu khó tìm trong mơ, nhưng có thể nói khi thức giấc, phóng túng tình cảm là chuyện thường tình. Triệu Viễn Chu dù tự kiềm chế tính tình, nhưng bản tính vẫn là yêu, đương nhiên không ngoại lệ.

Vết nước mắt trên mặt Trác Dực Thần còn chưa khô, đã bị kéo lỏng dây lưng, vật dưới thân cứng ngắc trong tay đại yêu, như một món đồ chơi bị tùy ý vuốt ve. Hắn đỏ bừng mặt, thậm chí có chút ngượng ngùng, nhưng hai tay lại siết chặt lấy đôi chân Triệu Viễn Chu tự giác vắt ngang hông mình, lòng bàn tay xoa đi xoa lại trên làn da trần.

Ánh mắt không chớp như đuốc, đốt cháy Triệu Viễn Chu đến nỗi y khó lòng bỏ qua, y nhướng mày nhìn lại, đôi mắt đã nhuốm vẻ dục vọng lại hoảng hốt dời đi. Khi ánh mắt y rơi xuống dưới thân, cảm giác nhìn chằm chằm lại dịch chuyển đến, qua lại như vậy, lại cứng rắn thêm cảm giác dính chặt quấn quýt.

Tư thế nửa chống thân lên hơi gượng gạo, Triệu Viễn Chu vốn muốn làm yêu tốt đến cùng, an ủi Tiểu Trác đại nhân vừa kinh hãi tỉnh dậy từ ác mộng này thật tốt, nhưng nhập mộng cũng tiêu hao không ít yêu lực, y nhất thời lười biếng, nhào nặn vật cứng kia đến khi lòng bàn tay trơn ướt rồi chậm rãi thu tay.

Tiếng rên rỉ khe khẽ không nghe rõ, mang theo sự thất vọng vì không thỏa mãn dục vọng, Triệu Viễn Chu không bỏ sót, cười tủm tỉm, ngón tay dính dịch trượt từ bụng dưới trần truồng xuống háng, vệt nước mơ hồ đó thu hút sự chú ý của thống lĩnh đại nhân, ánh mắt thuận thế di chuyển xuống, âm huyệt xinh đẹp ẩm ướt liền nhờ ánh trăng mà lọt vào mắt Trác Dực Thần, cửa huyệt lại bị hai ngón tay tách ra, màu hồng nhạt ẩm ướt được phô bày không chút che giấu là lời mời trực tiếp nhất lúc này.

"Chuyện này cũng cần ta dạy sao, Tiểu Trác đại nhân? Ta đương nhiên không tiếc chỉ giáo, chỉ sợ có người ——"

"...Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa!"

Giọng đại yêu chế nhạo, lời còn chưa dứt, người nhìn đến ngây dại kia dường như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, quả nhiên là một giấc mơ hoang đường, nếu không thì giữa hai chân Triệu Viễn Chu làm sao lại... Dái tai Trác Dực Thần đỏ bừng như nhỏ máu, nhưng vẫn cố chấp ngắt lời trêu chọc, đương nhiên lại chọc Triệu Viễn Chu bật cười mấy tiếng, hắn không khỏi có chút bực mình: Tại sao trong chính giấc mơ của mình lại vẫn bị con yêu này dắt mũi chứ?

Hắn đương nhiên không phục, mặt lạnh lùng nghiêng người dịch lên gần hơn một chút, vật cứng nóng bỏng giữa hai chân liền cọ vào khe thịt ẩm ướt, dịch dâm tuy chưa đến mức tràn trề, nhưng cũng trơn tuột, tràn ra giữa các cánh thịt, trơn ướt không có điểm tựa. Vật chưa từng trải sự đời của Trác Dực Thần không thể tìm được nơi cần đến, đành bị thịt sò bao lấy mà cọ xát, đầu vật vô tình cọ mạnh qua đỉnh đầu nhũ hoa, mài cho giữa hai chân đại yêu một mảnh lầy lội, nhưng khoái cảm đột nhiên dâng lên lại thoáng qua.

Triệu Viễn Chu bị sự kích thích không trên không dưới này làm cho eo run rẩy, tưởng rằng Tiểu Trác đại nhân thật sự có chút bản lĩnh, nhưng cọ xát nửa ngày cũng không có hành động tiếp theo, y dần dần nhìn ra manh mối, hóa ra không phải là kinh nghiệm phong phú, mà chỉ là cọ xát lung tung không có quy tắc gì cả.

Sự dò dẫm vụng về khiến tim y ngứa ngáy, Triệu Viễn Chu bất lực thở dài nhắm mắt lại, lời châm chọc đã ủ từ lâu cuối cùng cũng bật ra: "Ai, cứ tưởng Tiểu Trác đại nhân chuyện giường chiếu cũng thuận tay như trở bàn tay, không ngờ chỉ là ngoài mạnh trong yếu, hư trương thanh thế mà thôi, xem ra thống lĩnh Tập Yêu Tư cũng có chuyện không thể không thỉnh giáo ta, một con yêu."

Chưa đợi phản bác, Triệu Viễn Chu đã lại nắm lấy vật kia, nhấc eo lên đưa về phía trước, cửa huyệt mềm mại ẩm ướt liền mút lấy đầu dương vật, hẳn là không bằng lòng với sự chờ đợi hời hợt, co rút lại muốn hút vật cứng vào trong. Mọi cảm giác đều là khoái cảm trực tiếp hơn lúc nãy, Trác Dực Thần mím môi nén tiếng rên rỉ, trán lấm tấm mồ hôi, căng thẳng đến quên cả đáp lại, dục vọng khó kiểm soát, ngấm ngầm sinh sôi, càng lúc càng đậm và nhuộm đỏ khóe mắt.

Hắn cố nén tiếng rên rỉ sắp bật ra, nhưng lại không thể kìm được tiếng thở dốc đột nhiên nặng hơn, tình ý lan ra trong đáy mắt, ánh trăng không thể chiếu sáng màu mắt hắn. Triệu Viễn Chu lại có thể cảm nhận rõ ràng tình ý cuồn cuộn ẩn mình trong màn đêm của hắn, ánh mắt rơi trên người y quá đỗi nóng bỏng, như lửa ngầm cháy rụi.

Ngón tay cái lún sâu vào eo đại yêu không ngừng run rẩy, là nhiệt độ cơ thể gần như hòa làm một, khóe môi Trác Dực Thần căng chặt, y như vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, nhưng khuôn mặt đỏ bừng, cứng rắn xé nát lớp ngụy trang giả vờ trấn tĩnh của hắn, phơi bày trần trụi những ý nghĩ sâu kín trong lòng hắn.

Hắn không định nghe theo lời Triệu Viễn Chu nói về việc tuần tự từng bước, dục vọng nồng nặc, lần đầu nếm trải chuyện tình dục càng khó lấp đầy dục vọng.

Hơn nữa, đây là giấc mơ do hắn làm chủ.

Trác Dực Thần nắm chặt đoạn eo thon, cụp mắt che đi vẻ dục vọng dâng trào, dùng sức mạnh mẽ thúc vào, Triệu Viễn Chu bị đâm nằm ngửa xuống giường, ngay cả tiếng kêu khẽ kinh ngạc cũng nghe trong tai Trác Dực Thần tựa như có tác dụng kích dục. Hắn tìm kiếm khoái cảm mà thúc sâu vào bên trong, thân trụ cứng ngắc trong nháy mắt nghiền nát thịt huyệt bị ép chặt, dâm dịch bắn tung tóe, mạch máu căng phồng cọ xát thành trong tạo ra khoái cảm triền miên, Triệu Viễn Chu toàn thân nóng bừng đỏ ửng, càng làm nổi bật vẻ quyến rũ dâm đãng nơi khóe mắt.

Chưa đợi huyệt đạo đang siết chặt lấy vật cứng thích nghi, Trác Dực Thần đã dựa vào bản năng mà khiến thịt huyệt mềm mại chặt chẽ kia ngoan ngoãn phục tùng. Thịt non nóng bỏng ẩm ướt ngoan ngoãn hút chặt lấy, như thể đang tình tứ mà uốn éo mút mát, đã hoàn toàn khớp với kẻ xâm nhập.

Vải áo cọ xát khiến làn da non mịn ở đùi trong hơi ửng đỏ, nhưng Triệu Viễn Chu lại quấn chặt chân hơn, móc vào eo Trác Dực Thần nhẹ nhàng lắc lư theo động tác, toàn bộ nước dâm dính nhớp dưới thân đều bị đẩy ra mép, cửa huyệt bị ma sát đỏ ửng dính một vòng nước trong suốt, khi ra vào liền bị cọ xát vào chỗ hai người dính chặt, như thể đang say sưa phóng túng mà hòa quyện vào nhau.

"Triệu Viễn Chu... ngươi vì sao không nhìn ta?"

Tiếng nước róc rách gợi lên dục vọng mê loạn, Trác Dực Thần thấy trong mắt Triệu Viễn Chu in bóng vầng trăng nhỏ ngoài cửa sổ, nhưng lại không có hình bóng của hắn.

Trác Dực Thần biết mình có chút tham lam, nhưng đây chỉ là một giấc mộng xuân, trong mơ tùy ý đòi hỏi có gì sai đâu? Hắn đã mò ra chỗ nào va chạm có thể khiến con yêu dưới thân thoải mái mà siết chặt lấy mình, liền cố ý dùng lực mạnh mẽ va chạm một cái, vầng trăng kia liền trong tiếng rên rỉ gấp gáp vỡ vụn thành những đốm sáng li ti, tình dục nồng nặc từ đáy mắt cuồn cuộn trào ra, lấp lánh một hồ nước xuân diễm lệ, chỉ có hắn mới có thể uống cạn.

Khoái cảm dâng trào từ trong cơ thể ập đến mạnh mẽ, con yêu đang đắm chìm trong tình ái như chiếc thuyền nhỏ lao ra biển, không thể chống lại những con sóng dồn dập, cũng cam tâm chìm vào trong đó. Y gần như đã khản giọng, bị người dưới thân giày vò đến loạn nhịp thở, chỉ có thể trong từng đợt khoái cảm mà ngây ngẩn, giữa môi răng chỉ khe khẽ bật ra vài tiếng rên rỉ khó nhịn, nhưng không ngờ lại bị Trác Dực Thần hiểu lầm, mấy lần thúc mạnh đã buộc ra vài giọt nước mắt mơ hồ.

Khoái cảm nhói như điện chạy nhanh qua tứ chi bách hài, Triệu Viễn Chu trong chớp mắt bị đẩy lên đỉnh điểm, mấy phần thanh tỉnh còn sót lại không còn nữa, y bất giác nắm chặt chăn nệm dưới thân, đôi môi khẽ hé thở ra tiếng rên rỉ ẩn chứa tiếng khóc, bắp chân móc vào hông dần dần vô lực, trượt nhẹ xuống theo lớp vải, Trác Dực Thần tiện tay ôm lấy, nâng lên vai rồi thuận thế cúi người đè xuống.

Triệu Viễn Chu buộc phải nâng eo lên trong tư thế gần như gập người, nhưng bụng dưới lại mềm nhũn không có sức, bị vật đang tung hoành trong cơ thể làm cho run rẩy, y khó lòng chống đỡ, đành khẽ gọi mấy tiếng "Tiểu Trác", giọng run rẩy, thở hổn hển liên tục, giả vờ đáng thương cuối cùng cũng đổi lại được một đôi tay nóng bỏng, Trác Dực Thần đỡ lấy eo y từ phía sau, mang lại chút an ổn.

Nhưng Triệu Viễn Chu đã tính toán sai lầm, không ngờ vật cứng đóng chặt trong cơ thể lại càng đâm sâu hơn vào bên trong vì tư thế này, khuôn mặt đại yêu cứng đờ, Trác Dực Thần cũng phát hiện ra, vẻ đắc ý lóe lên, may mắn là màn đêm u tối, che đi khóe môi cong lên của hắn, hắn tự cho rằng đã lấy lại được một ván, vững vàng đỡ lấy cái eo không ngừng run rẩy, thế công đột nhiên dồn dập và mãnh liệt hơn.

Cao trào trong chớp mắt như mưa lũ vỡ đê, tiếng rên rỉ sắp bật ra của Triệu Viễn Chu bị đôi môi áp sát nuốt chửng lấy âm cuối, thịt đùi trong ẩm ướt đỏ bừng, va chạm tạo ra tiếng kêu dính nhớp bị tiếng rên ngắn ngủi che lấp, chỉ khó khăn lắm mới thoát ra một hai tiếng kêu khẽ không kìm được giữa những nụ hôn. Huyệt mềm mại ôm lấy vật cứng cũng theo đó mà siết chặt, vật lần đầu trải sự đời đương nhiên không chịu nổi sự kích thích này, thế là tiếng nức nở mơ hồ đột nhiên cao vút khi tinh dịch chảy vào khoang đạo, môi lưỡi bị mút đến tê dại, Triệu Viễn Chu không kịp nuốt nước bọt, cùng nước mắt chảy qua vệt nước.

Hơi thở nóng bỏng thiêu đốt lý trí, rõ ràng đã lên đến đỉnh điểm, nhưng dục hỏa không những không giảm mà còn tăng lên, khi môi được buông ra, Triệu Viễn Chu vội vã thở hổn hển, một giọt nước mắt dưới ánh trăng rơi xuống, nhưng lại chiếu sáng nụ cười nhạt bên môi y, gò má ửng hồng, giữa lông mày ẩn chứa xuân tình, rõ ràng vẫn đang ngây ngất, nhưng trên mặt đã có ba phần thỏa mãn lười biếng.

Đôi mắt nửa khép lại lại dâng lên vẻ lấp lánh, đôi mắt mờ hơi nước theo sát người đang chống trên cao. Yêu có vẻ mệt mỏi, nhưng khóe mắt lại nhuộm một màu quyến rũ, thêm vẻ tình dục triền miên. Ánh mắt lơ đãng gợn sóng nước dần lộ ra vẻ dụ hoặc, như mời gọi lại như trách móc, Trác Dực Thần không phân biệt được trong mắt đó là sự níu kéo hay thỏa mãn, hay là... sự quyến luyến.

Đêm nay Trác Dực Thần vốn ôm kiếm ngủ, quằn quại nửa đêm, cũng chỉ bị kéo tuột quần dưới, vì vậy những vệt nước nhỏ bắn lên vạt áo, loang ra màu tối dâm mĩ mà không ai hay biết. Hắn cũng chưa hoàn hồn, cúi thấp đầu, mái tóc buộc cao rũ xuống bên cổ, đuôi tóc quét qua ngực Triệu Viễn Chu, lồng ngực ửng đỏ phập phồng không ngừng, sợi tóc để lại cảm giác ngứa ngáy, đầu vú lại đột nhiên có một chút lạnh buốt, cảm giác cọ xát như lông vũ nhẹ nhàng vuốt qua, thấm sâu vào da thịt, chạm vào tận tim.

Đó là sợi dây bạc mà Trác Dực Thần buộc vào búi tóc, sợi dây tóc đính đầy chuông bạc rủ xuống cùng mái tóc. Bình thường những chiếc chuông nhỏ trên sợi dây đó không nghe thấy tiếng động nào, nhưng lúc này, trong đêm khuya thanh vắng, dù yếu ớt, vẫn có thể nghe thấy vài tiếng chuông lanh canh khe khẽ.

Đại yêu vốn có ngũ giác siêu phàm, nếu không cố ý khống chế, các loại âm thanh bên tai đương nhiên sẽ ồn ào, nhưng lúc này Triệu Viễn Chu vẫn đang trong trạng thái ngây ngất, không có tâm trí quan tâm đến những thứ khác, tiếng chuông kia lại rõ ràng đến mức có chút ồn ào.

Không chỉ làm phiền sự tĩnh lặng của yêu, mà còn giúp chủ nhân làm điều xấu.

Thân thể Triệu Viễn Chu vốn đã quá mẫn cảm vì cao trào, chỉ một chút kích thích nhẹ nhàng cũng có thể khiến nhũ hoa cương cứng và sưng tấy hơn, đỏ tươi như quả mọng chín mọng, đang chờ đợi ai đó hái và thưởng thức. Cảm giác ngứa ngáy âm ỉ trước ngực vẫn còn vương vấn, y cau chặt mày, đôi mắt hơi mơ hồ ngập hơi nước, vẻ khó chịu hiện rõ mồn một. Ngón tay vươn ra gạt tóc sang một bên, khớp ngón tay hơi cong nhẹ nhàng móc vào, sợi dây bạc sáng loáng kia liền bị y gẩy ra.

Cảm giác kéo ở chân tóc, Trác Dực Thần cố gắng bình ổn hơi thở, cúi đầu nhìn xuống, chóp mũi thanh tú của yêu lấm tấm mồ hôi, đôi môi hơi sưng vì hôn vẫn hồng hào, sợi dây bạc mảnh mai liền uốn lượn từ má đi vào giữa môi, rồi lại từ khóe môi bên kia kéo ra, khiến đại yêu hai giới nghe tên đều biến sắc hơi ngẩng cằm, để lộ trần trụi chiếc cổ yếu ớt, sợi dây bạc như chiếc gông siềng siết chặt miệng, y khẽ cụp mắt, như thể tự nguyện bị trói buộc, đưa cổ chịu chết.

Đồng tử Trác Dực Thần run lên, yết hầu chuyển động, có vẻ nóng rực khó kiềm chế. Triệu Viễn Chu ngậm trong miệng dường như không phải sợi dây tóc, mà là sợi dây dẫn siết chặt trái tim hắn, như thể có thể cảm nhận được sự mềm mại và nhiệt độ của chiếc lưỡi kia từ sự rung động của sợi dây, tất cả đều đang dụ dỗ hắn buông thả dục vọng.

Triệu Viễn Chu đón nhận ánh mắt nóng bỏng từ trên cao chiếu xuống, khóe môi nở nụ cười nhẹ, nụ cười ấy dần sâu hơn, cuối cùng như không kìm được cười lớn mà hả miệng, tiếng cười lại đột nhiên im bặt. Trác Dực Thần thấy y cong khóe mắt, giữa hai môi nhẹ nhàng đưa ra một đoạn đầu lưỡi, sợi dây bạc liền vắt ngang giữa chiếc lưỡi mềm mại, bị nước bọt làm cho trong suốt, dưới ánh trăng nhìn rõ mồn một.

Trác Dực Thần chỉ thấy trong đầu nổ tung một đốm lửa, ngọn lửa đó liền cháy trong lồng củi lý trí, ngọn lửa nóng bỏng như muốn phá ngực mà ra, nhưng lại thiêu đốt hắn tỉnh táo trong chốc lát, cũng chính khoảnh khắc này, hắn từ muôn vàn suy nghĩ mà nắm bắt được một tia sự thật mơ hồ, nhưng hắn lại không muốn tin, cũng không dám tin, Trác thống lĩnh vốn đã quen với việc tự kiềm chế không nên có hành động mất kiểm soát. Hắn cố chấp muốn giữ lại giấc mơ vui vẻ ngắn ngủi này.

Nhưng làm sao để giữ lại? Trác Dực Thần không biết, hắn và Triệu Viễn Chu vẫn dính chặt vào nhau, chưa từng tách rời, thậm chí còn căng chặt bên trong hơn, sự bao bọc ấm áp và sự mút chặt đã mang lại cho hắn khoái cảm không ngừng, dục vọng chưa tan nhưng nghi ngờ cũng nảy sinh, những giác quan quá đỗi chân thực khiến hắn càng thêm hoảng sợ.

Hắn khẩn cấp muốn chứng minh, đầu ngón tay mang theo hơi nóng như lửa, hung hăng cấu vào cằm Triệu Viễn Chu, buộc con yêu vô tội phải há miệng. Trác Dực Thần cúi người đè xuống, đầu lưỡi gạt sợi dây tóc vướng víu sang một bên, hai môi chạm nhau liền điên cuồng cọ xát, môi lưỡi quấn quýt quên mình, hắn ôm lấy eo Triệu Viễn Chu, vật dưới thân cũng đang tùy tiện đòi hỏi, hơi thở nặng nề đan xen, tiếng hôn dính nhớp dần to lên, tiếng thở dốc lại bị chặn lại hoàn toàn, chỉ có tiếng rên rỉ bị thúc ra gấp gáp mà thân mật, triền miên như vậy, khó lòng chia lìa.

Trong nụ hôn sâu, Triệu Viễn Chu hiểu ra vẻ bất thường này, y hiểu những lo lắng của Trác Dực Thần, nhưng y không định giúp duy trì cái gọi là "giấc mơ" đó. Tại sao chỉ có thể phóng túng thể hiện tình yêu trong mơ? Rõ ràng là khao khát trong lòng, cuối cùng cũng được như ý nguyện, vậy tại sao lại không dám đường hoàng chấp nhận? Mơ đẹp thành hiện thực có gì không tốt, một đêm xuân đẹp như vậy, sao có thể sánh bằng giấc mơ.

Giấc mơ này đã kéo dài quá lâu, đã đến lúc phải tỉnh dậy rồi.

Triệu Viễn Chu ôm lấy cổ người đang đòi hôn, lòng bàn tay vuốt ve gáy, từ từ dùng lực ấn xuống, như muốn nụ hôn sâu hơn, nhưng Trác Dực Thần đột nhiên run rẩy, tiếng rên rỉ đau đớn khàn đặc đột ngột tràn ra từ đôi môi đang siết chặt, và một chút máu tươi liền lập tức lan ra, là răng nanh của yêu đã đâm xuyên lưỡi hắn, máu ngọt tanh, bị tham lam mút cạn.

Trác Dực Thần mím lưỡi bị thương hoảng loạn ngẩng đầu, Triệu Viễn Chu cũng không ngăn cản, trực tiếp buông tay, nụ cười xấu xa trong mắt hoàn toàn không hề có ý định che giấu. Môi của người bị cắn vẫn dính một chút máu đỏ tươi, đại yêu ung dung vươn tay, dùng ngón tay cái lau đi, rồi tiện tay bôi lên môi mình, thè lưỡi liếm một cái liền không còn dấu vết.

Trác Dực Thần lại cảm thấy khô khốc cả họng, cúi đầu muốn hôn, nhưng bị ngón trỏ chặn lại trên môi, hắn nghe thấy giọng Triệu Viễn Chu vẫn còn hổn hển đột nhiên hỏi, giọng hơi thấp nhưng đầy vẻ chế nhạo.

"Đau không, Tiểu Trác đại nhân? Ngươi bây giờ còn cảm thấy, đó là mơ sao?"

Lông mi khẽ run, chuyện trốn tránh bị phơi bày, Trác Dực Thần không thể tự lừa dối mình nữa, hắn đã quyết tâm đối mặt, nhưng khi ngẩng đầu lên, sự kiên định trong mắt bị cú đẩy nhẹ của chân Triệu Viễn Chu đặt trên vai hắn dập tắt. Hắn không hề đề phòng mà ngửa người nằm trên giường, ngây người nhìn Triệu Viễn Chu đang cưỡi trên háng hắn, những động tác vừa rồi lại không thể khiến vật cứng vẫn cương cứng kia tuột ra khỏi cơ thể, mà lại kích thích huyệt mềm mại đang ôm lấy vật cứng kia siết chặt hơn.

"Tiểu Trác đại nhân đúng là bắt nạt yêu, giày vò ta như người trong mộng lâu như vậy, lại không có chút đền bù nào sao?" Khóe môi Triệu Viễn Chu nở nụ cười, âm cuối cao vút, mang theo sự mê hoặc khó nhận ra, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt y tan biến hết, mái tóc đen trắng xen lẫn rủ xuống, vừa vặn che nửa kín nửa hở trước ngực, "Bây giờ giấc mơ đẹp của ngươi đã tỉnh, cũng đến lúc ta đòi chút lợi lộc rồi."

Đại yêu ở vị trí cao hơn, hạ mắt nhìn xuống có vẻ uy áp, nhưng triều tình âm ỉ đã làm tan đi vẻ lạnh lùng tà ác, xuân tình mênh mang theo ánh mắt lưu chuyển. Y quay lưng về phía ánh trăng, khiến Trác Dực Thần không thể nhìn rõ vẻ mặt, và nụ hôn rơi xuống cổ, răng nanh đâm vào là sự hoan lạc.

______

Đọc thôi ko cmt làm tôi buồn đấy 😔

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com