TruyenHHH.com

Trans Longfic T Kristao Bao Mau

Chap 10

Ngày đó cuối cùng cũng tới. Tao hiện giờ đang lật tung cái tủ quần áo, cố gắng kiếm cho mình một bộ cánh thật đẹp để đi chơi với người yêu cũ.

“Hm.” Tao vứt chiếc áo khoác xuống sàn và lôi từ trong tủ ra một cái áo len. “Cái này không được.” Và chiếc áo len ấy lại bị cậu phũ phàng cho hạ cánh trên sàn nhà. Cậu đã chọn quần áo hàng tiếng rồi mà vẫn chưa tìm được bộ nào vừa ý. Chợt một tiếng gõ cửa làm gián đoạn công việc của chàng bảo mẫu.

“Mời vào.” Cánh cửa mở ra và Kris xuất hiện. “Ô, Sếp. Anh cần tôi làm gì à?” Tao đứng thẳng dậy.

“Um, không. Tôi chỉ muốn nói rằng…tối nay, cậu…phải cẩn thận đấy. Chỉ vậy thôi.”

Tao mỉm cười đáp. “Tôi sẽ cẩn thận. Tôi hứa đấy.”

Kris gật đầu. Rồi anh đảo mắt nhìn quanh căn phòng chất đầy quần áo bị vứt tứ tung. “Căn phòng này vừa bị bão tấn công hả?”

“Dạ?”

Kris chỉ xung quanh căn phòng làm Tao thoáng đỏ mặt. “X-Xin lỗi. Tôi đang thử tìm một bộ để mặc nhưng mà…tôi vẫn chưa thấy bộ nào vừa ý.” Cậu thở dài, nhưng rồi nhanh chóng xoay người lại khi nghe thấy tiếng khúc khích phát ra từ người đối diện. “Anh đang cười tôi sao?”

Kris lắc đầu. “K-Không phải.” Anh cúi người nhặt những bộ đồ nằm lung tung trên sàn nhà. “Hay tôi cho cậu mượn đồ nhé?”

Đôi mắt chàng bảo mẫu mở to. “Nhưng tôi không thể làm thế được. Nhỡ tôi làm đổ thứ gì lên đó…”

“Tao, không sao đâu.” Kris đặt quần áo lên giường của Tao. “Nếu thế thì tôi cho cậu luôn bộ đồ ấy vậy.”

“Tôi…nhưng mà…”

Không để Tao nói hết, Kris nắm lấy cổ tay cậu và kéo Tao về phòng mình. “Đây,” Kris chỉ vào tủ đồ trong phòng. “Cậu chọn cái nào cũng được hết.”

Chàng bảo mẫu mở tủ ra, choáng ngợp bởi sự đa dạng về mẫu mã và phong cách của những bộ cánh được thiết kế bởi nhà thiết kế thời trang hàng đầu thế giới. Kris ngồi xuống chiếc sô pha trong phòng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng cậu trai nhỏ tuổi hơn, trên môi không ngừng xuất hiện nụ cười ấm áp.

"Tao."

Nghe tiếng gọi mình, Tao quay lại. "Sao cơ?"

"Cậu cứ lấy bộ nào mình thích đi."

"Tôi biết rồi."

"Vậy sao cậu lại chọn lâu như thế?"

"Hm," Tao hướng mắt nhìn tủ quần áo. "Tôi không biết nên chọn cái nào." Rồi cậu xoay người nhìn Kris. "Anh giúp tôi được không?"

Kris mỉm cười và đứng dậy. “Được thôi.” Anh bước đến chỗ Tao và nhìn tủ quần áo của mình. Tao đứng ra đằng sau và ngắm Ông chủ của mình giúp cậu chọn quần áo. Không hiểu sao nụ cười trên môi cậu không thể tắt. Và cậu cũng không thể hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy anh ấy, nói chuyện và ở bên cạnh anh, con tim cậu lại đập nhanh hơn thường. ‘Mình ốm mất rồi.’

“Đây.” Giọng nói trầm ấm đưa Tao trở về hiện tại. Kris giơ ra trước mặt cậu chiếc áo sơ mi trắng và áo vét màu đen tuyền. Rồi anh chỉ lên vào chiếc quần bò được vắt trên ghế. “Quần của cậu ở chỗ đó. Mau thử mặc vào xem.” Thấy Tao cứ ngây người ra, anh quay lại hỏi. “Cậu có sao không?”

“Hả? À không. Tôi sẽ mặc thử.” Cậu nhận lấy bộ quần áo và bước vào trong phòng tắm để thay đồ.

Kris ngồi trên giường và đợi cho Tao thay đồ xong. Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng Tao bước ra từ trong phòng tắm.

“Cái áo vét này…hơi rộng.”

“Thật sao?” Tao gật đầu. “Lại đây.” Chàng bảo mẫu nghe lời tiến lại gần Kris. “Quay người lại.”

“Hả?”

“Quay người lại, tôi sửa giúp cậu.”

"À." Tao quay lại, không kìm được mà thở dài một tiếng.

"Đó." Kris vỗ nhẹ vào eo Tao khiến cậu chút nữa là nhảy dựng lên. "Giờ thì vừa rồi”.

"Cảm ơn anh." Cậu quay lại đối mặt với Kris. "Trông tôi có ổn không?"

Anh mỉm cười. “Trông cậu rất tuyệt.”

Nghe câu nói ấy đôi gò má của chàng bảo mẫu lại đỏ rần lên. Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ để tránh ánh mắt anh và chợt nhận ra Geunsuk sắp đến.

 “Tôi nên xuống dưới thôi. Anh ấy sắp đế…”

“Tao, Geunsuk đến rồi này.” Nghe tiếng Xiumin vọng từ dưới nhà lên, Tao đáp lại. “Em biết rồi.”

Rồi cậu định quay lại lấy quần áo của mình thì Kris nắm lấy vai cậu và kéo cậu ra ngoài cửa. “Mau đi đi. Đồ của cậu để tôi lo.”

“Tôi có thể…”

“Mau đi đi.” Kris ngăn cho cậu tiếp lời.

"Vậy tôi đi đây. Tôi sẽ về sớm." Nói rồi Tao rời đi. Nhìn theo bóng người nhỏ nhắn dần khuất sau phía cầu thang, Kris thở dài. Anh cầm lấy bộ quần áo của Tao và gấp chúng lại thật cẩn thận.

Một lúc sau, anh mang quần áo của Tao vào phòng cậu ấy.

‘Chắc cậu ấy không phiền đâu.'

Kris thu dọn đống quần áo bừa bộn trong phòng, gấp chúng lại và cất vào trong tủ. Sau một lúc, khi căn phòng trở nên gọn gàng như trước, anh rời khỏi đó.

“Ô Sếp.” Chen từ phòng bếp đi ra, lên tiếng. “Anh làm gì trong phòng Tao đó?”

“Anh chỉ sắp xếp lại quần áo của cậu ấy thôi.”

Chen nghiêng đầu. “Anh làm gì với quần áo của cậu ấy? Anh đã…”

“Thằng nhóc biến thái này.” Kris gắt lên, ngăn cho Chen hoàn thành câu nói. “Vì cậu ấy không biết mặc gì đi chơi nên anh mới cho Tao mượn vài bộ thôi. Anh vào phòng là để trả quần áo lại cho cậu ấy.”

“Ồ, Sếp.” Chen nhếch mép cười, người dựa vào tường. “Anh cưng cậu ấy thật đấy.”

“Cậu nói vậy là có ý gì?”

 “Anh cho cậu ấy điện thoại nè. Mà lại là Iphone 5 mới ghê. Anh còn cho Tao mượn đồ, rồi chu đáo mang quần áo của cậu ấy về phòng.”

“Cái điện thoại đó là để phòng trường hợp khẩn cấp thôi. Nhỡ cậu ấy xảy ra chuyện…Tao sẽ không có điện thoại để liên lạc.”

“Nhưng mà Sếp ơi, cậu ấy biết võ đấy. Đứa nào dám lại gần Tao là tiêu đời luôn.”

“Chỉ là…anh cũng cần phải liên lạc với cậu ấy.”

Không để Chen nói tiếp, Kris nhanh chóng rời đi.

"Uh…anh ấy vừa mới lo lắng Tao sẽ xảy ra chuyện?" Chen gãi cằm. “Hay là Sehun nó nói đúng? Kris, anh ấy thích…?” Chen lắc đầu. “Làm gì có chuyện đó chứ.”

-------------------------------------------------------------

Sau bữa tối với Geunsuk, Tao định ra về luôn nhưng Geunsuk đã đưa ra một đề nghị khác.

“Chúng ta cùng đi club nhé?”

“Um, em không biết nữa.” Cậu kiểm tra đồng giờ. ‘Gần đến giờ ngủ của Yitao rồi.’ “Em còn phải về ru Yitao ngủ nữa.”

Geunsuk nhíu mày. “Nhưng Sếp của em đã cho phép em đi chơi rồi cơ mà. Tận hưởng khi còn có thể đi em.” Nói rồi anh quàng tay qua vai của Tao khiến cậu có chút không thoải mái.

“Em nên…”

“Một ly thôi.” Geunsuk nài nỉ. “Chỉ một ly thôi mà.”

Tao thở dài. “Tửu lượng của em không tốt đâu.” Cậu kéo tay Geunsuk ra khỏi vai mình. “Nên…”

“Đi mà?”

"Tao…"

Chàng bảo mẫu đang đấu tranh tâm lý xem có nên đi không. ‘Mình sẽ uống thật ít thôi. Chỉ một ít thôi.’

“Thôi được rồi.”

Geunsuk mỉm cười hài lòng. “Tốt quá rồi. Anh biết một nơi mới mở gần đây đấy.”

“Tên quán đó là gì vậy?”

“VIP…ở dưới đường Lee và Kim.”

Tao gật đầu. “Được rồi.” Cậu lôi điện thoại ra và tìm số của Kris.

“Em làm gì vậy?”

“Em phải báo với Kris rằng em sẽ đi club. Em không muốn anh ấy—A lô? Kris?”

Tao bảo với Kris rằng cậu sẽ đi club và sẽ về nhà muộn hơn một chút. "Tôi sẽ không uống nhiều đâu." Chàng bảo mẫu nhỏ giọng. "

Kris thở dài. “Được rồi. Nhớ cẩn thận đấy."

Tao mỉm cười đáp. “Tôi nhớ rồi. Tạm biệt anh.”

“Tạm biệt.”

Tao cúp điện thoại và đặt lại vào trong túi.

“Sao rồi? Ông Sếp yêu quý của em có đồng ý không?”

“Có.”

“Được rồi.”

Rồi hai người ngồi vào trong xe, Geunsuk khởi động máy và lái đến quán bar tên VIP.

----------------------------------------------------------------

Kris cùng các nhân viên ngồi trong phòng khách tận hưởng ngày cuối tuần. Chanyeol và Chen chơi bài cùng nhau, Sehun thì ngồi đọc sách còn Xiumin cùng vẽ tranh với Yitao. Từ khi Tao gọi nói cậu sẽ về muộn tới giờ, Kris luôn cảm thấy điều chẳng lành. Anh nhìn đồng hồ và bây giờ đã quá muộn rồi mà Tao còn chưa thấy về nữa.

“Cậu ấy về muộn quá.”

Sehun ngẩng đầu lên. “Hm? Ai cơ? Tao ạ?”

Kris gật đầu. Lúc này Chanyeol cũng ngẩng đầu lên, nói. “Tao chưa bao giờ về muộn thế này.”

Kris lấy điện thoại ra và bấm số của Tao. Anh gọi đi gọi lại rất nhiều lần nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng “Tút”.

“Cậu ấy không nghe điện.”

Lần này, đầu dây bên kia có tiếng trả lời.

“A lô?”

“Tao à?”

"Ai vậy?"

Kris nhíu mày. "Tao…tôi đây.”

Kris nghe bên kia đầu dây những tiếng nhạc rất to khiến anh không thể nghe rõ tiếng của Tao. Phải mất một lúc lâu Tao mới trả lời làm Kris thấy lo lắng vô cùng.

“Tôi…Sếp…anh…gọi…tôi…có…việc…gì…?”

“Tao, cậu uống rượu đấy à?”

“Tao, cậu có nghe tôi nói không?”

Bên kia không còn tiếng trả lời, chỉ còn những âm thanh rên rỉ khiến Kris chợt nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Anh lập tức tắt điện thoại, đứng dậy, vơ lấy chiếc áo khoác của mình và đi ra khỏi cửa.

“Anh đi đâu vậy?” Chen gọi anh lại.

“Anh đi đón Tao về.”

“Em đi cùng anh.” Chanyeol lên tiếng nhưng Kris lắc đầu từ chối.

“Không cần. Anh tự đi đón cậu ấy được.”

Khi anh vừa định xoay người rời đi, Kris thấy áo mình bị ai đó níu lấy. Anh quay lại thấy Yitao dụi dụi mắt, hỏi anh.

“Khi nào mẹ mới về ạ?”

Kris quỳ gối xuống, vươn tay ra xoa đầu con trai.

“Cha sẽ đi đón mẹ về, nhé?”

Yitao gật đầu và nhìn theo dáng cha dần biến mất sau cánh cổng. Xiumin bế gấu trúc nhỏ lên và đặt cậu xuống ghế bành.

“Chúng ta cùng ngồi đây đợi cha mẹ cháu có được không?”

Yitao gật đầu đồng ý rồi ngáp ngắn ngáp dài. Cậu nhóc nằm xuống, đầu gối lên đùi Xiumin và nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Một nụ cười ấm áp nở trên môi chàng đầu bếp nhưng rồi nó cũng sớm biến mất. Lòng anh tràn ngập nỗi lo cho Tao.

'Em phải bình an đấy Tao.'

------------------------------------------------------

Kris nhanh chóng đến nơi Tao bảo anh. Đỗ xe xong, anh lập tức chạy vào trong nhưng lại bị bảo vệ nơi đó chặn lại.

“Này anh, anh phải xếp hàng chứ.”

“Có vẻ như anh không biết tôi là ai nhỉ?” Kris đưa bằng lái của mình ra cho hắn xem. Ngay lập tức, cánh cửa VIP được mở ra.

“Xin lỗi ngài.”

Kris không còn tâm trí mà trả lời tên bảo vệ đó nữa, anh chạy vào bên trong tìm Tao nhưng không hề thấy bóng dáng cậu ở đâu.

'Cậu ta đang ở nơi quái nào chứ?'

Đúng lúc đó, anh nhận ra bóng người quen thuộc ở một góc quán bar. Kris chạy tới và tim anh như thắt lại khi thấy cảnh tượng trước mặt. Tao trong trạng thái say mèm, không biết trời đất gì đang bị Geunsuk đè lên. Cúc áo cậu bị tháo gần hết, để lộ khuôn ngực của chàng trai trẻ. Trên cổ Tao còn lưu lại những dấu hôn đỏ và khóa quần cậu cũng bị Geunsuk tháo ra.

Đôi mắt Kris đục ngầu. Anh tức giận đến bên cạnh và kéo Tao ra khỏi vòng tay của Geunsuk. Một tay anh giữ chặt eo của Tao và kéo cậu tựa sát vào lòng mình trong khi tay kia thì vung lên một cú đấm thật mạnh vào mặt Geunsuk.

Lúc Geunsuk ngã nhoài ra, Kris chớp lấy thời cơ chạy ra khỏi quán bar. Bế cậu đặt vào ghế trước của xe, Kris lên xe và khởi động máy trở về biệt thự. Kris chợt nhận thấy khuôn ngực cậu vẫn đang phơi bày trước mặt liền cởi áo khoác của mình khoác vào cho Tao.

“Tôi…không…cần…cái…này! Tôi…vẫn…tỉnh…táo…mà…” Tao rên rỉ.

“Đừng có di chuyển nữa. Chúng ta sắp về nhà rồi.”

----------------------------------------------------------------

Về tới biệt thự, Kris xuống xe và mở cửa xe bên kia, bế Tao vào trong. Anh bảo Xiumin đưa Yitao lên phòng, để cậu bé không phải chứng kiến cảnh mẹ say mèm.

“Anh ấy làm sao vậy?” Sehun đứng dậy và đến bên hai người.

“Cậu ấy say rồi.” Kris trả lời, nhẹ nhàng đặt Tao xuống ghế.

Chanyeol đến bên cạnh Tao và mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi khiến cậu phải lấy tay che mũi. “Trời ạ…Tao.”

“Chanyeol…mình nhớ cậu quá đi mất.” Tao lớn giọng.

“Tên nhóc này, đừng ăn nói linh tinh nữa.”

“Mình không có ăn nói linh tinh nha. Mình vẫn còn tỉnh táo lắm.” Tao trả lời, rồi quay sang nhìn Chen và Sehun, hỏi. “Sao hai người lại ở căn hộ của Chanyeol thế này?”

“Tao, em say rồi. Mau đi ngủ đi.” Chen lắc đầu nhìn Tao, nói.

“Say á? Em không say mà.”

Chanyeol thở dài. “Tao, cậu uống nhiều quá rồi đấy. Mau lên phòng ngủ đi.”

“Nhưng mình không uống rượu mà. Mình rất ngoan đó.” Tao phồng má.

Lúc đó, Xiumin từ phòng Yitao bước ra. “Có chuyện gì…”

"Minnie!!"

“Hả?” Đôi mắt Xiumin mở to. “Minnie á?”

Tao gật đầu. “Anh có thích biệt danh đó không? Em thấy nó hay mà.”

Rồi đột nhiên cậu quay sang Kris, nhìn anh thật lâu rồi nói. “Sếp, hôm nay tôi rất vui. Anh có biết không…Geunsuk muốn tôi quay trở lại đấy.”

Nghe đến đó, tay Kris siết chặt.

“Nhưng mà tôi đã bảo anh ấy rằng tôi không thể…vì tôi đã yêu người khác rồi.” Tao bất chợt cười lớn làm mọi người vừa sốc vừa lo cho chàng bảo mẫu. Tao đứng dậy, loạng choạng đi về phía Kris, choàng tay qua cổ anh và thổ lộ.

“Người tôi yêu hơn cả gấu trúc, chính là anh đó.”

Tất cả mọi người, đặc biệt là Sehun đều rất ngạc nhiên. Kris cũng bất ngờ không kém, đôi mắt anh mở to nhìn Tao không chớp. Thấy biểu hiện của người đứng trước mặt, mắt Tao ướt đẫm.

“Sao cậu lại khóc?” Kris khó nhọc lên tiếng.

“Thật chẳng công bằng gì cả!!" Tao nói như hét. “Anh là thẳng nam. Chẳng công bằng gì hết.” Kris không nói nên lời, để mặc Tao tiếp tục khóc. “Tôi cũng muốn như họ.” Tao chỉ về phía Chen và Xiumin khiến hai người giật mình. “Tôi cũng muốn được như thế. Và Chanyeol nữa, người yêu của cậu ấy là bạn thân của tôi.”

Gạt đi những giọt nước mắt trên mặt mình, Tao tiếp. “Tôi muốn được như họ. Tôi cũng muốn có người yêu.” Cậu mè nheo như một đứa trẻ. “Nhưng người tôi yêu lại không thích con trai. Không công bằng gì cả...”

Chưa nói hết câu, Tao đã ngất lịm đi, đầu dựa trên vai Kris. Kris thở dài nhìn những người trong phòng và nói.

“Tôi đưa cậu ấy lên phòng.”

Kris bế cậu lên và đưa cậu về phòng. Anh dịu dàng đặt Tao xuống giường, kéo chăn lên đắp cho cậu rồi rời phòng. Đúng lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa, anh nghe thấy tiếng điện thoại rung lên. Anh bước đến bên cạnh Tao, thò tay vào trong túi quần lấy điện thoại ra. Đôi mắt anh ánh lên vẻ giận dữ khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình.

'Geunsuk.'

Kris bấm trả lời rồi lập tức cúp điện thoại.

'Tên khốn.'

Lúc mở lại hình nền điện thoại, anh nhận ra bức ảnh của mình đang ngủ gật.

'Là lúc ở công viên sao?'

Kris khóa điện thoại, đặt lên bàn và rời phòng của Tao.

------------------------------------------------------------------------

Buổi sáng hôm sau, Tao tỉnh dậy thấy đầu mình đau như búa bổ. Cậu từ từ ngồi dậy và nhận ra mình đang ở trong phòng.

'Làm sao mà?'

Tao lắc lắc đầu, cố nhớ lại chuyện tối hôm qua. Tất cả những gì cậu nhớ là Geunsuk đưa cậu đến quán bar rồi chuốc cho cậu say mèm. Những việc sau đó cậu chẳng nhớ gì hết. Chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.”

Chanyeol bước vào, trên tay cầm một cốc cà phê. Chanyeol mỉm cười nhìn Tao, bước đến cạnh cậu và đưa cà phê cho cậu.

“Đây…uống đi.”

Tao gật đầu và cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm.

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, hai người không nói với nhau câu nào. Tao đột nhiên lên tiếng.

“Um…hôm qua…đã có chuyện gì vậy?”

Chanyeol ngồi xuống giường và bắt đầu kể. “Tối qua cậu uống say quá nên Kris đã đưa cậu về…Rồi cậu đã nói những điều…”

“Điều gì?”

“Thật ra những điều cậu nói giống kiểu tỏ tình hơn.”

“Hả?”

“Cậu nói với Kris rằng cậu yêu anh ấy.”

Mặt Tao đỏ rần lên.

“Cậu đang đùa phải không?” Tao nhìn thằng vào mắt Chanyeol mong chờ một câu trả lời nhưng Chanyeol lại lắc đầu khiến cậu thêm hoảng loạn.

“Mẹ ơi?” Nghe thấy tiếng gọi, Chanyeol và Tao nhìn ra phía ngoài cửa thì thấy gấu trúc nhỏ trong bộ đồ ngủ đứng đó. “Mẹ ơi, mẹ đã đỡ chưa? Chú Sehun bảo rằng mẹ thấy không khỏe.”

Tao mỉm cười. “Mẹ không sao nữa rồi.” Cậu nhè nhẹ vỗ lên ga giường. “Bé con, tới đây.”

Yitao chạy đến bên mẹ cậu và nhảy lên giường. Cậu bé giơ một bức tranh ra. “Con vẽ tặng mẹ nè. Mẹ mau khỏe lại nha.” Bức tranh vẽ hai chú gấu trúc và một con rồng. “Đây là con và mẹ…cha nữa. Cha là con rồng to này nè.”

Tao xoa đầu Yitao, cười đáp. “Cảm ơn con. Mẹ sẽ cất giữ bức tranh này cẩn thận.”

“Tao,” Chàng bảo mẫu ngẩng đầu lên nhìn Chanyeol. “Baekhyun đến đây rồi.”

“Thật sao?”

Chanyeol gật đầu. “Hôm qua mình kể chuyện cho cậu ấy nghe nên Baekhyun đòi đến thăm cậu.”

Tao thở dài. Thể nào Baekhyun cũng dạy cho cậu cái bài học mà lần nào cậu làm gì sai cũng được nghe. Cậu chầm chậm gật đầu.

“Vậy mình sẽ đi thay đồ trước.”

“Ừ.” Chanyeol bế Yitao lên. “Đi nào Yitao. Chúng ta ra ngoài đợi mẹ thay đồ nhé?”

“Vâng ạ.” Yitao quàng tay qua ôm lấy cổ Chanyeol.

Sau khi Chanyeol đưa Yitao ra khỏi phòng, Tao đứng dậy và mở tủ ra tìm quần áo. Ngạc nhiên thay, mọi thứ đều được gấp rất gọn gàng và ngăn nắp.

“Ai làm vậy nhỉ?” Tao đảo mắt nhìn tủ quần áo. “Chắc là anh ấy…” Nghĩ đến việc mình tỏ tình với Kris, Tao hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống. Thay đồ xong xuôi, cậu xuống dưới tìm Baekhyun. Lúc này Baekhyun đang ngồi trong bếp cùng Xiumin. Thấy Tao xuất hiện, Baekhyun xin phép Xiumin ra ngoài. Cậu giận dữ nắm lấy tay Tao lôi cậu ra ngoài vườn.

 “Tao, tớ vô cùng thất vọng về cậu.” Baekhyun chống tay lên hông. “Tao, cậu đã đi bar, đi bar đó! Cậu biết rõ hậu quả của việc uống rượu mà sao còn đi?”

“Tớ không định…uống rượu.”

“Cái đó không quan trọng. Quán bar vẫn là quán bar. Người ta có thể bỏ thuốc vào trong rượu của cậu đấy Tao. Trời đất ạ. May sao cậu chưa bị tên khốn đó làm hại. Nếu không tớ…” Baekhyun hít thở thật sâu để giúp mình bình tâm lại.

Thấy Tao cúi đầu không nói, lệ từ đôi mắt cứ thế tuôn ra, Baekhyun thở dài ôm lấy cậu, động viên.

“Không sao nữa rồi. Lần sau phải nghĩ kĩ trước khi hành động đấy. May mắn thay, Kris đã đến trước khi Geunsuk làm hại cậu.” Baekhyun lấy tay gạt những giọt nước mắt trên mặt cậu đi. “Nghe nói anh ấy đã đấm tên khốn đó. May mà quán bar lúc đó đông nghịt người nên không ai để ý nếu không Kris sẽ gặp rắc rối to đấy.”

Tao gật đầu và ôm chầm lấy Baekhyun. Baekhyun xoa lưng cậu an ủi, rồi lên tiếng. “Tớ thật sự rất hận tên khốn đó.”

----------------------------------------------------------------------

Kris ngồi trong phòng, chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Sau chuyện tối qua, anh chẳng tài nào chợp mắt được. Hình ảnh của Tao, lời tỏ tình của cậu ấy và cả hình nền điện thoại kia nữa, anh không thể xóa chúng khỏi tâm trí.

Kris còn không hiểu tại sao khi thấy Tao bị Geunsuk làm hại, anh lại vô cùng tức giận. Phải chăng anh ghét cái cảnh đó? Không thể nào, Xiumin và Chen cũng từng làm vậy mà. Hay vì đó là Tao? Kris thở dài. Trong thâm tâm anh, Tao vẫn luôn là một bảo mẫu, một người bạn. Anh chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ có cảm tình với cậu ấy.

‘Sao mình lại tức giận chứ?Mình là thẳng nam cơ mà.’ Anh thở dài. ‘Tại sao cậu ấy lại tỏ tình với mình? Mối quan hệ này…không phải rất sai trái sao?’

Tiếng gõ cửa vang lên khiến anh trở lại hiện tại, thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.

“Mời vào.”

Cánh cửa mở ra, Tao bước vào, trên tay cầm một cốc cà phê.

“Tôi mang cà phê đến cho anh.” Kris không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn cậu khiến Tao thấy không thoải mái.

“Cứ để ở đó đi.”

Tao gật đầu và nhanh chóng đặt cốc cà phê xuống bàn. Cậu quay lại nhìn Kris và lên tiếng.

“Tôi xin lỗi vì hành động của mình tối qua.” Kris nhìn thẳng vào Tao. “Tôi…thấy rất xấu hổ vì đã để anh nhìn thấy bộ dạng mình như thế…tôi rất…”

“Ngu ngốc?”

Tao không trả lời.

“Cậu rất ngu ngốc đấy.” Kris đứng dậy. “Cậu đã có thể gặp rắc rối lớn đấy Tao. Nếu biết trước tửu lượng cậu không tốt, tôi đã không để cậu đi rồi. Mà sao cậu còn đi đến chỗ đó chứ? Lẽ ra cậu phải bảo tên khốc đó đưa mình về nhà.”

Tao đứng đó, không nói nên lời vì quá ngạc nhiên khi thấy Kris lớn tiếng với mình. Những tháng ngày cậu làm việc ở đây, dù có mắc lỗi thì Kris cũng chưa từng mắng mỏ cậu. Tuy nhiên, lần này cậu thực sự đáng bị mắng.

“Cậu còn gì để nghĩ nữa sao? Việc cậu làm thực sự rất đáng trách đấy Tao. Tôi đã nghĩ cậu thông minh hơn thế cơ. Một quán bar à? Cậu có biết người ta làm gì ở quán bar không? Thoát y, hút thuốc phiện, làm tình…những chuyện đó cậu có biết không?” Tao định lên tiếng trả lời thì bị Kris chặn lại. “Chắc chắn là không rồi. Hắn ta rõ ràng đã lập kế hoạch từ trước. Hắn ta tỏ ra tử tế với cậu rồi nài nỉ cậu đi chơi với hắn và cuối cùng thì chuốc thuốc để làm tình với cậu. Cậu chỉ là một chú thỏ con ngây thơ bị mắc bẫy của hắn thôi.” Kris biết những lời này nói ra sẽ làm tổn thương Tao. Anh cũng biết lẽ ra mình nên nói với Geunsuk mới phải nhưng anh lại đang chuốc giận lên Tao. Cậu ấy chỉ là nạn nhân trong chuyện này, Kris biết thế, nhưng cơn giận đã át mất lý trí của anh. “Và…lời tỏ tình đó…”

Tao như ngừng thở.

“Tôi khuyên cậu đừng nên dành tình cảm cho tôi nữa. Chúng ta sẽ không đi đến đâu đâu.”

Trái tim của Tao như tan ra thành từng mảnh.

 “Cậu biết rõ rằng nhân viên và ông chủ không thể có tình cảm với nhau được.” Lý trí của anh đang cố gắng không để những lời này phát ra nữa nhưng miệng Kris cứ tiếp tục hoạt động. “Cho nên cậu nên dừng lại đi.”

“Xin lỗi anh…nhưng tôi cũng là con người…Tôi cũng có tình cảm…”

“Dừng lại đi.”

Kris đi ngang qua Tao. “Tao, cậu biết mối quan hệ này sẽ không thể thành hiện thực. Tôi sẽ không sa thải cậu nhưng cậu tốt nhất nên dừng việc này lại đi. Việc cậu có cảm tình với tôi, khiến tôi phát ốm. Cậu thực sự rất ngu ngốc đấy.” ‘Mày câm miệng lại đi Kris!!'

Anh đập cửa thật mạnh rồi bỏ đi. Tao vẫn đứng ngây người ở đó một lúc lâu, nước mắt cậu không ngừng tuôn rơi.

“Tôi không ngốc.”

------------------------------------------------

Lời người dịch: Ngô Diệc Phàm anh chết đi cho tui /đập/ Công làm thụ khóc mới là công ngu ngốc nhất :v

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com