TruyenHHH.com

Trans Longfic Nguyen Hien Vuot Rao


Lưu ý: Mọi chi tiết đều là hư cấu, không áp lên người thật. Nếu bạn không thích xin đừng đọc để tránh ảnh hưởng đến tâm trạng khi đu idol!

Truyện ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP của tác giả, yêu cầu không đem đi nơi khác! Bản dịch không đảm bảo 100% sát với bản gốc!

Dịch bởi: Brandy Cotton Candy

__________

Mặc dù những ngày tháng yêu nhau thật sự ngọt ngào nhưng cả hai người không hề trầm mê vào đó đến mức xao nhãng công việc.

Trên thực tế, Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên đều là những người hết lòng vì sự nghiệp. Sau hai ngày ở Trùng Khánh, mặc dù cả hai đều lưu luyến không muốn rời đi, nhưng họ cũng không có ý định chạy trốn, mà thay vào đó hai người bọn họ đều trở về Bắc Kinh và bắt đầu công việc của mình.

Hai ngày ở Trùng Khánh trôi nhanh như chớp mắt. Trong hai ngày đó, bọn họ quấn quýt bên nhau, hầu như không rời khỏi khách sạn, Trương Chân Nguyên vẫn luôn chăm sóc Tống Á Hiên. Mãi đến rạng sáng hôm qua, Tống Á Hiên lại đột nhiên muốn đến thăm căn cứ bí mật bên sông ngày còn nhỏ của bọn họ. Hai người lặng lẽ đi ra ngoài mà không hề bị người khác phát hiện.

Trong buổi ghi hình tập đầu tiên của chương trình giải trí nhóm, Trương Chân Nguyên nói rằng anh muốn trở về Trùng Khánh với Tống Á Hiên. Lần này, Tống Á Hiên cố ý tránh sự chú ý của mọi người, trở về Trùng Khánh để tạo bất ngờ cho anh. Vậy nên chuyến đi đến "căn cứ bí mật" là một điều không thể thiếu trong kế hoạch tạo bất ngờ. "Căn cứ bí mật đó" là bí mật thuộc về riêng họ và sau này nó đã trở thành sợi dây liên kết giữa hai người họ.

Thời gian chảy trôi, bọn họ từ những thiếu niên ngây ngô trở thành những chàng trai quá đỗi dịu dàng. Và khi nhìn lại, thật may người ấy vẫn còn bên cạnh, chưa từng thay đổi, chưa từng rời đi.

Trương Chân Nguyên mỉm cười nói: "Mối quan hệ đã thay đổi rồi. Lúc đó chúng ta là bạn thân, còn hiện tại chúng ta là người yêu."

Tống Á Hiên bật cười, ngã vào lòng Trương Chân Nguyên, cậu rất thích thân phận mới mang tên người yêu của Trương Chân Nguyên này.

Vì thế, cậu càng lấn tới hơn: "Em là người yêu của anh, vậy anh nên gọi em là gì đây?"

Trương Chấn Nguyên mỉm cười thăm dò: "Bảo bối?"

Nhưng Tống Á Hiên lại không hài lòng: "Tên gọi này chẳng có gì đặc biệt, anh vớ bừa ngoài đường, cứ mười đôi lại thấy chín đôi gọi "bảo bối". Mình phải nghĩ ra biệt danh vừa thể hiện được mối quan hệ của hai chúng ta vừa thật đặc biệt, độc nhất vô nhị, có một không hai." Ngón tay của cậu khẽ chọc vào ngực Trương Chân Nguyên như đang ám chỉ điều gì đó: "Anh biết em muốn nghe điều gì mà."

Trương Chấn Nguyên mím môi cười: "Vợ ơi?"

"Đừng có đánh tráo giới tính của em."

Trương Chân Nguyên nhẹ nhàng siết chặt các ngón tay của cậu nhưng anh lại không hề làm theo ý cậu mà lại khẽ gọi: "Tiểu Á."

Tống Á Hiên thực sự có chút bất mãn, nhưng mỗi lần nghe được biệt danh này, lòng cậu lại thấy mềm mại đến lạ thường. Đây thực sự là biệt danh độc nhất vô nhị mà Trương Chân Nguyên dành cho cậu. Bất cứ lúc nào nghĩ về nó, trái tim cậu lại trở nên ấm nóng.

Cậu không hề ép Trương Chân Nguyên phải nói ra hai chữ đó, cậu chỉ ghé sát vào tai anh, thở dốc nói: "Nhớ rằng, Tống Á Hiên là chồng của anh ~"

Trương Chấn Nguyên gật đầu phụ hoạ với cậu: "Tuân lệnh."

Sau khi trở về Bắc Kinh, đôi khi Tống Á Hiên sẽ nghĩ đến biệt danh này mà bật cười trong vô thức. Trợ lý luôn hỏi cậu: "Anh Hiên, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy thế?"

Tất nhiên, Tống Á Hiên không thể nói cho cậu ta biết rằng cậu lập một tài khoản Weibo ảo để trêu chọc Trương Chân Nguyên được. Hơn nữa, Tống Á Hiên còn lưu lại hết những bức ảnh cơ bụng sáu múi của Trương Chân Nguyên. Hai người có rất ít cơ hội gặp nhau và để giấu diếm thân phận, họ không liên lạc với nhau thường xuyên qua WeChat hay điện thoại mà lại trò chuyện với nhau thông qua tài khoản Weibo.

Thỉnh thoảng khi có cơ hội gặp mặt, chẳng hạn như ở một số chương trình không thể từ chối và bắt buộc có sự tham dự của hai người.

Tuy nhiên, những dịp này thường có nhiều tai mắt, hai người không thể tỏ ra quá thân mật, thường chỉ có thể chào hỏi ngắn gọn, nội dung trò chuyện cũng chỉ là dăm ba câu lịch sự, khách sáo mà thôi. Nhưng dù vậy, trong đầu cậu lúc nào cũng có suy nghĩ làm sao để có thể lột đồ của anh.

Có lẽ vì là lần đầu tiên nghĩ mà không thể hành động được nên Tống Á Hiên vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, chờ đợi có cơ hội thử một lần. Nhưng có lẽ do cậu xui xẻo nên vẫn mãi không có cơ hội. Mấy lần muốn hẹn gặp nhau nhưng đều bị trì hoãn do lịch trình bận rộn.

Trong lúc này, Tống Á Hiên vẫn thể giữ được bình tĩnh. Nếu là trước kia thì cậu sớm đã quấn lấy Trương Chân Nguyên và nài nỉ, nũng nịu đến khi đạt được mục đích mới thôi, ấy thế mà giờ cậu cũng chỉ có thể chờ đợi. Trương Chân Nguyên biết được nguyện vọng nhỏ bé đó của cậu. Vậy nên mỗi lần ở hậu trường sự kiện, anh luôn thừa dịp xung quanh không có người, chặn cậu trong phòng thay đồ, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tiểu Á, hay cho anh thêm một chút thời gian, anh nhất định sẽ không làm em thất vọng."

Tống Á Hiên mỉm cười nhìn anh: "Em không vội, rượu ngon thì không sợ uống muộn." Cậu có thể chờ được nhiều năm như thế, vậy thì mấy ngày có là gì. Hơn nữa hai người bọn họ cũng đã tỏ lòng nhau, cậu sao phải sợ không ăn được thịt chứ.

Lần này Trương Chấn Nguyên thật sự không để cho cậu chờ đợi lâu. Một ngày nọ vào mấy tháng sau, khi cậu đang trên đường về nhà sau khi hoàn thành công việc, Trương Chân Nguyên đã gọi đến hỏi cậu: "Tối nay em có thời gian không?"

Tống Á Hiên vừa nghe đã hiểu ngay ý của anh, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, trong lòng rạo rực không thôi: "Có chứ, vậy anh Trương nè, anh có kế hoạch gì không?" Anh còn đặc biệt nhấn mạnh rằng: "Ngày mai và ngày kia em đều rảnh."

Trương Chấn Nguyên cười nói: "Vậy để anh lái xe đến đón em."

"Ý anh là đến nhà anh hả?" Tống Á Hiên hơi kinh ngạc, để tránh bị người khác nghi ngờ, hai người thậm chí còn rất ít gọi điện thoại cho nhau. Lần này có vẻ chơi hơi lớn, khiến cậu vẫn chưa thích ứng ngay được. Nó giống như cảm giác một mối tình thầm lặng được giấu trong góc tối đột nhiên bị đưa ra ngoài ánh sáng vậy.

Trương Chân Nguyên đã nhẫn nại lâu như vậy, nếu không có tiến triển đột phá nào đó, anh ấy sẽ không mạo hiểm để người đại diện biết về mối quan hệ của họ.

"Ừ, tới nhà anh."

Nụ cười của Tống Á Hiên càng đậm hơn: "Vậy anh không cần đón em đâu, em sẽ qua ngay đây."

Trước khi đến nhà Trương Chân Nguyên, Tống Á Hiên đã mường tượng ra những điều bất ngờ anh chuẩn bị cho cậu. Thế giới dành riêng cho hai người, bữa tối dưới ánh nến lung linh hoặc vật định tình lãng mạn tượng trưng cho tình yêu trọn đời chẳng hạn,...

Cậu còn lo rằng mình đến quá nhanh, Trương Chân Nguyên sẽ không có đủ thời gian để đến sắp xếp. Vậy nên cậu còn cố tình ở trong gara vài phút rồi mới từ từ đi vào thang máy.

Tuy nhiên, Trương Chân Nguyên đơn giản và thẳng thắn hơn những gì cậu nghĩ rất nhiều. Trên bàn ăn chỉ có đúng hai bát mì trứng nhưng trên giường lại bày đủ loại đồ chơi tình thú.

Tống Á Hiên nhìn bát mì trứng vàng óng, cười đến mức gập cả người. Cậu cứ rằng ý tưởng của cậu rất quá đáng, cũng rất kỳ lại nhưng dường như Trương Chân Nguyên đã chuẩn bị mọi thứ đúng như ý cậu muốn.

Trương Chân Nguyên không biết cậu cười vì điều gì. Anh liền kéo ghế ra, bảo cậu ngồi xuống: "Anh mới học được cách nấu mì này, nấu dễ lắm nhưng lại có vị khá ngon. Anh đã ăn mấy lần rồi và đây là lần đầu tiên anh nấu cho người khác. Em nếm thử đi."

Tống Á Hiên gật đầu mỉm cười và nói đầy ẩn ý: "Được rồi, lần đầu tiên thì tốt. Vậy em sẽ thử... tay nghề của anh Trương."

Sau khi cắn một miếng, Tống Á Hiên bất ngờ ngước lên nhìn anh, không biết là có phải vì "tình nhân trong mắt hoá Tây Thi" hay vì lý do gì khác mà cậu cảm thấy mì này vô cùng ngon, thế nên cậu không tiếc lời khen ngợi: "Ngon lắm anh ơi, ngon hơn so với ngoài tiệm nhiều."

"Phương thức giáo dục mang tính cổ vũ." Trương Chân Nguyên khẽ cười một tiếng và cũng bắt đầu cầm đũa lên.

Tống Á Hiên nhìn anh cười nói: "Nếu anh không tin thì lấy thêm cho em mấy bát nữa đi, em sẽ ăn hết cho anh xem."

Trương Chấn Nguyên ngước mắt lên hỏi cậu: "Em định dành cả đêm nay chỉ để ăn mì thôi sao?"

"Không, em sẽ ăn anh cả đêm nay."

Trương Chân Nguyên luôn cảm thấy xấu hổ vì da mặt không thể dày bằng Tống Á Hiên, anh đổi chủ đề và giải thích: "Hôm nay anh đã nói hết tất cả mọi chuyện của chúng mình cho người đại diện nghe."

Hôm nay tâm tình của anh rất tốt, Tống Á Hiên gần như không cần đoán cũng biết ai là người chiến thắng trong cuộc trò chuyện này, cậu hỏi: "Chị ấy có đồng ý sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh không?"

Trương Chân Nguyên nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chị ấy đã đồng ý rồi, rằng sau này chị ấy chỉ chịu trách nhiệm bên công việc và hợp tác với anh thôi, còn về chuyện riêng tư chỉ cần anh đảm bảo không làm phiền đến chị ấy là được." Trần Nguyệt vẫn sẽ là người đại diện của Trương Chân Nguyên. Cô cũng chấp nhận mối quan hệ của Trương Chân Nguyên và Tống Á Hiên và sẽ không ngăn cấm bọn họ nữa. Đối với cả Trương Chân Nguyên và Tống Á Hiên thì đây chính là kết quả tốt nhất với hai người bọn họ.

Đương nhiên, Tống Á Hiên biết rằng kết quả này không phải là do Trần Nguyệt đột nhiên thay đổi suy nghĩ mà chẳng qua chính là suốt một năm nay Trương Chân Nguyên đã ép bản thân mình phải trưởng thành. Anh đã dùng thời gian một năm để chứng minh với Trần Nguyệt.

Những nhẫn nhịn và nhượng bộ này nào có thể nhẹ nhàng tổng kết lại chỉ trong một câu như anh đã nói.

Cho dù Trương Chân Nguyên không kể về khó khăn thì Tống Á Hiên cũng biết hết về nó. Cậu khẽ chạm vào má anh rồi thì thầm: "Cảm ơn anh vì đã làm việc chăm chỉ."

Trương Chân Nguyên kéo lấy tay cậu rồi hôn lên những ngón tay trắng hồng. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu và nói: "Nhưng anh đã để em đợi lâu như vậy."

Tống Á Hiên cong môi mỉm cười nói: "Em nguyện ý đợi anh mà. Em tin rằng anh sẽ cho em một kết thúc có hậu."

Bầu không khí đã trở nên vô cùng ám muội, Tống Á Hiên hỏi: "Anh có muốn uống một chút không?"

Trương Chân Nguyên sững người một lúc rồi nói: "Trong nhà có rượu vang Hạo Tường đã mang đến vào lần trước, nồng độ thấp lắm, không dễ say đâu."

Câu cuối cùng khiến Tống Á Hiên nhướng mày. Cậu có thể thấy được nỗi lo trong lời nói của Trương Chân Nguyên. Có lẽ, anh sợ rằng khi mình say sẽ khiến cho tình huống "bi thảm" lần trước lặp lại. Hơn nữa hôm nay anh đã chuẩn bị tất cả cả để cho Tống Á Hiên vui vẻ. Anh sợ say rượu sẽ mất khống chế.

Tống Á Hiên nói: "Được."

Sau đó cậu lại có chút hối hận, lẽ ra cậu không nên tin lời của Trương Chấn Nguyên uống rượu vang đỏ sẽ không dễ say. Bởi ngay khi uống rượu vang, Trương Chân Nguyên cũng đã chếnh choáng.

Mặc dù lần này anh không điên cuồng như lần trước mà cực kỳ dịu dàng nhưng trong suốt quá trình, tay của Tống Á Hiên vẫn bị trói chặt. Anh đã làm màn dạo đầu rất kỹ khiến Tống Á Hiên có một trải nghiệm khác hoàn toàn với lần trước. Cậu cuối cùng cũng "tận hưởng" cả quá trình một cách trọn vẹn. Tống Á Hiên không hề giấu diếm sự thật mình rất thoải mái. Cậu vừa rên rỉ vừa không ngừng trêu chọc Trương Chân Nguyên.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, ngoại trừ cảm giác đau nhức toàn thân, Tống Á Hiên không cảm thấy đau đớn như bị xé ra như lần trước nữa. Cậu vô cùng hài lòng với biểu hiện lần này của anh.

Tuy nhiên, điều duy nhất khiến cậu bất mãn chính là khi cậu tỉnh dậy đã không thấy Trương Chân Nguyên bên cạnh.

Vừa đứng dậy, chuẩn bị đi vào phòng tắm để tắm rửa, cậu liền thấy Trương Chấn Nguyên nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Thấy cậu đã tỉnh lại, anh quan tâm hỏi: "Em có thấy chỗ nào khó chịu không?"

"Đau lưng, khàn giọng..." Tống Á Hiên cau mày, "Cổ họng của em khản hết cả rồi."

"Anh giúp em xoa lưng nhé."

"Lúc nãy anh đã đi đâu vậy?" Tống Á Hiên nhắm mắt nằm ở trên giường hưởng thụ kỹ thuật massage của Trương Chấn Nguyên một cách vô cùng hưởng thụ.

"Anh đã xem video trên mạng và nấu súp đó."

Tống Á Hiên quay đầu nhìn anh rồi cười nói: "Đại minh tinh đích thân vào bếp. Anh Trương bây giờ lại muốn nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình à?"

"Anh vẫn đang học." Trương Chân Nguyên nhẹ nhàng nói, "Anh nghĩ nếu hai chúng ta ở bên nhau cả đời thì nên có một người biết nấu ăn sẽ tốt hơn."

"Cả một đời ư..." Tống Á Hiên mỉm cười nhớ lại lời đó, "Anh Trương muốn nấu ăn cho em cả đời, vậy nên em sẽ đành dành phần đời còn lại của mình để ở bên anh Trương rồi." Nói xong, cậu duỗi ngón út về phía Trương Chấn Nguyên, "Đã nói thì không thể nuốt lời."

Trương Chân Nguyên móc ngoéo ngón tay và nói: "Được, anh sẽ cùng em trải qua một đời, đến chết cũng không lìa xa."

- Chính văn hoàn -

Lời của tác giả: Chúc mừng bạn đã kết thúc hành trình "Vượt rào". Đằng đẵng ba tháng từ ngày 30 tháng 3 đến ngày 12 tháng 7 với 130000 từ, tôi đã đặt một dấu chấm trọn vẹn cho cuốn truyện ngắn của mình. Tôi yêu mến và trân trọng tất cả những nhân vật của mình.

Cảm ơn sự ủng hộ và đồng hành của các bạn ~

Ngoài ra còn có hai chương ngoại truyện: một chương được đăng trên mạng và chương còn lại là chương bổ sung chỉ được đưa vào sách xuất bản.

Lời của editor: Sau bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi ~ Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cũng như chờ đợi bộ truyện này hoàn thành. Hiện tại mình cũng đang tiến hành một bộ mới của Hiên Nguyên. Mọi người hãy đón chờ nhé 💙💚

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com