TruyenHHH.com

Trans Kookmin Nemesis Love


Anh gần đến nơi khi nghe thấy ai đó hét tên mình đằng sau, và chắc chắn nó không phải giọng của Taehyung. Jimin không quay người lại, giả điếc, dù anh không có thể trốn tránh cậu bây giờ. Nhưng anh có thể nắm quyền kiểm soát chuyện này, khoảnh khắc khi anh lựa chọn nhận ra Jeongguk, anh sẽ nắm giữ quyền lực đó trong tay càng lâu càng tốt.

"Jimin," Jeongguk gọi một lần nữa, đã gần hơn rất nhiều, Jimin quên mất là Jeongguk chạy nhanh ra sao. Đôi chân dài ngớ ngẩn kia cũng là một trong những thứ ngu ngốc về cậu mà Jimin không thể chịu đựng được.

Ngay khi anh đến dưới tán cây, Jeongguk đã bước đến cạnh anh, cậu đưa tay ra và xoay người Jimin lại với một lực không-hề-nhẹ-nhàng. "Anh đi đâu vậy?" Cậu hỏi đầy giận dữ. "Anh định bỏ mặc bạn bè mình ở đây à?"

"Tôi cần giải lao," Jimin nói, nhìn chằm chằm xuống đất. "Tôi không thể nghỉ ngơi mười phút chết tiệt hả?"

"Anh đã nói mình muốn đến nhà vệ sinh," Jeongguk nói. "Anh định tè lên thân cây à?"

Jimin khoanh tay trước bụng. "Nó được gọi là lời nói dối vô hại, và dù sao thì nó cũng không phải việc của cậu. Tại sao cậu không để tôi được một mình? Cậu đã làm thế một cách tuyệt vời trong cả tuần qua. Hay cậu muốn tích lũy việc sĩ nhục tôi hàng tuần cho ngày hôm nay, chỉ để lực sát thương của nó mạnh hơn?"

Anh không thể nhìn cậu, nhưng anh cảm nhận được Jeongguk lùi lại một bước. "Anh đang nói gì vậy?"

"Ờ ha, rõ ràng là nó vẫn chưa đủ khi cậu vượt trội hơn tôi trong công việc, hay đánh bại tôi ở mọi trò chơi tại quán bar, hay khiến tôi chạy bộ với cậu chỉ để tôi ý thức được bộ dạng của mình khi để lên bàn cân với cậu. Hiển nhiên là cậu cũng đến đây và khiến tôi bẽ mặt trước mặt những người tôi yêu. Cậu còn muốn tôi mất đi bất cứ thứ gì nữa không? Lần tới tôi tham gia tình nguyện ở nơi nuôi động vật bị bỏ rơi, chào mừng cậu theo tôi đến đó và khiến những chú chó thích cậu nhiều hơn tôi. Tôi chắc chắn cậu sẽ rất vui vẻ vì nó."

"Đừng lố bịch như thế."

"Tôi không lố bịch," Jimin quát, và anh có thể nghe thấy những giọt nước mắt từ trong giọng nói của chính mình. "Đó là những gì cậu đang làm, mỗi khi chúng ta bên nhau và tôi ghét nó. Cậu khiến tôi phát điên, Jeongguk. Cậu là người giỏi nhất, được chứ? Cậu sẽ luôn chiến thắng và tôi sẽ luôn đứng hạng hai. Nó có phải là điều cậu muốn nghe không?"

Sau cùng anh cũng ngước lên, mắt ước nhòe, Jeongguk đưa tay lên tóc, vò kéo nó ở những góc độ kỳ lạ. Cậu hít thở nặng nhọc, và những gì Jimin có thể đọc được từ biểu cảm của cậu là nản lòng thoái chí, chứ không phải huênh hoang đắc thắng. "Tất nhiên là không rồi. Tại sao tôi lại muốn nghe điều đó? Anh nghĩ đó là tất cả những gì tôi quan tâm sao, chiến thắng ư?" cậu hỏi. Cậu gần như gào thét, và Jimin phải thu thập tất cả sức mạnh ý chí mới có thể không bị ngất đi. "Tôi nghĩ anh hiểu tôi nhiều hơn thế. Tôi chỉ đang cố gắng làm bạn với anh."

"Cậu không hề hành động như một người bạn!"

Jeongguk tiến lại gần, chỉ nửa bước, nhưng cảm giác như cậu ấy thực sự đang đè trên người anh. "Tôi đang cố! Được chứ? Tôi đang cố gắng, và tôi xin lỗi nếu tôi dỡ tệ trong khoản này, nhưng anh đâu có khiến nó dễ dàng hơn. Anh chưa bao giờ như thế."

Jimin quẹt mắt, một phần để làm sạch nước mắt đọng ở đó, một phần để kéo giãn khoảng không gian vô hình giữa cả hai, vì anh dựa lưng vào cây và không thể di chuyển.

Jeongguk buông lỏng tay xuống hai bên, trông khá đáng thương. "Anh cũng làm tôi phát điên lên, anh biết không," cậu nói thêm, khẽ khàng hơn.

Một khoảng lặng im, cũng không hẳn là yên lặng vì công viên khá ồn ào, họ vẫn nghe thấy âm thanh vang ra từ hội chợ, những con chim trên cành cao cũng đang tranh cãi kịch liệt giống hai người. Nhưng tất cả đều như lặng thinh, bởi vì Jeongguk đang nhìn anh với cùng một cảm xúc mãnh liệt như ở văn phòng, khi trong mắt cậu ánh lên một câu hỏi mà Jimin không cách nào tìm ra câu trả lời. Anh muốn cậu, và anh không thể có được cậu, rồi anh dùng tất cả các phương thức sai lầm để ghét cậu.

Jeongguk thở dài. "Anh thậm chí đã khiến tôi phát điên lâu hơn cả thời gian tôi quen biết anh," cậu nói một cách buồn bã. Cậu vẫn đứng gần bên, nhưng cảm giác như đã lùi người lại, cơn giận của cậu rút đi như lông mèo xụ xuống, bao trùm không gian ít ỏi xung quanh mình. "Chúa ơi, tôi đã sẵn sàng để ghét anh."

"Nghĩa là sao?"

"Tôi vốn dĩ sẽ không tiếp nhận công việc của anh, khi tôi kết thúc kỳ thực tập luân phiên của mình," Jeongguk nói. "Đáng lẽ tôi sẽ ngồi vào vị trí Phó giám đốc, giống như những gì mọi người mong đợi. Nhưng tôi không muốn. Tôi muốn tự mình đạt được thứ gì đó, một lần thôi. Bất kể nó có nghĩa là gì, khi anh có thể nói với ai đó anh muốn một vị trí thấp hơn và họ chỉ việc ra ngoài và tìm về cho anh, dễ dàng như một miếng hoa quả.

"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có thể mình đã cướp đi công việc của một người muốn có nó, bởi vì tôi chẳng nghĩ về những thứ như thế. Tôi là một tên khốn. Nhưng khi tôi gặp Yoongi vào buổi sáng tiếp nhận vị trí này, anh ta đã tỏ rõ thái độ rằng tôi chưa từng tự lực đạt được bất cứ thứ gì. Anh ta ám thị rất rõ rằng ai đó khác xứng đáng hơn và tôi là một phế phẩm cản trở các kế hoạch trong bộ phận của anh ta.

"Park Jimin, anh ta nói, anh ta hẳn đã gọi tên anh một ngàn lần trong cuộc họp đó. Rằng anh là một nhân viên hoàn hảo đến mức nào, anh xứng đáng với vị trí này ra sao. Chuyên viên phân tích giỏi nhất họ từng có, là người làm việc chăm chỉ nhất và luôn hòa đồng với tất cả mọi người. Tình yêu của các bộ phận khác, siêu sao của chính mình. Yoongi thậm chí còn khoe với tôi những chiếc bánh cookie chết tiệt của anh, rằng anh đã làm việc cả ngàn giờ một tuần và vẫn còn thời gian để chiêu đãi mọi người. Nhiều, nhiều và nhiều nữa, về một Park Jimin bất bại, không thể ngăn cản, không mắc sai lầm.

"Cuối buổi nói chuyện, tôi đã sẵn sàng để giết anh, lúc đó tôi nghĩ Yoongi là thằng ngốc vì thiên vị một cách lộ liễu. Tôi đã tham gia rất nhiều đội bóng, và một huấn luyện viên giỏi có thể sẽ đặt hai cầu thủ alpha vào tình huống đối kháng lẫn nhau, để khiến cho cả hai tốt hơn, nhưng ông ấy không bao giờ nghiêng hẳn về một bên nếu ông ấy muốn đội của mình càng bất khả chiến bại."

Jimin liền khịt mũi, trước ý tưởng anh là một alpha hay bất cứ thứ gì đó, Jeongguk nhìn anh bằng ánh mắt cân nhắc. "Giờ thì tôi biết anh ta chỉ là chưa được chuyên nghiệp. Anh ta không cố ý. Nhưng lúc đó tôi đã hoàn toàn phát ốm với anh, âm thanh của tên anh, và trong buổi giới thiệu bản thân đó, tôi chăm chú quan sát tất cả đồng nghiệp trong team, cố gắng tìm ra anh chàng Jimin chết tiệt đó là ai. Anh ta không thể tốt như Yoongi đã nói, đó là tất cả những gì tôi biết, và khi tôi phải tự giới thiệu mình trước các đồng nghiệp, tôi biết mình đã dẫn đầu bất kỳ thằng đàn ông nào có mặt trong căn phòng đó.

"Ngoại trừ một người. Một anh chàng mà tôi biết sẽ là rắc rối, và tất nhiên đó là anh. Anh là Park Jimin, viên kim cương hoàn hảo, và trông anh rất tự phụ. Thật tuyệt vời, đã thành công thách thức tôi trước cả khi chúng ta được giới thiệu với nhau. Nhìn tôi như thể anh biết chắc mình sẽ đánh bại tôi trước khi tôi kịp thời thể hiện, một thứ vô cùng nhảm nhí. Nhưng ổn thôi. Tôi có rất nhiều đối thủ, và tôi chưa bao giờ thua dù chỉ một người trong số họ, anh chỉ là người tiếp theo tôi sẽ phải đánh bại. Về cơ bản Yoongi đã thách tôi dám làm như thế, và chú tôi đã nói rõ rằng tôi không nên lãng phí thời gian với kỳ thực tập này, vậy nên trước khi chúng ta đến được phòng làm việc của tôi, tôi đã sẵn sàng nghênh chiến."

Jeongguk cười khẽ, đôi mắt mơ hồ với ký ức. "Nhưng sự thật là anh đã đánh bại tôi, tôi chỉ không nhận ra nó. Khi giúp tôi cài đặt máy tính, Namjoon đã nói mòn lỗ tai tôi về việc anh tuyệt vời ra sao, trợ lý của Yoong không hề im lặng về việc cô ấy yêu anh nhiều đến mức nào, và cả team đã chống lại tôi trước cả khi tôi xuất phát vòng đầu tiên. Tôi nghĩ anh đã xách động họ ghét tôi. Tôi nghĩ anh đã nói xấu tôi trước khi tôi có cơ hội tạo ấn tượng tốt với mọi người."

"Tôi không có," Jimin nói, mắt tròn xoe. "Thật sự. Tôi đã rất buồn, nhưng tôi chưa bao giờ nói bất cứ điều gì với bất cứ ai về nó. Tôi đã cố gắng trở nên thân thiện."

"Tôi biết," Jeongguk nói. "Như tôi đã nói, tôi đã đọc nhầm anh. Tôi nghĩ anh cũng giống tôi. Tôi nghĩ anh nhận biết được cuộc chiến, rằng anh đã từng đứng đầu, rằng anh hiểu được cuộc cạnh tranh giữa chúng ta là gì. Tôi nghĩ anh đang chiến đấu với tôi cũng nhiều như tôi đang chiến đấu với anh."

Jimin chớp chớp mắt, nước mắt hoàn toàn bay biến, bất ngờ đến đơ người. "Tại sao cậu lại nghĩ như thế?"

"Bởi vì trông anh giống y như vậy," Jeongguk bình thản trả lời. "Giống một tên hiếu thắng. Anh trở thành viên kim cương cứng cỏi khi anh không thích ai đó, anh nhìn xuyên thấu họ và tôi đã nhận được ánh nhìn đó hàng ngàn lần từ những người nghĩ rằng họ có thể chiếm lấy vị trí của tôi. Người nghĩ rằng tôi không sở hữu những gì cần thiết để đánh bại họ ngay trên sân cỏ. Nó có vẻ quá hiển nhiên. Tôi không biết nữa."

"Lúc đầu tôi chỉ cố gắng thể hiện với anh, nhưng chúng đều vô dụng vì anh thật sự giỏi như Yoongi nói. Và anh cũng rất giỏi khiến tôi phát điên khi tôi cố thử, bẫy tôi bằng bảng tính đó (spreadsheet) của anh chỉ để anh có thể khoe khoang và chuẩn bị sẳn sàng mọi thứ trong các buổi họp trong khi nó đáng lẽ là công việc của tôi. Anh thậm chí còn không đụng đến cái bánh cookie chết tiệt nào, giả vờ như mình đang ăn kiêng trước mặt tất cả mọi người với nụ cười nhếch môi ngu ngốc. Kiểu như anh biết rõ cái cớ đó ngu ngốc ra sao, và tôi sẽ trở thành người xấu xa đến mức nào nếu tôi trách anh vì chuyện đó."

"Vậy nên, anh chưa từng bại trận, dù chỉ một lần, bất kể tôi có làm gì đi chăng nữa. Anh bình thản tiếp nhận mọi thứ tôi ném vào anh, bởi vì anh biết mình luôn chiến thắng. Anh luôn bình tĩnh, anh không giận dữ với tôi nhưng cũng không thân thiện gì, mọi người đều đồng tình với anh rằng tôi là một thằng sếp chết dẫm. Yoongi chắc chắn sẽ không để tôi chểnh mảng thêm một giây nào nếu anh xác định mình đã sẵn sàng đẩy tôi đi, và chú tôi sẽ giận tím người nếu ông ấy buộc phải can thiệp. Cảm ơn chúa vì anh chưa từng được đào tạo để làm quản lý, bởi vì nó là thứ duy nhất tôi có thể hy vọng để đánh bại anh. Hôm đó là một ngày tuyệt vời, khi chúng ta bắt đầu làm việc chung cho dự án kiểm toán. Thật khiến lòng người khuây khỏa khi cuối cùng cũng có thể phê bình anh một lần."

Jimin nhăn mũi, Jeongguk nhẹ cười. "Sau đó anh nói rằng tôi là kẻ bắt nạt. Anh nói khi chỉ có chúng ta ở đó, không phải để được thương hại hay bôi xấu tôi trước mặt mọi người. Anh chỉ đơn giản nói ra, giống như anh tin là như thế, và tôi nhận ra rằng sau tất cả, có lẽ chúng ta đang không chơi cùng một trò chơi. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với anh trong những tuần đầu quen biết nhau, nhưng tôi nghĩ, tương tự với tôi, có thể nó cũng không vui vẻ gì đối với anh.

"Rất tệ," Jimin nói. "Cực kỳ tồi tệ."

"Tôi xin lỗi," Jeongguk nói. "Thật lòng. Và tôi xin lỗi nếu lại khiến anh nghĩ rằng hôm nay tôi đến là muốn gây sự với anh. Không phải. Anh vốn không bao giờ giống như những gì tôi đã nghĩ. Tôi không thể theo kịp anh, Park Jimin. Tôi thề là mình đang cố gắng."

Jimin hiểu những gì cậu vừa nói, hiểu rõ tất cả chúng, và anh quay mặt đi để giấu diếm trái tim mình.

Jeongguk lùi lại, hắng giọng. "Làm sao chúng ta trở thành bạn bè của nhau được đây?"

Jimin luồn tay vào tóc, rồi ngước lên nhìn khuôn mặt chân thành của Jeongguk. Môi cậu đỏ và bóng loáng vì cậu đang cắn chặt chúng, Jimin muốn nói rằng cậu không được phép cắn môi như thế một lần nữa nếu cậu muốn họ chỉ là bạn bè. Thay vào đó, anh nói, "Quay về và giúp Tae mang tất cả chỗ đồ chơi mà cậu thắng được ra ga tàu. Xin lỗi ông bà của bọn nhóc vì đã mang về nhà họ quá nhiều hàng hóa. Và đừng chơi thêm bất kỳ trò chơi nào nữa, chúng ta thật sự không thể mang vác thêm thứ gì khác đâu."

Jeongguk cười lớn, gật đầu.

"Và...chúng ta có thể đến quán bar tuần này không? Chỉ một lần thôi?"

Tiếng cười biến mất, hàm Jeongguk siết chặt đến gần như không còn nhận ra hình dạng. Cậu thở dồn ra bằng mũi, khó nhọc, rồi nói, "Được thôi. Chúng ta sẽ đi. Thứ năm?"

Jimin gật đầu vui vẻ, gương mặt của Jeongguk dịu đi. "Chúng ta nên quay lại thôi, hoặc bạn của anh sẽ giết cả hai vì đã bỏ rơi anh ta. Ánh mắt của anh ta sắc như dao khi anh bỏ đi. Tôi không muốn kết thúc ngày hôm nay bằng cách khơi dậy mặt ác của anh ta."

"Oh không, Tae là một chàng trai ngọt ngào. Cậu ấy thật sự là người tốt bụng nhất trên thế giới này."

Jeongguk khịt mũi hoài nghi, nhưng cậu đợi Jimin dời bước ngang qua mình rồi đi theo sau anh mà không nói thêm gì.

"Cảm ơn," Jimin nói khi họ sánh bước. "Vì đã nói tôi biết những gì Yoongi nói với cậu. Tôi đã không biết gì cả. Tôi hy vọng anh ấy đã thay đổi suy nghĩ về việc có thêm cậu trong team, bởi vì cậu là một quản lý giỏi hơn tôi rất nhiều."

"Tôi không nghĩ chênh lệch giữa hai chúng ta cũng nhiềunhư anh nói", Jeongguk nói. "Thật khó chịu, anh biết đấy, rằng anh thậm chí không cần cố gắng vẫn dễ dàng chiến thắng. Anh thật đáng sợ."

"Tôi hoàn toàn trái ngược với cụm từ đáng sợ. Và sự thật là tôi đã học được rất nhiều từ cậu. Tôi rất vui vì cậu làm gia sư cho tôi."

"Anh đã làm rất tốt," Jeongguk nói, đá một hòn đá ra khỏi đường đi. "Anh vẫn còn nhiều thứ để học, nhưng tôi nghĩ anh đã sẵn sàng cho bước tiếp theo. Anh tiếp thu rất tốt, ngay cả khi anh là người cứng đầu nhất trên thế giới."

"Không hề," Jimin nói, mỉm cười với chính mình.

"Đừng khơi lại," Jeongguk nói, đột nhiên mọi thứ giữa họ đều tốt đẹp trở lại. Khi họ ra đến ga tàu, Jeongguk chào tạm biệt họ, Taehyung ôm chặt cậu vào lòng trong khi cậu ấy đang lắp bắp nói điều gì đó, Jimin suýt nữa đã cảm thấy hạnh phúc một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com