TruyenHHH.com

Trans Kookmin Nemesis Love


Công việc tiếp tục là hằng số bất biến bên dưới những cảm xúc không ngừng thay đổi giữa tình bạn của họ, là thứ Jimin gần như thành công trong nổ lực tách biệt chúng với những cảm giác xoắn xoáy mà bản thân cảm nhận được phía sau cánh cửa gỗ kia. Về phần Jeongguk, cậu ấy trở lại với những bài giảng của mình, dù chúng không còn nhẹ nhàng như trước nữa nhưng giờ Jimin có thể xử lý chúng tốt hơn khi biết rằng ngoài kia tồn tại một Jeongguk-ở-quán-bar, người sẽ không cá cược chống đối anh.

Cuối cùng họ đã đến gặp khách hàng để hoàn tất dự án kiểm toán, và bằng bản tính dọa dẫm thường xuyên của mình, Jeongguk ép buộc Jimin phải thuyết trình cùng cậu. Jeongguk bỏ ngoài tai toàn bộ những lời Jimin nói rằng anh không nên trình bày, rằng anh không muốn phát biểu, rằng anh không biết cách nói chuyện, và chuyện vẫn diễn ra như bao lần, Jeongguk luôn làm việc chính xác theo cách cậu muốn mà không cần bất kỳ ai đưa ra ý kiến.

Jimin cần Taehyung hát ru cho mình nghe lần nữa để đêm đó được yên giấc.

Nhưng sau cùng, hóa ra Jimin là người có khả năng ứng phó rất tốt với các sự kiện đặc biệt, nếu sự kiện đó chỉ định anh mà không phải ai khác. Anh không kể bất kỳ câu chuyện cười mượt mà nào nhưng anh cũng không nôn mửa trước mặt bất kỳ ai, anh xem nó như một chiến thắng. Cách Jeongguk đều đặn lại kín đáo giơ ngón cái khen ngợi anh khá hữu dụng, và Jimin dù quá căng thẳng để mỉm cười đáp lại nhưng hành động cổ vũ này đã khiến anh không phải hồn lìa khỏi xác khi trình bày các slide của mình.

Cuối buổi họp, khách hàng nêu tên cả hai người trong lời cảm ơn, họ phát ra cái tên Park Jimin thật nhẹ nhàng, và anh gần như bay lên mây trên đường về lại bàn làm việc. Anh gửi cho Tae tấm ảnh mình cười thật tươi bên cạnh miếng giấy note thở phào nhẹ nhõm, nóng lòng chia sẻ hạnh phúc của bản thân với người khác.

Taehyung ngây ngất, trả lời với dấu cảm thán nhều hơn từ vựng, và Jimin thấy mình đã khúc khích cười một cách không chuyên nghiệp giữa văn phòng khi Tae nhấn chìm anh bằng hàng trăm lời chúc mừng khuôn mẫu như hợp tác có hiệu quả, nào là tấm gương điển hình, nào là vốn ít làm nhiều* khi rõ ràng là cậu ấy đã offline rồi. Jimin biết mình nên ngừng lại, nhưng nụ cười của anh đang được lên dây cót, giải tỏa những áp lực, và cách bộ não trống rỗng của anh lần nữa tự lấp đầy chính nó. Đồng nghiệp tò mò nhìn anh chăm chú, và lần này Jimin chẳng hề bận tâm.

*Doing more with less: bỏ ra ít tài lực, vật lực nhưng lại đặt hiệu quả cao.

Khi Jeongguk trở về từ buổi báo cáo với cấp trên của họ sau cuộc họp, cậu tươi cười gọi Jimin vào phòng làm việc, chúc mừng anh và biểu đạt rằng mình không có gì khác những lời khen ngợi.

"Hôm nay," cậu bổ sung. "Ngày mai, tôi sẽ cho anh biết tất cả các phương thức hoàn thiện công việc tốt hơn nữa."

Jimin há miệng ngạc nhiên khiến Jeongguk cười lớn. "Sao? Anh nghĩ đánh thắng trận này là xong rồi? Không đời nào. Nó có nghĩa là anh tốt nhất nên luyện tập cực lực hơn cho trận kế tiếp, bởi vì không bao giờ có chuyện nó sẽ dễ dàng hơn."

"Đây là lý do tại sao tôi không bao giờ chơi thể thao," Jimin nói. "Và tôi sẽ rất vui vẻ đón nhận, cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu không thể đập tan bong bóng của tôi."

"Tôi cũng không muốn," Jeongguk nói, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp. "Chỉ hôm nay thôi."

Jimin đảo tròn mắt và đứng dậy, không muốn ngồi đó đợi đuổi. Anh không còn bận rộn như xưa nữa, vì một phần công việc trước đây của anh đã giao lại hoàn toàn cho Jisoo phụ trách, nhưng vẫn còn đó vài thứ cần anh theo sát. Khi anh bước gần đến cửa ra vào, Jeongguk nói, "Tối nay đi bar không?"

Nhưng Jimin có hẹn rồi. Anh sẽ cùng Taehyung đến một nhà hàng sang trọng, buổi tiệc chúc mừng của đông đảo các minh tinh nổi tiếng mà Taehyung mang anh theo để cậu có cớ nói với anh chàng Six Star rằng mình đã có bạn trai. Anh muốn đi, vì Taehyung cũng lo lắng về buổi tiệc này như cách anh lo lắng cho buổi thuyết trình của mình, Jimin yêu Taehyung bằng tất cả các ngăn trong tim mình và anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu ấy vì một người con trai khác. Cho dù đó là một anh chàng điển trai y như Jeongguk.

Nhưng anh vẫn đang say sưa trong chiến thắng, và âm thanh của Jeongguk nghe thật ngon tai với những câu từ vừa thốt ra, Jimin nghĩ chắc chắn sẽ có cách để anh đồng thời thực hiện được cả hai việc. Nếu anh rời khỏi quán bar sớm hơn, và không về nhà thay quần áo, anh có thể có được tất cả.

"Đương nhiên," anh trả lời, rồi nhắn cho Taehyung rằng anh phải tăng ca và nếu anh vẫn mặc vest công sở và gặp cậu ở nhà hàng thì có ổn không?

Và Taehyung, Taehyung ngọt ngào, trả lời rằng tất nhiên là được, cậu sẽ mang cho anh chiếc áo khoác lịch lãm hơn để choàng bên ngoài, và anh sẽ trông thật lộng lẫy bởi vì Jimin vốn luôn như thế. Jimin không có quá nhiều thời gian để cảm thấy chột dạ trước khi Jeongguk ghé ngang bàn làm việc của anh và nhướn mày, Jimin theo cậu ra cửa, tiến vào bầu trời đêm.

---

Chướng ngại duy nhất chính là Namjoon uy hiếp anh.

Jimin vẫn còn mơ hồ với việc nó xảy ra như thế nào, nhưng nó bắt đầu vào một buổi sáng khi anh đang đứng trong phòng trà nước, tự pha cho mình cốc café khởi động buổi sáng và sắp xếp trong đầu danh sách những việc cần làm như mọi khi. Anh không hề nghĩ đến bất cứ chuyện gì quan trọng, thật luôn, thậm chí không hề có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào, để khi Namjoon bước vào, anh vẫn thoải mái mỉm cười và tự nhiên chào hỏi.

Namjoon chỉ nhìn anh một cái, và đột nhiên Jimin nhớ ra Namjoon vẫn luôn tránh mặt tất cả mọi người thuộc bộ phận của anh kể từ cuộc họp đó, nơi Jeongguk sử dụng tâm thuật Jedi* để đạt được mọi sự nhượng bộ. Ngay cả Yoongi cũng nhận ra bầu không khí lạnh lẽo, mặc dù họ đã đang có được mọi thứ mình yêu cầu, vậy nên dường như Yoongi cũng không quan tâm nữa. Nhưng Jimin chẳng muốn bản thân bị cuốn vào bất kỳ cuộc chiến nào, nên anh nhanh chân quay lại với cốc café của mình.

* The Jedi mind tricks: có nguồn gốc từ phim Star Wars, chỉ việc dùng Thần lực điều khiển tâm trí, suy nghĩ của người khác.

Anh nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng, và những sợi tóc gáy dựng đứng.

"Chuyện là," Namjoon nói và Jimin cầm chặt chiếc cốc của mình, chậm chạp khuấy thìa cafe. Namjoon đang nhìn chằm chằm vào anh, không mang theo một chút dấu vết nào của sự nhã nhặn mà anh ta luôn trang bị, và khoanh tay lại. "Cậu không nên để người ngoài quanh quẩn trong tòa nhà văn phòng mà không có ai theo cùng, Park Jimin."

Việc gọi cả tên lẫn họ của anh còn đáng báo động hơn tất cả, Jimin không nói năng gì. Thật ra anh thậm chí không biết Namjoon đang nói về chuyện nào và anh đang rà soát lại trong trí nhớ của mình.

"Tôi nhận ra Hoseok là một tên hống hách," Namjoon tiếp tục, "nhưng đó không phải là lý do. Nó là một rủi ro trong bảo mật. Cậu hiểu chứ?"

"Oh," Jimin nói, đám sương mù trong đầu anh đột nhiên tan biến. "Ừm, vâng. Tôi xin lỗi."

"Cậu đang đứng trong hàng ngũ được cân nhắc thăng chức," Namjoon nghiêm túc nói. "Và cậu xứng đáng được như thế, nhưng đây là một bài học mà cậu tốt nhất nên thuộc lòng. Thật khó để đưa ra lời từ chối nhưng đôi khi nó cần thiết. Đôi khi nó là mấu chốt. Cậu và Jeongguk nên tìm hiểu sự khác biệt giữa những gì mình muốn và những gì mình cần."

"Tôi hiểu," Jimin nói. Anh cầm cốc cà phê của mình chặt hơn và nhìn xuống đất, tự hỏi liệu anh đã đánh bay mất những yêu cầu của họ chưa. "Vậy anh sẽ nói không ư?"

Namjoon thở dài và xoay người đi. "Không," anh ta nói, và mỉm cười nhẹ. "Một bài học khác là có những người leo cao hơn cậu trên chiếc thang thăng tiến ha? Cuối cùng, chúng ta vẫn là con người. Nhưng cậu nên biết rằng Yoongi đã bắt gặp Hoseok lang thang trong đại sảnh."

Dạ dày Jimin quặn lại, chắc hẳn Namjoon đã thấy nó trên gương mặt anh. "Tôi đã nói với Yoongi rằng cậu ta đi cùng tôi. Nhưng nó không thể xảy ra lần nữa. Okay? Không xảy ra chuyện gì tệ hại cả, nhưng khả năng vẫn còn đó, với một người khác. Đây không phải là cách làm việc mà mọi người mong đợi ở anh."

"Tôi xin lỗi," Jimin nói, khá đau khổ.

"Tôi cũng vậy," Namjoon nói. Anh ta nhìn Jimin đầy ý nhị. "Các yêu cầu đặc biệt từ bộ phận Phân tích sẽ chấm dứt. Hiểu chứ?"

Jimin gật đầu.

"Hãy chắn chắc rằng Jeongguk cũng hiểu rõ," Namjoon nói và bỏ đi mà không chờ đợi thêm câu trả lời nào. Jimin dành vài phút để ổn định bản thân, suy nghĩ về việc Jeongguk nói Namjoon là một con cá mập, có vẻ cậu ấy đã đúng nhưng dường như anh ta không phải loài cá ăn thịt người. Anh ta đã che đậy cho Jimin, có lẽ vì tất cả những chiếc cookie anh tặng trong nhiều năm qua, và ít nhất sự thân thiện của Jimin đã phần nào giúp ích cho anh.

Khi Jimin bỏ nhỏ với Jeongguk rằng họ nên nhẹ nhàng với bộ phận IT hơn, rằng họ không nên hối thúc bất cứ chuyện gì nữa, Jeongguk nhìn anh đầy nghi ngờ nhưng chỉ nhún vai, nói rằng dù sao họ cũng không còn yêu cầu nào khác nữa. Jimin thở phào nhẹ nhõm, và lần tiếp theo anh gặp Namjoon ở sảnh, anh giơ ngón cái với anh ta và được đáp lại, thái độ hòa nhã hớn hở của anh ta đã hoàn toàn khôi phục.

---

Sorry mọi người, bắt đầu trans chương này cũng là lúc mình vừa đổi máy tính khác, nên khi add lại tính năng auto correct trong word đã nhập sai tên Taehyung, nên đã sửa lại và update lại toàn chương này. Xin lỗi mọi người nếu mình đã gây ra bất cứ phiền hà nào T.T

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com