TruyenHHH.com

Trans Kookmin It S You

May mắn thay, những ngày tiếp theo Jimin lại bận rộn với công việc của đại học, cậu đã không có thời gian để thực sự nghĩ về những gì đã xảy ra.

Khi cậu đã có những lúc rảnh, cậu muốn cùng người bạn trai mình hẹn hò. Đó là một khoảng thời gian dài kể từ lần cuối cả hai làm điều đấy, họ đều quá bận rộn với việc ở trường, Jimin là học sinh năm cuối và Jeongguk chỉ vừa lên năm nhất. Nhưng có lẽ điều đó giúp cậu bớt sự căng thẳng và sự thiếu tự tin một chút. Dù sao thì, đó là vào thứ sáu, Jeongguk hoàn thành lớp của em vào lúc 7 giờ, khi mà trời đã trở tối, nhưng điều đó ổn. Jimin thích những buổi hẹn vào buổi đêm.

Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi ngay khi lớp học vừa kết thúc, 5 giờ 30 tối, và cậu gửi cho người bạn trai của mình một dòng tin nhắn.

Kook ω

Hôm nay đi đâu đó đi? Một buổi hẹn thì sao? Lâu lắm rồi không đi đó. Anh sẽ đợi em ở chỗ cũ ở trường em nhé, vì hôm nay anh tan sớm. Gặp em sau :D

Jimin đợi em trả lời trong vòng nửa tiếng, nhưng chắc hẳn Jeongguk đang trong giờ, có lẽ em đã thấy tin nhắn nhưng chỉ là không thể trả lời lại. Cậu quyết định đi đến đấy vì thật sự nó không xa lắm. Cậu thích đi bộ khi trời bắt đầu có hoàng hôn và ngắm nhìn sắc trời chuyển từ vàng đồng sang tím nhạt và tối hẳn. Đó luôn là một khung cảnh tuyệt vời để tận hưởng, và nó khiến cậu nhớ tới Jeongguk. Màu của bầu trời và cảm giác dần dà về cuối ngày mang cho cậu nhiều sự thoải mái như cách Jeongguk luôn mang.

Cậu đến trường Jeongguk lúc trời đã tối, mở điện thoại để kiểm tra nhưng lại không có câu trả lời nào. Và Jimin nhận ra tin nhắn cậu đã chưa được đọc. Nhưng bất kể thế, cậu đi đến phòng lab nơi học sinh ngành công nghệ y học thường lui tới và ngồi đợi trên chiếc ghế dài bên ngoài tòa nhà.

Nhưng trong vô thức, cậu đã ngủ quên, hôm nay là một ngày dài đầy mệt mỏi đối với cậu. May mắn thay, chưa đến nửa tiếng thì cậu đã chợt tỉnh giấc, vừa đúng giờ, Jeongguk sẽ tan ngay thôi.

Ba mươi phút nữa trôi qua, và Jimin chắc chắn mọi người đều đã ra về, nhưng cậu lại chẳng thấy bóng dáng người kia đâu, tin nhắn vẫn chưa được xem.

Ngay khi cậu vừa định rời đi và đợi em ấy ở nhà, cậu lại thấy có hai người đi ra từ phòng lab. Jimin có thể nhận ra em dù ở bất cứ đâu. Đó là Jeongguk, nhưng em đang ở với ai đó. Cậu càng chắc chắn đó là Jaeya bao nhiêu, điều đó lại khiến cậu thất vọng bấy nhiêu.

Jimin có thể thấy cả hai khá rõ từ phía này, nhưng họ thì không vì chỗ Jimin đang đứng bây giờ đang bị bóng tối che phủ mất. Dù vậy, cậu không thể nghe cả hai đang nói gì. Cậu chỉ đứng đợi vì trông cả hai có vẻ như đang nói chuyện. Nhưng sau đó Jaeya bước đi và Jeongguk đi sau cô. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, trong một khắc cả hai trông như đang cãi nhau và ngay ở giây tiếp theo, tay của Jaeya lại đang vòng quanh vai của Jeongguk và cô nhón chân lên để...hôn em ấy.

Jimin như xé xác mình trong cơn đau và cậu quay lưng lại trước khi khung cảnh đó xảy ra. Và kể cả khi cậu cảm thấy như tim mình đã nát tan thành từng mảnh trong lồng ngực, cậu cố gắng bước đi.

Cậu không biết mình đang đi đâu, nhưng chân thì vẫn cứ bước, bước và bước. Đến khi chân mình đã mỏi rã rời, chúng ép Jimin phải dừng lại và ngồi nghỉ ở một thềm đá ven đường. Với đôi chân run rẩy, cậu cố ngồi xuống một cách chậm rãi, thầm mong rằng chân cậu sẽ không đổ xuống và cậu sẽ không ngã. Jimin cố gắng lấy lại từng hơi thở của bản thân khi đã hoàn toàn an tọa ở bậc thềm.

Jaeya là một người bạn thân của Jeongguk. Cả hai đã gặp nhau từ trước khi Jimin gặp em, cả hai thân thiết đến mức mọi người nhầm cả hai là một cặp.

Jeongguk luôn được bao quanh bởi quá nhiều người muốn em, nhưng Jimin không phải kiểu người hay ghen. Kể cả thế, cậu có mắt, cậu có thể thấy cách Jaeya nhìn Jeongguk, hơn một người bạn. Nhưng người kia thì luôn mù tịt về việc đó, em luôn nhanh chóng phủ nhận việc em ấy và Jaeya có gì đó hơn bạn, và luôn khẳng định lại rằng em đang hẹn hò với Jimin. Điều đó mang đến cho Jimin chút niềm tin, nhưng cậu vẫn luôn hoài nghi rằng bản thân có phải là nửa kia của Jeongguk hay không.

Jimin đã phải chịu đựng một khoảng thời gian tệ với việc quá ảm ảnh về ngoại hình của bản thân, hay là cách anh tự nhìn nhận mình trước đám đông. Cậu luôn tự trách bản thân về đôi má tròn, cặp mắt một mí hay nước da hơi nâu nhẹ của mình. Khi lớn lên, cậu luôn phải hứng lấy những lời bình không mời từ người lạ, thậm chí là bạn của cậu, về ngoại hình của cậu. Họ bảo rằng cậu thì thu hút đấy, nhưng nên giảm cân đi vì cậu quá béo. Và Jimin là một người trẻ, luôn khao khát sự công nhận từ người khác, cậu nghe theo họ. Cậu giảm một lượng cân đáng kể trong vòng ba tháng. Đầu tiên, cậu bắt đầu tập thể dục và cắt giảm phần ăn của mình, mà không nhận ra rằng cậu đã từ bỏ bữa trở thành không ăn bất cứ thứ gì. Nhưng dù sao thì nó cũng đáng. Jimin đã nhận được sự khen ngợi từ bạn bè. Họ nói rằng cậu trông ổn hơn, cậu trông chưa bao giờ nóng bỏng hơn thế, mảnh mai và mạnh mẽ. Jimin yêu những lời khen, chúng khiến cậu cảm thấy bản thân mình tốt hơn vì thế cậu tiếp tục những gì bản thân đang làm.

Nhưng sau đó lại có kẻ bảo rằng cậu trông ốm yếu như bị bệnh, rằng cậu nên ăn thêm và tăng thêm vài cân. Và mọi thứ lại quay về nơi xuất phát từ khi đó. Cậu vừa chỉ mới khôi phục lại tinh thần sau những lần vấp ngã thì giờ đây họ lại đẩy anh quay về nơi kinh khủng ấy một lần nữa. Thay vì nghe lời họ, cậu bắt đầu bỏ đói chính mình và sụt thêm càng nhiều cân nữa. Cậu từ chối ăn kể cả khi dạ dày đang thắt quặn lại, cậu muốn nôn nhưng chẳng có gì thoát ra bởi cậu chẳng nhớ đâu là lần cuối cậu ăn nữa.

Một năm sau, Jimin đã dần trở nên tốt hơn. Cậu đã có thể ghim vào đầu mình những suy nghĩ tích cực và quan tâm tới bản thân và sự xinh đẹp của mình nhiều hơn. Mãi nghe theo lời của người khác chưa bao giờ mang lại ích lợi gì cho cậu cả, nó độc hại và tàn phá cơ thể cậu theo thời gian. Cậu tập ăn một cách bổ dưỡng và tập thể dục ba lần một tuần mỗi khi lịch trình bận rộn của cậu cho phép. Đôi lúc, Jimin cũng cảm thấy tội lỗi mỗi lần cậu ăn gì đó, nhưng cậu luôn nhắc nhở bản thân rằng cậu cũng cần quan tâm về bản thân mình một chút. Cậu tăng lên lại vài cân, nhưng cặp má phúng phính kia đã biến mất, thay vào đó là một khuôn xương hàm sắc bén và hoàn hảo. Cậu vẫn có cơ bụng, nhưng cậu không còn rõ nét như trước đó. Và cậu luôn nhắc nhở bản thân rằng điều đó đã là quá ổn rồi. Cậu thích bản thân cậu hơn theo cách này, nhưng cậu chưa thật sự thỏa mãn hoàn toàn. Cậu vẫn chưa có sự tự tin, cậu chưa bao giờ có.

Vì thế mỗi khi Jimin thấy một cô gái xinh đẹp bám lấy Jeongguk, bất kể là loại tự tin gì của cậu đều cũng vỡ nát.

Jaeya xinh đẹp, vòng eo thon, da trắng, mắt to và một cơ thể cân đối. Cô là tất cả những gì mọi người muốn có. Jaeya là tất cả những gì Jimin không có, những gì cậu sẽ không bao giờ có.

Thời gian đầu của mối quan hệ, cậu đã vô cùng thiếu an toàn, thậm chí cậu còn thuyết phục bản thân rằng cậu chỉ là một kẻ tạm bợ, rằng Jeongguk sẽ tìm được một người tốt hơn để thay thế cậu, một người xứng với em hơn. Nhưng khi mối quan hệ tiếp tục, những mối lo đó đã được giảm đi vì sự trấn an liên tục của Jeongguk, cho đến bây giờ, em ấy chưa bao giờ làm bất cứ điều gì khiến cậu phải hoài nghi. Nhưng có một giọng nói trong đầu Jimin văng vẳng hết lần này đến lần khác rằng cậu không nên vui mừng, rằng Jeongguk rồi sẽ chán cậu thôi.

Cậu là một người nhàm chán, cậu chẳng làm được gì ngoài việc đọc sách, làm bài tập và xem phim. Cậu chẳng thật sự xinh đẹp, chỉ là một gương mặt phổ thông. Jimin cũng chẳng giỏi chuyện chăn gối, cũng không thể làm bạn trai mình thỏa mãn một cách hoàn toàn. Vào lần đầu tiên của họ, Jimin đã rất ngại ngùng, và cậu đã khóc vì cậu nghĩ mình quá thiếu kinh nghiệm và chẳng thể đáp ứng được người kia. Jeongguk là bạn trai đầu tiên, là tình yêu đầu tiên- em là quá nhiều lần đầu tiên của cậu. Jimin cũng không phải kiểu người hoang dại, tất cả những lần làm tình đều là những lần bình thường và lí do là vì cậu sẽ bản thân sẽ phá hỏng mọi thứ.

( Ở đây tác giả sử dụng "vanila" sex là loại tình dụng thông thường, có sự đồng thuận của cả hai và không có các loại kink hay công cụ khác)

Jeongguk chưa bao giờ nói điều gì làm đau cậu. Em là một người bạn trai tinh tế và tốt bụng, em đã nói với Jimin hàng vạn lần rằng cậu là người xinh đẹp nhất mà em để mắt tới, là tất cả những gì em muốn. Em luôn nói rằng em yêu Jimin vì cậu là chính cậu, và em muốn là của cậu mãi mãi.

Nhưng hẳn là Jeongguk khao khát một điều gì đó thu hút hơn, đúng chứ? Một người thú vị hơn.

Một người như Jaeya.

Jeongguk chắc chắn nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ vui vào thời gian đầu. Nhưng Jimin không có nhiều bạn, cậu là một kiểu người ngu ngốc và thiếu kinh nghiệm. Và khi cảm xúc đó phai đi, nó thật dễ dàng để vứt Jimin đi, như chính cậu là một bao rác.

Cậu tựa lưng lên một bức tường, rút chân lại vào lòng và để mọi thứ đi theo cảm xúc. Cậu không quan tâm mình đang bật khóc nức nở, không quan tâm rằng những người đi đường đang nhìn cậu chầm chầm và đánh giá cậu vì sự kì quặc của cậu. Nhưng cậu sẽ cho bản thân quyền mặc kệ vì, con mẹ nó, điều đó có đau. Hai bên tay áo sweater giờ đã ướt sũng vì nước mắt, tóc cậu thấm mồ hôi dính vào trán, cậu đang nắm chặt bàn tay để những chiếc móng nhỏ bé mình găm vào bàn tay lạnh ngắt. Ngực câu nặng trĩu, và cậu cảm thấy như bản thân phải đuổi theo chính mình để giành lại từng hơi thở.

Cậu nên sớm nhận ra thay vì cứ tin rằng một người tuyệt vời như Jeongguk, người có thể có bất cứ ai cậu muốn, lại thật lòng yêu một kẻ như cậu.

Jimin mất một khoảng thời gian khá lâu để ngừng khóc, kể cả khi dứt hẳn, cậu vẫn còn những lần nấc cục và cách thở khó khăn. Lề đường bây giờ đã vắng lặng hơn, đã có ít người đi đường hơn. Từng cơn gió của khí trời khiến cậu run rẩy, làm răng cậu lập cập vì sự lạnh lẽo. Cậu mở điện thoại để kiểm tra thời gian 9:22pm. Cậu đã dành 2 tiếng đồng hồ khóc lóc bên vệ đường nhưng rốt cục vẫn cảm thấy nặng nề, như thể có tảng đá đè nén lên ngực cậu. Nhưng trước khi tắt máy, cậu nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Jeongguk, và kể cả chỉ phải nhìn tên em trên màn hình thôi cũng đủ khiến cậu bật khóc một lần nữa.

Nhưng không may thay, cậu vẫn phải về nhà. Cậu không còn nơi nào để đi, và cậu cũng chẳng muốn làm phiền ai. Trừ khi cậu muốn ngủ ngoài lề đường và chết đi vì cóng thì cậu nên về nhà.

Cậu chẳng biết mình phải đối mặt với Jeongguk như thế nào khi về nhà, cậu thật sự không biết. Điều này khiến cậu phát điên khi nghĩ tới.

Cậu đã đứng trước cửa nhà gần một tiếng trước khi dùng chìa khóa mở cửa vào. Trước khi cậu có thể bước vào hành lang của căn hộ, Jimin đã được nhấc bổng lên bằng một cái ôm gấp gáp.

"Anh đã ở đâu? Em tìm anh ở khắp mọi nơi. Đã qua 1 giờ rồi. Anh có biết em lo lắng như thế nào không?" Jeongguk nói một cách gấp ráp, em đã không thể sắp xếp từ ngữ của mình. Em ấy trông thật sự lo lắng - lo lắng đến phát điên.

Jimin phát nôn. Chẳng phải Jaeya đã ở chính xác vị trí này 1 tiếng trước sao? Cô ta đã nằm ngay trong lòng em.

Bằng tất cả sức lực hiện tại, cậu thành công đẩy Jeongguk ra khỏi người mình.

Jimin đã nghĩ đến một loạt cách anh sẽ phản ứng khi gặp Jeongguk. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ tát thẳng vào mặt Jeongguk hoặc hét lớn vào mặt em và làm ầm ĩ mọi thứ lên. Nhưng cậu chỉ đứng đó, bất động, mắt nhìn thẳng vào em như thể cậu đang muốn mở khóa tâm hồn người trước mặt vậy.

"Baby, có gì không ổn sao?" Jeongguk nói một cách bối rối và đau đớn, như thể em có quyền được như vậy. Như thể em chẳng ôm ai đó vào lòng sau khi nói yêu cậu vậy.

"Không có gì" Là tất cả những gì cậu có thể nói, với chất giọng khàn khàn. Và cậu mong rằng điều đó sẽ không nói lên rằng cậu đã khóc đến khi khô cả cổ.

"Baby-" Jeongguk nắm lấy tay Jimin nhưng cậu đã giật nó lại nhanh như thể chạm da vào lửa.

"Anh không muốn nhìn thấy em xung quanh anh nữa" Cậu tức giận nói lớn and Jeongguk trông kinh ngạc nhưng em ấy đã để cậu đi.

Jimin tiến nhanh vào phòng tắm và khóa mình ở đấy.

Cậu không biết bản thân đã dành bao lâu để khóc trong phòng tắm, nhưng khi cậu bước ra, Jeongguk đang ngay ngồi trước cửa, và ngủ gật. Chân em co lại vào lòng và đầu em đang tựa trên tay em. Tim Jimin bỗng nhói lên vì đau, nó phản bội cậu.

Jimin đóng cửa lại và đánh thức Jeongguk.

"Anh tắm xong rồi hả?" Giọng em líu nhíu vì còn say ngủ. Jimin mặc kệ em ấy và đi ngang qua. Cậu chỉ muốn ngủ. Jeongguk đi theo cậu như một chú cún lạc chủ.

Jimin ngồi xuống ở góc giường, quay lưng lại với Jeongguk và nằm xuống ở tít một cạnh giường, cậu mong rằng điều này có thể nhắc Jeongguk rằng cậu không muốn nói chuyện và cũng không muốn nghe điều gì. Jimin cảm thấy giường cạnh Jeongguk lún xuống, nhưng chẳng có hơi ấm nào đến từ phía cậu. Sau tất cả, Jeongguk chưa bao giờ không tôn trọng mong muốn của Jimin, kể cả đó sẽ là không được động vào người Jimin.

Jimin chỉ muốn trái tim đang rỉ máu này nghỉ ngơi. Cậu muốn thiếp đi và ngày mai cậu muốn quyết định nơi mình sẽ ở sau khi rời khỏi nơi này. Nhưng có một điều cậu chắc chắn, cậu không thể ở nơi cậu không muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com