Trans Kookmin Circuit
Trong hàng ghế sau của một chiếc taxi lao vun vút qua màn đêm ẩm ướt, Jimin tựa đầu vào cửa kính lạnh buốt và hồi tưởng lại."Hôm qua Namjoonie huynh đã cảm ơn anh," Jimin nói, mắt nhìn lên trần nhà ốp gỗ trong phòng tập. Một bóng đèn đã hỏng, và những vòng tròn tối màu loang lổ do một vết dột cũ hiện lên trên trần."Vì chuyện gì?" Jungkook hỏi.Cả hai nằm dài trên sàn nhà, điều này có hơi mất vệ sinh, nhưng cũng không tệ hơn việc dùng nhà tắm trong ký túc xá, nơi mà dù họ đã cố gắng dọn dẹp, vẫn không bao giờ thực sự sạch sẽ, trừ khi Hoseok thương tình và lôi ra đôi găng tay dài cùng bàn chải cọ mà mẹ anh đã gửi trong một hộp quà."Huynh ấy nói rằng anh có ảnh hưởng tốt đối với em," Jimin vừa nói vừa cười khẩy. "Rằng từ khi anh gia nhập, em đã tập luyện nghiêm túc hơn."Jungkook mỉm cười. Jimin không thể nhìn thấy nụ cười ấy ngoài hình ảnh phản chiếu qua gương, nhưng ngay cả thế, biểu cảm đó vẫn thật sáng chói — thật rạng ngời."Nếu họ biết được anh đang làm em sa đọa thì sao nhỉ," Jungkook nói. Rồi cậu nghiêng người sang bên, quay lưng lại Jimin, như thể bản thân cũng ngạc nhiên với sự táo bạo của chính mình.Khi chỉ có hai người, họ nói chuyện với nhau không cần giữ lễ nghĩa và buông bỏ chất giọng Seoul cứng nhắc.Có lẽ, Jimin nghĩ, đó là lý do Jungkook dần mang cảm giác thân thuộc như là nhà đối với anh.Anh đảo mắt, dù biết rằng Jungkook không thể thấy. Đồng hồ tích tắc nhẹ nhàng. Đã qua nửa đêm. Đã từng có lúc Jungkook sẽ không ở lại muộn đến vậy. Đã từng có lúc Jungkook bây giờ đã ở nhà, nằm trên giường ngủ.Nhưng cậu không ở đó vì cậu đã chọn ở cạnh Jimin.Điều đó khiến Jimin cảm thấy kỳ lạ, vui mừng nhưng cũng đầy tội lỗi. Jungkook vẫn đang lớn; cậu ấy cần giấc ngủ của mình."Em thật sự nghĩ vậy sao?" Jimin hỏi."Hả?"Jungkook lại lăn người nằm ngửa, vươn tay ra như một chú sao biển."Em thật sự nghĩ anh làm em sa đọa sao?"Jungkook lắc đầu. "Không," cậu nói. "Không đâu. Đó chỉ là một câu đùa thôi. Em thật sự không có khiếu hài hước.""Em hài hước mà," Jimin phản bác, dù thật ra Jungkook có kiểu hài hước khá kỳ quặc và đôi khi khó hiểu.Jungkook vươn tay ra. Ngón tay cậu lướt nhẹ qua cổ chân của Jimin, khoảng da nhỏ giữa gấu quần thể thao và phần trên đôi tất của anh. "Jimin," Jungkook gọi.Jimin nuốt khan. "Gì vậy, Jungkook?""Anh có nghĩ chúng ta nên nói với họ không?"Jimin nhắm mắt lại. Anh không cần phải hỏi "ai"."Không phải công ty," Jungkook nói nhanh. Giọng cậu vang vọng trong căn phòng trống rỗng. "Chỉ là các huynh thôi. Chỉ Namjoon huynh thôi, có lẽ vậy."Niềm tin của Jungkook dành cho Kim Namjoon thật không thể lay chuyển.Jimin muốn phản đối rằng không có gì để nói cả. Jungkook chỉ muốn biết cách hôn, và Jimin đã chỉ cho cậu, dù bản thân anh cũng không phải là chuyên gia. Chuyện đó không khác gì những bài học nhảy mà anh học được từ Hoseok huynh.Ngoại trừ việc sự thật không phải như thế.Nó đã từng đúng, nhưng bây giờ thì không.Giờ đây, nếu không cẩn thận, Jimin thấy mình muốn nhiều hơn thế. Muốn làm những điều điên rồ, như khiến Jungkook cười, như luồn tay qua mái tóc của Jungkook. Như muốn nắm tay cậu ấy.Jimin biết điều đó có nghĩa là gì. Anh biết rằng cảm giác này khác biệt, sâu sắc hơn bất cứ thứ gì anh từng cảm thấy với người bạn gái ở Busan.Nhưng họ đang luyện tập để trở thành idol. Jungkook sẽ debut, và nếu có ai đó ngoài vũ trụ đang lắng nghe những lời cầu nguyện mà Jimin thành tâm khẩn cầu mỗi đêm, thì anh cũng sẽ được debut.Anh lật người nằm sấp, chống khuỷu tay lên. Jungkook vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cậu ấy trông thật trẻ."Giấc mơ của em là trở thành idol, đúng không?" Jimin hỏi.Jungkook nhíu mày. "Tất nhiên," cậu nói, nghe có chút bực dọc.Jimin im lặng trong giây lát. Anh ước gì mình có được một phần nhỏ sự khéo léo trong lời nói của Namjoon, một chút sâu sắc của Yoongi, một ít lòng trắc ẩn của Seokjin, sự tử tế của Hoseok, hay sự thẳng thắn của Taehyung.Nhưng anh không có bất cứ thứ gì trong số đó và không có lời nào để diễn tả điều anh muốn nói: rằng anh đang sợ hãi."Đúng vậy," cuối cùng anh cũng lên tiếng, hy vọng Jungkook nghĩ rằng giọng nói nghèn nghẹn của mình là do mệt mỏi. "Trở thành idol là giấc mơ của em. Đó cũng là giấc mơ của anh. Nếu bây giờ chúng ta nói ra..."Anh không thể nói hết câu; điều đó quá tàn nhẫn, quá có khả năng trở thành sự thật.Jungkook vẫn nhìn lên trần nhà. Cậu chớp mắt, lồng ngực khẽ phập phồng. Trông cậu rất mệt. Nếu cậu ngủ quên, Jimin sẽ phải đánh thức cậu. Có thể cậu đang thiếp đi. Có thể toàn bộ cuộc trò chuyện này chỉ là một giấc mơ mộng mị do kiệt sức và căng thẳng gây ra."Sau khi chúng ta debut," Jungkook nói chậm rãi, tìm kiếm từ ngữ một cách cẩn thận. "Sau khi chúng ta debut, thì hãy nói."Jimin không nói gì. Jungkook quá chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ ổn thỏa, quá ngây thơ và kiên quyết với niềm tin trẻ con này. Còn Jimin thì không chắc — không chắc về công ty, không chắc về Kim Namjoon, và cũng không chắc về chính bản thân mình.Jungkook ngồi dậy và nhích lại gần Jimin, ngồi cạnh anh. Cậu tìm tay Jimin và đan ngón tay của họ vào nhau. Gần đây Jungkook vừa lớn thêm một chút. Cậu giờ đã cao hơn Jimin, và bàn tay cậu cũng to hơn tay Jimin — một tiếng vọng ngược từ tương lai mà Jimin tha thiết hy vọng mình sẽ được nhìn thấy.Hai bàn tay đẫm mồ hôi áp vào nhau, Jungkook nằm xuống. Cậu áp mặt vào bờ vai trần của Jimin. Jimin nuốt khan."Sau giấc mơ này," Jungkook nói, giọng cậu nghẹn lại."Sau giấc mơ này," Jungkook nói. "Sau giấc mơ này, chúng ta sẽ có một giấc mơ khác, đúng không?"Jimin cười, cố che giấu sự bất an của mình. "Ừ," anh nói. "Chúng ta sẽ có một giấc mơ khác."Trong thâm tâm, Jimin không thực sự tin rằng anh sẽ có được ngay cả một giấc mơ."Tốt rồi," Jungkook nói, và cậu mỉm cười, khuôn mặt vẫn che đi một nửa, rồi siết chặt tay Jimin. Jimin siết lại. Anh xoay người nằm nghiêng, kéo Jungkook lại gần để đầu Jungkook gối dưới cằm mình. Anh vòng tay ôm lấy Jungkook."Giấc mơ thứ hai của em," Jungkook nói, "em muốn — anh biết rồi mà."Jimin mỉm cười. Anh không thể không làm vậy. "Ừm," anh nói. "Anh biết. Anh cũng vậy, Jungkook à."Đầu Jimin va vào cửa kính xe. Xe vừa chạy qua một ổ gà. Tài xế chửi thề. Sự ngọt ngào mơ màng của ký ức tan biến.Sương mù và bóng tối bao phủ bên ngoài. Đêm khuya mờ nhạt. Jimin nuốt khan, bấm đầu ngón tay vào đùi. Anh cảm thấy ngớ ngẩn. Thấy sai lầm và sợ hãi trong chuyện này. Sự chắc chắn ban đầu đã rời bỏ anh. Một nửa anh muốn bảo tài xế quay xe lại. Đưa anh đến một địa chỉ khác, chỉ để về nhà. Jungkook đang bận, dù đã mời anh đến, và tình trạng như hiện tại cũng không hẳn là quá tệ.Jimin đã quá quen với việc không đạt được điều mình mong muốn.Nhưng đã quá muộn. Kia rồi, ngay góc đường, tòa nhà Big Hit hiện ra, logo nổi bật. Tài xế dừng xe bên kia đường. Jimin trả tiền, bước xuống. Jungkook đã chỉ anh cách đi vào từ cửa sau, nhưng anh vẫn cảm thấy như mình đang đột nhập. Anh nhấn chuông, đưa tên mình ra, chờ đợi bị từ chối.Nhưng không. Tiếng khóa bấm mở, và Jimin bước vào sảnh mát lạnh, mờ tối. Bảo vệ lấy thẻ căn cước của anh, đăng ký tên rồi đưa anh một thẻ khách. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, nét mặt khó đoán và dường như không hề bất ngờ khi có vị khách đến muộn thế này.Anh tới rồi.Jungkook đã dặn Jimin cách đến studio nơi cậu đang làm việc đêm nay. Đi lên tầng năm, rẽ trái. Đó sẽ là phòng duy nhất có đèn sáng. Jimin bước vào thang máy. Anh cảm thấy lạ. Hơi run rẩy. Tòa nhà này khác hẳn nơi anh từng luyện tập, nơi đó thật đơn sơ và thoải mái. Nơi này lại phô trương sự giàu có và thành công; anh không chắc các thực tập sinh ngày nay chịu đựng nó bằng cách nào. Anh sẽ cảm thấy rất lo sợ.Những nút bấm trên bảng điều khiển lần lượt sáng lên khi thang máy đi lên. Một. Hai. Ba, rồi bốn.Thang máy dừng lại nhẹ nhàng, cửa mở ra. Hành lang yên ắng, mang vẻ bình thường. Jimin rẽ trái. Cánh cửa đầu tiên đóng lại và tối om. Cửa thứ hai cũng vậy. Ánh sáng lọt ra từ khe dưới cánh cửa thứ ba.Đây rồi.Jimin nhắm mắt, gõ cửa.Không có tiếng trả lời.Anh đến nhầm chỗ rồi sao? Trời ơi. Anh không nên ở đây. Anh đang nghĩ gì vậy? Jimin nuốt khan, kiểm tra điện thoại; không có tin nhắn nào từ Jungkook.Vậy anh nên đi. Đây là một ý tưởng tồi.Cánh cửa mở ra.Jimin ngước lên, chuẩn bị nói, chuẩn bị —Nhưng đó không phải Jungkook."Park Jimin?" Kim Seokjin hỏi, có vẻ không chắc chắn."Ah, Seokjin-ssi," Jimin nói một cách ngượng ngùng, cố giữ giọng thật lịch sự, cảm giác trong lồng ngực dâng lên thứ gì đó giống như sợ hãi. "Chào anh. Anh trông rất ổn.""Này," Seokjin đáp, nhíu mày. "Gì mà 'Seokjin-ssi'?" Anh ấy nheo mắt. Anh ấy trông vẫn giống hệt như trong ký ức của Jimin hơn là Jungkook, nhưng thậm chí cả ký ức cũng gợi lên một vẻ ngoài khiến người ta giật mình vì quá điển trai. Anh ấy vừa hoàn thành nghĩa vụ quân sự năm tháng trước, nhưng tóc anh đang mọc lại, hơi cứng cáp. "Sao lại chào huynh thế hả?"Jimin vội lùi lại một bước, nhưng không đủ nhanh. Seokjin đã ôm chầm lấy anh. Cái ôm thân thiện nhưng không kéo dài quá lâu. Sau đó, Seokjin lùi lại, tay vẫn đặt trên vai Jimin."Jimin à," anh ấy nói, lắc đầu, giọng pha chút kinh ngạc. "Thật tốt khi được gặp lại em."Jimin mỉm cười. Anh cảm thấy kỳ lạ. Trong tâm trí mình, anh đã hình dung khoảnh khắc này rõ ràng đến từng chi tiết. Anh đứng dưới ánh đèn, run rẩy, đối diện với những hình bóng cao lớn, đáng sợ của những người từng là bạn mình.Nhưng nó không giống chút nào. Seokjin mặc một chiếc áo len màu xanh lam. Nó mềm mại và có mùi giống loại nước xả vải mà Jungkook thường dùng. Có lẽ Big Hit có chương trình giảm giá cho nhân viên. Seokjin đứng sang một bên, nhường lối cho Jimin bước vào studio, nó nhỏ hơn anh nghĩ nhưng lớn hơn các phòng thu họ từng dùng khi anh còn là thực tập sinh. Nội thất khá đơn giản: một chiếc ghế sofa da đen, vài chiếc ghế văn phòng, một bàn làm việc lớn, những chiếc poster được đóng khung treo trên tường. Jimin nhận ra chiếc hoodie của Jungkook và chiếc túi đựng máy ảnh cũ kỹ mà cậu ấy luôn mang theo bên mình.Seokjin ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, xoay lại để nhìn Jimin, người đã rụt rè ngồi xuống ghế sofa."Thật tốt khi gặp lại anh, Seokjin huynh," Jimin nói, mỉm cười. "Um. Jungkook có nói với anh...?"Seokjin phì cười, có vẻ thích thú. "Jungkook nói với anh là có một người bạn sẽ đến." Anh ấy lắc đầu. "Thằng bé không nói đó là em."Jimin mỉm cười. Anh không thể nhịn được.Jungkook đã giữ bí mật của Jimin, ngay cả khi việc giữ bí mật đó không còn ý nghĩa gì nữa."Ah," Seokjin nói. "Anh luôn thích nụ cười đó của em."Jimin lập tức nghiêm mặt, ngượng ngùng. Cảm giác thật kỳ lạ, như thể mọi thứ trở lại như xưa. Nhớ lại khi Seokjin là người huynh tốt bụng nấu ăn cho họ, người vui vẻ để Jimin giúp đỡ trong việc tập nhảy chỉ để anh cảm thấy mình có ích. (Jimin biết đó là điều Seokjin đang làm, và anh cảm thấy tốt hơn. Anh đã rất trân trọng cử chỉ đó vào thời điểm ấy; giờ nghĩ lại, nó tử tế đến mức nếu nghĩ quá nhiều, anh sẽ lại xúc động muốn khóc.)"Chắc anh vui lắm khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự," Jimin cố nghĩ ra chuyện gì để nói. "Jungkook đã rất háo hức khi anh xuất ngũ. Đó là tất cả những gì em ấy nói đến."Seokjin nhướng mày. "Vậy là em và Jungkook đã liên lạc được một thời gian rồi?"Chết tiệt. Jimin gật đầu, cắn môi."Nhưng không phải... không phải từ khi em rời công ty, đúng không?"Jimin lắc đầu. "Không," anh nói. "Không. Um. Thật ra bọn em tình cờ gặp lại trên tàu, hai năm trước vào dịp Chuseok. Chỉ là ngẫu nhiên thôi.""Hử," Seokjin nói. "Thật không ngờ. Xác suất đó là bao nhiêu cơ chứ?" Jimin gật đầu. Mọi thứ vẫn giống như một giấc mơ mà anh chưa tỉnh dậy.Seokjin quan sát Jimin, ánh mắt chăm chú nhưng đầy thân thiện. Jimin tự hỏi anh ấy thấy điều gì; anh vẫn đủ giống với trước đây để Seokjin nhận ra, nhưng dù sao — mười năm là một khoảng thời gian rất, rất dài. Khi Seokjin nói tiếp, đó không phải những câu hỏi mà Jimin nghĩ anh ấy sẽ hỏi: Tại sao em không liên lạc lại với mọi người? Dạo này em làm gì? Em sống thế nào trong suốt mười năm qua?Thay vào đó, Seokjin nói, "Em biết không, anh nghĩ mình đã thấy một tia sáng nhỏ trong mắt Jungkook vài tháng gần đây. Ý anh là, thằng bé lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, nhưng nó có vẻ khác biệt kể từ khi anh xuất ngũ.""Khác biệt?" Jimin nhíu mày."Điềm tĩnh hơn," Seokjin nói. "Như thể thằng bé đã tìm thấy thứ mà mình đang tìm kiếm."Má Jimin thoáng ửng hồng. "Không phải..." Anh khựng lại. Cố gắng thu xếp lại suy nghĩ. "Thật vậy sao?"Seokjin gật đầu. "Jungkookie luôn là một đứa trẻ ngoan," anh ấy nói. "Nó luôn làm việc chăm chỉ, và gần như giỏi hơn bất cứ ai trong mọi thứ mà nó thử sức, nhưng anh luôn lo lắng, em biết đấy?"Jimin lắc đầu. Anh không biết. Anh có thể nghe thấy tiếng nhạc, rất nhỏ, phát ra từ cánh cửa ngăn cách căn phòng chờ này với studio bên trong."Anh luôn lo rằng nó còn quá trẻ," Seokjin nói, lắc đầu. "Thằng bé đã đi khắp thế giới mà chẳng có cơ hội làm một học sinh cấp ba bình thường."Jimin gật đầu. "Em ấy thật sự là một người tốt," anh nói, hơi bối rối trước ý đồ mà Seokjin đang muốn truyền tải.Seokjin lại cười. Tiếng cười của anh ấy có chút ngốc nghếch. Jimin suýt nữa quên mất điều đó: tiếng cười vụng về, cùng với những trò đùa tệ hại của anh."Nó là một người rất tốt," Seokjin nói, "nhưng giờ thì thằng bé đang hạnh phúc, và anh không chắc điều đó sẽ dễ dàng, nhất là sau khi thằng bé công khai (comeout) với bọn anh.""Em ấy đang hạnh phúc sao?"Seokjin nhún vai. "Ừ thì, nó cứ lén lút trốn vào một góc để nhắn tin cho ai đó với một nụ cười ngớ ngẩn trên khuôn mặt," Seokjin nói. "Trông có vẻ khá hạnh phúc đối với anh."Jimin gật đầu. Một cảm giác kỳ lạ nhưng ấm áp len lỏi trong anh. Anh nhắm mắt lại. Jungkook đã thổ lộ với anh. Đấm một người đàn ông vì anh! Jimin vẫn còn nhớ rõ những vệt máu đỏ, màu đỏ nhất mà anh từng thấy.Nhưng chuyện đó từng có cảm giác như một sự giả dối. Sai lầm. Một lời nói dối. Anh không tin Jungkook. Làm sao anh có thể tin được? Jungkook lúc đó không thật lòng. Không hoàn toàn. Cậu ấy đang tìm kiếm một câu chuyện cổ tích nào đó, một cái kết có hậu, và Jimin biết mình không bao giờ có thể là điều đó đối với bất kỳ ai. Anh biết rằng một tình yêu như thế, một tình yêu biến đổi con người và khiến họ hoàn thiện, là thứ mà anh không có quyền mong đợi.Nhưng Jimin cũng đã sai lầm, trong suốt thời gian qua. Đó không phải là tình yêu lý tưởng. Anh đã hoàn thiện như bản thân vốn có. Jungkook biết điều đó, đã thấy anh trong những khoảnh khắc hạnh phúc lẫn buồn bã. Cậu ấy biết những phần tồi tệ nhất của Jimin, và cậu ấy vẫn không rời đi.Đêm đó giờ đây chỉ còn là một năm xa vời, và nhạt nhòa như một câu chuyện thần thoại kỳ lạ. Jimin không còn chờ đợi tình yêu để chữa lành bản thân mình nữa. Anh tìm thấy nó khi ngồi trên ghế sofa của Jungkook, ăn đồ mang về, xem anime, và thậm chí anh còn không nhận ra."Em trông cũng rất hạnh phúc," Seokjin nhận xét. Anh ấy cố gắng không cười.Jimin gật đầu. "Em muốn được hạnh phúc, em nghĩ vậy. Chúng em không phải... nhưng em muốn như thế."Seokjin giả vờ bật khóc nức nở. "Em phải hứa là anh sẽ được dự đám cưới nhé," anh nói. "Chúng ta chọn tông màu lạnh đi. Nó hợp với màu da của anh hơn."Jimin bật cười. "Không phải..."Cánh cửa mở ra, và Jungkook đang đứng đó.Mệt mỏi. Cậu trông thật mệt mỏi, với quầng thâm dưới mắt và chiếc mũ trùm kéo lên che khuất khuôn mặt. Nhưng khi nhìn thấy Jimin, cậu nở nụ cười rạng rỡ, tươi sáng và đầy niềm vui sướng."Huynh," cậu nói. "Chào anh." Cậu vẫy tay, chỉ lộ ra vài đầu ngón tay khỏi ống tay áo rộng thùng thình của chiếc áo hoodie. Chiếc áo dài gần đến đầu gối. Jimin tự hỏi tại sao cậu lại mang đến đây hai chiếc áo như vậy.Seokjin đứng dậy. Vươn người đầy uy nghi. "Jeon Jungkook!" anh nói. "Chú mày đã giấu diếm điều này!"Jungkook liếc nhìn Jimin, rồi lại nhìn Seokjin. "Xin lỗi, huynh," cậu lẩm bẩm. "Em không muốn...""Là lỗi của em," Jimin nói nhanh. "Em đã bảo em ấy đừng nói gì. Em xin lỗi, huynh. Em không biết anh có còn nhớ em không.""Park Jimin!" Seokjin kêu lên. "Anh cảm thấy bị xúc phạm đấy. Bây giờ em nợ anh thêm một cái ôm nữa."Jimin cười ngượng, đứng dậy và ôm chặt lấy eo của Seokjin. Jungkook lùi lại, nhưng Seokjin nhìn thấy và lắc đầu. "Em không dễ trốn được đâu. Lại đây, Kook à."Jungkook tỏ vẻ bất mãn, nhưng rồi cũng để mình bị kéo vào một cái ôm nhóm hơi vụng về.Seokjin buông họ ra sau một lúc. Jungkook nhăn mũi, vừa khó chịu vừa trìu mến. "Huynh," cậu nói. "Họ cần anh trong studio rồi."Seokjin hít mũi. "Cố đuổi anh đi hả? Anh hiểu rồi." Anh ấy mở cửa vào studio rồi quay lại nhìn. "Anh rất vui vì đã có cơ hội gặp lại em, Jimin à," anh nói.Jimin mỉm cười, một nụ cười thật sự, ấm áp. "Em cũng rất vui, huynh," anh nói.Sau đó, Seokjin đóng cửa lại, để Jimin và Jungkook một mình. Jungkook thả người ngồi xuống chiếc ghế mà Seokjin vừa ngồi. Jimin ngồi ở mép ghế sofa."Huynh," Jungkook nói, mắt mở to và chăm chú dù sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. "Anh ổn không? Có chuyện gì sao?""Anh ổn," Jimin nói. "Jungkook à, anh ổn. Anh..."Những lời nói mắc nghẹn. Chúng đông cứng lại, nghẹn trong cổ họng anh.Jungkook đang chờ, lo lắng và đầy mong đợi. Tay cậu thu lại trong ống tay của chiếc áo hoodie ngớ ngẩn đó. Cậu cắn môi dưới."Huynh," cậu hỏi. "Anh đang say à?"Jimin bật cười mà không định trước, tiếng cười khàn khàn, xù xì. "Không," anh nói. "Ý anh là, anh có uống vài ly trước đó, nhưng anh không say lắm." Anh lắc đầu. "Jungkook, buổi lưu diễn của anh sẽ mở màn trong tuần này."Jungkook gật đầu. Cậu không nhìn Jimin nữa. Cùi chỏ tựa lên đầu gối, mắt cậu dán chặt xuống sàn. Chiếc mũ hoodie tạo nên những bóng đổ kỳ lạ trên khuôn mặt cậu, làm gò má cậu càng thêm sắc nét."Anh biết mọi chuyện thật gấp gáp," Jimin nói, "nhưng nếu em có thể, anh muốn em đến."Jungkook ngước nhìn, đôi lông mày nhíu lại. "Anh muốn em đến sao?" cậu hỏi, chậm rãi. "Em nghĩ... anh không nói gì cả, huynh, nên em nghĩ có lẽ nó sẽ quá...""Náo loạn truyền thông à?" Jimin hỏi, giọng châm biếm.Jungkook gật đầu, hơi bối rối."Anh không quan tâm," Jimin nói. "Anh muốn em đến, Jungkook à. Em có thể dẫn thêm ai đó nếu muốn. Seokjin huynh, hoặc bất kỳ ai em thích."Jimin cảm thấy hơi hoảng loạn lúc này, kiệt sức và lo lắng. Anh muốn Jungkook có mặt, nhưng hơn cả, anh muốn Jungkook cũng muốn đến đó. Lời mời này — đưa ra vào phút cuối trong sự vội vã — thật không công bằng chút nào."Em thật sự rất muốn đến," Jungkook nói chậm rãi, "nhưng em xin lỗi, huynh. Em không thể đến buổi mở màn được. Em phải tham dự một sự kiện của công ty."Jimin gật đầu, nhắm mắt lại. Cảm giác thất vọng chìm xuống. Đó không phải là điều anh muốn sao? Suốt thời gian qua, anh giữ khoảng cách với Jungkook chỉ để không quá gần gũi."Nhưng," Jungkook nói đầy hy vọng, "em biết Seokjin huynh sẽ rất thích đến. Em có thể kiểm tra xem khi nào mọi người đều rảnh, nếu anh có thể giữ vé cho bọn em vào một ngày khác trong tuần." Cậu chu môi. Biểu cảm trông thật ngớ ngẩn trên gương mặt đẹp trai như vậy. "Huynh, em đã rất muốn được xem anh múa. Em không nghĩ là anh sẽ mời em."Cảm giác nhẹ nhõm ùa tới như một cơn sóng. "Anh có thể giữ vé cho em vào bất kỳ đêm nào em muốn," Jimin nói. "Cho anh biết, anh sẽ đưa em vào danh sách khách mời.""Cảm ơn, huynh," Jungkook nói. "Em không thể tin là cuối cùng em cũng được xem anh múa."Jimin khẽ thở dài. "Em đã từng thấy anh nhảy rồi," anh lẩm bẩm.Jungkook cười. "Phải," cậu nói, "nhưng, ý em là, không thật sự. Đó chỉ là mấy thứ ngớ ngẩn của idol thôi."Jimin lắc đầu. "Đừng nói vậy," anh nói. "Không phải mấy thứ ngớ ngẩn của idol. Những gì em đã làm rất khó. Em phải rất đa tài, lo lắng về sự đồng bộ, mặc những bộ trang phục buồn cười và làm tất cả trong khi còn phải hát! Em là một vũ công tuyệt vời, Jungkook à. Anh vui vì em chọn làm idol, vì anh yêu giọng hát của em, nhưng nếu em muốn làm vũ công, em cũng có thể làm được điều đó."Anh đã nói quá nhiều. Anh cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên. Chết tiệt. Đôi má ửng đỏ luôn phản bội lại anh."Huynh," Jungkook nói, đầu nghiêng sang một bên. "Anh yêu giọng hát của em à?"Jimin hoàn toàn đỏ mặt. "Đừng cố gắng tìm lời khen," anh hờn dỗi, đưa tay vuốt tóc ra khỏi mặt.Jungkook xoay nhẹ qua lại trên chiếc ghế văn phòng, lắc lư. Cậu cười rạng rỡ đến mức khiến Jimin cũng muốn cười theo. Nhưng anh còn lại chút tự trọng, nên không làm vậy. Thay vào đó, anh vuốt tóc khỏi mặt mình."Jimin huynh yêu giọng hát của mình," Jungkook nói nghịch ngợm và đầy vui sướng.Jimin đảo mắt, tựa lưng vào ghế sofa, nhưng anh không thể che giấu nụ cười của mình. Cảm giác ấm áp mềm mại từ trước đó giờ đã lan ra, tràn ngập cả cơ thể, đến tận đầu ngón tay. Nó lấp đầy cả căn phòng. Hữu hình, như một bộ lọc Snow đang bao phủ cả hai bằng ánh sáng lấp lánh màu hồng và những trái tim. Jungkook, mệt mỏi và không cạo râu, mặc một chiếc hoodie kỳ quặc dài tới đầu gối, vẫn đẹp theo cách mà Jimin chưa từng thấy ai khác đẹp như vậy. Đẹp trong cả những khuyết điểm của cậu.Ấm áp. Đẹp đẽ. Đây là nơi Jimin muốn thuộc về."Huynh," Jungkook nói, vẫn mỉm cười. "Em định xem một tập One Piece. Ý em là, em biết bây giờ muộn rồi nên nếu anh muốn về cũng không sao, nhưng em định chờ Seokjin huynh xong việc.""Được thôi," Jimin nói, miễn cưỡng, như thể anh thật sự có thể rời đi lúc này.Jungkook tươi cười rạng rỡ. Cậu lục lọi trong túi để tìm iPad rồi ngồi phịch xuống ghế sofa cạnh Jimin. Thật gần. Đủ gần để đùi của cả hai chạm vào nhau. Cậu ấm áp và thơm tho. Jimin cảm thấy mình như bị vấy bẩn bởi mùi thuốc lá và rượu từ quán bar. Anh dịch người ra một chút. Jungkook bật tập phim lên.Cậu kéo mũ áo hoodie ra khỏi đầu, rồi vuốt tay qua mái tóc mình.Mái tóc của cậu."Jungkook." Giọng của Jimin nghe thật lạ lẫm. Như thể nó không thuộc về chính anh. Anh nghe thấy mình nói nhưng không ý thức được việc hình thành những từ ngữ đó. "Tóc em sao thế này?"Tóc của Jungkook — dày và khỏe, ngay cả sau biết bao nhiêu lần nhuộm — giờ đã bị cắt ngắn. Gần như cạo sát da đầu.Jungkook quay lại nhìn anh, mắt mở to. Cậu đưa tay lên đầu sờ thử, như thể với cậu cũng còn lạ lẫm.Phải rồi. Hai người mới gặp nhau chưa đầy một tuần trước, và khi đó tóc của Jungkook vẫn chưa bị cạo.Jungkook nuốt khan, rồi nói, "Em định nói với anh sau đêm mở màn. Em không muốn làm anh phân tâm. Em vừa nhận được giấy gọi nhập ngũ, huynh. Em không định hoãn đâu. Em sẽ đi tháng sau, ngay sau khi trở về từ chương trình thực tế trong rừng."Cảm giác ấm áp, dễ chịu biến mất. Jimin thấy xấu hổ. "Tuyệt quá," anh nói, và chưa bao giờ anh nói điều gì gượng gạo và giả dối đến vậy. "Tuyệt quá, Jungkook à.""Thủy quân lục chiến," Jungkook nói, cười tươi. "Giống như anh."Jimin cười. Anh cảm thấy buồn nôn. Jungkook sẽ nhập ngũ trong một tháng nữa. Một tháng nữa, Jungkook sẽ rời đi."Sao em lại cắt tóc sớm thế?" Jimin hỏi.Jungkook cười. "Em muốn tập làm quen với nó," cậu nói. "Có lẽ nghe hơi ngớ ngẩn, nhưng em muốn chắc là trông nó ổn."Jimin bật cười. Anh không kiềm được. Đó là một điều rất... Jungkook."Trông ổn mà," Jimin nói. "Rất... mạnh mẽ."Jungkook mỉm cười hơi ngượng ngùng, lại đưa tay vuốt tóc. Tóc của cậu rất dày; ngay cả khi cắt sát thế này trông vẫn mềm mại.Một tháng.Jimin nhắm mắt lại."Anh ổn chứ, huynh?" Gương mặt của Jungkook đầy vẻ lo lắng."Ừ," Jimin nói. Anh gật đầu. "Anh ổn." Nhưng thực sự thì không. Anh không thể nói với Jungkook điều đó. Cú sốc giống như bị thả vào một bể nước đá. Mất hết cảm giác ở ngón tay. Tim bị bóp chặt. "Xin lỗi, Jungkook à." Anh tự hào vì giọng mình vẫn nghe gần như bình thường. "Có lẽ lúc nãy anh uống hơi nhiều hơn anh nghĩ. Anh không biết liệu mình có thể xem hết cả tập không."Jungkook nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ. "Được thôi," cậu nói khẽ. "Cũng khá muộn rồi. Chắc ngày mai anh còn phải tập dượt nữa, đúng không?"Jimin gật đầu. "Ừm," anh nói. "Anh nghĩ... anh nghĩ anh nên về thôi." Anh đứng dậy chậm rãi, cảm thấy hơi loạng choạng."Được rồi, huynh," Jungkook nói. Giọng cậu đều đều, nhưng nét mặt đã phản bội cậu. Sự bối rối trống rỗng và đôi môi hơi mím xuống đầy buồn bã."Nhắn anh biết ngày em muốn tới xem biểu diễn," Jimin nói, mỉm cười. "Và cần bao nhiêu vé."Jungkook gật đầu, mỉm cười."Chúc ngủ ngon," Jimin nói, đứng lên."Ngủ ngon, huynh," Jungkook nói, vẫy tay.Jimin mỉm cười, bước ra hành lang tối tăm đơn điệu, và khép cửa lại sau lưng.Anh nhắm mắt và tựa người vào tường, dùng cánh tay chống đỡ.Jungkook sẽ nhập ngũ. Jungkook sẽ rời đi trong vòng một tháng nữa.Ngoài yếu tố thời gian, chuyện này không thể là một bất ngờ. Không thể nào. Jimin luôn biết Jungkook vẫn chưa hoàn thành nghĩa vụ quân sự, và từ góc nhìn của công ty, điều này hẳn là một bước đi đúng đắn. Seokjin đã hoàn thành nghĩa vụ, và Yoongi cũng sắp xong. Nếu Jungkook nhập ngũ ngay bây giờ, ngay sau Taehyung, BTS có thể trở lại quảng bá với sáu người trong chưa đầy hai năm.Hai năm. Sau khoảng thời gian vắng bóng mười năm, điều đó lẽ ra không nên cảm thấy dài như vậy, nhưng với Jimin, nó vẫn thế.Nó giống như vĩnh hằng.Jimin cố gắng đứng thẳng người và bước tới khu thang máy. Bước chân anh nặng nề. Trái tim anh còn nặng nề hơn. Anh bước vào thang máy và chìm xuống, như chiếc cabin đang chìm xuống, vào một vực sâu tối tăm nào đó.Tại sao tối nay anh lại đến đây? Anh muốn điều gì?Mời Jungkook đến buổi diễn của mình, nhưng anh đã làm điều đó rồi. Vậy thì sao nếu Jungkook không thể tham dự đêm khai mạc? Cậu ấy vẫn sẽ đến xem Jimin biểu diễn, và đó là điều Jimin muốn. Tại sao anh vẫn cảm thấy trống rỗng như thế này?Thang máy mở ra sảnh chính. Người bảo vệ ở quầy nhận lại thẻ ra vào của anh và ký tên anh ra ngoài. Jimin kéo khóa áo khoác trước khi bước ra ngoài. Bãi đỗ xe gần như trống không. Anh tự hỏi liệu Jungkook có tự lái xe không, hay có quản lý lái giúp. Jungkook là người lái xe giỏi, tất nhiên, nhưng giờ đã khuya và trông cậu ấy mệt mỏi quá. Trăng đã lên, tròn vành, sáng rỡ.Hai năm.Anh sẽ không cô đơn. Anh có gia đình của mình. Có mẹ, ba, em trai, em dâu, và bé Jibeom. Họ là những người quan trọng nhất trong lòng anh và thường xuyên ở trong suy nghĩ của anh, và Jimin biết mình cần làm tốt hơn trong việc hiện diện trong cuộc sống của họ. Anh còn có bạn bè nữa. Taemin, Jongin, Sungwoon và Moongyu sẽ luôn ở bên anh, như họ đã làm trong suốt những năm qua, ngay cả khi sự nghiệp và cuộc sống của họ đi theo những hướng khác nhau. Anh còn có đồng nghiệp tại KNCDC, những người tài năng và truyền cảm hứng, thúc đẩy anh cố gắng tốt hơn mỗi ngày.Nhưng điều khiến Jimin cảm thấy buồn nôn là dù đã có rất nhiều thứ, anh vẫn muốn nhiều hơn. Điều đó làm anh cảm thấy như một kẻ vô ơn tồi tệ nhất.Anh sẽ nhớ việc nhắn tin cho Jungkook về những bộ anime ngốc nghếch, nhớ những lúc xem cậu ấy chơi mấy trò chơi điện tử ngớ ngẩn, nhớ giọng cậu nói về một món thiết bị nhiếp ảnh đắt đỏ và lạ lẫm mà cậu ấy vừa mua. Anh sẽ nhớ những bữa tối cùng với Jungkook, trêu cậu ấy về việc vẫn không giỏi uống rượu. Anh sẽ nhớ nụ cười ngượng ngịu của Jungkook và còn nhớ tiếng cười rạng rỡ của cậu hơn nữa. Anh sẽ nhớ sự hòa hợp tự nhiên, suôn sẻ giữa hai người — một cảm giác yên bình, trìu mến mà Jimin chưa từng có với bất kì ai.Đường phố không yên tĩnh như lẽ thường. Xe cộ ầm ĩ chạy qua. Gió cuốn những mảnh rác nhỏ như những bụi cây khô. Tiếng cười vang lên từ một quán bar. Một người đàn ông trong chiếc áo da hút thuốc trước cửa mở. Khói thuốc bao quanh khuôn mặt ông ta.Trong suốt một thời gian dài, Jimin dành những đêm của mình đi qua những con phố của thành phố, qua những câu lạc bộ lấp lánh, qua những quán bar đầy khói thuốc. Qua vòng tay của những người mà anh không bao giờ để họ thực sự biết mình, những người cũng chưa bao giờ thực sự muốn biết về anh. Họ chỉ tìm kiếm một cuộc vui chớp nhoáng, một danh hiệu, hay bất cứ thứ gì anh cũng không buồn tìm hiểu. Vì con người anh và vì người anh muốn, Jimin chưa bao giờ nghĩ mình có thể đòi hỏi điều gì hơn thế.Anh không thể tưởng tượng việc nói với bất kỳ người đàn ông nào trong số đó rằng anh muốn trở thành một hải tặc. Họ sẽ phản ứng ra sao? Phá lên cười một cách thô thiển? Hay bối rối khó hiểu?Jungkook đã thấy vui sướng. Tiếng cười của cậu ấy làm Jimin cũng muốn bật cười theo.Seokjin nói rằng Jungkook đang hạnh phúc, và nói rằng Jimin trông cũng hạnh phúc.Đèn tín hiệu giao thông chuyển sang màu xanh. Jimin không băng qua đường. Anh đứng lại ở góc phố.Họ đã chờ đợi mười năm để tìm lại nhau, và có lẽ họ có thể chờ thêm hai năm nữa, nhưng tại sao? Jimin còn chờ đợi điều gì nữa? Anh biết Jungkook là điều mình muốn.Là người mà anh yêu.Lần này anh có thể là người dũng cảm. Anh có thể đối mặt với sự từ chối. Jungkook đã chịu đựng điều đó, đã xin lỗi, và đã là một người bạn tốt mà Jimin có thể mong đợi.Anh lấy điện thoại ra khỏi túi và mở KKT.jungkook à, em có thể gặp anh ở bên ngoài không?Anh đang đi về phía tòa nhà Big Hit ngay cả trước khi nhận được câu trả lời.Huynh? Có chuyện gì vậy?Câu trả lời của Jimin rất nhanh chóng.Không có gì. Không có gì đâu! Chỉ là, em có thể gặp anh ở dưới không? Anh sẽ đến trước tòa nhà trong một phút nữa.Anh nhét điện thoại lại vào túi và không đợi xem Jungkook có trả lời nữa không. Anh cảm thấy như mình có thể chạy ngay lập tức. Cảm giác lo lắng chạy dọc theo sống lưng. Giao thông nhòe đi thành một hình ảnh trừu tượng. Ánh trăng làm mọi thứ trở nên sáng bạc và kỳ lạ. Má anh lạnh buốt, và mũi cậu cũng vậy, nhưng cái lạnh này cũng khiến anh tỉnh táo hơn. Anh không cảm thấy say nữa, ngoại trừ mệt và sốc.Anh rẽ góc cuối cùng vào bãi đỗ xe của Big Hit, và ngay ở đó, đứng gần cửa, khoác chiếc hoodie to, là Jungkook.Jungkook nhìn trái phải trong vẻ lo lắng, bóng của cậu ấy kéo dài nhưng trông thật trẻ con.Khi họ còn trẻ — trong những ngày đầu mới quen nhau — Jungkook rất ít nói. Hơn cả ít nói. Jimin đã nghĩ rằng Jungkook có sự thù địch nào đó đặc biệt với mình. Cậu ấy trả lời câu hỏi của Jimin bằng những âm tiết đơn lẻ, hầu như không dám nhìn vào mắt Jimin. Seokjin đã trấn an Jimin rằng không, đó chỉ là bản tính của Jungkook. Nhút nhát, ở sâu thẳm bên trong, dưới cái vẻ tài năng đó. Không tự tin về bản thân, dù có cái chân thành tự nhiên khiến ai cũng phải mến mộ.Khi mọi thứ trở nên gần gũi hơn giữa họ, một trong những điều Jimin yêu thích nhất là lao vào lưng Jungkook và đặt cằm lên vai cậu ấy. Jimin là người rất thích sự thân mật, và anh đã cố gắng dùng những cử chỉ như vậy để thể hiện những gì anh không thể nói bằng lời. Giờ đây, Jimin phải đứng trên mũi chân mới có thể đặt cằm lên vai Jungkook.Anh muốn làm vậy lắm. Anh muốn ôm Jungkook, nhưng một thứ gì đó vô hình đã ngăn anh lại.Jungkook thấy Jimin, và nét mặt của cậu ấy thả lỏng phần nào. "Huynh," cậu ấy nói. "Có chuyện gì vậy?"Jimin nuốt nước bọt, lắc đầu. "Không có gì," anh nói. "Không có gì đâu." Không có gì sai, ngoại trừ việc Jimin vẫn sợ, sợ rằng giờ đây anh mở lòng, và điều đó sẽ không đủ.Giống như anh chưa bao giờ là đủ. Nhưng đây là tất cả những gì anh có thể trở thành.Và theo thời gian, sự dũng cảm đến, hoặc ít nhất là một sự khẩn trương do những lo lắng thực tế mang lại. Jimin thực sự cần phải ngủ một chút vào tối nay.Anh cười nhạt với chính mình, lắc đầu.Jungkook ôm lấy mình. "Huynh," cậu rên rỉ. "Có chuyện gì vậy? Lạnh quá."Jimin đảo mắt, cười nhẹ. Tay anh nhét vào trong túi. "Jungkook à," anh nói nhẹ nhàng. "Jungkook à, năm ngoái, khi em nói với anh rằng em—""Em đã xin lỗi về chuyện đó rồi," Jungkook nói nhanh quá. "Em xin lỗi, huynh. Em thật sự muốn làm bạn với anh. Làm bạn với anh quan trọng với em hơn—""Này," Jimin nói. "Bình tĩnh đã. Để anh nói xong đã."Biểu cảm của Jungkook trở nên ảm đạm. Cậu ấy ôm lấy mình chặt chẽ, như thể đang chờ một lời phán xét nào đó."Năm ngoái," Jimin nói, cố gắng giữ những suy nghĩ trong đầu không bị lộn xộn. Anh không phải là kiểu người dễ thổ lộ. Anh ước gì mình có cơ hội luyện tập điều này, hoặc ít nhất viết ra một kịch bản nào đó. Anh chưa bao giờ giỏi ứng biến. Anh chưa bao giờ tin tưởng vào bản thân đủ nhiều. "Jungkook à, năm ngoái anh đã nghĩ rằng em chỉ—anh không biết nữa. Anh nghĩ em chỉ nói những điều đó vì những gì chúng ta đã có khi còn là trẻ con. Anh nghĩ không có cách nào em có thể yêu anh nếu em thật sự hiểu về anh, nên việc em nghĩ rằng em yêu anh có nghĩa là em không thực sự hiểu anh chút nào."Jungkook nuốt nước bọt, không nói gì. Mũi cậu đỏ lên. Âm thanh từ ngoài đường dần lắng xuống. Đêm tối nhợt nhạt, tĩnh lặng, như bị đông cứng lại."Anh đã sai, Jungkook à," Jimin nói.Jungkook cau mày. "Không," cậu nói. "Anh không sai. Anh đã đúng." Cậu cúi đầu xuống. "Em hành xử như một đứa trẻ. Có rất nhiều điều em không hiểu về tình yêu, và không phải lúc nào cũng có thể học được, nhưng em đang cố gắng tìm hiểu. Em chỉ rất, rất vui vì anh đã cho phép em làm bạn với anh. Anh rất quan trọng với em, Jimin à.""Jungkook à," Jimin cười. Trời ơi. Có điều gì đó sáng ngời và tốt đẹp trong Jungkook, điều mà Jimin hy vọng cậu ấy sẽ không bao giờ mất đi. "Anh đã sai. Có thể anh không sai lúc đó, nhưng anh đã sai suốt một thời gian dài rồi."Jungkook cau mày. "Không, anh không sai," cậu nói. "Em—""Giờ thì khác rồi," Jimin nói. Anh nhắm mắt lại. Hít một hơi thật sâu. "Giờ thì anh đã khác." Anh mỉm cười, cố gắng dũng cảm theo cách mà anh chưa từng. "Jungkook, em có muốn ra ngoài cùng anh vào một lúc nào đó không?" Anh làm rõ lại. "Jeon Jungkook, anh có thể mời em đi hẹn hò không?"Nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Jungkook giống như một đóa hoa đón ánh mặt trời. Sáng bừng. Ấm áp. "Hẹn hò thật sự à?" Cậu ấy cười theo kiểu ngớ ngẩn nhất.Jimin yêu cậu ấy rất nhiều. Nó đã ở đó, có thể không phải từ đầu, nhưng đã lâu rồi. Sâu hơn cả sự thu hút thể xác, mặc dù Jungkook chưa bao giờ đẹp như lúc này, đứng dưới ánh đèn cam cháy, mặc chiếc áo hoodie lấm bẩn, mệt mỏi và lạnh buốt và rã rời. Cậu khiến Jimin cảm thấy bình yên — chỉ cần ở bên cậu. Âm thanh từ giọng nói của cậu. Nụ cười của cậu."Hẹn hò thật sự," Jimin nói, gật đầu. Anh nuốt nước bọt. "Jungkook à, anh biết em sắp nhập ngũ, và anh không biết liệu có hợp lý không nếu chúng ta—"Jungkook đảo mắt, rồi bước lại gần hơn. Đủ gần để Jimin có thể ôm cậu ngay bây giờ. "Huynh," cậu ấy nói. "Jimin à, im đi."Và Jungkook cúi xuống, và Jimin nhắm mắt lại vì anh biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng rồi Jungkook hôn anh, và đó không giống như tất cả những lần trước. Không giống những người khác, tất cả những người đàn ông đó, những người không quan tâm đến anh, và những người mà anh không hề quan tâm. Không giống lúc họ còn trẻ, thiếu kinh nghiệm và sợ hãi. Không giống những nụ hôn e thẹn run rẩy mà họ đã chia sẻ trong những phòng tập khuya, trong những góc tăm tối.Đây là sự ấm áp. Tay Jungkook tìm ra sau gáy Jimin, những ngón tay dài và thanh thoát lướt vào tóc Jimin. Tay Jimin đặt lên hông Jungkook — anh cảm nhận được độ mềm mại của nó dưới chiếc áo hoodie ngớ ngẩn — và tay Jungkook đặt lên lưng Jimin, kéo anh lại gần hơn, và đôi môi Jungkook mềm mại, cậu mang hương thơm ngọt ngào và sạch sẽ. Jimin thở dài trong nụ hôn, chìm đắm vào đó, cảm thấy như một chút hơi ấm sắc vàng từ Jungkook đang truyền vào mình.Nó mang cảm giác như lần đầu tiên Jimin hôn ai đó. Lần đầu tiên thực sự có ý nghĩa. Jungkook hôn môi Jimin, hôn mũi anh, rồi phủ đầy những nụ hôn lên mí mắt, xương gò má và tai anh."Đủ rồi đó," Jimin nói, phì cười, rúc vào và muốn không gì hơn ngoài việc kéo cậu lại gần hơn.Jungkook cười toe toét, nhăn mặt, vừa nghịch ngợm vừa trìu mến. Cậu quàng tay chặt quanh eo Jimin, nhấc bổng anh lên và quay vòng, hơi lảo đảo một chút, cả hai đều cười vang, chới với."Thả anh ra," Jimin lắp bắp, nhưng vẫn cười."Không đời nào," Jungkook nói. Cậu đặt Jimin xuống đất. "Không đời nào, Jimin. Không bao giờ nữa."Cậu nhìn Jimin với ánh mắt thương yêu đến mức làm Jimin muốn khóc. "Không bao giờ nữa," Jimin đồng ý.Đó là một lời nói dối, vì mãi mãi vốn luôn là một lời nói dối, nhưng ngay lúc này, Jimin rất muốn tin vào điều đó.Bàn tay của Jungkook tìm đến tay Jimin. "Chúng ta đi ngay bây giờ," cậu thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào má Jimin. "Đi thôi. Hẹn hò. Ngay bây giờ."Jimin nhìn lên cậu — đôi mắt rộng mở, đầy mong đợi, và nụ cười thân thương đó — và anh biết Jungkook không đùa. "Ngay bây giờ á?" Anh bật cười. Cả thế giới như được phủ lên một lớp niềm vui. "Bây giờ là hai giờ sáng rồi.""Có một quán mở suốt đêm ngay gần đây," Jungkook nói. "Đi ăn tteokbokki đi.""Tteokbokki?" Jimin đã tưởng tượng ra ánh nến và những chiếc khăn trải bàn trắng, nhưng... nếu Jungkook ở đó, tteokbokki là tất cả những gì họ cần. "Được rồi. Ừm. Đi ăn tteokbokki thôi. Em có cần báo với Seokjin không?"Đôi mắt Jungkook mở to. Cậu lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn nhanh, rồi lại đứng đó, cười với Jimin như một kẻ ngốc."Tteokbokki nhé?" Jungkook hỏi.Jimin gật đầu. Trong một cử chỉ nhanh chóng và hơi lo lắng — như thể đang làm điều gì đó trái quy định — anh nắm tay Jungkook và họ cùng nhau đi ra khỏi bãi đậu xe của tòa nhà Big Hit, đi xuống phố và hòa mình vào đêm tối, cuối cùng cũng được bên nhau, dù chỉ là một lúc.
____________Tui mê cái chap này quá mấy ní owiii ụ w ụ Người ta iu nhau nhưng người rung động là tuiiiiiiiiiiiii aaaaaaaaaaaaa o(TヘTo)/(ㄒoㄒ)/~~
____________Tui mê cái chap này quá mấy ní owiii ụ w ụ Người ta iu nhau nhưng người rung động là tuiiiiiiiiiiiii aaaaaaaaaaaaa o(TヘTo)/(ㄒoㄒ)/~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com