TruyenHHH.com

Trans Kookmin Circuit

"Jimin-ah!"

Taemin, ăn mặc bảnh bao, đang đứng chờ ở sảnh nhỏ khi Jimin đến nhà hàng. Anh ấy vẫy tay chào.

"Em trông chất đấy," Taemin nói, liếc nhìn Jimin từ đầu đến chân. "Định gây ấn tượng với ai tối nay à?"

Jimin đảo mắt. Taemin thừa biết không phải vậy.

"Họ đang chuẩn bị bàn cho chúng ta," Taemin nói. Trên tay anh đã có một ly đồ uống; Jimin có thể thấy rõ tâm trạng của Taemin đang rất thoải mái.

Thêm nhiều người nữa đến — đồng nghiệp và bạn bè — tất cả đều đến vì Jimin. Họ ôm anh và vỗ vai anh. Jongin đến cùng với người bạn Moongyu.

"Chúc mừng," Jongin nói, ôm chặt lấy Jimin. Anh để bản thân hòa mình một chút vào cái ôm đó. Tương lai còn chưa rõ ràng, nhưng tối nay anh sẽ ăn uống cùng bạn bè, ngày mai buổi diễn thử sẽ diễn ra suôn sẻ, và đêm sau, anh sẽ trình diễn lần đầu tiên với vai trò là vũ công chính của Đoàn Múa Đương Đại Quốc Gia Hàn Quốc.

Một chiến thắng sau nhiều, rất nhiều năm nỗ lực. Niềm vui, tất nhiên, nhưng cũng là thành quả của sự cố gắng gần như không tưởng. Đây là khoảnh khắc của anh dưới ánh đèn sân khấu.

"Sungwoon Huynh tối nay có đến được không?" Jimin hỏi, nhớ đến cái nhìn đầy hăm dọa của anh ấy.

Jongin lắc đầu. "Anh ấy không chắc. Anh ấy bảo đang ở phòng tập, sẽ cố gắng thoát ra sớm nhất có thể."

"À," Jimin gật đầu. Không ngờ, sau khi tham gia một chương trình thử giọng idol nổi tiếng năm ngoái, Sungwoon lại ký hợp đồng với một công ty giải trí danh tiếng. Jimin lo lắng rằng bạn mình chỉ là một chiêu trò — debut làm idol ở tuổi hai mươi chín đủ để thu hút hàng loạt bài báo — nhưng Sungwoon có vẻ hài lòng và sẵn sàng chấp nhận thử thách, dù kết quả thế nào đi nữa.

Đó là một cơ hội, và Sungwoon sẵn sàng nắm lấy, kể cả khi mọi chuyện không đi theo hướng mà anh mong muốn. Anh ấy cũng đã làm việc chăm chỉ, và Jimin cảm thấy vui mừng cho thành công của bạn mình, thậm chí còn hơn cả cho chính mình.

"Thưa anh," nhân viên phục vụ nói. "Bàn của anh đã sẵn sàng."

Sân khấu đã chuẩn bị xong. Taemin chọn địa điểm rất tốt. Tối nay họ có một phòng riêng, một căn phòng nhỏ với khu vườn và những dây đèn lấp lánh được treo trên cao. Các máy sưởi ngoài trời xua tan cái lạnh cuối đông. Hai mươi chiếc ghế xếp quanh một chiếc bàn dài. Nến cháy trong những chiếc lồng kính. Khung cảnh thật đẹp như tranh vẽ. Taemin có lẽ đang nghĩ về việc bối cảnh này sẽ trông tuyệt vời như thế nào trên các bài đăng Instagram của anh. Jimin không phiền. Đôi khi, một chút "làm màu" lại giúp ích rất nhiều.

"Không được," Taemin nói, đẩy Jimin đến đầu bàn khi anh cố ngồi xuống. "Em phải ngồi ở đây."

Jimin lườm anh ấy. "Em cứ tưởng đây chỉ là buổi gặp mặt đơn giản thôi."

"Một buổi gặp mặt đơn giản để vinh danh em," Taemin nói, cười toe toét.

Không còn lý do gì để tranh cãi. Jimin đảo mắt và ngồi vào chỗ đã định. Bên cạnh, Taemin lục lọi túi xách của mình.

"A-ha!" Taemin hô lên đầy đắc ý, rút ra một thứ được bọc trong giấy kim loại óng ánh. Đó là một chiếc vương miện. "Dành cho nhân vật chính của đêm nay," anh ấy nói, rồi lao vào Jimin.

"Em không đội cái đó đâu!" Jimin hét lên. Anh cười khúc khích, cố tránh né, nhưng Taemin chẳng phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc. Jimin bị đè xuống và cuối cùng cũng bị đội vương miện.

"Chụp hình nào," Taemin yêu cầu, "và em phải cười đấy nhé!"

Anh ấy áp má mình vào má Jimin và chụp một bức selca. Jimin nhìn bức ảnh với vẻ không hài lòng. Gương mặt anh méo mó trong biểu cảm cực kỳ chán ghét, nhưng không thể hoàn toàn che giấu sự thích thú. Chiếc vương miện thì lòe loẹt — làm bằng bìa cứng, đá giả, và có một con số "30" to đùng ngay ở giữa.

"Này!" Jimin bật cười, chỉnh lại vương miện sao cho trông lệch đi một chút nhưng phong cách hơn trên đầu mình. "Em chưa đến ba mươi đâu." Anh đấm Taemin một cú đầy thân tình. "Mà hôm nay cũng đâu phải sinh nhật em."

Jongin nghiêng người qua giúp Jimin chỉnh vương miện. "Thôi thì," anh ấy nói một cách hợp lý, "cứ coi như là tặng trước, vì chắc năm nay em cũng sẽ lại bỏ qua sinh nhật của mình."

"Em đâu có trốn mà!" Jimin phản đối. "Ngày hôm sau chúng ta còn đi chơi mà, Huynh!"

Taemin hắng giọng thật to. "Nhưng em đã không kỷ niệm ngày sinh quý giá của mình với chúng tôi, Jimin-ah."

Jimin không thể phản bác điều đó. Đúng là vậy. Sinh nhật năm ngoái của anh rơi vào một ngày thứ Sáu, và anh nhớ rất rõ mình đã làm gì hôm đó. Anh đã đi chơi cùng Jungkook.

Điều đáng ngạc nhiên là Jungkook đã nhớ ngày sinh nhật anh. Jimin không biết làm sao cậu nhớ được. Anh thì không có cơ hội để quên sinh nhật của Jungkook; fan của cậu ấy mua biển quảng cáo ăn mừng mỗi năm, và Jimin nhìn thấy chúng dán đầy trên xe buýt, ga tàu điện ngầm, và cả trên cột đèn.

Họ đã ở trong căn hộ của Jungkook, rộng rãi và được trang trí đẹp mắt, dù Jungkook thừa nhận rằng cậu đã thuê người làm. Mùa hè năm ngoái nóng kinh khủng, không khí cũng tệ, nên họ dành rất nhiều thời gian trong căn hộ của Jungkook, ngắm nhìn thành phố chìm trong lớp sương mù nâu xỉn.

Hôm ấy là đầu tháng Mười, nhưng thời tiết vẫn chưa dịu đi. Không một chút gió, không chút tươi mát trong không khí. Jimin nằm ngửa trên chiếc sofa da tuyệt đẹp của Jungkook. Lúc đầu anh còn ngại không dám ngồi, nhưng sau một lần Jungkook làm đổ cả tô jjajangmyeon lên đó khi họ xem phim Tazza, sự lo ngại của anh cũng giảm đi phần nào.

Hôm ấy trời nóng khủng khiếp, và Jimin cảm thấy lo lắng, dù anh không chia sẻ điều đó với Jungkook. Lý do anh đồng ý đi cùng Jungkook thực ra là để tránh phải nói ra những lo lắng của mình. Jungkook luôn lắng nghe khi Jimin muốn tâm sự, nhưng cậu không bao giờ gặng hỏi.

Không phải lúc này.

Dù ở trong căn hộ sáng bóng của Jungkook, với máy lạnh bật hết công suất, thời tiết vẫn oi bức. Jimin, mặc áo tank top, dính vào lớp da của chiếc sofa nhưng chẳng buồn nhúc nhích. Jungkook đang chơi một trò chơi điện tử. Jimin cố nhớ trò nào là trò nào, nhưng không bao giờ phân biệt được. Trò này có nhiều tiếng động lớn và rất nhiều người lính nhỏ nhảy nhót trên màn hình.

Mệt mỏi, Jimin lật người sang bên. Jungkook ngồi bệt trên sàn với đôi chân dài duỗi thẳng phía trước. Cậu mặc quần short bóng rổ; đầu gối hơi gầy guộc.

"Thật kinh khủng," Jimin nói.

Jungkook gật đầu mà không ngừng chơi game. "Cuối tuần chắc sẽ mưa."

Jungkook là kiểu người luôn xem dự báo thời tiết mỗi sáng.

"Lâu quá," Jimin rên rỉ. "Anh mệt nhưng không ngủ được. Đói nhưng không ăn nổi. Chỉ muốn tan chảy thôi."

"Naengmyeon," Jungkook nói sau một lúc. "Em có thể ăn naengmyeon."

"Mmmm," Jimin lầm bầm, không đồng ý cũng không phản đối. "Anh ghét khi nước dùng loãng quá."

Jungkook gật đầu. Trên màn hình, người lính nhỏ của cậu lao vào một trận chiến bạo lực.

"Sao em lại thích mấy thứ này?" Jimin hỏi, hơi kinh ngạc.

Nhân vật trong game của Jungkook nhảy múa ăn mừng chiến thắng. Cậu đặt điều khiển xuống, lăn người để cằm tựa vào cạnh ghế sofa, gần đầu gối của Jimin.

"Em chỉ thích chiến thắng thôi, Huynh," cậu nói, nở nụ cười đắc ý.

Jimin phì cười.

"Có một quán naengmyeon rất ngon gần Dongdaemun," Jungkook nói. "Seokjin đã đưa em đến đó, và anh ấy rất thích món này. Nhưng giờ em cũng chẳng muốn ra ngoài."

"Mmmm," Jimin lặp lại. "Ngày mai anh tập muộn, nhưng chúng ta có thể đi vào thứ Sáu."

Jungkook nhíu mày. "Huynh," cậu nói. "Thứ Sáu là sinh nhật anh mà."

Jimin lại lăn người nằm ngửa, sau đó ngồi dậy, ôm một chiếc gối lụa sang trọng của Jungkook vào lòng. "Thì sao? Sinh nhật anh thì không được ăn naengmyeon à?"

Jungkook lắc đầu. Tóc cậu vẫn còn màu vàng từ đợt quảng bá album, nhưng giờ đã bắt đầu mọc dài ra, trông hơi bù xù. "Không phải," cậu nói. "Em chỉ nghĩ là anh sẽ có kế hoạch gì đó."

Đúng là cũng có vài kế hoạch đã được bàn tới — Taemin từng gợi ý một quán bar rượu vang mà bạn anh mới mở, còn Jongin thì đề xuất một chuyến đi về miền quê — nhưng với hàng đống công việc đang đè nặng, Jimin chưa đồng ý bất kỳ kế hoạch nào.

"Anh không có," Jimin nói. Một chút cảm giác tội lỗi len lỏi trong dạ dày, nhưng anh nhanh chóng bỏ qua. Anh gặp Jongin và Taemin suốt mà. Họ có thể đi chơi vào tối hôm sau. "Anh không quan tâm lắm đến sinh nhật mình lắm."

"Ồ," Jungkook nói, nhíu mày. "Em thì thích sinh nhật lắm. Huynh, vậy chúng ta đi ăn naengmyeon nhé. Dù sao cũng phải làm gì đó để ăn mừng chứ."

"Anh không cần phải làm vậy," Jimin bướng bỉnh. Anh ghét cảm giác mình đôi lúc trở nên kỳ lạ và ngược đời như vậy.

Jungkook dựa lưng ra sau. "Đúng vậy," cậu nói. "Anh không cần."

Jimin thở dài. "Không, anh không cần, nhưng anh muốn ăn naengmyeon. Em phải trả tiền đấy."

Jungkook cười toe. "Em sẽ chơi một ván với anh, Huynh," cậu nói, rồi ném cho Jimin chiếc điều khiển khác.

"Không công bằng," Jimin phản đối, nhưng Jungkook đã bắt đầu trò chơi.

Họ chơi. Jimin thua. Nhưng Jungkook vẫn trả tiền.

"Có vẻ giờ em lại đang thả hồn đi đâu rồi," Taemin nói. "Quay về với bọn anh nào, Jimin! Này!"

Taemin búng ngón tay trước mặt Jimin.

"Xin lỗi," Jimin nói, lắc đầu và mỉm cười. "Em đã bảo rồi mà, hôm nay em hơi lơ đễnh đấy, Huynh. Cả tuần nay em tập suốt."

"Vậy thì càng phải ăn mừng," Taemin nói, quay lại để gọi một người phục vụ.

"Em không hề trốn sinh nhật mình đâu," Jimin nói, chỉnh lại chiếc khăn ăn. "Hôm sau chúng ta còn đi đến chỗ có đồ uống với pháo hoa mà."

"Đúng rồi," Jongin gật đầu. "Huynh, nhớ không? Cái áo len của anh còn bị bắt lửa."

Taemin, bận rộn với người phục vụ, giả vờ như không nghe thấy.

Hôm nay không phải thời tiết để ăn naengmyeon. Đây là cái khoảnh khắc lạ lùng khi ban ngày đang chạm ngưỡng mùa hè, nhưng đêm vẫn còn se lạnh của mùa xuân. Jimin thấy may vì mình đã mặc áo khoác. Nhiều người nữa đến — đồng nghiệp cũ và mới. Anh vẫn đang làm quen với mọi người ở Đoàn Múa Đương Đại Quốc Gia Hàn Quốc (KNCDC), nhưng họ đã đón tiếp anh rất nồng hậu.

Ngày trước, anh thường rủ mọi người ăn uống và tụ tập, khiến họ nhanh chóng trở nên thân thiết. Nhưng bây giờ, Jimin không còn thời gian hay hứng thú cho những việc như vậy. Anh thích mọi người, thích ở cạnh họ, thích tìm hiểu điều gì làm họ hứng thú, điều gì mang lại niềm vui cho họ. Nhưng cái cảm giác như mọi người là những "thử thách" mà anh cần chinh phục đã không còn nữa.

Người phục vụ quay lại với một khay đầy những ly đồ uống đầy màu sắc. Nơi này nổi tiếng với các loại cocktail — đó cũng là lý do Taemin chọn chỗ này. Anh ấy gọi cho Jimin một ly màu xanh rực rỡ, được phục vụ trong một chiếc ly cao. Jimin không chắc đó là loại đồ uống gì, nhưng ngụm đầu tiên có vị ngọt và hơi chua; anh rất thích.

Jongin đi xuống phía cuối bàn để chào một người mà gã từng nhảy cùng trước đây. Hanwoo lặng lẽ ngồi vào chỗ trống của Jongin. Trong số các đồng nghiệp ở KNCDC, có lẽ Hanwoo là người Jimin yêu quý nhất. Cậu nhóc vừa mới tốt nghiệp đại học nhưng đã thể hiện sự chuyên nghiệp như một người có kinh nghiệm năm năm, cùng tài năng đủ khiến một góc sâu kín trong Jimin gợn lên chút ganh tị. Nhưng Jimin quý mến cậu ấy, dù còn trẻ con, và rất ngưỡng mộ khả năng của cậu.

"Huynh," Hanwoo cười toe, nói. "Chúc mừng anh lần nữa nhé."

"Cảm ơn, Hanwoo à," Jimin đáp. "Anh rất vui vì em có thể đến được."

Hanwoo bĩu môi. "Buổi này đã nằm trong lịch của em từ mấy tuần rồi, Huynh. Chúng em đã cố gắng rủ anh đi chơi bao lâu nay. Em đâu thể bỏ lỡ cơ hội để cuối cùng được gặp anh ngoài đời."

"Jimin đang biến thành một ông cụ ru rú trong nhà rồi," Taemin kéo dài giọng.

Jimin đảo mắt. "Không có đâu," anh phản đối.

"Lần cuối em tự cho phép mình vui vẻ một chút là khi nào, Jimin à?" Taemin nói, vỗ nhẹ vai Jimin và lắc nhẹ.

"Em vẫn vui vẻ mà," Jimin cãi, dù cậu biết Taemin nói đúng phần nào đó. Anh không còn như trước nữa. Dẫu chẳng bao giờ đánh đổi những buổi tối ấy lấy bất cứ điều gì, anh cũng không chắc mình còn thấy chúng thú vị như xưa.

"Chán chết," Taemin nói. "Em lười quá."

Jimin phì cười. "Không, anh mới là người lười, Huynh," anh đáp.

Hanwoo nhìn hai người họ, miệng hơi há ra. "Jimin Huynh làm việc chăm chỉ lắm," cậu nói. "Mọi người đều rất ấn tượng với anh."

Jimin cười rạng rỡ, vừa vui vừa ngượng.

Taemin hừ mũi. "Nó là một kẻ cuồng việc," anh ấy nói, lắc đầu. "Nếu để mặc, nó sẽ tập luyện đến kiệt sức. Nó đã như vậy từ hồi đại học rồi."

Hanwoo trợn mắt. "Hai người học đại học cùng nhau sao?"

Jimin gật đầu. "Huynh là sinh viên năm cuối ở K'Arts khi anh là sinh viên năm nhất," anh nói.

"Anh đã giữ nó trong tầm kiểm soát," Taemin nói.

"Không," Jimin cười lớn. "Anh đã kéo em ra khỏi tầm kiểm soát thì có."

Sau một năm tối tăm và mất phương hướng, Jimin quay lại trường Nghệ thuật Busan để hoàn thành bằng tốt nghiệp trung học với sự quyết tâm đến máy móc. Anh mang theo động lực lạnh lùng, vô cảm ấy khi quay lại Seoul. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để nhảy múa và không làm gì khác, nếu đó là điều cần thiết để dập tắt những giọng nói trong đầu bảo anh từ bỏ và quay về nhà.

Giọng nói bảo rằng họ đã quyết định ra mắt một nhóm sáu người.

Nhưng Taemin và Jongin, mỗi người với cách riêng nhưng đều bền bỉ, đã quyết định làm bạn với anh. Một phần nào đó trong Jimin, phần đã bị đóng băng, dần tan chảy. Họ đưa anh đến các bữa tiệc, câu lạc bộ, giới thiệu anh với những người mà anh nên biết — và cả những người mà anh không nên. Họ khiến anh nhận ra rằng còn nhiều thứ đáng mơ ước trong cuộc sống, ngoài giấc mơ đã bị tước đi của mình.

Anh mãi mãi biết ơn vì điều đó.

"Nhưng khoan," Hanwoo nói, cau mày. "Huynh, anh hai mươi chín, còn Taemin Huynh ba mươi mốt. Lẽ ra anh ấy chỉ hơn anh hai năm chứ?"

Taemin phá lên cười. "Ồ," anh nói. "Jimin chưa kể cho cậu câu chuyện này à?"

Hanwoo lắc đầu.

Jimin thở hắt. "Chẳng có câu chuyện nào để kể cả," anh nói, khó chịu. "Anh tốt nghiệp trung học muộn một năm."

"À," Hanwoo nói, không muốn tọc mạch nhưng rõ ràng rất tò mò.

Sự tò mò của cậu tạm thời bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của thức ăn. Ai đó — có lẽ là Jongin — đã gọi món khai vị cho cả bàn. Mọi người im lặng khi tự phục vụ mình với gà rán và những món ăn ngon lành, béo ngậy khác. Jimin cố ăn uống lành mạnh trước mỗi buổi biểu diễn lớn, nhưng hôm nay anh tập suốt cả ngày và rất đói. Dù sao, anh cũng cần đồ nhắm với rượu.

Nhưng Taemin lại như chó săn khi đã đánh hơi được gì đó. Sau mười lăm phút trò chuyện thân thiện về những thứ chẳng đâu vào đâu, anh ấy nghiêng người qua bàn về phía Hanwoo, người vẫn đang ngồi ở chỗ của Jongin.

"Vậy," anh nói, giọng đầy ẩn ý. "Jimin chưa kể cho cậu bí mật sâu kín của nó à?"

Hanwoo lắc đầu, mở to mắt nhìn Jimin. "Chưa," cậu nói.

"Đồ tồi," Jimin nói, nhưng anh ngạc nhiên khi nhận ra giọng mình không hề gay gắt. Có lẽ là do những ly đồ uống đẹp mắt. Anh đã uống được nửa ly thứ hai và cảm thấy lâng lâng, thoải mái.

Có lẽ, vào lúc anh không để ý, những vết thương đau nhất đã bắt đầu lành lại.

"Anh kể được không?" Taemin hỏi.

Jimin đảo mắt, nhưng vẫn gật đầu.

"Jiminnie tốt nghiệp trung học muộn," Taemin tuyên bố, "vì nó từng định trở thành idol."

Hanwoo bật cười sảng khoái. "Thật sao, Huynh?" cậu hỏi. "Idol à?"

Jimin gật đầu.

"Wow," Hanwoo nói. "Em không biết anh biết hát đấy."

Jimin phì cười. "À thì," anh đáp chậm rãi. "Thật ra anh không hát được. Đó là một phần của vấn đề."

"Đừng nghe nó nói linh tinh," Taemin chen vào. "Thằng bé có giọng hát rất ngọt ngào."

"Giọng em không ngọt ngào," Jimin trách móc.

"Ồ," Hanwoo hào hứng. "Chúng ta nên đi noraebang một lần."

Một người nào đó nghe thấy, cả nhóm đồng ý. Noraebang!

"Được thôi," Jimin đồng ý. "Một ngày nào đó."

Đó không phải là điều anh hay làm. Taemin và Jongin thường thích đi nhảy hơn, trừ khi Taemin vừa trải qua một cuộc chia tay đau đớn. Trong những lúc như vậy, họ sẽ đến noraebang để làm nghi lễ tẩy sạch nỗi buồn, gồm uống bia rẻ tiền và hát những bài hát cũ buồn nhất mà họ có thể nghĩ ra.

Lần cuối cùng anh đến noraebang không phải vì trái tim tan vỡ của Taemin?

À. Đúng rồi.

Với Jungkook.

Thứ bảy, và Jimin có một ngày nghỉ hiếm hoi. Tối hôm trước anh đã ra ngoài với Sungwoon và một vài người bạn, nhưng chỉ uống vài ly trước khi kết thúc buổi tối sớm. Anh về nhà, ngủ sâu và tỉnh dậy trong trạng thái nóng bức, quấn trong một ổ chăn mềm mại. Anh đứng dậy đi vệ sinh, uống một ly nước, rồi quay lại giường nằm lười biếng thêm vài giờ nữa, cảm thấy lười nhác và dễ chịu như một con mèo đang phơi mình dưới ánh nắng.

Tầm trưa, anh tỉnh dậy với cảm giác rõ rệt hơn và biết mình không thể ngủ lại. Anh với lấy chiếc điện thoại đang nằm trên bàn đầu giường lộn xộn. Jimin lướt qua các tin nhắn: vài bức ảnh từ đêm trước, sau khi bạn bè anh đã chuyển sang quán bar thứ hai, một câu hỏi từ Jongin về một đồng nghiệp mà gã đang cân nhắc hợp tác, và một tin nhắn từ Jungkook.

Em chán quá ㅜㅜ

Jimin mỉm cười với chính mình và đảo mắt.

Tháng trước, Kim TaeHuynh nhập ngũ. Seokjin sẽ không hoàn thành nghĩa vụ cho đến tháng Mười Hai. Trong thời gian đó, Jimin nghĩ, Jungkook trông có vẻ hơi mất phương hướng.

Jimin hiểu cảm giác đó rõ hơn ai hết, nên anh luôn cố gắng nhắn tin thường xuyên và gặp Jungkook khi có thể. Đó không phải là một gánh nặng. Anh thật sự thích dành thời gian bên Jungkook.

Hôm nay anh rảnh.

Jimin ngồi dậy, nhắm mắt lại và cảm thấy mặt mình hơi sưng do uống bia tối qua. Anh cần một buổi tắm rửa. Lê lết ra khỏi giường và vào bếp, Jimin muốn một ly cà phê ngon nhưng đành hài lòng với cà phê hòa tan trước khi có động lực bước chân ra khỏi căn hộ.

Sau khi làm xong cà phê và dọn sạch một góc trên bàn nhỏ của mình, anh ngồi xuống chơi một trò chơi ngu ngốc trên điện thoại. Khi chán, anh đứng dậy đi tắm. Lúc đang lau khô tóc, tin nhắn khác từ Jungkook đến. Jimin nhận ra mình đã vô thức mong chờ tin nhắn này.

Huynh muốn đi noraebang với em tối nay không?
TaeHuynh với em hay đi nhưng giờ thì ㅜㅜ

Noraebang. Jimin hít một hơi dài. Anh nhìn xuống điện thoại, nhớ lại những buổi học thanh nhạc ngày xưa, nơi anh nhìn Jungkook với sự ngưỡng mộ lẫn bực bội khi cậu ấy hoàn thành mọi yêu cầu của giáo viên thanh nhạc một cách dễ dàng đến khó tin. Đó không phải cảm giác dễ chịu, dù anh đã học được rất nhiều khi nghe Jungkook. Anh không chắc mình muốn hát trước mặt Jungkook, nhưng cũng không muốn từ chối làm bạn mình cảm thấy khá hơn.

Được thôi, nhưng anh không hát đâu.

Tin nhắn đáp lại ngay lập tức.

Buổi hòa nhạc riêng tư chỉ có một khán giả! Siêu độc quyền 😁

Jimin phì cười.

Anh sẽ mang theo lightstick.

Anh mặc quần áo, dọn giường và đá đống quần áo bẩn dưới sàn vào từng chỗ riêng để giặt. Khi đang rửa bát, điện thoại lại rung.

Huynh thật sự có lightstick à?

Jimin không có, nhưng anh mỉm cười.

Chờ rồi xem, Jungkook à ^^. Muốn ăn tối trước không? Anh mời.

Họ đã ăn tối cùng nhau và đến nơi mà Jungkook thích. Cậu hát hết bài này đến bài khác trong khi Jimin vỗ tay nhiệt tình và uống quá nhiều soju.

Đó là một buổi tối vui vẻ, dù Jimin không hát một lời nào.

"—hát bài 'Abracadabra' rất tuyệt," Taemin đang nói.

"Thật sao?" Hanwoo reo lên. "Em từng cover điệu nhảy đó. Huynh, mình nên hợp tác đi!"

Jimin thở dài. "Nhìn xem anh làm gì này, toàn nói dối," anh rên rỉ, lắc đầu với Taemin.

"Ồ," Hanwoo nói, mặt xị xuống. "Chỉ là đùa thôi sao?"

Jongin quay lại từ đầu bàn bên kia, hỏi, "Đùa? Đùa gì? Anh đã bỏ lỡ gì thế?"

"Huynh đang gây rắc rối," Jimin nói, bĩu môi, khoanh tay trước ngực.

"Không hề," Taemin phản đối, cười lớn, rõ ràng rất thích thú với tình huống này. "Anh chỉ tiết lộ sự thật về sự nghiệp idol ngắn ngủi của Jimin thôi."

Jongin nhìn Taemin với ánh mắt mệt mỏi. "Biết không, em ước gì có thể vạch trần mấy chuyện xấu hổ của anh."

"Chuyện xấu hổ của anh lúc nào cũng treo sẵn ngoài kia cho mọi người thấy," Taemin đáp, nhấp một ngụm đồ uống khác.

Hanwoo đứng dậy, định trả chỗ ngồi cho Jongin.

"Không cần đâu," Jongin cười, "Ngồi đi, Hanwoo. Không phải đứng."

Hanwoo ngồi xuống. Đôi tai đỏ ửng làm cậu ấy trông hơi ngốc nghếch và rất trẻ con.

"Xin lỗi, Jimin à," Taemin nói, nghiêng người lại gần. "Anh không biết liệu mình có nên bỏ qua quá khứ đen tối của em hay không."

"Không sao đâu, Huynh," Jimin đáp, lắc đầu.

Anh bất ngờ nhận ra rằng, đúng là không sao thật.

Jimin quay sang Hanwoo. "Thật ra cũng không phải bí mật gì, Hanwoo," anh nói. "Khi mười sáu tuổi, anh đã thi tuyển vào một công ty giải trí. Anh vượt qua vòng tuyển chọn và bố mẹ đã cho phép anh chuyển lên Seoul để đào tạo. Anh suýt nữa debut cùng nhóm, nhưng cuối cùng bị loại ngay trước khi nhóm ra mắt. Sau đó, anh chuyển về Busan, nhưng vì năm học đã bắt đầu nên anh phải học lại lớp 12."

"Ồ," Hanwoo nói, mắt sáng lên. "Dù vậy, thật tuyệt mà, Huynh. Anh có thể đã trở thành idol nổi tiếng toàn cầu."

Jongin đặt tay lên vai Jimin. "Và bây giờ em ấy là vũ công đương đại nổi tiếng toàn cầu rồi."

Jimin khịt mũi. "Nổi tiếng toàn cầu? Huynh, nói quá rồi—"

"Anh từng trả lời phỏng vấn với Arirang Culture," Hanwoo phản đối. "Video đó có gần bốn ngàn lượt xem trên YouTube đấy, Huynh!"

"Thấy chưa," Jongin nói, giọng đắc ý. "Nổi tiếng toàn cầu." Gã kéo ghế từ một bàn trống gần đó, đặt nó giữa Jimin và Hanwoo.

Jimin đảo mắt. "Bốn ngàn lượt xem trên YouTube không làm ai thành người nổi tiếng cả." Anh nhấp một ngụm đồ uống màu xanh lạ. Anh vẫn chưa quyết định được vị của nó là gì. Dưa lưới, có thể, hoặc táo? Nhưng chắc chắn là có cồn. Mạnh nữa là đằng khác. Dù mới chỉ uống hết ly thứ hai, Jimin đã sẵn sàng cho ly thứ ba.

"Hanwoo," Jongin nói với vẻ thân thiết, "nói thật đi. Jimin có còn chăm chỉ luyện tập như hồi trước không?"

Hanwoo làm một biểu cảm kỳ lạ—nửa cười nửa nhăn mặt.

"Jimin," Taemin nói, "nhìn xem, em làm thằng nhóc sợ đến mức không dám nói xấu em rồi."

"Huynh có tinh thần làm việc rất tốt," Hanwoo trả lời một cách trang nghiêm, lấy lại bình tĩnh.

"Cảm ơn, Hanwoo," Jimin mỉm cười, cảm kích. Cậu ấy đúng là một đứa trẻ tốt. "Thật ra, anh không hay ở lại muộn như hồi đại học nữa."

Thời đó, Jimin nghĩ mình bất khả chiến bại; thực ra anh đã bị phá hủy từ lâu. Ngày thường, anh nhảy đến tận sáng sớm trong phòng tập. Cuối tuần, anh nhảy đến hừng đông trong các câu lạc bộ. Anh tự vắt kiệt sức mình để khỏi phải đặt câu hỏi về sự khôn ngoan của lối sống đó.

"Thật à?" Taemin hỏi, ánh mắt nheo lại. "Thế dạo này em làm gì với bản thân mình thế, Jimin-ah? Anh chẳng thấy em đâu cả."

Điều đó hoàn toàn không đúng. Ba ngày trước, họ vừa đi ăn ở một quán dakgalbi mà Taemin khao khát muốn thử. Chỉ là so với những ngày trước đây, mọi thứ dường như khác đi—so với thời hoang dại khi Jimin có thể thức đến bốn giờ sáng và dậy lúc tám giờ để nhảy, khi anh uống như cá mà hậu quả chỉ là chút mệt mỏi nhỏ nhoi. Khi anh say mê cái cảm giác tìm thấy mình trong những phòng khách sạn tồi tàn vô danh cùng những người đàn ông chẳng quan tâm đến anh, những người chẳng hứng thú với giấc mơ hay trái tim anh, ngoài một cuộc tình chóng vánh.

Anh từng thích điều đó vì lý do gì? Giờ đây thật khó để nhớ lại. Tình dục thì vẫn tuyệt. Jimin luôn thích tình dục. Và anh thích sự chinh phục. Thích cảm giác biết rằng ai đó muốn mình. Nhưng tất cả những gã tệ bạc mà anh từng hẹn hò hay qua đường—đó là một chuyện khác. Như thể anh dùng sự thờ ơ của họ để chứng minh những điều tồi tệ nhất mình nghĩ về bản thân là đúng. Họ không quan tâm đến anh; vậy sao anh phải quan tâm đến chính mình?

Nhưng giờ đây, ý nghĩ ra ngoài câu lạc bộ tìm một gã khủng khiếp để qua đêm nghe thật kiệt quệ, đáng ghét, thậm chí ghê tởm.

Jimin không biết điều gì đã thay đổi. Anh cảm thấy mình vẫn là con người cũ, nhưng không còn như trước nữa.

Taemin vẫn đang chờ câu trả lời.

"Em xem anime nhiều lắm," Jimin nói, giọng phớt lờ.

Taemin phá lên cười. "Xạo quá đi."

"Thật mà!" Jimin phản đối. "One Piece. Em đang xem One Piece. Bộ đó dài lắm!"

Và, mặc dù hơi xấu hổ, Jimin thật sự đang xem One Piece.

"One Piece là bộ yêu thích của em hồi nhỏ," Hanwoo nói, ánh mắt sáng rỡ.

Jimin ngẩng lên. "Thật à? Anh cũng thế." Anh đưa tay vuốt tóc. "Wow, anh không biết là bọn trẻ bây giờ vẫn còn xem One Piece đấy."

Anh không có ý đùa, nhưng Taemin và Jongin bật cười, còn Hanwoo thì cúi đầu, vẻ mặt tội nghiệp. "Hyuuuung," cậu than thở. "Em chỉ kém anh có năm tuổi thôi mà."

"Phải không nhỉ?" Jimin trêu. "Thế mà sao anh cứ tưởng mình đang nói chuyện với một đứa trẻ cấp hai ấy."

Hanwoo bĩu môi, còn Taemin thì phì cười. "Jimin à, đúng là em không bỏ được thói trêu chọc người khác."

"Thói gì đâu," Jimin trả lời, vẻ vô tội, nhưng anh không che giấu được nụ cười tinh nghịch.

"Thế cậu có còn thích One Piece không, Hanwoo?" Jongin hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn.

Hanwoo ngồi thẳng dậy, đầy tự hào. "Có chứ, Huynh! Em vẫn đang xem những tập mới nhất."

Jimin ngạc nhiên. "Thật á? One Piece vẫn còn ra tập mới?"

Hanwoo gật đầu. "Vâng, vẫn còn dài lắm. Có khi đến khi em 30 tuổi mới kết thúc mất."

"Cái gì mà dài thế," Taemin lắc đầu, cười. "Anh chỉ biết mỗi Luffy đội mũ rơm thôi. Anh không hiểu sao mọi người kiên nhẫn xem được."

"Thế mới gọi là đam mê, Huynh ạ," Hanwoo đáp, đầy tự tin. "Cả hành trình của Luffy đều rất cảm động. Ai mà không xem thì thiệt thòi lắm!"

Jimin cười, cảm thấy một chút hoài niệm. Những năm tháng anh mê mẩn One Piece, nằm dài trên sàn nhà đọc từng trang manga cũ, cảm giác như chỉ mới ngày hôm qua. Giờ nghĩ lại, anh cảm thấy điều đó thật ngây thơ, nhưng cũng rất đẹp.

"Chắc anh phải xem lại quá," Jimin nói, ánh mắt dịu dàng. "Nhờ Hanwoo truyền cảm hứng."

"Em sẵn sàng hướng dẫn, Huynh," Hanwoo đáp, tươi cười. "Chúng ta có thể xem chung, như cách Luffy cùng đồng đội phiêu lưu ấy."

Cả bàn cười rộn ràng, nhưng Jimin, trong lòng, nghĩ rằng điều đó không hề là ý tồi.

"Này lũ nhóc!" Taemin kêu lên một cách khoa trương. Anh ấy nghiêng người qua bàn, suýt nữa làm đổ ly rỗng của Jimin. Jimin kịp thời bắt được nó. "Để anh nhìn kỹ hơn một chút," Taemin nói, nhìn Hanwoo chăm chú. "Cậu học ở K'Arts hả?"

Jimin đảo mắt. Taemin có thể tỏ ra xa cách, nhưng một khi anh ấy đã quyết định chú ý đến ai, anh ấy muốn biết tất tần tật về người đó.

Jimin đẩy ghế ra, đứng dậy. Anh hơi nhức mỏi, hơi không vững.

"Đi đâu thế?" Jongin hỏi.

"Đi xã giao một chút," Jimin trả lời, cảm thấy chua chát như ly đồ uống của mình, khiến Taemin cười khúc khích nhưng không làm gián đoạn cuộc thẩm vấn thân thiện của anh ấy đối với Hanwoo.

"Anh đi cùng," Jongin nói, đứng dậy và đẩy ghế về chỗ. "Hôm nay em có vẻ lạ lắm," gã nói khi họ đã đi một đoạn đến cuối bàn.

"Thật à?" Jimin hỏi.

Jongin nhún vai. "Anh không biết," cậu nói, "Nhưng em có vẻ như đang trong một tâm trạng khá lạ. Nói về chuyện làm idol và xem anime."

"Taemin là người bắt đầu hết mà," Jimin phản đối. "Em chỉ lịch sự thôi."

"Em lịch sự với Taemin từ khi nào thế?" Jongin nhướn mày.

Cả hai cùng cười.

"Chắc là em đã từng, lúc mới bắt đầu," Jimin nói, thích thú.

Jongin vòng tay qua người Jimin và dẫn anh tới gần một cái máy sưởi. Cảm giác thật dễ chịu khi đứng dưới làn hơi ấm đó. Dải đèn dây đung đưa trong gió. Âm thanh ồn ào của phố phường lớn hơn cả âm nhạc trong quán, và trong một khoảnh khắc kỳ lạ, Jimin cảm thấy mình thật nhỏ bé.

"Em với Hanwoo sao rồi?" Jongin hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Hả?" Jimin lắc đầu. "Anh nói gì vậy?"

Jongin đứng ngả người lên gót chân. "Ý anh là," gã nói, vẻ thích thú, "rõ ràng là thằng bé có hứng thú với em."

Hanwoo? Hứng thú với anh? "Anh nói gì vậy?" Jimin hỏi, cười lớn. "Huynh, thằng bé là đồng nghiệp của em, và ngoài ra, nó không thích em đâu."

Jongin hừ một tiếng. "Jimin à, đừng giả vờ ngốc. Em đã thấy cách thằng bé nhìn em chưa? Đôi mắt nó như cả một bầu trời sao sáng."

Jimin cảm thấy má mình nóng lên. Được rồi, ổn thôi. Anh có thể đã nhận thấy một chút sự mến mộ ngớ ngẩn từ phía Hanwoo. "Thôi được," anh nói. "Có thể. Nhưng thằng bé còn trẻ mà, Huynh. Nó là trẻ con."

"Nó 23 tuổi rồi," Jongin nói. "Lúc 23 tuổi em đã —"

"Em biết em làm gì lúc 23 tuổi rồi," Jimin đáp, giọng hơi gay gắt. "Được rồi, nó không thực sự là trẻ con, nhưng mà... Chỉ là một tình cảm ngớ ngẩn thôi. Nó không có ý nghĩa gì cả."

"Vậy em nói là em không quan tâm?" Jongin hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Jimin lắc đầu. "Không. Không."

Thực ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Hanwoo là một vũ công tài năng phi thường và rất đẹp trai, nhưng... Không. Jimin chưa bao giờ xem xét chuyện đó. Anh không có ý định tìm kiếm.

"Okay," Jongin nói. "Hử."

"Cái 'hử' đó có ý gì?" Jimin hỏi.

"Không có gì đâu," Jongin nói, "Không có gì." Gã mỉm cười một cách tinh quái.

"Huynh," Jimin nói, dậm chân. "Cái 'không có gì' của anh chưa bao giờ là không có gì cả."

Jongin mỉm cười. "Anh hiểu em khá rõ, phải không?"

Jimin gật đầu. Jongin có lẽ là người hiểu anh nhất.

Jongin tiến lại gần. Im lặng, như thể gã đang kể cho Jimin một bí mật, gã nói, "Suốt thời gian anh quen em, em luôn tìm kiếm điều gì đó, Jimin à." Gã mỉm cười. "Giờ em không tìm nữa, vậy em đã tìm thấy gì rồi?"

Jimin nhăn mặt. "Huynh," anh nói, mỉm cười. "Anh đã uống bao nhiêu rồi? Anh không phải là kiểu người hay nói kiểu bí ẩn như vậy đâu. Em–"

Một ai đó khoác tay lên vai Jimin, làm anh giật mình và suýt nữa làm đổ ly đồ uống của mình.

Sungwoon đã đến. "Ah," anh reo lên. "Đây rồi, nhân vật chính của buổi tối!"

Anh ấy kéo Jimin vào một cái ôm. Jimin nhắm mắt lại và để mình được ôm một lúc.

"Huynh," anh nói, khi bước lùi ra và có thể nhìn kỹ hơn. "Em thích kiểu tóc này!"

Tóc của Sungwoon được cắt rất thời trang và nhuộm xanh tươi sáng, không khác mấy so với màu của những ly đồ uống mà Jimin đã uống trước đó.

Sungwoon tự giác xoa đầu. "Cái này hơi quá một chút," anh ấy nói.

Jimin lắc đầu. "Không," anh nói. "Em thích nó! Nói em nghe đi! Anh bận rộn thế nào mà em cảm giác như mình chưa gặp anh lâu lắm rồi."

Họ quay lại bàn. Jongin vẫn đang mỉm cười với cái nụ cười bí ẩn. Jimin nhăn mặt nhìn gã, và gã mỉm cười lại. Jimin đảo mắt. Thôi được rồi. Gã có thể giữ bí mật đó bây giờ, ngày mai khi có thời gian, anh sẽ tình nguyện đi với Jongin đến công viên chó mà gã thích, và Jimin sẽ moi được sự thật từ gã.

Mọi người dịch qua một chỗ để tạo chỗ cho Sungwoon.

"Ah, ai đây vậy?" Taemin hỏi. "Sungwoon, kể anh nghe có gì mới đi!"

Jongin nghiêng người qua giới thiệu với Hanwoo. "Sungwoon đã tham gia cái show idol đấy," gã nói. "Cậu biết show nào rồi chứ? Produce?"

"Ôi wow," Hanwoo nói. Cậu cười. "Em là fan bự của anh đấy, Sungwoon-ssi. Tập nào em cũng xem."

"Ôi," Taemin nói, vỗ tay, "Nhìn kìa, Sungwoon à! Cậu có một fan rồi."

Sungwoon trông thích thú. Anh bắt tay Hanwoo.

"Hanwoo-ssi thích nhạc idol không?" Sungwoon hỏi, tỏ ra tò mò.

"Chắc rồi," Hanwoo nói. "Ý em là, cũng như mọi người thôi. Em rất thích BTS và —"

Taemin, sau một chút say xỉn, reo lên vui vẻ. "Ai là người cậu thích nhất?" anh ấy hỏi.

Má Hanwoo ửng đỏ. "Ah, em không biết."

Cố gắng tránh né của cậu không đủ mạnh để chống lại sự tò mò không thể dập tắt của Taemin. "Nói cho tụi này đi," Taemin yêu cầu. "Cá nhân anh thích Hoseok. Cậu ấy là một vũ công tuyệt vời!"

"Jungkook," Hanwoo lầm bầm. "Em thích Jungkook."

"Ôooooooooo," Taemin reo lên. "Jimin à, em có đối thủ rồi đấy. Hanwoo đang nhắm đến người của em rồi đấy."

Má Jimin đỏ bừng. "Im đi," anh nói.

"Huynh, anh cũng là fan của BTS à?" Hanwoo hỏi. "Em không biết anh thích thứ này, Huynh, nhưng mà em đoán là em chưa từng biết anh đã từng luyện tập để trở thành idol."

Jimin mỉm cười, ngượng ngùng. "Ah," anh nói. "Chà... anh..."

"BTS là nhóm mà Jimin suýt nữa đã debut cùng," Jongin giải thích đơn giản.

"Ôi wow," Hanwoo nói, mắt tròn xoe. "Thật à? Huynh, thật không thể tin nổi."

Jimin gật đầu, vẻ khó chịu. "Jungkook là... bạn của anh."

"Thật tuyệt vời," Hanwoo nói. "Ngoài đời anh ấy như thế nào?"

Jimin chớp mắt. Jungkook ngoài đời như thế nào nhỉ? Anh chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng có một Jungkook anh biết mà phần lớn mọi người không biết, mặc dù tất nhiên là có. Cậu ấy như thế nào nhỉ? Có thể là trầm lặng hơn người ta nghĩ, nhưng lại rất hài hước. Thích trêu chọc, nhưng rất ngọt ngào. Tốt bụng. Dễ gần. Làm việc chăm chỉ và tài năng. Tài năng đến mức mà Jungkook chưa bao giờ hiểu hết được.

Đó là một bản tóm tắt cực kỳ không đầy đủ.

"Cậu ấy..." Jimin ngập ngừng.

Jungkook là gì nhỉ? Làm sao Jimin có thể truyền đạt được điều đó?

Cuối năm, khi thời tiết cuối cùng cũng thay đổi, khi những con phố đầy lá bạch quả vàng và gió lạnh, Jimin cãi vã với vị biên đạo múa mới của công ty cũ của anh.

Điều này không hoàn toàn bất ngờ. Người đàn ông đó thể hiện rằng ông ta không thích Jimin, không đánh giá cao kỹ thuật của anh, cho rằng Jimin chỉ đạt được vị trí hiện tại trong công ty vì anh là một kẻ nịnh bợ. Mối quan hệ căng thẳng giữa họ đã kéo dài trong nhiều tháng. Tuy vậy, Jimin vẫn mong đợi sẽ có một phần solo trong buổi diễn mới. Anh là một trong những vũ công có thâm niên nhất trong công ty. Anh làm việc chăm chỉ như bất kỳ ai, và nếu anh coi solo là quyền lợi của mình – thì có phải không? Anh có xứng đáng được một chút tôn trọng sau bao nhiêu nỗ lực không?

Nhưng Jimin không có màn solo nào. Khi anh gặp giám đốc công ty, cô chỉ thở dài và lắc đầu. "Cậu ấy là người mới, Jimin," cô nói. "Cậu biết chúng tôi coi trọng cậu như thế nào. Hãy cho cậu ấy thời gian để làm quen, được không?"

Điều đó không giúp anh cảm thấy được an ủi chút nào. Những buổi tập bắt đầu tồi tệ và tiếp tục tệ hơn. Jimin cảm giác như một chiếc ấm sắp sôi.

Cuộc cãi vã bắt nguồn từ một điều vô lý. Họ bắt đầu một chuỗi động tác ở vị trí thứ ba. Jimin đứng đúng vị trí trong hàng các vũ công, gót chân trái gần với vòm chân phải, và chờ đợi.

"Park Jimin," biên đạo quát. "Đây có phải là vị trí thứ ba không?"

Một cảm giác sợ hãi cũ kỹ chạy dọc sống lưng Jimin. Anh có sai không? Anh lại làm sai gì rồi? Nhưng. Nhưng.

Kỹ thuật cơ bản của Jimin rất vững. Rất tốt. Đó là điều anh có thể kiểm soát, vì vậy anh đã làm chủ nó. Anh đã luyện tập chúng cho đến khi chúng trở thành một phần của cơ thể mình. Vị trí thứ ba của anh là đúng.

"Đúng," anh nói. "Nó đúng."

Người đàn ông khịt mũi. Ông ta đã từng là vũ công, nhưng giờ đã vào độ tuổi trung niên và không còn khỏe mạnh. Bao nhiêu năm rồi từ khi ông ta đứng ở vị trí thứ ba? Khuôn mặt ông đỏ lên. Ông ta thường xuyên ra ngoài hút thuốc, và giọng ông khàn khàn vì điều đó.

"Vị trí thứ ba," ông ta nói.

Jimin nhìn xuống chân mình, rồi lại nhìn lên. "Tôi đang ở vị trí thứ ba." Anh cảm thấy máu dồn lên mặt, nhưng không hoảng loạn. Mạch đập thình thịch trong thái dương. "Trừ khi ông có thể chỉ cho tôi cách làm đúng, thưa ông?"

Lần đầu tiên trong suốt sự nghiệp vũ công của mình, Jimin bị đuổi khỏi buổi tập.

Anh cảm thấy tức giận khi nhét đồ vào túi. Ai đó đã báo với giám đốc; cô ấy đang cố gắng dỗ dành biên đạo, người vẫn tiếp tục gầm lên về những vũ công kiêu căng không biết tôn trọng, những kẻ nghĩ mình giỏi hơn cả công ty, giỏi hơn cả ông!

Các đồng nghiệp của Jimin nhìn họ, với đủ mức độ bực bội và buồn cười. Jimin cảm thấy như bị đóng băng. Kinh hoàng. Làm sao anh có thể rời đi? Anh đã nhảy múa với công ty này bao nhiêu năm, từ vị trí học trò cho đến tận bây giờ. Anh có thể từ bỏ tất cả sao? Kể từ khi mới mười bảy tuổi, Jimin đã đấu tranh với một giọng nói luôn bảo với anh rằng anh không đủ giỏi, rằng anh không xứng đáng, rằng anh đang lãng phí thời gian. Anh tin giọng nói đó, rất nhiều lần, nhưng khốn nỗi, anh biết vị trí thứ ba là đúng. Anh biết mình không sai.

Anh chắc chắn rằng mình đúng, nên anh bỏ đi.

Ra ngoài, vào buổi tối lạnh lẽo, ba lô đập vào lưng khi anh giận dữ bước đi trên phố. Jimin có một cơn thịnh nộ lớn những gì anh muốn thừa nhận, và anh đang rất tức giận. Cực kỳ tức giận. Anh đã làm việc quá vất vả suốt bao lâu và cảm giác như mình bị ném từ đỉnh núi xuống, rơi thẳng xuống đất, chỉ vì một ông già không thích anh.

Cảm giác đó làm Jimin thấy buồn nôn, vì vậy anh tiếp tục đi cho đến khi thời tiết se lạnh làm dịu cơn giận. Anh dừng lại ở một ngã tư. Nhìn lên. Anh đã đi xa khỏi studio rồi. Anh đã đi như vậy trong bao lâu? Cũng sắp tối rồi.

Anh lấy điện thoại ra. Có cuộc gọi nhỡ – từ giám đốc, từ đồng nghiệp, từ bạn bè. Thế giới của họ rất nhỏ. Tin đồn lan nhanh. Cơn giận của anh đã qua đi, nhưng điều tồi tệ hơn đã thay thế nó: sợ hãi. Anh đã làm sai, làm điều không đúng. Mong đợi quá nhiều. Jimin đã đi được như hôm nay nhờ vào sự làm việc chăm chỉ khiêm tốn. Thế thì có sao không nếu mọi người đều đồng ý rằng anh xứng đáng có một phần solo? Có sao không nếu anh biết mình giỏi hơn những gì người đàn ông đáng ghét đó nói? Kiêu hãnh chưa bao giờ giúp ích gì cho Jimin. Anh có gì để tự hào chứ?

Ngực anh phập phồng, và anh cảm thấy như mình sắp khóc. Không tốt chút nào. Anh lấy điện thoại ra, nghĩ xem nên gọi cho ai. Mẹ là người đầu tiên anh nghĩ tới, nhưng bà hiện đang rất lo lắng về Jihyun, vợ cậu ấy và đứa con sắp chào đời. Jimin không thể thêm gánh nặng này cho bà. Bà lo lắng quá nhiều rằng anh đang không hạnh phúc.

Điều bà lo lắng có lẽ đúng.

Anh nghĩ đến Taemin hay Jongin, nhưng anh không muốn nói về chuyện này với họ. Cả hai đều biết rõ cách vận hành của thế giới vũ đạo. Taemin sẽ cổ vũ cho quyết định hấp tấp của Jimin. Jongin sẽ đưa ra lời khuyên sáng suốt. Họ sẽ giúp anh vạch ra kế hoạch tiếp theo. Nhưng điều đó không phải là thứ anh cần ngay lúc này.

Anh nhìn lên bầu trời thu nhạt nhòa. Tất cả những gì Jimin muốn lúc này là không phải lo lắng, ít nhất là trong một lúc. Không phải nghi ngờ. Anh muốn cảm thấy mình thuộc về nơi nào đó.

Anh đã gọi cho Jungkook.

Họ không thường xuyên gọi cho nhau. Thường nhắn tin hơn, mặc dù Jimin thích nói chuyện qua điện thoại. Nhắn tin có vẻ tạo ra một khoảng cách cần thiết.

Tuy nhiên, lúc này, Jimin chỉ muốn nghe giọng của Jungkook.

Điện thoại của Jungkook reo một lần, hai lần. Jimin không thể nhớ được Jungkook có lịch trình gì trong tuần này. Họ đã không nói chuyện mấy ngày rồi. Cậu ấy có thể đang bận. Có lẽ cậu ấy sẽ không nghe máy.

"Huynh."

Jimin có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của Jungkook.

"Jungkook à," Jimin nói, và âm thanh đó thoát ra như một tiếng thở dài.

"Huynh?" Jimin nghe thấy một cánh cửa đóng lại. "Huynh, có chuyện gì vậy? Anh đang ở đâu?"

Jimin nhắm mắt lại. "Jungkook," anh nói. "Anh nghĩ—anh nghĩ mình vừa bỏ công ty múa của mình."

Một khoảnh khắc im lặng. "Cái gì? Huynh, có chuyện gì vậy?"

Jimin lắc đầu. "Anh cũng không biết nữa." Anh kéo tay qua mặt mình. Anh vẫn đứng ở một góc phố nào đó, không biết mình đang ở đâu. "Xin lỗi. Anh không có kế hoạch gì cả – nó chỉ xảy ra vậy thôi. Anh chỉ... anh cần tâm sự với ai đó."

Anh đã cần nói chuyện với Jungkook. Suy nghĩ đó làm anh run lên.

"Em vui vì anh đã gọi cho em, Huynh," Jungkook nói với tông giọng mà Jimin biết là cậu chỉ dùng khi muốn nghe trưởng thành hơn. "Anh đang ở đâu?"

Jimin đỡ trán, nhìn xung quanh. Con phố yên tĩnh, lá cây vàng rực, ánh sáng chiều ngọt ngào.

"Anh không chắc," anh nói. Cười. "Em biết không, anh không chắc đâu. Jungkook, anh chỉ bỏ đi và bắt đầu đi bộ thôi."

"Huynh," Jungkook nói, giọng đầy kinh ngạc. "Điên thật đấy."

Jimin gật đầu. "Anh biết," anh nói. "Nhưng cảm giác thật sự tốt."

Và dưới sự sợ hãi và nghi ngờ, thật sự có, một cảm giác hưng phấn ngọt ngào của hành động chính đáng.

"Em đang ở studio," Jungkook nói. "Nhưng em có thể rời đi. Em sẽ đến đón anh, Huynh."

Em có làm vậy không? Jimin muốn hỏi. Sau những gì anh đã làm với em, em vẫn làm vậy sao?

Anh không hỏi. Anh biết Jungkook sẽ làm.

"Làm ơn," anh nói. "Cảm ơn em, Jungkook. Thật sự. Anh không biết phải làm sao..."

"Không có gì đâu," Jungkook nói. "Chúng ta là bạn mà, đúng không?"

"Đúng," Jimin nói nhẹ nhàng. "Chúng ta là bạn."

"Gửi địa chỉ cho em đi," Jungkook nói. "Em sẽ đến ngay."

Hanwoo đang chờ câu trả lời của anh.

"Jeon Jungkook là một trong những người chân thành nhất mà anh biết," Jimin nói. "Cậu ấy là một người bạn thật sự tốt. Một người thật sự tốt."

Taemin, hơi say, vắt tay qua vai Jimin. "Jimin là chủ tịch câu lạc bộ fan của Jeon Jungkook," anh ấy nói, mặt hoàn toàn không đổi biểu cảm.

"Em ghét anh," Jimin tuyên bố, khoanh tay trước ngực.

"Em yêu anh mà," Taemin rên rỉ. "Chỉ là không yêu anh bằng Jungkook thôi!"

Anh ấy đặt một nụ hôn ướt sũng lên má Jimin, và Jimin thét lên. Hanwoo đỏ mặt vì cười quá nhiều.

"Sungwoon," Jongin nói bình tĩnh, bỏ qua sự hỗn loạn. "Anh có câu lạc bộ fan không? Hay là em nên trở thành chủ tịch của câu lạc bộ đó? Em thích anh hơn hai tên ngốc kia nhiều." Gã ta ra dấu một cách khinh bỉ về phía Jimin và Taemin.

"Thực ra," Sungwoon nói, "Bọn anh có!"

Anh ấy kể cho mọi người về câu lạc bộ fan chính thức, tên fandom và những thiết kế cho cây đèn lightstick. Anh ấy tự hào về tất cả, nở nang với niềm tự hào. Đây chính là điều Sungwoon đã hướng đến suốt thời gian Jimin quen biết anh, và thật tuyệt khi thấy anh ấy hạnh phúc như vậy. Đó chính là tình bạn, Jimin nghĩ. Chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Có mặt cho nhau, trong suốt hành trình điên rồ này. Và tất cả những người này – bạn bè của anh! – đều ở đây vì anh.

Nhưng không phải Jungkook.

Nhân viên phục vụ mang đến thêm đồ uống và đồ ăn. Hanwoo, theo sự thúc giục của Taemin, thể hiện điệu nhảy Abracadabra. Rất ấn tượng, và vì âm nhạc hay, giờ đã khuya và họ đều đã uống quá nhiều, tất cả bọn họ đều đứng dậy và bắt đầu nhảy. Jimin nhảy cùng Sungwoo và Jongin, cùng Taemin, Eunbi và Moongyu. Anh nhảy với tất cả mọi người, vui vẻ và nhẹ nhàng, hấp thụ cảm giác chiến thắng mà anh tuyệt vọng muốn được xứng đáng.

Nhưng dù anh có nhảy bao nhiêu và dù anh có vui vẻ đến đâu, Jimin không thể không nghĩ rằng anh sẽ vui hơn nữa nếu Jungkook có mặt ở đây.

Tất nhiên, không có gì đảm bảo rằng Jungkook có thể đến. Cậu ấy bận. Cậu có cuộc sống riêng, bạn bè riêng, những thứ quan trọng hơn nhiều so với việc đến dự bữa tiệc ngớ ngẩn của Jimin.

Và dù vậy, Jimin nghĩ rằng nếu anh ngỏ lời, Jungkook chắc chắn sẽ đến.

Tuần sau, vào đêm khai mạc, niềm vui của Jimin sẽ trọn vẹn hơn nếu anh nhìn ra và thấy gương mặt rạng rỡ của Jungkook dưới khán đài?

Chắc chắn là vậy rồi.

Anh bước sang một bên sân và lấy điện thoại từ túi.

Jungkook à, em đâu rồi?

Anh đợi, nhưng không có phản hồi.

À, chắc Jungkook đã có kế hoạch.

Đúng rồi. Đó là chuyện thường tình. Nếu không cho người ta biết mình muốn gì, họ sẽ đi tìm những thứ khác, những thứ tốt hơn để làm.

Nếu không để cho người ta biết mình muốn họ, họ sẽ rời đi.

Jimin lảo đảo. Nhắm mắt lại.

Một năm trước – giờ đã hơn rồi – Jungkook đã thú nhận, và Jimin đã từ chối cậu với sự tức giận lạnh lẽo trong lòng. Tại sao? Thực ra, điều đó thật ngớ ngẩn. Họ vừa mới bắt đầu làm quen nhau.

Nhưng còn một lý do nữa. Một lý do sâu xa hơn. Thật sâu thẳm, Jimin không tin rằng ai đó có thể yêu anh. Anh tin vào câu chuyện mà anh đã tự kể cho bản thân khi còn mười bảy tuổi, rằng có điều gì đó sai với anh, một khiếm khuyết nghiêm trọng mà bất cứ ai đến gần sẽ phát hiện ra.

Anh đã dành rất nhiều, rất nhiều thời gian để tin vào câu chuyện đó.

Jungkook đã nhìn thấy anh. Jungkook hiểu anh. Jungkook đã ở lại, và khi Jimin cần cảm thấy an toàn, anh đã đến với Jungkook.

Trong năm qua, có kỷ niệm nào sáng sủa hơn, ấm áp hơn, đẹp đẽ hơn những đêm ấy trên ghế sofa của Jungkook, xem anime, trò chuyện về những chuyện vớ vẩn không? Phải chăng đó chính là điều Jimin đã muốn suốt thời gian qua? Chỉ muốn cảm thấy như mình thuộc về một cái gì đó.

Thuộc về một ai đó.

Anh nhắm mắt lại. Anh thật là một tên ngốc. Ôi.

"Em đang làm gì vậy?"

Đó là Taemin.

Jimin lắc đầu.

"Em ổn chứ?" Taemin nghiêng người lại gần. "Chắc là không uống quá nhiều đâu, Jiminie?"

Jimin lắc đầu. Dưới vẻ ngoài kỳ lạ và sự phô trương của Taemin, anh ấy là một trong những người tốt bụng nhất mà Jimin biết. Một trong những người bạn tốt nhất của Jimin.

"Không đâu, Huynh," Jimin nói. Anh nuốt nước bọt. "Chỉ là... em ước gì mình đã mời Jungkookie tối nay."

Taemin gật đầu. Anh ấy đặt tay lên vai Jimin. "Gọi cậu ấy đi, giờ vẫn chưa muộn đâu."

Jimin mỉm cười yếu ớt. "Em đã nhắn tin."

Taemin gật đầu. "Tốt rồi." Đôi mắt anh ấy mở to. "Nhìn kìa!"

Một tay quanh vai Jimin, Taemin dẫn anh về phía cửa quán bar, nơi đang mở. Một trong các nhân viên phục vụ đang mang ra chiếc bánh nhiều tầng, trên đó là những ngọn nến. Mọi người bắt đầu hát.

"Em ghét anh," Jimin nói khẽ, nhưng ý tứ thì ngược lại.

Taemin nở một nụ cười sáng rực. "Anh cũng yêu em, Jimin à," anh ấy nói, và ôm Jimin vào một cái ôm thật chặt.

Taemin thả anh ra rồi tham gia vào bài hát, giọng anh ấy lớn hơn tất cả mọi người. Những ngọn nến nhấp nháy và ánh sáng trên trần cũng lấp lánh. Jimin đưa tay lên che miệng để giấu đi nụ cười. Mọi người đang cười, đang hát, và đây chính là khoảnh khắc mà anh đã chờ đợi, cảm giác ấm áp gần gũi, sự quan tâm. Cảm giác được ở đây với những người mà anh yêu thương.

Bài hát kết thúc, mọi người vỗ tay. Jongin cầm chiếc bánh lên, và Jimin hít một hơi thật sâu để thổi tắt những ngọn nến, nhưng Sungwoon ngắt lời.

"Đợi đã, Jimin à," anh ấy nói, mỉm cười, vuốt mái tóc xanh ra khỏi mặt. "Ước điều ước đi!"

Jimin đứng yên. Còn gì để ước nữa đâu? Anh đang ở gần đỉnh cao sự nghiệp, bên cạnh những người bạn thân nhất. Liệu điều gì có thể làm cho đêm nay tuyệt vời hơn?

Anh biết. Anh biết ngay cả khi chưa kịp trả lời câu hỏi đó, vì dù bài hát tuyệt vời như thế nào, vẫn có một chất giọng thiếu vắng. Giọng nói mà anh muốn nghe nhất.

Vậy là anh nhắm mắt lại và ước, hết lòng, rồi thổi tắt nến trong một hơi. Mọi người reo hò và nhân viên phục vụ vội vàng mang chiếc bánh vào trong để cắt. Mọi người ôm anh, chúc mừng anh, và Jimin cảm thấy tràn ngập sự biết ơn. Cảm giác choáng ngợp vì điều đó. Nhân viên xếp bánh ra đĩa giấy, và mọi người lại ngồi xuống.

"Vani với nhân chanh, đúng không?" Jongin nói. "Em thích đúng không?"

Jimin gật đầu. Đó là một điều nhỏ nhặt, nhưng lại khiến cổ họng Jimin nghẹn lại. Anh đã dành bao lâu để cố gắng trở nên vô hình, hoặc biến thành ai đó khác, người ngầu hơn, bóng bẩy hơn và không thể bị phê phán, che giấu tất cả dấu vết của cậu bé mà anh đã từng là. Cậu bé chưa bao giờ đủ tốt.

Nhưng Jongin vẫn nhìn thấu anh. Dù anh có yêu thích hương vị chanh kỳ lạ đến đâu, Jongin, và Taemin, và tất cả bạn bè của anh đều chấp nhận anh.

Và có lẽ Jungkook cũng vậy. Ít nhất là bây giờ, dù một năm trước thì chưa.

"Giờ thì đừng nghĩ là em có thể ước điều khác vào sinh nhật nữa nhé," Taemin nói. Có một chút kem trên môi anh ấy. Jimin không chỉ ra. "Hai điều ước thì hơi tham lam đấy."

Jimin cười khúc khích. "Không sao đâu," anh nói. "Em không cần điều ước khác. Em chỉ cần cái này thành hiện thực."

"Nó sẽ thành hiện thực thôi," Sungwoon nói. "Đây là năm của chúng ta, Jimin à. Tất cả những gì chúng ta đã làm, tất cả những giấc mơ của chúng ta, tất cả sẽ thành sự thật ngay bây giờ."

Jimin gật đầu. "Hy vọng vậy, Huynh," anh nói.

Đúng lúc đó, điện thoại cậu rung lên. Jimin vội vàng cầm lấy. Jungkook đã trả lời.

Xin lỗi! Em đang thu âm. Em đang ở trong studio.

Một tin nhắn khác đến ngay lập tức.

Có chuyện gì vậy? Huynh, anh ổn chứ? Cần giúp gì không?

Anh ổn. Chỉ là anh muốn nói với em về một chuyện. Không quan trọng đâu. Anh đợi được.

Jungkook đang làm việc, và giờ Jimin lại làm cậu ấy phân tâm. Anh đã chờ lâu như vậy, những gì anh muốn nói có thể đợi đến sáng. Lẽ ra anh nên biết Jungkook sẽ bận rộn.

Một chút im lặng. Jongin đang nhìn anh. Hanwoo đang cười vì một điều gì đó Taemin nói. Sungwoon đang nhìn điện thoại của mình. Bài hát của nhóm nhạc nữ kết thúc. Có một khoảnh khắc im lặng trước khi bài hát mới bắt đầu.

Đó là Jungkook. Đó là đĩa đơn của Jungkook. Giọng của Jungkook, nghe nhỏ và lạ lẫm qua dàn loa rẻ tiền.

Không có gì trên thế giới này mà Jimin muốn hơn là được nghe giọng thật của Jungkook.

Điện thoại của anh lại rung.

Em nghĩ họ sẽ cần em thu âm lại ㅜㅜ

anh có thể đến đây chơi cho đến khi em xong

nếu anh muốn. Nó khá là chán đấy!

nhưng anh cứ đến nhé

Cậu ấy gửi một địa chỉ. Là địa chỉ mà Jimin đã biết.

Big Hit đã chuyển chỗ nhiều lần kể từ khi Jimin bị loại khỏi đội hình debut. Tòa nhà mà họ đang ở bây giờ mới mẻ và sáng sủa, được xây dựng sau khi BTS nổi đình nổi đám. Nó thậm chí không ở cùng bờ sông với mấy tầng nhà cũ kĩ mà Jimin đã từng đổ mồ hôi, mơ ước và đấu tranh.

Tuy nhiên, đây không phải là nơi anh nghĩ mình có thể quay lại lần nữa. Anh từng nghĩ chỉ cần nghĩ đến nó thôi cũng đã đủ làm anh sợ hãi.

Nhưng giờ thì anh không còn sợ nữa. Anh chỉ muốn gặp Jungkook.

Anh đứng lên quá vội, khiến mọi người giật mình.

Hanwoo nhìn lên anh với đôi mắt mở to.

"Huynh, anh ậu ổn chứ?"

Jimin gật đầu. "Ừ," anh nói. "Ừ, anh ổn. Anh chỉ cần— uh..."

"Đi gạ tình thôi!" Taemin kêu lên, vui mừng.

Jimin khịt mũi. "Không," anh nói. "Không phải đâu. Em chỉ cần đi gặp một người bạn."

"Câu chuyện có vẻ hợp lý đấy," Taemin nói.

"Cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều," Jimin nói. "Cảm ơn mọi người. Thật sự, em không thể diễn tả hết điều này có ý nghĩa thế nào với em." Anh nuốt nước bọt. Anh không muốn bắt đầu khóc.

"Mai gặp lại nhé, Huynh!" Hanwoo hô, vẫy tay.

"Jimin à," Sungwoon nói. "Em là một đứa trẻ ngoan."

Jimin khịt mũi, lau mắt, cố nén nước mắt. "Em chỉ trẻ hơn anh một tuổi thôi, đồ ngốc."

Sungwoon chỉ cười toe.

Taemin cười và đưa ngón tay cái lên ra hiệu với Jimin.

"Đi đi," Jongin nói, đôi mắt chan chứa dịu dàng.

Đã qua giữa đêm. Không còn nhiều thời gian nữa. Và Jimin rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com