TruyenHHH.com

[Trans] [Khôn Đình] XIỀNG XÍCH

36

DuyAiKhonDinh9896

Qua mấy ngày điều trị, Thái Từ Khôn cũng khá lên nhiều, nhưng để xuống giường thì vẫn rất khó. Chu Chính Đình ở bên này nhiều lần muốn nhờ Justin đẩy anh sang bên kia thăm Thái Từ Khôn, thế nhưng nhìn thấy hốc mắt đen sạm của cậu, anh cảm thấy mình không nên thêm rước thêm phiền phức cho cậu bé nữa.

Chu Chính Đình cầm điện thoại ngắm đi ngắm lại một bức ảnh của Thái Từ Khôn. Tuy rằng mỗi ngày hai người đều gọi video, nhưng rõ ràng như vậy là không đủ để lấp đi nỗi nhớ nhung, phải được đưa tay ra cảm nhận đối phương mới được.

Bên này, Thái Từ Khôn cũng ngồi xem, nhưng là xem video Chu Chính Đình tập ăn cơm bằng thìa của Justin quay. Tay phải của Chu Chính Đình bị thương, nếu như trong một thời gian dài không hoạt động sẽ dẫn đến hiện tượng teo bắp, nhưng bây giờ đừng nói là đũa, đến cả thìa cũng không khống chế được. Justin buộc một chiếc khăn nhỏ trước ngực Chu Chính Đình để anh dùng chiếc thìa nhỏ đưa cơm vào miệng, dáng vẻ vừa ngốc vừa đáng yêu. Vì không khống chế được cánh tay mà mặt dính đầy cơm, Justin vừa quay phim vừa cười trộm. Chu Chính Đình hình như quá tập trung cho nên không phát hiện ra, tập luyện vô cùng cẩn thận nghiêm túc, cơm dính đầy mặt, mềm mại đáng yêu như đứa trẻ con.

Xem đoạn video này đã mười mấy lần rồi, thế nhưng Thái Từ Khôn vẫn cảm thấy không đủ, thật muốn đưa tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Đêm xuống, Chu Chính Đình yên dịu nằm ngủ, Justin nằm trên ghế salon cũng nặng nề thiếp đi. Hành lang tối tăm, cửa phòng bệnh lặng lẽ bị đẩy ra, mọt bóng đen đang dần di chuyển về phía giường bệnh, người đó đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chu Chính Đình. Người trên giường hình như bị làm phiền, sau khi bị chạm vào liền hoảng hốt mở tròn hai mắt. Khi nhìn rõ trước mặt mình là ai, Chu Chính Đình sợ đến trợn trắng hai mắt, lập tức ngồi dậy, vừa định kêu lên thành tiếng thì người đó dùng ngón tay chỉ vào người đang ngủ trên ghế salon, ra động tác yên lặng. Chu Chính Đình sợ Justin sẽ gặp nguy hiểm liền thu giọng lại, thấp giọng mở miệng:
"Anh tới đây làm gì?"

Quý Nam trầm trầm nói:
"Nhớ em, tới thăm em một chút."

Chu Chính Đình né tránh ánh mắt sắc ngọt đang nhìn mình chằm chằm:
"Tự thú đi, anh không chạy trốn được đâu."

Quý Nam thở dài: 
"Chính Đình, tôi chưa từng yêu ai, em là người đầu tiên. Cũng chưa bao giờ nghĩ đến một thứ tình cảm không đầu không đuôi này sẽ mãnh liệt đến vậy. Tôi...bây giờ không quan tâm đến người khác, tôi chỉ muốn em đi theo mình, chúng ta cùng rời khỏi nơi này được không?"

"Đừng hòng, tôi sẽ không đi cùng một người mang tội giết người đâu."

Quý Nam liếc đồng hồ đeo tay một cái, không còn thời gian nữa rồi. Hắn đứng dậy tìm cách ôm Chu Chính Đình đi. Chu Chính Đình ra sức giãy dụa nhưng cũng ra sức kiềm chế âm thanh, anh sợ Justin sẽ bị ảnh hưởng.

Hai người giằng co được một hồi thì cảnh sát ập vào, súng đạn sẵn sàng. Quý Nam cũng rút súng ra nhắm vào giữa đám đông. Justin chầm chậm mở mắt, đứng dậy:
"Quý Nam, chúng tôi chờ anh đã lâu."

Quý Nam nheo mắt lại:
"Tôi biết ngay là ở đây sẽ có mai phục mà."

Phạm Thừa Thừa cũng đi vào:
"Biết rõ gặp nguy hiểm mà vẫn quay lại, anh cố chấp quá rồi đấy."

Quý Nam hít sâu một hơi:
"Từ khi bước vào bệnh viện này, tôi đã biết cơ hội có thể đi ra ngoài gần như là bằng không. Yên tâm, tôi chỉ muốn hỏi Chu Chính Đình một câu, có đáp án rồi tôi sẽ đi cùng các người."

Quý Nam quay đầu lại:
"Chính Đình, tôi hỏi em một câu thôi, kiếp sau nếu như tôi là người tốt, em sẽ đi theo tôi chứ?"

Chu Chính Đình hơi cúi đầu, không nhìn rõ cảm xúc, nhưng không hề ấm áp:
"Không."

"Tại sao?"

Chu Chính Đình ngẩng đầu, thẳng lưng, kiên định mà nói:
"Vì tôi đã hứa rằng vạn kiếp này đều dành cho Thái Từ Khôn, cho dù là kiếp sau, tôi cũng sẽ không đi cùng anh."

Quý Nam ngửa đầu, khép mi, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống, súng trên tay cũng dần buông...

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Thái Từ Khôn được Phạm Thừa Thừa kể lại chuyện đêm qua, mặc dù biết rằng Chu Chính Đình không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn kinh hồn bạt vía. Nhân lúc Phạm Thừa Thừa có việc đi ra ngoài, Thái Từ Khôn gượng người dậy, từng bước từng bước đi ra hành lang, dựa vào tay vịn đi sang phòng Chu Chính Đình.

Rõ ràng hai phòng bệnh cách nhau không xa, nhưng đối với một người suy yếu mà nói thì tưởng chừng như xa tận chân trời. Ở ngã rẽ, Thái Từ Khôn dừng lại vuốt vuốt vài giọt mồ hôi trên mặt, đột nhiên nhìn thấy một cánh tay khác duỗi ra bám vào tay vịn trên tường, không cẩn thận chạm vào tay anh. Người ở bên kia ngã rẽ hình như không xác định được là cái gì cho nên lại sờ sờ, sau khi chắc chắn đó là tay người thì giật mình thu tau lại. Thái Từ Khôn tò mò nhô đầu ra nhìn người bên kia, đối phương ngồi xe lăn, cũng đang hướng người về phía trước xem bên này là ai. Kết quả là hai cái đầu cùng ngó ra, một trên một dưới, một ngẩng một cúi, bốn mắt nhìn nhau, sững sờ chớp chớp mấy lần.

Thái Từ Khôn: "Em...sao lại ra đây?"
Chu Chính Đình: "Anh...tại sao cũng ra..."
Hai người gần như trả lời cùng một lúc:
"Anh/em muốn gặp em/anh."

Sững sờ một giây, sau đó cùng nhau nở nụ cười.

Thái Từ Khôn xoay ngươi về, dựa lưng vào bức tường bên này, Chu Chính Đình tựa vào bức tường bên kia, một ngã rẽ, mỗi người một bên. Không biết là do xa nhau quá lâu hay thế nào mà cả hai đều trở nên ngượng ngùng, có một chút cảm giác ngây ngô như mối tình đầu...

"Anh không thể ra ngoài quá lâu được, chút nữa Phạm Thừa Thừa về sẽ lôi anh đi mất."

Chu Chính Đình ngắc ngứ:
"Chắc là Justin cũng đang đi tìm em..."

"...Cho nên... muốn dành thời gian hỏi em một chuyện."

"Gì thế?"

Thaái Từ Khôn nhăn nhó nhìn xuống chân mình:
"À...kết hôn...chuyện này...em...có hứng thú không?"

Chờ đợi câu hỏi từ đối phương mà Thái Từ Khôn cảm giác như trái tim mình muốn nhảy ra bên ngoài từ cổ họng, anh không nên căng thẳng như thế...

Chu Chính Đình trộm cười một lúc rồi mới làm bộ trịnh trọng đàng hoàng trả lời:
"Hình như...cũng có...miễn cưỡng hứng thú một chút."

Thái Từ Khôn phấn khởi ngó đầu ra, lại bốn mắt nhìn nhau, gò má như có ai điểm chút phấn hồng.

Buổi sáng hôm nay, ánh mắt dịu nhẹ, đi vạn dặm cũng không gặp được một đám mây...

Ba tháng sau.

Trên một hòn đảo nhỏ thuộc Maldives, có bốn người đang ở bên trong giáo đường cùng nhau cử hành hôn lễ. Khách đến dự cũng không nhiều, quá trình cũng không phức tạp, vì họ tin rằng hôn lễ chân chính chỉ cần đơn giản và tự do. Cũng không phải một hội tường thật lớn, cũng không phải tiệc đứng long trọng, chỉ thuần khiết, không cần mục đích, tâm cơ. Những người được mời đều là bạn tốt, họ tin rằng chỉ có chúc phúc bằng tấm lòng chân thật thì mới có thể đi cùng nhau lâu dài.

Mục sư: "Con có đồng ý rằng kể cả thuận lợi hay khó khăn, giàu có hoặc nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật cũng vẫn sẽ yêu đối phương, trung thành vĩnh viễn không?"

Justin: "Con đồng ý."

Phạm Thừa Thừa giơ tay:
"Con đồng ý một trăm lần."

Khách mời ai nấy đều cười phá lên, Phạm Thừa Thừa nhìn Justin ngại ngùng gãi đầu, khúc khích cười.

Mục sư: "Con có đồng ý rằng kể cả thuận lợi hay khó khăn, giàu có hoặc nghèo khổ, khỏe mạnh hay bệnh tật cũng vẫn sẽ yêu đối phương, trung thành vĩnh viễn không?"

Chu Chính Đình đặt tay lên ngang ngực, trịnh trọng trả lời:
"Con đồng ý."

Thái Từ Khôn xoay người đối mặt với Chu Chính Đình, ánh mắt dường như lấp lánh:
"Cảm ơn em đã trở thành chí hướng trong cuộc sống của anh, trở thành điều duy nhất trong cuộc đời anh, chia sẻ giấc mơ cùng với anh, khát vọng, hạnh phúc và đau khổ, và tất cả mọi thứ, cảm ơn em vì quyết định làm bạn với anh trong cuộc sống sau này. Chỉ cần ở bên cạnh em, anh cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Cuộc đời của anh vì sự xuất hiện của em mới trở nên hoàn hảo, từ bây giờ anh sẽ tôn trọng em, tin tưởng em, giúp đỡ em, chăm sóc em, chung thủy với em, chia sẻ cùng em suốt cuộc đời này."

"Em tin anh..."

Ngày 9 tháng 5 năm 2018, tôi, Thái Từ Khôn, từ bây giờ không còn là cô nhi nữa

Ngày 9 tháng 5 năm 2018, tôi, Chu Chính Đình, từ vây giờ đã có người thân

Câu chuyện của chúng ta
Chưa kết thúc, vẫn còn tiếp tục...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com