TruyenHHH.com

[Trans] [Khôn Đình] XIỀNG XÍCH

30

DuyAiKhonDinh9896

Một quãng đường ngăn ngắn mà không biết bao nhiêu là đèn đỏ. Thái Từ Khôn đặt chân được đến nơi, cảm thấy tất cả mọi thứ đều yên tĩnh đến đáng sợ. Anh gõ gõ cửa, bên trong không có ai trả lời, nâng tay lên muốn gõ tiếp thì chỉ thấy từ trong khe cửa chảy ra một bãi chất lỏng màu đỏ. Không kịp nghĩ nhiều, Thái Từ Khôn nhấc chân đá tung cửa, vọt vào trong phòng, mùi máu tanh xông thẳng lên não làm người ta buồn nôn.

Một người phụ nữ nằm nhoài trên ghế salon trong phòng khách, phía sau lưng hiện vài vết đâm sâu hoắm. Thái Từ Khôn đi đến trước mặt người đó, hơi nhấc cái đầu lên thăm dò hơi thở đối phương, lại sờ vào động mạch chủ, không kịp nữa rồi. Anh hít sâu bắt bản thân mình trở nên tỉnh táo. Đúng rồi, bút ghi âm, cho dù có đến chậm một bước thì cũng phải đi tìm thử xem. Thái Từ Khôn tận lực không phá hoại hiện trường, đây là sự tôn trọng cuối cùng đối với một sinh mệnh đã chết. Anh nhẹ nhàng chuyển động, tìm kiếm, căn phòng này rất nhỏ, nhỏ đến mức một cái liếc mắt cũng nắm hết được mọi thứ.

Thái Từ Khôn lo lắng tìm kiếm, thế nhưng thứ gọi là "bút ghi âm" kia lại như không tồn tại, một chút tung tích cũng không có.Giữa lúc Thái Từ Khôn đang ủ rũ mặt mày thì nhìn thấy bên trong góc có một đồ vật vô cùng quen thuộc. Anh nhặt lên cẩn thận kiểm tra, bên trong chiếc nhẫn kia còn khắc ba chữ 'zzt' vô cùng cẩn thận. Thái Từ Khôn lập tức ngồi trên mặt đất, áp lực dâng lên làm anh suýt chút nữa thì ngất. Giơ tay tự vỗ vỗ trán mình, ép bản thân phải tiếp tục tỉnh táo. Sau khi cân nhắc, Thái Từ Khôn nhét chiếc nhẫn vào túi áo của mình, đứng dậy đi tới bên cạnh thi thể của Từ Lệ tạ lỗi:
"Xin lỗi, tôi không thể để cậu ấy xảy ra chuyện, để tôi chịu trách nhiệm."

Nói xong, Thái Từ Khôn cầm lấy con dao trên mặt đất, lau dấu vân tay trên chuôi dao, sau đó lại dùng sức nắm thật chặt lấy nó, nặng nề khắc dấu vân tay của mình lại.

Thái Từ Khôn nặng nề đứng dậy đi ra khỏi cửa, cố ấn lại bản lề, bày ra dánh vẻ lấm lét. Anh biết, mọi thứ không thể làm quá rõ ràng, muốn cảnh sát điều tra dần dần từ trên người mình.

Rất nhanh cảnh sát đã có mặt tại hiện trường, thời gian cũng chưa trôi qua được bao lâu.
Thái Từ Khôn làm bộ có vẻ rất gấp gáp, lại giả vờ phá tan cánh cửa. Quý Nam cũng những người khác mặc thường phục đi tới sau, nhìn thấy Thái Từ Khôn đứng sau cánh cửa, nhíu nhíu mày.

"Là anh báo cảnh sát?"

Thái Từ Khôn gật gật đầu.

"Có tiến vào hiện trường chưa?"

"Chưa hề, người cảnh sát kia cũng nhìn thấy tôi phá cửa đi vào, tôi tới đây thì nhìn thấy dưới khe cửa có máu chảy ra, vì vậy việc đầu tiên nghĩ tới là báo cảnh sát."

Quý Nam gật đầu:
"Chu Chính Đình...có tin tức gì chưa?"

Thái Từ Khôn thở dài, lắc đầu một cái:
"Vẫn không có"

Quý Nam vỗ vỗ vai anh:
"Đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, lát nữa chúng tôi cần anh quay lại lấy lời khai, có thể chịu đựng được không?"

"Yên tâm, tôi không sao."

Thái Từ Khôn ngơ ngác đứng ở cửa, nhìn cảnh sát bận ra bận vào, không biết bản thân đang nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn độn không thể tả, không biết cái gì là đúng, cái gì là sai, càng không biết tại sao mình lại đi báo cảnh sát, chắc là anh muốn kết thúc tất cả những thứ này, kết thúc cơn ác mộng này đi!

Quý Nam khi bắt tay vào làm việc đúng là rất chú tâm, cực kỳ tập trung vào tìm chứng cứ, hầu như mỗi ngóc ngách đều không bỏ qua. Lúc di chuyển ngăn tủ, cậu ta không cẩn thận để vướng vạt áo, một công nhân viên vội hỏi có sao không, Quý Nam vung vung tay:
"Lát nữa tìm giúp tôi xem cái cúc áo rơi ở đâu rồi, cái tủ gỗ này thô ráp quá."

Lúc này, Thái Từ Khôn đứng bên cạnh cửa ngơ ngác nhìn Quý Nam, lạnh cả người, dường như rơi vào sâu thẳm...

Thái Từ Khôn đi ra khỏi cục cảnh sát cũng đã là đêm khuya, Phạm Thừa Thừa chờ ở ngoài cửa, sau khi lên xe còn đốt một điếu thuốc.
Thái Từ Khôn:
"Hướng của chúng ta sai từ lúc bắt đầu rồi, có vẻ như anh đã nắm được chuyện gì đang xảy ra, nhưng còn một chút chuyện cần phải kiểm chứng."

Phạm Thừa Thừa nghi hoặc:
"Anh biết được gì rồi?"

Thái Từ Khôn lắc đầu:
"Bây giờ không nói được, chính anh cũng chưa rõ ràng, chỉ là suy đoán, không thể khẳng định được."

"Không phải...nhân cách thứ hai à?"

"Suýt chút nữa thì quên việc này, ngày mai anh đến bệnh viện một chuyến, có vài điều cần phải kiểm tra lại."

Phạm Thừa Thừa nhìn Thái Từ Khôn, khởi động xe:
"Có mệt quá không? Hay là nghỉ ngơi một chút?"

Thái Từ Khôn lắc lắc đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, anh không muốn giải thích quá nhiều, anh chỉ muốn điều tra rõ chân tướng một cách nhanh chóng, tìm thấy Chu Chính Đình ngay lập tức.

Ba ngày sau, trong biệt thự Thái gia, trước bàn chỉ có ba người đàn ông.

Thái Từ Khôn vào thẳng vấn đề:
"Hôm nay gọi hai người đến, một là đã lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt, hai là tôi đã biết chân tướng toàn bộ sự việc, muốn thảo luận cùng mọi người một chút."

Anh lấy ra mấy tờ giấy đặt lên bàn:
"Đầu tiên, tôi muốn xỏa bỏ vài hiềm nghi về Chu Chính Đình. Chúng ta đều suy đoán là cậu ấy bị phân liệt về nhân cách, thế nhưng nếu như cậu ấy không mắc căn bệnh này, như vậy tất cả đều không có thật."

Thái Từ Khôn cầm lấy tờ báo cáo trước mặt:
"Đây là kết quả sau khi tôi thảo luận với bác sĩ lại một lần nữa, không sai, cậu ấy mắc bệnh, nhưng không phải là phân liệt nhân cách, mà là bệnh PTSD, còn gọi là chứng cản trở ứng kích sau thương tích."

Phạm Thừa Thừa: "Đây là bệnh gì?"

"Đây là một loại bệnh tâm lý, có thể nói là người chỉ cần trải qua sống chết hoặc thương tổn cực kỳ lớn, ít nhiều sẽ đến đến một bệnh nào đó. Bình thường, họ ở bên người bình thường thì cũng sẽ bình thường, chỉ là ngay khi đối mặt với tình cảnh mình đã từng trải qua hoặc chịu uy hiếp đến mạng sống thì sẽ trở nên nôn nóng, dễ tức giận, thậm chí phản kích lại. Chu Chính Đình khi còn bé đã tận mắt nhìn thấy mẹ cầm dao giết chết bố mình, theo bản năng sẽ mô phỏng lại hành vi của mẹ, vì hành động này đã từng làm cậu ấy sợ, vì vậy trong tiềm thức cậu ấy sẽ nghĩ người khác cũng sẽ sợ hãi, bắt đầu phản kích để bảo vệ mình."

Quý Nam: "Tôi cảm thấy những lý thuyết này của anh chỉ có thể giải thích vì sao cậu ấy lại cầm dao chém người, cùng với việc thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt hung ác, nhưng còn rất nhiều bệnh trạng không giải thích được, mà chính bản thân cậu ấy cũng cảm thấy mình có bệnh."

Thái Từ Khôn:"Đó là vì có người thôi miên cậu ấy."

Phạm Thừa Thừa:"Thôi miên?"

Thái Từ Khôn:"Đúng, có người dùng phương pháp chuyên nghiệp ám chỉ cậu ấy, dẫn dắt cậu ấy, đánh thức tâm trạng hoảng sợ lo lắng của cậu ấy tỉnh lại. Đầu tiên, có người tìm hiểu quá khứ của cậu ấy, biết cậu ấy đã từng trải qua cái gì, sau đó đem sự lo lắng trong đáy lòng của cậu ấy biến thành sự thật. Ví dụ như, lấy cốc nước cậu ấy đang dùng hoặc điện thoại lén đổi vị trí, để cậu ấy tự nghi ngờ bản thân mình, khác biệt về mặt không gian sẽ dẫn đến khác biệt về mặt thời gian, cậu ấy sẽ cảm thấy bản mình có một khoảnh khắc nào đó mất đi ý thức, hoặc vô thức làm gì đó mà mình không biết. Sau đó người này lại nhân lúc cậu ấy không để ý, đánh thuốc mê đưa cậu ấy đến một nơi khác, sau khi tỉnh táo, Chu Chính Đình lại tự áp đặt rằng mình mất trí nhớ. Cậu ấy vốn đã cho rằng mình có khả năng bị di truyền bệnh từ mẹ, vì vậy lúc này cậu ấy có một sự tin tưởng vào nhân cách thứ hai. Sau đó lại có người cố ý để cậu ấy nhìn thấy tấm ảnh cậu ấy chơi đùa cùng con gái Nhạc Quốc Cường, thực ra cậu ấy chỉ chơi cùng đứa bé đó một lần, tên cũng không biết, đừng nói là biết bố mẹ nó. Nhưng đối với một người luôn có nghi ngờ với bản thân thì cảm thấy mọi việc đều có thể xảy ra, nhìn thấy bức ảnh sẽ tự ngộ nhận là mình có quen biết với Nhạc Quốc Cường. Vào lúc đó, chúng ta hỏi Chu Chính Đình cái, cậu ấy cũng đều không biết, đều cho là mình làm, vì vậy, cho dù có người đang vu oan cậu ấy, cậu ấy cũng không có cách nào để phản bác, bởi vì chính cậu ấy cũng không xác định được là có phải do mình làm hay không."

Quý Nam: "Nhưng ở trong bệnh viện, cậu ấy chắc chắn đã từng muốn giết tôi, cậu ấy cho rằng tôi đang ngủ cho nên đã dùng chăn che đầu tôi lại, cái này nên giải thích thế nào?"

Thái Từ Khôn: "Cậu ấy không phải muốn lấy mạng của anh, cậu ấy muốn anh hoảng sợ để rời xa cậu ấy mà thôi. Một người gầy yếu như Chu Chính Đình mà lại lựa chọn phương pháp này để giết một cảnh sát cường tráng như anh sao? Hoàn toàn không hợp lý, cậu ấy có thể có những biện pháp tốt hơn."

"Anh nói nhiều như vậy rồi chỉ để chứng minh Chu Chính Đình không có nhân cách thứ hai, nhưng cũng không thể chứng minh rằng cậu ấy không phải hung thủ mà. Tại sao Từ Lệ lại muốn giết cậu ấy?"

"Từ Lệ không muốn giết cậu ấy, mà là muốn giao bút ghi âm cho cậu ấy."

Quý Nam không phản đối:
"Đùa gì thế?"

"Khi bắt đầu, Từ Lệ cho rằng tôi là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Nhạc Quốc Cường, mà khi bà ta ở quán café thì lại nhìn thấy Chu Chính Đình, tôi nghĩ là bà ta nhất định đã từng nhìn thấy cậu ấy chơi đùa cùng con gái mình. Sau đó Nhạc Quốc Cường giao cho bà ta một chiếc bút ghi âm, trong đó có toàn bộ chân tướng sự việc, thế nhưng lúc đó bà ta bị cảnh sát truy nã, không có cách nào xuất hiện quang minh chính đại, chỉ có thể núp trong bóng tối để tiếp cận Chu Chính Đình, vì vậy mọi người đều cho rằng Từ Lệ muốn giết cậu ấy."

Quý Nam: "Có thể, thế thì chậu hoa kia là sao? Không phải Từ Lệ dùng chậu hoa ném vào Chu Chính Đình à?"

"Chậu hoa đó, không phải Từ Lệ, mà là hung thủ. Sở dĩ hắn chọn phương thức giết người có tỉ lệ thành công thấp như vậy là bởi vì mục đích của hắn không phải giết người, mà là muốn vu oan cho Từ Lệ. Hắn mô phỏng theo dáng vẻ của Từ Lệ mỗi lần bà ta xuất hiện, mặc đồ đen, khoảng cách cũng quá xa mặt đất, không có cách nào nhìn rõ hình thể và dáng vẻ, vì đó chúng ta cứ tự nhiên mặc định đó là Từ Lệ làm. Mục đích chính của hung thủ chính là để chúng ta vững tin vào việc Chu Chính Đình có nhân cách thứ hai, thuê người giết người, dẫn đến việc Từ Lệ báo thù."

Quý Nam: "Trở về vấn đề bắt đầu, tại sao Từ Lệ lại muốn giao bút ghi âm cho Chu Chính Đình."
Thái Từ Khôn: "Bởi vì trong nhận thức của bà ta, chỉ có Chu Chính Đình là người có thể tín nhiệm."

Quý Nam cười nhạo:
"Giả thuyết này cũng quá gượng ép rồi, vậy tại sao không giao bút ghi âm cho cảnh sát, giao cho tôi này, không phải là càng an toàn hơn à?"

Thái Từ Khôn nheo mắt:
"Nếu như...hung thủ là cảnh sát thì sao?"

Quý Nam sững sờ nhìn anh:
"Có ý gì?"

Thái Từ Khôn bình tĩnh nhìn Quý Nam, lấy từ trong túi áo ra một chiếc bút ghi âm, chậm rãi nói:
"Cảnh sát Quý, có phải anh cũng đang tìm cái này? Tôi nghĩ...vở kịch lớn của anh nên kết thúc đi thôi...!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com