TruyenHHH.com

[Trans] [Khôn Đình] XIỀNG XÍCH

02

DuyAiKhonDinh9896

Phạm Thừa Thừa cảm thấy mình vẫn quá ngây thơ, hai năm trước Thái Từ Khôn đến nhà mình mang Chu Chính Đình đi, cậu liền thật sự cho rằng người kia sẽ có được hạnh phúc, mà bản thân cậu lại không làm rõ tình hình. Mang dáng vẻ đi học ngành điện ảnh, vác lên bọc hành lý là vì yêu lang thang, đi muộn mấy ngày thì biết đâu lại thấy được gì đó để thay đổi cục diện ngày hôm nay.

Sáng sớm, Phạm Thừa Thừa xuống tầng thì nhìn thấy Chu Chính Đình đi ra từ căn phòng dưới lòng đất, cậu nghi hoặc:

"Sao anh lại đi ra từ chỗ đó?"

Chu Chính Đình có chút không tự nhiên:
"À...Anh đi lấy chút đồ."

Phạm Thừa Thừa nhìn hai bàn tay rỗng tuếch của anh:
"Lấy đồ gì?"

Chu Chính Đình cũng phát hiện ra sai lầm của bản thân:
"Anh nói nhầm, là đi cất đồ."

"Chuyện như thế này tại sao không sai người làm?"

"Anh đã quen tự làm rất nhiều việc rồi."

Phạm Thừa Thừa bất đắc dĩ:
"Chính Đình, em có thể không hỏi anh tại sao anh lại muốn lừa em, nhưng anh phải biết rằng, em là người duy nhất có thể cứu anh, em cần biết tình hình thật sự của anh."

"Đây chính là tình hình thật sự của anh, anh rất ổn."

Nói xong liền đi mà không ngoảnh đầu lại.

Phạm Thừa Thừa cảm thấy rất ủ rũ, cảm thấy mình chẳng giúp được gì cả. Rõ ràng năm ấy, cậu là người quen Chu Chính Đình trước một bước, thế nhưng bây giờ bản thân cậu lại như người ngoài cuộc, trước sau cũng không có cách nào bước vào giữa hai người họ, hai năm trước là vậy, hai năm sau vẫn thế...

Trên bàn cơm, ba người mang ba tâm sự riêng.

Thái Từ Khôn:
"Đêm nay, tôi có chút việc, không về."

Chu Chính Đình cẩn thận nhìn anh.

"Về muộn cũng được, tôi có thể chờ."

Thái Từ Khôn không lộ một chút cảm xúc.

"Không cần."

Chu Chính Đình lúng túng liếc mắt nhìn Phạm Thừa Thừa, nhỏ giọng nói:
"Vẫn là...Vẫn là nên về nhà ngủ đi."

"Chu Chính Đình, anh quản hơi nhiều rồi."

Chu Chính Đình có chút nóng nảy:
"...Anh đi đâu? Tôi đi cùng có được không?"

"Rầm" một tiếng, Thái Từ Khôn ném đôi đũa xuống đất.

"Tôi đã rất cố gắng để giữ mặt mũi cho anh, có phải là được voi đòi tiên không?"

Phạm Thừa Thừa cũng đặt bát đũa xuống.

"Rốt cuộc là anh muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, không muốn về nhà."

"Anh không muốn quá phận quá đáng, nếu như anh không yêu anh ấy thì để em mang anh ấy đi."

"A, Phạm Thừa Thừa cậu cảm thấy cậu có thể mang anh ta đi à? Đừng tự đánh giá bản thân mình cao quá."

Phạm Thừa Thừa đứng dậy.

"Anh cũng đừng đánh giá bản thân anh cao quá, không trân trọng, bị người khác mang đi là điều đương nhiên."

Chu Chính Đình hít sâu một hơi:
"Đừng ầm ĩ, là tôi không tốt. Không về thì không về, chú ý một chút, đừng đi quá muộn."

Nói xong xoay người đi ra khỏi phòng, không muốn nói thêm câu nào nữa.

Phạm Thừa Thừa cảm thấy bầu không khí trong căn nhà này thực sự ngột ngạt khó chịu, thật sự không thể tưởng tượng được hai năm qua Chu Chính Đình làm sao mà vượt qua được. Cậu ngờ ngợ nhớ lại năm dó Chu Chính Đình tươi vui nói yêu thích Thái Từ Khôn, muốn theo đuổi anh ấy. Mỗi ngày đều ở cửa nhìn ngó xung quanh chờ anh ấy đến. Mỗi lần đều dậy thật sớm, sửa soạn kỹ càng, tinh xảo làm đồ ngọt chờ Thái Từ Khôn, có những ngày chờ đợi ròng rã cả ngày. Phạm Thừa Thừa cảm thấy đột nhiên viền mắt cay cay, ngay cả mình cũng cảm thấy những thứ này thật là làm cho người ta đau lòng.

Thái Từ Khôn đi rồi, cậu tới vườn hoa, trong một khoảng thời gian ngắn không biết nói gì, chỉ có im lặng, sau một thời gian, Chu Chính Đình mới mở miệng trước:

"Thực ra, cậu ấy không phải ra ngoài lêu lổng, em không cần nghĩ nhiều."

"Tại sao anh..."

"Tại sao không cho cậu ấy ra ngoài, đúng không? Vì anh sợ, anh sợ cậu ấy sẽ chạm vào ranh giới cuối cùng của anh. Sau khi tới đây, từng điểm mấu chốt của anh lần lượt bị khiêu chiến, tình yêu từng chút từng chút một bị tiêu hao. Tuy rằng không mong chờ gì, nhưng kỳ lạ là chỉ cần cậu ấy không yêu người khác, anh còn chưa chạm tới điểm tan vỡ. Vì thế nên mỗi lần cậu nói nói không về, anh đều dùng mọi cách để giữa cậu ấy lại. Tuy rằng lần nào cũng thất bại, nhưng nhìn tình trạng của cậu ấy thì có lẽ người đó vẫn chưa xuất hiện."

Phạm Thừa Thừa cảm thấy loại ngột ngạt này sắp đè cậu đến nghẹt thở rồi, cậu cảm thấy toàn bộ đều là mình sai, ngày trước nếu cậu liều mạng nắm lấy Chu Chính Đình, để anh trở thành người của cậu, thì sẽ không có đau khổ của ngày hôm nay.

Phạm Thừa Thừa đột nhiên nắm lấy tay Chu Chính Đình, mạnh mẽ kéo anh tới lối vào của căn phòng dưới mặt đất.

"Anh mở cái cửa này ra cho em, em muốn xem bên trong rốt cuộc là giấu bí mật gì."

"Em đừng như vậy, chỗ này không có gì cho em xem đâu."

"Nếu như anh không mở ra, em liền phá ổ khoá, mấy ngày hôm nay em nhìn thấy anh ra
nơi này rất nhiều lần, em có linh cảm, nơi này nhất định có đáp án em muốn."

"Thừa Thừa, tin anh, nơi này thực sự không có gì."

Phạm Thừa Thừa nhìn bộ dạng này của Chu Chính Đình, càng thêm phần chắc chắn, cậu tiện tay cầm lấy cái ghế ở bên cạnh lên đập về hướng khoá cửa...

Cánh cửa gỗ cũ kỹ "kẹt kẹt" vài tiếng, Chu Chính Đình như một quả bóng bị xì hơi, vô lực ngồi xuống đất. Phạm Thừa Thừa từ từ đi vào bên trong, cậu cũng không dám tin vào đôi mắt của mình.

Đây không phải một căn phòng dưới đất mà hoàn toàn là một linh đường, trên bàn có bày bài vị, phía trước có lư hương, hoa quả, âm khí vô cùng âm u. Mà bên trong góc phòng còn đặt chăn gối cùng đệm. Căn phòng vô cùng âm lãnh quỷ dị. Bước chân cậu nặng nề đi tới trước ban thờ cần bài vị lên, bên trên viết: Vong Thê, Tiết Giai Kỳ.

Phạm Thừa Thừa thả bài vị trên tay xuống, quay đầu nhìn lại chăn đệm ở trên mặt đất, tức giận đến run cả người.

"Thực ra anh ở đây...đúng không?"

Chu Chính Đình cúi đầu không nói lời nào.

Phạm Thừa Thừa nhanh chân đi đến bên cạnh anh, dùng sức kéo anh dậy, lôi tay anh đi.

"Bây giờ em ra lệnh cho anh...Đi theo em, mặc kệ anh có đồng ý hay không."

Nói rồi cậu liền liều mạng kéo Chu Chính Đình đi ra ngoài, Chu Chính Đình lại cũng liều mạng mà giãy dụa, thế nhưng không xoay chuyển được chút nào.

Lằng nhằng một lúc, cho đến phòng khách, nhìn thấy Thái Từ Khôn đang từ cửa lớn đi đến chỗ họ, trầm trầm lành lạnh hỏi:
"Hai người đang làm gì?"

Phạm Thừa Thừa buông đôi tay đang kéo Chu Chính Đình ra, viền mắt đỏ lên.

"Thái Từ Khôn, tôi không làm sao nghĩ ra được là anh sẽ đối xử với anh ấy như vậy. Vong thê Tiết Giai Kỳ? Cô ta trở thành vợ anh từ khi nào? Tại sao Chu Chính Đình lại phải bảo vệ bài vị của vợ anh? Anh có thể không yêu anh ấy, nhưng tại sao lại dằn vặt anh ấy như vậy? Anh ấy dễ sợ mà anh lại bắt anh ấy ngủ cùng những thứ này. Con mẹ nó, anh có phải con người không?"

Thái Từ Khôn liếc mắt nhìn Chu Chính Đình thu gọn người ngồi trên ghế salon, hỏi Phạm Thừa Thừa:
"Em đi tới phòng dưới đất? Là anh ta nói cho em?"

"Là tôi đập cửa ra, là tôi nghi ngờ nơi đó có vấn đề. Đừng có cái gì cũng đổ tội cho Chu Chính Đình."

"Em có thể bất bình giúp người em yêu, vậy anh thì không thể đòi lại tổn thương cho người anh yêu à? Lẽ nào anh không có quyền lợi như vậy à?"

Phạm Thừa Thừa phẫn nộ đến cực điểm.

"Con mẹ nó tôi thật sự muốn đánh anh. Năm đó cảnh sát điều tra lại, Gia Kỳ là tự sát, tự sát anh có hiểu không? Là tự cô ta nhảy xuống, tôi xin anh tỉnh táo một chút."

Thái Từ Khôn túm lấy cổ áo Phạm Thừa Thừa.

"Thế nhưng tại sao cô ấy lại tự sát? Cậu có biết họ ở trên tầng thượng nói cái gì không? Chu Chính Đình nói với Giai Kỳ: Thái Từ Khôn không yêu cô, người anh ấy yêu là tôi, Chu Chính Đình..."

Phạm Thừa Thừa đẩy hai tay Thái Từ Khôn ra.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Anh có dám nói anh thực sự yêu Giai Kỳ không? Nếu như anh yêu cô ta, tại sao khi cô ta còn sống anh chưa từng chạm vào cô ta? Tại sao sau khi biết Chính Đình anh cứ chạy đến nhà tôi? Tại sao khi Chính Đình bị bệnh anh thức cả ngày lẫn đêm để túc trực bên cạnh, mà thứ duy nhất anh cho Giai Kỳ chỉ là tiền?"

Phạm Thừa Thừa áp sát Thái Từ Khôn:
"Tại sao Chu Chính Đình nói anh không yêu cô ta, Giai Kỳ lại tin tưởng ngay lập tức? Tại sao chỉ có Chu Chính Đình kích thích được cô ta? Tại sao hai năm trước tôi lại buông tay? Tất cả mọi người ai nhìn vào cũng biết người anh yêu là ai, tôi tuyệt đối không tin rằng anh không biết!"

Lồng ngực Thái Từ Khôn không ngừng phập phồng:
"Đúng, cậu nói đúng, thế nhưng như vậy thì sao? Chính bởi vì tôi đã từng quên Giai Kỳ, vì thế nên bây giờ tôi mới hối hận, hối hận tâm trí mình bị mê muội, hối hận vì ngoài tiền ra đã không cho cô ấy được cái gì cả."

Phạm Thừa Thừa chỉ vào Chu Chính Đình:
"Lỗi sai là của anh tại sao lại đặt trách nhiệm lên vai anh ấy? Thái Từ Khôn, tôi hỏi anh, anh ấy yêu anh thì có lỗi à? Anh ấy có hại Giai Kỳ không? Anh ấy có làm gì vượt qua giới hạn không? Anh ấy có ép buộc Giai Kỳ chia tay với anh à? Giữa hai người từng có chuyện gì vượt quá ranh giới bạn bè à? Tôi không biểu, rốt cuộc anh nợ Tiết Giai Kỳ cái khỉ gì? Nếu như nói động lòng là sai, thì chẳng phải người sai đầu tiên là anh hay sao? Thái Từ Khôn?"

Chu Chính Đình lấy hai tay che mặt gào khóc:
"Đừng nói nữa, đều là tôi sai, là tôi sai, tôi không nên xuất hiện trong cuộc sống của các người...Cầu xin các người đừng nói nữa..."

Phạm Thừa Thừa cảm thấy căn nhà này đúng là không ở lại được nữa rồi, cậu ngột ngạt đến sắp phát điên rồi, cậu tiện tay túm lấy chìa khoá xe của Thái Từ Khôn.

"Đây không phải 'nhà', đây là 'địa ngục'..."

Nói xong, cậu xoay người đi ra khỏi phòng.
Tay mở cửa, Phạm Thừa Thừa vẫn kịp hít sâu một hơi:
"Thái Từ Khôn, anh có viết tại sao tôi lại nghi ngờ căn phòng dưới mặt đất có vấn đề không? Vì mỗi lần tôi nhìn thấy Chu Chính Đình đi ra từ nơi đó, buổi tối hôm ấy anh đều thức trắng đêm uống rượu. Lý do bí mật bị bại lộ không phải do anh ấy, mà là do anh..."

Nói xong, Phạm Thừa Thừa đẩy cửa đi.

Thái Từ Khôn vô lực ngồi trên ghế salon, hai tay gác ở trước mũi, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.

Trong phòng khách, chỉ còn lại hai người, trầm mặc ngồi đối diện nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com