Trans Kaibeom Purple Hyacinths
Sai thời gian, sai địa điểm — đó là kết cục duy nhất của em và người.Đúng là cả hai đã lên kế hoạch để gặp nhau. Mặc dù rằng, một chiếc xe tăng tốc mất kiểm soát và cướp đi cuộc đời của Kai ngay khi người vừa bước lên phần đường đi bộ chẳng phải là một phần của kế hoạch này. Trái tim Beomgyu đã vụn vỡ nhanh hơn cả thắng lái của chiếc xe lấy đi thế giới của em, cây kem trên tay em rơi xuống đất. Toàn bộ cơ thể em run rẩy với cảnh tượng của người em thương, bất động và đầy máu trên nền đường bê tông, một vài đóa hoa dạ lan hương màu tím vương trên nền đất cách người một vài bước chân.Âm thanh ồn ào chói tai của xe cứu thương chỉ còn là những âm thanh trắng nhiễu loạn, cơn đau đớn khi ấy đã chói vọng trong tâm trí Beomgyu hơn cả. Nước mắt không thể ngừng rơi được, em tuyệt vọng níu lấy đôi tay bất động của Kai khi họ vội vã dịch chuyển giữa hành lang đông đúc của bệnh viện. Nỗi sợ hãi trong trái tim em cứ vang vọng, nhưng âm thanh của màn hình điều khiển gào thét một âm phẳng ngang còn khiếp đảm hơn tất thảy.Trong vòng một tháng, Beomgyu mắc kẹt trong cơn thống khổ như một điều bất công mà em đã phải gánh nhận lấy, đi cùng với nó cũng chẳng kém gì hơn là một chuỗi những cơn ác mộng không hồi kết, những thứ vẫn luôn chực chờ trong em ngay cả khi đôi mắt em không còn đan vào nhau. Thời tiết đã sớm chuyển đông, nhưng dường như trái tim em đã mắc kẹt trong một thời khắc vĩnh cửu. Một thời điểm quá đỗi tàn nhẫn.Beomgyu đã không thể ngủ yên giấc từ ngày hôm đó, chính xác hơn, em đã không còn ngủ được nữa.Không phải vì em muốn, nhưng là vì em không thể. Mọi thứ quá mức choáng ngợp, và Beomgyu chỉ mong mỏi rằng tất cả hãy dừng lại. Em đã rơi vào trạng thái mất ngủ, một chứng bệnh yêu cầu lấy sự hỗ trợ của thuốc để cứu rỗi em. Và qua đó, em dường như tìm thấy lối thoát cho sự đau đớn của mình.Beomgyu muốn mọi thứ dừng lại; vì vậy, em sẽ khiến cho nó dừng lại.Và Yeonjun là người đã tìm thấy em.Tái nhợt và mất đi ý thức, cùng một lọ rỗng benzodiazepine (*) trên tay. Bác sĩ nói rằng nếu Beomgyu được đưa vào chậm trễ hơn một phút nào đó nữa, bọn họ có lẽ sẽ đánh mất em.(*) Nhóm thuốc an thần gây nghiện.Một cơn hôn mê kéo dài trong vòng hai tháng, một sự mất mát mà chai thuốc rỗng ấy đã thu về từ em. Những người yêu thương của em đã được khuyên nhủ hãy chuẩn bị tinh thần, phòng trừ cho bất kỳ chuyện gì sẽ xảy ra. Vào cái ngày mà mọi người ngỡ rằng mọi hy vọng đã tiêu tan — Beomgyu đã thức tỉnh, nhưng với một cái giá quá đắt. Chứng mất trí thuận chiều, đó là những gì bác sĩ đã nói.Cứ như thể Beomgyu đã ngủ qua một thế kỷ của những sự kiện chẳng mấy may mắn và tỉnh dậy chỉ để tìm thấy người em thương bất tỉnh bên dưới đám mây vụng về của định mệnh, không còn nắm giữ một mảnh vụn ký ức nào nữa ngoại trừ những điều em đã có trước khi em rơi vào cơn bất tỉnh.Em sẽ không thể giữ lấy mảnh ký ức nào nữa vì điều này, khi bộ não của em sẽ tự động reset vào khoảnh khắc em chìm vào giấc ngủ và thức giấc. Em sẽ được đưa trở về mảng ký ức của mình ngay trước khi xảy ra sự kiện đã nhấn chìm em trong những cơn stress cực độ — trước khi Kai mất. Ít nhất mà nói, Beomgyu dường như mắc kẹt trong thời gian.Điều này đã được chứng tỏ khi mỗi lần em thức dậy, liên tục hỏi tới tấp những người xung quanh em về người em thương đang ở nơi đâu và rằng em cần phải rời đi ngay để gặp Kai. Bố mẹ em suy nghĩ rằng ở trong bệnh viện có sẽ sẽ cải thiện tình hình hơn, nhưng không có một chút tiến triển nào sao nhiều tuần mong mỏi và hy vọng.Những người bạn của em đã tìm cách thuyết phục gia đình Beomgyu hãy để em lại nơi Seoul này, và mọi người đã đủ tin tưởng ba chàng trai nhỏ này để đồng ý để lại Beomgyu trong sự chăm sóc của cả bọn. Mọi người đã đồng thuận, nhưng không quên cảnh báo về những ngày tồi tệ phía trước và cả tình huống xấu nhất. Và chúng không hề ít ỏi gì cho cam.Những tiếng nức nở đau đớn thoát khỏi cơ thể mỏng manh yếu ớt của Beomgyu, và cảm tưởng như trái tim của cả bọn đã bị dứt khỏi từ lồng ngực mình vậy. Taehyun nhanh chóng đến bên cạnh Beomgyu khi em ngã xuống sàn nhà. Và khi Beomgyu vụn vỡ, cả Yeonjun cũng không ngăn nổi được mình nữa."Anh không thể—" đôi môi anh run rẩy, "anh không thể tiếp tục làm điều này được nữa."Soobin vội ôm lấy Yeonjun vào lòng, đôi mắt cậu cũng chẳng kìm được những giọt nước mắt. "Chúng ta không thể tiếp tục làm điều này được, Soobin. Không công bằng chút nào, với em ấy và cả chúng ta. Mọi thứ chỉ trở nên đau đớn hơn thôi.""Chúng ta còn lựa chọn nào đây, hyung?"Bất kể là bọn họ đã sẵn sàng để chấp nhận nó hay chưa, Soobin nói đúng.Cả ba người vô cùng bất lực với người con trai đang trải qua cùng một nỗi đau đớn hệt nhau mỗi ngày trôi qua. Đáng lẽ bọn họ nên chết lặng đi với cơn đau vang vọng trong tiếng khóc thổn thức của Beomgyu, chết tâm với thương tổn khi sự thật rằng Kai chẳng còn ở nơi đây với bọn họ tiến vào như một cơn thống khổ, nhưng thay vào đó — vết thương chỉ thêm đau đớn hơn mỗi lần như thế. Và họ cảm thấy đau đớn hơn nữa khi nhận ra rằng họ chẳng thể làm được gì để chống lại nó được nữa.Beomgyu khóc đến khi đôi mắt em mất hết ánh sáng, đến khi em không còn gì ngoài cảm giác yếu ớt và mất đi sức sống. Làm cách nào để em học được cách tiếp tục đây, khi hơi ấm duy nhất em đã quen thuộc chẳng còn hiện hữu?Mọi người đã luôn và sẽ luôn bế tắc với những thứ mà họ không hiểu nổi; một trong số chúng chính là niềm thương tiếc khi đánh mất một người. Một số bảo rằng cách duy nhất để không bao giờ thương tiếc một ai chính là đừng bao giờ yêu thương, nhưng một cuộc đời không có tình yêu là một cuộc đời chẳng đáng sống. Thế nhưng, nếu cuộc đời chỉ là những chuỗi ngày đau khổ, liệu có đáng với cơn đau đớn ấy không?Có lẽ, đây là lý do cái chết thật sự là một điều khiếp đảm.Cả ba người họ đã ở cùng với Beomgyu đến tận khi mặt trời lấp khuất sau đường chân trời và mặt trăng trở về vị trí của mình ló dạng trên nền trời. Một thoáng run rẩy đông cứng giày vò trái tim của cả bọn khi Beomgyu chìm vào giấc ngủ, vết nước mắt đã khô trên đôi gò má em và cả bọn.Mọi người đều biết rằng, một khi mặt trời thức dậy chào đón một ngày nữa, Beomgyu cũng sẽ thức dậy cùng với nó.Và cũng hệt như mọi ngày — em sẽ lại trở về ngày mùa thu ấy một lần nữa, đợi chờ.
("Dạ lan hương màu tím?" Beomgyu hỏi khi đôi tay ôm lấy bó hoa có lẽ là đẹp nhất mà em từng được nhận."Chúng có nghĩa là sự tha thứ," Kai mỉm cười với em, quan niệm nọ khiến Beomgyu ngước lên nhìn đối phương. "Em có lỗi với anh điều gì sao?"Một tiếng cười nhỏ nhẹ bật lên từ đôi môi Kai, đan từng ngón tay mình vào bàn tay của Beomgyu, "chỉ là đề phòng em cần dùng đến nó một khi nào đó trong tương lai thôi.""Dù sao thì, em sẽ có lỗi với anh điều gì mới được chứ?" Beomgyu mỉm cười lại với người, đan chặt ngón tay vào nhau. Cả hai bình lặng, đứng bên dưới tán ô giữa cơn mưa phùn lất phất. "Dạ lan hương tím còn có nghĩa là một lời hẹn ước," Kai nghiêng đầu về người bên cạnh, "một lời hẹn ước được yêu anh và trân trọng anh thật lâu, thật lâu đến tận sau này."Beomgyu ngân nga, "em yêu anh nhiều đến nhường nào?"Kai đặt lên vầng trán của Beomgyu một nụ hôn; một nụ cười mỉm bừng rộ trên đôi môi người, và một lời nguyện thề bên trong trái tim người. "Nhiều hơn cả yêu.")
Beomgyu thức giấc cùng một tiếng thở dài, từng thớ ánh sáng màu bạc rọi chiếu vào bên trong xuyên qua lớp vải màn dày đặc, vừa đủ để rọi sáng căn phòng nhỏ của em. Chiếc giường lạnh lẽo và có cảm giác trống vắng; đôi mắt em đau nhức, như thể là một lời chế giễu rằng em đã nức nở nhiều như thế nào vào đêm trước đó.Em để ý đến một tấm khung đóng kính gồm những phiến lá của hoa lan dạ hương được treo trên bức tường và em đã mờ nhạt tự hỏi rằng em đã có được nó từ khi nào. Dù rằng em đã nhanh chóng vội vã phủi bỏ dòng suy nghĩ đang dấy lên nọ kia để chuẩn bị và không bị trễ giờ, em đã quên hẹn giờ báo thức rồi dù em chắc chắn là em đã làm rồi cơ. Beomgyu gần như đã bỏ quên chiếc dù được treo ngay bên cánh cửa trên lối vào, nhưng em nhớ rằng Kai luôn nhắc nhở em — mọi lần và mọi lần — rằng trời đổ mưa nhiều hơn vào khoảng thời gian này trong năm.Vậy nên, đương nhiên, Beomgyu tin người.Như cái cách em vẫn luôn tin tưởng lấy người.
("Dạ lan hương màu tím?" Beomgyu hỏi khi đôi tay ôm lấy bó hoa có lẽ là đẹp nhất mà em từng được nhận."Chúng có nghĩa là sự tha thứ," Kai mỉm cười với em, quan niệm nọ khiến Beomgyu ngước lên nhìn đối phương. "Em có lỗi với anh điều gì sao?"Một tiếng cười nhỏ nhẹ bật lên từ đôi môi Kai, đan từng ngón tay mình vào bàn tay của Beomgyu, "chỉ là đề phòng em cần dùng đến nó một khi nào đó trong tương lai thôi.""Dù sao thì, em sẽ có lỗi với anh điều gì mới được chứ?" Beomgyu mỉm cười lại với người, đan chặt ngón tay vào nhau. Cả hai bình lặng, đứng bên dưới tán ô giữa cơn mưa phùn lất phất. "Dạ lan hương tím còn có nghĩa là một lời hẹn ước," Kai nghiêng đầu về người bên cạnh, "một lời hẹn ước được yêu anh và trân trọng anh thật lâu, thật lâu đến tận sau này."Beomgyu ngân nga, "em yêu anh nhiều đến nhường nào?"Kai đặt lên vầng trán của Beomgyu một nụ hôn; một nụ cười mỉm bừng rộ trên đôi môi người, và một lời nguyện thề bên trong trái tim người. "Nhiều hơn cả yêu.")
Beomgyu thức giấc cùng một tiếng thở dài, từng thớ ánh sáng màu bạc rọi chiếu vào bên trong xuyên qua lớp vải màn dày đặc, vừa đủ để rọi sáng căn phòng nhỏ của em. Chiếc giường lạnh lẽo và có cảm giác trống vắng; đôi mắt em đau nhức, như thể là một lời chế giễu rằng em đã nức nở nhiều như thế nào vào đêm trước đó.Em để ý đến một tấm khung đóng kính gồm những phiến lá của hoa lan dạ hương được treo trên bức tường và em đã mờ nhạt tự hỏi rằng em đã có được nó từ khi nào. Dù rằng em đã nhanh chóng vội vã phủi bỏ dòng suy nghĩ đang dấy lên nọ kia để chuẩn bị và không bị trễ giờ, em đã quên hẹn giờ báo thức rồi dù em chắc chắn là em đã làm rồi cơ. Beomgyu gần như đã bỏ quên chiếc dù được treo ngay bên cánh cửa trên lối vào, nhưng em nhớ rằng Kai luôn nhắc nhở em — mọi lần và mọi lần — rằng trời đổ mưa nhiều hơn vào khoảng thời gian này trong năm.Vậy nên, đương nhiên, Beomgyu tin người.Như cái cách em vẫn luôn tin tưởng lấy người.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com