TruyenHHH.com

Trans Kaibeom Purple Hyacinths

Beomgyu thức giấc cùng một tiếng thở dài, từng thớ ánh sáng màu bạc rọi chiếu vào bên trong xuyên qua lớp vải màn dày đặc, vừa đủ để rọi sáng căn phòng nhỏ của em. Chiếc giường lạnh lẽo và có cảm giác trống vắng; đôi mắt em đau nhức, như thể là một lời chế giễu rằng em đã nức nở nhiều như thế nào vào đêm trước đó.

Em quay người, miệng lẩm bẩm một lời khó chịu nào đó, đưa cánh tay lên dụi lấy đôi mắt mệt mỏi của mình.

("Vậy?" Beomgyu là người đầu tiên cất âm giọng run rẩy của mình, từng chút lo lắng thể hiện rõ ràng mặc cho cả hai đang cách một đường dây điện thoại, "tại sao chúng ta không chấm dứt luôn ở đây đi?"

"Hyung," một ngụm hơi mắc nghẹn nơi cuống họng, "hyung, bình tĩnh nào. Đó không phải-"

"Vậy là gì đây, Kai?" Khoảnh khắc giọng nói của Beomgyu tan vỡ thành những tiếng nghẹn ngào, sự hoảng hốt ở đầu dây bên kia tĩnh lặng hơn bao giờ hết.

Beomgyu xem nó như một tín hiệu để em tiếp tục.

"Chỉ là..." một tiếng thở dài run rẩy, "anh không muốn chúng ta tiếp tục tổn thương như thế này nữa.")

Một phút yên lặng cảm giác như kéo dài vĩnh viễn đến đáng sợ, cơn lạnh lẽo dần thấm vào lớp áo len và trườn lên khắp làn da mỏng manh của em. Với một thoáng suy nghĩ về người bạn trai của mình, em có phần mong mỏi với lấy điện thoại của mình. Thời gian điểm chín giờ ba mươi phút, khiến em điên cuồng bật dậy từ chiếc giường nhỏ. "Chết tiệt," những câu chửi thề bối rối em buột miệng lên khi em vội vã chạy nhào vào phòng tắm.

Beomgyu cảm thấy phần đuôi tóc chạm lên làn da nơi phía sau cần cổ của em có chút nhồn nhột; có lẽ em đã quá bận rộn để nhận ra rằng phần đuôi tóc của mình đã dài như thế nào. Khi Beomgyu chạy vội khắp phòng, em để ý đến một tấm khung đóng kính gồm những phiến lá của hoa lan dạ hương được treo trên bức tường và em đã mờ nhạt tự hỏi rằng em đã có được nó từ khi nào.

Em vội vã phủi bỏ dòng suy nghĩ đang dấy lên nọ kia — em sắp trễ giờ mất rồi. Em đã quên hẹn giờ báo thức rồi sao? Em chắc chắn là em đã hẹn rồi cơ mà. Trong bao nhiêu ngày, tại sao lại là ngày hôm nay vậy nhỉ.

Em và Kai đã quyết định sẽ gặp nhau và trò chuyện, một cuộc trò chuyện thật sự. Dù rằng, Beomgyu nghĩ sẽ không còn bao nhiêu thứ để bàn luận nữa, nếu tất cả những lần lớn tiếng trên điện thoại kia đã là quá đủ đối với em.

("Chúng ta không cần phải tiếp tục tổn thương nữa, Gyu," là một lời khẩn cầu, tựa như một lời hứa.

"Em yêu anh," âm giọng của Kai có chút mệt mỏi, nhưng vô cùng chân thành. Người luôn như vậy, vẫn luôn như thế, dịu dàng và tận tâm với em. "Em yêu anh từ ngày hôm qua, hôm nay và đến tận ngày mai. Tất cả các ngày của em, cuối cùng vẫn chỉ là anh mà thôi."

Beomgyu đã cố gắng — vô cùng tuyệt vọng — để kìm nén vào trong, nhưng dù sao thì, một tiếng nức nở cũng đủ để kéo nó ra hết bên ngoài.

"Nhưng em cần anh nói với em đầu tiên," Kai nhanh chóng tiếp lời, giọng nói không còn vững vàng.

Beomgyu ghét bản thân biết rõ như thế nào rằng đó là dấu hiệu khi đôi mắt của Kai sẽ sớm rơi lệ.)

Beomgyu gần như đã bỏ quên chiếc dù được treo ngay bên cánh cửa trên lối vào, nhưng em nhớ rằng Kai luôn nhắc nhở em — mọi lần và mọi lần — rằng trời đổ mưa nhiều hơn vào khoảng thời gian này trong năm.

Vậy nên, đương nhiên, Beomgyu tin người.

Như cái cách em vẫn luôn tin tưởng lấy người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com