Trans Jiminjeong Transit Love
* Warning: M-rated
Minjeong nhìn Jimin."Một ly highball nữa ạ."Đôi mắt khẽ cong lên khi phát âm "Onegaishimasu". Hai má ửng đỏ báo hiệu rằng em ấy đã ngà ngà say, dù không hẳn là hoàn toàn. Vì men rượu, giọng nói vốn đã trầm nay lại càng mềm mại hơn. Vẫn trong trạng thái đó, Jimin nở nụ cười rạng rỡ rồi lặp lại câu nói: "Highball mō hitotsu onegaishimasu." Minjeong nhận ra chàng nhân viên nam nhận order từ Jimin đang lộ rõ vẻ rung động, liền mím môi thật chặt.Em có thể đừng cười với người khác như vậy được không? Chuyện gọi đồ, để chị làm cũng được mà.Những suy nghĩ trẻ con chẳng thể thốt ra thành lời, nhưng chỉ cần chúng lóe lên trong đầu thôi cũng đủ để Minjeong biết rằng mình cũng đã say không ít.Mà cũng đúng thôi, từ nãy đến giờ họ đã uống khá nhiều rồi.Biển hiệu mờ tối. Con hẻm còn tối hơn thế. Thứ duy nhất chiếu sáng con đường là những cửa hàng bán đồ trang trí rực rỡ ánh đèn. Những người Nhật ngồi ngoài hiên quán, mặt đỏ bừng vì rượu vang, trò chuyện rôm rả. Kichijoji vào một tối thứ Bảy, khi bóng tối buông xuống và đèn đường bật sáng, những con hẻm chật kín người đến tận hưởng cuối tuần.Jimin và Minjeong đã vòng qua vòng lại nơi này không biết bao nhiêu lần trước khi tìm được chỗ ngồi trong một quán yakitori mà Jimin đã đặt trước. Cũng bởi vì vẫn còn tận hai tiếng nữa mới đến giờ diễn ở quán jazz , nơi mà tất nhiên cũng là do Jimin đặt chỗ.Ngay từ đầu, Jimin đã tuyên bố."Chuyến đi này cứ để em lo hết nhé."Một sự cương quyết hiếm thấy ở em ấy. Minjeong phồng má ra vẻ bất mãn, nhưng Jimin không chịu nhượng bộ."Em muốn vậy mà. Chị cứ để em lo đi."Cuối cùng, Minjeong đành gật đầu đồng ý. Ngay từ lúc quyết định điểm đến của chuyến đi là Tokyo, chị cũng đã không có quyền lựa chọn rồi.Thực ra, sẽ tốt hơn nếu họ có thể dành ra một tuần để đi cùng nhau. Nhưng điều đó không dễ chút nào.Minjeong vốn là một nhân viên văn phòng bị ràng buộc bởi công ty, trừ khi chị nghỉ việc, còn không thì số ngày phép cũng có giới hạn. Jimin thì dù làm việc tự do, nhưng từ sau khi quay xong Clean Strike, lịch trình của em cũng chẳng khá hơn là bao: họp bàn cho dự án mới, chụp ảnh tạp chí, quay quảng cáo, phỏng vấn... Những lịch trình nối tiếp nhau khiến Jimin không thể nghỉ dài ngày.Cố gắng lắm, họ mới sắp xếp được vỏn vẹn bốn ngày cho chuyến đi này.Bốn ngày ba đêm.Ban đầu, Minjeong định sẽ đi Jeju. Chị chưa nói với Jimin, nhưng nghĩ sẽ thật thú vị nếu cả hai cùng đến những nơi mà ngày xưa đã từng đặt chân đến khi quay Transit Love. Khi đó, Jimin và Minjeong chẳng là gì của nhau. Nhưng bây giờ, họ đã là người yêu. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Minjeong cảm thấy hồi hộp rồi.Nhưng trước khi Minjeong kịp đề xuất Jeju, Jimin đã nói muốn đi Nhật Bản."Tháng 9... Nhật Bản sao?"Minjeong biết khá rõ về Nhật Bản. Và ít nhất, tháng 9 không phải là thời điểm lý tưởng để du lịch ở đó. Thời tiết không hề mát mẻ như mùa thu, mà nóng bức hơn cả Hàn Quốc. Những cơn bão bất chợt đổ bộ. Những ngày mưa nhiều hơn ngày nắng. Ngay cả khi trời không mưa, độ ẩm cao đến mức khiến người ta phát điên.Là người rất nhạy cảm với thời tiết, Minjeong thấy phương án này thật sự... quá tệ.Nhưng chị không vội từ chối Jimin. Minjeong nghĩ, nếu là Hokkaido thì có thể sẽ ổn. Vì mùa hè ở Hokkaido mát mẻ, hơn nữa, đồ ăn ở đó cũng rất ngon.Ngô chắc sẽ ngon lắm. Dưa lưới nữa. À, đúng rồi, phải ăn thật nhiều kem mới được.Thế nhưng khi Minjeong đề nghị đi Sapporo, Jimin lại có phản ứng khá hời hợt."A, Sapporo à... Hokkaido à..."Chỉ vậy thôi.Không tỏ vẻ hào hứng chút nào.Cuối cùng, Minjeong phải hỏi thẳng."Rốt cuộc em muốn đi đâu với chị hả???"Lúc đó, Jimin tránh ánh mắt của chị rồi khẽ đáp."Em... muốn đi Tokyo.""Hả? Tokyo á?""Em gọi đồ nhiều quá hả? Chị có muốn uống thêm gì không?""Không, chị thế này là đủ rồi. Chẳng phải em bảo đến quán jazz cũng phải uống một ly nữa sao."Minjeong lại nhìn Jimin.Khác với Minjeong, người đang nhấp một ngụm lemon sour để nuốt xuống tiếng thở dài, thì cô bạn gái kém ba tuổi của chị lại đang nhai giòn rụm một miếng bắp cải, gương mặt lộ rõ vẻ thích thú.Minjeong không phải không biết vì sao Jimin lại muốn đến Tokyo. Cũng không phải không biết vì sao em ấy lại khăng khăng muốn chủ động lo tất cả mọi thứ trong chuyến đi này. Càng không phải không hiểu vì sao Jimin lại lên kế hoạch chỉ toàn những điều mà Minjeong chưa từng thử ở Tokyo.Tất cả là vì Seunghyun.Minjeong đã quá chủ quan.Jimin đã dò xét chị không biết bao nhiêu lần. Em ấy hỏi tại sao chị lại thường xuyên sang Nhật như vậy, từ khi nào bắt đầu đi nhiều, mỗi lần sang Nhật thì chủ yếu đi đâu, làm gì. Và lần nào, Minjeong cũng ngoan ngoãn trả lời mà chẳng mảy may nghi ngờ."Đi làm rồi mới thấy Nhật Bản là nơi dễ đi nhất."Có lần thì chị giải thích: "Nếu là trong kỳ nghỉ thì chị cũng từng đi Đông Nam Á, nhưng vì đến Nhật nhiều lần nên quen rồi, thấy tiện nữa nên cứ đi hoài."Và câu nói quyết định nhất là: "Hầu như toàn chơi ở Tokyo thôi."Những lời đó đủ để khiến Jimin cảm thấy Tokyo vẫn là một sợi dây kết nối giữa Minjeong và Seunghyun. Vì không thể phủ nhận rằng thời gian Minjeong thường xuyên đi Nhật trùng khớp với khoảng thời gian chị yêu Seunghyun. Hơn nữa, Tokyo cũng là nơi hai người họ gặp nhau lần đầu.Vậy nên, thực lòng mà nói, Minjeong không muốn đến đây. Chính xác hơn, chị 'chưa' muốn đến Tokyo với Jimin. Không phải vì Minjeong chưa quên được Seunghyun. Mà là vì...Tại sao chuyến đi đầu tiên của tụi mình lại phải là Tokyo?Có biết bao nơi khác tốt hơn. Sẽ ý nghĩa hơn nếu đến một nơi mà cả hai chưa từng đặt chân đến, để lưu lại những kỷ niệm chỉ thuộc về riêng chúng ta.Shinjuku. Shibuya. Roppongi. Ginza.Những địa điểm mà bất cứ ai du lịch Tokyo cũng đều ghé qua, ở đâu cũng phủ đầy ký ức về Seunghyun. Một chuyến du lịch Tokyo mà không đi qua những nơi đó? Không thể nào.Và dù muốn hay không, kiểu gì cũng sẽ có khoảnh khắc Minjeong nghĩ đến Seunghyun.Dù có kiểm soát nét mặt giỏi đến đâu, liệu Jimin có thật sự không nhận ra?Làm gì có ai ngốc nghếch đến mức mà dù biết rõ sẽ làm người yêu tổn thương, nhưng vẫn lao đầu vào một nơi chắc chắn sẽ khiến mình áy náy chứ."Kore wa omise kara no sābisu desu.""...Hửm?"Người nhân viên nam lúc nãy, người đã mang ly highball đến, giờ lại đặt xuống trước mặt Jimin một đĩa tempura. Cùng lúc đó, anh ta nói gì đó bằng tiếng Nhật.Jimin không hiểu, bèn quay sang nhìn Minjeong với ánh mắt cầu cứu. Và cái người ngốc ngếch đang ngồi trước mặt em chỉ biết ngoan ngoãn dịch lại."Em xinh quá nên họ tặng miễn phí đấy."Vừa nói Minjeong phải vừa cố giấu vẻ khó chịu trên mặt."Aa~ arigatou gozaimasuuu~"Jimin lại mỉm cười rạng rỡ, cúi đầu cảm ơn.Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cái người ngốc ngếch đang nhìn càng thêm bực bội.Đừng cười nữa.Này. Này, Yu Jimin.Nhìn chị đi. Chỉ được nhìn mỗi chị thôi.Dù sao thì, đồ ngốc ấy cũng chẳng dám thể hiện cơn ghen ra mặt.Jimin đúng một nửa, nhưng cũng sai một nửa.Giống như em ấy đã tự tin tuyên bố, kế hoạch ngày đầu tiên trong chuyến đi chỉ toàn những trải nghiệm mà Minjeong chưa từng thử ở Tokyo.Hôm nay, hai người dạo quanh các cửa hàng đồ vintage ở Shimokitazawa để mua sắm. Sau đó, họ di chuyển đến Kichijoji, đi bộ trong công viên Inokashira. Những tán cây cao bao quanh mặt hồ nhỏ. Dù thời tiết nóng nực, vẫn có người ngồi trên những chiếc thuyền hình con vịt đạp quanh hồ. Họ bật cười khi nhìn thấy một con vịt thật đang lặn bên cạnh bến đỗ thuyền.Dù trời nóng, Minjeong vẫn thích sự tĩnh lặng của công viên này, chị liền nói muốn quay lại vào mùa thu.Jimin hào hứng tiếp lời."Mùa xuân còn nổi tiếng vì hoa anh đào nữa đấy. Vậy mùa xuân tụi mình cũng đến đi."Nhờ có Jimin đặt vé từ trước, họ còn vào được Bảo tàng Ghibli nằm ngay trong công viên. Minjeong vốn biết về nơi này. Chị cũng từng muốn đến, nhưng nghe nói đặt vé rất khó nên mãi vẫn chưa đi được."Em đặt vé khi nào vậy? Nghe nói khó đặt lắm mà."Nhìn Minjeong ngạc nhiên, Jimin bật cười mà đùa rằng."Trong lúc chuẩn bị chuyến đi này, em thấy em như biến thành J ấy."Minjeong biết em ấy đang nhắc đến MBTI, nhưng chị chẳng hiểu mấy về mấy thứ đó, nên chỉ nắm lấy tay Jimin kéo lại gần rồi hôn nhẹ lên môi em. Bất ngờ trước hành động đó, Jimin khẽ rụt tay lại, nhưng Minjeong không buông ra.Bình thường, Jimin thích tùy hứng đi đây đi đó, nhưng lần này, em đã bỏ ra không ít công sức để chuẩn bị mọi thứ. Nghĩ đến điều này, Minjeong không muốn chỉ dừng lại ở một cái chạm môi nhẹ nhàng. Tấm chân tình ấy nhanh chóng chuyển hóa thành một niềm khao khát rõ ràng hơn.Giá mà chị là đàn ông thì ít ra cũng có thể thoải mái hôn em hơn rồi.Nhưng cũng không thể giả điên mà lao vào hôn giữa thanh thiên bạch nhật được. Khách sạn thì còn xa, mà kế hoạch của Jimin vẫn còn dài.Minjeong cứ nhìn chằm chằm vào em với ánh mắt tiếc nuối, Jimin nghiêng đầu hỏi."Chị mệt hả? Mình ngồi nghỉ một chút nhé?"Vẫn là gương mặt dịu dàng mà em luôn dành cho chị.Jimin đã thành công trong việc khiến Minjeong không nghĩ đến Seunghyun trong chuyến đi này. Nhưng nếu biết rằng chị lại chẳng thể hoàn toàn tập trung vào chuyến đi chỉ vì mình, Jimin sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?Nếu em ấy biết rằng trong lúc mình hào hứng kể về buổi biểu diễn jazz tối nay, Minjeong chỉ mải ngắm đôi tai ửng đỏ vì hơi men của em và nghĩ đến đủ thứ chuyện khác.Nếu Jimin nhận ra rằng, trong cái góc quán izakaya ồn ào này, có biết bao nhiêu người đang lén nhìn em ấy, và Minjeong thì chỉ muốn lao đến xử lý từng ánh mắt dơ bẩn đó.Nếu em ấy đọc được trong đầu Minjeong lúc này, rằng chị đang cân nhắc xem liệu có nên đứng dậy đấm vỡ mặt từng kẻ dám nhìn Jimin, hay chỉ đơn giản là hôn em ngay tại đây, trước mặt tất cả bọn họ.Nếu Jimin nhận ra hết thảy những điều đó thì sao nhỉ?"Buổi biểu diễn kéo dài bao lâu?""Ừm... Không biết nữa. Trên trang web ghi là khoảng một tiếng rưỡi, hai tiếng gì đó."Quá lâu."Xong cái đó thì tụi mình về khách sạn luôn đúng không?""Ừ, đúng vậy, nhưng... sao thế? Chị mệt lắm à?""Không... Chỉ là..."Jimin không hiểu, lập tức cau mày đầy lo lắng.Không phải chị mệt, mà là chị muốn hôn em đến phát điên rồi.Nhưng Minjeong không thể nói ra điều đó, chỉ lẳng lặng cười, nâng ly rượu vẫn còn nguyên vì chưa nhấp ngụm nào của mình lên, chạm vào ly highball của Jimin."Chỉ là vì chị thích em nên mới hỏi vậy thôi.""Hả? Gì vậy trời... Em cũng thích chị mà."Jimin lẩm bẩm, vừa nói vừa đỏ mặt."Em cũng thích được đến Tokyo cùng chị.""Buổi biểu diễn jazz lát nữa sẽ rất tuyệt."Nói rồi, em bắt đầu huyên thuyên đủ thứ, từ việc buổi diễn chính là điểm nhấn của ngày hôm nay, cho đến chuyện vé chỉ có thể đặt qua điện thoại nên em ấy đã phải dùng Papago dịch trước đoạn hội thoại, viết ra sổ rồi đọc theo từng chữ.Nhìn bộ dạng đáng yêu đó của Jimin, Minjeong không nhịn được cười. Những lúc như thế này, chị mới thực sự cảm nhận được mình có một em người yêu nhỏ tuổi hơn.Khẽ liếm sạch chút Highball còn sót lại trên môi, Jimin mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của Minjeong. Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, em nhìn chị thật sâu. Đôi mắt đen láy và to tròn đó, từ lần đầu tiên cho đến tận bây giờ, vẫn luôn chỉ phản chiếu duy nhất một người là Minjeong.Mỗi khi đối diện với ánh nhìn ấy, trái tim Minjeong lại rung lên như thể đó là một tín hiệu. Có lúc là sự rung động, có lúc là một cảm giác rạo rực. Và đêm nay, đáng tiếc thay, nó lại nghiêng về vế sau.Đêm vẫn còn dài.Và thời gian chờ đợi cho đến khi chỉ còn lại hai người lại càng dài hơn nữa.Để kiềm chế cơn nóng trong lòng, Minjeong dốc cạn ly rượu.Jimin tròn mắt nhìn chị, rồi bật cười, vỗ tay đầy phấn khích."Hôm nay chắc là ngày đặc biệt quá ta!"
...
Do dự một chút, Jimin gõ cửa phòng tắm. May mắn thay, câu trả lời nhanh chóng vang lên."Ư ừm, sao thế?"Nghe giọng có vẻ hơi nhòe đi, chắc là Minjeong đang đánh răng, Jimin tự ý mở cửa bước vào. Quả nhiên, Minjeong đang ngậm bàn chải trong miệng, đôi mắt to tròn quay lại nhìn em."Em đánh răng cùng chị được không? Miệng em hơi khó chịu."Không biết có phải là một cái cớ hợp lý hay không, nhưng Minjeong vẫn gật đầu ngay rồi đưa bàn chải cho Jimin.Hai người đứng cạnh nhau, nhìn vào gương cùng đánh răng.Trong khi Minjeong hạ mắt tập trung vào việc chải răng, thì Jimin lại thấp thỏm không yên. Em vừa kín đáo quan sát nét mặt Minjeong, vừa cố nhớ lại buổi hẹn hò tối nay.Lúc đi dạo trong công viên vẫn còn ổn mà.Vậy thì vấn đề bắt đầu từ lúc nào?À, là từ quán izakaya mà hai người ghé vào khi còn dư thời gian trước buổi hòa nhạc. Jimin phải thừa nhận rằng mình có hơi phấn khích. Kế hoạch ngày đầu tiên diễn ra quá thuận lợi ngoài mong đợi. Những nhà hàng mà em tìm hiểu trước vốn được đánh giá là lúc nào cũng đông khách, vậy mà hôm nay lại vắng hiếm thấy. Thời tiết dù nóng như đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng gió thoảng qua những tán cây trong công viên lại mát đến bất ngờ, khiến buổi dạo chơi trở nên thật dễ chịu.Minjeong liên tục khen em, khiến tâm trạng Jimin lại càng hưng phấn hơn. Như một phần thưởng sau mỗi nhiệm vụ hoàn thành, em được nhận những nụ hôn chớp nhoáng từ chị.Lúc Jimin khăng khăng muốn đi Tokyo cho chuyến du lịch nước ngoài đầu tiên, Minjeong đã có vẻ bối rối. Chỉ cần suy nghĩ một chút, ai cũng có thể đoán ra dụng ý của em. Thật lòng, Jimin đã nghĩ rằng Minjeong sẽ lập tức từ chối."Gặp bạn trai cũ ở Tokyo thì có gì ghê gớm chứ.""Cùng anh ta đi du lịch Nhật Bản nhiều lần thì cũng có gì quan trọng đâu mà em lại lấy chuyến đi đầu tiên của chúng ta làm cái cớ cho chuyện đó?""Thời gian rồi cũng sẽ khiến mọi thứ phai nhạt, em đừng trẻ con như vậy."Jimin đã tưởng tượng Minjeong sẽ nói những lời đầy lý trí như thế.Vậy nên, em đã chuẩn bị tinh thần, mặt mày cứng đờ, để thể hiện rõ ràng rằng mình sẽ không thay đổi quyết định dù Minjeong có nói gì đi nữa.Có thể ai đó sẽ cho rằng Jimin ấu trĩ, cũng có thể sẽ thấy suy nghĩ ấy thật trẻ con. Nhưng em không quan tâm. Vì tình cảm đến muộn, vì đã mất quá nhiều thời gian mới có thể ở bên nhau, Jimin muốn mọi thứ Minjeong nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được từ bây giờ đều phải có dấu vết của mình.Nếu có ai gọi đó là lòng tham, thì cũng chẳng sao. Bởi ngọn lửa đang cháy mãnh liệt sẽ chỉ tắt khi thiêu rụi tất cả những gì nó muốn đốt.Nhưng kết quả là, vì Minjeong đã không dập tắt ngọn lửa ấy, hai người mới có thể ở đây. Cả ngày hôm nay, Jimin luôn tự nhủ rằng mình phải làm thật tốt.Không chỉ vì Seunghyun.Người ta vẫn nói, chuyến đi đầu tiên của một cặp đôi sẽ là điềm báo cho những ngày tháng sau này. Trước đây, khi nghe điều đó, em chỉ cho rằng đó là chuyện nhảm nhí. Nhưng bây giờ, không hiểu sao câu nói đó lại trở nên nặng nề đến vậy.Jimin còn từng đùa rằng nếu hai người không hợp nhau khi đi du lịch thì cứ xem như là lời nhắc nhở từ tổ tiên mà chia tay cho rồi. Vậy mà bây giờ, em lại muốn kéo cả họ hàng xa của mình đến cầu xin tổ tiên của Minjeong chiếu cố."Buổi hòa nhạc hay quá. Ở Hàn chắc cũng có nơi biểu diễn nhạc jazz nhỉ?"Nghe tiếng Minjeong, Jimin ngẩng lên. Trong gương, Minjeong đang nhìn em, bàn tay cầm bàn chải với bọt kem đánh răng trắng xóa khẽ đung đưa.Jimin tươi cười rạng rỡ."Chị thấy hay à? May quá! Vậy để em tìm thử, rồi lâu lâu mình đi xem nhé?""Ừ... Hay hơn chị tưởng nữa. Cảm giác như âm nhạc không phải chạm đây, mà là... chạm vào đây vậy."Minjeong vừa trầm ngâm vừa đưa tay không cầm bàn chải chạm vào tai, rồi lại đặt lên ngực. Khuôn mặt chị khi nói những lời đó trông có vẻ thư thái.Từ tối đến giờ, Minjeong ít biểu lộ cảm xúc, làm Jimin cứ lo lắng. Nhưng có khi chỉ là do mệt thôi. Lúc này, em ấy mới nhẹ nhõm phần nào. Jimin khẽ dịch lại gần Minjeong hơn, rồi đưa tay chạm vào chị."Chị mệt lắm nhỉ."Jimin hỏi, vừa mân mê dái tai mềm mại của Minjeong.Bị giữ tai, Minjeong quay sang nhìn em."Ừm, buồn ngủ rồi."Chị lẩm bẩm, mắt lim dim vì bàn tay chạm vào da thịt. Cách Minjeong thật thà thừa nhận trông đáng yêu không chịu được.Nghĩ lại, hôm nay quả thật là một ngày khá căng. Vừa đến nơi, cả hai chỉ kịp gửi hành lý ở khách sạn rồi lập tức lên đường. Đi bộ hết chỗ này đến chỗ khác, mua sắm, rồi lại đi tiếp. Lịch trình mà Jimin lập ra đầy ắp vì quá háo hức, nhưng Minjeong chẳng phàn nàn lấy một câu.Jimin đã liên tục hỏi han chị, nhưng mỗi lần như vậy, Minjeong đều chỉ cười bảo không sao. Giờ thì em biết rồi. Không thể tin tưởng hoàn toàn vào câu "Không sao đâu" của Minjeong.Chắc hôm nay nên để chị ấy nghỉ thôi.Jimin chăm chú nhìn Minjeong từ phía sau khi chị đứng trước bồn rửa mặt để đánh răng cho xong. Vừa về khách sạn là Minjeong đã buộc tóc lên, giờ từng lọn nhỏ đang khẽ lay động, lộ ra làn da trắng ngần nơi gáy. Chiếc áo thun rộng rãi. Những ngón tay thon dài đặt trên thành bồn. Cổ tay mảnh khảnh.Jimin cũng cần phải súc miệng khi Minjeong xong, nên mặc dù tay đang bận rộn cầm bàn chải đánh răng, nhưng trong đầu em lại toàn là những suy nghĩ khác.Ví dụ như, muốn hôn lên chiếc cổ ấy. Hay là, muốn vòng tay ôm lấy eo chị, kéo vào lòng. Hoặc thậm chí, muốn giữ chặt Minjeong trong vòng tay, để chị không thể thoát khỏi, rồi luồn tay vào trong áo.Những tưởng tượng rất cụ thể.Hôm nay mình đã rất cố gắng mà.Chút ham muốn này chắc không quá đáng đâu nhỉ.Chỉ hôn nhẹ thôi.Chỉ chạm một chút thôi.Khi Jimin vừa dứt khoát với quyết tâm của mình và chuẩn bị áp sát Minjeong từ phía sau..."Em cũng mau súc miệng đi."Minjeong bỗng xoay người lại. Chị đã đánh răng xong.Đối diện với đôi mắt mở to ngay trước mặt, Jimin cười gượng. Với vẻ mặt của kẻ bị bắt quả tang ngay lúc đang định làm chuyện không đứng đắn. Minjeong chẳng thay đổi biểu cảm gì, chỉ hất cằm về phía sau em.Jimin vội vàng nhổ bọt kem đánh răng rồi súc miệng thật nhanh. Trong lúc đó, Minjeong vẫn dựa lưng vào tường, lặng lẽ nhìn em. Vị trí giống như khi nãy của Jimin. Nhưng nét mặt thì khác hẳn. Chị rõ ràng đang nhìn em, nhưng dù ánh mắt có giao nhau hay không, biểu cảm vẫn chẳng hề thay đổi. Có vẻ Minjeong không hề có những suy nghĩ giống Jimin.Như một phản xạ, Jimin lại tự hỏi Minjeong đang thấy thế nào.Chị ấy mệt lắm sao? Tưởng chị sẽ ra ngoài chứ. Không lẽ muốn tắm luôn?Tự nhiên lại muốn nhanh chóng để chị đi nghỉ, Jimin càng đẩy nhanh tốc độ súc miệng rồi đặt bàn chải về chỗ cũ bên cạnh bàn chải của Minjeong. Sau khi kéo khăn mặt xuống lau miệng, em xoay người định nói một câu."Chị tắm đi nhé, em ra ngoài đợi—"Nhưng câu nói chưa kịp thành lời, đôi mắt Jimin đã mở to.Vì ngay sau lưng, Minjeong đã đứng sát từ lúc nào. Chẳng để em kịp thắc mắc, đôi môi ấm áp lập tức áp xuống. Jimin loạng choạng, theo phản xạ đưa tay ra sau vịn vào bồn rửa mặt. Nhưng mỗi lần em lùi lại một chút, Minjeong lại tiến sát hơn. Chị nhẹ nhàng ôm lấy eo em, kéo lại gần. Rồi một lần nữa, môi chạm môi.Jimin đáp lại bằng cách vòng tay qua eo Minjeong, ôm chặt lấy chị. Vì hai người đều muốn điều này, nụ hôn lần thứ hai trở thành một nụ hôn thực sự. Jimin nghiêng đầu, ngậm lấy bờ môi Minjeong vẫn còn ướt nước.Một lúc sau, lưỡi chạm vào nhau.Cùng một vị kem đánh răng.Vị bạc hà the mát lan trong khoang miệng, nụ hôn ngày càng sâu.Jimin khẽ lướt tay lên tấm lưng Minjeong. Ban đầu chỉ là cảm nhận đường nét qua lớp vải, rồi một cách tự nhiên, em lách tay vào trong áo."Tay em lạnh quá..."Minjeong thì thầm, khẽ nhíu mày khi môi vừa rời khỏi nhau."Xin lỗi chị."Jimin nói, nhưng giọng chẳng có chút gì là hối lỗi. Rồi ngay lập tức, em lại cúi xuống hôn. Bàn tay đã luồn vào bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn mịn.Jimin nghĩ, dù sao thì...Nếu cứ chạm vào nhau mãi như thế này, chẳng mấy chốc, cơ thể cả hai sẽ nóng lên cùng một nhiệt độ thôi.Bên trong phòng tắm đóng kín, tiếng môi va chạm ướt át vang lên khắp không gian nhỏ hẹp. Jimin nghiêng đầu qua lại, cuốn lấy Minjeong trong nụ hôn sâu. Giữa những kẽ hở của đôi môi, một tiếng rên nhẹ bật ra từ Minjeong.Âm thanh ấy va vào gạch men lạnh lẽo rồi vọng trở lại, khuếch đại trong không gian tĩnh mịch. Cảm giác như đang hôn bằng cả tai vậy. Jimin vốn nhạy cảm với âm thanh, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, chỉ còn hơi nóng bốc lên như muốn nổ tung.Hình như đây là lần đầu tiên hôn trong phòng tắm thì phải.A, thật sự thích quá.Muốn thêm.Thêm nữa.Chỉ một chút nữa thôi.Suy nghĩ dần đơn giản lại, chỉ còn ham muốn hiện lên rõ rệt.Jimin trượt tay dọc theo vùng bụng phẳng lì của Minjeong, rồi như một điều tất nhiên, đầu ngón tay chạm phải bầu ngực. Em nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn. Vừa chạm vào đầu nhũ căng cứng, Jimin đã mơn trớn bằng đầu ngón tay.Minjeong lập tức rên lớn. Âm thanh phát ra còn to hơn cả bình thường, đến mức chính chị cũng ngạc nhiên, vội đưa tay bấu lấy vai Jimin.Nhân lúc Minjeong lúng túng, Jimin nhanh chóng xoay người chị lại, ép sát vào bồn rửa mặt, như tư thế từ nãy đến giờ của em. Một chân thoải mái hơn liền chen vào giữa hai chân Minjeong. Jimin nắm lấy vạt áo thun rộng rãi, định lột ra trong một nhịp."Ah... Đợi đã. Chờ chút, Jimin à."Minjeong bất chợt giữ tay Jimin lại, làm kế hoạch đang bốc cháy của em tạm thời bị chững lại. Jimin ngước nhìn chị, hơi thở vẫn chưa kịp ổn định. Khuôn mặt Minjeong cũng chẳng khá hơn, hai má đỏ ửng, hàng chân mày khẽ cụp xuống. Đôi mắt đã mềm mại từ bao giờ.Nhìn chị như vậy, Jimin lại càng ham muốn hơn nữa. Em không buông tay, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu. Bắt đầu từ cằm, môi chậm rãi lướt xuống vùng cổ trắng mịn, đặt từng nụ hôn.Mỗi khi đôi môi chạm vào làn da mỏng rồi rời đi, người trong lòng Jimin lại run lên. Em cố tình tạo ra tiếng động lớn.Vì bản thân thấy thích.Hoặc có lẽ, vì muốn Minjeong cũng nghe thấy, để cảm nhận rõ ràng hơn."Bây giờ không được sao?"Jimin nói, môi vẫn đặt trên cổ Minjeong. Hơi thở nóng rực phả vào da thịt, khiến Minjeong bất giác rùng mình. Chị đưa tay ôm lấy đầu Jimin, nhẹ nhàng vuốt ve như thể đang xoa dịu."Hôm nay chị đổ mồ hôi nhiều quá...""Em cũng đổ mồ hôi mà.""Nhưng người chị có mùi...""Không hề. Toàn mùi thơm thôi.""Em nói cái gì nghe hợp lý chút đi..."Minjeong than thở, nhưng ngay lúc đó, Jimin bất ngờ ngẩng đầu lên. Lại lần nữa, ánh mắt giao nhau. Em cố tình bĩu môi, làm nũng một cách lộ liễu.Minjeong ngượng ngùng không biết phải nói sao, đành quay mặt đi chỗ khác. Bàn tay vẫn đang nắm lấy tay Jimin, chỉ biết lơ đãng xoa nhẹ lên từng ngón.Thật ra Minjeong cũng không phải là không muốn.Nếu nói về cảm giác rạo rực, có khi còn hơn cả Jimin.Nhưng... dù sao đi nữa...Jimin nhìn chị chằm chằm một lúc lâu, rồi bất ngờ thở dài, lùi lại."Đùa thôi mà."Nói rồi, em nhẹ nhàng hôn lên đôi má đang nóng bừng."À không... không hề đùa chút nào đâu." Chụt."Em hoàn toàn nghiêm túc." Chụt chụt."Nhưng em không muốn thấy cục cưng khó xử chút nào."Chụt chụt chụt."Cơ mà, chị đáng yêu quá, nên đành trêu chọc một chút thôi."Và để kết thúc màn chọc ghẹo, Jimin hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại. Chụt chụt.Minjeong bừng tỉnh, cảm giác bị lừa gạt ập đến. Chị đẩy nhẹ Jimin ra, còn em thì thuận theo mà lùi lại. Vẫn là nụ cười rạng rỡ trên gương mặt."Chị tắm đi nhé. Em ra ngoài sắp xếp lại đống đồ mới mua."Dứt lời, Jimin thản nhiên rời khỏi phòng tắm. Gương mặt ngay lập tức trở nên tỉnh táo, trông như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngay khi cửa vừa đóng lại..."À, đúng rồi, jagiya!"Jimin gọi vọng vào."Hửm?""Jagiya!!!""Ừm ừm, gì đó? Có chuyện gì sao?""Có chứ! Chuyện lớn lắm luôn ấy! Chị phải nhanh nhanh ra đi! Em nhớ chị quá rồi!"Tông giọng cố tình cường điệu. Không cần nhìn cũng biết ánh mắt kia đang tràn ngập vẻ tinh nghịch.Thật là hết nói nổi.Minjeong chỉ biết bật cười, mắt cũng khẽ cong lên theo. Vừa cười, chị vừa quay lại mở vòi nước, lần này thực sự muốn tắm rửa đàng hoàng. Cố tình lờ đi gương mặt mình vẫn đang ửng đỏ khi nhìn vào gương.
...
Căn phòng tối om, không một tia sáng lọt qua khe cửa sổ đã được kéo rèm kỹ lưỡng. Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn ngủ mờ nhạt trên bàn, đối diện giường ngủ. Đây là sự kết hợp giữa sở thích của cả hai.Minjeong thích làm chuyện đó trong bóng tối hoàn toàn. Còn Jimin lại thích có thể nhìn thấy khuôn mặt và cơ thể đối phương.Thế là cả hai cùng dung hòa, tạo nên một không gian hoàn hảo.Khi Jimin tắm xong bước ra, Minjeong đã ngồi dựa vào đầu giường, ngoan ngoãn trùm chăn, mắt dán vào TV. Một chương trình tạp kỹ chiếu khuya trên truyền hình cáp Nhật Bản. Tên chương trình là gì thì không rõ, nội dung cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.Jimin vén chăn, ngồi xuống bên cạnh Minjeong, lặng lẽ nhìn lên màn hình. Hình như họ đang đi vòng quanh các quán ramen nổi tiếng, kiểu như thử thách chinh phục hết các quán ăn ngon. Nhưng thú thật, em chẳng có hứng thú gì, cũng chẳng tập trung được.Chắc Minjeong cũng vậy thôi. Bởi giữa một chương trình toàn những tràng cười cường điệu, khuôn mặt Minjeong vẫn chẳng mảy may thay đổi chút nào."Hay không? Xem vậy chị hiểu hết họ nói gì sao?"Jimin hỏi bâng quơ.Không phải vì thực sự muốn biết, mà vì sợ nếu cứ thế mà nhào vào hôn thì lại trông như người chỉ có mỗi chuyện đó trong đầu."Ừmm... chị cũng đâu có hiểu hết. Chỉ là nghe mấy từ vựng với động từ, rồi đoán sơ sơ nội dung thôi?"À ha.Đáp án nhạt nhẽo đến mức chẳng biết phải phản ứng ra sao.Jimin im lặng, chỉ nhẹ nhàng đan tay vào bàn tay đang thò ra khỏi chăn của Minjeong. Tay chị dễ dàng bị nắm lấy, cứ để mặc cho em tùy ý nghịch ngợm.Lòng bàn tay có vài vết chai.Móng tay được cắt tỉa gọn gàng.Những ngón tay thon dài, từng đốt được chăm chút cẩn thận.Jimin cúi xuống, chăm chú quan sát, như thể lần đầu nhìn thấy."Sao thế? Nhìn gì dữ vậy? Tay chị xấu lắm à?"Thấy em ấy cứ nhìn chằm chằm mà chẳng nói năng gì, Minjeong bỗng thấy kỳ lạ, liền quay sang hỏi.Jimin bật cười, lắc đầu rồi cúi xuống, đặt môi lên lòng bàn tay ấy, nhẹ nhàng thổi một hơi. Sau đó, em hôn lên đó, thật sâu.Jimin có thể cảm nhận rõ Minjeong đang nín thở nhìn em.Khoảnh khắc quen thuộc này, nếu kết thúc tại đây thì sẽ lại giống như một đoạn phát lại từ trước.Nhưng lần này, sẽ không có máy quay.Không có khán giả.Không còn ai ngoài hai người họ.Jimin không hề có ý định dừng lại giữa chừng, chỉ siết nhẹ tay Minjeong hơn một chút. Rồi dùng tay còn lại vén mái tóc dài của mình ra sau tai.Như một sự trùng hợp thú vị, lúc này, gương mặt Jimin hoàn toàn hướng về phía Minjeong. Nên chị có thể thấy rõ tất cả. Bàn tay mình bị Jimin giữ chặt. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt khẽ nhắm lại đầy tập trung.Jimin định làm gì đây?Minjeong nhìn em chằm chằm, lòng thấp thỏm.Đôi môi Jimin chậm rãi lướt dọc theo ngón tay Minjeong. Từng chút một. Nhẹ nhàng ngậm lấy, rồi lại chậm rãi buông ra cùng với một tiếng ướt át khe khẽ. Rồi lại một lần nữa tiếp cận, ngậm lấy. Lại từ từ rời đi.Cứ thế, đôi môi ấy trượt dọc lên từng đốt ngón tay, cho đến khi chạm đến đầu ngón. Jimin khẽ mở môi, đưa ngón tay Minjeong vào trong miệng. Lưỡi em còn nóng hơn đôi môi. Minjeong cảm nhận được hơi ấm trơn mềm ấy đang mơn trớn trên ngón tay mình, bất giác nhắm nghiền mắt lại. Rồi rất nhanh, chị lại mở mắt ra.Trước mặt vẫn là Jimin. Vẫn là đôi môi đỏ ấy, liên tục nuốt lấy rồi lại nhả ra ngón tay của chị. Cảm giác như đang nhìn thấy điều gì đó mình không nên thấy, đầu óc Minjeong quay cuồng, nhưng đồng thời, cũng không thể rời mắt.Minjeong nhìn chằm chằm vào Jimin, người đang kiên trì âu yếm ngón tay mình với đôi mắt nhíu lại một cách mơ hồ. Mỗi khi cảm nhận được cái quấn lưỡi ấy, vùng bụng dưới của chị lại siết chặt.Jimin mở mắt.Nhận ra Minjeong đang lặng lẽ quan sát mình, em chỉ cong khóe môi cười khẽ rồi nghiêng đầu, nâng lưỡi liếm dọc theo ngón tay ướt át. Vừa làm vậy, vừa liếc mắt nhìn Minjeong đầy ẩn ý.Không thể nhịn được nữa, Minjeong đưa tay ra, túm lấy gáy em ấy, kéo lại gần.Dễ dàng tìm thấy đôi môi trên khuôn mặt bị kéo sát vào mình, Minjeong giữ chặt gáy Jimin, mạnh mẽ nuốt lấy môi em. Cảm nhận cơ thể Jimin tự nhiên áp lên mình, chị dây dưa môi lưỡi với em thay vì ngón tay.Đột nhiên, Jimin dứt môi ra, khẽ nhướng người dậy, ngồi lên hông Minjeong, rồi nở nụ cười đầy tinh nghịch."Jagiya, mình tắt TV được không?"Tiếng tranh luận ồn ào của những người trên chương trình, giọng đọc sôi nổi của MC. Âm thanh vẫn vang vọng, nhưng không còn lọt vào tai nữa.Jimin đang ngồi trên bụng, nhìn chị với ánh mắt biết cười. Sống lưng Minjeong bất giác rùng mình.Có thể là vì chị quá thích em ấy.Cũng có thể là vì quá kích thích.Hoặc đơn giản, là quá gợi tình.Có lẽ, là tất cả.Minjeong đưa tay tìm kiếm trên giường, chạm vào một vật cứng, rồi mò mẫm tìm nút bấm. May mắn, lần này không bấm nhầm.Ánh sáng trong phòng ngủ vụt tắt. Bóng tối và sự tĩnh lặng bao trùm.Chỉ còn lại hai người, nhìn nhau.Jimin cúi xuống, tiếp tục tìm đến đôi môi chị.Minjeong nhắm mắt, đón nhận một cách tự nhiên.
...
Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, Minjeong chẳng hề đặt nặng ý nghĩa của việc ân ái.Không phải là không thích. Chỉ là cũng chẳng thấy có gì hay ho.Những người đàn ông trước Seunghyun thì khỏi cần nói, chị chẳng buồn nhớ họ là ai, còn với Seunghyun, giờ nghĩ lại mới nhận ra rằng, chưa từng có lần nào Minjeong là người chủ động muốn làm chuyện đó. Chỉ là đến giai đoạn đó thì phải làm. Chỉ là nếu không khí thích hợp thì cứ thế làm thôi.Bạn bè Minjeong hay tám với nhau về chuyện ấy. Có người than dạo này thưa thớt hơn. Có người nói thời gian mới là vấn đề. Có người chỉ lắc đầu bảo, bỏ hết đi, kích thước mới là quan trọng nhất.Minjeong chỉ ngồi đó, cười cười, chẳng có gì để góp chuyện. Thái độ ấy khiến mọi người hiểu lầm rằng chị hài lòng tuyệt đối về đời sống tình dục với Seunghyun. Lâu dài mà vẫn không phàn nàn, thì hẳn phải là rất viên mãn.Minjeong cũng chẳng buồn đính chính. Bởi thực tế, chị chẳng biết thế nào là một cuộc ân ái trọn vẹn cả. Nó chẳng phải chỉ đơn giản là chuyện làm một tháng đôi ba lần, hoặc có khi vài tháng một lần nếu không có dịp sao?Seunghyun luôn làm trong khuôn khổ của một cuộc giao hoan tiêu chuẩn. Minjeong cũng thấy thế là được. Còn có những điều gì khác, chị không biết. Mà cho dù có biết, chắc cũng sẽ không thử.Vì đơn giản, Minjeong chẳng cảm thấy cần thiết.Nếu phải nói đến điều chị quan tâm nhất trong chuyện giường chiếu, thì đó là tránh thai. Minjeong chưa kết hôn. Và trước khi kết hôn, chị tuyệt đối không bao giờ muốn có thai.Thế nên, đó mới là điều quan trọng hơn cả.Vậy mà..."Jimin à..."Giọng Minjeong run rẩy, tiếng gọi vô thức hòa lẫn trong tiếng nấc nghẹn ngào. Chị đưa tay ôm chặt lấy tấm lưng mảnh khảnh của Jimin. Những nụ hôn dịu dàng men theo cần cổ, bỗng chốc trở thành cơn đau rát bất ngờ khi em khẽ cắn xuống.Minjeong siết chặt đôi vai gầy guộc, vùi mặt vào bờ vai Jimin."Hức..."Một tiếng rên khẽ bật ra giữa hơi thở nóng rẫy. Đã từng có lúc chị nghĩ rằng Jimin là kiểu người vô cùng hờ hững. Chỉ đơn thuần là hứng thú, chẳng bao giờ để tâm quá sâu vào điều gì. Quan tâm ai đó như một thói quen, rồi khi chán thì lại nhẹ nhàng biến mất như cơn gió thoảng qua.Từ bao giờ Minjeong có suy nghĩ đó nhỉ?Có lẽ là ngay lần đầu tiên gặp Jimin."Tên cô là gì vậy?"Câu hỏi đơn giản ấy được thốt ra bằng một giọng điệu nhàn nhạt. Dường như ngay từ khoảnh khắc hỏi, Jimin đã không hề trông đợi vào câu trả lời. Ánh mắt vô sắc khi ấy, cứ như thể đã chán chường tất thảy mọi thứ trên đời.Thật là một hiểu lầm ngốc nghếch.Một định kiến vội vàng đến đáng xấu hổ.Jimin rất kiên nhẫn. Cũng rất ngoan cố.Chí ít là với Minjeong.Nếu đó chỉ là ảo giác của chị, thì ít nhất trong những lúc làm tình, chị dám chắc điều đó là thật. Bởi nếu không, chẳng có lý do gì mà em cứ quẩn quanh bên gương mặt Minjeong suốt ngần ấy thời gian như vậy.Minjeong không hề biết rằng tai mình lại nhạy cảm đến thế. Cũng không biết rằng Jimin lại mê mẩn vùng da dọc theo cổ chị đến vậy. Đầu lưỡi nóng rẫy quét nhẹ lên vành tai, khiến cả người chị giật nảy. Bàn tay đang ôm lấy vai em bất giác siết chặt."Ưm..."Jimin ngậm lấy dái tai chị, khẽ cắn nhẹ như một chú cún con đang trong thời kỳ mọc răng. Dù môi Minjeong vẫn mím lại, tiếng rên rỉ vẫn không ngăn được mà tràn ra ngoài."Jagiya..."Jimin thì thầm, giọng nói mềm mại, ướt át, vương trên đầu lưỡi."Sau này chị có thể xỏ khuyên không?"Em lần lượt hôn lên từng dấu vết lỗ khuyên mà Minjeong đã bấm từ thời đại học."Chị... chị nghĩ là nó liền lại hết rồi..."Minjeong nhắm mắt, cố gắng ghép nối những câu nói đứt quãng.Jimin không vội đáp lời, chỉ tiếp tục lướt đầu lưỡi mềm mại dọc theo đường gân nổi rõ trên cổ chị, cho đến khi Minjeong gật đầu đồng ý."Ưm..."Không rõ đó là tiếng trả lời hay chỉ là tiếng rên thoát ra vô thức."Được rồi..."Minjeong thở hắt, toàn thân run rẩy."Chị biết rồi, Jimin à... Chị sẽ xỏ mà...."Jimin hài lòng mỉm cười, cắn lên cổ chị một cái, đủ để không đau.Theo lẽ thường, bước tiếp theo đáng lẽ phải là bờ ngực."Thật sự... thật sự rất đẹp..."Jimin lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp, gần như thì thào. Đôi tay em siết chặt lấy hai bên đùi chị.Minjeong không cần nhìn cũng biết ánh mắt Jimin đang dừng ở đâu. Cũng chẳng cần hỏi, chị thừa hiểu em ấy đang chăm chú ngắm nhìn thứ gì. Chính Minjeong đã biết từ lâu. Rằng bản thân đã ướt sũng tự lúc nào. Rằng chẳng những ướt, mà thậm chí còn đang chảy ra ngoài.Minjeong chỉ mong Jimin nhận ra càng muộn càng tốt.Nhưng bây giờ thì...Minjeong đỏ bừng mặt, đưa tay che lấy gương mặt nóng ran của mình. Dù những tiếng thở dốc vẫn len lỏi qua kẽ tay, nhưng mọi giác quan của chị giờ đây đều tập trung về nơi sâu nhất bên dưới.Quan hệ với Jimin, mọi thứ lúc nào cũng rối tung rối mù. Không bao giờ có một trình tự nhất định. Những nơi mà em ấy chạm vào luôn thay đổi. Bầu không khí giữa cả hai cũng luôn khác biệt. Có ngày chậm rãi từ đầu đến cuối. Có ngày lại gấp gáp ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.Không thể đoán trước Jimin sẽ làm gì tiếp theo.Điều đó vừa khiến người ta bất an, vừa khiến...Sự mong đợi gấp gáp dâng tràn."Chị mở rộng thêm một chút nhé?"Những ngón tay len lỏi sâu vào nơi sâu nhất giữa hai đùi, đầu ngón tay khẽ quét qua bề mặt trơn trượt. Giọng nói của Jimin dịu dàng, nhưng ẩn chứa trong đó là sự cương quyết không thể chối từ. Tim đập thình thịch bên tai. Dù không phải đang làm gì sai trái, nhưng cảm giác hồi hộp lúc này chẳng khác nào chuẩn bị làm chuyện xấu.Giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, Minjeong vâng theo, mở rộng khoảng trống giữa hai chân hơn một chút."Em cảm ơn."Một lời cảm ơn ngắn ngủi, mang theo chút ý cười. Em ấy đang trêu mình sao? Minjeong có chút thắc mắc, nhưng không có thời gian để hỏi.Ngay khi Jimin có đủ khoảng trống, em lập tức kéo mạnh lấy đùi chị. Minjeong còn chưa kịp "A!" một tiếng thì Jimin đã cúi xuống, đặt môi lên đó. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua nơi tròn đầy đang căng lên, thi thoảng lại nhẹ nhàng mút lấy rồi vẽ từng vòng tròn. Những tiếng rên cao vút liên tiếp bật ra, Minjeong chỉ có thể đưa tay lên mái tóc Jimin mà bấu víu, cơ thể chẳng thể ngừng run rẩy. Jimin thậm chí còn chưa chạm đến ngực chị, nhưng Minjeong biết rõ, nơi đó có lẽ cũng chẳng cần được chạm tới nữa rồi.Thật lòng mà nói, đến mức này rồi thì Minjeong chẳng còn quan tâm gì nữa. Chỉ cần dồn hết sự tập trung vào Jimin, cơ thể chị sẽ mềm nhũn ra ngay lập tức, tan chảy từ đầu đến chân.Lần đầu tiên được Jimin liếm bên dưới, Minjeong đã bật khóc. Không phải vì thích, mà vì quá xấu hổ. Dù xấu hổ, nhưng lại ngày càng cảm thấy thích, và chính điều đó khiến chị càng thêm xấu hổ.Hôm đó, sau khi làm xong, Jimin đã vòng tay ôm Minjeong từ phía sau và hỏi khẽ."Chị không muốn làm à? Hay là không thích?"Nghe ra giọng nói có phần thận trọng, Minjeong xoay người lại, dụi mặt vào lồng ngực em. Chị lắc đầu, rồi thú nhận."Chị... là lần đầu tiên.""Hả? Chị nói gì cơ?"Jimin hoang mang. Có lẽ vì hiểu nhầm rằng đây là lần đầu Minjeong làm chuyện ấy."Sao... có thể?"Giọng Jimin có chút dao động. Minjeong nhỏ giọng đính chính."Không phải chuyện đó..." "Cái đó... thứ em làm hôm nay... oral... là lần đầu chị được nhận."Jimin đột ngột tách người ra, nhướng mày nhìn Minjeong."Vậy còn chị? Chị đã từng làm cho ai chưa?"Minjeong tự hỏi sao em lại hỏi cả những câu thế này, rồi còn tự nhiên nói trống không nữa. Nhưng vì không thể nói dối, nên chị chỉ lặng lẽ gật đầu.Ngay lập tức, vẻ mặt Jimin trở nên vô cùng khó coi."Em xin phép chửi thề một câu nhé."Và rồi chẳng đợi Minjeong phản ứng, một tràng chửi rủa tuôn ra."Đờ mờ mấy thằng khốn chỉ có cái của quý tí hon..."Minjeong hốt hoảng, vội vàng bịt miệng Jimin bằng một nụ hôn.Từ đó trở đi, mỗi lần đều như vậy. Dù ở những nơi khác cũng tương tự, nhưng đặc biệt là khi Jimin dùng lưỡi bên dưới, em luôn dành rất nhiều tâm huyết. Như thể đã quyết tâm bù đắp cho tất cả những gì Minjeong chưa từng nhận được trước đây. Và nhờ vậy, Minjeong lúc nào cũng cảm thấy như sắp chết đi vì sung sướng.Những cơn kích thích mãnh liệt ban đầu khiến chị không chịu nổi cũng đã là chuyện của quá khứ. Nhưng dù đã quen với nó, mỗi lần vẫn luôn mang đến cảm giác như lần đầu tiên.Khi lưỡi Jimin dàn rộng ra, nhẹ nhàng lướt qua rồi bất chợt nhấc đầu lưỡi lên, nhanh chóng hất về phía trước, Minjeong bật khóc nức nở. Mỗi lần lưỡi em di chuyển, những tiếng rên rỉ vô thức vang lên giữa đôi môi chị. Ngón chân tự động co lại vì kích thích.Ngay cả trong lúc ấy, Minjeong vẫn sợ sẽ bị phòng bên cạnh nghe thấy rồi bị báo cáo vì gây ồn. Vì vậy, chị nhắm chặt mắt, vươn tay ra và nắm lấy bất cứ thứ gì trong tầm với. Khi chạm được vào chăn, Minjeong liền kéo mạnh nó lên, cắn chặt giữa hai hàm răng để kiềm chế tiếng rên.Nhưng ngay sau đó, Jimin vươn tay ra, kéo chiếc chăn ra khỏi miệng chị, nhẹ nhàng nâng người lên, thay thế chăn bằng chính đôi môi mình.Nụ hôn lại bắt đầu.Không giống với khi nãy, vị nơi đầu lưỡi có chút lạ lẫm.Cùng lúc đó, bàn tay Jimin tiếp tục lần xuống, nhẹ nhàng xoa tròn nơi ẩm ướt ấy. Mỗi khi em xoáy đầu ngón tay vào trong, Minjeong lại để mặc bản thân lấp đầy khoang miệng Jimin bằng những tiếng rên của mình."Jimin à... Jimin..."Minjeong không ngừng gọi tên em, vòng tay ôm chặt lấy đầu Jimin."Ừ, em ở đây."Chắc là Jimin đã trả lời như vậy khi cắn lên ngực chị. Em liên tục dùng lưỡi bật nhẹ, rồi lại lướt qua đầu nhũ đã sưng cứng."Chị bây giờ..."Minjeong muốn nói, nhưng hơi thở gấp gáp đến mức chẳng thể thốt nên lời.Thật ra, vì quá ngại ngùng nên chị chỉ mong Jimin tự hiểu mà không cần mình phải nói ra. Rằng...Chị muốn em vào trong, muốn những ngón tay em lấp đầy chị.Đó là khao khát bản năng nhất, mãnh liệt nhất của Minjeong lúc này.Khuôn mặt đang vùi trong lồng ngực Minjeong chợt ngẩng lên.Đôi mắt.Ngay cả lúc này, chị vẫn cảm thấy mình yêu đôi mắt của Jimin nhất. Ánh mắt ấy sâu thẳm, nóng bỏng, và chỉ tập trung vào Minjeong.Tựa như đang khẳng định rằng Jimin biết tất cả những gì Minjeong mong muốn.Minjeong thả lỏng tay, buông ra tấm chăn mà mình đã nắm chặt nãy giờ, rồi vươn tay về phía Jimin. Chị nhẹ nhàng vuốt ve gò má thanh tú ẩn hiện dưới ánh sáng lờ mờ."Hôn chị đi."Trước yêu cầu của Minjeong, Jimin nở một nụ cười nhẹ."Không phải cái đó mà."Dù vậy, em nhanh chóng nhổm người dậy, cúi xuống hôn Minjeong. Mùi hương của Jimin ùa vào. Những nụ hôn ngắn ngủi và ân cần, gần như là những cái hôn nhẹ hơn là một nụ hôn sâu. "Chị nói lại đi."Minjeong mở mắt.Đôi mắt Jimin lại ánh lên lấp lánh, trong khi bàn tay vẫn nhẹ nhàng mơn trớn trên đùi chị, rồi trượt sâu hơn vào nơi ướt át. Em lại giục."Nhanh nào, nói đi.""Nói gì cơ?""Chị biết mà, biết rõ là gì."Jimin nói, giọng có chút nghịch ngợm. Lọn tóc bết mồ hôi dính trên trán, gương mặt cũng đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Đáng lẽ nên tiếp tục như lúc nãy, nhưng Jimin luôn có thói quen xen vào những khoảnh khắc thế này bằng sự trêu chọc.Dù biết Minjeong sẽ xấu hổ.Mà cũng có thể, chính vì biết nên em mới làm vậy.Minjeong bật cười yếu ớt, đưa tay vuốt vài sợi tóc dính trên trán Jimin, giúp em chỉnh lại khuôn mặt dù biết rằng chẳng mấy chốc nó sẽ lại rối tung lên. Chị chỉ đang cố kéo dài thời gian thêm một chút.Dưới bàn tay Minjeong, Jimin vẫn mỉm cười, tỏ vẻ ngoan ngoãn chờ đợi. Những lúc thế này, em giống một chú cún lớn. Bề ngoài trông hiền lành nhưng thật ra lại nghịch ngợm, chẳng bao giờ chịu nghe lời. Một chú golden retriever.Minjeong biết mình không thể thắng Jimin. Cuối cùng, chị cầm lấy tay Jimin vẫn đang đặt phía dưới thân mình, kéo lên rồi đặt lên bàn tay xấu xa đó một nụ hôn. Ánh mắt Minjeong hướng lên, chạm vào ánh mắt em. Hàng mi khẽ lay động. Hơi thở chậm rãi phả ra rồi thu lại. Trong đôi mắt ấy là sự chờ đợi. Người mà Minjeong có thể tin chắc rằng, dù chị muốn điều gì, em cũng sẽ làm theo."... Chị muốn."Trước khi gặp Jimin, Minjeong chưa từng biết chính xác mình muốn gì."Muốn... nhiều hơn. Cho chị nhiều hơn đi."Nhưng bây giờ, Minjeong không thể quay lại như trước khi biết Jimin nữa.Bao cao su ở trong ngăn kéo đầu tiên bên cạnh giường. Chắc là Jimin đã để sẵn vào đó từ lúc chị đi tắm. Nét cười trên mặt lập tức biến mất khi em ấy nhanh chóng xé lớp vỏ.Jimin lại áp người xuống. Minjeong vòng chân siết lấy em. Ngón tay trượt vào, dễ dàng như thể đang lướt trên mặt nước. Cảm giác siết chặt đến mức Jimin khẽ thở ra một tiếng trầm thấp."Thích đến chết mất..."Minjeong cứ ngỡ rằng đó là lời mình vừa thốt ra. Bởi vì chị cũng đang nghĩ y hệt như vậy. Nhưng rất nhanh, Minjeong chẳng còn nghĩ được gì nữa. Vì Jimin đã gập một bên đầu gối của chị lại, bắt đầu lấp đầy từng chút một.Mọi thứ khi quan hệ với Jimin đều là như thế.Lúc nào cũng xấu hổ đến mức muốn chết đi.Nhưng đồng thời, cũng sung sướng đến chết mất.Thật ra, thứ mà Minjeong thật sự muốn làm thêm...Không phải là cái này.Nhưng bây giờ không phải lúc để nói. Mà cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi vì cánh tay Jimin đang di chuyển ngày càng nhanh hơn.Minjeong luồn tay chạm vào lưng và eo em, toàn bộ đều đã ướt đẫm mồ hôi. Và dù không thể tự chạm vào chính mình, chị cũng biết tình trạng của bản thân cũng chẳng khác gì.Minjeong bị cuốn vào nhịp điệu của Jimin. Từng mảnh suy nghĩ dần trở nên rời rạc, trắng xoá. Những âm thanh phát ra từ chị ngày càng gấp gáp hơn. Càng lúc càng cao hơn.Và rồi, suy nghĩ cuối cùng vụt qua đầu Minjeong.Chuyện mình thật sự muốn làm, để mai hẵng nói vậy.Vì dù sao, ngày mai chúng ta cũng sẽ vẫn bên nhau.
Còn một chap nữa là end nha. Có mom nào hay đọc fic tiếng hàn không recommend cho mình bộ nào hay hay với 🥹
Minjeong nhìn Jimin."Một ly highball nữa ạ."Đôi mắt khẽ cong lên khi phát âm "Onegaishimasu". Hai má ửng đỏ báo hiệu rằng em ấy đã ngà ngà say, dù không hẳn là hoàn toàn. Vì men rượu, giọng nói vốn đã trầm nay lại càng mềm mại hơn. Vẫn trong trạng thái đó, Jimin nở nụ cười rạng rỡ rồi lặp lại câu nói: "Highball mō hitotsu onegaishimasu." Minjeong nhận ra chàng nhân viên nam nhận order từ Jimin đang lộ rõ vẻ rung động, liền mím môi thật chặt.Em có thể đừng cười với người khác như vậy được không? Chuyện gọi đồ, để chị làm cũng được mà.Những suy nghĩ trẻ con chẳng thể thốt ra thành lời, nhưng chỉ cần chúng lóe lên trong đầu thôi cũng đủ để Minjeong biết rằng mình cũng đã say không ít.Mà cũng đúng thôi, từ nãy đến giờ họ đã uống khá nhiều rồi.Biển hiệu mờ tối. Con hẻm còn tối hơn thế. Thứ duy nhất chiếu sáng con đường là những cửa hàng bán đồ trang trí rực rỡ ánh đèn. Những người Nhật ngồi ngoài hiên quán, mặt đỏ bừng vì rượu vang, trò chuyện rôm rả. Kichijoji vào một tối thứ Bảy, khi bóng tối buông xuống và đèn đường bật sáng, những con hẻm chật kín người đến tận hưởng cuối tuần.Jimin và Minjeong đã vòng qua vòng lại nơi này không biết bao nhiêu lần trước khi tìm được chỗ ngồi trong một quán yakitori mà Jimin đã đặt trước. Cũng bởi vì vẫn còn tận hai tiếng nữa mới đến giờ diễn ở quán jazz , nơi mà tất nhiên cũng là do Jimin đặt chỗ.Ngay từ đầu, Jimin đã tuyên bố."Chuyến đi này cứ để em lo hết nhé."Một sự cương quyết hiếm thấy ở em ấy. Minjeong phồng má ra vẻ bất mãn, nhưng Jimin không chịu nhượng bộ."Em muốn vậy mà. Chị cứ để em lo đi."Cuối cùng, Minjeong đành gật đầu đồng ý. Ngay từ lúc quyết định điểm đến của chuyến đi là Tokyo, chị cũng đã không có quyền lựa chọn rồi.Thực ra, sẽ tốt hơn nếu họ có thể dành ra một tuần để đi cùng nhau. Nhưng điều đó không dễ chút nào.Minjeong vốn là một nhân viên văn phòng bị ràng buộc bởi công ty, trừ khi chị nghỉ việc, còn không thì số ngày phép cũng có giới hạn. Jimin thì dù làm việc tự do, nhưng từ sau khi quay xong Clean Strike, lịch trình của em cũng chẳng khá hơn là bao: họp bàn cho dự án mới, chụp ảnh tạp chí, quay quảng cáo, phỏng vấn... Những lịch trình nối tiếp nhau khiến Jimin không thể nghỉ dài ngày.Cố gắng lắm, họ mới sắp xếp được vỏn vẹn bốn ngày cho chuyến đi này.Bốn ngày ba đêm.Ban đầu, Minjeong định sẽ đi Jeju. Chị chưa nói với Jimin, nhưng nghĩ sẽ thật thú vị nếu cả hai cùng đến những nơi mà ngày xưa đã từng đặt chân đến khi quay Transit Love. Khi đó, Jimin và Minjeong chẳng là gì của nhau. Nhưng bây giờ, họ đã là người yêu. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Minjeong cảm thấy hồi hộp rồi.Nhưng trước khi Minjeong kịp đề xuất Jeju, Jimin đã nói muốn đi Nhật Bản."Tháng 9... Nhật Bản sao?"Minjeong biết khá rõ về Nhật Bản. Và ít nhất, tháng 9 không phải là thời điểm lý tưởng để du lịch ở đó. Thời tiết không hề mát mẻ như mùa thu, mà nóng bức hơn cả Hàn Quốc. Những cơn bão bất chợt đổ bộ. Những ngày mưa nhiều hơn ngày nắng. Ngay cả khi trời không mưa, độ ẩm cao đến mức khiến người ta phát điên.Là người rất nhạy cảm với thời tiết, Minjeong thấy phương án này thật sự... quá tệ.Nhưng chị không vội từ chối Jimin. Minjeong nghĩ, nếu là Hokkaido thì có thể sẽ ổn. Vì mùa hè ở Hokkaido mát mẻ, hơn nữa, đồ ăn ở đó cũng rất ngon.Ngô chắc sẽ ngon lắm. Dưa lưới nữa. À, đúng rồi, phải ăn thật nhiều kem mới được.Thế nhưng khi Minjeong đề nghị đi Sapporo, Jimin lại có phản ứng khá hời hợt."A, Sapporo à... Hokkaido à..."Chỉ vậy thôi.Không tỏ vẻ hào hứng chút nào.Cuối cùng, Minjeong phải hỏi thẳng."Rốt cuộc em muốn đi đâu với chị hả???"Lúc đó, Jimin tránh ánh mắt của chị rồi khẽ đáp."Em... muốn đi Tokyo.""Hả? Tokyo á?""Em gọi đồ nhiều quá hả? Chị có muốn uống thêm gì không?""Không, chị thế này là đủ rồi. Chẳng phải em bảo đến quán jazz cũng phải uống một ly nữa sao."Minjeong lại nhìn Jimin.Khác với Minjeong, người đang nhấp một ngụm lemon sour để nuốt xuống tiếng thở dài, thì cô bạn gái kém ba tuổi của chị lại đang nhai giòn rụm một miếng bắp cải, gương mặt lộ rõ vẻ thích thú.Minjeong không phải không biết vì sao Jimin lại muốn đến Tokyo. Cũng không phải không biết vì sao em ấy lại khăng khăng muốn chủ động lo tất cả mọi thứ trong chuyến đi này. Càng không phải không hiểu vì sao Jimin lại lên kế hoạch chỉ toàn những điều mà Minjeong chưa từng thử ở Tokyo.Tất cả là vì Seunghyun.Minjeong đã quá chủ quan.Jimin đã dò xét chị không biết bao nhiêu lần. Em ấy hỏi tại sao chị lại thường xuyên sang Nhật như vậy, từ khi nào bắt đầu đi nhiều, mỗi lần sang Nhật thì chủ yếu đi đâu, làm gì. Và lần nào, Minjeong cũng ngoan ngoãn trả lời mà chẳng mảy may nghi ngờ."Đi làm rồi mới thấy Nhật Bản là nơi dễ đi nhất."Có lần thì chị giải thích: "Nếu là trong kỳ nghỉ thì chị cũng từng đi Đông Nam Á, nhưng vì đến Nhật nhiều lần nên quen rồi, thấy tiện nữa nên cứ đi hoài."Và câu nói quyết định nhất là: "Hầu như toàn chơi ở Tokyo thôi."Những lời đó đủ để khiến Jimin cảm thấy Tokyo vẫn là một sợi dây kết nối giữa Minjeong và Seunghyun. Vì không thể phủ nhận rằng thời gian Minjeong thường xuyên đi Nhật trùng khớp với khoảng thời gian chị yêu Seunghyun. Hơn nữa, Tokyo cũng là nơi hai người họ gặp nhau lần đầu.Vậy nên, thực lòng mà nói, Minjeong không muốn đến đây. Chính xác hơn, chị 'chưa' muốn đến Tokyo với Jimin. Không phải vì Minjeong chưa quên được Seunghyun. Mà là vì...Tại sao chuyến đi đầu tiên của tụi mình lại phải là Tokyo?Có biết bao nơi khác tốt hơn. Sẽ ý nghĩa hơn nếu đến một nơi mà cả hai chưa từng đặt chân đến, để lưu lại những kỷ niệm chỉ thuộc về riêng chúng ta.Shinjuku. Shibuya. Roppongi. Ginza.Những địa điểm mà bất cứ ai du lịch Tokyo cũng đều ghé qua, ở đâu cũng phủ đầy ký ức về Seunghyun. Một chuyến du lịch Tokyo mà không đi qua những nơi đó? Không thể nào.Và dù muốn hay không, kiểu gì cũng sẽ có khoảnh khắc Minjeong nghĩ đến Seunghyun.Dù có kiểm soát nét mặt giỏi đến đâu, liệu Jimin có thật sự không nhận ra?Làm gì có ai ngốc nghếch đến mức mà dù biết rõ sẽ làm người yêu tổn thương, nhưng vẫn lao đầu vào một nơi chắc chắn sẽ khiến mình áy náy chứ."Kore wa omise kara no sābisu desu.""...Hửm?"Người nhân viên nam lúc nãy, người đã mang ly highball đến, giờ lại đặt xuống trước mặt Jimin một đĩa tempura. Cùng lúc đó, anh ta nói gì đó bằng tiếng Nhật.Jimin không hiểu, bèn quay sang nhìn Minjeong với ánh mắt cầu cứu. Và cái người ngốc ngếch đang ngồi trước mặt em chỉ biết ngoan ngoãn dịch lại."Em xinh quá nên họ tặng miễn phí đấy."Vừa nói Minjeong phải vừa cố giấu vẻ khó chịu trên mặt."Aa~ arigatou gozaimasuuu~"Jimin lại mỉm cười rạng rỡ, cúi đầu cảm ơn.Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cái người ngốc ngếch đang nhìn càng thêm bực bội.Đừng cười nữa.Này. Này, Yu Jimin.Nhìn chị đi. Chỉ được nhìn mỗi chị thôi.Dù sao thì, đồ ngốc ấy cũng chẳng dám thể hiện cơn ghen ra mặt.Jimin đúng một nửa, nhưng cũng sai một nửa.Giống như em ấy đã tự tin tuyên bố, kế hoạch ngày đầu tiên trong chuyến đi chỉ toàn những trải nghiệm mà Minjeong chưa từng thử ở Tokyo.Hôm nay, hai người dạo quanh các cửa hàng đồ vintage ở Shimokitazawa để mua sắm. Sau đó, họ di chuyển đến Kichijoji, đi bộ trong công viên Inokashira. Những tán cây cao bao quanh mặt hồ nhỏ. Dù thời tiết nóng nực, vẫn có người ngồi trên những chiếc thuyền hình con vịt đạp quanh hồ. Họ bật cười khi nhìn thấy một con vịt thật đang lặn bên cạnh bến đỗ thuyền.Dù trời nóng, Minjeong vẫn thích sự tĩnh lặng của công viên này, chị liền nói muốn quay lại vào mùa thu.Jimin hào hứng tiếp lời."Mùa xuân còn nổi tiếng vì hoa anh đào nữa đấy. Vậy mùa xuân tụi mình cũng đến đi."Nhờ có Jimin đặt vé từ trước, họ còn vào được Bảo tàng Ghibli nằm ngay trong công viên. Minjeong vốn biết về nơi này. Chị cũng từng muốn đến, nhưng nghe nói đặt vé rất khó nên mãi vẫn chưa đi được."Em đặt vé khi nào vậy? Nghe nói khó đặt lắm mà."Nhìn Minjeong ngạc nhiên, Jimin bật cười mà đùa rằng."Trong lúc chuẩn bị chuyến đi này, em thấy em như biến thành J ấy."Minjeong biết em ấy đang nhắc đến MBTI, nhưng chị chẳng hiểu mấy về mấy thứ đó, nên chỉ nắm lấy tay Jimin kéo lại gần rồi hôn nhẹ lên môi em. Bất ngờ trước hành động đó, Jimin khẽ rụt tay lại, nhưng Minjeong không buông ra.Bình thường, Jimin thích tùy hứng đi đây đi đó, nhưng lần này, em đã bỏ ra không ít công sức để chuẩn bị mọi thứ. Nghĩ đến điều này, Minjeong không muốn chỉ dừng lại ở một cái chạm môi nhẹ nhàng. Tấm chân tình ấy nhanh chóng chuyển hóa thành một niềm khao khát rõ ràng hơn.Giá mà chị là đàn ông thì ít ra cũng có thể thoải mái hôn em hơn rồi.Nhưng cũng không thể giả điên mà lao vào hôn giữa thanh thiên bạch nhật được. Khách sạn thì còn xa, mà kế hoạch của Jimin vẫn còn dài.Minjeong cứ nhìn chằm chằm vào em với ánh mắt tiếc nuối, Jimin nghiêng đầu hỏi."Chị mệt hả? Mình ngồi nghỉ một chút nhé?"Vẫn là gương mặt dịu dàng mà em luôn dành cho chị.Jimin đã thành công trong việc khiến Minjeong không nghĩ đến Seunghyun trong chuyến đi này. Nhưng nếu biết rằng chị lại chẳng thể hoàn toàn tập trung vào chuyến đi chỉ vì mình, Jimin sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?Nếu em ấy biết rằng trong lúc mình hào hứng kể về buổi biểu diễn jazz tối nay, Minjeong chỉ mải ngắm đôi tai ửng đỏ vì hơi men của em và nghĩ đến đủ thứ chuyện khác.Nếu Jimin nhận ra rằng, trong cái góc quán izakaya ồn ào này, có biết bao nhiêu người đang lén nhìn em ấy, và Minjeong thì chỉ muốn lao đến xử lý từng ánh mắt dơ bẩn đó.Nếu em ấy đọc được trong đầu Minjeong lúc này, rằng chị đang cân nhắc xem liệu có nên đứng dậy đấm vỡ mặt từng kẻ dám nhìn Jimin, hay chỉ đơn giản là hôn em ngay tại đây, trước mặt tất cả bọn họ.Nếu Jimin nhận ra hết thảy những điều đó thì sao nhỉ?"Buổi biểu diễn kéo dài bao lâu?""Ừm... Không biết nữa. Trên trang web ghi là khoảng một tiếng rưỡi, hai tiếng gì đó."Quá lâu."Xong cái đó thì tụi mình về khách sạn luôn đúng không?""Ừ, đúng vậy, nhưng... sao thế? Chị mệt lắm à?""Không... Chỉ là..."Jimin không hiểu, lập tức cau mày đầy lo lắng.Không phải chị mệt, mà là chị muốn hôn em đến phát điên rồi.Nhưng Minjeong không thể nói ra điều đó, chỉ lẳng lặng cười, nâng ly rượu vẫn còn nguyên vì chưa nhấp ngụm nào của mình lên, chạm vào ly highball của Jimin."Chỉ là vì chị thích em nên mới hỏi vậy thôi.""Hả? Gì vậy trời... Em cũng thích chị mà."Jimin lẩm bẩm, vừa nói vừa đỏ mặt."Em cũng thích được đến Tokyo cùng chị.""Buổi biểu diễn jazz lát nữa sẽ rất tuyệt."Nói rồi, em bắt đầu huyên thuyên đủ thứ, từ việc buổi diễn chính là điểm nhấn của ngày hôm nay, cho đến chuyện vé chỉ có thể đặt qua điện thoại nên em ấy đã phải dùng Papago dịch trước đoạn hội thoại, viết ra sổ rồi đọc theo từng chữ.Nhìn bộ dạng đáng yêu đó của Jimin, Minjeong không nhịn được cười. Những lúc như thế này, chị mới thực sự cảm nhận được mình có một em người yêu nhỏ tuổi hơn.Khẽ liếm sạch chút Highball còn sót lại trên môi, Jimin mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của Minjeong. Chỉ trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, em nhìn chị thật sâu. Đôi mắt đen láy và to tròn đó, từ lần đầu tiên cho đến tận bây giờ, vẫn luôn chỉ phản chiếu duy nhất một người là Minjeong.Mỗi khi đối diện với ánh nhìn ấy, trái tim Minjeong lại rung lên như thể đó là một tín hiệu. Có lúc là sự rung động, có lúc là một cảm giác rạo rực. Và đêm nay, đáng tiếc thay, nó lại nghiêng về vế sau.Đêm vẫn còn dài.Và thời gian chờ đợi cho đến khi chỉ còn lại hai người lại càng dài hơn nữa.Để kiềm chế cơn nóng trong lòng, Minjeong dốc cạn ly rượu.Jimin tròn mắt nhìn chị, rồi bật cười, vỗ tay đầy phấn khích."Hôm nay chắc là ngày đặc biệt quá ta!"
...
Do dự một chút, Jimin gõ cửa phòng tắm. May mắn thay, câu trả lời nhanh chóng vang lên."Ư ừm, sao thế?"Nghe giọng có vẻ hơi nhòe đi, chắc là Minjeong đang đánh răng, Jimin tự ý mở cửa bước vào. Quả nhiên, Minjeong đang ngậm bàn chải trong miệng, đôi mắt to tròn quay lại nhìn em."Em đánh răng cùng chị được không? Miệng em hơi khó chịu."Không biết có phải là một cái cớ hợp lý hay không, nhưng Minjeong vẫn gật đầu ngay rồi đưa bàn chải cho Jimin.Hai người đứng cạnh nhau, nhìn vào gương cùng đánh răng.Trong khi Minjeong hạ mắt tập trung vào việc chải răng, thì Jimin lại thấp thỏm không yên. Em vừa kín đáo quan sát nét mặt Minjeong, vừa cố nhớ lại buổi hẹn hò tối nay.Lúc đi dạo trong công viên vẫn còn ổn mà.Vậy thì vấn đề bắt đầu từ lúc nào?À, là từ quán izakaya mà hai người ghé vào khi còn dư thời gian trước buổi hòa nhạc. Jimin phải thừa nhận rằng mình có hơi phấn khích. Kế hoạch ngày đầu tiên diễn ra quá thuận lợi ngoài mong đợi. Những nhà hàng mà em tìm hiểu trước vốn được đánh giá là lúc nào cũng đông khách, vậy mà hôm nay lại vắng hiếm thấy. Thời tiết dù nóng như đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng gió thoảng qua những tán cây trong công viên lại mát đến bất ngờ, khiến buổi dạo chơi trở nên thật dễ chịu.Minjeong liên tục khen em, khiến tâm trạng Jimin lại càng hưng phấn hơn. Như một phần thưởng sau mỗi nhiệm vụ hoàn thành, em được nhận những nụ hôn chớp nhoáng từ chị.Lúc Jimin khăng khăng muốn đi Tokyo cho chuyến du lịch nước ngoài đầu tiên, Minjeong đã có vẻ bối rối. Chỉ cần suy nghĩ một chút, ai cũng có thể đoán ra dụng ý của em. Thật lòng, Jimin đã nghĩ rằng Minjeong sẽ lập tức từ chối."Gặp bạn trai cũ ở Tokyo thì có gì ghê gớm chứ.""Cùng anh ta đi du lịch Nhật Bản nhiều lần thì cũng có gì quan trọng đâu mà em lại lấy chuyến đi đầu tiên của chúng ta làm cái cớ cho chuyện đó?""Thời gian rồi cũng sẽ khiến mọi thứ phai nhạt, em đừng trẻ con như vậy."Jimin đã tưởng tượng Minjeong sẽ nói những lời đầy lý trí như thế.Vậy nên, em đã chuẩn bị tinh thần, mặt mày cứng đờ, để thể hiện rõ ràng rằng mình sẽ không thay đổi quyết định dù Minjeong có nói gì đi nữa.Có thể ai đó sẽ cho rằng Jimin ấu trĩ, cũng có thể sẽ thấy suy nghĩ ấy thật trẻ con. Nhưng em không quan tâm. Vì tình cảm đến muộn, vì đã mất quá nhiều thời gian mới có thể ở bên nhau, Jimin muốn mọi thứ Minjeong nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận được từ bây giờ đều phải có dấu vết của mình.Nếu có ai gọi đó là lòng tham, thì cũng chẳng sao. Bởi ngọn lửa đang cháy mãnh liệt sẽ chỉ tắt khi thiêu rụi tất cả những gì nó muốn đốt.Nhưng kết quả là, vì Minjeong đã không dập tắt ngọn lửa ấy, hai người mới có thể ở đây. Cả ngày hôm nay, Jimin luôn tự nhủ rằng mình phải làm thật tốt.Không chỉ vì Seunghyun.Người ta vẫn nói, chuyến đi đầu tiên của một cặp đôi sẽ là điềm báo cho những ngày tháng sau này. Trước đây, khi nghe điều đó, em chỉ cho rằng đó là chuyện nhảm nhí. Nhưng bây giờ, không hiểu sao câu nói đó lại trở nên nặng nề đến vậy.Jimin còn từng đùa rằng nếu hai người không hợp nhau khi đi du lịch thì cứ xem như là lời nhắc nhở từ tổ tiên mà chia tay cho rồi. Vậy mà bây giờ, em lại muốn kéo cả họ hàng xa của mình đến cầu xin tổ tiên của Minjeong chiếu cố."Buổi hòa nhạc hay quá. Ở Hàn chắc cũng có nơi biểu diễn nhạc jazz nhỉ?"Nghe tiếng Minjeong, Jimin ngẩng lên. Trong gương, Minjeong đang nhìn em, bàn tay cầm bàn chải với bọt kem đánh răng trắng xóa khẽ đung đưa.Jimin tươi cười rạng rỡ."Chị thấy hay à? May quá! Vậy để em tìm thử, rồi lâu lâu mình đi xem nhé?""Ừ... Hay hơn chị tưởng nữa. Cảm giác như âm nhạc không phải chạm đây, mà là... chạm vào đây vậy."Minjeong vừa trầm ngâm vừa đưa tay không cầm bàn chải chạm vào tai, rồi lại đặt lên ngực. Khuôn mặt chị khi nói những lời đó trông có vẻ thư thái.Từ tối đến giờ, Minjeong ít biểu lộ cảm xúc, làm Jimin cứ lo lắng. Nhưng có khi chỉ là do mệt thôi. Lúc này, em ấy mới nhẹ nhõm phần nào. Jimin khẽ dịch lại gần Minjeong hơn, rồi đưa tay chạm vào chị."Chị mệt lắm nhỉ."Jimin hỏi, vừa mân mê dái tai mềm mại của Minjeong.Bị giữ tai, Minjeong quay sang nhìn em."Ừm, buồn ngủ rồi."Chị lẩm bẩm, mắt lim dim vì bàn tay chạm vào da thịt. Cách Minjeong thật thà thừa nhận trông đáng yêu không chịu được.Nghĩ lại, hôm nay quả thật là một ngày khá căng. Vừa đến nơi, cả hai chỉ kịp gửi hành lý ở khách sạn rồi lập tức lên đường. Đi bộ hết chỗ này đến chỗ khác, mua sắm, rồi lại đi tiếp. Lịch trình mà Jimin lập ra đầy ắp vì quá háo hức, nhưng Minjeong chẳng phàn nàn lấy một câu.Jimin đã liên tục hỏi han chị, nhưng mỗi lần như vậy, Minjeong đều chỉ cười bảo không sao. Giờ thì em biết rồi. Không thể tin tưởng hoàn toàn vào câu "Không sao đâu" của Minjeong.Chắc hôm nay nên để chị ấy nghỉ thôi.Jimin chăm chú nhìn Minjeong từ phía sau khi chị đứng trước bồn rửa mặt để đánh răng cho xong. Vừa về khách sạn là Minjeong đã buộc tóc lên, giờ từng lọn nhỏ đang khẽ lay động, lộ ra làn da trắng ngần nơi gáy. Chiếc áo thun rộng rãi. Những ngón tay thon dài đặt trên thành bồn. Cổ tay mảnh khảnh.Jimin cũng cần phải súc miệng khi Minjeong xong, nên mặc dù tay đang bận rộn cầm bàn chải đánh răng, nhưng trong đầu em lại toàn là những suy nghĩ khác.Ví dụ như, muốn hôn lên chiếc cổ ấy. Hay là, muốn vòng tay ôm lấy eo chị, kéo vào lòng. Hoặc thậm chí, muốn giữ chặt Minjeong trong vòng tay, để chị không thể thoát khỏi, rồi luồn tay vào trong áo.Những tưởng tượng rất cụ thể.Hôm nay mình đã rất cố gắng mà.Chút ham muốn này chắc không quá đáng đâu nhỉ.Chỉ hôn nhẹ thôi.Chỉ chạm một chút thôi.Khi Jimin vừa dứt khoát với quyết tâm của mình và chuẩn bị áp sát Minjeong từ phía sau..."Em cũng mau súc miệng đi."Minjeong bỗng xoay người lại. Chị đã đánh răng xong.Đối diện với đôi mắt mở to ngay trước mặt, Jimin cười gượng. Với vẻ mặt của kẻ bị bắt quả tang ngay lúc đang định làm chuyện không đứng đắn. Minjeong chẳng thay đổi biểu cảm gì, chỉ hất cằm về phía sau em.Jimin vội vàng nhổ bọt kem đánh răng rồi súc miệng thật nhanh. Trong lúc đó, Minjeong vẫn dựa lưng vào tường, lặng lẽ nhìn em. Vị trí giống như khi nãy của Jimin. Nhưng nét mặt thì khác hẳn. Chị rõ ràng đang nhìn em, nhưng dù ánh mắt có giao nhau hay không, biểu cảm vẫn chẳng hề thay đổi. Có vẻ Minjeong không hề có những suy nghĩ giống Jimin.Như một phản xạ, Jimin lại tự hỏi Minjeong đang thấy thế nào.Chị ấy mệt lắm sao? Tưởng chị sẽ ra ngoài chứ. Không lẽ muốn tắm luôn?Tự nhiên lại muốn nhanh chóng để chị đi nghỉ, Jimin càng đẩy nhanh tốc độ súc miệng rồi đặt bàn chải về chỗ cũ bên cạnh bàn chải của Minjeong. Sau khi kéo khăn mặt xuống lau miệng, em xoay người định nói một câu."Chị tắm đi nhé, em ra ngoài đợi—"Nhưng câu nói chưa kịp thành lời, đôi mắt Jimin đã mở to.Vì ngay sau lưng, Minjeong đã đứng sát từ lúc nào. Chẳng để em kịp thắc mắc, đôi môi ấm áp lập tức áp xuống. Jimin loạng choạng, theo phản xạ đưa tay ra sau vịn vào bồn rửa mặt. Nhưng mỗi lần em lùi lại một chút, Minjeong lại tiến sát hơn. Chị nhẹ nhàng ôm lấy eo em, kéo lại gần. Rồi một lần nữa, môi chạm môi.Jimin đáp lại bằng cách vòng tay qua eo Minjeong, ôm chặt lấy chị. Vì hai người đều muốn điều này, nụ hôn lần thứ hai trở thành một nụ hôn thực sự. Jimin nghiêng đầu, ngậm lấy bờ môi Minjeong vẫn còn ướt nước.Một lúc sau, lưỡi chạm vào nhau.Cùng một vị kem đánh răng.Vị bạc hà the mát lan trong khoang miệng, nụ hôn ngày càng sâu.Jimin khẽ lướt tay lên tấm lưng Minjeong. Ban đầu chỉ là cảm nhận đường nét qua lớp vải, rồi một cách tự nhiên, em lách tay vào trong áo."Tay em lạnh quá..."Minjeong thì thầm, khẽ nhíu mày khi môi vừa rời khỏi nhau."Xin lỗi chị."Jimin nói, nhưng giọng chẳng có chút gì là hối lỗi. Rồi ngay lập tức, em lại cúi xuống hôn. Bàn tay đã luồn vào bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn mịn.Jimin nghĩ, dù sao thì...Nếu cứ chạm vào nhau mãi như thế này, chẳng mấy chốc, cơ thể cả hai sẽ nóng lên cùng một nhiệt độ thôi.Bên trong phòng tắm đóng kín, tiếng môi va chạm ướt át vang lên khắp không gian nhỏ hẹp. Jimin nghiêng đầu qua lại, cuốn lấy Minjeong trong nụ hôn sâu. Giữa những kẽ hở của đôi môi, một tiếng rên nhẹ bật ra từ Minjeong.Âm thanh ấy va vào gạch men lạnh lẽo rồi vọng trở lại, khuếch đại trong không gian tĩnh mịch. Cảm giác như đang hôn bằng cả tai vậy. Jimin vốn nhạy cảm với âm thanh, đầu óc lập tức trở nên trống rỗng, chỉ còn hơi nóng bốc lên như muốn nổ tung.Hình như đây là lần đầu tiên hôn trong phòng tắm thì phải.A, thật sự thích quá.Muốn thêm.Thêm nữa.Chỉ một chút nữa thôi.Suy nghĩ dần đơn giản lại, chỉ còn ham muốn hiện lên rõ rệt.Jimin trượt tay dọc theo vùng bụng phẳng lì của Minjeong, rồi như một điều tất nhiên, đầu ngón tay chạm phải bầu ngực. Em nắm lấy, nhẹ nhàng xoa nắn. Vừa chạm vào đầu nhũ căng cứng, Jimin đã mơn trớn bằng đầu ngón tay.Minjeong lập tức rên lớn. Âm thanh phát ra còn to hơn cả bình thường, đến mức chính chị cũng ngạc nhiên, vội đưa tay bấu lấy vai Jimin.Nhân lúc Minjeong lúng túng, Jimin nhanh chóng xoay người chị lại, ép sát vào bồn rửa mặt, như tư thế từ nãy đến giờ của em. Một chân thoải mái hơn liền chen vào giữa hai chân Minjeong. Jimin nắm lấy vạt áo thun rộng rãi, định lột ra trong một nhịp."Ah... Đợi đã. Chờ chút, Jimin à."Minjeong bất chợt giữ tay Jimin lại, làm kế hoạch đang bốc cháy của em tạm thời bị chững lại. Jimin ngước nhìn chị, hơi thở vẫn chưa kịp ổn định. Khuôn mặt Minjeong cũng chẳng khá hơn, hai má đỏ ửng, hàng chân mày khẽ cụp xuống. Đôi mắt đã mềm mại từ bao giờ.Nhìn chị như vậy, Jimin lại càng ham muốn hơn nữa. Em không buông tay, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu. Bắt đầu từ cằm, môi chậm rãi lướt xuống vùng cổ trắng mịn, đặt từng nụ hôn.Mỗi khi đôi môi chạm vào làn da mỏng rồi rời đi, người trong lòng Jimin lại run lên. Em cố tình tạo ra tiếng động lớn.Vì bản thân thấy thích.Hoặc có lẽ, vì muốn Minjeong cũng nghe thấy, để cảm nhận rõ ràng hơn."Bây giờ không được sao?"Jimin nói, môi vẫn đặt trên cổ Minjeong. Hơi thở nóng rực phả vào da thịt, khiến Minjeong bất giác rùng mình. Chị đưa tay ôm lấy đầu Jimin, nhẹ nhàng vuốt ve như thể đang xoa dịu."Hôm nay chị đổ mồ hôi nhiều quá...""Em cũng đổ mồ hôi mà.""Nhưng người chị có mùi...""Không hề. Toàn mùi thơm thôi.""Em nói cái gì nghe hợp lý chút đi..."Minjeong than thở, nhưng ngay lúc đó, Jimin bất ngờ ngẩng đầu lên. Lại lần nữa, ánh mắt giao nhau. Em cố tình bĩu môi, làm nũng một cách lộ liễu.Minjeong ngượng ngùng không biết phải nói sao, đành quay mặt đi chỗ khác. Bàn tay vẫn đang nắm lấy tay Jimin, chỉ biết lơ đãng xoa nhẹ lên từng ngón.Thật ra Minjeong cũng không phải là không muốn.Nếu nói về cảm giác rạo rực, có khi còn hơn cả Jimin.Nhưng... dù sao đi nữa...Jimin nhìn chị chằm chằm một lúc lâu, rồi bất ngờ thở dài, lùi lại."Đùa thôi mà."Nói rồi, em nhẹ nhàng hôn lên đôi má đang nóng bừng."À không... không hề đùa chút nào đâu." Chụt."Em hoàn toàn nghiêm túc." Chụt chụt."Nhưng em không muốn thấy cục cưng khó xử chút nào."Chụt chụt chụt."Cơ mà, chị đáng yêu quá, nên đành trêu chọc một chút thôi."Và để kết thúc màn chọc ghẹo, Jimin hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại. Chụt chụt.Minjeong bừng tỉnh, cảm giác bị lừa gạt ập đến. Chị đẩy nhẹ Jimin ra, còn em thì thuận theo mà lùi lại. Vẫn là nụ cười rạng rỡ trên gương mặt."Chị tắm đi nhé. Em ra ngoài sắp xếp lại đống đồ mới mua."Dứt lời, Jimin thản nhiên rời khỏi phòng tắm. Gương mặt ngay lập tức trở nên tỉnh táo, trông như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngay khi cửa vừa đóng lại..."À, đúng rồi, jagiya!"Jimin gọi vọng vào."Hửm?""Jagiya!!!""Ừm ừm, gì đó? Có chuyện gì sao?""Có chứ! Chuyện lớn lắm luôn ấy! Chị phải nhanh nhanh ra đi! Em nhớ chị quá rồi!"Tông giọng cố tình cường điệu. Không cần nhìn cũng biết ánh mắt kia đang tràn ngập vẻ tinh nghịch.Thật là hết nói nổi.Minjeong chỉ biết bật cười, mắt cũng khẽ cong lên theo. Vừa cười, chị vừa quay lại mở vòi nước, lần này thực sự muốn tắm rửa đàng hoàng. Cố tình lờ đi gương mặt mình vẫn đang ửng đỏ khi nhìn vào gương.
...
Căn phòng tối om, không một tia sáng lọt qua khe cửa sổ đã được kéo rèm kỹ lưỡng. Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn ngủ mờ nhạt trên bàn, đối diện giường ngủ. Đây là sự kết hợp giữa sở thích của cả hai.Minjeong thích làm chuyện đó trong bóng tối hoàn toàn. Còn Jimin lại thích có thể nhìn thấy khuôn mặt và cơ thể đối phương.Thế là cả hai cùng dung hòa, tạo nên một không gian hoàn hảo.Khi Jimin tắm xong bước ra, Minjeong đã ngồi dựa vào đầu giường, ngoan ngoãn trùm chăn, mắt dán vào TV. Một chương trình tạp kỹ chiếu khuya trên truyền hình cáp Nhật Bản. Tên chương trình là gì thì không rõ, nội dung cũng chẳng hiểu được bao nhiêu.Jimin vén chăn, ngồi xuống bên cạnh Minjeong, lặng lẽ nhìn lên màn hình. Hình như họ đang đi vòng quanh các quán ramen nổi tiếng, kiểu như thử thách chinh phục hết các quán ăn ngon. Nhưng thú thật, em chẳng có hứng thú gì, cũng chẳng tập trung được.Chắc Minjeong cũng vậy thôi. Bởi giữa một chương trình toàn những tràng cười cường điệu, khuôn mặt Minjeong vẫn chẳng mảy may thay đổi chút nào."Hay không? Xem vậy chị hiểu hết họ nói gì sao?"Jimin hỏi bâng quơ.Không phải vì thực sự muốn biết, mà vì sợ nếu cứ thế mà nhào vào hôn thì lại trông như người chỉ có mỗi chuyện đó trong đầu."Ừmm... chị cũng đâu có hiểu hết. Chỉ là nghe mấy từ vựng với động từ, rồi đoán sơ sơ nội dung thôi?"À ha.Đáp án nhạt nhẽo đến mức chẳng biết phải phản ứng ra sao.Jimin im lặng, chỉ nhẹ nhàng đan tay vào bàn tay đang thò ra khỏi chăn của Minjeong. Tay chị dễ dàng bị nắm lấy, cứ để mặc cho em tùy ý nghịch ngợm.Lòng bàn tay có vài vết chai.Móng tay được cắt tỉa gọn gàng.Những ngón tay thon dài, từng đốt được chăm chút cẩn thận.Jimin cúi xuống, chăm chú quan sát, như thể lần đầu nhìn thấy."Sao thế? Nhìn gì dữ vậy? Tay chị xấu lắm à?"Thấy em ấy cứ nhìn chằm chằm mà chẳng nói năng gì, Minjeong bỗng thấy kỳ lạ, liền quay sang hỏi.Jimin bật cười, lắc đầu rồi cúi xuống, đặt môi lên lòng bàn tay ấy, nhẹ nhàng thổi một hơi. Sau đó, em hôn lên đó, thật sâu.Jimin có thể cảm nhận rõ Minjeong đang nín thở nhìn em.Khoảnh khắc quen thuộc này, nếu kết thúc tại đây thì sẽ lại giống như một đoạn phát lại từ trước.Nhưng lần này, sẽ không có máy quay.Không có khán giả.Không còn ai ngoài hai người họ.Jimin không hề có ý định dừng lại giữa chừng, chỉ siết nhẹ tay Minjeong hơn một chút. Rồi dùng tay còn lại vén mái tóc dài của mình ra sau tai.Như một sự trùng hợp thú vị, lúc này, gương mặt Jimin hoàn toàn hướng về phía Minjeong. Nên chị có thể thấy rõ tất cả. Bàn tay mình bị Jimin giữ chặt. Khuôn mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt khẽ nhắm lại đầy tập trung.Jimin định làm gì đây?Minjeong nhìn em chằm chằm, lòng thấp thỏm.Đôi môi Jimin chậm rãi lướt dọc theo ngón tay Minjeong. Từng chút một. Nhẹ nhàng ngậm lấy, rồi lại chậm rãi buông ra cùng với một tiếng ướt át khe khẽ. Rồi lại một lần nữa tiếp cận, ngậm lấy. Lại từ từ rời đi.Cứ thế, đôi môi ấy trượt dọc lên từng đốt ngón tay, cho đến khi chạm đến đầu ngón. Jimin khẽ mở môi, đưa ngón tay Minjeong vào trong miệng. Lưỡi em còn nóng hơn đôi môi. Minjeong cảm nhận được hơi ấm trơn mềm ấy đang mơn trớn trên ngón tay mình, bất giác nhắm nghiền mắt lại. Rồi rất nhanh, chị lại mở mắt ra.Trước mặt vẫn là Jimin. Vẫn là đôi môi đỏ ấy, liên tục nuốt lấy rồi lại nhả ra ngón tay của chị. Cảm giác như đang nhìn thấy điều gì đó mình không nên thấy, đầu óc Minjeong quay cuồng, nhưng đồng thời, cũng không thể rời mắt.Minjeong nhìn chằm chằm vào Jimin, người đang kiên trì âu yếm ngón tay mình với đôi mắt nhíu lại một cách mơ hồ. Mỗi khi cảm nhận được cái quấn lưỡi ấy, vùng bụng dưới của chị lại siết chặt.Jimin mở mắt.Nhận ra Minjeong đang lặng lẽ quan sát mình, em chỉ cong khóe môi cười khẽ rồi nghiêng đầu, nâng lưỡi liếm dọc theo ngón tay ướt át. Vừa làm vậy, vừa liếc mắt nhìn Minjeong đầy ẩn ý.Không thể nhịn được nữa, Minjeong đưa tay ra, túm lấy gáy em ấy, kéo lại gần.Dễ dàng tìm thấy đôi môi trên khuôn mặt bị kéo sát vào mình, Minjeong giữ chặt gáy Jimin, mạnh mẽ nuốt lấy môi em. Cảm nhận cơ thể Jimin tự nhiên áp lên mình, chị dây dưa môi lưỡi với em thay vì ngón tay.Đột nhiên, Jimin dứt môi ra, khẽ nhướng người dậy, ngồi lên hông Minjeong, rồi nở nụ cười đầy tinh nghịch."Jagiya, mình tắt TV được không?"Tiếng tranh luận ồn ào của những người trên chương trình, giọng đọc sôi nổi của MC. Âm thanh vẫn vang vọng, nhưng không còn lọt vào tai nữa.Jimin đang ngồi trên bụng, nhìn chị với ánh mắt biết cười. Sống lưng Minjeong bất giác rùng mình.Có thể là vì chị quá thích em ấy.Cũng có thể là vì quá kích thích.Hoặc đơn giản, là quá gợi tình.Có lẽ, là tất cả.Minjeong đưa tay tìm kiếm trên giường, chạm vào một vật cứng, rồi mò mẫm tìm nút bấm. May mắn, lần này không bấm nhầm.Ánh sáng trong phòng ngủ vụt tắt. Bóng tối và sự tĩnh lặng bao trùm.Chỉ còn lại hai người, nhìn nhau.Jimin cúi xuống, tiếp tục tìm đến đôi môi chị.Minjeong nhắm mắt, đón nhận một cách tự nhiên.
...
Đã từng có một khoảng thời gian rất dài, Minjeong chẳng hề đặt nặng ý nghĩa của việc ân ái.Không phải là không thích. Chỉ là cũng chẳng thấy có gì hay ho.Những người đàn ông trước Seunghyun thì khỏi cần nói, chị chẳng buồn nhớ họ là ai, còn với Seunghyun, giờ nghĩ lại mới nhận ra rằng, chưa từng có lần nào Minjeong là người chủ động muốn làm chuyện đó. Chỉ là đến giai đoạn đó thì phải làm. Chỉ là nếu không khí thích hợp thì cứ thế làm thôi.Bạn bè Minjeong hay tám với nhau về chuyện ấy. Có người than dạo này thưa thớt hơn. Có người nói thời gian mới là vấn đề. Có người chỉ lắc đầu bảo, bỏ hết đi, kích thước mới là quan trọng nhất.Minjeong chỉ ngồi đó, cười cười, chẳng có gì để góp chuyện. Thái độ ấy khiến mọi người hiểu lầm rằng chị hài lòng tuyệt đối về đời sống tình dục với Seunghyun. Lâu dài mà vẫn không phàn nàn, thì hẳn phải là rất viên mãn.Minjeong cũng chẳng buồn đính chính. Bởi thực tế, chị chẳng biết thế nào là một cuộc ân ái trọn vẹn cả. Nó chẳng phải chỉ đơn giản là chuyện làm một tháng đôi ba lần, hoặc có khi vài tháng một lần nếu không có dịp sao?Seunghyun luôn làm trong khuôn khổ của một cuộc giao hoan tiêu chuẩn. Minjeong cũng thấy thế là được. Còn có những điều gì khác, chị không biết. Mà cho dù có biết, chắc cũng sẽ không thử.Vì đơn giản, Minjeong chẳng cảm thấy cần thiết.Nếu phải nói đến điều chị quan tâm nhất trong chuyện giường chiếu, thì đó là tránh thai. Minjeong chưa kết hôn. Và trước khi kết hôn, chị tuyệt đối không bao giờ muốn có thai.Thế nên, đó mới là điều quan trọng hơn cả.Vậy mà..."Jimin à..."Giọng Minjeong run rẩy, tiếng gọi vô thức hòa lẫn trong tiếng nấc nghẹn ngào. Chị đưa tay ôm chặt lấy tấm lưng mảnh khảnh của Jimin. Những nụ hôn dịu dàng men theo cần cổ, bỗng chốc trở thành cơn đau rát bất ngờ khi em khẽ cắn xuống.Minjeong siết chặt đôi vai gầy guộc, vùi mặt vào bờ vai Jimin."Hức..."Một tiếng rên khẽ bật ra giữa hơi thở nóng rẫy. Đã từng có lúc chị nghĩ rằng Jimin là kiểu người vô cùng hờ hững. Chỉ đơn thuần là hứng thú, chẳng bao giờ để tâm quá sâu vào điều gì. Quan tâm ai đó như một thói quen, rồi khi chán thì lại nhẹ nhàng biến mất như cơn gió thoảng qua.Từ bao giờ Minjeong có suy nghĩ đó nhỉ?Có lẽ là ngay lần đầu tiên gặp Jimin."Tên cô là gì vậy?"Câu hỏi đơn giản ấy được thốt ra bằng một giọng điệu nhàn nhạt. Dường như ngay từ khoảnh khắc hỏi, Jimin đã không hề trông đợi vào câu trả lời. Ánh mắt vô sắc khi ấy, cứ như thể đã chán chường tất thảy mọi thứ trên đời.Thật là một hiểu lầm ngốc nghếch.Một định kiến vội vàng đến đáng xấu hổ.Jimin rất kiên nhẫn. Cũng rất ngoan cố.Chí ít là với Minjeong.Nếu đó chỉ là ảo giác của chị, thì ít nhất trong những lúc làm tình, chị dám chắc điều đó là thật. Bởi nếu không, chẳng có lý do gì mà em cứ quẩn quanh bên gương mặt Minjeong suốt ngần ấy thời gian như vậy.Minjeong không hề biết rằng tai mình lại nhạy cảm đến thế. Cũng không biết rằng Jimin lại mê mẩn vùng da dọc theo cổ chị đến vậy. Đầu lưỡi nóng rẫy quét nhẹ lên vành tai, khiến cả người chị giật nảy. Bàn tay đang ôm lấy vai em bất giác siết chặt."Ưm..."Jimin ngậm lấy dái tai chị, khẽ cắn nhẹ như một chú cún con đang trong thời kỳ mọc răng. Dù môi Minjeong vẫn mím lại, tiếng rên rỉ vẫn không ngăn được mà tràn ra ngoài."Jagiya..."Jimin thì thầm, giọng nói mềm mại, ướt át, vương trên đầu lưỡi."Sau này chị có thể xỏ khuyên không?"Em lần lượt hôn lên từng dấu vết lỗ khuyên mà Minjeong đã bấm từ thời đại học."Chị... chị nghĩ là nó liền lại hết rồi..."Minjeong nhắm mắt, cố gắng ghép nối những câu nói đứt quãng.Jimin không vội đáp lời, chỉ tiếp tục lướt đầu lưỡi mềm mại dọc theo đường gân nổi rõ trên cổ chị, cho đến khi Minjeong gật đầu đồng ý."Ưm..."Không rõ đó là tiếng trả lời hay chỉ là tiếng rên thoát ra vô thức."Được rồi..."Minjeong thở hắt, toàn thân run rẩy."Chị biết rồi, Jimin à... Chị sẽ xỏ mà...."Jimin hài lòng mỉm cười, cắn lên cổ chị một cái, đủ để không đau.Theo lẽ thường, bước tiếp theo đáng lẽ phải là bờ ngực."Thật sự... thật sự rất đẹp..."Jimin lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp, gần như thì thào. Đôi tay em siết chặt lấy hai bên đùi chị.Minjeong không cần nhìn cũng biết ánh mắt Jimin đang dừng ở đâu. Cũng chẳng cần hỏi, chị thừa hiểu em ấy đang chăm chú ngắm nhìn thứ gì. Chính Minjeong đã biết từ lâu. Rằng bản thân đã ướt sũng tự lúc nào. Rằng chẳng những ướt, mà thậm chí còn đang chảy ra ngoài.Minjeong chỉ mong Jimin nhận ra càng muộn càng tốt.Nhưng bây giờ thì...Minjeong đỏ bừng mặt, đưa tay che lấy gương mặt nóng ran của mình. Dù những tiếng thở dốc vẫn len lỏi qua kẽ tay, nhưng mọi giác quan của chị giờ đây đều tập trung về nơi sâu nhất bên dưới.Quan hệ với Jimin, mọi thứ lúc nào cũng rối tung rối mù. Không bao giờ có một trình tự nhất định. Những nơi mà em ấy chạm vào luôn thay đổi. Bầu không khí giữa cả hai cũng luôn khác biệt. Có ngày chậm rãi từ đầu đến cuối. Có ngày lại gấp gáp ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.Không thể đoán trước Jimin sẽ làm gì tiếp theo.Điều đó vừa khiến người ta bất an, vừa khiến...Sự mong đợi gấp gáp dâng tràn."Chị mở rộng thêm một chút nhé?"Những ngón tay len lỏi sâu vào nơi sâu nhất giữa hai đùi, đầu ngón tay khẽ quét qua bề mặt trơn trượt. Giọng nói của Jimin dịu dàng, nhưng ẩn chứa trong đó là sự cương quyết không thể chối từ. Tim đập thình thịch bên tai. Dù không phải đang làm gì sai trái, nhưng cảm giác hồi hộp lúc này chẳng khác nào chuẩn bị làm chuyện xấu.Giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, Minjeong vâng theo, mở rộng khoảng trống giữa hai chân hơn một chút."Em cảm ơn."Một lời cảm ơn ngắn ngủi, mang theo chút ý cười. Em ấy đang trêu mình sao? Minjeong có chút thắc mắc, nhưng không có thời gian để hỏi.Ngay khi Jimin có đủ khoảng trống, em lập tức kéo mạnh lấy đùi chị. Minjeong còn chưa kịp "A!" một tiếng thì Jimin đã cúi xuống, đặt môi lên đó. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua nơi tròn đầy đang căng lên, thi thoảng lại nhẹ nhàng mút lấy rồi vẽ từng vòng tròn. Những tiếng rên cao vút liên tiếp bật ra, Minjeong chỉ có thể đưa tay lên mái tóc Jimin mà bấu víu, cơ thể chẳng thể ngừng run rẩy. Jimin thậm chí còn chưa chạm đến ngực chị, nhưng Minjeong biết rõ, nơi đó có lẽ cũng chẳng cần được chạm tới nữa rồi.Thật lòng mà nói, đến mức này rồi thì Minjeong chẳng còn quan tâm gì nữa. Chỉ cần dồn hết sự tập trung vào Jimin, cơ thể chị sẽ mềm nhũn ra ngay lập tức, tan chảy từ đầu đến chân.Lần đầu tiên được Jimin liếm bên dưới, Minjeong đã bật khóc. Không phải vì thích, mà vì quá xấu hổ. Dù xấu hổ, nhưng lại ngày càng cảm thấy thích, và chính điều đó khiến chị càng thêm xấu hổ.Hôm đó, sau khi làm xong, Jimin đã vòng tay ôm Minjeong từ phía sau và hỏi khẽ."Chị không muốn làm à? Hay là không thích?"Nghe ra giọng nói có phần thận trọng, Minjeong xoay người lại, dụi mặt vào lồng ngực em. Chị lắc đầu, rồi thú nhận."Chị... là lần đầu tiên.""Hả? Chị nói gì cơ?"Jimin hoang mang. Có lẽ vì hiểu nhầm rằng đây là lần đầu Minjeong làm chuyện ấy."Sao... có thể?"Giọng Jimin có chút dao động. Minjeong nhỏ giọng đính chính."Không phải chuyện đó..." "Cái đó... thứ em làm hôm nay... oral... là lần đầu chị được nhận."Jimin đột ngột tách người ra, nhướng mày nhìn Minjeong."Vậy còn chị? Chị đã từng làm cho ai chưa?"Minjeong tự hỏi sao em lại hỏi cả những câu thế này, rồi còn tự nhiên nói trống không nữa. Nhưng vì không thể nói dối, nên chị chỉ lặng lẽ gật đầu.Ngay lập tức, vẻ mặt Jimin trở nên vô cùng khó coi."Em xin phép chửi thề một câu nhé."Và rồi chẳng đợi Minjeong phản ứng, một tràng chửi rủa tuôn ra."Đờ mờ mấy thằng khốn chỉ có cái của quý tí hon..."Minjeong hốt hoảng, vội vàng bịt miệng Jimin bằng một nụ hôn.Từ đó trở đi, mỗi lần đều như vậy. Dù ở những nơi khác cũng tương tự, nhưng đặc biệt là khi Jimin dùng lưỡi bên dưới, em luôn dành rất nhiều tâm huyết. Như thể đã quyết tâm bù đắp cho tất cả những gì Minjeong chưa từng nhận được trước đây. Và nhờ vậy, Minjeong lúc nào cũng cảm thấy như sắp chết đi vì sung sướng.Những cơn kích thích mãnh liệt ban đầu khiến chị không chịu nổi cũng đã là chuyện của quá khứ. Nhưng dù đã quen với nó, mỗi lần vẫn luôn mang đến cảm giác như lần đầu tiên.Khi lưỡi Jimin dàn rộng ra, nhẹ nhàng lướt qua rồi bất chợt nhấc đầu lưỡi lên, nhanh chóng hất về phía trước, Minjeong bật khóc nức nở. Mỗi lần lưỡi em di chuyển, những tiếng rên rỉ vô thức vang lên giữa đôi môi chị. Ngón chân tự động co lại vì kích thích.Ngay cả trong lúc ấy, Minjeong vẫn sợ sẽ bị phòng bên cạnh nghe thấy rồi bị báo cáo vì gây ồn. Vì vậy, chị nhắm chặt mắt, vươn tay ra và nắm lấy bất cứ thứ gì trong tầm với. Khi chạm được vào chăn, Minjeong liền kéo mạnh nó lên, cắn chặt giữa hai hàm răng để kiềm chế tiếng rên.Nhưng ngay sau đó, Jimin vươn tay ra, kéo chiếc chăn ra khỏi miệng chị, nhẹ nhàng nâng người lên, thay thế chăn bằng chính đôi môi mình.Nụ hôn lại bắt đầu.Không giống với khi nãy, vị nơi đầu lưỡi có chút lạ lẫm.Cùng lúc đó, bàn tay Jimin tiếp tục lần xuống, nhẹ nhàng xoa tròn nơi ẩm ướt ấy. Mỗi khi em xoáy đầu ngón tay vào trong, Minjeong lại để mặc bản thân lấp đầy khoang miệng Jimin bằng những tiếng rên của mình."Jimin à... Jimin..."Minjeong không ngừng gọi tên em, vòng tay ôm chặt lấy đầu Jimin."Ừ, em ở đây."Chắc là Jimin đã trả lời như vậy khi cắn lên ngực chị. Em liên tục dùng lưỡi bật nhẹ, rồi lại lướt qua đầu nhũ đã sưng cứng."Chị bây giờ..."Minjeong muốn nói, nhưng hơi thở gấp gáp đến mức chẳng thể thốt nên lời.Thật ra, vì quá ngại ngùng nên chị chỉ mong Jimin tự hiểu mà không cần mình phải nói ra. Rằng...Chị muốn em vào trong, muốn những ngón tay em lấp đầy chị.Đó là khao khát bản năng nhất, mãnh liệt nhất của Minjeong lúc này.Khuôn mặt đang vùi trong lồng ngực Minjeong chợt ngẩng lên.Đôi mắt.Ngay cả lúc này, chị vẫn cảm thấy mình yêu đôi mắt của Jimin nhất. Ánh mắt ấy sâu thẳm, nóng bỏng, và chỉ tập trung vào Minjeong.Tựa như đang khẳng định rằng Jimin biết tất cả những gì Minjeong mong muốn.Minjeong thả lỏng tay, buông ra tấm chăn mà mình đã nắm chặt nãy giờ, rồi vươn tay về phía Jimin. Chị nhẹ nhàng vuốt ve gò má thanh tú ẩn hiện dưới ánh sáng lờ mờ."Hôn chị đi."Trước yêu cầu của Minjeong, Jimin nở một nụ cười nhẹ."Không phải cái đó mà."Dù vậy, em nhanh chóng nhổm người dậy, cúi xuống hôn Minjeong. Mùi hương của Jimin ùa vào. Những nụ hôn ngắn ngủi và ân cần, gần như là những cái hôn nhẹ hơn là một nụ hôn sâu. "Chị nói lại đi."Minjeong mở mắt.Đôi mắt Jimin lại ánh lên lấp lánh, trong khi bàn tay vẫn nhẹ nhàng mơn trớn trên đùi chị, rồi trượt sâu hơn vào nơi ướt át. Em lại giục."Nhanh nào, nói đi.""Nói gì cơ?""Chị biết mà, biết rõ là gì."Jimin nói, giọng có chút nghịch ngợm. Lọn tóc bết mồ hôi dính trên trán, gương mặt cũng đã lấm tấm những giọt mồ hôi. Đáng lẽ nên tiếp tục như lúc nãy, nhưng Jimin luôn có thói quen xen vào những khoảnh khắc thế này bằng sự trêu chọc.Dù biết Minjeong sẽ xấu hổ.Mà cũng có thể, chính vì biết nên em mới làm vậy.Minjeong bật cười yếu ớt, đưa tay vuốt vài sợi tóc dính trên trán Jimin, giúp em chỉnh lại khuôn mặt dù biết rằng chẳng mấy chốc nó sẽ lại rối tung lên. Chị chỉ đang cố kéo dài thời gian thêm một chút.Dưới bàn tay Minjeong, Jimin vẫn mỉm cười, tỏ vẻ ngoan ngoãn chờ đợi. Những lúc thế này, em giống một chú cún lớn. Bề ngoài trông hiền lành nhưng thật ra lại nghịch ngợm, chẳng bao giờ chịu nghe lời. Một chú golden retriever.Minjeong biết mình không thể thắng Jimin. Cuối cùng, chị cầm lấy tay Jimin vẫn đang đặt phía dưới thân mình, kéo lên rồi đặt lên bàn tay xấu xa đó một nụ hôn. Ánh mắt Minjeong hướng lên, chạm vào ánh mắt em. Hàng mi khẽ lay động. Hơi thở chậm rãi phả ra rồi thu lại. Trong đôi mắt ấy là sự chờ đợi. Người mà Minjeong có thể tin chắc rằng, dù chị muốn điều gì, em cũng sẽ làm theo."... Chị muốn."Trước khi gặp Jimin, Minjeong chưa từng biết chính xác mình muốn gì."Muốn... nhiều hơn. Cho chị nhiều hơn đi."Nhưng bây giờ, Minjeong không thể quay lại như trước khi biết Jimin nữa.Bao cao su ở trong ngăn kéo đầu tiên bên cạnh giường. Chắc là Jimin đã để sẵn vào đó từ lúc chị đi tắm. Nét cười trên mặt lập tức biến mất khi em ấy nhanh chóng xé lớp vỏ.Jimin lại áp người xuống. Minjeong vòng chân siết lấy em. Ngón tay trượt vào, dễ dàng như thể đang lướt trên mặt nước. Cảm giác siết chặt đến mức Jimin khẽ thở ra một tiếng trầm thấp."Thích đến chết mất..."Minjeong cứ ngỡ rằng đó là lời mình vừa thốt ra. Bởi vì chị cũng đang nghĩ y hệt như vậy. Nhưng rất nhanh, Minjeong chẳng còn nghĩ được gì nữa. Vì Jimin đã gập một bên đầu gối của chị lại, bắt đầu lấp đầy từng chút một.Mọi thứ khi quan hệ với Jimin đều là như thế.Lúc nào cũng xấu hổ đến mức muốn chết đi.Nhưng đồng thời, cũng sung sướng đến chết mất.Thật ra, thứ mà Minjeong thật sự muốn làm thêm...Không phải là cái này.Nhưng bây giờ không phải lúc để nói. Mà cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi vì cánh tay Jimin đang di chuyển ngày càng nhanh hơn.Minjeong luồn tay chạm vào lưng và eo em, toàn bộ đều đã ướt đẫm mồ hôi. Và dù không thể tự chạm vào chính mình, chị cũng biết tình trạng của bản thân cũng chẳng khác gì.Minjeong bị cuốn vào nhịp điệu của Jimin. Từng mảnh suy nghĩ dần trở nên rời rạc, trắng xoá. Những âm thanh phát ra từ chị ngày càng gấp gáp hơn. Càng lúc càng cao hơn.Và rồi, suy nghĩ cuối cùng vụt qua đầu Minjeong.Chuyện mình thật sự muốn làm, để mai hẵng nói vậy.Vì dù sao, ngày mai chúng ta cũng sẽ vẫn bên nhau.
Còn một chap nữa là end nha. Có mom nào hay đọc fic tiếng hàn không recommend cho mình bộ nào hay hay với 🥹
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com