Trans I Luwoo I Snowfall Kind Of Love
Chuyến đi máy bay đầu tiên của Jungwoo không quá mệt mỏi như cậu nghĩ. (Nếu nhìn lại, có lẽ cậu nhận ra được nụ cười có phần ngốc nghếch của Jaehyun khi nhìn Doyoung đang tất bật nhắc nhở các thành viên kiểm tra mọi thứ trước khi lên máy bay, và kỳ lạ thay, họ lại nghe lời anh ấy.) Cậu chỉ hơi lo lắng đôi chút khi chiếc máy bay bắt đầu rung lắc. Yukhei ngồi bên cạnh khẽ cười, trấn an, nói rằng đó là chuyện bình thường.
Khi họ cất cánh rời khỏi Hàn Quốc, thời tiết đã tương đối lạnh rồi, nhưng ở Ukraine thì lại hoàn toàn khác, nó thực sự rất lạnh. Bọn họ phải nép sát vào nhau, truyền chút hơi ấm từ cơ thể của mình cho đối phương, nom như những chú chim cánh cụt. Còn phải nghe những lời phàn nàn của Yukhei, cứ năm phút lặp lại một lần, về cái không khí giá lạnh nơi đây, về việc những ngón chân của anh gần như đã rụng rời, không, cậu không hề nói đùa, có lẽ chúng đã rụng ra gần hết rồi. Khi Ten và Taeyong đang bận rộn với lịch quay MV mới, những thành viên còn lại quyết định tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm thấy này. Jungwoo kéo tay Yukhei, cùng với Doyoung, Mark và Sicheng đi dạo quanh những con phố nơi đây. Họ đi quanh những xa lộ này cùng với hai người quản lý, trước khi dừng chân tại một nhà hàng ấm cúng nơi góc phố. Yukhei và Jungwoo cùng nhau ngồi ở một chiếc bàn nhỏ xinh, trong khi những người còn lại tụ tập ở một chiếc lớn hơn.
Jungwoo nhìn tờ thực đơn, hàng đống những từ tiếng Anh thực sự làm đầu óc cậu quay mòng mòng, cuối cùng lại phải nhắm mắt nhắm mũi chọn bừa một loại soup, còn Yukhei gọi một đĩa cá. Jungwoo quyết định không phát sóng trực tiếp trên ứng dụng Vlive. Cậu muốn đây là lần cuối cùng, cậu và Yukhei, là những chàng trai bình thường, trước khi trở thành một mẩu của NCT, thật lòng mà nói, khi nghĩ đến đó, cậu không khỏi chạnh lòng. Dĩ nhiên, Jungwoo từ lâu đã lường trước được việc này, nhưng nó vẫn khiến cậu vui buồn lẫn lộn. Sẽ là nói dối nếu cậu đã sẵn sàng cho việc ra mắt với Yukhei. Có lẽ cậu khá ích kỷ khi có những suy nghĩ như vậy, nhưng cậu đã ở đó, luyện tập với cường độ cao trong một khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài. Cậu vẫn còn nhớ những lúc Yukhei ngã ở phòng tập do kiệt sức, mệt mỏi, do chưa thực sự quen với cái guồng sống khủng khiếp của tất cả các thực tập sinh, đến nỗi anh đã từng bị trẹo chân, còn phải ngày ngày nói thứ tiếng Hàn xa lạ với giọng điệu ngọng đến đáng thương. "Sau này em muốn có một người chăm sóc mình thật tốt " anh nói, Jungwoo đảo mắt qua Kun rồi cười, "Anh ấy rất hay quan tâm đến người khác, có lẽ đó chính là đối tượng chúng ta cần nhờ vả sau này rồi". Còn nhớ, anh đã mất một ngày trời để tìm cách làm quen với Jungwoo và Kun.
Vài tháng sau, họ điên cuồng luyện tập vũ đạo, còn bài hát chủ đề từ bao giờ đã được phát ở chiếc loa nơi góc phòng cả nghìn lần rồi. Jungwoo thực sự đã rất sẵn sàng, việc trước mắt phải làm chỉ là chờ đợi cho đến khi lịch ra mắt được công bố chính thức. "Em nghĩ mình cần nghỉ ngơi ạ, chúng ta có thể dừng lại một chút được không ạ?" cậu xin phép quản lý, rồi chỉ chờ đến đó, tất cả các thành viên đều nằm vật ra sàn nhà mát lạnh, để mặc cho những giọt mồ hôi thấm ướt lớp áo mỏng, vì khá đói nên mọi người đã đặt mua gà và soda, lén lút ăn đêm khi kim đồng hồ chỉ một rưỡi sáng. Lúc đó Kun đã gần như phát hỏa khi ngửi thấy mùi đồ ăn, ấm ức nói rằng mình đang trong chế độ ăn kiêng, việc này thật quá bất công đối với anh ấy, rồi chạy vụt ra khỏi phòng tập. "Hình như chúng ta hơi quá đáng thật" Yukhei khẽ cười, lúc đó tim Jungwoo như trật mất một nhịp. Cậu không thể nhớ chính xác từ khi nào 'nó' xảy ra nữa, nhưng khi bắt đầu thân thiết với Yukhei, cậu lại yêu quý cái tính cách vui tươi, vô lo vô nghĩ của người kia. Jungwoo thích việc Yukhei cao hơn mình một chút, thích cái cách mắt anh híp lại khi cười rộ lên. Ừ, phải rồi, cậu thích Yukhei. Yukhei ợ một tiếng, lẽ ra Jungwoo nên cảm thấy khó chịu, nhưng cậu chỉ cười, nói "Những cô gái ngưỡng mộ em mà thấy cảnh này thì chắc họ sẽ chạy mất dép đấy". "Cả những tên con trai nữa" Yukhei đảo mắt qua những miếng gà, và Ồ Trái tim của Jungwoo như rơi ra khỏi lồng ngực của mình và mặt cậu hơi đỏ lên. Cậu cố gắng tỏ ra hết sức bình thường để Yukhei không phát hiện ra, nhưng có lẽ người nọ đã nhanh hơn một bước, anh nghiêng người về phía Jungwoo, thì thầm nói "Anh có thể hôn em nếu muốn". Tên vô liêm sỉ này. Đúng lúc đó đồ ăn của họ được giao đến, Yukhei nhanh chóng chỉnh lại dáng ngồi, lập tức về ngay tư thế cũ, Jungwoo thầm biết ơn người giao hàng vì đã đến thật đúng lúc. Yukhei khẽ chọc vào miếng cá trên phần ăn của mình, ngồi ngây ra đó một lúc, rồi nhanh chóng đưa vào miệng. "Khô vãi" Yukhei hơi lên giọng, mọi người xung quanh lập tức nhìn anh với ánh mắt kì lạ, còn Jungwoo thì không tránh khỏi cười khúc khích. Cậu đưa thìa súp đến trước mặt Yukhei . "Em ồn ào quá đấy". "Em xin lỗi mà" Yukhei ngậm lấy chiếc thìa. "Của em này" Jungwoo đổi bát súp của mình với đĩa cá của người kia. "Ồ" Yukhei ngạc nhiên, "Anh thật hào phóng đó Jungwoo". Họ nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình. Trong suốt bữa ăn Yukhei chỉ động đến đồ uống của mình một lần duy nhất và Jungwoo cảm thấy nó chút kỳ lạ, dường như cậu chưa thấy anh có những hành động kỳ lạ như vậy.
Bây giờ Jungwoo đang ra sức xin phép người quản lý cho họ đi riêng. Lại còn chẳng chút xấu hổ mà chớp chớp đôi mắt cún con ướt nước.
"Thôi được rồi" người quản lý thở dài, "Mấy đứa phải đi thật cẩn thận, không là anh mất việc đó".
Họ nắm tay nhau rồi rảo bước, ngắm lớp tuyết dày đang dần bao phủ lấy những tòa nhà cao tầng. Đường phố Seoul vắng đến lạ thường. Jungwoo muốn sống trong khoảnh khắc này mãi mãi, trong một thành phố xinh đẹp với một chàng trai anh tuấn, với những hạt tuyết còn vương lại trên mi mắt. Jungwoo lén chụp một bước hình của Yukhei khi anh không để ý, nhưng đối phương đã phát hiện ra, chụp lấy cánh tay của cậu, nói "Em không phải là người mẫu cho những bức hình đó đâu". Jungwoo đảo mắt qua chỗ khác, nhưng sau đó đã bị Yukhei kéo đến một góc phố vắng người qua lại. Anh để cậu dựa trên bức tường đá rồi hôn lên cánh môi mềm mại của cậu, hôn lên bất cứ nơi nào trên khuôn mặt cậu, hôn lên cả cần cổ trắng mềm của cậu. Những tiếng động khe khẽ phát ra khiến cho trống ngực của Jungwoo đập thình thịch. Cậu cởi áo khoác của Yukhei rồi men theo đường vai, đường cánh tay rắn chắc của anh mà trượt xuống. Nhìn cần cổ của Yukhei, cậu nghĩ thầm, sẽ ra sao nếu cậu để lại hôn ngân trên đó nhỉ? Có lẽ tất cả mọi người sẽ hội đồng bọn họ mất. Jungwoo quyết định tha cho Yukhei, thay vào đó, cậu chỉ nhón chân lên, hôn phớt trên gò má anh. "Anh yêu em quá đi, Xuxi à". Yukhei có lẽ đã chẳng còn biết sắc đỏ trên khuôn mặt mình là do lời nói vừa rồi của Jungwoo hay do cái lạnh giá của thời tiết mùa đông nữa. Tuy vậy, sự ngạc nhiên của Yukhei cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, anh khịt mũi rồi đáp "Có ai gặp em là không yêu em đâu" "Bớt tự mãn đi nhóc" Jungwoo khẽ hừ lạnh. "Ý anh là sao vậy?". Jungwoo đưa những ngón tay vương chút hơi lạnh lên trên gò má của Yukhei "Nó có nghĩa là em vẫn chưa từng thay đổi đó. Yukhei chỉ cần như vậy là anh thích rồi", rồi cậu nép vào lồng ngực của Yukhei, tiếp tục nụ hôn đang dang dở của họ.
"Em hỏi này, anh không nghĩ em có chút cơ hội nào để ra mắt cùng Dream à?" Yukhei vừa đi về vừa nhảy lại những bài hát của những đứa bé NCT Dream, đầy một bụng thắc mắc. "Nói thật nhé, anh là người duy nhất trong số chúng ta mới có chút hy vọng được quảng bá cùng Dream đấy" Nói xong, Jungwoo do không chú ý liền thành công ngã rầm xuống nền đất trơn trượt đầy tuyết. Yukhei cười rộ lên, bắt lấy tay Jungwoo, giúp cậu đứng lên. Phải rồi, trước đây họ cũng như vậy, và sau này mãi mãi như vậy. End.
Khi họ cất cánh rời khỏi Hàn Quốc, thời tiết đã tương đối lạnh rồi, nhưng ở Ukraine thì lại hoàn toàn khác, nó thực sự rất lạnh. Bọn họ phải nép sát vào nhau, truyền chút hơi ấm từ cơ thể của mình cho đối phương, nom như những chú chim cánh cụt. Còn phải nghe những lời phàn nàn của Yukhei, cứ năm phút lặp lại một lần, về cái không khí giá lạnh nơi đây, về việc những ngón chân của anh gần như đã rụng rời, không, cậu không hề nói đùa, có lẽ chúng đã rụng ra gần hết rồi. Khi Ten và Taeyong đang bận rộn với lịch quay MV mới, những thành viên còn lại quyết định tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm thấy này. Jungwoo kéo tay Yukhei, cùng với Doyoung, Mark và Sicheng đi dạo quanh những con phố nơi đây. Họ đi quanh những xa lộ này cùng với hai người quản lý, trước khi dừng chân tại một nhà hàng ấm cúng nơi góc phố. Yukhei và Jungwoo cùng nhau ngồi ở một chiếc bàn nhỏ xinh, trong khi những người còn lại tụ tập ở một chiếc lớn hơn.
Jungwoo nhìn tờ thực đơn, hàng đống những từ tiếng Anh thực sự làm đầu óc cậu quay mòng mòng, cuối cùng lại phải nhắm mắt nhắm mũi chọn bừa một loại soup, còn Yukhei gọi một đĩa cá. Jungwoo quyết định không phát sóng trực tiếp trên ứng dụng Vlive. Cậu muốn đây là lần cuối cùng, cậu và Yukhei, là những chàng trai bình thường, trước khi trở thành một mẩu của NCT, thật lòng mà nói, khi nghĩ đến đó, cậu không khỏi chạnh lòng. Dĩ nhiên, Jungwoo từ lâu đã lường trước được việc này, nhưng nó vẫn khiến cậu vui buồn lẫn lộn. Sẽ là nói dối nếu cậu đã sẵn sàng cho việc ra mắt với Yukhei. Có lẽ cậu khá ích kỷ khi có những suy nghĩ như vậy, nhưng cậu đã ở đó, luyện tập với cường độ cao trong một khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài. Cậu vẫn còn nhớ những lúc Yukhei ngã ở phòng tập do kiệt sức, mệt mỏi, do chưa thực sự quen với cái guồng sống khủng khiếp của tất cả các thực tập sinh, đến nỗi anh đã từng bị trẹo chân, còn phải ngày ngày nói thứ tiếng Hàn xa lạ với giọng điệu ngọng đến đáng thương. "Sau này em muốn có một người chăm sóc mình thật tốt " anh nói, Jungwoo đảo mắt qua Kun rồi cười, "Anh ấy rất hay quan tâm đến người khác, có lẽ đó chính là đối tượng chúng ta cần nhờ vả sau này rồi". Còn nhớ, anh đã mất một ngày trời để tìm cách làm quen với Jungwoo và Kun.
Vài tháng sau, họ điên cuồng luyện tập vũ đạo, còn bài hát chủ đề từ bao giờ đã được phát ở chiếc loa nơi góc phòng cả nghìn lần rồi. Jungwoo thực sự đã rất sẵn sàng, việc trước mắt phải làm chỉ là chờ đợi cho đến khi lịch ra mắt được công bố chính thức. "Em nghĩ mình cần nghỉ ngơi ạ, chúng ta có thể dừng lại một chút được không ạ?" cậu xin phép quản lý, rồi chỉ chờ đến đó, tất cả các thành viên đều nằm vật ra sàn nhà mát lạnh, để mặc cho những giọt mồ hôi thấm ướt lớp áo mỏng, vì khá đói nên mọi người đã đặt mua gà và soda, lén lút ăn đêm khi kim đồng hồ chỉ một rưỡi sáng. Lúc đó Kun đã gần như phát hỏa khi ngửi thấy mùi đồ ăn, ấm ức nói rằng mình đang trong chế độ ăn kiêng, việc này thật quá bất công đối với anh ấy, rồi chạy vụt ra khỏi phòng tập. "Hình như chúng ta hơi quá đáng thật" Yukhei khẽ cười, lúc đó tim Jungwoo như trật mất một nhịp. Cậu không thể nhớ chính xác từ khi nào 'nó' xảy ra nữa, nhưng khi bắt đầu thân thiết với Yukhei, cậu lại yêu quý cái tính cách vui tươi, vô lo vô nghĩ của người kia. Jungwoo thích việc Yukhei cao hơn mình một chút, thích cái cách mắt anh híp lại khi cười rộ lên. Ừ, phải rồi, cậu thích Yukhei. Yukhei ợ một tiếng, lẽ ra Jungwoo nên cảm thấy khó chịu, nhưng cậu chỉ cười, nói "Những cô gái ngưỡng mộ em mà thấy cảnh này thì chắc họ sẽ chạy mất dép đấy". "Cả những tên con trai nữa" Yukhei đảo mắt qua những miếng gà, và Ồ Trái tim của Jungwoo như rơi ra khỏi lồng ngực của mình và mặt cậu hơi đỏ lên. Cậu cố gắng tỏ ra hết sức bình thường để Yukhei không phát hiện ra, nhưng có lẽ người nọ đã nhanh hơn một bước, anh nghiêng người về phía Jungwoo, thì thầm nói "Anh có thể hôn em nếu muốn". Tên vô liêm sỉ này. Đúng lúc đó đồ ăn của họ được giao đến, Yukhei nhanh chóng chỉnh lại dáng ngồi, lập tức về ngay tư thế cũ, Jungwoo thầm biết ơn người giao hàng vì đã đến thật đúng lúc. Yukhei khẽ chọc vào miếng cá trên phần ăn của mình, ngồi ngây ra đó một lúc, rồi nhanh chóng đưa vào miệng. "Khô vãi" Yukhei hơi lên giọng, mọi người xung quanh lập tức nhìn anh với ánh mắt kì lạ, còn Jungwoo thì không tránh khỏi cười khúc khích. Cậu đưa thìa súp đến trước mặt Yukhei . "Em ồn ào quá đấy". "Em xin lỗi mà" Yukhei ngậm lấy chiếc thìa. "Của em này" Jungwoo đổi bát súp của mình với đĩa cá của người kia. "Ồ" Yukhei ngạc nhiên, "Anh thật hào phóng đó Jungwoo". Họ nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình. Trong suốt bữa ăn Yukhei chỉ động đến đồ uống của mình một lần duy nhất và Jungwoo cảm thấy nó chút kỳ lạ, dường như cậu chưa thấy anh có những hành động kỳ lạ như vậy.
Bây giờ Jungwoo đang ra sức xin phép người quản lý cho họ đi riêng. Lại còn chẳng chút xấu hổ mà chớp chớp đôi mắt cún con ướt nước.
"Thôi được rồi" người quản lý thở dài, "Mấy đứa phải đi thật cẩn thận, không là anh mất việc đó".
Họ nắm tay nhau rồi rảo bước, ngắm lớp tuyết dày đang dần bao phủ lấy những tòa nhà cao tầng. Đường phố Seoul vắng đến lạ thường. Jungwoo muốn sống trong khoảnh khắc này mãi mãi, trong một thành phố xinh đẹp với một chàng trai anh tuấn, với những hạt tuyết còn vương lại trên mi mắt. Jungwoo lén chụp một bước hình của Yukhei khi anh không để ý, nhưng đối phương đã phát hiện ra, chụp lấy cánh tay của cậu, nói "Em không phải là người mẫu cho những bức hình đó đâu". Jungwoo đảo mắt qua chỗ khác, nhưng sau đó đã bị Yukhei kéo đến một góc phố vắng người qua lại. Anh để cậu dựa trên bức tường đá rồi hôn lên cánh môi mềm mại của cậu, hôn lên bất cứ nơi nào trên khuôn mặt cậu, hôn lên cả cần cổ trắng mềm của cậu. Những tiếng động khe khẽ phát ra khiến cho trống ngực của Jungwoo đập thình thịch. Cậu cởi áo khoác của Yukhei rồi men theo đường vai, đường cánh tay rắn chắc của anh mà trượt xuống. Nhìn cần cổ của Yukhei, cậu nghĩ thầm, sẽ ra sao nếu cậu để lại hôn ngân trên đó nhỉ? Có lẽ tất cả mọi người sẽ hội đồng bọn họ mất. Jungwoo quyết định tha cho Yukhei, thay vào đó, cậu chỉ nhón chân lên, hôn phớt trên gò má anh. "Anh yêu em quá đi, Xuxi à". Yukhei có lẽ đã chẳng còn biết sắc đỏ trên khuôn mặt mình là do lời nói vừa rồi của Jungwoo hay do cái lạnh giá của thời tiết mùa đông nữa. Tuy vậy, sự ngạc nhiên của Yukhei cũng chỉ thoáng qua trong giây lát, anh khịt mũi rồi đáp "Có ai gặp em là không yêu em đâu" "Bớt tự mãn đi nhóc" Jungwoo khẽ hừ lạnh. "Ý anh là sao vậy?". Jungwoo đưa những ngón tay vương chút hơi lạnh lên trên gò má của Yukhei "Nó có nghĩa là em vẫn chưa từng thay đổi đó. Yukhei chỉ cần như vậy là anh thích rồi", rồi cậu nép vào lồng ngực của Yukhei, tiếp tục nụ hôn đang dang dở của họ.
"Em hỏi này, anh không nghĩ em có chút cơ hội nào để ra mắt cùng Dream à?" Yukhei vừa đi về vừa nhảy lại những bài hát của những đứa bé NCT Dream, đầy một bụng thắc mắc. "Nói thật nhé, anh là người duy nhất trong số chúng ta mới có chút hy vọng được quảng bá cùng Dream đấy" Nói xong, Jungwoo do không chú ý liền thành công ngã rầm xuống nền đất trơn trượt đầy tuyết. Yukhei cười rộ lên, bắt lấy tay Jungwoo, giúp cậu đứng lên. Phải rồi, trước đây họ cũng như vậy, và sau này mãi mãi như vậy. End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com