TruyenHHH.com

Trans Hwando Roommate

Phần 6.1

1.

Doyoung chưa bao giờ tức giận vì phải dậy sớm đi tuần tra trong trường. Rõ ràng anh là một thành viên ủy ban kiểm tra kỷ luật có trách nhiệm.

Doyoung có một cơn ác mộng tái diễn kéo dài gần ba năm. Khi tỉnh dậy, anh sẽ toát mồ hôi và nhịp tim đập dồn dập, và việc này chỉ có ba mẹ Doyoung biết.

Lời đồn chỉ đúng một nửa. Dù Doyoung gần như chưa từng gặp cha mình ở trường nhưng anh quả thực là con trai của hiệu trưởng. Nhà anh ở phía đông thành phố và trường học ở phía tây thành phố. Đúng là điểm thi tuyển sinh cấp 3 của anh cao hơn rất nhiều so với trường này. Trước đây anh đã có trường mục tiêu của riêng mình ở phía đông thành phố, nhưng dù ở sao thì mục tiêu tiếp theo của Doyoung cũng sẽ không thay đổi.

Bây giờ là tối thứ Sáu, Doyoung đang ngồi trên ghế phụ trên xe của cha mình, đã một tháng rồi anh chưa về nhà, đặc biệt là vì gần đây mối quan hệ giữa anh với Junghwan có chút kỳ lạ.

Không biết là Doyoung hay Junghwan mới là người kỳ lạ. Tạm thời Doyoung không muốn phải đối mặt với Junghwan cả cuối tuần trong kí túc xá.

Khung cảnh ngoài cửa sổ lùi về phía sau, nhưng người thì lại tiến về phía trước. Nên đi quay trở lại? Suy nghĩ của anh càng trở nên bối rối hơn. Cha nhìn thấy Doyoung ngơ ngác tựa mặt vào cửa sổ, liền nhét cho anh một miếng bánh mì:

“Bên ngoài cửa sổ tuy rất đẹp nhưng nếu dán vào cửa sẽ nguy hiểm. Lỡ lỡ ngã xuống thì sao? Trước tiên hãy ăn một miếng bánh mì cho no bụng nhé. Chắc chắn sẽ lại tắc đường nên phải gọi điện báo trước cho mẹ."

Lo lắng mọi chuyện là thói quen hàng ngày của ông, nhưng Doyoung cho rằng điều này không tệ. Ông là một người cha có sự chuẩn bị tốt, chẳng hạn như thích dành đủ thời gian để giải quyết mọi trường hợp khẩn cấp như ùn tắc giao thông, đồng thời cũng tìm kiếm một không gian an toàn cho Doyoung.

“Gần đây chắc không có người lạ nào tới nhà đâu?”

"Gần đây không có, lâu như vậy thì chắc họ cũng đã bỏ cuộc. Ngày thường còn phải đến trường, nhưng có lẽ con ở ký túc xá thì vẫn tốt hơn."

"Con cũng thấy bây giờ ổn rồi...ngoại trừ trong ký túc xá không cho nuôi mèo."

Nhà Doyoung có hai con mèo, một con là con mèo không có lông mà anh muốn nuôi khi còn nhỏ. Bây giờ nó đã già, con mèo còn lại là được bạn của mẹ tặng. Nhóc con có đôi mắt sắc bén nhưng lại thích nhìn chằm chằm vào Doyoung. Đã lâu không về nhà, không biết có phải là ảo giác hay không, bước chân nhỏ đã trở nên chậm chạp. Doyoung vẫn đang lớn lên, nhưng con mèo của anh thì đã già.

"Xin lỗi em, anh cứ luôn không có ở nhà."

Doyoung lại nghĩ đến cơn ác mộng của mình.

2.

Trên đường đi học về vào năm ba cấp hai, hay trên đường đi siêu thị giúp mẹ chạy việc vặt, Doyoung luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ.

Bạn biết đấy, không chỉ sự náo động mới cần nơi trú ẩn. Sự bình tĩnh khác thường là điềm báo trước của một cơn bão. Ngay cả một con chuồn chuồn bay thấp cũng có thể trở thành dấu hiệu của một cơn bão lớn.

Trong ngăn bàn của anh, ngoài sách giáo khoa và đồ dùng còn có đồ ăn vặt và rác không rõ nguồn gốc mang đến. Có rất nhiều thứ thường bị thiếu, từ cục tẩy bút chì mà Doyoung hay dùng cho đến đồ uống mà anh vừa uống. Thỉnh thoảng, là những chiếc cúc đồng phục, và không có ngoại lệ luôn là chiếc cúc thứ hai.

Vì vậy Doyoung bắt đầu khóa đồ đạc trong tủ đựng đồ của mình ở trường, và anh bắt đầu chú ý đến tất cả những người vây quanh chỗ ngồi và tủ đựng đồ của mình. Một ngày nọ, khi đang làm bài tập về nhà, mẹ gửi cho Doyoung một tin nhắn nói rằng một người bạn đang tìm.

Khi đi xuống cầu thang, hai bạn nữ xa lạ và một bạn nam không quá thân thiết trong lớp ngồi xổm trong phòng khách và cho mèo của anh ăn, và mẹ đang chuẩn bị đồ ăn nhẹ trong bếp. Ngoại trừ việc họ là những người xa lạ với Doyoung, mọi thứ đều bình thường một cách kỳ lạ, giống như những bạn học bình thường đến nhà Doyoung để làm bài tập.

"Học trưởng Doyoung, chúng tôi rất vui mừng khi có thể nói chuyện với anh, chúng tôi luôn chú ý đến anh." Các cô gái cười như hoa, nhưng lại không dám nhìn anh.

“Mấy cô kia nói nếu tôi có thể mời bọn họ đến nhà cậu thì sẽ cho tôi năm trăm. Không phải chỉ là đến nhà cậu thôi sao? Cũng không chuyện gì lớn, bọn họ cũng không nói là muốn vào phòng hoặc xem album tốt nghiệp gì đó.” Thiếu niên nằm trên sàn ôm đầu bắt chéo chân, nhìn rất thoải mái.

Doyoung đột nhiên cảm thấy nhà mình là nơi công cộng, ai cũng có thể ra vào, nhưng ở nơi công cộng thì không thể tìm được chỗ đứng cho riêng mình. Sau khi họ rời đi, Doyoung nhốt mình trong phòng và nằm suốt ba ngày.

Thêm nhiều chuyện sau đó, bố mẹ đề xuất ý kiến cho Doyoung bảo lưu việc học. Theo lời của cha anh, khi tan làm về nhà và nhìn thấy anh và những bông hồng héo rũ trên bàn ăn, ông cảm thấy ánh sáng trên người Doyoung đang dần biến mất.

3.

Mẹ cứ cho rau vào bát, Doyoung tự nhiên ăn hết sạch sẽ, thực ra anh rất nhớ cha mẹ.

Chuyện cũng đã lâu, người muốn bị ám ảnh bởi anh lẽ ra bây giờ phải tìm người khác để bị ám ảnh rồi, Doyoung không còn là Doyoung năm ba cấp hai nữa.

"Dobby à, tuần này bạn cùng phòng của con về nhà hay ở ký túc xá."

“Junghwan đang ở ký túc xá, đội của em ấy cuối tuần có buổi huấn luyện.”

“Vậy để Junghwan ở một mình trong ký túc xá sẽ không nhàm chán sao?”

“Em ấy sẽ không chán, nhưng cũng có thể sẽ hơi chán một chút."

"Lần sau đưa Jungwhan về nhà chơi, mẹ cũng muốn gặp thằng bé. Junghwan ở xa nhà, mà nhân tiện thằng bé thích ăn gì để mẹ chuẩn bị trước." Mẹ thích nấu ăn và chia sẻ chúng.

"Vâng ạ."

"Con nhớ đó."

Thực ra Doyoung vẫn còn hơi sợ, việc mời các bạn cùng lớp đến nhà vào cuối tuần hay gì đó. Doyoung ngơ ngác ngồi trước bàn học, nhưng nếu là Junghwan thì không sao.

Doyoung cầm lấy một tờ giấy nháp và bắt đầu ghi chép.

Những việc Junghwan có thể làm khi đến nhà chơi.

Trong nhà có máy chơi game, hai người đều thích chơi, nhưng mà nó cũ quá rồi, có hai bộ điều khiển.

Xem phim, Doyoung có rất nhiều phim muốn xem. Nhưng mà hai người con trai ở nhà xem phim thì có chút kỳ quái.

Có một thủy cung gần nhà, và đó là một điểm tham quan nổi tiếng trong thành phố của họ, nhưng cùng nhau đến thủy cung thì cũng thật kỳ lạ?

Tất cả đều là do mấy lời Junghwan đã nói, làm cho suy nghĩ của Doyoung trở nên không bình thường.

Junghwan thích mình sao?

Câu nói này bay lên như khói trong đầu Doyoung, bị cơn điên loạn của chính anh thổi bay, nhưng nó lan ra không thể kiểm soát. Doyoung không phải là người khó tính, mặc dù là thành viên ủy ban kiểm tra kỷ luật nhưng anh vẫn có thể chấp nhận việc yêu sớm, và Doyoung cũng luôn là straight ally(*)

(*) Một đồng minh, đồng minh dị tính, đồng minh dị tính luyến ái, hoặc đồng minh hợp giới là một người dị tính hợp giới ủng hộ quyền công dân bình đẳng, bình đẳng giới, và các phong trào xã hội LGBT, thách thức sự ghét sợ đồng tính, sự ghét sợ song tính và sự ghét sợ người chuyển giới.

Nhưng vấn đề ở chỗ, đây cũng chính là nguồn gốc của nổi ánh ảnh. Giống như từ này, nó không phải là một điều tốt cho Doyoung.

Thật là xui xẻo. Doyoung im lặng một lúc nhìn chữ viết của mình rồi vò nát tờ giấy, ném vào thùng rác.

4.

Mashiho sẽ về quê đi học, tức là bạn thân của Kim Doyoung. Takada Masiho, một du học sinh Nhật Bản cùng đội với Junghwan. Bố mẹ cậu đã làm việc ở chi nhánh Hàn Quốc hơn mười năm, sắp được chuyển về Nhật Bản.

Doyoung nghĩ rằng Mashiho sẽ ở lại Hàn Quốc đến hết cuộc đời. Tháng trước, Doyoung còn nghe Mashiho nói rằng sẽ sống ở một thành phố ven biển sau khi tốt nghiệp, vì bầu không khí ở đó giống như quê hương của cậu.

Dù sao thì đi đâu cũng thuận tiện với KTX(*), Doyoung trước đây đã nghĩ như vậy. Bây giờ suy nghĩ này chỉ có thể được thay đổi thành thực tế là vé máy bay đến Nhật Bản dù sao cũng không đắt.

(*) Tàu tốc hành Hàn Quốc là hệ thống đường sắt cao tốc của Hàn Quốc

Trước khi Mashiho rời đi, Doyoung đã đến sân bay để chào tạm biệt, bằng cách giả vờ bị ốm và xin nghỉ phép.

Mashiho rất xúc động và sốc. "Khi về đến nhà tớ sẽ gửi đồ ăn vặt cho cậu, nhớ trả lời tin nhắn đấy."

"Cậu biết tớ không thích đồ ăn vặt mà, cứ giữ liên lạc nhé. Có thể mượn tiền tớ bất cứ lúc nào mà cậu muốn ăn Earth Gummy(*)."

(*) Earth gummy candy: dạng kẹo dẻo hình tròn trái đất có nhân bên trong.

"Doyoung, cậu đúng là đáng ghét!"

Mashiho cho biết ưu điểm lớn nhất của Doyoung là rất tốt bụng với mọi người, tốt bụng đến mức không quan tâm đến chi phí vật chất và thời gian của bản thân. Nhưng khuyết điểm lớn nhất của chính là không cho người khác cơ hội đối xử tốt với mình.

"Tớ không..."

"Được rồi, mặc dù không biết cậu cấm kỵ điều gì, nhưng tớ biết cậu coi tớ như một người bạn và tớ cũng vậy. Tớ sẽ gửi chuyển phát nhanh cho cậu và cậu không được phép gửi lại bất cứ thứ gì đâu đấy. Nếu muốn trả ơn, sau này cậu có thể cùng gia đình hoặc bạn cùng phòng của cậu đến Nhật Bản.”

“Tại sao lại nhắc đến em ấy?”

"Dù sao thì cậu không phải đang hẹn hò thì cũng chuẩn bị hẹn hò đúng không ? Cứ coi như tớ nói bừa đi. Dù sao thì hôm nay cậu có thể nghỉ học và về nhà chơi cả ngày."

Doyoung không phủ nhận, vẫy tay tạm biệt và tiễn người bạn tốt của mình đi. Lại mất đi một người cho anh cảm giác an toàn.

Doyoung thích trường cấp ba hiện tại của mình và anh cảm thấy thoải mái hơn khi sống ở đây. Thay vì nói về điểm cao, thì các câu lạc bộ của trường hoạt động tốt nên mọi người sẽ không chú ý đến những điều nhàm chán, và có rất nhiều người tỏa sáng.

Những người có sở thích đều có những tia sáng riêng trong cuộc sống, chẳng hạn như Junghwan. Nhìn cậu tập luyện, anh cảm thấy mỗi giọt mồ hôi đều quý giá.

Tại sao Doyoung lại tham gia ban kỷ luật? Lúc đầu, anh muốn đóng một vai trò vô ơn đối với cái gọi là phe đối lập với học sinh, mặc dù sau đó bằng cách nào đó đã áp dụng đường lối gần gũi với mọi người. Tóm lại, sau nhiều nỗ lực, anh tin rằng mình đã đạt được một môi trường tương đối an toàn mà vẫn giữ được cá tính của riêng mình, đó là một thành công.

Không biết ai đã nói rằng, cuộc đời của mỗi người giống như một chiếc cốc chứa đầy nước, đặt trên bàn của Chúa, khi nước trong cốc của bạn lặng đi, Chúa sẽ dùng đũa khuấy động nó để thời gian của bạn đứng dậy...

Doyoung đã phải đối mặt với thực tế này, và anh phát hiện ra rằng gần đây khi anh đang đi ăn bên ngoài trường học, dường như lại có người đang bí mật theo dõi anh, mặc dù không tìm thấy bằng chứng thuyết phục nào.

Những người bạn mà Doyoung thích ngày càng rời xa anh ấy, Mashiho cũng vậy, và Junghwan cũng vậy..cùng với đó những người và những điều khiến Doyoung bực tức thì vẫn đi theo anh.

Phần 6.2

1.

Tuy rằng không muốn xa cách Junghwan, cậu là bạn cùng phòng tốt, nhưng gần đây lại quá kỳ quái. Doyoung không nghĩ tuổi trẻ của mình giống như đống củi bị nước đổ vào, lửa đã tắt nhưng củi không còn khô nữa, mọc lên nấm mốc. Người qua đường sẽ nói đây là một đống gỗ tốt, nấm mọc trên đó được hái đi nhưng chỉ có Doyoung mới biết nó được dùng làm củi.

Junghwan gần đây nói với Doyoung rằng anh không cần phải dậy sớm cậu sẽ tự mình thức dậy.

Junghwan gần đây không có tới quấy rầy hỏi han, mà chỉ chuyên tâm học tập. Gần đây cậu trở về ký túc xá muộn, khi Doyoung hỏi cậu đi đâu, Junghwan cũng chỉ nói bản thân có việc phải làm.

Doyoung cảm thấy có chút cô đơn.

Vì vậy Doyoung đã trịnh trọng gửi tin nhắn mời Junghwan đi chơi vào chiều thứ sáu sau giờ học, hi vọng sau khi kết thúc huấn luyện câu lạc bộ cậu sẽ đến cuộc hẹn càng sớm càng tốt.

Doyoung đã lên kế hoạch đại khái cho lộ trình, trước mặn, sau ngọt. Có thể ăn Malatang, món mà gần đây họ đều thích. Còn đồ ngọt thì do Junghwan quyết định.

Kế hoạch của Doyoung là hoàn thành bài tập về nhà cuối tuần trong thời gian Junghwan luyện tập. Khối lượng công việc không lớn và Doyoung rất tự tin có thể hoàn thành nó. Nhưng bởi vì gần đây Junghwan quá dị thường, sợ cậu bỏ chạy, Doyoung sợ hãi nhìn chằm chằm vào bài toán tương tự trong mười phút, sau đó quyết định thu dọn đồ đạc đi đến sân vận động, anh cũng bị lây nhiễm bởi sự bất thường này.

Junghwan là loại người dành 120% sự chú ý của mình cho một việc. Khi buổi tập kết thúc, cậu nhìn thấy Doyoung đang ngồi trên ghế sân, miệng hơi há hốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào giá đỡ bóng.

"Đã xong rồi."Junghwan đến chỗ Doyoung và xoa đầu anh "Cảm ơn vì đã chờ em, hyung”

“Chỉ chờ một chút thôi, không có gì đâu. Cặp sách của em ở đây."

"Em để nó ở ký túc xá rồi"

“A...sao anh không nghĩ tới điều đó nhỉ?”

"Xem ra anh đã bị chuyện học hành làm cho ngốc đi rồi, mau đi thôi em đói rồi."

2.

Địa điểm là con phố ăn vặt trước trường, gần đây đã được quảng cáo và rất nổi tiếng trên mạng. Khi nói đến việc tìm đồ ăn, Junghwan là chuyên gia. Họ không nán lại trên đường mà trực tiếp đến cửa hàng ngồi xuống.

Gần như ngay lúc gọi món, Doyoung cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, nhưng khi nhìn xung quanh, anh lại không thấy bất ký ai. Anh muốn vui lên, chú ý đến bữa tối với Junghwan nhưng trên trán lại toát mồ hôi lạnh. Anh chắp tay dưới bàn xoa xoa, cố gắng lau đi một tia hơi ấm. Họ chọn một chỗ ngồi trong góc cửa hàng và ngồi xuống. Doyoung bảo Junghwan ngồi quay lưng về phía khách hàng trong cửa hàng để chặn tầm nhìn của mình.

"Anh, anh không sao chứ? Mặt anh trông xanh xao thế?"

“ Anh không sao, em cứ gọi món đi.”

Junghwan không nói chuyện, thực đơn cầm trong tay cũng không lật, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Doyoung.

"Được rồi, thực ra anh có vài chuyện." Doyoung đầu hàng. "Anh cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình nên cảm thấy không thoải mái. Điều này đã từng xảy ra trước đây"

“Đi thôi.” Junghwan đứng dậy, cầm lên cặp sách của Doyoung. "Chúng ta đi ăn ở chỗ khác nhé."

"Không, chúng ta đã ngồi rồi mà, đối với cửa hàng như vậy không khách sáo lắm đâu."

"Kim Doyoung." Junghwan nói. "Hãy tử tế với chính mình."

3.

Cậu kéo anh ra khỏi chỗ ngồi và ra khỏi cửa hàng. Doyoung cảm thấy Junghwan sắp nghiền nát mình. Khi hít thở không khí bên ngoài, Doyoung cảm giác như vừa ra khỏi nồi áp suất, tay Junghwan hơi thả lỏng, nhưng lại không buông ra.

"Vậy chúng ta ăn cái gì?" Doyoung hỏi Junghwan. "Em không biết, cứ suy nghĩ đi rồi chọn. Hay là ăn sushi nhé."

Hai người họ chỉ nắm tay nhau đứng trước cửa hàng và bắt đầu cuộc thảo luận bình thường về bữa tối. Mặt trời đã lặn nhưng vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, đèn đường và bảng hiệu đèn neon trên đường đã bật sáng, ngày đêm dường như không thể hòa quyện vào nhau, nhiệt độ trong lòng bàn tay Junghwan làm tan chảy cả cơ thể vừa lạnh buốt. Đây là một khoảng thời gian khiến đầu óc nóng bừng, Doyoung dường như không tỉnh táo.

"Xin lỗi, vừa thấy em đi ra khỏi cửa hàng nên đuổi theo. May mà chưa đi xa."

Cửa bị đẩy ra, một cô gái với mái tóc rối bù bước ra, ăn mặc giản dị với một chiếc thẻ nhân viên đeo trên cổ, cô đưa cho Doyoung một tấm danh thiếp.

"Không biết em đã từng nghĩ đến việc theo đuổi sự nghiệp ca hát và nhảy múa chưa? À, chị làm việc ở bộ phận phát triển tài năng mới của một công ty giải trí. Vừa nhìn thấy em trong nhà hàng chị đã nghĩ rằng em rất thanh lịch. Thấy em rời đi nên chị chạy theo, cũng may đi không xa, nếu có hứng thú em có thể liên lạc với chị."

Vẻ mặt cô có chút hưng phấn, Doyoung cảm thấy người này không có ác ý. “Xin lỗi, trước đây em chưa bao giờ cân nhắc đến việc này này.”

Doyoung nhét danh thiếp vào túi. "Nhưng nếu sau này em có hứng thú, em sẽ liên lạc với chị. Vất vả rồi!"

"Được được, vừa rồi không nhìn thấy em trai bên cạnh, em cũng rất đẹp trai, các em có thể cùng nhau liên lạc với chị. Nhưng có lẽ hai đứa là một đôi, nhìn xem còn đang nắm tay nhau?"

"Không, không." Junghwan liên tục phủ nhận, lén lút buông tay ra, quay đầu nhìn anh, phát hiện Doyoung sắc mặt đều bị đè xuống đỏ bừng.

"Không thì tốt, hai em nhớ liên lạc với chị nhé!" Nói xong cô rời đi.

"Sau này chúng ta có trở nên vội vàng như vậy không?"

"Không biết, nhưng hiện tại em đói bụng." Junghwan nói. Cậu nắm lấy tay Doyoung, muốn quay trở lại."Anh không ăn thì sẽ ôm mất. Ăn hai sợi mì ramen có tăng được chút thịt không..." cậu lẩm bẩm.

Bây giờ sao, rất tốt, khoảng thời gian Doyoung và Junghwan ở bên nhau. Doyoung liên tục nói chuyện với chính mình....

“Junghwan, đợi đã, anh có chuyện muốn nói với em.”

Doyoung liếm môi dưới, dường như có điều gì quan trọng muốn nói, lưng Junghwan bất giác đứng thẳng lên.

"Mẹ anh cuối tuần mời em đến nhà ăn cơm. Em thấy thế nào? Em có thể cân nhắc. Mẹ anh nấu ăn khá ngon."

"Anh, anh cứ nghĩ đi, em không cần đâu."

"Ừ, được rồi, anh sẽ nói với em sau khi sắp xếp xong."

“Chúng ta vào đi. Hôm nay còn chưa được ăn mà đã được sắp xếp bữa ăn khác rồi."

Junghwan đẩy cửa tiệm ra, đặt cặp sách xuống, lấy ra một chiếc ghế cho Doyoung lần này cậu chọn chỗ ngồi bên cửa sổ.

"Ở đây có thể ngắm trăng và ăn tối dưới ánh trăng. Chúng ta thật may mắn."

Đêm nay là trăng non, Junghwan mỉm cười không chỉ có thể nhìn thấy ánh trăng, mà còn ngồi cạnh một người có đôi mắt giống như mặt trăng. Cậu thật may mắn.

Cậu liếc xuống chiếc đồng hồ thể thao, nhịp tim tăng vọt, pháo hoa đột nhiên nổ lớn trên bầu trời đêm tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com