TruyenHHH.com

Trans Hwando Roommate

Phần 5.1

1.

"Con cao thật đó, có chơi bóng rổ không?” Quán ăn vặt này mới mở gần đây và rất được học sinh yêu thích. Junghwan đặc biệt chọn ngày trời mưa đi mua thử.

"Vâng có ạ, con muốn hai phần, không, ba phần mang về."

"Chơi bóng rỗ thì thường sức ăn lớn, trước đây chú cũng vậy, lát sẽ tặng cho con thêm bánh cá."

"Cảm ơn chú." Junghwan khẽ mỉm cười, nhận lấy túi bánh.

Doyoung nhai miếng bánh gạo trong miệng. "Bánh gạo chiên này ngon thật đấy. Ngày mai nếu em có đến đó thì nhớ khen ngợi để chủ quán cho chút ta thêm nhiều chút."

"Em biết rồi." . Bánh có mùi như mật ong, cậu rất thích. "Tại sao không phải là anh đi mua?"

"Anh có cuộc họp cho lễ hội trường. Không phải lễ hội trường sắp bắt đầu sao? Bọn anh còn phải chịu trách nhiệm tuần tra nên giao việc đó cho em. Với lại gần đây trời mưa...hmm, anh không thích bị ướt đâu!"

“Kim Doyoung, dạo này anh biến thành ác ma rồi!!”

“Đúng, đúng, là một ác ma thích ăn bánh gạo chiên."

2.

Trong thời gian này, bỏ lại Doyoung bận rộn, Junghwan đưa Jeongwoo đi ăn thử tiệm bánh gạo chiên. Ông chủ còn hỏi Jeongwoo có chơi bóng rổ không. Jeong còn nói rằng bản thân đã bị bóng rổ đánh bại, khiến ông chủ bật cười, Junghwan có chút hâm mộ kiểu nói chuyện này.

Jeongwoo nói rằng Jaehyuk sẽ chịu trách nhiệm mặc trang phục hóa trang. Junghwan nghĩ thật buồn cười. Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật vốn thường nghiêm túc sao có thể làm ra chuyện như vậy. Park Jeongwoo, thành viên tương lai của hội học sinh cho biết, để tạo ra hình ảnh trái ngược với sự nghiêm túc thường ngày, họ đã sắp xếp người mặc trang phục hóa trang, và Yoon Jaehyuk chính là người đó.

Junghwan quay lại ký túc xá và nói chuyện này với Doyoung. Doyoung nói rằng trang phục được nhà trường đặc biệt thiết kế cho lễ hội.

"À anh đã được nhìn thấy trước linh vật này rồi. Tuy là một con gấu, nhưng đôi mắt của nó trông hơi giống hiệu trưởng của chúng ta..."

Junghwan chỉ mong nó đừng quá xấu xí, đừng để trường học mất mặt.

“Vậy anh sẽ mặc gì thế?”

“Đồng phục học sinh phẳng lì đã được là cẩn thận. Quỹ của ban kỷ luật chỉ được dùng để mua nước khoáng thôi.”

“Anh cũng mặc bộ đồ hóa trang thì tốt quá rồi.”

"Em thử nhéo xem trên tay anh có mấy lạng thịt, mũ trùm đầu to như vậy làm sao đầu anh chịu được." Doyoung vươn tay ra, Jungwhan cũng đưa tay định nhéo anh, nhưng đối phương nhanh chóng thu tay lại và quay đi.

"Nhỡ hyung nói dối thì sao? Cho em nhéo thử đi."

"Không được,anh sợ đau lắm." Doyoung gần đây lỗ tai rất nhạy cảm, thỉnh thoảng đỏ lên.

Có chút bối rối.

"Sao gần đây tai anh dễ đỏ thế?"

"Bị véo thì sẽ đau thật mà..." Doyoung vừa nói vừa điên cuồng gõ phím mà không thèm nhìn cậu.

3.

Cuối cùng thì cũng đến lễ hội trường.

Junghwan không quá không bận rộn. Có nhiều người trong đội bóng rổ và các hoạt động rất đơn giản. Quầy cà phê do đội mở cũng luân phiên các đội viên tiếp khách.

Trong miệng ngậm một cây kem, Junghwan đang tận hưởng sự mát mẻ trước một chiếc quạt nhỏ. Cậu dường như là người nhàn rỗi nhất trong hoạt động lần này.

"Xin lỗi, xin lỗi, có thể mượn một người trong câu lạc bộ của cậu không? Các bạn là những người cao và cứng rắn nhất trong trường." Có người đến sân bóng rổ để nhờ giúp đỡ.

Junghwan nhận ra đây là một hậu bối của Doyoung thường xuyên đi theo anh với vẻ mặt nghiêm túc và bảng trừ điểm.

“Có chuyện gì vậy?” Junghwan lễ phép hỏi.

"Ân tiền bối được chọn mặc đồ hóa trang bị cảm nắng, nhưng vẫn còn nửa ngày, những người khác đều có nhiệm vụ hôm nay, lãnh đạo trường học buổi chiều sẽ đến, nghĩ kỹ thì chỉ có câu lạc bộ bóng rổ của các cậu mới có thể mặc bộ đồ này."

“Chỉ cần đi dạo quanh khuôn viên trường, nếu có ai muốn chụp ảnh thì cứ chụp cùng nhau.”

"Tiền bối Kim Doyoung đâu?"

"Tiền bối hôm nay rất bận, không có thời gian quan tâm đến chuyện này, hiện tại chắc là anh ấy đang bận buổi biểu diễn trên lớp."

"Hwan à, cậu không phải là bạn cùng phòng của Kim Doyoung sao? Cậu không biết lớp của cậu ấy có tiết mục gì à?  Cậu ấy không gọi cậu đến xem sao?" Tiến bối cuối cấp kế bên lớp Doyoung và cũng là thành viên trong đội lên tiếng hỏi.

"Tớ có thể giúp mọi người, nhưng phải nói cho tớ biết gần đây Doyoung đang bận rộn với điều gì."

Junghwan quay sang các thành viên trong đội và hét lên, "Hyung, ưm có thể đi giúp họ không? Bây giờ chúng ta cũng không thiếu người."

"Chắc chắn rồi, em cứ đi đi!”

Một bí mật của Doyoung mà Junghwan không biết? Junghwan cũng sẽ tạo ra một bí mật mà Doyoung không biết.

Phần 5.2

1.

"Vậy là lớp của Doyoung diễn Người đẹp ngủ trong rừng, anh ấy còn đóng vai công chúa. Gần đây anh ấy không đến phòng Kiểm tra Kỷ luật, giáo viên cũng biết?"

Junghwan đội chiếc mũ trùm đầu và bộ quần áo màu xanh cồng kềnh trong văn phòng, và đúng như Doyoung đã nói, linh vật trông giống hiệu trưởng của họ.

"Đúng vậy, thầy cũng đồng ý cho tiền bối Doyoung đi, thầy cũng nói hôm nay sẽ đi xem anh ấy biểu diễn. Junghwan, cho dù cậu có là bạn cùng phòng của tiền bối, và đã giúp đỡ chúng tớ, thì sao có thể gọi tên thôi? Như vậy có chút bất lịch sự.” Nữ bạn cùng lớp tức giận nói, Junghwan ở trong mũ áo trợn tròn mắt.

“Tớ thường gọi anh ấy như vậy, cậu chịu đựng đi. Ngày mai khi gặp anh ấy trực, cậu có thể nói với anh ấy rằng tớ đã biết anh ấy đóng vai công chúa nên rất tức giận, sau đó yêu cầu anh ấy đừng sống chung phòng với tớ nữa thì tớ sẽ gọi anh ấy là tiền bối Doyoung." Junghwan đi được hai bước, thì quay lại nói thêm.

"Và cậu cũng đừng gọi anh ấy thân mật như vậy. Nếu anh ấy họ Kim, cậu có thể gọi anh ấy là tiền bối Kim."

Junghwan được bạn học đỡ ra khỏi văn phòng, chính thức bắt đầu công việc mới. Có thể hiểu vì sao buổi sáng Yoon Jae Hyuk bị say nắng, ở trong bộ đồ hóa trang thì không những buồn chán mà đầu óc còn nặng trĩu, đồng thời phải nhảy và giao tiếp với mọi người.

2.

Junghwan đang trốn ở một góc trong khuôn viên trường nghỉ ngơi.

“À, chuẩn bị cho 4 giờ nhé.”

Cô bạn hướng dẫn cậu nhìn đồng hồ nói.

“Bốn giờ có gì đặc biệt à?” Junghwan thấp giọng hỏi.

"Tiết mục của tiền bối Doyoung và lớp anh ấy sắp bắt đầu rồi, tớ rất muốn xem."

"Đi, tớ cùng cậu đi xem, cậu mau dẫn đường đi." Junghwan cầm mũ gấu lên quay người muốn đi.

"Chờ một chút, chúng ta đứng phía sau xem đi. Khi nào diễn xong chúng ta sẽ đứng ở cửa vẫy chào tiễn khách. Cứ coi nó như sự hỗ trợ cho Doyoung. "

Nhưng khi đám người Junghwan đi tới, buổi biểu diễn đã bắt đầu, con gấu không thể ngồi xuống, nó chỉ có thể đứng ở cửa, nhìn từ xa....

3.

Chiếc váy rất dài, phần lớn thời gian Doyoung đều phải nhấc nó lên thì mới di chuyển được, cũng may là nó cũng rất vừa vặn với thân hình nhỏ nhắn của anh.

Đáng tiếc rằng trên đời này không có chiếc váy công chúa nào đủ ngắn có thể để lộ đôi chân xinh đẹp của Doyoung.

Junghwan vẫn đội mũ trùm đầu, tầm nhìn bị hạn chế, cậu chỉ có thể nhắm vào từng động tác của Doyoung qua góc nhìn nhỏ bé của mình, quan sát biểu cảm của Doyounh.

Thật là quá đáng! Doyoung không muốn cho Junghwan nhìn thấy, nên cậu chỉ có thể cải trang thành thế này. Thậm chí còn giúp anh thu hút thêm khán giả.

Trong khi người đứng trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng trên sân khấu, người trên sân khấu chỉ có thể nhìn thấy chính mình. Junghwan ngắm nhìn Doyoung.

Người kế bên đánh thức Junghwan báo rằng màn biểu diễn sắp kết thúc. Chỉ mãi nhìn Doyoung nên Junghwan không theo dõi vở kịch nhưng có vẻ hiệu quả không tồi.

"Sao lại ngơ ngác như vậy?" Có người đụng phải cậu. "Làm việc chăm chỉ nhé, người mới."

Là Kim Doyoung.

“Sao vẫn chưa thay quần áo.” Doyoyng vẫn mặc bộ váy vừa biểu diễn, không cởi tóc giả ra, Junghwan có chút xấu hổ, thấp giọng hỏi anh.

Doyoung mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt khán giả rời đi.

"Nhìn thấy em từ trên sân khấu, cảm ơn vì đến giúp đỡ."

"Anh có nhận ra em rồi? Có người nói cho anh rồi sao?"

“Anh thì lấy đâu ra thời gian chứ? Nhưng vừa nhìn vào anh đã biết đó là em. Thị lực của anh rất tốt, em có tin rằng anh có thể nhận ra chỉ bằng một cái nhìn không? Nhìn xuyên qua bộ đồ hóa trang, và biết đó chính là em.” Doyoung nhìn thẳng vào Junghwan.

"Đừng như vậy! Xấu quá, còn mặc quần áo công chúa, lấy đâu ra một công chúa xấu xí như vậy?"

"Hừm...lại là do tuổi dậy thì sao? Anh biết em sẽ nói như vậy nên cố tình không cho em đến. Đẹp lắm phải không? Thật sự không đẹp à? Có vài bạn còn nói nếu anh mà là con gái thì họ sẽ theo đuổi đó!”

Doyoung vén vạt váy lên, xoay xoay như một con bướm đang khoe cánh, thổi ra một làn gió nhẹ khiến trái tim Junghwan rung động.

“Vậy nếu chuyện đó xảy ra...em theo đuổi theo anh thì sao?”

"Không sao cả."

Junghwan rất không hài lòng với câu trả lời này.

"Vậy anh sẽ làm gì nếu em thích anh hơn bất kỳ ai khác, đối xử tốt với anh nhất, em còn trông ưa nhìn, sẽ luôn nghĩ về anh và biết tôn trọng ý kiến của anh?"

"Không biết nữa."

Doyoung mở to hai mắt làm bộ mặt trêu chọc Junghwan.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com