TruyenHHH.com

Trans Hwando Roommate

Phần 2.1

"Chào buổi sáng, Doyoung." Yoon Jaehyuk cầm hộp sữa chuối, một tay cho vào túi quần bước đến chỗ Kim Doyoung đang trực "Sao cậu lại đến đây sớm hơn mọi ngày?"

"Bởi vì Junghwan phải tập luyện vào buổi sáng nên tớ dậy cùng lúc với em ấy. Đừng có vừa uống vừa đi, không tốt cho sức khỏe đâu!"

"Không được, mỗi ngày một hộp sữa chuối là nguồn động lực của tớ. Dù sao thì sau khi học sinh lớp 10 vào học, chúng ta sẽ không phải trực nữa." Jaehyuk cởi bỏ băng đeo tay "Mối quan hệ của cậu với nhóc con kia tốt lên chưa?"

"Em ấy có tên đó nhé, dù sao tớ cũng phải dậy sớm học bài, sẵn tiện gọi Junghwan cùng dậy thôi. Đúng rồi, hậu bối phòng cậu không quan tâm đến ban kiểm tra kỷ luật của chúng ta à? Dù sao thì Jeongwoo có thể tham gia ngay, được cộng điểm rèn luyện cơ mà. " Doyoung viết thứ ngày lên bảng "Điểm rèn luyện rất hữu ích cho việc tuyển sinh đại học sau này, dù mới lớp 10 nhưng cũng nên chú ý một chút.”

"Cậu không hiểu đâu, với năng lực của em ấy, Jeongwoo của chúng ta chắc chắn sẽ trở thành chủ tịch hội học sinh, là tương lai của cả trường!”

“Vậy Junghwan sẽ là đội trưởng đội bóng rổ, tớ đã hỏi đội trưởng hiện tại của câu lạc bộ rồi em ấy chơi tốt lắm đấy.” Doyoung bất đắc dĩ nói.

Junghwan, người vừa kết thúc buổi luyện tập không biết bản thân và cậu bạn bị hai vị tiền bối phía trên mang ra kiêu ngạo mà tán thưởng. Sau khi tắm xong, cậu trở lại lớp. Các bạn cùng lớp, bao gồm cả Jeongwoo, đã xong tiết đọc buổi sáng đang trong thời gian nghĩ ngơi.

"Này Jeongwoo, tiền bối Jaehyuk có bao giờ kể cho cậu nghe chuyện về Doyoung hyung chưa?" Junghwan đặt cặp xuống, ngồi trước mặt Jeongwoo hỏi.

"Hình như là có nhắc đến một chút, sao cậu càng ngày càng bám lấy tiền bối Doyoung vậy?" Jeongwoo trước đây không bao giờ nghĩ tới Junghwan trông có vẻ rụt rè không muốn quay lại ký túc xá thật ra cũng rất phiền phức.

"Nhưng mà tiền bối Doyoung thật sự rất nổi tiếng, nghe đồn cha của anh ấy là hiệu trưởng của một trường lớn, anh ấy thi chuyển cấp điểm rất cao vẫn chọn học trường chúng ta, nhà ở Seoul nhưng vẫn chọn ở kí túc xá, nếu là tớ thì đã chọn ở nhà cho thoải mái rồi.”

Junghwan vốn đã nghe được mấy tin đồn này từ lâu, cậu cũng thử hỏi Doyoung để xác nhận. Lý do Doyoung đưa ra rất đơn giản, đó là ở đây có ký túc xá nên anh có thể đến trường trong thời gian ngắn nhất, có thêm nhiều thời gian dành cho việc học. Ngoài ra, sau khi chuyển đến, Doyoung thấy cuộc sống ở ký túc xá thú vị hơn anh tưởng tượng nên không muốn chuyển đi nữa.

“Tớ không muốn nghe chuyện này. Tiền bối Jaehyuk có nói về những mối tình trước đây của Doyoung hyung hay không, chẳng hạn như bạn gái...”

“Hừm...không có, mặc dù có nói rằng tiền bối khá được yêu thích, nhưng Jaehuyk hyung bảo tiền bối Doyoung vẫn còn kém xa anh ấy! ”

“Dù sao thì Jaehyuk hyung cũng khá đẹp trai.”

"Trước đây cậu từng hẹn họ chưa? Thực ra tớ chưa từng yêu đương nên khá tò mò..." Jeongwoo thì thầm vào tai Junghwan vì sợ bị người khác nghe thấy.

"Có thể xem như đã từng..."

So Junghwan có một mối tình không thể giải thích được khi còn học cấp 2. Tại sao họ lại ở bên nhau? Khi bạn cùng lớp nói với cậu rằng lớp bên cạnh có một cô gái rất dễ thương, cậu cũng nghĩ vậy nên đã đồng ý lời tỏ tình của cô ấy.

Hẹn hò dễ dàng hơn cậu tưởng tượng, tức là ăn trưa với bạn gái, sau buổi tập của đội vào buổi chiều, cậu sẽ nhận được đồ uống từ bạn gái, gặp bạn bè cũng đưa bạn gái đi cùng...

Cho đến một ngày, cả nhóm tụ tập tại nhà của Junghwan để xem một trận bóng đá. Cậu bị bạn bè mắng rằng sao hẹn hò với một cô gái mà lại không có những tiếp xúc thân mật chẳng hạn như gối đầu chân hay gì đó.

"Được..." Cô gái đỏ mặt nhìn cậu, mong đợi nhiều hơn là ngượng ngùng.

Junghwan thử nằm nghiêng trên đùi cô. Kỳ lạ thay, lần đầu tiên tâm trạng của cậu dường như không thay đổi chút nào.

“Tớ luôn cảm thấy cậu sẽ rất mệt nếu tớ đè lên chân cậu như thế này, cổ tớ sẽ cứng đơ.” Junghwan thản nhiên nói.

“Thật ra thì cậu có thể đặt cao đầu lên một chút, tớ không sao đâu.”

Bạn bè của Junghwan chỉ nghĩ rằng cậu đang ngại, nhưng Junghwan luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên liền đứng dậy.

Sau đó, cô gái chia tay cậu, nói rằng hẹn hò với cậu quá nhàm chán. Vài ngày sau, cô hẹn hò với một người bạn của Junghwan, cậu không thấy có gì lạ, thậm chí còn cảm thấy họ đẹp đôi, bây giờ vẫn còn bên nhau.

“Nhưng thực ra, yêu đương khá nhàm chán.” Junghwan cầm cây bút trên bàn của Jeongwoo lên và xoay nó.

"Sao lại giả vờ ngầu nữa rồi? Sắp đến giờ vào lớp, đừng nói chuyện với tớ nữa!" Jeongwoo đuổi cậu về chỗ ngồi.

Junghwan chán nản lấy điện thoại di động ra, cậu rất ít xem tin nhắn, cũng rất ít trả lời, cảm thấy có chút hứng thú liền gửi tin nhắn cho Doyoung.

[Hyung ơi, bây giờ anh đang làm gì vậy? Anh về lớp chưa?]

[Chưa, anh vừa đi thăm bé mèo.]

Doyoung gửi một bức ảnh, đó là một con mèo hoang mà Junghwan chưa thấy bao giừo, bên cạnh còn có một bát đồ ăn, ai nhìn vào cũng biết là do Doyoung chuẩn bị.

[Em ghen tị, em cũng muốn có đồ ăn vặt!!]

[Vậy thì nhìn ra cửa sổ bên kia hành lang đi.]

Vừa nhắn Doyoung đã đột ngột xuất hiện bên cửa sổ, miệng cong lên vẫy tay với Junghwan, cậu lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

"Anh đến khi nào vậy?"

"Lúc em bị Jeongwoo đuổi về chổ."

"Sao anh không gọi em?”

"Anh vừa đi ngang qua thì nhìn thấy tin nhắn của em nên dừng lại. Cho em bánh quy socola này.” Doyoung mở cặp lấy bánh ra đưa cho Junghwan "Đồ ăn vặt mà em muốn đó."

"Hyung là Doraemon đúng không? Em sẽ cảm động rơi nước mắt mất thôi!"Junghwan giả vờ lau khóe mắt, Doyoung liền đấm vào tay cậu “ Lại giả vờ nữa! Vào lớp cố gắng học nhé, anh về lớp đây!”

"Vâng, hyung cũng cố lên!" Junghwan nhẹ nhàng đẩy Doyoung về phía cầu thang. Lớp của Doyoung ngay phía trên, trước khi vào anh còn trừng mắt nhìn cậu, nhưng Junghwan biết anh không hề tức giận, liền vui vẻ vừa chạy vừa nhảy về lớp.

Junghwan cứ nhẹ nhàng vuốt bốn góc của chiếc bánh, cố gắng vuốt phẳng những nếp nhăn trên giấy gói, phát ra âm thanh sột soạt, giống như tiếng chuông báo thức bắt đầu ngày mới.

“Chỉ nhận được bánh socola mà cậu đã như vậy rồi à?” Jeongwoo nói từ phía sau.

"Đừng có mà ghen tị với tớ, nhìn cậu đi, không có bánh để ăn đâu!" Junghwan bĩu môi trêu ghẹo Jeongwoo.

Chẳng phải cuộc sống bây giờ của cậu thú vị hơn nhiều so với việc yêu đương sao?

Phần 2.2

Có một điều mà So Junghwan tò mò đã lâu.

Về nguồn gốc của mùi thơm dễ chịu trên người Doyoung, ngay cả người sống cùng ký túc xá như cậu cũng không thể giải thích được.

"Hyung, anh lén em dùng nước hoa đúng không." Junghwan đang nằm trên giường, nhân cơ hội hỏi Doyoung.

"Anh chưa từng dùng, em ngửi thấy mùi gì khác bình thường à?" Doyoung ngửi tay áo, chỉ có mùi bột giặt, nhưng Doyoung và Junghwan rõ là dùng chung một loại, cuối tuần đi siêu thị họ đã cùng nhau chọn.

“Không có gì, em chỉ tò mò là mỗi người có tự ngửi thấy mùi hương của bản thân hay không thôi.”

"Có phải em ngửi thấy mùi cơm gà nước tương không? Anh vừa ăn nó ở nhà ăn.” Doyoung cởi áo khoác ra, ngửi kỹ mấy chục giây rồi mới nói với Junghwan.

Lại đùa cậu nữa rồi, Junghwan quay đầu đi xem truyện tranh không thèm để ý đến Doyoung, sau đó cậu lại đột nhiên nhớ ra một chuyên.

“Cuối tuần này em phải về nhà một chuyến, con của dì em đầy tháng rồi, mẹ bảo em về xem em bé.”

“Chúc mừng em nhé, về thì nhớ đem theo chìa khóa ký túc xá và chìa khóa nhà, tốt nhất là mua thêm quà cho em bé, à tuần này nhiệt độ sẽ giảm nên mặc dày một chút, tuần sau thì nhớ về trước khi khóa cổng, về nhà thì đừng có quá nhớ anh đó nhé!”

“Hyung yên tâm đi, em cũng đâu phải trẻ con.”

Junghwan cũng đã lâu chưa về thăm gia đình, mọi người bảo cậu thử ôm đứa nhỏ mới sinh, cậu có chút lo lắng em bé không được thoải mái nhưng cũng cảm thấy nó rất đáng yêu, Junghwan nhẹ nhằng dùng mũi dụi vào gương mặt mềm mại của bé.

Mùi phấn rơm và sữa trên người của em bé khiến cho Junghwan cảm thấy rất dễ chịu, cậu vùi mặt vào hít một hơi thật sâu, vô thức nghĩ đến Doyoung.

Trên đường trở về Junghwan nhìn thấy quảng cáo nước hoa dành cho em bé trên một trang wed, dù đọc không hiểu lắm về thành phần nhưng cuối cậu vẫn không nhịn được quyết định mua một lọ với giá phải chăng.

Nhưng sau khi trở về ký túc xá vào tối chủ nhật, Junghwan phát hiện trong không gian nhỏ có một mùi lạ, thơm nhưng lại không quen nên cậu cảm thấy khó chịu.

Doyoung với bộ quần áo mới giặt bước vào, nhìn thấy Junghwan thì hưng phấn vén tay áo ra trước mặt cậu.

"Có thơm không?" Doyoung trong mắt hiện lên vẻ mong đợi, khiến Junghwan đem hết những lời muốn nói giữ lại trong lòng.

"Hyung dùng nước hoa à?"

"Đúng rồi, trước đây bạn anh tặng nhưng anh chưa dùng. Hôm qua anh về nhà lấy, dùng thử cũng thấy khá ổn." Doyoung lại vui vẻ ngửi cổ tay của mình.

Trong vài ngày tới, Doyoung giống như có một vườn hoa hồng trên người. Junghwan từng nghĩ rằng hoa hồng chỉ có thể gắn liền với con gái, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ thích hợp với con trai đến vậy. Mùi hương nồng nàn sẽ vào những lúc ta không chú ý mà bơi vào trong khoang mũi, giống như một chàng trai ngay thơ có học thức mỗi này đều tắm mình trong những cánh hoa.

Nhưng Junghwan vẫn nhớ mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu ban đầu. Trong lúc Doyoung đi vắng, cậu lấy nước hoa mua ngày hôm trước xịt lên chăn, sau khi tập thể dục buổi sáng, Junghwan làm giống như Doyoung mỗi buổi sáng, xịt nước hoa lên tay. Hương thơm yêu thích quay trở lại làm cậu cảm thấy thoải mái.

Nhưng mũi của cậu lại trở nên rất ngứa, trong lớp không ngừng hắc hơi bị giáo viên chú ý đến liền bảo cậu đến phòng y tế xem thử.

"Em bị viêm mũi dị ứng." Bác sĩ của trường nói "Cô ngửi thấy trên người em có mùi nước hoa."

"Mùi này rất nhẹ, em cứ nghĩ sẽ không sao." Junghwan khàn giọng nói.

"Cô lại quá hiểu các em rồi, ở tuổi này thì cũng đừng chỉ chú trọng vẻ ngoài mà còn phải chăm sóc cơ thể. Em không biết mũi mình nhạy cảm sao?" Bác sĩ thở dài: "Về uống thuốc đi."

Junghwan cũng không phải là kẻ ngốc, cậu trở về ký túc xá. Ký túc xá còn sót lại mùi nước hoa, cậu mở cửa ban công, uống thuốc rồi nằm lên chăn.

Đúng rồi, cậu phải xin nghỉ. Thuốc bắt đầu có tác dụng, Junghwan nhấc điện thoại di động lên và gửi tin nhắn cho đội trưởng để nghỉ phép, sau đó vứt điện thoại sang một bên sau. Có điều sắp diễn ra một trận đấu, cả đội đang luyện tập vô cùng chăm chỉ, nhưng vì cậu mà kéo cả đội xuống, Junghwan tự trách bản thân cậu quyết định ngày mai sẽ đem bỏ chai nước hoa mới mua.

Quá bám víu vào mùi hương ban đầu sẽ chẳng ích gì, chỉ cần người đó còn ở bên cạnh là được, đem bản thân đảo gốc thành ngọn(*), cũng là tự hại mình.

(*) Cart before the horse (本末倒置): Thành ngữ xe ngựa trước ngựa là một thành ngữ hoặc tục ngữ dùng để gợi ý một điều gì đó được thực hiện trái với trình tự tự nhiên hoặc hiệu quả thông thường của các sự kiện.

Nếu ngày mai cảm thấy khỏe hơn, cậu sẽ chạy bao nhiêu vòng trên sân để bù cho sự vắng mặt hôm nay? Hình như hôm nay có huấn luyện viên từ nơi khác đến hướng dẫn chiến thuật. Doyoung cũng nói rằng anh ấy muốn cùng xem phim ở ký túc xá tối nay. Việc phải làm thực sự rất nhiều. Junghwan bàng hoàng liệt kê từng thứ một rồi lại ngủ quên.

Không biết ngủ bao lâu, nhưng luôn cảm giác được không khí càng ngày càng nóng, Junghwan chậm rãi mở mắt ra, vươn bả vai, cổ họng cậu nghẹn lại.

“Em tỉnh rồi à?” Doyoung quay lại nhìn cậu, căn phòng rất tối, Junghwan đã ngủ đến tận đêm khuya, chỉ có ngọn đèn trước bàn học của anh, Doyoung đeo kích, toàn thân được bao phủ trong ánh sáng dịu nhẹ. “Anh đã mua cháo cho em.”

“Cảm ơn hyung!” Junghwan ngồi dậy, “Sao anh biết em không thoải mái?”

“Hôm nay anh đi tuần tra như thường lệ, không thấy em trên sân bóng rổ, hỏi thì họ bảo em xin nghỉ phép."

"Anh quen biết ai trong đội của chúng em à?" Junghwan trở nên cảnh giác.

"Anh không cần biết người ta, mọi người đều biết anh mà. Đùa thôi, Mashiho của đội em học cùng lớp với anh, anh cũng mượn tập ghi chép hôm nay của cậu em cho em." Doyoung đưa nó cho Junghwan "Dùng xong anh sẽ giúp em trả lại cho cậu  ấy”

"Cảm ơn anh." Junghwan đã mở cuốn sổ ra, đúng là tiền bối Mashiho ghi chép rất rõ ràng, cậu vội vàng ghi lại. Từ xưa đến nay, những người xin nghỉ phép đều phải nỗ lực nhiều hơn.

"Tốt nhất là em nên ăn trước đi." Doyoung bất đắc dĩ nói.

Ngày hôm sau, Junghwan dậy sớm hơn bình thường, quyết định đi luyện tập. Trước khi ra ngoài, Jungwhan vuốt lại quyển tập hai lần để đảm bảo nó phẳng hoàn toàn, rồi cẩn thận đặt nó lên bàn của Doyoung. Junghwan suy nghĩ một chút, đặt đồng hồ báo thức trễ hơn bình thường 20 phút, Doyoung thường không có dậy sớm như vậy, chỉ là muốn đánh thức cậu mà thôi.

Tư thế ngủ của Doyoung rất đáng yêu, giống như một đứa bé, cả người quấn chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thở đều đặn, có vẻ như đang ngủ rất ngon. Junghwan ngồi xổm trên mặt đất quan sát mấy giây, sau đó lén nhéo má Doyoung rồi mới đi ra ngoài.

Vì vậy, Doyoung cảm thấy hôm nay dường như ngủ lâu hơn bình thường, đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, sau khi anh tắt đồng hồ, anh cảm thấy ký túc xá yên tĩnh lạ thường. Nhìn thấy giường của Junghwan bằng phẳng, quyển tập được đặt ở trên bàn học, Doyoung mới nhận ra sự khác biệt của hôm nay với thường ngày.

Mặc dù Doyoung được ngủ nhiều hơn, nhưng anh cảm thấy rất kỳ lạ khi lịch trình đột nhiên bị phá vỡ. Doyoung đến trường đi vòng quanh xem đàn em có chăm chỉ tập luyện không, sau đó anh đi đến sân bóng rổ và nhìn thấy họ đang xếp hàng thay phiên nhau tập luyện.

Trong khi Junghwan đang chạy, viền áo thi đấu đung đưa theo một đường cong duyên dáng, và những khối cơ bắp ẩn hiến khiến hơi thở của Doyoung vô thức thắt lại.

Doyoung lại nhìn bản thân, chẳng được mấy khối thịt, lên sân chắc chắn sẽ bị đẩy bay đi mất, mỗi khi có thời gian Doyoung sẽ hẹn Mashiho cùng đi chơi bóng.

Người bạn thường cùng Doyoung chơi bóng nhìn thấy anh, Doyoung vẫy tay, không ngờ là Mashiho bước tới.

"Sao hôm nay cậu lại có hứng thú đến đây vậy?"

"Chỉ là tình cờ hôm nay tớ đi kiểm tra thôi. À, có mang theo tập của cậu này, cậu muốn lấy liền không hay để tớ mang lên lớp cho. Còn có, hậu bối cùng phòng của tớ nữa, hôm qua em ấy bị ốm, tập luyện có tốt không?”

“Thì ra là đến quan tâm cho em trai hậu bối của cậu. Mang lên lớp giúp tớ đi, tay tớ đang bẩn. Junghwan hôm nay đến rất sớm, luyện tập đặc biệt siêng năng, nếu không có giấy phép xin nghỉ tớ còn tưởng rằng em ấy giả ốm.”

“Junghwan không phải là người như vậy đâu, cũng là do tớ gây ra...hôm qua đến phòng y tế bác sĩ có nói với tớ em ấy bị viêm mũi do dị ứng nước hoa.” Doyoung đặt tay lên lưới thép, nhìn vào sân vận động và thản nhiên nói.

“Thảo nào hôm nay cậu không dùng nước hoa, thật đáng tiếc là tớ đã mất rất nhiều thời gian để chọn nó, thôi thì cậu cứ mang về nhà rồi dùng đi. Nhưng mà cậu đó, quá yêu quý hậu bối rồi, chủ động tìm tớ mượn tập ghi chép, nghe người ta bị ốm thì liền chạy đến phòng y tế trường.” Mashiho dựa vào hàng rào, nhìn các em năm nhất đang thi đấu trên sân.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, tớ là tiền bối, bọn tớ còn sống cùng phòng, quan tâm là điều tất nhiên."

“Biết rồi, biết rồi, cậu là một học trưởng gương mẫu. Tớ đi trước đây.”

Mashiho chào Doyoung rồi chạy về phía những học sinh năm nhất.

(hết phần 2)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com