TruyenHHH.com

[TRANS/HunHan] Những Màn JQ Bắt Nguồn Từ Chuyện Order [Ngọt/HE]

Viên đường thứ hai mươi: Anh là bạn trai của anh trai em

Thoyeu812

Sáng ngày hôm sau, Ngô Thế Huân ra khỏi nhà chạy bộ buổi sáng tầm nửa tiếng. Lúc quay về, nhìn thấy bố mẹ và em gái đang ngồi trước bàn ăn ăn sáng, cậu liền tiện thể đem chuyện mình chiều này có chuyến bay tới Hàng Châu nói cho cả nhà biết.

Mẹ Ngô bình thường đoan trang hiền thục, lúc này lại giương mắt lên nhìn Ngô Thế Huân nhìn cậu đầy một vẻ chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, nói: "Con vừa mới về đã lại muốn đi, yêu đương như thế này thì chỉ có nước bị người ta bỏ thôi con ạ!"

Mẹ Ngô mấy lời vu oan giá hoạ này khiến Ngô Thế Huân nghe thấy buồn bực không thôi, rửa tay xong trở lại bàn ăn, cậu cầm lên từ trên bàn một chiếc bánh mỳ rồi mới giải thích: "Con đi công tác cùng anh ấy, câu trả lời này mẹ đã hài lòng chưa?"

Ngô Thế Huân nói xong mới ngồi xuống bắt đầu bữa sáng, không biết phải làm thế nào dưới áp lực từ ba cái nhìn sắc lẹm của bố mẹ và em gái, cậu mới ăn được hai miếng đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Ngô Thiên Hạ ngồi bên cạnh, lẩm bẩm nhỏ tiếng nói một câu: "Lộc Hàm hôm nay cũng đi Hàng Châu, nhưng mà đáng tiếc là em còn có tiết học nếu không em cũng đi rồi!"

Nghe thấy vậy, sữa trong miệng Ngô Thế Huân tý thì bị phun hết ra. Nhìn thấy thay đổi bất ngờ trên gương mặt của Ngô Thế Huân, Ngô Thiên Hạ bỗng nhiên trào lên trong lòng cảm giác kỳ lạ.

Nghe thấy câu trả lời của con trai, hai người lớn nhà họ Ngô đối với bạn trai bí mật của con mình càng thêm tò mò. Con trai mình thì mình hiểu, Ngô Thế Huân từ nhỏ đã quen sống độc lập, vốn không hay dính lấy bố mẹ, tính cách của cậu có hơi lạnh một chút thậm chí còn cảm thấy chuyện yêu đương có cũng được không có cũng chẳng sao. Bây giờ cuối cùng cũng yêu rồi, vậy mà đến chuyện đối phương đi công tác cũng đòi đi theo, dính người như vậy thật không giống cậu chút nào. Nhưng nếu đây là suy nghĩ của đối phương, Ngô Thế Huân cũng chiều theo như vậy có thể thấy không cần nghĩ cũng biết, cậu có bao nhiêu quan tâm đến người ta.

Đợi Ngô Thiên Hạ ăn sáng xong, Ngô Thế Huân lái xe đưa cô đến trường. Trước khi xuất phát, Ngô Thế Huân ở trong xe thấy Lộc Hàm gọi điện đến liền trực tiếp đưa điện thoại cho Ngô Thiên Hạ nghe, cậu nói: "Nghe giúp anh điện thoại đi!"

Lúc nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị tên "Lu", Ngô Thiên Hạ căn bản không thể nghĩ đến từ Lu này chính là Lộc của Lộc Hàm. Tuy là cảm thấy kỳ quái vì sao Ngô Thế Huân lại đưa điện thoại cho cô, nhưng Ngô Thiên Hạ vẫn rất sảng khoái mà gạt phím nghe.

"Hello, Thiên Hạ, anh là Lộc Hàm, bạn trai của anh trai em!"

Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, Ngô Thiên Hạ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, sau khi bấu một cái vào tay đau đến mức sắp khóc, cô mới dám tin đây là sự thật. Không màng đến chuyện phải tiếp tục đi si mê giọng nói của nam thần, bởi Ngô Thiên Hạ đã bị câu "bạn trai của anh trai em" doạ cho sợ mất hồn mất vía rồi.

Nhìn thấy Ngô Thiên Hạ lấy tay bụm miệng nhẫn nhịn không phát ra tiếng, dáng vẻ ngốc nghếch không biết phải trả lời điện thoại thế nào, Ngô Thế Huân bật cười rồi lấy lại điện thoại từ trong tay cô.

"AAA Anh! Trong điện thoại thật sự là nam thần của em sao?!" Ngô Thiên Hạ kích động đến mức lắc mạnh cánh tay của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân gật gật đầu: "Anh em sắp bị em lắc gãy tay rồi đấy!" Sau đó cậu đưa tay lên miệng làm dấu yên lặng: "Anh nghe điện thoại đã!"

Ngô Thiên Hạ lúc này mới lộ ra nụ cười kiểu "em hiểu mà".

"Anh vừa nói gì với con bé thế, nam thần?" Giọng nói của Ngô Thế Huân truyền đến tai Lộc Hàm, hai từ cuối cùng rõ là có ý trêu ghẹo còn mang chút chút ý tứ mập mờ.

Lộc Hàm nghe thấy thế mặt liền nóng lên, hạ thấp tông giọng vẫn không giấu được chút đắc ý nho nhỏ: "Anh chỉ nói mỗi câu anh là bạn trai của anh trai em thôi mà!"

Đột nhiên biết được chuyện, anh trai nhà mình thần không biết quỷ không hay mà theo đuổi được nam thần của mình, còn được biết chuyện từ chính miệng nam thần, Ngô Thiên Hạ thật cảm thấy bản thân nếu còn nghe thêm vài câu nam thần nói nữa chắc là ngất luôn mất, tuy là cô vẫn rất muốn được nghe nam thần nói mà huhuhu.

Trong tư duy của fangirl như Ngô Thiên Hạ, cô tự động sẽ xếp Lộc Hàm vào bên được theo đuổi, cảm thấy nhất định là do anh trai ở sau lưng cô giấu diếm âm thầm nuốt mất Lộc Hàm hàng ngon thế này sau đó là động lòng, dẫu sao chẳng có chuyện gì mà một nụ cười của Lộc Hàm không giải quyết được, nếu như có, thế thì dùng hai cái.

Liên quan đến vấn đề ai theo đuổi ai, tối qua Ngô Thế Huân và Lộc Hàm trước khi đi ngủ đã thảo luận qua rất nghiêm túc. Lộc Hàm nhận định là do anh theo đuổi Ngô Thế Huân, tỏ tình trong concert hôm đó đã thể hiện đầy đủ khí thế công của anh.

Công? Đối với chuyện này Ngô Thế Huân chỉ cười lạnh nói: "Anh nghĩ nhiều rồi!"

Ngô Thế Huân nói, thật ra trong lòng cậu sớm đã có dụng ý xấu rồi, Lộc Hàm tỏ tình trong concert chẳng qua chỉ là hình thức, bởi giữa hai người vốn không tồn tại vấn đề ai theo đuổi ai.

Vì Ngô Thế Huân cảm thấy, thân là bên được theo đuổi đúng là quá tổn hại đến hình tượng của cậu rồi!

Lộc Hàm cũng không cố chấp, tranh luận cho ra ngô ra khoai vấn đề là ai theo đuổi ai nữa, trong đầu anh toàn là hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Ngô Thế Huân, giọng nói khàn khàn thì thào bên tai anh nói ra bốn từ "có dụng ý xấu".

"Thế em "có dụng ý xấu" với anh như thế rồi, thì định lúc nào mới tiến hành ý xấu với anh?"

(Chị em cho bức xúc phát, em ạ anh minh tinh luôn, giá nhà anh mọc lên là xào luôn à anh ơiii)

Giọng điệu nói câu này của Lộc Hàm cực giống đang trêu chọc, trong đầu Ngô Thế Huân liền tưởng tượng ra khuôn mặt thanh tú cùng nụ cười gian vô lại của anh, chỉ muốn để anh đích thân cảm nhận một chút cảm giác bị trêu ghẹo thực sự là như thế nào, xem anh còn dám hoành hành ngang ngược trước mặt cậu hay không. Đương nhiên nhìn Ngô Thế Huân có vẻ cấm dục như vậy, ắt hẳn sẽ không mang những suy nghĩ đen tối này nói ra.

Nhưng câu trả lời đáp lại Lộc Hàm của cậu "Anh có thể mỏi mắt mong chờ", thật ra đã xác định con đường đen tối tương lai sẽ đi.

Ngô Thiên Hạ nghe xong câu chuyện của anh trai mình và Lộc Hàm làm thế nào lại quen biết
, rồi lại làm thế nào xảy ra những chuyện sau này, vẫn là cảm thấy khó lòng tin nổi.

Lộc Hàm trong điện thoại, nói rằng Ngô Thế Huân kể chuyện của hai người quá đơn giản, chuyện thú vị lại không kể liền muốn Ngô Thế Huân đưa điện thoại cho Ngô Thiên Hạ nghe, để cô nghe anh kể lại. Cái chuyện thú vị mà Lộc Hàm muốn nói đến, chính là chuyện anh từng bước từng bước dựa vào gương mặt, dựa vào tính cách và trí tuệ để theo đuổi được Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân trực tiếp tảng lờ yêu cầu của anh, đổi qua nói sang chuyện khác: "Quãng thời gian này anh ngủ ít quá, bây giờ có thời gian thì nên ngủ bù nhiều một chút."

Từ hôm qua nghe thấy Lộc Hàm nhắc đến lịch trình gần đây, trong lòng Ngô Thế Huân xót anh vô cùng. Con người cũng nào phải do sắt thép luyện thành, cứ không ngừng làm việc rồi lên tàu xuống xe mệt mỏi, cho dù thân thể chịu đựng được nhưng mệt mỏi trong tinh thần khẳng định không thể tránh khỏi.

Lộc Hàm chẳng biết làm sao, thì thào nói: "Anh ngủ không được..."

Ngô Thế Huân chấm dứt suy nghĩ muốn nói chuyện tiếp của anh, lúc nói chuyện còn vô cùng nhẹ nhàng và mang theo chút cảm giác chẳng biết nên làm thế nào, nói: "Nghe lời chút đi, ngủ không được cũng nhắm mắt vào nghỉ ngơi, nghe chút nhạc nhẹ dưỡng thần."

Vốn là còn muốn phản bác vài câu, nhưng khi Lộc Hàm nghe thấy mấy lời kia liền lập tức tước vũ khí đầu hàng. Rõ ràng là Ngô Thế Huân nhỏ hơn anh 4 tuổi, ấy mà tại sao lại dùng giọng điệu của người lớn dỗ em bé để nói với mình cơ chứ? Nhưng mà, anh lại có vẻ rất là hưởng thụ, đúng là không có cốt cách gì mà.

Lộc Hàm không biết rằng, đây là kinh nghiệm của Ngô Thế Huân từ lúc anh còn là trạch nam thành Đông đúc kết được. Lộc Hàm là người dễ mềm lòng, có chuyện gì dỗ dành ngọt ngào một tý là được.

Thật ra giữ Lộc Hàm chặt chẽ trong tay là Ngô Thế Huân, cũng có điều khiến cậu phiền não. Cậu thậm chí còn muốn lên mạng lập topic cầu giúp đỡ, bạn trai đáng yêu quá làm thế nào bây giờ? Đang onl chờ đợi, rất gấp.

Ngô Thiên Hạ ở bên cạnh ăn thức ăn cho chó ăn đến thật hạnh phúc, đến môn xác suất thống kê hôm nay có tiết cũng không thấy ghét nữa.

Ngô Thế Huân phải lái xe, Lộc Hàm không thể không cúp điện thoại của mình. Bình thường Lộc Hàm ngồi trên tàu cao tốc cũng không ngồi yên được, mà lúc này lại cực nghe lời nhắm mắt lại ngủ bù, trong tai nghe được phát một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng.

Viên đường thứ hai mươi mốt: Mệt không? Qua đây để em ôm anh nào!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com