TruyenHHH.com

[TRANS/Hoàn] [VĂN HIÊN/文轩] Xuyên Về Thời Trung Học Của Bạn Trai

Chap 2: Anh hùng cứu mỹ nam

Graynp1108

Chuyển thể: Gray

"Sau đó cậu chạy đến vì lo lắng cho tớ?"

//

Các môn học ở trường trung học rất phức tạp và nhàm chán, thời gian của bốn tiết học lại trôi qua vô cùng chậm. Tiết học cuối cùng cũng kết thúc mà giáo viên còn phải bắt cả lớp làm xong câu hỏi cuối cùng, Lưu Diệu Văn sốt ruột dùng đầu lưỡi chạm vào hàm răng của anh, trực tiếp ném cặp sách lên vai rồi đi thẳng ra ngoài trước con mắt của cả lớp.

Giáo viên ngước nhìn Lưu Diệu Văn một cách vô cảm, như thể thầy đã quá quen với cảnh này. Tống Á Hiên đang ngồi như trên đống lửa sau khi Lưu Diệu Văn rời đi. Sự chú ý của cậu luôn đổ dồn về phía Lưu Diệu Văn, cậu cau mày và nâng cằm lên tìm kiếm bóng dáng của Lưu Diệu Văn những lời giảng khô cả họng của giáo viên đều không thể nhập vào tâm trí của cậu.

"Được rồi, giờ học hôm nay tạm dừng ở đây, các em ra về được rồi." Khi giọng nói vừa cất lên, Tống Á Hiên lập tức nhét mấy thứ trên bàn vào cặp sách rồi lao ra khỏi lớp.

Nhanh chóng chạy đến cổng trường, có 3 hướng đi Tống Á Hiên không biết nhà của Lưu Diệu Văn ở đâu, huống chi anh sẽ đi đâu, cậu chỉ có thể đứng ở cổng lo lắng tìm anh.

Cuối cùng cách đó không xa liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi xổm trên mặt đất, cậu sợ rằng sẽ mất dấu Lưu Diệu Văn lần nữa, liền vác chân lên mà chạy nhanh về phía anh.

Xu là chân của Lưu Diệu Văn dài quá, đứng như người khổng lồ với chiều cao trên 1m80 nhưng khi ngồi xổm xuống như một quả bóng nhỏ, rất đáng yêu. Tống Á Hiên nhìn theo ánh mắt của Lưu Diệu Văn, phát hiện trên mặt đất lại có một con mèo mai rùa, Lưu Diệu Văn đầy vẻ dịu dàng, anh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông đen vàng của con mèo.

Lưu Diệu Văn biết rằng Tống Á Hiên thích mèo con. Trước đây hai người đã cùng nhau nuôi một bé mèo. Thật kỳ lạ khi nói rằng Tống Á Hiên như con sen cho nó ăn ngon cưng nựng nó như hoàng thượng thế mà con mèo lại thích dính Lưu Diệu Văn hơn.

Lưu Diệu Văn di chuyển trên đầu con mèo rất nhẹ, đầu con mèo hơi ngẩng lên, con ngươi đen láy thành một đường thẳng đứng, trong bụng có tiếng ùng ục.

Người đáng yêu và con vật dễ thương ở cùng tụ hợp tại một chỗ. Ngay cả mặt trời màu đỏ cam ấm áp cũng trải dài lên người họ. Tống Á Hiên bị cảnh tượng ấm áp này làm động lòng, liền mở điện thoại ra chụp. Cậu nở một nụ cười, chậm rãi đi đến chỗ Lưu Diệu Văn rồi ngồi xổm xuống.

"Cậu có thích mèo không?"

Tống Á Hiên nhe ​​hàm răng trắng đều, đôi mắt tròn xoe và hơi híp lại, tỏ ra sựngọt ngào như một viên kẹo. Nhưng khi Lưu Diệu Văn nhìn thấy có người xung quanh, anh đột nhiên dập tắt nụ cười, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, đứng dậy đi về phía trước.

"Ối! Lưu Diệu Văn, đợi tớ với!"

Con mèo con bị tiếng hét đột ngột làm cho sợ hãi và chui tọt vào bụi cỏ, Tống Á Hiên cũng không có tâm trạng để ý, vội vàng chạy theo Lưu Diệu Văn.

"Lưu Diệu Văn, tớ và cậu là bạn học chung lớp, tớ vừa mới chuyển đến hôm nay đấy"

"Ồ, có thể cậu không biết tớ, tớ tên Tống Á Hiên"

"Thật là trùng hợp khi nhà tớ cũng sẽ về hướng này. Chúng ta có thể cùng nhau trên đường về nhà trong tương lai."

"Lưu Diệu Văn, cậu có thích con mèo vừa rồi không?"

"Nếu cậu thích nuôi nó, nhìn nó một mình như thế chắc là con mèo hoang"

Lưu Diệu Văn dừng lại, quay đầu cau mày, đôi ngươi màu nâu nhìn thẳng Tống Á Hiên mang theo tia tức giận mỏng manh, "Mẹ tôi sẽ không cho tôi nuôi nó."

Vẻ mặt lạnh lùng và giọng điệu lạnh nhạt.

Tống Á Hiên biết rằng cậu đã chọc tức Lưu Diệu Văn một cách vô thức, vì vậy anh cố ngậm miệng lại, cúi đầu và thắt chặt dây đai và đi theo Lưu Diệu Văn từng bước nhỏ.

Hai người đi song song như vậy, và cuối cùng bước đến trước một cánh cửa. Lưu Diệu Văn liếc nhìn Tống Á Hiên, sau đó bước vào nhà mà không nhìn lại.

Tống Á Hiên ghi nhớ số nhà, rồi nhớ lại toàn bộ tuyến đường. Chuyến đi mất 20 phút, cậu dừng lại khoảng 10 phút. Cậu gợi lên một nụ cười mãn nguyện và quay về bằng hướng ngược lại.

Kế tiếp, cậu sẽ đi tìm con mèo, Lưu Diệu Văn rất thích mèo, nhưng mẹ anh lại bị dị ứng với lông mèo nên không bao giờ được phép nuôi. Nếu có thể giúp anh ấy nhận nuôi con mèo mai rùa kia, có lẽ Lưu Diệu Văn có thể thay đổi thái độ của mình.

Tâm trạng của Tống Á Hiên đã tốt hơn rất nhiều, cậu huýt sáo rồi vừa đi vừa nhảy. Nhưng khi cậu đi qua một con hẻm đổ nát, cậu bất ngờ nghe thấy tiếng khóc và tiếng đập từ bên trong.

Tại sao có tiếng cô gái khóc? Bạo lực học đường? Sự lo lắng tràn ngập từng dây thần kinh của Tống Á Hiên. Cậu dần tiến đến gần giọng nói, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu không khỏi run sợ.

Một cô gái tóc dài đang bị nhóm côn đồ uy hiếp trên mặt đất, quần áo xộc xệch, tóc bị đè trên mặt đất, trên da có nhiều vết bầm tím bắt mắt và vết máu đỏ tươi.

Đánh giá tình hình hiện tại, quay đầu bỏ đi là cách tốt nhất, sẽ không gây rắc rối hay làm tổn thương đến mình. Nhưng bây giờ chỉ có bản thân mình mới có thể cứu được cô gái này, nếu bản thân mà bỏ chạy thật, cô gái này nhất định sẽ sống trong bóng tối cả đời.

"Dừng lại!" Tống Á Hiên xông vào đám người đẩy ngã vài người, nhanh chóng khoác áo lên người cô gái để che giấu sự xấu hổ. Bọn côn đồ ngạc nhiên trước sự đột nhập bất ngờ của cậu. Tống Á Hiên chớp lấy thời cơ tiếp cận cô gái và nhẹ nhàng nói: "Đi!"

Sau khi cô gái phản ứng lại, nhanh thì thầm "cảm ơn" rồi chuồn ngay.

Bọn côn đồ không ngăn cản khi thấy cô rời đi, thay vào đó tất cả đều nhìn chằm chằm vào Tống Á Hiên. Rõ ràng, con mồi của họ đã thay đổi.

Tuy Tống Á Hiên không thấp nhưng bù trắng nõn mềm mại, khóe miệng hơi nhếch lên đáng yêu vô cùng, chưa nói tới cậu tự động chạy vào lòng của bạn họ chứ. Bọn xã hội đen đều bám sát Tống Á Hiên một cách dứt khoát sau khi trao đổi ánh mắt với nhau.

Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn khi yêu nhau, anh thường chế giễu cậu là thiếu sức mạnh, tay chân gầy guộc lại thêm khuôn mắt trẻ con đó nữa rất dễ bị bắt nạt nên kéo cậu đi học võ cùng, hai năm học được rất nhiều kỹ năng chiến đấu.

Trước mặt cậu có khoảng năm sáu người, tất cả đều cao và gầy khoảng 1m7 mấy, Tống Á Hiên nở một nụ cười, bí mật nắm chặt tay khi cậu bị ép vào góc tường.

...

"Tường ca, đi nhanh lên!" Một giọng nói trầm thấp quen thuộc đột nhiên truyền đến bên tai Tống Á Hiên ở ngoài ngõ, trong lòng Tống Á Hiên run lên.

Đó là Lưu Diệu Văn.

Một ký ức chợt lóe lên trong đầu cậu, Lưu Diệu Văn thích giúp đỡ người khác, lúc quen nhau điều này mang lại cho cậu cảm giác hoàn thành an toàn. Tống Á Hiên quyết định đánh cược giá lớn trong cuộc chiến này. Cậu vuốt những ngón tay của mình và hét lên bên ngoài con hẻm, "Cứu! Cứu tôi với!"

Bọn xã hội đen sợ rằng cậu sẽ dẫn dắt người khác, một trong số chúng vội vàng bịt miệng cậu lại, còn những người khác thì nắm chặt nắm đấm vào người cậu. Đôi giày da mũi nhọn đá mạnh vào tay, chân, thậm chí vào bụng, da thịt Tống Á Hiên mềm nhũn, ngay sau đó bị đánh đến bầm tím, khóe miệng chảy ra máu.

Một lúc sau, bên tai có tiếng bước chân, Tống Á Viễn biết là người đó đã đến, mắt lơ mơ liền nhìn thấy vài bóng người cao lớn đứng cách đó không xa, một người trịch thượng đang ngạo nghễ nhìn mình.

"Cút!" Một tiếng hét tức giận chói tai tràn ngập khắp ngõ hẻm. Bọn côn đồ ngừng đập ngay lập tức sau khi nhìn thấy người này, đứng yên như chuột gặp mèo, sợ hãi không dám cử động nữa.

Nhiệt độ cơ thể Lưu Diệu Văn lạnh đến mức dường như đang ở trong hầm băng, đôi mắt đen lạnh lẽo của anh xuyên thấu mọi người, anh đi thẳng về phía Tống Á Hiên.

Người thiếu niên được cho là đang đi dưới ánh mặt trời với nụ cười tỏa sáng lúc này lại bị đánh như thế này, Lưu Diệu Văn nắm chặt tay của mình một cách vô thức. Tống Á Hiên biết rằng mình đã đúng, anh cười toe toét sau khi bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệu Văn. Nhưng tiếng cười này lại khiến trái tim của Lưu Diệu Văn bao trùm lên nỗi xót xa, anh trực tiếp dùng tay đấm mạnh vào tên xã hội đen gần nhất với Tống Á Hiên, máu rơi trên mặt người đó rồi lập tức bị đánh ngã ra đường, anh hét lên khàn khàn với tất cả bọn côn đồ, "Mọe nó, cút!"

Bọn côn đồ bỏ chạy, Lưu Diệu Văn nói gì đó với đám bạn đang chơi bóng rổ, ngồi xổm xuống và cõng Tống Á Hiên trên lưng.

Lưu Diệu Văn sợ Tống Á Hiên đau nên không dám đi nhanh mà đi từng bước nhỏ, 20 phút di chuyển bình thường mất hơn 30 phút mới tới, may mắn thay, cuối cùng anh cũng đưa được Tống Á Hiên về nhà.

Anh nhẹ nhàng đặt Tống Á Hiên lên sô pha, ân cần giúp Tống Á Hiên kê một cái gối mềm, sau đó đi lấy hộp thuốc.

Rượu lạnh bao phủ vết thương, cảm giác đau đớn như kiến ​​cắn không chịu nổi, đôi mắt đau đớn tràn đầy nước mắt của Tống Á Hiên, cậu vừa chống cự vừa duỗi cánh tay ra.

"Đừng nhúc nhích!" Lưu Diệu Văn cáu kỉnh và lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Á Hiên, cậu liền ngoan ngoãn ngừng chống cự nhưng vết thương đau đớn quá, vẫn cố nén nước mắt tràn ra.

Giọt nước mắt của Tống Á Hiên rơi xuống cánh anh, Lưu Diệu Văn hơi sửng sốt, anh phản ứng chậm vài giây, sau đó nâng cánh tay của Tống Á Hiên lên, thổi nhẹ vào vết thương.

Hơi thở mà Lưu Diệu Văn thổi ra làm cậu hơi ngứa ngáy, giống như một chiếc lông vũ trôi trên cánh tay, thổi bay mọi cơn đau. Hơi thở ra cũng rất mát mẻ nhưng làn gió mát này lại làm ấm lòng Tống Á Hiên.

"Lưu Diệu Văn, tại sao câu lại vào ngõ?"

Lưu Diệu Văn không ngẩng đầu lên, anh nhỏ dầu vào lòng bàn tay và xoa mạnh lên đùi Tống Á Hiên. Nhiệt độ lòng bàn tay Lưu Diệu Văn rất ấm áp, "Tôi nghe thấy tiếng kêu của cậu."

"Sau đó cậu chạy đến vì lo lắng cho tớ?"

"Tôi không muốn bạn cùng lớp bị bắt nạt, nhưng cậu, tại sao lại đi vào con hẻm đó?"

Tống Á Hiên khóe miệng nhếch lên, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, "Tớ quay lại tìm con mèo, đi ngang qua tớ vô tình nghe thấy tiếng hét của một cô gái trong ngõ."

"Con mèo?"

"Không phải cậu thích con mèo đó mà không nuôi được sao, tớ chỉ nghĩ sẽ tìm được nó rồi giúp cậu nuôi thôi"

Bàn tay của Lưu Diệu Văn hơi run, anh từ từ ngước mắt lên, ánh mắt nhìn Tống Á Hiên không còn cảm giác lạnh lẽo, ngược lại thêm một tầng quan tâm, "Lần sau đừng làm như vậy nữa."

/

Sau khi Lưu Diệu Văn xoa thuốc cẩn thận xong, anh đặt hộp thuốc trở lại phòng ngủ, Tống Á Hiên nắm bắt thời gian rảnh rỗi này, vội vàng gửi tin nhắn cho Hạ Tuấn Lâm, "Cậu có biết những kẻ bắt nạt dữ dằng nào ngoài Lưu Diệu Văn ra không?"

"Làm gì? Có chuyện gì xảy ra với cậu hả?"

"Tớ muốn tìm người đánh tớ"

//

- TBC

Spoil chap sau:

"Mục đích của cậu là gì thế?"

"Cậu nhìn xem, lần này khi tớ bị đánh, thái độ của Lưu Diệu Văn đối với tớ đã thay đổi rõ rệt. Một bước nữa chúng ta có thể trực tiếp hôn , lại thêm một bước nữa chúng tớ sẽ thẳng tay lên giường luôn."

"Lên giường?" Đồng tử Hạ Tuấn Lâm đột nhiên mở ra, y đưa tay sờ trán Tống Á Hiên, "Cậu bị sốt à? Tại sao muốn lên giường, cậu còn chưa thành niên đấy?!"

"Hừ ~" Tống Á Hiên kéo tay Hạ Tuấn Lâm xuống, ngang ngược nói, "Không phải bọn tớ chưa từng lên giường đâu."

_________

Tiểu Tống học xấu rồi =)))) lấy thân mình để cua bạn học Lưu :vv

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com