Trans Heejake Yang Jungwon S Heejake Manual
"Đi màaaaaaaaaaaaaaaaa, đi mà mẹ, điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii" - Jungwon treo trên mặt biểu cảm buồn bã phụng phịu nhất mà em có thể bày ra, hay tay níu mẹ - "Con sẽ cẩn thận mà, hứa luôn ó!"Bình thường tầm này là phải đưa Maeumi đi dạo rồi nhưng mà anh Heeseung chưa về. Mẹ đang bận chiến đấu với máy tính còn ba thì chưa xong việc, nên chỉ có mỗi Jungwon đưa Maeumi đi dạo được thôi.Bé con nài nỉ mẹ được hẳn mười phút rồi mà vẫn chưa được. Không sao hết, em vẫn tiếp tục thử đến khi nào được thì thôi. Ba mẹ em không dạy em bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu."Jungwon à, ở ngoài đường một mình như vậy mẹ không yên tâm" - mẹ em nói trong khi xoa đầu em - "Hay con đưa Maeumi ra sân chơi đi?""Nhưng mà ngày nào con cũng chơi với Maeumi ngoài sân mà" - Jungwon càng phụng phịu hơn, gấp gáp đến độ hai chân cũng không đứng yên được - "Mẹ cho con ra ngoài nha? Nha? Con hứa về sớm mà. V-với lại con sẽ giúp mẹ chuẩn bị bữa tối rồi rửa chén với giúp ba dọn garage và...""Rồi rồi được rồi" - mẹ em cắt ngang bằng nụ cười hiền - "Con được ra ngoài nh...""Yayyyyyy!" - Jungwon hét lên, đôi chân nhỏ nhảy cẫng ăn mừng chiến thắng."Nhưng, chỉ được đi ở quanh đây thôi nhớ chưa? Và về nhà ngay không la cà. Không được nói chuyện với người lạ nữa"Jungwon gật, bạn nhỏ chạy đi lấy dây xích cho Maeumi trước khi mẹ kịp đổi ý. "Con hứa mà!" - Em nói to, đã chuẩn bị xong xuôi ở cửa nhà cùng một Maeumi phấn khích không kém."Cẩn thận Jungwon!" - tiếng mẹ văng vẳng đằng sau."Con nhớ mà, bái bai mẹ!" - Jungwon đáp thật to trước khi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, cẩn thận đóng cửa. "Thắng đậm luôn!" - em cười tít, làm Maeumi cũng phải nhảy cẫng lên vì vui - "Đi thôi, anh không muốn làm mẹ buồn đâu".Và thế là bạn nhỏ cùng cún yêu bắt đầu hành trình đi dạo. Thời tiết hôm nay đẹp lắm, trời còn se se lạnh. Chắc là trời sẽ lạnh hơn sau hoàng hôn nhỉ? Jungwon mong chuyện này không ảnh hưởng gì đến cuộc hẹn của anh trai mình với gia sư của anh ấy.Jungwon hầu như chỉ dừng lại để ngửi những bông hoa trên đường đi, để chào những người hàng xóm em thân thiết, và để nựng bạn cún mà em gặp trên đường. Thật lòng mà nói, em không hiểu sao mẹ lại lo lắng thế. Ai cũng yêu quý em hết, em đi đường toàn được xoa đầu thôi.Hành trình đi dạo của bạn nhỏ kết thúc sau hai mươi phút. Chuyến đi lần này ngắn thôi, nhưng cả bạn nhỏ lẫn cún yêu đều tận hưởng từng giây một.Khi vừa về tới nhà, Jungwon thấy một chiếc xe đen lạ lẫm đậu ở ngoài. Quần áo em đang không tươm tất cho lắm, mà ba em dạy em về ấn tượng đầu tiên rồi, nên Jungwon định len lén chuồn vào nhà bằng cửa sau.Lúc cửa xe mở, Jungwon sắp thành công rồi đấy, nhưng tính tò mò của bạn nhỏ làm em không kìm được mà phải ngoái lại nhìn một chút. Maeumi theo ngay sau, nhưng Jungwon đang bận tò mò mà, em không để ý.Vậy nên ngay khi người đàn ông lạ mặt bước ra khỏi xe, Maeumi sủa to ơi là to, là Jungwon xoắn quýt. "Suỵt!! Maeumi, em làm tụi mình l...". Tiếng bước chân càng lúc càng gần làm Jungwon im bặt. Em quay ra sau, nhìn người đàn ông đứng cách em vài bước.Ông ta mặc một bộ vest, loại mà ba Jungwon chỉ mặc đi làm khi ba nói có khách hàng quan trọng cần gặp. Nhìn nét mặt nghiêm nghị, xa cách của người lạ mặt này, Jungwon chỉ muốn chạy vào nhà và núp sau lưng mẹ, nhưng ông ta đã lên tiếng trước khi em kịp nhấc chân lên. "Chào buổi tối" Giọng ông ta trầm đến mức Jungwon giật bắn cả mình, em đã quen nghe những âm thanh ấm áp rồi, nhưng vẻ lịch thiệp của người này khiến Jungwon vẫn quyết định đáp lại bằng một cái gật đầu đầy tự tin. Trước đây cũng từng có vài người đến nhà tìm ba em, vì vậy Jungwon nghĩ đây cũng chẳng phải vấn đề gì to tát lắm. "Con là con trai của chủ nhà này đúng không?" - Người đàn ông mỉm cười hỏi Jungown, nhưng nụ cười đó chẳng hề ăn khớp với khuôn mặt ông ta chút nào.Maeumi bắt đầu thấy chán, nó chạy lại lăn lộn trên bãi cỏ. Jung chỉ ước gì bé cún quay về đây với mình, giờ em thấy hơi lo rồi. "C-cháu không nói chuyện với chú được, chú là người lạ" - Jungwon đáp lời, đã sẵn sàng chạy vọt vào trong nhà. Nhưng người kia lại lên tiếng, kìm bước chân em lại - "Thế là đủ rồi" - Ông ta nói rồi cười nhẹ vài tiếng - "Ta sẽ không làm phiền nhóc lâu nữa đâu, vào vấn đề chính luôn nhé, nhóc ổn chứ?" Jungwon suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu - "Cháu đoán vậy" - Em lầm bầm, mấy ngón tay giấu sau lưng xoắn xuýt vào nhau. "Heeseung có nhà không?" - Người lạ hỏi, hất cằm về phía nhà em, đến cả phong thái của ông ta cũng tỏa ra sự căng thẳng. Jungwon khó chịu di di đôi chân nhỏ, em không biết mình nên trả lời câu hỏi đó hay là thôi, nhưng lại lỡ đồng ý tiếp chuyện ông ta mất rồi. Em thắc mắc tại sao người này lại biết anh Heeseung, chắc hẳn phải có lí do gì đó. "Không ạ, anh Heeseung đi gặp bạn từ nửa tiếng trước rồi" Đáp lại Jungwon là một tiếng thở dài đầy thất vọng. "Hẳn rồi, thằng bé đó không bao giờ biết cách ở một chỗ quá lâu. Nó chỉ biết lãng phí đống tiền khó kiếm thôi, ta đoán nhé, Heeseung sẽ trở về sau hoàng hôn, đúng không?" Bằng một vài lí do, điều đó không đúng với Jungwon. Trong giọng nói của người đàn ông lạ mặt có chút không hài lòng, kèm theo cả nét khinh thường. Ông ta nói như thể bản thân biết quá rõ về anh Heeseung để tuôn ra những lời lẽ như vậy. "Sao chú biết?" - Jungwon hỏi, thu hết can đảm để nhìn người kia thêm lần nữa với đôi mắt nheo lại. "Tại sao ư?" - Ông ta lặp lại câu hỏi của Jungwon, kèm theo nụ cười kì quặc - "Ta là ba nó mà" Trái tim Jungwon đập thình thịch liên hồi, mắt mở to khi nghe những gì ông ta nói. Đây là ba cũ của anh Heeseung! Em đã nhận ra vài nét tương đồng nho nhỏ giữa mắt và mũi của cả hai người, điệu bộ căng thẳng khi tới đây, thậm chí giọng nói của ông ta cũng khiến em liên tưởng đến anh Heeseung. Mặc dù Jungwon nhớ em đã từng nói với anh Heeseung rằng sẽ xui Maeumi cắn ba cũ của anh ấy, nhưng khi trông thấy mặt mũi người ta rồi thì em lại thấy ý tưởng đó không được hay ho lắm, ông ta đáng sợ hơn cái sáng kiến của em nhiều. "Nhóc đã bao giờ nghe nói về ta chưa?" - Ông ta hỏi khi nhìn thấy phản ứng của Jungwon. "Rồi ạ" - Jungwon ngập ngừng trả lời, lùi lại một chút - "Sao...sao chú lại ở đây?" - Em hỏi khẽ, hi vọng câu trả lời của ông ta không giống những gì em đang nghĩ trong đầu. Nếu như vì chuyện đó thật, Jungwon sẽ khóc sưng cả mắt mất thôi. "Để đưa Heeseung về nhà" - Người đàn ông trả lời, khiến tim Jungwon hẫng mất một nhịp - "Ta sẵn sàng chờ đợi nó, nhưng hôm nay ta nhất định phải đưa Heeseung đi, bằng bất cứ giá nào" - Ông ta kiên quyết. Hình như mắt Jungwon đã nhòe đi rồi, em hơi trề môi khi ngước lên nhìn "ba cũ" của anh Heeseung. "Chú thực sự phải làm vậy sao? Anh Heeseung nói là anh ấy thích ở đây mà, chú không thể để anh ấy ở lại ư?" "Heeseung thích hay không, đó không phải là vấn đề. Nó không thuộc về nơi này" - Giọng điệu người đàn ông dịu đi đôi phần khi trông thấy Jungwon gần như đang khóc - "Ta vẫn là ba của nó, và nó là con trai ta"Jungwon gật đầu, đưa tay lên dụi mắt - "Cháu đoán là chú đúng. Nhưng...nhưng anh Heeseung là anh trai cháu, cháu muốn ở cùng với anh ấy. Nếu anh Heeseung cũng không muốn đi với chú thì sao ạ?" - Em hỏi, nhớ lại những lời anh trai từng nói. "Nó nói vậy à?" - Người đàn ông hơi chần chừ, cái cau mày thoảng qua gương mặt. Jungwon mím môi gật đầu. Có lẽ ba cũ của anh Heeseung không muốn nghe mấy câu này, nhưng rất tiếc đó lại là sự thật. "Vâng. Và...cháu không muốn anh Heeseung rời xa cháu đâu. Xin chú hãy để anh ấy ở lại đây" "Chà, ta cũng chưa bao giờ muốn thằng bé rời bỏ ta" - Ông ta đáp lời Jungwon rồi thở hắt ra, nhìn đi chỗ khác. "Anh Heeseung kể với cháu rằng chú không chấp nhận được khi ai đó rời khỏi mình" - Jungwon nói. "Heeseung là con trai duy nhất của ta mà. Tất nhiên ta không muốn nó rời xa mình" - Người đàn ông nói, mắt hướng lại hướng về phía ngôi nhà - "Nói đúng hơn là ta không thể" "Chắc chú nhớ anh ấy lắm" - Jungwon trầm tư. Chắc phải cả năm nay em đã không được ở gần em trai rồi, nhưng đây là ba của anh Heeseung, họ đã sống cùng nhau kể từ khi anh ấy chào đời. Bây giờ khi nghĩ lại, em có thể hiểu tại sao ba anh Heeseung không nỡ để anh ấy tách khỏi mình. Người kia lại nhìn theo hướng mắt của Jungwon, im lặng một chút rồi thở dài. "Ta thương Heeseung bằng tất cả nỗi nhớ này" - Ông ta nói - "Có lẽ ta nhớ cảm giác được thương yêu nó"Lần thứ n, Jungwon ước mình lớn nhanh thật nhanh để thấu hiểu người lớn và suy nghĩ của họ hơn. "Có lẽ mẹ cũ của cháu cũng sẽ nói thế" - Jungwon nói với người kia, sự tự tin hiện rõ trong từng câu chữ - "Bà ấy nói rằng sẽ luôn thương yêu cháu, nhưng cháu lại nghĩ chắc bà ấy cũng giống như chú" - Em nhún vai, phải mất một khoảng thời gian để em nhận thức được điều đó, nhưng khi chấp nhận nó thì em lại chẳng buồn như đã tưởng tượng - "Đối với cháu thì như thế là đủ rồi" "Ta hiểu" - Người đàn ông ậm ừ - "Biết vậy mà nhóc không đau lòng sao?" "Không ạ" - Jungwon mỉm cười lắc đầu, rồi cười khẽ - "Cháu không thể bắt mẹ cháu cảm nhận những điều mà bà ấy không thể" "Chà" - Ông ta cười sảng khoái - "Phải nói rằng nhóc đúng là một quý ông tinh tế đấy. Heeseung thật...thật may mắn khi có nhóc làm em trai" "Cháu cũng rất may mắn khi gặp được anh Heeseung. Cháu luôn muốn có một người anh trai, anh Heeseung là đỉnh nhất luôn đó ạ. Anh Heeseung nói rằng anh ấy yêu cháu và giờ anh ấy luôn dành cho cháu những cái ôm bự thiệt bự" - Jungwon nói, đôi mắt em sáng bừng lên tia hạnh phúc. Câu nói của Jungwon khiến cho người kia mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đã có thêm vài phần ấm áp. "Nghe không giống Heeseung của ta cho lắm, nhưng thấy nhóc nói vậy ta cũng mừng rồi" "Cháu chắc rằng anh Heeseung cũng yêu chú, chỉ là anh ấy không biết cách thể hiện ra thôi" - Jungwon nhớ lại những gì anh Jake nói với em. "Ta chưa bao giờ cho thằng bé quá nhiều lí do. Thế nên ta cũng không biết điều đó có đúng hay không" Jungwon mím môi, có lần anh Heeseung đã nói với em rằng ba anh cố ý làm tổn thương anh, và ông ta là người xấu. Nhưng em lại nghĩ rằng cả hai chỉ đang gặp khó khăn khi cố gắng hiểu nhau hơn, nếu như anh Heeseung và ba anh ấy kiên nhẫn hơn thì mọi chuyện đã khác rồi. "Chú có yêu anh Heeseung hông?" - Jungwon nghiêng đầu nhìn người trước mặt, em không biết trong tim mình có gì, nhưng chắc chắn tình yêu xuất phát từ đó. "Làm gì có cha nào không yêu thương con chứ" - Người kia tung hứng rất khéo. "Hmm...khi chú yêu ai đó, điều quan trọng nhất với chú là hạnh phúc của người kia. Anh Heeseung đang rất hạnh phúc khi ở đây. Đó...đó không phải là trọng điểm sao ạ?" - Jungwon hơi nhăn mặt, ngay lập tức bắt lấy thời cơ. Một khoảng im lặng kéo dài sau câu nói của Jungwon. Em tiếp tục chăm chú nhìn ba anh Heeseung với đôi mắt mở to đầy hi vọng, trong khi người kia chỉ lặng lẽ nhìn về phía căn nhà. Khi Jungwon cảm thấy hơi hối hận vì lời mình vừa nói thì người đàn ông thở dài một hơi, rồi nhìn đồng hồ - "Có lẽ ta nên đi thôi, trời sắp tối rồi" "Nhưng chú nói rằng chú sẽ đợi..." "Ta chỉ nhớ là ta còn một nơi khác để về" - Ông ta cắt ngang lời Jungwon cùng với một nụ cười, vỗ vỗ vai em - "Rất vui được gặp bạn nhỏ, hãy chăm sóc bản thân và anh trai nhóc thật tốt nhé, được không?" Jungwon chưa kịp đáp lời thì người kia đã quay lưng bước đi. Em nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa sưởi ấm trái tim bé nhỏ. Em gọi Maeumi và quay vào trong nhà, khi mẹ hỏi tại sao lại về muộn, Jungwon chỉ nói rằng mình đã làm quen được bạn mới trên đường đi chơi, mẹ em có vẻ không tin lắm, nhưng rồi cũng không phản đối. Em tự hỏi liệu khi anh Heeseung trở về, mình có nên nói với anh Heeseung rằng ba anh ấy đã tìm đến đây hay không, nhưng cuối cùng em vẫn quyết định không hé răng. Jungwon không chắc anh trai em muốn nghe điều đó, hơn nữa, còn có khúc mắc gì đó khiến em nghĩ ba anh Heeseung cũng sẽ không muốn anh ấy biết. Khi Jungwon trưởng thành và có ai đó nói với em rằng họ đã tự mình giải quyết mối quan hệ cha con căng như dây đàn khi mới sáu tuổi, em sẽ...thật lòng tin họ. .Jungwon không tính toán quá chuẩn, nhưng đêm qua em đã đi ngủ trước khi anh Heeseung về. Khi mới ngủ dậy, đó là việc đầu tiên Jungwon nhớ. Em đoán bây giờ vẫn còn sớm vì mẹ vẫn chưa sang phòng để chuẩn bị cho em đi học, chắc là em dậy sớm hơn bình thường rồi. Em muốn nghe chi tiết buổi hẹn hò tối qua của anh Heeseung, nhóc con nhảy ra khỏi giường, chạy đi tìm anh Heeseung. Mọi người vẫn còn đang ngủ, nhưng em quá phấn khích đến mức quên mất là phải giữ yên lặng. Jungwon chạy vào phòng anh Heeseung, nhảy lên giường nằm cạnh anh. "Anh Heeseung!" - Jungwon la lên khiến ông anh giật mình tỉnh giấc - "Dậy và kể chuyện cho em nghe đi!" "Jungwon? Sao bé lại.." - Heeseung ngồi dậy, ngơ ngác hỏi, trông anh như sắp lăn ra ngủ tiếp ấy. "Kể chuyện hôm qua đi anh!" - Jungwon kéo tay anh trai, ngước nhìn anh với điệu cười toe toét đặc trưng - "Vui hông anh? Anh Jake có đẹp trai hông? Anh đã nói là anh thích anh Jake chưa? Hai anh đã hôn nhau chưa? Kể đi màaaaaaaaaa!" Heeseung vuốt gọn lại tóc mái lòa xòa, rên rỉ - "Tí nữa đã" - Anh lầm bầm, rồi lại nằm xuống rồi kéo chăn trùm kín đầu - "Một tiếng nữa mới phải dậy mà, ngủ đi bé" Jungwon phẫn nộ rên lên, cố gắng giật tấm chăn ra khỏi bàn tay siết chặt của Heeeseung - "Thôi mà anhhhh! Em muốn nghe! Em không thể đợi cả tiếng đồng hồ được đâu" - Em cố kéo Heeseung dậy nhưng lại mất đà ngã xuống giường. Heeseung chỉ càu nhau vài tiếng xem như đáp lời, biết mình không thể đánh thức anh trai lần nữa, Jungwon nén cơn giận dỗi rồi lê bước xuống tầng, trở về phòng mình. Em giết thời gian bằng cách từ từ tắm rửa và thay đồng phục, cho Maeumi ăn nhiều hơn thường ngày và tự chuẩn bị bữa sáng. Jungwon đang cố với lọ ngũ cốc chocolate trong tủ thì nghe thấy giọng mẹ vang lên từ sau lưng - "Ôi chao, bất ngờ thật đấy. Mẹ còn đang thắc mắc không biết con chạy đi đâu" - Mẹ bước đến gần em, đặt lên trán em nụ hôn chào buổi sáng như thường lệ. "Con tự đi học cũng được á mẹ" - Jungwon cười tươi rói, xoay người lại đối diện với mẹ - "Nghe ngầu lắm đúng hông ạ?" "Ngầu nhất, Wonie lớn nhanh quá đi thôi" - Mẹ cười nhẹ trong khi bắt đầu làm đồ ăn sáng cho cả nhà. "Thật ạ?" - Mắt Jungwon sáng bừng, đón lấy chiếc bát và hộp ngũ cốc mà mẹ đưa cho - "Tuyệt vời! Con muốn già đi thật nhanh" "Tại sao cơ?" - Mẹ nhìn em đầy thắc mắc. "Con đoán thế, chỉ là con muốn hiểu rõ mọi thứ hơn. Có khi ba với anh Heeseung nói gì ấy con hông hiểu, thế nên con ước con lớn nhanh hơn" "Chà chà, Jungwon nhà ta siêu thông minh và trưởng thành luôn đấy" - Mẹ em nói - "Nhưng dù có lớn thế nào thì con vẫn là bé con của mẹ thôi" Jungwon cười khúc khích, tưởng tượng đến cái cảnh em đã năm mươi tuổi mà vẫn được yêu chiều như thế. Em mới ăn được một nửa bát ngũ cốc thì anh Heeseung lê bước vào bếp, trông anh vẫn còn ngái ngủ lắm. "Chào buổi sáng, anh Heeseung!" - Jungwon líu lo như con khướu nhỏ, Heeseung xoa xoa đầu nhóc con thay cho câu trả lời. "Heeseung đấy à?" - Mẹ mỉm cười với đứa con lớn - "Hôm qua với Jake thế nào?" Jungwon háo hức nhìn anh Heeseung, vui mừng vì em và mẹ tâm linh tương thông. Heeseung tránh ánh mắt của hai mẹ con, rót một ly sữa rồi ngồi xuống đối diện em trai. "Bình thường thôi ạ" - Anh đáp lời. "Ổn chứ anh?" "Ừ" - Heeseung gật đầu, trả lời nhóc con gần như ngay lập tức. Jungwon đánh mắt sang phía mẹ, không biết phải phản ứng thế nào. Mẹ em chỉ thản nhiên mỉm cười, vỗ lưng Heeseung. "Vậy là tốt, nghe vậy là mẹ đủ vui rồi. Nhưng trông con mệt lắm, con ổn chứ?" "À" - Heeseung hơi nhăn nhó - "Hôm nay con có thể ở nhà không? Con nghĩ là con không tới trường được đâu" Mẹ gật đầu, dường như bà hiểu điều gì đó còn Jungwon thì không - "Tất nhiên rồi, con đừng lo" - Mẹ cười trấn an Heeseung rồi rời khỏi bếp, tiếp tục công việc còn đang dang dở. "Anh ơi" - Jungwon vỗ vỗ cánh tay anh Heeseung, cau mày hỏi - "Anh sao thế? Anh ốm ạ?" "Không, anh không ốm đâu, chỉ hơi mệt một tẹo thôi ấy mà" - Heeseung lắc đầu cười nhẹ. "Ra vậy" - Jungwon cũng cười đáp lại anh - "Anh nói là sẽ kể cho em về cuộc hẹn với anh Jake mà" - Em lên tiếng nhắc nhở, nhìn anh trai đầy mong đợi. "Không có gì đâu, bọn anh đã rất vui" - Heeseung mơ hồ đáp. "Chỉ vậy thôi sao?" - Jungwon bĩu môi, vai cũng chùng xuống theo. Em không muốn thúc ép anh Heeseung nói với em mọi thứ nếu như anh ấy không muốn, nhưng em thật sự háo hức được nghe chi tiết câu chuyện từ A đến Z. "Ừ" "Em chỉ hỏi một câu thôi" - Jungwon cúi sát lại gần anh trai, thì thầm - "Anh đã hôn anh Jake chưa?" Ngay tức khắc, mặt mũi Heeseung đỏ gay như mới uống rượu, anh mím môi, lảng ánh mắt đi chỗ khác. Cuối cùng, cảm tưởng như hàng thế kỉ trôi qua rồi, anh mới hắng giọng và gật đầu một cái. Jungwon đưa tay che miệng, kìm lại tiếng hét có thể thoát ra bất cứ lúc nào. Em ngọ nguậy trên ghế, phấn khích tột độ. "Đỉnh của chóp luôn anh ơi!" - Em thì thầm, nụ cười giãn ra tới tận mang tai - "Vậy giờ hai anh hẹn hò ạ?" "Chịu" - Heeseung thở dài. "Hả? Nhưng hai anh nên hẹn hò chứ!" - Jungwon bất mãn thốt lên. "Ừ, nên" - Heeseung ậm ừ, cúi gằm mặt xuống bàn. Ba mẹ cùng ngồi vào bàn trước khi Jungwon kịp nói thêm bất cứ câu nào, cuộc trò chuyện cứ thế chuyển sang chủ đề khác. Em không thể hỏi anh Heeseung thêm nữa, vì ăn xong là mẹ đưa em đi học rồi. Anh Heeseung lại đang phiền muộn chuyện gì đó rồi, Jungwon chắc chắn luôn, nhưng em không hiểu, đã có vấn đề gì vậy chứ? Tại sao đến cuối cùng lại chả có ai hạnh phúc? Giờ giải lao đã điểm, các bạn kéo Jungwon đến chơi đuổi bắt, nhưng em không hào hứng cho lắm, chỉ ngồi trên bãi cỏ một mình. Vài phút sau, Riki chạy tới chỗ em, Jungwon bối rối nhìn đứa em kém tuổi, vì Riki luôn tận dụng mọi cơ hội để đánh bạn cùng lớp. "Riki? Em không chơi cùng mọi người sao?" - Jungwon nhíu mày hỏi. "Em chán rồi" - Riki nhún vai, ngồi xuống cạnh em. "Ồ" - Jungwon nói, nhặt một viên chocoball trong hộp cơm trưa của mình và đưa cho Riki, nhóc con đón lấy nó với một nụ cười nhẹ - "Anh hỏi em một chút được chứ?" "Chắc chắn rồi" - Riki gật đầu. "Em cũng có anh trai đúng không? Vậy nếu khi anh ấy khó chịu mà không cho em biết lí do thì em sẽ làm gì?" Riki trầm ngâm, nghịch ngợm mấy cọng cỏ cọ vào chân mình - "Anh trai em thường tự mình giải quyết mà không cần tới sự giúp đỡ của em. Nhưng em đoán là anh chỉ cần...cùng anh ấy vượt qua nó" "Anh cũng nghĩ thế, nhưng vẫn cảm thấy như thế chưa đủ. Anh luôn ở cạnh anh Heeseung, nhưng lỡ đó không phải là tất cả những gì anh có thể làm thì sao?" "Chắc vậy là đủ rồi anh. Anh là một người em trai tốt hơn em nhiều, em từng ăn hết một nửa cái bánh sinh nhật của anh trai em vì ổng nói sẽ không mua cho em khẩu súng mà em thích" "Ngốc nghếch thật, em có cả tá rồi mà" - Jungwon cười, Riki thấy vậy cũng cười theo. "Không, ý em là súng thật cơ" "Nhưng mà nguy hiểm lắm!" - Jungwon tròn mắt. "Nhưng em mà có súng thì sẽ không đứa nào dám lấy trộm đồ chơi của anh nữa, chúng nó sợ mà" - Riki chống chế, nghe cũng nghiêm túc quá trời. "Chỉ một lần thôi mà Riki" "Kệ chứ" - Riki đáp lời - "Anh là anh của em mà, em muốn chăm sóc anh" "Dễ thương ghê" - Jungwon cười khúc khích, nhéo nhẹ má Riki. Em hiểu tại sao tất cả mọi người luôn nhéo má em rồi. Đó là một cách hay để thể hiện tình cảm. Riki nén cười, cố gắng tránh xa Jungwon vẫn không hề muốn ngừng trêu chọc mình. Cuối cùng, nhóc con đứng dậy và định chạy đi, Jungwon đuổi theo ngay sau lưng nhóc. Em cứ tự hỏi mãi, làm thế nào để có thể cảm thấy hạnh phúc ngập tràn khi ở bên người mình yêu, dù chỉ là bạn bè? Em tự hỏi liệu đây có phải những gì anh Heeseung cảm thấy mỗi khi ở cạnh anh Jake hay không? Cứ như vậy, có vẻ Jungwon đã hiểu ra điều gì đó. .Đã hơn năm giờ chiều rồi, Jungwon hí hoáy ghi chép sau khi đã hoàn thành xong đống bài tập về nhà. Như thường lệ, tầm này anh Jake sẽ đến kèm Toán cho anh Heeseung, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy anh ấy đâu. Từ trước tới giờ anh Jake chỉ nghỉ một hoặc hai buổi thôi, thế nên Jungwon chỉ có thể hi vọng anh ấy không bị ốm hoặc gì đó. Em nhanh chóng dọn sách vở vào cặp rồi chạy lên phòng anh Heeseung. Cửa đã mở sẵn, lại thêm một điểm bất thường nữa. Anh Heeseung đang ngồi ở bàn học cùng với quyển sổ đang mở và cây bút chì trên tay. Anh ngồi chống cằm, trông không giống như đang học, mà chỉ cúi nhìn cuốn sổ với vẻ mặt nghiêm túc thôi. Heeseung không hề biết Jungwon đã vào phòng cho đến khi nhóc con khẽ chạm vào tay anh làm anh giật mình. "Ồ Wonie đây mà" - Heeseung cười hiền. "Anh ơi, bây giờ anh ổn không? Hay là anh vẫn mệt ạ?" - Jungwon hỏi, lo lắng nhìn anh trai. Anh Heeseung đã ngủ từ lúc ăn sáng xong, nên khi em đi học về cũng chưa gặp được anh. "Không, anh ổn rồi" - Heeseung trả lời, lảng tránh ánh mắt của Jungwon rồi bắt đầu ghi chép gì đó - "Bé đã làm xong bài tập về nhà chưa? Đợi anh xong bài rồi chúng mình chơi bộ game ba đem về nhé. Nó có vẻ vui đó""Dạ" - Jungwon đồng ý ngay. "Nhưng mà anh ơi, anh Jake không tới ạ?" - Jungwon hỏi, em nhón chân, nghiêng người nhìn thẳng vào mắt anh trai.Bàn tay Heeseung giơ giữa không trung, dường như quên mất việc mình đang làm. Anh im lặng, rồi lại đáp. "Em ấy bận rồi"."Bận gì ạ?" - Jungwon hỏi tiếp. Em biết nỗi buồn có thể nhấn chìm anh trai em đến mức nào, vậy nên tốt hơn vẫn là kéo anh ấy ra trước khi quá muộn."Anh không biết" - Heeseung nói với tông giọng nhẹ như không, tay viết nguệch ngoạc lên trang giấy. Toàn số là số, chẳng số nào liên quan số nào, Jungwon nhìn là biết anh mình chỉ đang tự bày việc cho bản thân.Em cũng biết anh Heeseung rất rõ lý do anh Jake không đến nữa."Vậy em hỏi anh ấy nha?" - Jungwon gợi ý, đã tia được điện thoại anh trai trên bàn.Nhưng anh Heeseung đã kịp lấy điện thoại bỏ vào túi trước khi em với được nó. Anh lắc đầu, " Không cần đâu".Bạn nhỏ chun mũi lại, giọng rõ bất bình. "Anh lại kì lạ nữa rồi"."Còn bé thì lại nhiều chuyện" - Heeseung đáp, ngón tay nghịch ngợm chạm nhẹ lên mũi bé con."Chứ em làm gì bây giờ?" - Jungwon cáu kỉnh - "Cái gì đó lại làm anh buồn rồi, em không thích cứ đứng nhìn anh như vậy mà không làm được gì hết"Heeseung thở dài, nở một nụ cười nhẹ khi đặt bút chì xuống. Anh xoay người lại, nhìn em trai bé bỏng rồi lại xoa đầu bạn nhỏ, làm mái tóc xù cả lên, khiến bạn nhỏ cười khúc khích. "Đừng căng thẳng vì anh như vậy Won. Anh ổn mà, hứa luôn, không buồn tí nào""Chắc chưa vậy ạ?"Heeseung gật đầu. "Uy tín luôn"."Ò, em tin anh mà" - Jungwon cười toe khi Heeseung vỗ vai em - "Vậy em xuống nhà cho anh học nhanh hơn nha""Chờ đã" - Heeseung gọi vội - "Anh có cái này muốn nói bé".Bạn nhỏ háo hức nhìn anh trai ngay lập tức, mong đợi về một tin tốt nào đó. "Có ạ? Gì vậy anh?" - Jungwon hỏi, đôi chân nhún nhảy không ngừng."Nhưng mà hứa là bé không hét nhé?""Dạ, không hét không hét" - Jungwon nói theo, giọng gấp gáp - "Anh nói đi, nói đi anh, nói đi mà""Rồi rồi anh nói" - Heeseung bật cười - "Công ty anh muốn ứng tuyển sắp tổ chức thử giọng rồi, hai tuần nữa, anh sẽ tham gia".Jungwon há hốc, đôi mắt tròn mở to. "Thật ạ?" - Em hét lên trong khi cố gắng giữ im lặng nhất có thể - "Tuyệt quá đi! Chắc chắn anh sẽ làm tốt luôn" - bạn nhỏ không thể giấu được nét cười - "Anh nói mẹ chưa? Ba nữa? Bạn anh nữa? Với...""Rồi rồi, anh báo cho gần như tất cả mọi người luôn rồi. Giờ thì, anh cần bé chúc anh thuận buồm xuôi gió, bằng cả tấm lòng, nhé? Anh thực sự muốn làm nên chuyện" - Heeseung nhỏ giọng.Jungwon gật đầu lia lịa. "Dĩ nhiên rồi, ngày nào em cũng cầu nguyện cho anh hết. Chắc chắn anh sẽ đạt" - bạn nhỏ vỗ nhẹ lên cánh tay anh trai - "Anh đừng lo lắng, nha?"Heeseung cười nhẹ, lại tập trung vào bài học, vậy nên Jungwon lạch bạch ra khỏi phòng anh trai. Em thật lòng vui mừng khi nghe anh trai em bước thêm một bước trên con đường chạm lấy ước mơ.Và thật sự, bằng tất cả lòng thành của một người em trai, Jungwon mong anh mình rồi sẽ sống như những gì anh mơ ước.Vào một ngày không xa..Đã năm ngày rồi, Jake vẫn không xuất hiện.Heeseung hầu như không nói về Jake, Sunoo hầu như không nhắc về Jake, và Jay thì không còn chia sẻ những trò đùa nhỏ nhặt nữa.Jungwon rối não thật sự, không ai nói gì với em và em cũng không thể biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với bạn (sắp thành bạn trai) của anh trai mình. Hai anh giận nhau à? Hay là bận rộn quá? Hay là họ tiến triển quá nhanh và chưa sẵn sàng để mọi người biết? Tầm này thì cái quái gì cũng xảy ra được mà. Anh Jake là một trong số những người bạn của Jungwon, mấy ngày qua em nhớ anh ấy lắmNgày thứ sáu sau khi Jake im hơi lặng tiếng, Jungwon bỗng nảy ra một ý tưởng khi đang làm thêm một tấm thiệp khác cho Riki. "Anh phải đến nhà anh Jake thôi!" - Jungwon gấp gáp nói, đánh rơi cây chì đỏ trên tay làm Maeumi giật mình, ngơ ngác nhìn em, rồi đảo mắt như đang phán xét. Nhưng Jungwon không hề nản chí, em đang thực hiện sứ mệnh cao cả cơ mà. Jungwon đứng bật dậy và chạy lên phòng anh Heeseung, mở cửa nhẹ nhàng hết sức có thể, bên trong chỉ có tiếng vòi hoa sen và tiếng anh ấy đang hát, em rón rén bước vào, cầm vội chiếc điện thoại của anh trai đang để trên giường. Jungwon bật máy lên, nhấn vào ứng dụng nhắn tin, cau mày khi nhìn thấy lần cuối anh Jake và anh Heeseung nói chuyện là từ khi hai anh đi hẹn hò. Kì lạ thật đấy, nhưng cứ phải tập trung chuyên môn trước đã, bây giờ chi có anh Jay và anh Sunoo giúp được em thôi.
Me
Bé nà Jugwon đay
Các anh cíu bé
Ddeonu
Sao vậy bé cưng? JayJaySao nghe bất ổn quá vậy?Me
Vẫn ổn ạ
Nhưng mà các anh nói cho bé biết cái này đượt hông?
Ddeonu Sao lại không nhỉ •ᴗ•JayJay?Me
Nhà anh Jake ở đâu ạ?
JayJay Từ chỗ bé chỉ đi mất vài phút thôi, đúng không nhỉ? Ddeonu Đúng rùi đóa! Mà bé hỏi làm gì thế Wonie?Me
Em mún đi gặp anh Jake
Ddeonu(☉。☉)! JayJay...để làm gì cơ?Me
Khá nà qan chọng
Quan tron
Quan...
Em chỉ biết nà em mún gặp ảnh thui!
Các anh chwor em đi nha?
⊂ (• ‿ • ⊂) *. ✧
Bình thường Jay và Sunoo sẽ trả lời ngay tức khắc, nhưng hôm nay Jungwon đợi mãi mà chả thấy gì, các anh gõ tin nhắn như đang viết luận văn ấy. Em gửi một đống sticker dễ thương nhất để thuyết phục các anh, rồi lại một loạt sticker khóc lóc khi nghe thấy tiếng vòi hoa sen tắt và anh Heeseung ngừng hát, đồng nghĩa với việc anh ấy có thể ra ngoài bất cứ lúc nào. Jungwon nóng lòng bật dậy, cắm mặt vào điện thoại và gõ liên tục.Me
!"?!??#?!!?"/£?!!#-??!!??
NĂN NỈIIIIII
MAI NHÁAAAAA
:(
:(((((((
ಥ_ಥ
DdeonuOk được rồi lau mi đi em đừng buồn Anh Jay mai nhé? JayJay Vâng ạ Anh Heeseung mà biết thì thân ai nấy lo nhé Jungwon không còn thời gian để ăn mừng hay suy nghĩ về tác hại của việc điều khiển tình cảm nữa, vì cửa phòng tắm đã mở ra rồi. Em thoát app nhắn tin với tốc độ ánh sáng và mở bừa một trò chơi, làm như đang rất đắm chìm vào nó. "Anh tưởng nay bé đi chơi với Riki?" - Heeseung hỏi, ngồi xuống giường rồi cầm khăn lau mái tóc đẫm nước. "Một tiếng nữa cơ ạ" - Jungwon đáp lời, nở nụ cười mà em cho là tự nhiên nhất có thể, rồi lại nghĩ gì nói đó để tiếp tục kéo dài câu chuyện - "Anh tắm vui hông?" Heeseung bối rối nhìn nhóc con, nhưng rồi cũng phì cười - "Vui, chắc thế. Nếu bé thắc mắc thì anh tắm nước ấm nhé" "Uh-huh" - Jungwon gật đầu - "Anh cũng muốn...đi chơi điện tử với em và Riki ạ?" - Em hỏi, tự dưng run hết cả người. "Không, anh phải tập hát và guitar thêm một chút nữa, vẫn chưa ổn lắm" - Heeseung lắc đầu - "Khi nào bé về thì mua ramen giúp anh là được rồi" "Vâng ạ!" - Jungwon đặt điện thoại của anh trai lên tủ đầu giường và vội vàng chạy khỏi phòng. Em không giỏi nói dối chút nào, nếu ở lại với anh Heeseung thêm chút nữa thì chắc là em sẽ vỡ òa mất thôi, thôi thì cứ chạy càng nhanh càng tốt. Jungwon thở ra một hơi dài khi đã ở dưới lầu. Vì lí do nào đó, em nghĩ rằng mình chỉ có một cơ hội duy nhất thôi. Nếu như em có thể thuyết phục được anh Jake trở lại với anh Heeseung, thì mọi việc sẽ trở về đúng quỹ đạo. Hoặc ít nhất là em hi vọng thế. .Tối hôm sau khi anh Jay và anh Sunoo tới đón, Jungwon chỉ nói với mẹ là em đi tới trung tâm mua sắm cùng với các anh. Thật may là mẹ em rất tin tưởng anh Jay và anh Sunoo, chỉ dặn Jay hãy đưa em về trước khi trời tối. Jungwon không biết mình sẽ đi bao lâu, nhưng vẫn mạnh dạn hứa sẽ về trước giờ cơm. "Có thể nói cho tụi anh xem bé đang tính toán cái gì trong đầu không?" - Sunoo hỏi với xuống từ ghế phụ lái trong khi Jay bắt đầu khởi động xe. "Em muốn biết tại sao anh Jake lại không tới nữa, với cả tại sao tự dưng các anh lại tránh nhắc đến anh ấy" - Jungwon trả lời, bỗng dưng cảm thấy hơi buồn nôn mà k hiểu tại sao. Chắc là hôm nay sẽ êm xuôi thôi, nhưng em vẫn thấy dạ dày cuộn lên vì căng thẳng và lo lắng. Sunoo và Jay im lặng nhìn nhau, rồi Jay e hèm một cái. "Nhóc có nghĩ đây là ý kiến hay không?" "Em nghĩ đến gặp mặt anh Jake vẫn tốt hơn, em bắt đầu nhớ anh ấy òi" - Jungwon bĩu môi nũng nịu. "Ôi Wonie của chúng ta đáng yêu quá đi mất. Giờ anh thấy hơi bất ổn, nhưng anh tin rằng bé nên tự nói chuyện với anh Jake, bé sẽ lắng nghe thật tốt thôi" - Sunoo vươn tay ra ghế sau xoa đầu nhóc con, nhẹ nhàng thủ thỉ. "Anh cũng thấy thế" - Jay gật đầu đồng tình. Suốt quãng đường tới nhà anh Jake, Jungwon lo lắng mãi không thôi, đến khi anh Jay đậu xe trước nhà anh Jake, em suýt thì xin anh Jay thả em về. Biết làm sao bây giờ, em chưa từng tự thân đến một nơi lạ lẫm, biết vậy thà em nhắn tin hay gọi anh Jake cho rồi."Tới rồi này" - anh Jay quay về phía sau nhìn em - "Sẵn sàng chưa em bé?"Jungwon vân vê mấy đốt ngón tay, rồi lại nhìn anh Jay và anh Sunoo đang cười với mình. "Các anh không đi với em ạ?" - Jungwon hỏi, giọng hơi chùng xuống. Jay nhìn sang Sunoo, em chỉ mỉm cười và lắc đầu, vỗ vai nhóc con. "Bé tự đi là tốt nhất, anh đảm bảo đấy" - Giọng nói và cái vỗ vai động viên của anh Sunoo khiến Jungwon nhẹ nhõm hơn một chút. Sunoo là kiểu người không bao giờ nói dối hoặc làm điều gì đó tổn thương đến em, thế nên Jungwon gằn giọng và gật đầu. "Vâng ạ, cảm ơn anh vì đã đưa em tới đây nhé anh Jay" "Không sao đâu anh bạn nhỏ" - Anh "quản lý" đáp lại em bằng một nụ cười, rồi mở cửa cho nhóc con sau khi đã tháo dây an toàn. Jungwon bước xuống xe, hít một hơi thật sâu rồi tiến đến trước cửa. Trước khi vươn tay bấm chuông, em vẫn ngoái lại nhìn anh Jay và anh Sunoo còn đang ở đó đợi em vào trong. Anh Jay bật ngón cái với một nụ cười khích lệ, Jungwon sau đó đã tự tin bấm chuông mà không cần suy nghĩ nhiều. Có tiếng bước chân đi về phía cánh cửa, Jungwon mím môi chờ đợi, khi cửa mở ra, em đã gần như nín thở. Jake đứng trước ngưỡng cửa, khi nhìn thấy Jungwon, cậu tỏ ra ngạc nhiên hết sức. "Jungwon? Sao bé lại ở đây thế?" Jungwon di di đôi chân nhỏ, môi mím chặt vào nhau - "Em...rất muốn gặp anh và...nói chuyện với anh về...chuyện gì đó" - Em chậm chạp trả lời. "Vậy sao?" - Jake thở ra một hơi - "Bé tới đây kiểu gì?" "Anh Jay với anh Sunoo chở em tới" - Jungwon trả lời, nhìn ra phía chiếc xe vẫn đang đỗ ngoài đường. Jake nhìn theo hướng mắt của Jungwon, thấy Jay và Sunoo đang vẫy tay với mình, còn kèm theo nụ cười đắc ý. Cậu giơ tay vẫy chào lại, nở nụ cười tươi rói. "Chúng ta vào nhà nào" - Jake nói, chìa tay ra trước mặt Jungwon, em nắm tay anh Jake đi vào trong nhà, không quên cởi đôi giày thể thao ra. "Bé thế nào rồi?" - Jake hỏi, dẫn Jungwon vào ngồi ở phòng khách - "Ở trường vui không?" "Em vẫn ổn, đi học thích lắm ạ. Còn anh Jake thì sao?" - Jungwon hỏi, chăm chú nhìn anh, đã sẵn sàng trở lại với phiên bản tươi sáng, khoan dung của mình. "Anh khỏe" - Jake ngồi xuống cạnh em, cười cười - "Anh trai bé thế nào rồi?" "Em hông biết nữa" - Jungwon thở dài, thành thật trả lời - "Anh Heeseung nói rằng anh ấy ổn nhưng em không biết là có nói thật không nữa. Anh ấy nói em đừng lo quá, em đã cố lắm òi nhưng mà em không làm được đâu" "Anh hiểu rồi, anh Heeseung là kiểu người hướng nội. Nhưng không sao đâu, nếu anh ấy muốn thì tự khắc sẽ mở lòng với bé thôi" "Mong là thế" - Jungwon lầm bầm, rồi lại quay sang Jake, đôi mắt mở to - "Nhưng mà anh ơi, hai anh rất thích nhau đúng hông? Sao anh hông đòi anh Heeseung nói cho anh nghe?" Jake chuyển tầm nhìn xuống sàn nhà, cười khẽ rồi lắc đầu - "Bây giờ anh không chắc là anh Heeseung muốn gặp anh đâu" "Hả? Sao lại không chứ?" - Hai hàng lông mày của Jungwon nhăn tít lại, em bối rối nghiêng đầu, anh Jake nói năng kì cục quá đi mất. Anh Heeseung yêu anh Jake mà, nhưng tại sao anh Jake lại nói rằng anh Heeseung không muốn gặp người mình yêu? "Nếu anh nói với bé thì bé cũng sẽ phản ứng tương tự thôi" - Jake đưa tay bẹo má Jungwon. "Không đâu ạ" - Jungwon vội vàng lắc đầu. Jake thở dài, vuốt lại mái tóc nâu bồng bềnh. Đây là lần đầu Jungwon thấy anh Jake không đeo kính, ảnh còn đẹp trai hơn bình thường nữa. Giờ thì em hiểu cảm giác của anh Heeseung rồi, anh Jake như thế này thì rớt liêm sỉ cũng đáng lắm. Jungwon bận bịu với suy nghĩ liệu mình có thể trở nên đẹp đẽ trong mắt ai đó hay không, thế nên khi Jake gọi, em phải lắc đầu thật mạnh để thoát ra khỏi mấy ý nghĩ vẩn vơ. "Bé biết là anh đến từ Úc, đúng không?""Hmmm...anh Jay đã nhắc một lần rồi ạ" - Jungwon suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu, nhớ lại những điểm đầu tiên em biết về anh Jake. "Chà" - Jake ngập ngừng, nhìn đi chỗ khác, đôi chút nhăn nhó hiện trên gương mặt. Jungwon không hiểu tại sao dạo này mọi người đều cảm thấy khó khăn khi nói chuyện với em, hi vọng là mình không làm gì sai. "Sao thế anh?" - Jungwon hơi sốt ruột, nghiêng người nhìn anh Jake. "Hứa với anh là bé sẽ không khó chịu nhé?" "Em hứa mà" - Jungwon thỏa hiệp một cách dễ dàng. "Hứa luôn là không nổi khùng đi" "Được luôn" "Và không tức giận?" "Chắc chắn là không rồi" "Bởi vì anh thề rằng chuyện này không phải là ý của anh" "Anh cứ nói cho em nghe đi mà!" - Jungwon trề môi rên rẩm. "Anh sắp phải đi rồi" - Jake nhắm mắt nhắm mũi nói thật nhanh - "Tuần sau anh quay về Úc, cùng với gia đình anh, trong...3 năm" Jungwon chớp mắt, não em như thể đã ngừng hoạt động. Mất một lúc lâu em mới có thể hiểu được những gì anh Jake nói, bảo không thấy mất mát là nói dối. "Vậy sao?" - Jungwon thở ra, cúi xuống nhìn mấy đầu ngón tay - "Thật...bất ngờ quá ạ" "Anh biết mà" - Jake nhăn nhó, do dự mãi mới dám vươn tay xoa lưng Jungwon - "Anh xin lỗi, đến bản thân anh cũng thấy đột ngột nữa. Anh...chắc là bé có thể hiểu tại sao anh Heeseung sẽ không muốn nói chuyện với anh nữa" - Jake cười nhẹ. "Vâng" - Jungwon lầm bầm, cố gắng hết mức để không bật khóc, nhưng em đã hứa với anh Jake là sẽ không khó chịu rồi - "Anh đâu cần xin lỗi, không sao mà, anh sẽ quay lại đúng hông?" "Anh sẽ về mà, có thể sẽ sớm hơn dự kiến. Anh thực sự ước gì mình không phải đi, nhưng ba mẹ lại không muốn anh ở đây một mình. Anh không có nhiều lựa chọn, cơ mà anh sẽ quay lại sớm nhất có thể"Jungwon ôm lấy Jake, dựa vào người anh khi Jake đã dang tay đón em vào lòng. "Em thực sự rất nhớ anh Jake đó. Chúng mình vừa mới thành bạn thân thôi mà. Em hông có buồn hay giận anh đâu, em chỉ là...hơi buồn khi biết phải xa anh một thời gian dài" "Anh cũng nhớ bé lắm, anh hứa ngày nào cũng sẽ nhắn tin gọi điện cho bé mà. Chúng mình sẽ mãi là bạn thân nhé, dù thế nào đi nữa" - Jake cười, dịu dàng xoa đầu Jungwon. "Thế còn anh Heeseung thì sao ạ?" - Jungwon hỏi, nhìn anh Jake như một lời thỉnh cầu. Nụ cười của Jake hơi gượng gạo, bàn tay đang vuốt tóc Jungwon cũng dừng lại một chỗ. Jungwon nghĩ đây là điều đáng buồn nhất trong cuộc đời em rồi. "Bé không biết anh sẽ khổ sở như thế nào khi phải rời xa anh ấy đâu. Anh ước trước khi đi có thể nói cho anh Heeseung biết anh ấy quan trọng với anh như thế nào. Nhưng...anh không nghĩ là anh Heeseung sẽ muốn gặp anh" "Có phải vì thế mà anh hông tới nhà em nũa hông?" "Đúng vậy" - Jake gật đầu. "Có vẻ anh sai rồi đó. Thật ra anh Heeseung yêu anh lắm, có lẽ anh ấy cũng đang nhớ anh nữa. Anh không thể đến gặp anh trai em một lần trước khi đi được sao?" - Jungwon hỏi, mang theo cả chút hi vọng trong giọng nói. "Nhưng mà..." - Gò má Jake xuất hiện hai vệt hồng nhạt, đôi mắt tránh đi ánh nhìn của Jungwon. "Tuần tới anh Heeseung có một buổi thử giọng, anh ấy đã tập luyện cả tháng nay rồi. Nếu anh tới cổ vũ anh Heeseung, em chắc chắn là anh ấy sẽ vượt qua. Anh trai em sẽ mừng lắm nếu mà anh đến đó" - Jungwon nói, ngồi thẳng dậy để có thể nhìn vào mắt Jake với một nụ cười khích lệ, nụ cười tươi tắn nhất của em. Jake thở dài, đắn đo suy nghĩ mãi rồi cuối cùng cũng gật đầu. "Được rồi, anh sẽ tới" Jungwon mừng quýnh, ôm lấy Jake và hét toáng lên - "Yayyyy! Cảm ơn anh nhiều lắm, anh là số một đó anh Jake ơi" Jake cười khúc khích, kéo Jungwon vào một cái ôm ấm áp. "Không, bé mới là đỉnh nhất đó. Anh Heeseung chắc tích đức dữ lắm mới có được bé làm em trai ấy" Jungwon cười rạng rỡ khi nghe những lời ngợi khen quen thuộc, nhưng em vẫn không hiểu hết. Ba cũ của anh Heeseung cũng nói thế, và anh Heeseung thì nói sau này khi em lớn, em yêu ai thì đó sẽ là người may mắn nhất thế gian. Bây giờ em không thể hiểu mọi người nói vậy nghĩa là sao, nhưng em vẫn biết là anh Heeseung sẽ chẳng có bất kì lí do gì để suốt ngày buồn rầu ủ rũ như bây giờ. .Khi Jungwon cùng anh Sunoo và anh Jay đến nơi thử giọng, ở đó đã đông nghịt người. Các anh lớn đã đợi sẵn trước cửa nhà để đón Jungwon đi ngay lập tức khi em vừa từ trường về, thế nên trên người em vẫn là bộ đồng phục. Anh Heeseung đã đến trước một tiếng để đảm bảo anh ấy sẽ có mặt đúng giờ. Mấy anh em đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc - "Jake vẫn chưa tới sao?" - Jay hỏi, có nói thật to để không bị giọng hát của cô gái trên sân khấu át mất. "Anh ấy nói sẽ đến trước một giờ rưỡi, mà bây giờ đã là 1h40 rồi" - Sunoo nhìn vào điện thoại - "Năm phút nữa sẽ tới lượt anh Heeseung" "Em tin chắc anh Jake sẽ đến trước khi anh Heeseung diễn mà" - Jungwon nói, hướng mắt ra phía cửa, cắn chặt môi dưới và mấy đầu ngón tay thì xoắn vào nhau. Em biết anh Jake sẽ đến, anh Jake sẽ không nói dối em. Nhưng anh ấy cần phải có mặt ở đây trước khi anh Heeseung lên sân khấu, nếu không thì công cốc hết cả rồi. "Nhắn thêm một cái tin cho cậu ta đi" - Jay đẩy đẩy điện thoại của Sunoo. "Em nhắn ba lần rồi đó, cậu ta có trả lời đâu" - Sunoo bĩu môi - "Thằng đó mà không tới..."Câu nói của Sunoo bị gián đoạn bởi tiếng vỗ tay của mọi người. Jungwon ngước nhìn lên, thấy anh Heeseung đã đứng sau chiếc mic cây, tay cầm cây đàn guitar. Mặc dù vẫn hơi lo lắng về việc anh Jake sẽ không đến, nhưng em vẫn nở nụ cười tươi rói và vẫy vẫy tay với anh trai. Heeseung không mấy khó khăn để tìm ra Jungwon giữa đám đông, anh mỉm cười nhẹ nhàng, kín đáo giơ ngón út lên và Jungwon cũng làm theo. "U là trời trông anh ấy tự tin ghê, giống ngôi sao lắm rồi" - Sunoo thì thầm, Jay đứng cạnh cũng gật gù đồng tình. Heeseung bắt đầu giới thiệu bản thân và ca khúc anh sẽ hát. Ngay sau đó, Jungwon nghe thấy tiếng ai đó chạy về phía mình, em quay đầu lại, nét cười hiện rõ trên gương mặt. "Anh Jake tới rồi!" Jake mỉm cười với Jungwon, rồi gật đầu chào Sunoo và Jay, ngồi xuống chiếc ghế mà Jungwon đã đặt balo lên đó xí phần cho anh trước. "Anh đã nói là anh sẽ đến mà" - Cậu thì thầm, vò rối mái tóc của Jungwon. Jungwon lại háo hức nhìn anh Heeseung, anh ấy trông như hóa đá khi thấy anh Jake, người được nhìn thì ngượng ngùng cười. Heeseung nuốt nước bọt, tiếp tục phần của mình, nhưng rõ ràng là anh đã thoải mái hơn rất nhiều. Cả hội trường im phăng phắc khi Heeseung cất tiếng hát, Jungwon nhìn sang anh Jake, xem anh ấy cười tự hào chưa kìa. Jungwon không thể ngừng tự hỏi, tình yêu nồng cháy là như thế này sao? Không phải là cái gì quá vĩ đại hay làm ngưng đọng cả địa cầu, cũng chả phải nhịp tim đập dồn dập và đôi mắt đẫm lệ, mà là những ánh mắt dịu dàng, nụ cười kín đáo, hơi thở êm dịu và những bước tiến nhỏ. Cứ như là đang sống trong một giấc mơ mà thậm chí bản thân bạn cũng không nghĩ là mình đã mơ như vậy. Đúng như dự đoán, Heeseung thể hiện rất tốt, dành được tràng pháo tay nồng nhiệt nhất. Mặc dù Jungwon thấy sắp vỡ òa vì hạnh phúc, nhưng em vẫn cố kìm nén khi anh Heeseung tiến lại chỗ mình. Heeseung gần như không nói nên lời khi bị vùi trong cái ôm siết chặt của Jay và Sunoo, hét toáng lên cho anh biết rằng anh đã thể hiện tốt thế nào, rồi thì Heeseung chắc chắn sẽ đậu và "Anh có biết anh cho đối thủ hít khói vậy là ngầu lắm không?". Heeseung không thể làm gì khác, chỉ cười và đáp lại cái ôm của mấy đứa em thật nhiều. Mặc dù Jungwon cũng muốn sà vào ôm anh trai khi Sunoo và Jay buông anh ra, nhưng em vẫn ưu tiên anh Jake hơn. Jake nhìn về phía em, rồi kín đáo nghiêng đầu nhìn Heeseung. Trước sự ngạc nhiên tột độ của Jungwon, Heeseung lại chủ động tiến về phía Jake, trên môi anh nở nụ cười dịu dàng. "Jake, em đến rồi" - Nụ cười của Heeseung càng tươi hơn khi Jake nhoẻn cười và ôm lấy anh, làm Jungwon chỉ có thể gào thét trong tư tưởng. "Em sẽ không bỏ lỡ đâu mà. Anh rất tuyệt đấy anh Heeseung, em tự hào về anh" - Jake nói, đặt lên má Heeseung một nụ hôn phớt. Trước khi Jungwon thật sự hét lên thì Sunoo đã nhanh chóng gợi ý rằng tất cả nên ra ngoài ăn mừng. Để đáp lại sự cổ vũ nhiệt tình này, Heeseung không ngần ngại nói chầu này anh bao. "Cảm ơn bé" - Heeseung cúi xuống nhìn Jungwon, yên lặng vòng tay qua vai nhóc con. Chỉ như vậy, Jungwon biết ước nguyện bấy lâu nay của em đã trở thành hiện thực, anh trai em cuối cùng cũng đã trở thành người hạnh phúc nhất thế gian. .Bốn năm sau. Chẳng ai còn lạ gì với chuyện Nishimura Riki và Yang Jungwon là bạn thân. Hai đứa đã quen biết nhau từ khi còn học mẫu giáo, và bây giờ đã lên lớp năm, hai nhóc vẫn dính lấy nhau như sam. Nhưng vào những lúc như thế này, Jungwon chỉ ước có cách nào đó để có thể bắt kịp sóng não của Riki, và sửa chữa một vài dây thần kinh chập cheng trong đó và nhóc bạn em sẽ bớt khó hiểu hơn một tẹo. "Thôi đi mà Riki!" - Jungwon gào lên khi thấy thằng nhóc hạ gục thủ môn của đội bạn lần thứ ba trong vòng năm phút. Thằng bé tội nghiệp la lên vì bất ngờ, nhưng Riki lại không hề có dấu hiệu cho thấy nó muốn dừng lại. "Anh còn chờ gì nữa hả anh Jungwon?! Đá đi chứ!" - Riki bực tức gào lên đáp lại, thở hổn hển. Jungwon chạy đến kéo Riki ra, giọng điệu phẫn nộ. "Anh đã nói với mày đừng có chơi kiểu thế rồi mà Riki? Mày đang gian lận đấy". Các thành viên trong đội lại gần hai đứa với vẻ mặt bất bình, Jungwon đẩy Riki ra phía sau mình, nở nụ cười trấn an những người đối diện. "Sao cậu cứ cho nó chơi chung vậy Jungwon? Nó toàn chơi bẩn thôi!" - Đội trưởng lên tiếng, và một vài người đồng đội gật đầu đồng tình. "Đúng thế, nó phá banh cả trận đấu rồi. Nhìn này, đầu gối của em sắp nát bươm đấy!" - Một đứa phụ họa, giơ cái đầu gối bị Riki đá tím bầm ra cho mọi người xem. "Bọn mình thích chơi với cậu, Jungwon ạ, chứ không phải là thằng nhóc này. Thế nên đừng để nó đến đây nữa, nếu không thì cả cậu cũng bị đuổi đấy". "Tớ sẽ dạy Riki chơi tử tế mà, hứa đó! Đừng loại chúng tớ khỏi đội nha!" - Jungwon tròn mắt, em biết Riki là một phần không thể thiếu của đội và chúng nó thì đang chơi ở sân sau nhà em. Không thể đá em đi đâu! "Nhưng nó có bao giờ lắng nghe cậu hoặc bất cứ ai trong chúng tớ đâu? Ngưng cái kiểu làm người tốt đi và cậu chỉ cần thừa nhận là thằng nhóc đó chơi tệ thôi!" "Nào nào nhỏ tiếng một chút đi các bé, các bé đang nói chuyện vơi em trai anh đấy" Jungwon nhanh chóng quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, đến mức cổ nhóc hơi nhói lên. Nhưng nhóc con chả để tâm đến điều đó đâu, vì anh trai nhóc về rồi. "Anh Heeseung!" Heeseung cười tươi rói, nhìn đám trẻ còn lại với vẻ mặt nghiêm nghị, tất nhiên là trừ Riki ra."Muộn rồi đấy, mai đá tiếp ha?" - Heeseung cất tiếng dẹp loạn, và đám trẻ chẳng thể làm gì nhiều ngoài việc lầm bầm với nhau, rồi từ từ lê bước ra về. "Anh Heeseung về rồiiiiiii!" - Jungwon cười hớn hở, dang tay ôm anh trai thật chặt. "Anh mới về thăm bốn tháng trước mà Won, cứ làm như anh ra nước ngoài ấy" - Heeseung cười khúc khích. "Giống lắm mà" - Jungwon lẩm bẩm, rồi hai tai nhóc tự đỏ lựng lên. "À quên, chào nhóc" - Heeseung nhìn về phía Riki đang đứng sau lưng Jungwon, chìa tay ra trước mặt cậu nhóc - "Đừng cắn anh nha" Câu nói của Heeseung làm nhóc Riki tức xì khói, nhưng vẫn hời hợt bắt tay người lớn tuổi hơn kèm theo một câu "Chào" gọn lỏn. "Anh còn quên là nhóc có thể nói chuyện đấy" - Heeseung cười khiến Jungwon đứng đó cũng không dám phụ họa vì biểu cảm trên mặt Riki - "Đây, đi mua soda đi, đừng tiêu nửa số tiền vào thứ gì đó kì cục nhé" - Heeseung nói rồi đưa cho Riki một cục tiền. Riki cầm tiền rồi bỏ đi thẳng tắp, Heeseung lắc đầu cười đầy bất lực. "Anh khá thích thằng nhóc này đấy" "Em chỉ thấy em ấy buồn cười thôi"- Jungwon đáp lời, rồi hai anh em cùng ngồi xuống bãi cỏ, nhóc con háo hức hỏi Heeseung - "Anh đã luyện tập như thế nào vậy?" Trong mắt Jungwon thì anh Heeseung của em chẳng thay đổi gì cả, nhưng mọi người nói rằng anh ấy trưởng thành và đẹp trai hơn nhiều. Jungwon sẽ không thừa nhận điều đó, nhưng em nghĩ rằng kể từ khi bắt đầu cuộc sống thực tập sinh, anh trai em ngầu hơn tận một trăm lần. Heeseung nhìn đi chỗ khác, mím chặt môi cố giấu đi nụ cười, Jungwon thấy vậy thì nghiêng đầu ngó anh, lông mày nhíu lại. "Sao thế anh?" "Tuần tới là anh debut rồi" - Heeseung thông báo với nụ cười rạng rỡ trên môi. Jungwon đưa tay che miệng - "Cái gì cơ? Thật á anh? OMG quá đỉnh rồi đấy! Anh không biết em đang vui thế nào đâu!" - Em la toáng lên, thật sự không biết làm thế nào để diễn tả cảm giác phấn khích đang dâng trào ngoại trừ việc kéo Heeseung vào một cái ôm khác - "Anh xứng đáng mà, em thật lòng mừng cho anh" "Anh thấy sao?" "Sợ" - Heeseung đáp lời em trai với một tràng cười ngặt nghẽo - "Nhưng anh thấy nhẹ nhõm lắm. Kiểu như...anh đã nỗ lực suốt bốn năm rồi, cuối cùng tất cả cũng được đền đáp""Anh biết em sẽ hỏi gì tiếp mà đúng không?" - Jungwon cười toe toét còn mắt thì sáng rực lên. "Vâng ạ, anh đã nói với Jaeyun rồi, ẻm là người đầu tiên biết tin luôn đấy, tối nay tụi anh đi hẹn hò""Jaeyun cơ đấy" - Jungwon nhại lại lời anh Heeseung, huých huých vai anh. "Gì? Nghe ngọt ngào hơn mà, ẻm cũng thích vậy nữa" - Heeseung nhún vai còn Jungwon thì đảo mắt và giả vờ bịt miệng, Heeseung đấm nhẹ vào vai nhóc con, rồi cả hai anh em lại cười rúc rích. Một năm trước Jake từ Úc trở về Hàn Quốc, cậu và Heeseung đã trở về đúng quỹ đạo, cứ như cậu chưa từng rời đi vậy. Chà, đôi uyên ương gọi video cho nhau mỗi ngày, không hề chệch nhịp. Jungwon thậm chí còn không thể dỗi Heeseung vì đã giật lấy điện thoại của em trước khi em kịp tâm sự xong với anh Jake. Em sẽ không nói với anh Heeseung đâu, nhưng em nghĩ cái cách hai anh yêu xa hóa gần cực kì dễ thương, và đáng ngưỡng mộ nữa. Jungwon không biết tới đây hai anh ấy sẽ xoay sở kiểu gì, vì bây giờ anh Heesueng siêu bận rộn, nhưng em tin rằng các anh của em sẽ vượt qua được. "Bao giờ thì em được gặp anh tiếp?" "Ỏ Wonie nhớ anh nhiều hông?" - Heeseung thủ thỉ, tay nhéo má nhóc em trai mạnh hơn một chút. Jungwon ré lên, đẩy tay anh ra - "Thôi giùm nha em không phải là con nít nữa đâu" - Nhóc con phẫn nộ rên rẩm, xoa xoa gò má vẫn còn đau nhói. "Em có sáu tuổi hay mười tuổi hay hai mươi tuổi thì vẫn cứ là em bé của anh thôi" - Heeseung trìu mến nhìn em trai, vỗ nhẹ vào má nhóc như xin lỗi - "Không tin được là em đã cao lên đấy, em trai bé nhỏ của tôi đâu mất rồi? Lúc trước em chỉ cao tới đầu gối anh thôi mà, má phính cũng bay luôn rồi nè" Số 10 từng là con số khổng lồ đối với Jungwon, nhưng giờ khi đã vượt qua cái ngưỡng đó, em vẫn cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, và cũng vẫn đủ lớn để hiểu hết mọi thứ xung quanh. "Anh là đồ ngốc" "Ôm cái nào, nhớ Jungwon quá đi mất" - Heeseung vòng tay ôm lấy nhóc em. "Em cũng nhớ anh mà" - Jungwon nói, dựa vào người anh trai và mỉm cười khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc. Thời gian cứ trôi, nhiều thứ cũng thay đổi, nhưng em vẫn luôn yêu thương anh Heeseung, và mãi mãi là như vậy. Một lát sau, Riki quay trở lại với vài chai nước ngọt, ba anh em cứ trò chuyện rồi lại đá bóng cho đến khi mặt trời lặn. "Chà, anh phải đi rồi, anh và Jaeyun có nhiều việc phải làm lắm" - Heeseung cất lời tạm biệt, thảy quả bóng về phía Jungwon. Jungwon chụp quả bóng trước khi nó đập vào mặt mình, nhưng Riki đã nhanh hơn một bước. "Vâng, em chắc là anh nhiều kế hoạch tán tỉnh lắm" - Nhóc con cười khúc khích, nhận thêm một cú đấm từ người anh trai yêu dấu. "Quỷ con, nhà trường dạy em những thứ này đấy à?" - Heeseung cằn nhằn, nhưng chỉ khiến Jungwon cười thêm - "Anh sẽ cố gắng về thăm em thường xuyên, được chứ? Chăm sóc bản thân cho tốt, cả bố mẹ nữa nhé" "Chúc anh debut thành công. Anh sẽ làm được tôi, em tin chắc là như thế" - Jungwon gật đầu, nhoẻn cười. "Cảm ơn Wonie" - Heeseung xoa đầu em trai, hướng về phía Riki và tiếp tục vò rối mái đầu cậu nhóc - "Đừng có gây rối nữa đấy tiểu quỷ, với cả..."Heeseung bỏ dở câu nói, hết nhìn Jungwon rồi lại nhìn Riki với nụ cười dịu dàng không tả xiết. "Để ý Jungwon giúp anh nhé""Tất nhiên ạ" - Riki gật đầu quả quyết, đáp lời nhanh như máy. "Sao mà làm như lên đường nhập ngũ vậy không biết" - Jungwon dở khóc dở cười - "Anh đi mau đi, anh Jake đang đợi đó" "Em trai lớn rồi, chỉ muốn thoát khỏi anh thôi" - Heeseung thở dài, nhưng nụ cười vẫn tươi rói khi nhìn hai đứa em trước mặt, anh giơ ngón út lên trước mặt Jungwon. "Em luôn là em trai của anh, Wonie, sẽ mãi là như thế" "Em cũng vậy" - Jungwon nói, lồng ngón út vào tay anh trai, nơi ngực trái bỗng ấm áp lạ thường. Heeseung vẫy tay chào hai đứa nhóc rồi lái xe đi. Jungwon có thể tự tin nói với cả thế giới rằng anh trai của mình sẽ làm nên chuyện, anh Heeseung có tất cả, từ kĩ năng đến tiềm năng. Và hơn thế, đam mê và quyết tâm của anh ấy, không ai sánh kịp. Nói vậy thôi, Jungwon vẫn cảm thấy buồn vì không thể gặp anh trai thường xuyên. Trước khi kịp chìm vào mớ cảm xúc hỗn độn, em giật mình vì Riki vỗ nhẹ vào lên tay. "Anh Jungwon" "Hả?" "Anh muốn chơi thêm một lát nữa không?" - Riki hỏi, giơ quả bóng lên - "Chỉ hai đứa mình thôi, không có luật gì hết" Jungwon gần như quên phắt nỗi buồn của mình, cười rạng rỡ gật đầu. "Cược đi" Sau tất cả, tình yêu không thay đổi. Nó chỉ lớn lên từng ngày thôi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com