TruyenHHH.com

Trans Haosoon Eclair I Want Choux

warning: có teencode ở đoạn chat.

soonyoung ăn chiếc bánh éclair.

“này, anh đang thử nghiệm một giả thuyết đấy,” anh quay sang nói với chan, rồi liếm đi phần socola trên mép.

“bằng cách trở thành một thằng ngốc à?” chan nhíu mày, cầm hộp đựng đồ ăn trống lên, trên đó vẫn còn một mẩu giấy ghi ‘minghao.’

nếu junhui ở đây thì hay biết mấy. chắc chắn anh ấy sẽ cười ầm lên trước những ý tưởng quái dị của soonyoung rồi. và thêm nữa, anh ấy sẽ chẳng bao giờ gọi soonyoung là thằng ngốc cả.

“bằng cách làm phiền ẻm thôi nhé,” soonyoung sửa lại.

“vậy là anh đang cố thể hiện bản thân đó hả?” chan cười khẩy.

“này-” soonyoung đưa tay ra, định bụng véo tai cậu ta, nhưng chan đã nhanh chân né được.

cánh cửa cuối hành lang bật mở, chan nhanh chóng lẩn vào phòng ngủ, nheo mắt cười ranh mãnh. bình thường anh sẽ đuổi theo cậu ta, thậm chí là vật chan ra giường. nhưng cậu ta nhận ra tiếng bước chân của ai đó đang đến gần. soonyoung vẫn đứng yên tại chỗ, cúi người bên bàn bếp, trước mặt là hộp bánh trống không, như một bằng chứng ngoại phạm rõ mười mươi.

minghao bước vào, nheo mày khó hiểu khi nhìn thấy chiếc hộp mở tung và mảnh giấy bị vứt bên cạnh. cậu há hốc miệng, chuẩn bị mắng cho người nào đó một trận, nhưng rồi đơ ra khi thấy soonyoung đang đứng đó, miệng dính đầy vụn bánh.

soonyoung nhìn chằm chằm, chứng kiến sự xụi lơ của cậu.

“anh lỡ ăn éclair của em mất òi,” soonyoung nói, cố tình nhấn mạnh.

minghao chớp mắt, rồi bước đến tủ đựng, lấy ra một chiếc cốc. “em thấy rồi.”

“em hông giận anh hả?” soonyoung thắc mắc.

soonyoung thấy hơi lạ. bình thường, nếu là junhui, minghao chắc chắn sẽ nổi đoá lên. với chan thì khác, nhưng đó là vì chan nhỏ hơn. minghao thường chiều chuộng cậu ta lắm. vậy tại sao với anh, minghao lại không tức giận gì cả?

“thì chỉ là một cái bánh éclair thôi mà,” minghao quay lưng để rót nước vào cốc, đáp lại anh.

nó không chỉ đơn thuần là một chiếc éclair đâu, cả hai đều biết rõ điều đó. đó là một chiếc bánh éclair yêu thích mà minghao mang về từ tiệm bánh quen. đó là một chiếc bánh éclair mà minghao đã dán nhãn rất cẩn thận. đó là một chiếc bánh éclair mà nếu bị bất cứ ai ăn mất, hẳn cậu sẽ rất phẫn nộ. có điều là, minghao lại chẳng hề tức giận với soonyoung. thế mới lạ!

“nè, anh vô tình giặt nhầm đồ và làm hỏng cái khăn tắm màu hồng của em òi,” soonyoung thú nhận với giọng điệu thách thức. minghao uống một ngụm nước, nhướn mày nhìn qua thành cốc. “anh cũng mua nhầm loại nước tương rẻ tiền, và tất nhiên là hông phải loại em thích đâu. anh còn để một chiếc tất bẩn dưới gầm giường của em nữa, và chắc nó cũng thúi um lên rồi á.”

minghao đặt cốc xuống, khoanh tay trước ngực và cố tỏ ra nghiêm túc. nhưng khoé môi cậu cong lên thành một nụ cười. “thứ nhất, cái khăn đó không phải của em.” xui quá. “thứ hai, dùng nước tương rẻ tiền thì người bị phiền là anh chứ không phải em đâu.” ôi dào. “thứ ba, em cũng tìm thấy cái tất đó từ lâu rồi, còn giặt luôn là đằng khác. và hiện tại thì anh đang đeo nó luôn đó.” soonyoung nhìn xuống chân mình. giờ thì hay rồi.

“thì.”

“thì?”

“chưa hết đâu,” soonyoung nói, nhưng chưa kịp dứt câu thì chan đã xông vào bếp, trên tay là chiếc khăn tắm màu hồng. 

“anh ơi! đây là chiếc khăn tắm yêu thích của em mà!” 

soonyoung thấy vậy thì nhăn mặt. và minghao bật cười.

hansol
????
gúp gì đây

soonyoung
anh tập hợp lại thành một team đó

mingyu
chi z

soonyoung
những chuyên gia am hiểu về minghao

hansol
không phải anh jun cũng nên trong đây hả

soonyoung
jz cha!!
nó trung thành với ẻm lắm
nó mà trong đây chắc nó mắng anh chết

mingyu
ê… em không biết là liệu em có thể vô tư nấu xói minghao đâu á…

soonyoung
jz cha có nói đâu!
mà thực ra cũng chả có ý gì

hansol
thế cuối cùng là ý gì z

soonyoung
anh cần tụi em giúp, ok chưa
anh đang có một số vấn-đề-minghao và hai đứa tụi em hiểu về ẻm nhất
(sau junhui thôi)

hansol
em không phải người theo chủ nghĩa lãng mạn

soonyoung
hả

mingyu
em add thằng seokmin vào đây

soonyoung
ủa tại sao
??

seokmin
:o xin lửa??

hansol
anh soonyoung muốn hỏi anh minghao nhưng ảnh không biết hỏi kiểu gì

seokmin
ê em không biết là em giúp được nhiều đâu à nghen :(((

mingyu
thế mà t nghĩ là m muốn tham gia đấy

seokmin
ô có chứ :)
hay là nhờ anh jeonghan nhỉ?
có vẻ như ảnh rất giỏi với mấy thứ như này

soonyoung
ê
ĐỪNG

jeonghan
đừng á?
dongsaeng yêu dấu của anh ghét anh tới vậy à?? :’(

soonyoung
anh ơi…
ý em hông phải z đâu
<3

seungcheol
chuyện gì đang xảy ra vậy?
này là sao đây?

soonyoung
ok bố nào add anh seungcheol vô thế

seokmin
nếu em add anh jeonghan vô thì em cũng phải add anh seungcheol vô luôn

seungcheol
nghiêm túc đó này là sao thế?

mingyu
anh soonyoung cần lời khuyên về chuyện hẹn hò

soonyoung
Ê ĐÂU CÓ

jeonghan
ồ???

seokmin
ảnh đang muốn hẹn hò với minghao

soonyoung
ê bớt nhét chữ vào mồm

hansol
bước đầu tiên là phủ nhận

soonyoung
bước đầu tiên của CÁI GÌ

mingyu
trở thành một trong những người bạn/bạn cùng phòng thân nhất

seungcheol
là nãy giờ đang nói về cái này á hả
em nên thành thật với cảm xúc của em
chắc là làm điều gì đó với ẻm đi
với cả đừng có để đồ dơ trong phòng ẻm nữa
minghao nói là em làm vậy để đùa ẻm đó

seokmin
gớm quá cha nội!!!

hansol
không phải underwear là được

soonyoung
thôi dừng dùm tui cái

treo trên tay nắm cửa phòng minghao là một cái biển “xin đừng làm phiền” màu vàng neon với dòng chữ đen. soonyoung đã mua cái biển này tặng minghao khi đi ngang qua một cửa hàng bán những thứ kỳ quái. chẳng hạn như biển “xin đừng quấy rầy”, giá đỡ đũa hình con hổ và giá sách có chữ “get” và “lit”. lúc đầu soonyoung chỉ đùa thôi, vì minghao đã kể với họ rằng cậu đang bắt đầu tập thiền, và anh nghĩ rằng cậu sẽ treo cái biển ấy bất cứ khi nào cậu không muốn bất cứ ai làm phiền thời gian yên tĩnh của mình.

và minghao cũng “nghe lời” soonyoung thật, cứ vài ngày là cậu lại treo cái biển “xin đừng quấy rầy” ấy lên. và nó thật sự có hiệu quả. mỗi khi cậu treo lên thì chắc chắn sẽ không ai dàm làm phiền “thiền sư” minghao.

cho đến khi.

soonyoung vung tay mở cửa, xông vào phòng như một cơn gió lốc, dường như chẳng thèm để ý đến tấm biển màu vàng kia.

căn phòng tối như hũ nút, rèm cửa được cậu kéo kín cẩn thận. chỉ có một ánh nến le lói trên bàn trang điểm, toả ra hương lavender dịu nhẹ. minghao ngồi trên tấm thảm, nheo mắt nhìn kẻ vừa đột nhập.

“em có quên treo cái biển lên không nhỉ?” minghao hỏi, dù cả hai đều đã biết rõ câu trả lời.

soonyoung ung dung bước vào, đóng sầm cửa lại. “có chứ,” anh đáp.

minghao hừ nhẹ. “thế thì vào ngồi cùng em đi.”

“thôi bỏ đi.” soonyoung cũng ngồi xuống, nhưng thực ra là nằm dài ra trên tấm thảm mà minghao tìm được từ cửa hàng đồ cũ. tấm thảm nổi bật giữa căn phòng, nhưng lại tạo ra một không gian ấm cúng đến kỳ lạ. đủ mềm để không làm đau lưng soonyoung. một sự lựa chọn hoàn hảo. “thực sự hiệu quả à?”

minghao nhắm mắt lại. soonyoung ngước nhìn cậu từ vị trí ngay cạnh đầu gối, không nhịn được mà nghĩ đến việc cậu để râu trông sẽ như thế nào. “em đang thiền à?”

“ừm.”

“mục đích là gì thế?”

có lẽ soonyoung sẽ ngủ thiếp đi ngay tại đây, trong căn phòng ấm áp của minghao, lắng nghe tiếng thở đều đều của cậu. “anh nghĩ thiền chỉ là một trò lừa bịp.” hay đúng hơn là “ảo tưởng”? “anh thấy nó không có tác dụng gì cả. chỉ là ngồi đó với tư thế kỳ lạ, nhắm mắt. trông có vẻ ngớ ngẩn.”

“anh nghĩ vậy à?” giọng minghao có chút thoáng sắp cười. soonyoung nhíu mày. “đâu có. dù sao thì khi ngồi thiền, cũng có ai nhìn anh đâu, nên là.”

liệu anh có nên kiện minghao vì tội thiền quá đạt không nhỉ? hay là cậu đã tu luyện thành tiên nên chẳng còn bận tâm đến chuyện giận dỗi nữa? mà đặc biệt là với soonyoung cơ đấy? cậu đã thiền thế nào mà ra nông nỗi này? điên thật.

“phòng em thiếu thẩm mỹ thiệt sự,” soonyoung châm chọc.

“may là không phải phòng anh đó,” minghao đáp lại, giọng không pha chút tức giận nào. minghao dường như chẳng bạn tâm đến việc soonyoung phá vỡ giờ thiền của cậu. anh muốn ở lại bao lâu cũng được, cậu cũng chẳng màng ý kiến.

soonyoung thở dài, nhắm mắt lại. thôi thì cứ thế này đi, ngủ một giấc cũng được, dù gì anh cũng đã ở đây rồi.

không gian chìm vào khoảng lặng, nên soonyoung có thể nghe thấy cả những tiếng động ngoài phòng. tiếng chan đang hào hứng kể cho junhui nghe về một chương trình mới. thỉnh thoảng anh còn nghe được tiếng junhui cười khúc khích. nó giống như là tiếng nhiễu trắng, thật kỳ lạ vì trước giờ soonyoung chưa từng thoải mái với những tiếng động như vậy.

“anh đừng ngủ nhé.”

ngay khi cơn buồn ngủ ập đến, giọng nói của minghao đã kéo anh trở về thực tại. trở lại không gian tràn ngập hương lavender và mùi hương dịu nhẹ của kem dưỡng tay mà cậu hay dùng. mùi quýt thoang thoảng lờn vờn trên đầu anh. những ngón tay của cậu đan vào tóc anh, mang đến một cảm giác dễ chịu.

soonyoung than vãn. “nhưng mà mệt lắm.”

“em biết.” minghao vẫn tiếp tục xoa đầu soonyoung. “nhưng nếu anh ngủ ở đây thì sáng mai lại đau lưng cho mà xem.”

“em độc ác thiệt đó, minghao à.”

minghao khẽ cười. tiếng nhiễu trắng. soonyoung để minghao dìu mình dậy, nhưng chỉ đi đến mép giường. “anh ơi,” minghao phản đối một cách nửa vời. soonyoung vẫn nhắm mắt, chui vào trong chăn của cậu, mùi quýt theo sau anh. 

anh không nhớ mình muốn làm gì khi bước vào phòng minghao.

“ngủ ngon.”

có lẽ, anh chỉ đơn giản là muốn tìm kiếm điều này.

soonyoung
ét ô ét

jihoon
không

soonyoung
tôi còn chưa lói gì

jihoon
t không liên quan đến chuyện tình cảm của m

wonwoo
này là vấn-đề-minghao mà mọi người nói đến á hả?

soonyoung
tất cả chỉ là hiểu lầm…

jihoon
rồi cuối cùng là gì hả cha nội

soonyoung
minghao không bao giờ nổi giận với t nữa!!
ý là ẻm đã từng
nhưng mà gần đây kiểu
ẻm không muốn gây sự với t nữa
như kiểu t không nên hứng trọn năng lượng giận giữ của ẻm á :/

wonwoo
rồi điều đó… làm m buồn?

soonyoung
lạ lắm ư??
ẻm hay bực với junhui lắm
nhưng với t thì không :///
bộ t với minghao không thân tới z hả?

jihoon
t thấy m đọc quá nhiều về việc đó rồi

wonwoo
chắc minghao đang cố trở nên nai-xừ hơn ấy mà

soonyoung
nhưng mà TẠI SAO ấy?

jihoon
hỏi đi m

soonyoung
khồng
t sẽ tiếp tục làm phiền ẻm đến khi ẻm bùng lổ

jihoon
m sẽ tiếp tục làm gì cơ

wonwoo
không phải ý kiến hay đâu

soonyoung
t muốn mọi thứ trở lại bình thường thôi mà :(

jihoon
chỉ cần nói chuyện với ẻm thôi mà

soonyoung
ờ hữu ích ghê

wonwoo
haha

jihoon
dm im dùm
không phải việc của t
chính m mới là người xin lời khuyên đó

soonyoung
‘nói chuyện với ẻm’ không phải là một lời khuyên tốt

jihoon
t không thể chịu được m

wonwoo
ý là m muốn ẻm giận hay gì?
không phải là minghao đang tránh mặt m hay gì đó chứ?

soonyoung
không…

wonwoo
thế thì m nên bình thường với việc này thôi

chan nhíu mày nhìn chồng bát đĩa ngổn ngang trong bồn rửa. thật là một cảnh tượng kinh khủng, và soonyoung cũng mong rằng chan sẽ không bước vào bếp trước khi minghao về.

giờ thì chan đã ở ngay đây rồi, và cậu ta nhìn soonyoung với ánh mắt như thể anh là người ngoài hành tinh vừa đáp xuống trái đất. hoặc là một kẻ ngốc. hay là một người ngoài hành tinh ngốc nghếch vừa đáp xuống trái đất nhỉ. “anh đang muốn bị đuổi ra khỏi nhà hả?”

“không, anh đang cố gắng làm minghao tức điên.”

chan lại nhìn anh, rồi lại nhìn chồng bát đĩa, rồi lại nhìn soonyoung. “cách tán tỉnh độc lạ thật.”

soonyoung hắng giọng. “ủa đâu có- sao mọi người cứ-”

cửa phòng bếp bật mở. mingbao bước vào và khựng lại, nheo mắt nhìn chồng bát đĩa trong bồn. chan lén lút đi đến bên minghao, thì thầm vào tai cậu cái gì đó. soonyoung không nghe rõ, nhưng chắc chắn là không có gì tốt lành.

chan quay lại, cười nhếch mép với anh. minghao bật cười rồi nói, “không sao, cứ để anh lo.” rồi đuổi chan đi.

“đừng có tin lời nó, xạo hết đó.” soonyoung nói.

chan đóng sầm cửa lại. minghao quay sang nhìn anh, biểu cảm hiện rõ trên mặt. “vậy thì anh không cố tình để lại chồng bát đĩa bẩn cho em rửa sao?”

soonyoung chớp mắt. “ừ.”

minghao chỉ lắc đầu, chưng ra vẻ mặt thờ ơ như thể đã quá quen với việc này. soonyoung vẫn đứng đó nhìn cậu, một lần nữa lại không nổi giận với anh. cậu bước bên bồn rửa, bắt tay vào công cuộc rửa bát.

minghao dường như đã trở thành thánh nhân. dù anh biết rõ cậu rất ghét rừa bát, nhưng cậu vẫn cứ đứng đó, rửa từng chiếc một như thể đó là điều hiển nhiên. kỳ lạ thật!

“anh đang cố trừng phạt em à?” minghao hỏi. anh nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng-hơn-so-với-tưởng-tượng, vì vậy anh không thể biết được biểu cảm của cậu lúc này.

sự im lặng bao trùm cả căn phòng. soonyoung muốn xem thử minghao liệu có cảm thấy lúng túng hay không. nhưng cậu vẫn bình tĩnh rửa sạch một chiếc bát và đặt lên giá phơi. soonyoung tiến tới, húc nhẹ hông vào người minghao. 

“có việc gì cần anh phải phạt em không ta?” anh ném một chiếc khăn lên người cậu, rồi nhúng tay vào bồn nước xà phòng, cảm nhận rõ những vết cặn còn sốt lại. thật khó chịu.

“anh nói đi.” minghao lấy chiếc bát sạch từ tay soonyoung, lau khô rồi đặt lên giá. 

“hông. em nói đi.” 

“hả?”

“hả.”

“anh có-” minghao nhíu mày, vẻ mặt có chút bực bội. rồi cậu nhìn thẳng vào mắt anh, sự bực tức biến mất trước khi nó được thể hiện rõ ra. 

“em nói đi, nói gì mà em định nói ấy.” soonyoung quẹt một ít xà phòng lên minghao.

cậu đưa tay lên, lau đi vết bọt trên đầu mũi. vẻ mặt khó chịu. “không.”

“hông?”

“không.”

kế hoạch này đang đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu - hoặc có thể là ngay từ đầu rồi. minghao không phản ứng theo cách mà soonyoung mong đợi, và giờ đây anh đang phải rửa gấp đôi số bát đĩa vì anh không thể nào tàn nhẫn nhìn minghao tự làm.

“em biết đấy, kìm nén cảm xúc lâu ngày sẽ hông tốt đâu.” soonyoung nói sau khi dọn xong chồng bát cuối cùng.

minghao ngập ngừng, một giọt nước còn vương lại trên môi. soonyoung dõi theo giọt nước rơi xuống cổ cho đến khi nó biến mất sau cổ áo sơ mi. “em biết.”

“thật ra việc bày tỏ cảm xúc sẽ tốt hơn cho em đấy.” soonyoung nhấn mạnh.

“vâng.” minghao đặt cốc xuống, dường như không nhận ra anh đang ám chỉ điều gì, hoặc có lẽ là cậu chỉ đơn giản là không muốn nói đến. 

tình thế đảo ngược hoàn toàn. soonyoung đang dần cảm thấy tức giận, điều này hoàn toàn trái ngược với mục đích ban đầu của anh. anh định hỏi thẳng minghao rằng rốt cuộc cậu đang muốn gì, nhưng cậu chỉ lau miệng bằng mu bàn tay rồi cúi xuống. 

gương mặt minghao đang quá gần với anh, và cậu nhìn thẳng vào mắt soonyoung ba giây, nhưng ba giây là quá lâu. “kìm nén cảm xúc lâu ngày sẽ không tốt đâu.” minghao nhắc lại câu nói của soonyoung. cậu không hề lùi lại, vẫn giữ ánh mắt khoá chặt vào anh. soonyoung là người rời mắt đầu tiên, anh đảo mắt xuống môi của minghao, rồi thấp hơn nữa, dừng lại ở trái cổ đang nhấp nhô lên xuống của cậu.

ồ.

mọi thứ đã hoàn toàn khác so với dự định.

soonyoung thở dài. “em đừng có mà thừa nước đục thả câu.”

minghao bật cười, lùi lại một chút để tạo khoảng cách giữa hai người. “em không được phép à?”

nụ cười trên mặt cậu thật sự khiến anh khó chịu, nhưng cũng hấp dẫn theo một cách kỳ lạ nữa, mà thực ra cũng không kỳ lạ lắm. soonyoung như muốn hét lên, và có lẽ là sẽ “thực hiện” nụ hôn kiểu pháp với cậu.

junhui
m sẽ không nhận được phước lành của t đâu
soonyoung
hả

junhui
dù m muốn làm gì với minghao
hoặc là làm VỚI minghao
t cũng không chấp nhận

soonyoung
ờm xin lỗi
m đâu phải mẹ ẻm đâu

junhui
tệ hơn cơ
t là bạn thân của ẻm
và t cấm điều đó

soonyoung
TẠI SAO Z
t sẽ đối xử với ẻm thật tốt
với cả t muốn ẻm lắm
đi mà…

junhui
m khiến minghao phải chờ m quá lâu
còn không giận m luôn vì ẻm siêu siêu siêu thích m
m đã làm gì với ẻm z…

soonyoung
ỏoooooo ẻm nói z thật hả???

junhui
im dùm
đừng có cười khúc khích nữa

soonyoung
xin lỗi ạ tui tưởng ẻm ghét tui

junhui
ngu vl

soonyoung
Ê
tụi mình không phải là bạn hả????
tụi mình không phải là anh em hả???
z là việc t đưa số của jihoon cho m không có ý nghĩa gì ư, dù là jihoon lừa m tận 2 tháng trời trước khi nó uống say rồi mới dám thú nhận là nó thật sự thích m??

junhui
ồ jihoon đã lừa t một vố đau đấy

soonyoung
WTF??

junhui
ối giồi ôi
ê nãy giờ là chan nhắn á
lol

soonyoung
hả

junhui
chan bảo là khi trêu m nhìn m khá buồn cười nên t đưa điện thoại cho nó một tý

soonyoung

junhui
m cứ tán tỉnh ẻm thui
dù sao thì t cũng đâu phải người quyết định, với cả chắc ẻm sẽ nổi đoá với t nếu t ‘cấm’ ẻm làm điều đó á lmao

soonyoung
ê…

junhui
=)))))) (*)

éclair: một loại bánh làm từ bột nhào choux có nhân kem và phủ các loại kem hoặc đường ở trên (theo wikipedia).
(*) bản gốc là 'Rofl' - tức là cười lăn lộn ra sàn, mà tui thì lại hông biết dịch sao nên để '=))))))' luôn.

bản dịch có thể có sai sót.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com