Trans Fic Ohmnanon Dem Hung Khoi
Ohm không ngờ Nanon lại đồng ý dễ dàng như vậy, anh tròn mắt nhìn cậu."Thật sao? Vậy... có thể cởi cả quần ra được không?""Không được.""Ơ?""Bây giờ đến lượt em, thay phiên nhau yêu cầu mới công bằng." Nanon nhìn thân trên trần trụi của Ohm qua màn hình. Mặc dù Ohm hiện đang ở trạng thái thả lỏng nhưng cơ ngực nở nang và vòng eo thon gọn vẫn lộ rõ. Cậu biết Ohm đã mất bao lâu để có được thân hình như vậy. Đồng thời, cậu cũng nhớ lại cảm giác ẩm ướt và cứng rắn dưới đầu ngón tay khi những cơ bắp căng phồng đó đổ mồ hôi.Nanon đột nhiên cảm thấy khát khô cổ họng, cậu bình tĩnh nuốt xuống, nói: "Tự vân vê núm vú của bạn đi, cả hai bên."Mặt Ohm xụ xuống khi nghe yêu cầu của Nanon."Núm vú của anh không giống của bạn, sờ vào cũng không có cảm giác gì.""Vậy không chơi nữa?"Ohm nhanh chóng làm bộ nghiêm túc, đồng thời đặt tay lên ngực và nói: "Lập tức sờ đây!". Vừa xoa nắn núm vú nâu sẫm của mình, anh vừa rên rỉ một cách khoa trương."Ah~ Nanon~ Dùng lực mạnh hơn chút đi."Nanon xoa xoa mũi, cố gắng kìm nén tiếng cười bật ra, nhưng nhìn ánh mắt đắc ý của Ohm, cậu biết anh đã phát hiện ra cậu trộm cười rồi. Nanon bất lực lắc đầu nói: "Bạn như thế em không nhịn cười được.""Bạn bảo anh làm thế mà, bạn không thể đề cập đến cái gì gợi cảm hơn một chút sao?" Ohm vừa nói vừa xoa ngực một cách buồn chán."Là ai nói muốn nhìn em chơi đùa với đầu vú nào?""Này không giống nhau... Nhìn bạn làm rất tuyệt..."Lúc này, trong đầu Ohm tự động tưởng tượng ra cảnh Nanon nhắm hờ mắt, thở hổn hển khi tự xoa nắn núm vú của mình, cảm giác vật dưới đầu ngón tay bỗng cứng rắn lại."Thật sao?" Nanon tiến gần đến loa điện thoại, nói với giọng hổn hển: "Chỉ cần tưởng tượng em đang chơi đùa với đầu vú mà bạn cũng lên được sao?"Ohm bất động trong chớp mắt."Tưởng tượng rằng em đang ngồi trên người bạn rồi nhìn xuống bạn nè, một bên vân vê núm vú của bạn, một bên dùng mông cọ sát bên dưới của bạn...". Giọng Nanon càng lúc càng nhỏ đi, nhưng giọng điệu lại trở nên thập phần quyến rũ.Mặc dù ngón tay đã dừng chuyển động, Ohm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đầu vú của mình đã cương cứng hoàn toàn.Nanon dán sát mắt vào màn hình, không xác định được Ohm có đỏ mặt không.Sau vài giây, Ohm hạ tay xuống."Đến anh." Giọng Ohm trầm đến mức không thể nghe ra cảm xúc gì: "Tự lộng đến khi quy đầu chảy dịch, nhưng xuất tinh không được"."... Có phải nhanh quá rồi không? Vẫn nên hạn chế thì hơn." Nanon nhướng mày.Ohm không nói, chỉ nhìn thẳng vào Nanon qua camera, trong mắt lộ rõ vẻ thèm muốn.Nanon bắt gặp ánh mắt trần trụi của Ohm, cậu vô thức siết chặt lỗ nhỏ ở phía sau.Cậu thẹn quá hoá giận vì phản ứng của bản thân.Cũng may đối phương không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì. Suy nghĩ một chút, Nanon điều chỉnh lại vẻ mặt tự tin, đặt điện thoại lên hộp giấy lau, dựa lưng vào ghế sô pha. Chiếc quần đùi cuộn lên theo chuyển động của đôi chân cậu, lộ ra cặp đùi mềm mại trắng nõn.Ohm không tự giác nghểnh cổ về phía trước, như thể làm thế anh sẽ nhìn rõ mọi thứ hơn.Nanon đưa tay xuống, nhếch khóe miệng về phía chiếc điện thoại, sau đó đặt tay vào vị trí đũng quần. Cậu nắm lấy Nanon nhỏ sau lớp quần rồi từ từ di chuyển lên xuống."Ơ? Đợi đã, Nanon, bạn để điện thoại như thế anh nhìn không tới!"Giọng nói đau khổ của Ohm phát ra từ điện thoại."Bạn vừa rồi không phải nói muốn cởi quần sao."Tiếng rên của Nanon nghe có vẻ hơi khàn, đồng thời chuyển động của tay cậu không dừng lại.Ohm chửi thầm trong lòng."...Bạn cứ đợi đến ngày kia xem."Ohm nghiến chặt răng hàm, dán mắt vào điện thoại dù chẳng thể thấy cậu đang làm gì ở dưới.Nanon cảm giác được Ohm vẫn cố chấp nhìn camera, dưới tay cậu Nanon nhỏ cũng bành trướng nóng lên, cậu không khỏi tăng tốc, thấp giọng thở dốc."Ưmmm......"Để nghe rõ giọng nói của Nanon, Ohm vội vàng nhấn nút tăng âm lượng của điện thoại, nhưng chợt nhận ra điện thoại đang ở chế độ loa ngoài, lại vội nhấn nút giảm âm, nhấc điện thoại lên và nói với giọng bối rối: "Non đợi anh chút, anh phải tìm tai nghe! Chờ anh!"Nanon bật cười, cố tình thở hổn hển hơn."Bây giờ anh chỉ có thể chọn xem hoặc nghe tiếng thôi, bạn chờ anh tìm tai nghe đã!"Ohm kẹp điện thoại vào giữa hõm vai, thô lỗ lục tung ba lô nhưng không tìm thấy hộp đựng tai nghe, đành phải vứt ba lô sang một bên, mở từng ngăn tủ ra tìm, tạo ra tiếng động khá lớn."Con trai, có chuyện gì vậy? Con không sao chứ?"Giọng nói của bố Ohm đột nhiên vọng vào phòng.Tim Ohm lỡ một nhịp, anh cũng suýt làm rơi điện thoại của mình."Không, không sao ạ! Con đang tìm tai nghe, xin lỗi vì đã làm ồn ạ.""Ồ, vậy con làm nhẹ nhàng chút, mà đã khuya rồi đó, con cũng ngủ sớm đi.""Con biết rồi, bố ngủ ngon ạ."Ohm thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe thấy tiếng bước chân của bố mình xa dần, nhấc điện thoại lên áp sát vào tai.Không bất ngờ chút nào khi anh nghe được tiếng cười sảng khoái của Nanon."Hahahahahaha, được bố quan tâm kìa.""Bạn cứ cười đi!" Ohm cố tình nói với giọng điệu hung dữ, nhưng bị ảnh hưởng bởi tiếng cười không ngớt của Nanon, khóe miệng anh lại cong lên."Hahahahaha, không được, em mềm rồi."Nanon lau nước trên khóe mắt."Anh cũng mềm rồi, làm sao chơi nữa đây." Ohm nhất quyết dùng giọng cứng rắn, nhưng vẫn nghe ra sự cưng chiều mềm mỏng."À, nhưng có vẻ phía trước đã ướt rồi." Nanon xoa ngón cái và ngón trỏ vào nhau, cảm nhận sự ẩm ướt."Cho anh xem!"Ohm cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc tai nghe dự phòng nằm sâu trong ngăn kéo và đặt điện thoại trở lại bàn."Bạn không tin em?""Anh tin bạn, nhưng anh muốn thấy bằng chứng."Ánh mắt của Ohm vô cùng chân thành.Nanon nghiêng nghiêng cổ, nói: "Được, vậy bạn xem đi."Đối mặt với máy quay, cậu thò tay vào trong quần, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau quy đầu, eo nhỏ run lên theo sự tác động này."Bằng chứng đây."Nanon đặt ngón tay cái của mình trước máy ảnh, có một vệt nước có thể nhìn thấy trên đó."Bạn biết thứ anh muốn xem không phải cái này mà."Ohm phàn nàn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt."Đúng a, em biết." Nụ cười của Nanon vẫn chưa tắt hẳn trong khi cậu nói: "Có muốn chơi tiếp không?""...Non, anh chịu không nổi nữa rồi."So với một Nanon đang thở gấp thật gợi cảm, thì Nanon với tiếng cười vui sướng càng khiến Ohm vô cùng muốn người trước màn hình xuất hiện trước mặt mình ngay bây giờ. Anh muốn hôn cậu thật mạnh rồi dùng hết sức ôm cậu vào lòng."Anh thật sự chịu không nổi nữa..."Sau khi nghe thấy tiếng thở dài cố nén của Ohm, Nanon im lặng."Được rồi, không chơi nữa. Muộn lắm rồi đó, bạn nên đi ngủ đi." Sau vài giây, Nanon lên tiếng, giọng nói dịu dàng như nước. "Như vậy cơ thể sẽ hồi phục nhanh hơn.""Hmm..." Ohm biết rằng Nanon chuẩn bị cúp máy: "Ngày mai, còn có thể nói chuyện điện thoại hông?""Để tối rồi tính nhé, em chưa biết mai phải quay phim đến mấy giờ.""...Biết gòi, bạn ngủ ngon nha." Ohm gật đầu, nói chúc ngủ ngon với giọng điệu cực kỳ tủi thân.Rõ ràng bình thường anh cũng hay trêu mình một cách khoa trương, có lúc thì anh lại cư xử rất khôn khéo. Không biết có phải sự tương phản này là nguyên nhân khiến ngực Nanon tê dại như có lông vũ quét qua hay không."Ngủ ngon."Nanon cúp điện thoại mà không đợi đầu dây bên kia trả lời, đôi đồng tử sẫm màu và hàng mi rũ xuống của Ohm cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt cậu.Nanon hất tóc, thở hắt ra nôn nóng, liếc nhìn màn hình điện thoại đã tối đen, lại đưa tay vào trong quần và bắt đầu vuốt lên vuốt xuống một cách thô bạo.Mười phút sau, cậu lặng lẽ rút vài mẩu giấy vệ sinh ra lau sạch sẽ. Nhưng nội tâm nóng nảy bất an của cậu lại không bị ném vào sọt rác giống như mớ giấy vệ sinh đó hay khoái cảm đã qua.Cậu vốn tưởng rằng cảm giác này sẽ tốt hơn sau khi nói chuyện điện thoại với Ohm, nhưng cảm giác giống như ngứa ngáy ở lưng và bản thân không thể tự gãi nó đã không chịu rời khỏi trái tim cậu."Đến chỗ anh đi" và "Anh nhớ bạn rất nhiều" mà Ohm nói bằng giọng quyến rũ và trầm lắng cứ lởn vởn trong đầu cậu.Nanon liếc nhìn đồng hồ, mới hơn mười một giờ."...Chết tiệt, mình không thể chịu đựng được nữa."Nanon chộp lấy chìa khóa xe và điện thoại di động trên bàn, ném chúng vào chiếc ba lô bên hông, sải bước về phía cửa.***Sau 11 giờ đêm, xe cộ ở Bangkok ít đi nhiều nhưng đèn đường vẫn sáng trưng.Nanon đạp chân ga và tự cười khổ một mình.Mặc dù phần lớn thời gian cậu cảm thấy bản thân rất trưởng thành, nhưng đôi khi cậu vẫn vì xúc động mà làm những việc ấu trĩ.Bất quá tuy biết đây là một hành động bốc đồng, Nanon không hối hận. Ngược lại, cậu lại cảm thấy sảng khoái. Cậu gõ gõ ngón tay lên vô lăng, do dự có nên ghé qua chợ đêm hay không. Nhưng cuối cùng Nanon lấy điện thoại, gọi đến nhà hàng hay lui tới, đặt vài món ăn không có tinh bột và thịt bò.Sau khi nhận được đồ, khoang xe ngay lập tức tràn ngập mùi thức ăn. Bản thân Nanon không bận tâm lắm, nhưng cậu biết lần sau có người lên xe sẽ cằn nhằn vì mùi thức ăn nên vẫn nhấn nút để mở cửa sổ cho không khí bên ngoài tràn vào.Tiếp đó đoạn đường không có trở ngại gì và sau nửa giờ Nanon đã tới nơi.Cậu dừng xe lại bên đường và ngẩng đầu lên.Trăng đêm nay trắng như tuyết.Nanon nhìn lên phòng Ohm, cửa sổ vẫn còn lờ mờ ánh sáng. Cậu biết rằng người bên trong có thể đang nằm trên giường một mình với sự tủi thân, hoặc nôn nóng lắp ráp Lego. Thậm chí có thể là vừa nghĩ về đối phương vừa thủ dâm giống như cậu vừa rồi.Thực ra đứng trên con phố này chỉ cách Ohm vài mét, cảm nhận làn gió đêm nhuốm ánh trăng thổi qua mái tóc, Nanon không thể tưởng tượng được rằng sự cáu kỉnh trong lòng mình đã thực sự bị cuốn trôi.Cậu cầm điện thoại lên, nhìn lên căn phòng có người vừa gọi điện với mình, trên má hiện lên lúm đồng tiền mềm mại.Nanon mở màn hình và nhanh chóng gửi một tin nhắn.Không mất nhiều thời gian để LINE phát ra âm thanh thông báo, Nanon liếc nhìn rồi nhanh chóng nhấn nút gọi."Tanat, xin lỗi vì muộn vậy rồi còn gọi em.""Không sao ạ, em chưa ngủ. P'Nanon gọi em có gì không?""Anh đang ở dưới cổng nhà em.""Hở?!""Anh mua ít đồ ăn đêm cho anh trai em, em có thể xuống cầm lên cho cậu ấy được không?""Được ạ, giờ em đi gọi anh em nhé .""Không cần không cần, cậu ấy đang bị cách ly mà không phải sao?""Vậy, P'Nanon có thể chào anh ấy qua cổng mà.""Không sao đâu, khuya rồi đừng quấy rầy cậu ấy.""Nhưng... nhưng mà anh đã mất công đến đây rồi."Tanat mông lung tới nỗi không biết phải làm sao."Không sao, không sao, cứ xuống đi, anh ngày mai còn có việc, phải về ngay""A! Được, em xuống liền."Tanat vội vàng đeo khẩu trang, mở cửa nhẹ nhàng nhất có thể để đi ra ngoài. Vừa ra tới nơi, cậu đã thấy P'Nanon đang mỉm cười và vẫy tay với mình."Cảm ơn P'Nanon."Tanat cầm lấy chiếc túi có mùi trứng rán."Cái này... thật sự không cần gọi P'Ohm xuống?""Thật sự không cần, anh mua rất nhiều, em có thể ăn chung nữa... Nhưng mà em phải nói cho cậu ấy biết, anh tự mình đưa đồ ăn tới.""Hả? À... Được thôi"Tanat rõ ràng chưa hiểu rõ tình hình, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu với vẻ mặt khó hiểu.Cái kiểu rất giống với anh trai của mình.Nanon nghĩ, lúm đồng tiền trên khóe miệng càng sâu."Ngủ ngon, lần sau có thời gian cùng nhau đi đá bóng nhé.""OK! chúc anh ngủ ngon!"Nanon ngồi trở lại ghế lái, ngân nga một bài hát rồi tắt đèn vàng trong xe, đặt điện thoại ở chế độ im lặng rồi lái xe rời đi.Trên đường trở về, Nanon thậm chí còn thấy trong lòng sảng khoái khó tả chứ đừng nói đến cảm giác cáu kỉnh ban nãy.Nụ cười làm lúm đồng tiền trên mặt Nanon hằn sâu vào má, phảng phất như có chiếc sừng sắc nhọn của ác quỷ hiện ra.Ah, đêm nay hẳn là một đêm ngon giấc. Nanon nghĩ.***Ohm ngờ vực mở cửa sau khi nhìn thấy tin nhắn của em trai mình.
Khi anh cầm thức ăn vẫn còn ấm trên mặt đất lên, đầu óc anh trống rỗng trong ba giây, sau đó anh hét lên mất kiểm soát."Áaaaaaa!""Trần Bỉnh Lâm! Nửa đêm còn la hét cái gì !""...Con xin lỗi bố, con... con giẫm phải Lego..."Tanat bịt tai, quyết định không hỏi gì nữa, lẳng lặng đi về phòng.Sau khi Nanon về đến nhà, cậu không hề ngạc nhiên khi nhìn vào khoảng hơn chục cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của mình, mỉm cười nhấn nút gọi lại."Bữa khuya ngon không?" Nanon liếm môi hỏi.
____________________________Không nhầm đâu quý dzị, truyện chỉ có tới đó thôi😂😂
Bà tác giả có bảo nếu bả giành được vé VIP fmt ON thì bả sẽ viết phần Nanon bị Ohm "trả thù" như thế nào sau khi hết cách li.
Nhưng tui tìm rồi mà không có, chắc bả không trúng vé Vip gòi 😅😅
Thui có còn hơn không đúng khum các bác, cảm ơn các bác đã đọc truyện.
Khi anh cầm thức ăn vẫn còn ấm trên mặt đất lên, đầu óc anh trống rỗng trong ba giây, sau đó anh hét lên mất kiểm soát."Áaaaaaa!""Trần Bỉnh Lâm! Nửa đêm còn la hét cái gì !""...Con xin lỗi bố, con... con giẫm phải Lego..."Tanat bịt tai, quyết định không hỏi gì nữa, lẳng lặng đi về phòng.Sau khi Nanon về đến nhà, cậu không hề ngạc nhiên khi nhìn vào khoảng hơn chục cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của mình, mỉm cười nhấn nút gọi lại."Bữa khuya ngon không?" Nanon liếm môi hỏi.
____________________________Không nhầm đâu quý dzị, truyện chỉ có tới đó thôi😂😂
Bà tác giả có bảo nếu bả giành được vé VIP fmt ON thì bả sẽ viết phần Nanon bị Ohm "trả thù" như thế nào sau khi hết cách li.
Nhưng tui tìm rồi mà không có, chắc bả không trúng vé Vip gòi 😅😅
Thui có còn hơn không đúng khum các bác, cảm ơn các bác đã đọc truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com