TruyenHHH.com

Trans Em Co Mui Cua Bia Ruou Va Nha

Bright biết, mình đã làm điều mà rồi sẽ khiến anh hối hận vào ngày tiếp theo.

Đây là lần thứ bao nhiêu không rõ, Bright mời Win đến nhà cùng anh trải qua một đêm thư thả. Từ sau khi cả hai cùng hoàn thành dự án phim truyền hình Still2gether cùng với nhiều dự án khác, việc rủ Win qua nhà đã trở nên thường xuyên hơn, nên đêm nay có Win ở lại cũng không còn là một điều ngạc nhiên nữa. Nhưng dù sao thì Bright yêu những khoảnh khắc này, và anh ước rằng họ có thể mãi như vậy. 

"Phi, anh nói xem tụi mình ấy, anh biết mà". Win nói với anh sau khi họ vừa chơi xong một ván FIFA. Bright xoay người về phía em để rồi được chào đón bởi khoảng cách gần gũi giữa hai gương mặt. Anh dám chắc rằng em ấy có thể nghe được nhịp tim anh đang đập dồn dập đến như nào.

"Sao đấy em?". Anh hỏi Win.

Win nhe rằng cười rồi nói với anh:

"Nếu đêm nay tụi mình say thì sao nhỉ?".

Lời đề nghị của Win khiến anh sững sờ. Bright biết, rằng em ấy cũng sẽ uống đôi chút. Anh đã trông thấy những tấm hình do bạn em đăng trên mục story của Instgram khi Win trông đã ngà ngà say nhưng vẫn thật đáng yêu. Hay đó chỉ là cách anh nhìn Win mỗi khi đứa trẻ này uổng rượu?

"Win này..". Bright bắt đầu nói. Anh chưa từng có cơ hội được uống với Win, nên có thể nói anh sẽ đồng ý với lời đề nghị này. Nhưng rồi sau đó, hệ thống thần kinh của anh vẫn truyền về đôi chút sự lưỡng lự. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả hai đều say, rồi một vài ý nghĩ sẽ được thốt thành lời, và rồi nó sẽ khiến anh hối hận ngay tắp lự.

Nhưng rồi Bright cũng đồng ý. Anh đã thuận theo lời đề nghị của Win và giờ đây, Bright đang trên đường quay lại căn hộ, cầm trên tay là bốn chai bia được đựng trong một túi nhựa. Anh không phải là kiểu người sẽ ngẫu nhiên uống rượu bia nên những loại chất lỏng này không được anh trữ sẵn trong nhà. 

Hơn hết, kể từ khi độ nổi tiếng của Bright ngày càng tăng cao cho đến hôm nay, anh không thể để bản thân bị bắt gặp đang đi mua vài thứ rượu bia như vậy. Nhưng có vẻ may mắn đã đứng về phía Bright vào hôm nay khi không một ai bắt gặp anh đang lén lút đi ra ngoài vào giữa đêm chỉ để mua vài chai bia, anh hy vọng thế. 

Bright mở cửa nhà, và lọt vào tầm mắt là khung cảnh Win đang chơi đùa cùng với bé mèo yêu dấu của anh, Ame. Em ấy đang đeo khẩu trang và giữ một khoảng cách đủ an toàn với Ame vì Win bị dị ứng với lông mèo. Bright biết, lẽ ra anh nên để Ame ở một nơi đủ an toàn mỗi khi Win ghé nhà chơi, nhưng được nhìn thấy một người một mèo mà anh yêu thương ở cạnh nhau, cảnh tượng này thật sự trở thành khung cảnh anh nguyện ý ngắm nhìn đến hết đời.

"Oh, Phi Bright, anh về rồi đấy ạ?". Win hỏi khi em nhận ra sự hiện diện thân thuộc của anh. Bright có thể thấy qua một lớp khẩu trang rằng em ấy đã thật vui vẻ khi được đùa nghịch cùng Ame. Và điều này khiến nỗi lo trong anh được thuyên giảm phần nào.

Bright mỉm cười với em rồi đi chuẩn bị cho cả hai. Anh lấy cốc cùng vài bịchbánh khoai tây để đồng hành qua đêm dài. Anh cũng không quên ôm bé mèo về chỗcủa nó, tránh xa Win để cả hai có thể vui vẻ cho đến hết đêm. 

"4 chai?". Win hỏi. 

"Lỡ tụi mình không uống hết thì sao anh? Em dễ say lắm". Em nói rồi phồng má. 

Ôi trời đất ơi, không tốt cho sức khoẻ của anh đâu Win.

Anh vừa đổ bia ra ly vừa mỉm cười. 

"Vậy thì không uống hết. Anh cũng không định say hẳn đâu, nếu vậy thì còn ai lôi em vào giường được hả?". 

Bright tự tạo ra một cái cớ chính đáng để Win có thể tin được. Dù sao đó cũng là sự thật, chính xác hơn là, phần lớn trong đó là sự thật. Mỗi khi Win ngủ lại, Bright luôn đảm bảo bằng mọi cách để em được ngủ thoải mái bên cạnh anh (Về việc ngủ chung, thật ra cả hai đều quen rồi, nên đó không phải là vấn đề với Win), rồi nhìn ngắm em ấy với ánh mắt dịu dàng. 

Win bắt đầu uống, nếm được vị bia quen thuộc rồi cười khúc khích. "Anh nói đúng. Vậy thì, em đoán đêm nay chỉ có mình em say thôi". 

"Nè, uống chậm thôi". Bright căn dặn khi anh cũng nâng ly lên để uống. 

"Anh không thể để em say đến mức nôn ra nhà được". Win khẽ đánh vào người anh rồi cả hai cùng cười phá lên. Bright ước rằng bản thân anh sẽ có được nhiều hơn nữa những đêm như thế này, khi anh và Win không cần phải quan tâm đến thế giới ngoài kia. Khi chỉ có Bright và em, cùng nhau cười và quên hết mọi nỗi lo. 

Và Bright nghĩ những rung động anh dành cho Win đang lớn dần trong anh.

----

Chẳng mấy chốc thì Win đã say.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua với những tràng cười về vài câu chuyện mà Win líu nhíu kể lại. Ánh mắt của Bright cứ mãi lưu luyến nơi em, và anh hy vọng rằng cơn say sẽ khiến em ấy không để ý đến. Bright biết và Win cũng từng kể anh nghe, rằng tửu lượng của em không được tốt. Nên anh mong chờ rằng Win sẽ gục ngay giữa chừng, và anh thì cố giữ cho bản thân ở mức chếnh choáng say để cả hai không phải có một kết cục hỗn độn trong phòng khách của Bright.

Và giờ đây, khi anh đang lôi Win về giường của mình, Bright chỉ đang ngà ngà say và tỉnh táo đủ để mình làm chủ bản thân không nên lợi dụng em ấy, đặc biệt là khi Win đang say thế này. Nên Bright chỉ nhẹ nhàng thay quần áo giúp Win rồi để em mặc quần áo của anh vì khi đến nhà anh, Win không mang theo quần áo của mình. Và vốn dĩ em cũng đã quen với việc mượn quần áo của Bright. 

Sau khi thay đồ giúp em xong, Bright đưa tay dịu dàng luồn qua mái tóc Win rồi ngắm nhìn dáng vẻ yên bình của em khi ngủ. Nếu có ai đó được chứng kiến tình yêu trong ánh mắt khi Bright nhìn Win, ắt hẳn tình cảm đó sẽ khiến bản thân họ cảm thấy quặn thắt trong lòng, đặc biệt nếu người được chứng kiến là Win. Nhưng may mắn thay, không có vẻ như em ấy sẽ tỉnh giấc ngay lúc này.

 "Win này". Bright bắt đầu rồi mỉm cười.

"Giá như em biết được anh có thể sẵn lòng đến dường nào để trao cả thế giới cho một người xinh đẹp như em".

Có lẽ việc chỉ có thể thốt ra những lời âu yếm như vậy khi họ ở trên giường đã trở thành một thói quen của Bright, vì đây là cách duy nhất để anh được bày tỏ lòng mình mà không phải cảm thấy ngượng ngùng.

Anh thậm chí còn không biết liệu rằng Win có nhìn anh như cách Bright nhìn em, nhìn em như một người vô cùng đặc biệt, một người mà anh nguyện ý dành cả quãng đời còn lại của mình ở bên em. Nên vẫn là tốt hơn nếu anh gói ghém những rung động của mình trong suốt một ngày, rồi bắt lấy cơ hội được thổ lộ với Win khi em ấy đang ngủ, dù rằng việc này thật sự mạo hiểm. May mắn thay, Win vẫn không nói gì về những chuyện này, nên Bright có thể xem như là được an toàn. 

 Cho đến bây giờ.

"Em biết đó". Bright cười khúc khích.

"Anh thậm chí không biết rằng liệu em có đang lắng nghe anh nói không, và em cũng biết rằng anh thật tệ trong khoản bày tỏ những cảm xúc anh đang mang nhưng anh hy vọng, rằng một ngày nào đó, em sẽ biết rằng một người như anh yêu thương em. Rằng một người như anh thích em và nguyện ý nhận nuôi những chú cún con và những bé thú cưng khác khi chúng ta có cho mình một mái ấm ở ngay Bangkok này. Rằng một người như anh luôn khát cầu có được em và nguyện ước rằng em cũng sẽ yêu lấy anh".

Win điều chỉnh để có một tư thế ngủ thoải mái và động tác từ em khiến Bright lo lắng. Nhưng sau vài giây, anh có thể đoan chắc rằng Win sẽ không nghe được những từ anh sắp nói đây.

Bright thở dài. 

"Thật ra thì Win này, liệu em có biết rằng mỗi khi anh nhìn em, anh như được thấy những ngôi sao lấp lánh trong mắt em không? Nghe có vẻ điên rồ nhưng thật sự. Nếu anh được trao cho đặc quyền ngắm nhìn gương mặt em mãi mãi, anh sẽ vui sướng mà nhận lấy. Tâm trí anh luôn rối bời vì sự xinh đẹp của em khiến anh thật sự chìm đắm, như lúc này vậy". Bright nén tiếng cười nhẹ. 

"Nhưng thật sự đó em. Em khiến anh phải say đắm, từ bao giờ anh cũng không biết nữa. Chỉ là khi anh nhận ra bản thân mình đã luôn tìm kiếm một gương mặt quen thuộc, luôn khát cầu hơi ấm thân thương. Nghe thật vô lý nhưng chính bản thân anh lại tìm thấy tổ ấm thuộc về mình nơi một người mà thậm chí người ta còn không biết những tình cảm trong anh. Em khiến anh cảm thấy như anh được về nhà, những cái ôm ấm nồng và những nụ cười em trao cho anh, những động viên trấn an được em thốt thành lời. Em thật sự khiến anh cảm giác anh ở đây, ngay chính ngôi nhà của mình".

"Win". Bright nhìn em bằng tất cả sự dịu dàng trong đôi mắt. 

"Em cho anhcảm thấy mình như được về nhà và anh hy vọng điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.Dù anh là người duy nhất biết được những cảm xúc này, anh hy vọng nó vẫn luônvẹn nguyên". Anh dịu dàng hôn lên vầng trán Win và thì thầm lời chúc ngủ ngontrước khi quay lại phòng khách để dọn dẹp đống bừa bộn mà họ đã gây ra.

----

Win cảm tưởng như bản thân mình vừa tỉnh giấc từ một cơn mơ. Bright vừa tỏ tình với em. Là Bright Vachirawit Chivaaree, là bạn diễn và còn là người em vẫn luôn thầm thương. Là Bright Vachirawit Chivaaree vừa thổ lộ với em vào đêm qua.

Mọi chuyện xảy ra đêm qua Win đều biết rõ, dĩ nhiên là vậy. Em biết cả dù rằng bản thân đã say mèm, nhưng em vẫn có thể nhớ hết mọi chuyện đã qua. Vì Win biết rằng Bright có điều gì đó muốn nói nên em đã quyết định không ngủ thiếp đi. 

Em đã để ý tất cả, cách mà anh ấy nhìn em, cách mà Bright luôn nói chuyện với em bằng sự chăm sóc dịu dàng như thể anh ấy muốn che chở cho em khỏi mọi điều xấu xa. Và cả cách mà nhịp tim anh ấy đập nhanh như thể nó có thể bật ra khỏi lồng ngực bất kì lúc nào mỗi khi gương mặt họ kề gần nhau. Win cũng thừa biết anh ấy chỉ là đang cố kiềm nén những rung động bên trong mình.

Và vì thế, mỗi khi có dịp ngủ lại ở nhà Bright, Win sẽ luôn giả vờ là mình đang ngủ rồi em sẽ được nghe những suy tư của Bright vào mỗi đêm. Thật ra thì, em đã ngày một thành thục hơn với việc đó. 

Đêm qua, khi em vốn đã say hẳn, đầu đau đến mức có một khoảnh khắc bản thân Win không còn biết chuyện gì đang xảy ra và em phải thừa nhận rằng mình đã ngủ thiếp đi. Nhưng rồi sau đó, em được đánh thức bởi những lời thổ lộ của anh ấy, khiến em phải gắng hết sức để vờ như mình đang ngủ dù rằng những gì em muốn làm ngay lúc đó là túm lấy cổ Bright và hôn anh ấy lâu hết mức có thể.

Win rời giường rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Bright đang chơi một bài hát nào đó với chiếc đàn guitar của anh ở phòng khách.

"Chào buổi sáng, Phi!". Em chào. 

Liệu nghe có vẻ vui vẻ quá không nhỉ? Hay liệu em có quá phấn khích khi nhìn thấy người mình thích trong một sắc màu ánh sáng khác? 

"Chào buổi sáng, Win. Em ổn chứ hả?". Bright hỏi em, và đổi lại là một cái gật đầu cùng một nụ cười tươi rói. 

"Mới sáng ra đã có chuyện vui rồi ha? Nhìn em trông vui vẻ ghê".

"Phi Bright nè". Win bắt đầu, bước về phía anh, để cho gương mặt của họ chỉ cách vài nhau vài cm. Em đã có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập và gò má dần ửng đỏ của anh ấy.

"W-Win. Em đa-đang làm gì thế?". Bright khẽ lắp bắp. Win lùi người rồi đặt lên gò má phải anh một nụ hôn phớt dịu dàng rồi mỉm cười.

"Anh cũng giống như nhà của em vậy. Và em lấy làm vui mừng rằng chúng ta có thể trở thành tổ ấm của nhau".

Bright đứng lên để đối mặt với Win và tiếp tục giữ cho khoảng cách giữa họ chỉ là vài cm. Win ngắm nhìn anh như thể Bright là người duy nhất trên thế giới này. Em vòng tay qua cổ Bright, thu hẹp khoảng cách giữa hai người họ rồi đặt môi mình lên môi anh.

Đó là một nụ hôn chậm rãi nhưng nồng nhiệt. Bright ôm siết lấy eo của Win để đẩy nụ hôn sâu hơn.

"Em cũng thích anh, Phi Bright. Và em nguyện ý dành tương lai của mình đểở bên anh". Win khẽ lùi rồi nói sau khi đã ổn định lại hơi thở của mình.

Bright đưa tay vò rối tóc em, nhoẻn miệng cười thật tươi. Anh chỉ là cảm thấy hạnh phúc vô ngần.

"Dù rằng lúc này người em đầy mùi bia, nhưng anh cũng nguyện ý dành cả phần đời còn lại của mình ở bên em"

HẾT

Vốn là định xong fic trong ngày 27 luôn để đăng, nhưng vẫn là muộn một chút. Dù sao thì #23rdBrightDay 🤍

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com