TruyenHHH.com

Trans Edit Bjyx Tro

Mùa hè ở Thượng Hải kéo dài dây dưa không chịu kết thúc, nắng gắt đầu thu đến bất chợt, phu xe kéo xe trên phố lưng mướt mồ hôi tựa vào nhau nghỉ chân, oán trách cái thời tiết chết tiệt này.

Vương Nhất Bác thu dọn xong hành lý, ba cái thùng lớn, lên xe cùng chị mình, Đoàn công tử cũng đến cùng nhau tiễn cậu ra bến tàu, chuyến tàu quay về Hong Kong xuất phát lúc 3 giờ chiều.

Lúc rời đi, Vương Nhất Bác đi đến căn phòng trước đây Tiêu Chiến từng ở, vì đã không còn ai ở, ga giường được má Trần thay và giặt sạch, trải gọn gàng, bên trên cũng không còn mùi hương gì.

Cậu ngồi một lúc trên chiếc giường đó, trong đầu không nghĩ gì cả, cho tới lúc má Trần đến gọi cậu, nói chuẩn bị xuất phát rồi, cậu mới vươn tay ra chạm vào ga giường có hoa văn thêu sẫm màu, đứng dậy, bước xuống lầu.

"Tiểu thiếu gia, sau chuyến đi này rất khó hầu hạ cậu nữa, cậu ở Anh sẽ ổn thôi, rảnh rỗi hãy gọi cho chúng tôi." Má Trần nắm lấy tay Vương Nhất Bác, nhắc nhở mãi, Vương Nhất Man ở bên cạnh cũng có chút không nỡ, kìm nén cảm xúc vỗ vỗ vai má Trần, tỏ ý Vương Nhất Bác mau lên xe.

"Má Trần, con đến Anh sẽ gửi ảnh cho dì." Vương Nhất Bác ôm má Trần một cái, sau đó quay sang nói với Đoàn thiếu gia: "Cậu cũng sống tốt, có cơ hội chúng ta gặp nhau ở Hong Kong."

Vương Nhất Bác biết, Thượng Hải này, có lẽ sẽ không quay lại được nữa.

Cậu nhìn về ngôi nhà kiểu Tây màu trắng ở phía sau, liếc nhìn cánh cửa sổ lầu hai đang đóng chặt, bị cái cây to chắn mất một nửa, Vương Nhất Bác xoay người lên xe.

Quán cà phê Pháp, mở trên đường Boissezon, bên cạnh là mấy cửa hàng quần áo và trang sức, những bộ quần áo thu mẫu mới được trưng bày trong cửa kính một cách tinh xảo và hợp mốt.

Tiêu Chiến nhấp một ngụm cà phê, ngồi trên sofa, nhìn người con gái đang khóc ở đối diện, anh lấy khăn tay ra, đưa qua cho cô.

"Đừng khóc nữa, không có chuyện gì hết."

Cô gái vừa nghe lời an ủi dịu dàng này, khóc còn dữ hơn, trên khuôn mặt không được tính là xinh đẹp nhưng trẻ trung, toàn là nỗi uỷ khuất và bối rối, một lúc sau, cô lau nước mắt đi, nhìn chiếc khăn tay ở trong tay, nước mắt lại rơi xuống.

"Nếu không uống, cà phê sẽ nguội, sẽ rất đắng." Tiêu Chiến đẩy cà phê về phía bên kia.

"Em, em tưởng rằng mấy ngày nay anh với em hoà hợp, dù sao vẫn, dù sao cũng sẽ đồng ý với em......" Cô gái khóc lóc chùi nước mắt, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Tiêu Chiến, gương mặt kia dưới ánh mặt trời mang theo cảm giác dịu dàng đặc biệt mê người.

"Tôi không thích em, kết hôn với em, em cũng sẽ không hạnh phúc, Đoàn tiểu thư, điều kiện em tốt vậy, không nên vướng phải chuyện này."

"Nhưng em chỉ thích mỗi anh." Đoàn tiểu thư méo miệng, nhìn Tiêu Chiến, cô vốn cho rằng trở thành bạn tốt với chị gái anh, Tiêu Chiến cùng cô đi xem kịch, uống trà, dạo phố, hai người lâu ngày nhất định có thể nảy sinh tình cảm. Chỉ cần cô không làm cho Tiêu Chiến mất vui, thì nhất định có thể khiến anh thích mình.

Nhưng sự thật đã chứng minh, sự hoà hợp của mấy ngày này, Tiêu Chiến trước sau đều giống như "hoàn thành trách nhiệm", anh đối với mình rất tốt, nhưng loại "tốt" này giống như anh sẽ đối tốt với người phu xe kéo xe bên đường, không phải là loại tốt độc nhất.

"Con người cũng không thể muốn gì đều có được cái đó." Tiêu Chiến lại nhấp một ngụm cà phê, ánh nắng bên ngoài có chút chói mắt, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài xe cộ qua lại đông đúc, Tô giới Pháp sầm uất và yên bình cùng với những điều viết trên báo, dường như không có chút liên quan gì đến nhau.

Đoàn tiểu thư vẫn chưa chết tâm, lại muốn nói gì đó, Tiêu Chiến đã ngắt lời cô: "Viên kim cương lần trước em không mua được, em còn nhớ không? Em không phải cũng đã khóc, nói mình rất thích, nhưng qua mấy ngày, em liền quên rồi sao."

"Anh không giống với kim cương."

Cà phê đã nguội, Tiêu Chiến không muốn nói thêm gì nữa, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe kéo không cẩn thận đụng phải một chiếc xe hơi màu đen, nhưng chủ nhân trên xe không hề nói gì, tài xế xua xua tay, ló đầu ra nói một cách cáu gắt với người lái xe kéo: "Còn không mau đi đi, lỡ mất tàu của thiếu gia nhà ta, nhất định xử đẹp mặt ngươi."

Phu xe nghe được lời này, vội vàng cưỡi xe rời khỏi trông như bỏ chạy.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm chiếc xe hơi kia, thị lực anh không tốt, nhìn không rõ, chỉ có cảm giác quen thuộc, xe rất nhanh đã lái đi mất. Tiêu Chiến quay đầu về, nhìn Đoàn tiểu thư đã hơi bình tĩnh lại.

"Đoàn tiểu thư, con người muốn hạnh phúc thật ra rất đơn giản, chỉ cần không cố chấp nữa là được."

Rất hiển nhiên, Đoàn tiểu thư bị tổn thương tình cảm không hiểu lời Tiêu Chiến nói, cô chỉ xem như anh đang từ chối lời cầu yêu của mình, đáy mắt đỏ như mắt thỏ, nhưng cô không có cách nào hận Tiêu Chiến được.

Người này chính là có sức hấp dẫn như vậy, ngay cả cự tuyệt người ta cũng khiến đối phương cảm thấy, là bản thân có chỗ làm chưa tốt, không phải do trái tim sắt đá của anh.

Sau khi chia tay với Đoàn tiểu thư, Tiêu Chiến quay về nhà, chị gái Tiêu Mẫn đang đợi anh ở nhà, trông sắc mặt không được tốt lắm. Trong lòng anh có chút khó chịu, bước qua, gọi một tiếng tỷ tỷ.

"Chị nhận được cuộc gọi của Đoàn tiểu thư, em từ chối cô ấy rồi."

"Phải, em không thích cô ấy, ở cùng cô ấy mấy ngày này, cũng xem như đã là lời giải thích cho chị rồi." Tiêu Chiến thẳng thắn nói.

Tiêu Mẫn đột nhiên đứng dậy, cô ngồi trước mặt Tiêu Chiến, giữ chặt cánh tay anh.

"Một lần rồi hai lần, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta rốt cuộc phải ở lại cái nơi quỷ quái này bao lâu nữa? Chị chịu đủ lũ gián rồi, chán ngấy lũ chuột, cũng đã chịu đựng đủ cỗ mùi kỳ quái đó." Tiêu Mẫn nói một cách kích động.

Tiêu Chiến hờ hững nhìn cô một cái, hất cánh tay cô ra, Tiêu Mẫn lại lao tới, cảm xúc của cô đã mất khống chế.

"Chiến Chiến, chị chỉ có mình em, chị thật sự rất nhớ tháng ngày trước đây." Tiêu Mẫn vừa nói đã bắt đầu khóc nức nở, cô nói năng lộn xộn, kéo lấy quần áo Tiêu Chiến: "Chỉ cần em có thể để chúng ta quay trở lại cuộc sống trước đây, anh ấy sẽ quay lại tìm chị, anh ấy khẳng định sẽ ly hôn với vợ, nhất định là vậy."

Tiêu Chiến nhìn Tiêu Mẫn, không nói lời nào, anh chỉ để cô phát điên như vậy.

"Em đi tìm cậu ta! Em đi tìm cậu ta đi!" Bỗng nhiên, Tiêu Mẫn hét lên, "Em đi tìm Vương Nhất Bác, không phải cậu ta thích em sao, để cậu ta đưa chúng ta đến Hong Kong!" Cô dùng lực đẩy Tiêu Chiến, cứ vậy bước tới chỗ cầu thang.

Đến cả má Trần cũng biết chuyện này, Tiêu Mẫn biết cũng không có gì lạ.

Tiêu Chiến lật tay ấn giữ Tiêu Mẫn, hai người đẩy nhau đến đầu cầu thang, anh không ngờ Tiêu Mẫn phát điên lại có khí lực lớn như vậy, ngón tay cắm thật sâu vào da thịt mình, cấu đến rướm máu, vẻ mặt cũng trở nên đáng sợ.

"Vương Nhất Bác chiều nay đã đi rồi, cũng sẽ không quay lại nữa." Tiêu Chiến hất Tiêu Mẫn ra, nói một cách thờ ơ, lời nói sau cùng còn tăng thêm ngữ khí.

"Em để nó chơi mấy tháng qua, cứ vậy mà bỏ đi, cậu ta không biết xấu hổ, em cũng không biết xấu hổ!" Tiêu Mẫn đã trở nên cuồng loạn, cơn điên của cô phát tác không có dấu hiệu báo trước, dì Thôi ở lầu dưới nghe thấy động tĩnh liền đi ra, bà bị đục thuỷ tinh thể, nhìn không rõ ràng, ngẩng đầu nhìn hai chị em ở đầu cầu thang, dùng phương ngữ Thượng Hải hỏi có chuyện gì vậy.

"Không có dì, dì Thôi, dì ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm." Tiêu Chiến túm lấy Tiêu Mẫn, kéo cô vào phòng ngủ của cô, đẩy vào trong, trước khi đóng cửa, anh mặt vô biểu tình nói: "Chị lo ngủ đi, ngày mai dậy, chúng ta liền đi Hồ Nam."

Nói xong, anh khoá trái cửa.

Tiêu Mẫn ở bên trong phòng bị hành vi phản nghịch của Tiêu Chiến hoàn toàn kích động cơn điên cuồng.

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Chiến chưa bao giờ ngỗ ngược với cô, ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện, nghĩ cho người khác, đây là những gì Tiêu Chiến lưu lại trong mắt người ngoài.

"Mày ngủ cùng Vương Nhất Bác, nhìn mày rơi vào kết cục gì đi, nó không cần mày, đi Anh tiếp tục làm công tử quyền quý rồi!" Lời Tiêu Mẫn nói càng lúc càng khó nghe, giống như lời nguyền rủa độc địa tràn vào bên tai Tiêu Chiến, chửi rủa xong, cô lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa nói bản thân quá thống khổ rồi, nhớ cha và mẹ, cô không thích ở đây.

Tiêu Chiến bước nhanh quay về phòng, đóng cửa lại.

Trên ga giường anh, có một cái lỗ bị rách, là lần trước Vương Nhất Bác đè anh trên giường hung hăng giày vò, tay anh đã cào rách nó.

Tiêu Chiến nhớ đến lúc mình 10 tuổi, mẹ tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, anh mặc một bộ vest nhỏ đặt may, còn đeo nơ cài áo, đứng trong phòng khách ở tầng một ngôi nhà, xung quanh đều là bạn bè của cha mẹ, những món quà lớn nhỏ lấp đầy căn phòng.

"Mẹ hy vọng Chiến Chiến nhà chúng ta, cuộc đời suôn sẻ ổn định, ngoài điều này ra, không cầu gì khác nữa."

Người phụ nữ xinh đẹp đem hy vọng duy nhất đối với con trai biến thành lời cầu nguyện, lời đã nói ra, cậu nhóc 10 tuổi tinh nghịch chạy đến bên cạnh, liền bắt đầu mở quà.

Vươn tay ra, Tiêu Chiến vuốt ve vết tích kia trên ga giường đã bị mình cào rách, ngẩn người nhìn đến xuất thần.

Không lâu sau khi Vương Nhất Bác đến London, cậu nhận được cuộc gọi đến từ Thượng Hải.

Chị Vương Nhất Man kết hôn rồi, gả cho đại thiếu gia nhà họ Phó, đã tổ chức một lễ cưới gây chấn động, phong quang vô hạn, những bức ảnh hôn lễ qua một khoảng thời gian mới gửi đến được, đợi khi đến được tay Vương Nhất Bác, chị cậu sớm đã không còn là tân nương, mà đã là thiếu phu nhân của nhà họ Phó rồi.

Má Trần cũng gọi điện đến, nói chị ấy không quen ở nhà họ Phó, vẫn thích ngôi nhà Vương gia kia hơn, Vương Nhất Bác ở trong điện thoại hỏi chị có ổn không, cô úp úp mở mở lại không nói gì, rất nhanh đã chuyển chủ đề.

Vương Nhất Bác rất không thích London, cậu cảm thấy thời tiết nơi đây thật khủng khiếp, lúc nào cũng u ám, khiến cậu thường xuyên hít thở không thông.

Bên cạnh toàn là khuôn mặt người nước ngoài, ngay cả đang sống những ngày tháng thoải mái ở đây, vẫn có một loại cảm giác tâm rơi không chạm đất.

Chương trình học không tính là nặng, luôn có thời gian nửa ngày có thể nghỉ ngơi, cậu sẽ tranh thủ những ngày nắng hiếm hoi, ra bãi cỏ nằm một lát, phần lớn thời gian cái gì cũng không nghĩ đến, có lúc sẽ nghĩ đến người trong nhà, nghĩ đến bạn bè ở Thượng Hải và Hong Kong, nghĩ đến Tiêu Chiến.

Lúc nghĩ đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác sẽ bất thình lình ngồi dậy, vào khoảnh khắc khuôn mặt người kia xông vào tâm trí mình mà không hề báo trước, liền bật người dậy khỏi bãi cỏ. Cậu không hiểu, tại sao Tiêu Chiến luôn có thể mang đến cho cậu một loại cảm giác kỳ lạ, loại cảm giác mắc nợ và bất lực rõ ràng không nên có.

"Mình cảm thấy có lẽ cậu nghĩ nhiều quá rồi, đối phương không hề cảm thấy như vậy." Người bạn duy nhất của Vương Nhất Bác ở London, sinh ra từ gia đình người Hoa ở bên này.

Có một lần cậu uống quá chén, kể với đối phương chuyện của Tiêu Chiến, người bạn vỗ vai cậu, an ủi cậu thật ra không sao cả.

"Mình quả thực đã nói đưa anh ấy đi." Vương Nhất Bác nói.

"Cậu cũng không phải nói nghiêm túc, anh ấy cũng không nghiêm túc lắng nghe, nói không chừng anh ấy sớm đã sống rất tốt rồi."

"Có lẽ vậy." Nhìn đàn bồ câu bay từ xa đến, Vương Nhất Bác chống tay, nhìn về nơi xa xăm.

Năm thứ hai ở London, Vương Nhất Bác cuối cùng đã bắt đầu thích nghi, đồ ăn Tây nhạt nhẽo đơn điệu vào miệng trực tiếp giống như hoàn thành nhiệm vụ, lớp học ngoại ngữ cũng gần xong, cậu chọn một trường học ở Cambridge, cha đã nhờ người viết thư giới thiệu, nhập học không phải chuyện gì khó.

Ngày tháng dường như cứ thế trôi qua êm đềm, tiến vào một quỹ đạo khác mà không gặp sóng gió gì, đối với Vương Nhất Bác mà nói, cuộc sống của cậu sớm đã vào thời khắc sinh ra, nên lớn lên như thế nào, làm sao sống một đời, vận mệnh đã viết sẵn.

Cậu thường mơ thấy chị mình, mơ về lúc hai người còn bé chơi đùa trong khu vườn nhỏ tại ngôi nhà ở Hong Kong, chị gái phát triển nhanh, 10 tuổi đã rất cao, Vương Nhất Bác lớn chậm, khung xương cũng chưa lớn, bộ dáng nhỏ bé đi theo sau chị mình, thua trò kéo co với chị gái, liền ngồi bệt dưới đất khóc lóc.

Còn có một số ký ức thời thơ ấu giống vậy, luôn sẽ kéo đến trong mỗi giấc mơ nông khiến cậu mất ngủ đến rạng sáng.

Nhưng cậu chưa từng mơ thấy Tiêu Chiến, một lần cũng không.

Tối hôm đó, Vương Nhất Bác và bạn đã đi uống rượu, đang ở dưới lầu cầm chìa khoá mở cửa, liền nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, cậu vội vàng rút chìa khoá, chạy vào phòng, nhưng vẫn không kịp bắt máy, không biết có phải má Trần không quen quay điện thoại như thế nào hay không, vẫn luôn mắc lỗi.

Cậu đang định đi tắm, qua một lúc sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

"Alo?"

"Nhất Bác, Nhất Bác." Là giọng của má Trần, bà dường như đang khóc, giọng nói run rẩy, đầu bên kia điện thoại ồn ào không dứt, còn có tiếng đập phá đồ đạc.

"Má Trần, làm sao vậy?" Trái tim Vương Nhất Bác thắt lại, có một loại linh cảm kỳ quái, cậu nới lỏng cà vạt, trên đầu bắt đầu rịn mồ hôi.

"Chị cậu, chị cậu cô ấy......."Nói đến khúc sau, lại không thể tiếp tục nói được nữa, chỉ còn lại tiếng khóc của người phụ nữ, bàn tay đang cầm điện thoại của Vương Nhất Bác tức khắc lạnh ngắt, toàn thân cậu cứng đờ đứng bên điện thoại, đầu óc một mảng trống rỗng.

"Ngày mai cháu lên đường quay về ngay."

Từ Anh về Thượng Hải, cần phải luân chuyển rất nhiều lần, phải ngồi thuyền đến Berlin trước, sau đó ngồi tàu hoả đến Liên Xô, mới có thể quay về Trung Quốc, hành trình đi đường không hề ngắn, Vương Nhất Bác chạy lên lầu tuỳ tiện thu dọn chút quần áo, xếp tư trang xong rồi, gọi cho người chú của công ty vận chuyển quen thuộc.

Xe hẹn sáng sớm ngày mai đến đón cậu, Vương Nhất Bác không ngủ, cậu ngồi trên sofa, nghĩ đến lần cuối mình nói chuyện với Vương Nhất Man như thế nào, đứng ở bến cảng, chị ấy cầm tay mình, nói: "Nhất Bác, em phải hạnh phúc."

Lúc đó, Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ, đây là lần cuối cậu nói chuyện với chị gái, trong một lần thân cận gần đây, cậu không chỉ một lần nhìn thấy chị một mình uống rượu và nhảy múa ở sảnh phụ, giày cao gót giẫm lên phát ra tiếng, chị mặc một bộ sườn xám xinh đẹp, mái tóc búi gọn gàng, khiêu vũ cùng không khí, lúc đó cậu luôn cảm thấy chị là người xinh đẹp đến vậy tài giỏi đến vậy, nhất định sẽ sống tốt hơn bất kỳ ai khác.

Nỗi hoang mang phát sinh từ nơi sâu thẳm trong trái tim, đã chiếm trọn đại não Vương Nhất Bác, cậu cảm thấy đầu ngón tay đều đang tê dại, cảm giác bất lực hoàn toàn lấn át, cậu cúi người xuống, vùi mặt vào giữa hai tay.

Trong mắt người ngoài, cậu là người ít có tư cách nhất để nói ra ba chữ "không hạnh phúc", gia đình giàu có danh giá, một đầu ra người khác cả đời đều ngưỡng mộ không tới, căn nhà kiểu Tây đứng tên Vương Nhất Bác ở phía Bắc London, có lẽ còn có một hai năm sau, một vị tiểu thư nhà giàu đang đợi cậu cưới vào cửa, có cái nào ở trong mắt người khác, không phải là niềm "hạnh phúc" được niêm yết công khai.

Nhưng chỉ có cậu mới biết, những ngày tháng hạnh phúc duy nhất trong cuộc đời mình, ngoại trừ những năm sống tự do tự tại với chị gái, cũng chỉ có vài tháng ở bên cạnh Tiêu Chiến.

Hạnh phúc trong hai đoạn hồi ức này, mới là gạt bỏ tất cả thân phận của số mệnh, niềm hạnh phúc không mang theo tạp chất, nhưng cậu không thể đưa chị gái rời đi, cũng không thể mang theo Tiêu Chiến.

Sắc trời dần sáng ngoài cửa sổ, có tiếng xe chạy đến cửa, dừng lại, qua mấy phút, có người gõ cửa, nói Vương thiếu gia, tôi đến đón cậu.

Cảnh xuân ở London rất ngắn ngủi, ngày hạ sắp đến rồi, nhưng mùa hạ ở đây cũng ngắn đến đáng thương, như thể Thượng đế tuỳ tiện bố thí vậy.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ nghĩ qua, lần đầu tiên trở về, lại là quay về chịu tang chị mình.
——————
Lúc chưa dịch mình không biết chữ "" của au là chỉ tro hay màu xám nên đặt Xám Tro, dịch tới chương trước thì hiểu rồi nên mình đổi tên fic thành "Tro" nha mọi người😁

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com