TruyenHHH.com

Trans Edit Bjyx Tro

Đây là lần thứ hai Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến.

Ngủ nướng đến 11 giờ, từ trên lầu đi xuống, liền bị gọi đến sảnh phụ, chị cậu, Tiêu Mẫn, còn có Tiêu Chiến đều ở đó. Nhìn thấy cậu, Vương Nhất Man trước tiên bước qua, kéo cậu đến trước mặt hai người họ.

"Đây là em trai của chị Tiểu Mẫn, Chiến Chiến, em phải gọi là ca ca." Nhất Man dùng cánh tay đẩy đẩy Vương Nhất Bác, muốn cậu gọi người.

"Không cần đâu, gọi Tiêu Chiến là được rồi, chào em." Tiêu Chiến trái lại mở miệng trước, nở một nụ cười khách khí đối với Vương Nhất Bác.

"Xin chào." Vương Nhất Bác cũng không gọi người, chào hỏi một cách không quá nhiệt tình, Vương Nhất Man khẽ trừng mắt với cậu, không nói gì. Vương Nhất Bác từ nhỏ đã vậy, cũng không phải xem thường ai, chỉ là vốn dĩ không mấy thích cảnh tượng khách sáo rập khuôn này.

Hai người xem như là đã gặp nhau, lần đầu gặp mặt, ít nhiều có chút xa lạ, Tiêu Chiến thì vẫn ổn, Tiêu Mẫn trông còn căng thẳng hơn. Vương Nhất Man kéo cô nói chuyện về thỏi son Pháp mới mua, hai người liền tám về chủ đề mỹ phẩm.

"À, Nhất Bác, em giúp Chiến Chiến đem hành lý đến phòng cho khách, em ấy sẽ ở gian phòng lầu hai." Nhất Man vui vẻ nói chuyện, xoay đầu nhìn thấy hai cậu trai sững sờ bất động tại chỗ, vội vàng đứng dậy kiếm chút chuyện cho bọn họ làm.

"Ờ." Vương Nhất Bác gật đầu, bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, xách chiếc vali nhỏ nhắn của anh, vali có chút cũ, bốn góc vali đã sờn hơi có mảng trắng bong ra.

"Em dẫn anh đến phòng cho khách."

Hành lý của Tiêu Chiến rất nhẹ, Vương Nhất Bác có thể xách bằng một tay, cậu dẫn Tiêu Chiến đến phòng anh sẽ ở. Căn phòng này không lớn, nhưng quay mặt về hướng Nam, khi thời tiết đẹp, ánh mặt trời vừa hay thông qua tấm kính được lau chùi sáng bóng lọt vào phòng, tuy bị cái cây lớn chặn mất một nửa, nhưng lúc chiếu lên bàn cà phê có đặt lọ hoa, vẫn tạo ra một tầng vàng nhạt mờ ảo.

Vương Nhất Bác đặt hành lý xuống, ngồi ở bên giường, chiếc giường buổi sáng má Trần vừa mới trải chăn đệm, bộ ga trải giường màu xanh nhạt được trải phẳng phiu chỉnh tề, hoa văn sẫm màu bên trên là hình vẽ từng đoá mẫu đơn nở rộ, không nhìn kỹ không thể thấy rõ. Ga giường bị cậu ngồi lên tạo thành nếp nhăn, Vương Nhất Bác cứ như vậy nhìn Tiêu Chiến, anh đứng bên kia cửa, cách mình không quá hai mét, có chút mất tự nhiên nhìn chính mình.

Đây thực sự là một khuôn mặt ưa nhìn, ngũ quan hài hoà đến mức không lộ ra chút khuyết điểm nào, đặc biệt là đôi mắt kia, đôi mắt to có hơi nổi bật, lúc con ngươi chuyển động, mang theo chút vẻ mơ màng và sự cảnh giác trong vô thức, đôi môi sau khi uống trà nóng vẫn hơi ửng hồng, giống như đã tô qua những thỏi son Pháp của chị cậu.

Bầu không khí trong phòng không quá tốt, Vương Nhất Bác cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi đó một cách giễu cợt, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, như muốn nhìn thấu anh, Tiêu Chiến bị nhìn chăm chăm đến mức ánh mắt né tránh tứ phía, giả vờ ngắm nghía xung quanh căn phòng nhỏ này.

"Hay là, anh thu xếp đồ đạc, em có việc bận thì đi trước đi?" Qua một lúc lâu, Tiêu Chiến mở miệng, giọng nói của anh mang theo chút thăm dò.

Nói thật, trên đường từ nhà đến đây, chị anh vẫn luôn nhắc nhở bên tai, đến nhà họ Vương cũng cảm thấy quá thận trọng, hiện tại bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm mấy phút, tinh thần đã mỏi mệt.

"Em không bận, anh thu xếp đi, chị em muốn em giúp anh." Vương Nhất Bác không rời đi, miệng nói giúp đỡ, nhưng lại bất động ngồi trên giường, y hệt bộ dáng của một đại thiếu gia.

Hơn ba giờ chiều, ánh nắng chiếu vào bên trong rất ấm áp, chiếu lên trên sàn nhà.

Tiêu Chiến khẽ thở dài, anh ngồi xổm xuống, mở chiếc vali nhỏ ra, bên trong không có bao nhiêu đồ đạc, chỉ có vài bộ quần áo giặt sạch sẽ, còn có tài liệu giảng dạy tiếng Anh anh mang đến, anh trải từng bộ y phục ra rồi lại gấp gọn, chuẩn bị bỏ vào tủ quần áo.

"Kia là cái gì?" Đột nhiên, Vương Nhất Bác ngồi bên giường lên tiếng, Tiêu Chiến thuận theo tay cậu nhìn vào vali, thấy một chiếc hộp nhỏ màu đen.

"Hộp kính mắt."

"Cái này là loại hình dạng như thế nào?"

"Hả?" Tiêu Chiến không quá hiểu câu hỏi này của Vương Nhất Bác, hộp kính mắt không phải đều có hình dạng như nhau sao? Anh ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu, chiếc áo sơ mi trong tay vẫn còn chưa gấp chỉnh tề, nhìn Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến ngồi xổm trước mặt Vương Nhất Bác ở nơi cách cậu không đến một mét, giữa bọn họ ngăn cách bởi một chiếc vali nhỏ, trên mặt Tiêu Chiến lúc này lộ ra dáng vẻ có phần ngây thơ mù mờ, đôi mắt bởi vì cận thị và do ánh nắng có hơi mất tiêu cự, đôi môi hé mở, cả gương mặt chìm trong ánh mặt trời rực rỡ, có loại cảm giác mềm mại như nhung giống động vật nhỏ.

Cậu đương nhiên biết chiếc hộp kính mắt kia, cậu còn biết một số thứ khác, liên quan đến Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác không phản ứng lại, đứng dậy, bước đến cửa phòng xoay tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó đứng ở phía sau Tiêu Chiến, cậu cúi đầu nhìn người trước mặt này, rõ ràng biết mình cư xử kỳ quái, cũng không tò mò, tiếp tục tự mình thu xếp mấy bộ quần áo đã cũ.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác bỗng nhiên trầm giọng gọi một tiếng.

"Hả?" Tiêu Chiến vẫn không quay đầu lại, vừa sắp xếp quần áo vừa đáp lời, anh không muốn ứng phó với Vương Nhất Bác nữa.

Vương Nhất Bác cúi người, đút tay vào trong túi quần tây thẳng thớm, mặt gần như sắp chạm phải mặt Tiêu Chiến, cậu cảm thấy cả người Tiêu Chiến đều đông cứng rồi.

"Anh thích đàn ông à?"

Người ngồi xổm trên mặt đất sững sờ, hô hấp dường như ngừng lại vài giây, áo sơ mi trong tay dọn cũng không, cầm cũng không.

Vương Nhất Bác nói xong liền đi ra ngoài, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, trước khi đóng cửa, Tiêu Chiến cuối cùng đã hoàn hồn, quay đầu qua, ở giữa khe hở nơi cánh cửa khép lại, Vương Nhất Bác đang đối mắt nhìn anh.

Điều khiến cậu ngạc nhiên là, trong đôi mắt kia vậy mà không một chút kinh ngạc, bình đạm giống như chưa nghe thấy gì cả.

Vương Nhất Bác không phải là một tên công tử bột không có đầu óc, chị cậu tin tưởng nhà họ Tiêu, cậu thì không. Những năm tháng ở Hong Kong, cậu không học được gì khác, chỉ có điều này, đừng hoàn toàn tin tưởng người khác, là cậu đã học được từ cha mình một cách sâu sắc.

Vào ngày đưa Tiêu Mẫn về nhà, cậu không đi lấy đồ Tây, mà trực tiếp đi tìm một thám tử tư điều tra chị em nhà họ Tiêu.

Sau khi gặp phải loại chuyện nhà tan cửa nát này, lòng người có phải sẽ hoàn toàn giống trước đây hay không, rất khó để nói.

Tra tới tra lui một tuần, trong những bức ảnh chụp lại, Tiêu Chiến không phải ở cùng học sinh, thì cũng ở cùng chị mình, người ngoài duy nhất gặp qua là một phụ nữ trung niên, sống trong một tiệm may.

Trông thì không phải là một người có nhiều sự đe doạ, trước khi thám tử cầm tiền rời khỏi quán cà phê, trái lại cung cấp cho Vương Nhất Bác "thông tin không hề quan trọng."

Tiêu Chiến thích đàn ông.

Chuyện này so với việc tra ra nhà họ Tiêu thuộc một tổ chức ngầm, quả là không hề quan trọng, nghe nói trước khi nhà Tiêu Chiến xảy ra chuyện, anh có một mối quan hệ không rõ ràng với người Tây đã dạy anh tiếng Anh, Tiêu Chiến thậm chí còn muốn theo hắn ta quay về Anh.

Lúc đó Tiêu Chiến mới 17 tuổi, cha anh tức giận đến mức suýt chút nữa đã rút súng bắn nát tên quỷ Tây kia, sau này nhà họ Tiêu nói rằng, đều là do tên quỷ Tây kia ngoài mặt tự biên tự diễn, cố gắng muốn gài họ một số tiền lớn.

"Làm sao biết thật sự không phải là trò hề do tên quỷ Tây kia bày ra?" Vương Nhất Bác lúc đó hỏi ngược lại một câu như vậy.

Vị thám tử với bộ ria mép, mỉm cười mơ hồ, nói: "Thật trùng hợp, tên Tây kia là bạn một người bạn của tôi, tôi đã đọc mấy bài thơ tình tiếng Anh Tiêu Chiến viết cho hắn ta, chao ôi, phải nói là một thiếu niên đa tình."

Vương Nhất Bác không hề cảm thấy thích đàn ông có gì không đúng, cậu ở Hong Kong nhiều năm như vậy, nơi đó rất nhiều chuyện cởi mở hơn so với ở đại lục, không phải điều gì mới mẻ.

Chỉ là cậu ít nhiều có chút ngạc nhiên, Tiêu Chiến trông đứng đắn thế kia, cùng với sự thanh lãnh của người có học thức, vô luận nói thế nào cũng không nghĩ đến bộ dáng sẽ phát cuồng vì nam nhân.

Câu nói mạo phạm lúc chiều ở phòng cho khách kia, hoàn toàn là nhất thời hứng khởi buột miệng thốt ra, Tiêu Chiến bộ dạng quá khắc chế, khiến Vương Nhất Bác thuộc loại thiếu niên máu nóng đã quen với sự ngay thẳng, luôn có cảm giác khó chịu, cậu muốn xem thử lúc khuôn mặt này mất khống chế, có dáng vẻ gì.

Nhưng thật đáng tiếc, Tiêu Chiến đã phá tan trò đùa quái đản của cậu.

Đến giờ ăn tối, Tiêu Mẫn quay về, Tiêu Chiến dùng bữa cùng chị em nhà họ Vương. Má Trần đã nướng một con cá, Vương Nhất Man rất thích Tiêu Chiến, ra sức gắp thức ăn cho anh, nói một số câu hỏi han ân cần, còn muốn anh gọi mình là tỷ tỷ.

Chuyện ở trong phòng lúc chiều, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Tiêu Chiến lịch sự đáp lại Vương Nhất Man, thỉnh thoảng còn nói vài câu với má Trần, anh tuy sớm đã không còn là thiếu gia nhà giàu sang gì, nhưng dù sao vẫn là người có học thức cao, cách cư xử và nói năng đều rất thể diện.

"Nhất Bác nhà chúng ta a, lớn lên ở Hong Kong, nói chuyện hay làm việc ngày thường có chút kiểu Tây, lỡ nó nói chuyện quá thẳng thừng, đụng chạm đến em, em cũng đừng trách móc làm gì, nếu quá phận, em cứ nói với chị, chị sẽ chỉnh đốn nó." Vương Nhất Man mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, căn dặn anh.

"Sẽ không, Nhất Bác là một đứa nhỏ tốt." Tiêu Chiến làm sao không hiểu lúc này, nên nói những lời tốt đẹp gì chứ.

"Hai mươi tuổi mà còn tính là đứa nhỏ gì nữa?" Chỉ có Vương Nhất Bác bên cạnh lầu bầu một câu, nhưng thấy chị mình ở đây, không dễ kiếm chuyện, sớm đã không còn dáng vẻ oai phong như lúc chiều.

"Em nhỏ hơn Chiến Chiến 6 tuổi, nói lý thì phải gọi cậu ấy một tiếng ca ca, em ấy hiện tại là thầy em, gọi em là đứa nhỏ cũng không phải nói quá." Vương Nhất Man quở trách một câu vô thưởng vô phạt, lại quay về hướng Tiêu Chiến, "À đúng rồi, Chiến Chiến, em đừng lo lắng mấy chuyện linh tinh ở trường trung học, chị đã nói với hiệu trưởng một tiếng, đợi sau khi Nhất Bác xuất ngoại, em vẫn có thể tiếp tục quay lại dạy học."

"Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn Nhất Man tỷ tỷ." Tiêu Chiến nghe được điều này, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái hơn, mỉm cười.

Tuy thù lao đến làm gia sư cho nhà họ Vương gấp mấy lần dạy ở trường, nhưng một khi Vương Nhất Bác đi Anh, công việc này liền sẽ kết thúc, anh vẫn sẽ quay về lại, phải tiếp tục sống, anh còn phải nuôi chị mình.

"Ai da, tôi nói Đoàn tiểu thư kia làm sao lại điên cuồng như vậy, cậu Chiến cười lên thật sự rất đẹp a, tôi thấy mấy vị hí khúc ở nhà hát lớn cũng không đẹp bằng cậu!" Má Trần đang ăn ở bên cạnh đột nhiên cảm thán một câu, nói xong lại lập tức che miệng ngại ngùng.

"Nào có nào có, má Trần, dì quá khen rồi."

Vô cớ được khen ngợi vài câu, khuôn mặt Tiêu Chiến có chút ửng đỏ, nghe đến ba chữ "Đoàn tiểu thư", lại có chút xấu hổ.

"Nói đến chuyện này, Chiến Chiến, tuy chị không thân với tiểu thư nhà họ Đoàn kia, nhưng cũng có nghe nói, tính tình không tốt lắm, tuy nhiên là người không có bụng dạ gì, thử tiếp xúc cũng không phải chuyện xấu." Vương Nhất Man tiếp tục câu chuyện, trong lúc nói, cô nhìn Tiêu Chiến, quan sát cảm xúc trên mặt anh.

"Được, cảm ơn chị Nhất Man đã quan tâm." Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe theo khiến ba người trên bàn đều có chút kinh ngạc, anh cúi đầu ăn cá, thịt cá dính một ít hành lá vụn, dính bên miệng Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác nhìn thấy một đoạn lưỡi thè ra khỏi miệng, mang theo chút nước bọt, ở bên miệng liếm một cái, khèo mẩu hành lá nhỏ kia vào miệng.

Dưới chân bỗng dưng truyền đến một cảm giác ngứa ngáy, Vương Nhất Bác cúi đầu, nhìn thấy con mèo Ba Tư do Vương Nhất Man nuôi đi tới, giẫm lên dừng ở dưới chân cậu, Vương Nhất Bác vươn tay ra vuốt ve, con mèo kia lập tức ngoan ngoãn liếm ngón tay cậu, phát ra âm thanh thoả mãn.

Nhìn bộ dáng kia, không biết làm sao, lại cảm thấy có chút giống Tiêu Chiến ăn cá lúc nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com