TruyenHHH.com

Trans De Tim Lang Man Hay Mo Toi Trang 394 Snarry Fanfic


Tên gốc: For romance, turn to page 394

Tác giả: Penpenhooray

Link gốc: https://m.fanfiction.net/s/11224402/1/For-Romance-Turn-to-Page-394

Thể loại: Snarry fanfic

Người dịch: Lọc
———
Mọi người đều biết Severus Snape không phải một người nhiệt tình. Hắn là một gã đàn ông nhàm chán, điều này không có gì để nghi ngờ. Thậm chí một số người còn sẽ tranh luận nếu có ai bảo rằng hắn thân thiện, dẫu sao thì hắn cũng không hề có kiên nhẫn với những hành vi tùy tiện hay hoa mỹ. Hắn tự hiểu rất rõ về vai trò của mình trong cuộc đời này: dạy Hóa học ở một trường cấp hai, kiềm chế bản thân để tránh bóp chết một đứa học trò ăn hại nào đó, về nhà, vừa chấm bài vừa uống vang đỏ (hoặc whiskey tùy vào hoàn cảnh). Severus cũng vô cùng vui lòng duy trì thói quen này.

Trừ buổi trưa mỗi thứ bảy.

Tới thứ bảy, Severus sẽ ăn bữa nửa buổi hoặc dùng bữa chính trước, để dành ra hai tiếng nhàn rỗi trước và sau giờ trưa.

Trong khoảng thời gian ấy, Severus luôn đến một hiệu sách nhỏ nằm nép mình giữa con phố Rosewood.

Hiệu sách ấy không có gì đặc biệt cả. Nó khá nhỏ, chưa bao giờ đông khách và có vẻ nhân viên không bao giờ xác định được khi nào một người khách muốn thanh toán. Thẳng thắn mà nói thì, Severus hẳn là ghét cửa hiệu nhỏ này.

Nhưng vào buổi trưa thứ bảy hàng tuần, hắn đều dành vài tiếng đồng hồ ở đó. Đơn giản là để ngắm người ấy.

Đó là một chàng trai trẻ, cao ráo và có một cơ thể dẻo dai. Mái tóc đen của cậu ta luôn rối bù, và cậu ta có một đôi mắt biếc xanh tuyệt đẹp phía sau cặp kính. Cậu ta sẽ luôn đến đây buổi trưa mỗi thứ bảy và ngâm mình ở khu Lãng mạn.

Cậu chàng ấy trẻ trung, đẹp trai, và Severus nhận thức rất rõ một sự thật rằng có thể số tuổi của mình còn gấp đôi người đó. Chẳng nghi ngờ gì hết, chàng trai trẻ ấy chỉ lớn hơn đám học sinh của hắn vài tuổi, và chuyện theo đuổi cậu ta chắc chắn là không hề thích hợp với Severus.

Nhưng chỉ ngắm nhìn thôi thì chẳng gây hại gì. Và tưởng tượng nữa.

Hắn có hàng tá những phỏng đoán về lý do một anh chàng trẻ trung đẹp trai như thế lại tới hiệu sách này, một mình, và đọc sách trong khu Lãng mạn. Có lẽ cậu ta đang cố gắng hồi phục sau một cuộc tình bất hạnh, chôn vùi cõi lòng đã nát tan trong những cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Có lẽ cậu ta là một nhà nghệ thuật, tới đây tìm kiếm linh cảm cho tác phẩm kế tiếp.

Chẳng qua nếu đúng là thế thì Severus phải thừa nhận, gu thưởng thức của chàng trai này tệ hại thật. Những cuốn tiểu thuyết đó thật kinh khủng... Severus biết thế bởi hắn luôn mua giống với những cuốn chàng trai đó đã chọn. Và hắn thường dành cả tuần vẩy kín những cuốn sách được viết cẩu thả đó bằng mực đỏ.

Trên thực tế, bất cứ khi nào Severus đến hiệu sách này, hắn luôn ngồi ở chiếc ghế bành cũ mọt ở phía sau cửa hàng, nơi có tầm nhìn tuyệt vời sang khu Lãng mạn, đồng thời hoàn thành việc "phê chữa" cho cuốn tiểu thuyết nào đó trong tuần này.

Tuần này, Severus đã ngồi trên chiếc ghế của mình được chừng nửa giờ cho tới khi hắn nghe thấy tiếng chuông rung lên ở lối vào lúc cánh cửa được mở ra.

Severus ngẩng lên trong chốc lát để nhìn chàng trai trẻ khiến mình ám ảnh, với nụ cười mỉm cùng mái tóc rối như thường ngày. Nhưng lần này, khác với mọi lần trước đây, cậu ta đang nắm tay một bé trai.

Khi hai người họ tiến về khu Thiếu nhi (chứ không phải khu Lãng mạn), một cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng Severus chẳng thể kìm nổi. Severus đã không hề biết người đàn ông đó có một cậu con trai, nhưng mặc cảm tội lỗi về việc khát khao một người đàn ông đã có gia đình vẫn còn nguyên đó.

Severus chỉ có thể nhìn thấp thoáng thấy người đàn ông trẻ và con trai cậu ta ở khu Thiếu nhi (cậu ta đang ngồi trên sàn nhà, đọc sách cho nhóc con nghe), nhưng việc đó chẳng thể ngăn Severus suy nghĩ miên man.

Liệu có phải chàng trai bí ẩn của hắn đã đi đến một cái kết viên mãn cho mối tình vườn trường bằng một cuộc hôn nhân sớm? Hay có lẽ đó là kết quả ngoài dự liệu cho một đêm đam mê của tuổi trẻ? Người mẹ có trong bức tranh gia đình này hay không?

Severus chẳng hề hy vọng câu trả lời là không.

Cả hai đang cùng đọc cuốn Stega Nona khi cánh cửa phòng sau của hiệu sách mở ra, và một người đàn ông mà Severus nhận ra là chủ hiệu sách bước vào. Severus chỉ gặp người chủ tiệm trông có vẻ lôi thôi này trong một số ít trường hợp (thường là lúc cô thu ngân tóc vàng đầu rỗng tuếch gặp vấn đề khi quét mã đơn hàng của Severus... Severus ghét việc để người đàn ông đó nhìn thấy chồng sách lãng mạn mà hắn mua), nhưng hắn có thể khẳng định rằng anh ta đã ngủ không ngon vào đêm qua. Với quầng thâm hiện rõ dưới mắt và mái tóc dài thường ngày suôn mượt nay rối tung, trông anh ta quả thật tàn tạ.

Cả nhóc con và chàng trai bí ẩn của Severus đều nhìn về hướng phát ra âm thanh. Đôi mắt cậu bé con ngời sáng khi nhìn thấy người chủ tiệm nhếch nhác: "Ba ba!"

Mặc dù trông mỏi mệt vô cùng, người chủ tiệm không hề do dự mà nở nụ cười với cậu bé đang nhào vào vòng tay mình, "Gấu con Teddy bé bỏng của ba ở đây à!" Anh ta cười lớn và bế cậu bé tên Teddy lên, ôm lấy thật chặt, "Con chơi với chú Harry vui chứ?"

Trong khi Teddy bắt đầu bi bô một cách đầy hào hứng với cha mình, đầu óc Severus cũng hoạt động hết sức nhanh chóng. Chà, ít nhất thì hắn đã biết tên của chàng trai ấy, Harry, và rõ ràng cậu ta là em trai (hoặc em rể) của chủ tiệm. Đó là một sự tiến triển thú vị...

Giữa lúc Severus đang suy nghĩ, Harry rời khỏi vị trí của mình ở khu Thiếu nhi và đi đến chỗ người chủ tiệm đang ôm lấy Teddy, "Chú Sirius, đêm qua chú ngủ ở đây à?"

"Chỗ này gần bệnh viện hơn ở nhà..." Sirius ngáp, "Và Luna còn xin nghỉ ốm."

"Vậy chú đâu cần mở cửa hàng chứ, Sirius." Harry đảo mắt, "... À phải, chú Remus sao rồi ạ?"

"Giờ tình trạng ổn định rồi, dù anh ấy đã khiến chú sợ chết khiếp vào đêm qua." Sirius gật đầu, "Cảm ơn cháu đã trông Teddy."

"Bất cứ lúc nào cũng được, chú Sirius."

Sirius cười đểu giả: "Giờ chú nên để cháu quay lại với buổi hẹn hò của mình chứ nhỉ?"

Harry tặng cho Sirius một cú thụi vào cánh tay, tiếp đó là mấy tiếng thì thầm khó chịu. Severus không kìm được mà cảm thấy hơi mất mát trước chữ "hẹn hò" ấy. Hắn không có trí tưởng tượng phong phú đến nỗi nghĩ rằng Harry đẹp trai nhường ấy vẫn còn độc thân, nhưng hắn vẫn...

"Xin lỗi."

Severus ngẩng lên khỏi cuốn sách (mà đôi lúc hắn đã không đọc một cách nghiêm túc) để thấy đôi mắt xanh của Harry đang nhìn xuống mình. "Gì cơ?"

"Xin lỗi vì đã làm ồn." Harry giải thích, hất cằm chỉ về phía Sirius và Teddy ở bàn thu ngân. "Tôi biết anh thích đọc sách trong yên tĩnh."

Severus chớp mắt, đầu óc cố gắng bắt kịp tình huống, "... Không sao..." Hắn hắng giọng, "Thế là cậu đang trông trẻ?"

"Ồ, đúng thế." Harry gật đầu, "Gia đình có chút việc gấp, chú Sirius không muốn để Teddy qua đêm trong bệnh viện... Thằng bé là một đứa trẻ ngoan."

"Tôi có thể tưởng tượng ra. Không nhiều đứa trẻ ở tuổi ấy chịu ngồi im lặng trong một hiệu sách đâu."

"Phải, nhưng nói lại thì, cả hai người cha của cậu nhóc đều làm việc với sách, thế nên đó là chuyện thường ngày thôi..."

Hai người rơi vào một sự im lặng ngượng ngùng, Severus đảo chân nọ vắt qua chân kia, và Harry thì nghiêng chân trụ bên này qua bên nọ.

Cuối cùng, Harry hắng giọng và nói, "Vậy... Cuốn Tình nhân trong mộng... Tôi vốn định hỏi anh thấy nó có hay không, nhưng nhìn những dòng bút đỏ này thì..." Cậu cúi đầu nhìn trang sách đầy nét chữ đỏ của cuốn tiểu thuyết tình yêu dở tệ, với ánh nhìn đầy hàm ý, "Anh là nhà phê bình à?"

"... Xét ở mặt nào đó..."

"Đúng vậy, tôi cũng không thể nói mình thích nó..." Harry gật đầu. "Nói thật, có vẻ tôi không thể tìm ra được cuốn tiểu thuyết lãng mạn nào không khiến tôi muốn đào mắt mình ra bằng một cái thìa han gỉ." Cậu bật cười khe khẽ, "Anh có cuốn sách nào gợi ý cho tôi không?"

Severus nào có chứ. Sao hắn gợi ý được? Hắn chỉ đọc những cuốn Harry đã đọc qua, và hắn ghét tất cả trong số chúng. Thậm chí hắn còn không biết cuốn tiếp theo mình muốn đọc là gì.

"... Tôi ghét lãng mạn..." Severus thừa nhận một cách yếu ớt.

Harry chớp mắt, "Nhưng mỗi tuần anh đều đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn mới ở đây."

Thế có nghĩa là, Harry cũng luôn chú ý đến hắn từ góc bên kia. Severus lấy hơi, cố gắng hết mức để không làm mình bẽ mặt thêm, "Tôi... Chỉ mua những cuốn sách lãng mạn mà cậu đã mua."

Severus đã chờ đợi vài kiểu phản ứng khác nhau từ anh chàng đẹp trai, nhưng một tiếng nấc cụt mất lịch sự thì không nằm trong số đó. Thêm nữa, Severus không thể tưởng tượng một âm thanh thô lỗ như thế lại phát ra từ Harry.

Harry che miệng mình, gò má đỏ bừng ngượng nghịu, "Tôi xin lỗi... Chỉ là... Tôi chỉ đến khu Lãng mạn bởi tôi thấy mỗi tuần anh đều đọc một cuốn tiểu thuyết."

Hai người lại chìm vào im lặng lần nữa, dù lần này không còn ngại ngùng như trước. Chẳng qua cả hai đều đang tiêu hóa thông tin mình vừa nhận được.

Dẫu rằng ngày thường vẫn luôn nghiêm khắc, Severus lại là người bật cười trước. Harry cũng cười theo, nhưng lại dừng khựng ngay khi cậu lại nấc cụt bởi cười quá lớn.

"Thế là, hai ta đã bắt đầu với sự lãng mạn tệ hại?"

"Tôi không phải kẻ ngốc nghếch nhất nhỉ."

Harry mỉm cười dịu dàng, "Vậy... Anh muốn tiếp tục phanh xác cuốn tiểu thuyết này không... Hay có lẽ anh muốn ra ngoài uống một ly cà phê hơn?"

– End –

Chúc mừng sinh nhật thầy ^^

Dù hơi muộn ạ.

#aFor_romance_turn_to_page 394

#Penpenhooray

#Snarry

#Lọc_dịch

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com