TruyenHHH.com

Trans Choker Marked With Love

21 trang A4 thì không post 1 lèo được đâu các bồ ơi. Lại còn là H nữa beta cả tháng trời không xong nữa. Nếu quên lại tình huống mình đi đọc lại chap cũ cho nhớ nhé. Chúc các cậu đọc vui. 

.

.

.

Với 6 tiếng chênh lệch múi giờ.

Và mười hai tiếng bay.

Nghe thôi cũng thấy mệt, nhưng đôi khi Sanghyeok thấy ngạc nhiên vì mọi thứ chỉ như đi dạo trong công viên mà thôi. Suốt những năm qua, anh đã trải qua không biết bao nhiêu cái lịch trình dày đặc như thế, cũng không trẻ trung hơn là bao.

Nhưng khi nghe cằn nhằn nhỏ nhỏ, Sanghyeok vẫn mỉm cười khi thấy các đồng đội của mình kiên nhẫn chờ đợi chia nhau một chiếc bánh donut. Có lẽ đây chính là lý do khiến anh chẳng bao giờ thấy mệt mỏi.

Làm sao mà cạn kiệt năng lượng được khi mà xung quanh luôn có 4 trái bom năng lượng đáng yêu cơ chứ?

Các đồng đội không thể chờ đợi thêm, thời gian di chuyển dài khiến mọi người kiệt sức, và đồ ngọt là cứu cánh duy nhất để kịp thời hồi phục lại. Sanghyeok nén cười khi thấy Hyeonjun nhìn chằm chằm thèm muốn trước miếng bánh donut, nhưng cuối cùng cùng nhóc ấy từ chối thẳng thừng khi đến lượt mình.

Anh đoán là mình nên thử một chút.

"Cho anh miếng nào."

.

.

.

"Em có chắc là mọi chuyện ổn chưa?" Sanghyeok hỏi lần thứ ba ngay cả khi Minseok đích thân đưa anh anh đã được chính Minseok đưa ra khỏi phòng khách sạn của team support.

"Vâng, hyung, ga trải giường đủ mềm nhưng em vẫn sẽ thay... và em có thể tự làm được. Đệm cũng đủ độ dày rồi. Không còn mùi hương của khách trước lưu lại đâu. Có phải lần đầu em đi nước ngoài đâu mà. Giờ đừng chú ý đến em nữa, đi làm phiền Wooje đi nhé." Minseok thở phì phò, phồng má thích thú khi được đội trưởng xoa đầu.

"Hyung có sang bên đấy rồi. Sau khi quăng cái túi lên giường thì có khi Wooje lại tót sang phòng Hyeonjun rồi cũng nên." Sanghyeok xoa nhẹ lên má Minseok, cẩn thận quan sát phòng cậu em omega cùng nhóm lần cuối. Về kết cấu thì giống với phòng của anh, căn phòng của Minseok khá rộng rãi với một chiếc giường đơn. Bên ngoài tủ quần áo còn được gắn một chiếc gương toàn thân lớn. Độ sáng của đèn vừa phải giúp cho mắt thư giãn. Nhìn thấy chiếc vali đang mở của Minseok để trên sàn, thực sự rất ngứa tay đến nỗi muốn dọn dẹp cất lại quần áo cho gọn gàng.

"Sanghyeok hyung." đường giữa rời mắt khỏi chiếc vali và đối diện với ánh mắt tinh nghịch của Minseok "Hyung nghỉ ngơi đi mà. Kỳ phát tình vừa mới kết thúc chỉ cách đây ba ngày, đừng ép bản thân phải cố gắng quá mức." Minseok trách yêu hyung nhà mình "Từ bây giờ sẽ còn căng thẳng hơn nữa, hyung đừng vội nhé."

Sanghyeok chăm chú nhìn Minseok, qua một lúc mới thư giãn và gật đầu "Em nói đúng, ngàu mai tụi mình còn 1 buổi tập nữa." Nói rồi lúc này anh mới đồng ý tạm biệt hỗ trợ nhỏ để về phòng mình.

"Nếu có gì không ổn thì đừng ngại mà nói với hyung nhé."

"Hyung biết là em có ngại bao giờ đâu."

"Hyung biết mà." Sanghyeok cười hiền, điểm ngón tay lên mũi cậu nhóc "Vậy gặp em ngày mai nhé."

.

Cả đội bị bao vây ngay từ lúc bắt đầu nhận phòng. Sanghyeok luôn mỉm cười lịch sự và chấp nhận các yêu cầu xin chụp ảnh. Với biểu cảm trải qua 'huấn luyện' chuyên nghiệp nên cho dù mũi bị ảnh hưởng bởi đủ thứ mùi hương lạ xung quanh thì gương mặt anh không hề biến sắc.

Sau mỗi kỳ phát tình vài ngày, Sanghyeok bị nhạy cảm với các mùi hương, hầu hết các mùi hương đều quá nồng, khiến anh nổi gai ốc khó chịu. Bị phần lớn là alpha đứng xung quanh gây nên cảm giác bất an, làm anh muốn thu mình lại phòng thủ. Quá nhiều người một lúc thì không tốt.

Ngay sau khi nhận thẻ phòng, Sanghyeok chỉ muốn nhanh chóng chạy về phòng tắm rửa thật sạch, thôi thúc muốn chà đi chà lại trên da cho những mùi hương kia không còn bám lấy.

Tuy nhiên với tính cách cẩn thận, thì anh vẫn phải kiểm tra lại balo của mình một lần trước.

Anh biết Minseok khá cầu kỳ trong việc thu xếp giường ngủ. Minhyung sẽ kiểm tra kỹ khu vực phòng tắm và nhà vệ sinh. Hyeonjun thì thích xếp tới xếp lui đồ dung trong phòng. Còn Wooje thì thỉnh thoảng cậu út không thích không gian phòng của mình, nên muốn đổi cho người khác.

Lúc này Sanghyeok cảm thấy trên da không thoải mái chút nào, nhưng phải đảm bảo balo của mình được kiểm tra lại mới yên tâm được.

Sanghyeok vội vã mở cửa phòng, đóng sập lại và chạy ào về hướng phòng tắm. Trong thời gian kỷ lục quần áo cũ được cởi xuống, nín thở chìm trong làn nước ấm dịu nhẹ rửa trôi đi dấu vết còn sót lại của những mùi hương khác bám trên da, không khác gì một cái ôm ma quái.

Khi bàn tay chạm đến vết đánh dấu vĩnh viễn, Sanghyeok mới cảm nhận được cơ bắp căng cứng của mình dần thả lỏng. Anh đứng yên một lúc, nhắm chặt mắt, sau đó vô cùng cẩn thận tắm lại với xà bông cả 3 lần, rồi mới ra ngoài.

Sau khi đã lau khô người, mặc trên người chiếc quần ngủ thoải mái và áo len oversize, Sanghyeok mới chú ý đến chiếc điện thoại bị bỏ quên nãy giờ, cập nhật thông tin trong group chat.

Wooje cuối cùng cũng đi ngủ rồi.

Hyeonjun gọi dịch vụ phòng và chuẩn bị đến phòng gym.

Minseok hoàn tất việc thay ga trải giường, và đang đến phòng của xạ thủ nhà mình.

Minhyung vô cùng hài lòng thông báo rằng phòng tắm sạch sẽ và trên kệ bếp cạnh tủ lạnh mini trong phòng có những thanh chocolate miễn phí.

Sanghyeok dừng lại bắt gặp thông báo mới, cẩn thận đọc lại một lần nữa rồi mới lấy thẻ phòng trên mặt bàn rời đi, thẳng một đường đến thang máy.

.

Chỉ mới gõ cửa 1 cái, cánh cửa phòng nọ đã mở ra, và anh được bao bọc trong một cái ôm ấp áp, hoàn toàn thả lỏng cơ thể khi đặt chân vào phòng. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, không gian chìm vào im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

"Anh mới tắm xong ạ?" Jihoon dụi mũi vào mái tóc mềm của omega.

"Chỉ mới xong trước nhận được tin nhắn của em."

"Em vẫn người được mùi của bọn họ." Đường giữa trẻ tuổi hậm hực lên tiếng, nhưng Sanghyeok biết rằng anh vẫn an toàn. Cậu chưa bao giờ hằm hè với anh.

"Anh biết mà." Sanghyeok nói nhỏ, áp mặt vào ngực Jihoon, không quan tâm đến việc cặp kính bị ép lên mặt khó chịu. Anh ôm siết lấy alpha của mình "Anh biết." Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi alpha đang ôm anh hừ lên gắt gỏng.

Jihoon nghiến răng, sự khó chịu dồn đầy trong ngực dù chỉ mới nghĩa đến việc người khác chạm vào bạn đời của mình. Cậu luôn tự tin với sự bình tĩnh của mình cho dù bản năng chiếm hữu của alpha tồn tại, nhất là khi phải cách xa nửa kia của mình ở nơi công cộng.

Nhưng Jihoon đâu thể gây sự thách thức với tất cả những alpha gây khó chịu với Sanghyeok được.

Đây không phải lần đầu tiên Sanghyeok gặp chuyện như thế này, nhưng chắc chắn là lần đầu tiên anh có bạn đời để làm nơi trú ấn, giang tay bảo vệ cho anh. Và Jihoon sẽ không chịu ngồi yên mà chẳng làm gì cả, trong khi anh phải chịu đựng vì những mùi hương lạ chỉ vài ngày sau kỳ phát tình diễn ra.

"Để em chăm sóc cho anh." Jihoon dỗ dành để anh nới lỏng vòng ôm, nhưng lại nhẹ nhàng im lặng ngay khi anh nhăn nhó phản đối. Omega luôn muốn được ở bên cạnh alpha của mình nhiều nhất có thể. Anh muốn khứu giác của mình được gột rửa đi sự khó chịu bằng cách chìm đắm trong mùi hương ấm áp và thoải mái quen thuộc.

Rời khỏi cái ôm là điều cuối cùng mà Sanghyeok muốn làm.

"Không sao đâu, hyung, em sẽ không đi đâu cả." Jihoon an ủi anh bằng những nụ hôn nhẹ lên tai và cằm "Mình lên giường nhé, bé cưng. Rồi em sẽ tẩy sạch những mùi khó chịu đó giúp anh."

Sanghyeok do dự gật đầu, nới lỏng hơn vòng tay khi hai người quay về giường. Tay Jihoon trượt xuống eo, đỡ anh ngồi lên đùi mình.

Một tay Jihoon đưa lên vuốt nhẹ mái tóc của anh, chậm chậm thả ra mùi hương của mình. Sanghyeok đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều. Cậu hôn nhẹ lên trán anh, cuối cùng 2 đôi môi tìm đến nhau trong say mê, mọi sự đảm bảo an toàn cần thiết cậu đều có thể dành cho anh.

Sanghyeok rên nhẹ giữa những nụ hôn. Mọi ảo ảnh của các mùi hương khác trên da nhanh chóng tan biến. Đôi tay anh lướt nhẹ trên lồng ngực rắn chắc của cậu, sự căng thẳng dần lui đi. Khi Jihoon vuốt ve đến thắt lưng kéo gần lại khoảng cách 2 người, thì sống lưng anh đã thẳng tắp.

Sanghyeok lâng lâng như ở trên mây, mùi gỗ đàn hương ấm áp hòa quyện mùi cam tươi ngập tràn các giác quan, trong đầu anh chỉ còn nghĩ đến Jihoon mà thôi.

Nụ hôn bị cắt ngang khi áo len của anh bị kéo xuống, lộ vùng gáy với vết cắn rõ ràng nơi tuyến thể.

Jihoon không cho anh được nói gì, cậu nhe răng cắn đè lên dấu vết cũ, nhằm kìm lại tiếng gừ cáu kỉnh ở cổ họng. Cậu kéo mạnh chiếc áo len xuống, không quan tâm có bị kéo dãn quá đà hay không.

Cơ thể anh chùng xuống vì sau gáy bị cắn, đôi mắt nhắm nghiền, khi pheromones của Jihoon ngấm vào Sanghyeok bật lên tiếng rên rỉ yếu ớt.

Đột nhiên Sanghyeok mở tròn mắt, mùi cay nồng lạ lẫm bung nở át đi mùi cam, hổ phách và gỗ đàn hương quen thuộc.

Anh biết Jihoon vô cùng khó chịu khi ngửi thấy mùi hương lạ trên người mình, chưa tính đến việc Sanghyeok mới được tưới đẫm bởi mùi hương của cậu chỉ vài ngày trước đây.

Trong tâm trí mơ hồ của Sanghyeok, đây không phải lần đầu tiên có nhiều mùi hương lạ bám lên người anh như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên Jihoon ngửi được chúng từ sau khi hai người họ kết đôi – nhất là lại sau kỳ phát tình của Sanghyeok.

Mùi hương khó chịu dâng lên. Không phải chỉ một mình anh khó chịu với những việc đã xảy ra.

"Jihoon à..." cố gắng gọi lại thần trí của chàng trai trẻ, anh cố gắng đỡ lấy gương mặt cậu nhìn lên mình, nhưng Jihoon không chút nhúc nhích.

Không nhìn thấy được sắc mặt Jihoon lúc này, nhưng Sanghyeok chắc chắn cậu đang kiềm chế để bản thân mình không mất đi lý trí.

Dồn hết sức lực chống cự khi bị Jihoon gặm nhẹ lên cổ ngay vết cắn chỗ tuyến thể, Sanghyeok hoảng hốt túm đến mức giãn cả chiếc áo của cậu, nhờ vậy đồng thời cũng để lộ ra vết cắn tương tự ở cổ của alpha.

Nghe được tiếng gầm gừ tức giận của Jihoon, không chút chần chừ Sanghyeok cắn xuống.

Có hiệu quả ngay tức thì, mùi hương trà xanh và hoa hồng dễ chịu do Sanghyeok thả ra giúp Jihoon tỉnh táo lại, thả lỏng quai hàm siết chặt. Lúc này mới kịp nhận thức tình huống, cậu rên ư ử như một chú cún con, liếm lên vết cắn ở cổ anh như thể xin lỗi.

"Em xin lỗi, hyung..." mất một lúc im lặng Jihoon mới lên tiếng.

Jihoon hôn nhẹ lên má anh nhiều lần hối lỗi, Sanghyeok lùi lại để nhìn rõ gương mặt alpha của mình.

"Không cần phải xin lỗi đâu, đây là lần đầu tiên em phải giải quyết chuyện này mà." Sanghyeok dịu dàng, để chàng trai cao lớn rên rỉ trốn trong ngực anh "Có lẽ chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, không thể tránh khỏi." Anh luồn ngón tai vào mái tóc dày.

"Dù vậy, em cũng không nên mất bình tĩnh." Jihoon bĩu môi nhìn anh "Em có thể đã làm một điều mà sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân."

Sanghyeok đưa tay đưa xuống xoa lên má cậu "Tụi mình đừng bận tâm đến những điều chỉ là trong giả thuyết." nghiêng người cọ mũi vào nhau "Hơn nữa, sẽ có anh ở đó để ngăn em lại."

Jihoon chìm trong niềm hạnh phúc "Em yêu anh rất nhiều, kiếp trước em phải cứu vài hành tinh thì kiếp này mới xứng đáng với anh."

"Đừng có nói vậy." Sanghyeok khúc khích cười. Đôi mắt của người lớn hơn dịu đi phần nào, anh thì thầm "Sự tồn tại của em, chẳng lẽ còn không phải xứng đáng với anh hay sao?"

Jihoon không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Sanghyeok. Cậu không ngờ là có những lời bày tỏ đơn giản mà chân thành như vậy. Cậu cảm thấy mình phải cố gắng hơn nữa để có thể cảm thấy xứng đáng là người bạn đời ưu tú nhất của anh. Nhưng Sanghyeok lại nói với cậu rằng không cần phải làm gì lớn lao cả. Chỉ cần chính cậu là đủ rồi. Chỉ cần là Jeong Jihoon.

Jihoon nghiêng người lại gần hơn, chạm nhẹ lên môi anh rồi dần dụ dỗ người lớn hơn hé miệng ra "Nếu như công chúa của em đã nói vậy." Cậu thì thầm, vươn đầu lưỡi bắt đầu khám phá khoang miệng hé mở của Sanghyeok. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com