Trans Chansoo Thu Ki Do Pho Chu Tich Park
"Chuyện mà anh không thể nào hiểu được," Kyungsoo khoa trương một cách say mê, kể với Jongin trong tổ Thực tập (JTT) trong bữa trưa, "đó là tại sao mấy cô nàng đó lại muốn ngủ với Chanyeol. Anh ta rõ ràng là một tên khốn." JTT gật đầu. "Thế tại sao anh lại muốn ngủ với Phó chủ tịch Park thế?"Kyungsoo dừng lại, miếng kimbap vừa mới đưa lên được đến nửa miệng. "Xin lỗi chứ," cậu nói, hạ đũa xuống. JTT nhấm nháp cốc coca của mình. "Em nói là-" "Anh có nghe những gì cậu nói," Kyungsoo nói một cách thiếu kiên nhẫn. Nhưng điều gì khiến cậu nghĩ rằng anh muốn ngủ với Chanyeol chứ? Cậu có bị điên không?" Nhún vai, JTT nói, "Thì em chỉ nghĩ thôi-" "Cậu nghĩ sai rồi," Kyungsoo nhanh chóng đáp lại, cắt ngang Jongin. Im lặng. "Ủa bộ nó rõ ràng đến thế à?" Kyungsoo thì thầm. "Không ạ, sunbae?", JTT cố gắng giải thích, nhưng Kyungsoo chỉ đảo mắt và tiếp tục lườm cậu ta. "Mà dù sao thì ý kiến của cậu cũng không có giá trị gì với anh cả. Cậu ngủ với Sehun bên Tài chính cơ mà", Kyungsoo nói một cách chua chát. "Gu của cậu phải nói là quá lệch lạc đi. Anh không muốn nói chuyện với cậu nữa."**Đến: [email protected]
Từ: [email protected]
Chủ đề: Đồ lười biếng!!!!!!này, tôi có thể nhìn thấy cậu chơi solitaire* đấy, trở lại làm việc ngay không tôi sa thải cậu bây giờ p.s: mà cậu có bị mù không????? di chuyển lá Heo cơ lên chỗ hàng thứ 3 kìap.p.s: tối nay chúng ta phải tăng ca, thế nên cậu đặt chỗ cho bữa tối ở Petra lúc 7 giờ cho tôi.(*) Trò xếp mấy lá bài huyền thoại trong máy tính đấy ạ =)))Đến: [email protected]
Từ: [email protected]
Chủ đề: RE: Đồ lười biếng!!!!!!Anh đang theo dõi tôi đấy à? Chuyện đó quá thô thiển và biến thái đó (nhưng như thế mới là anh chứ). LÀM ƠN ĐI, trời ạ, sai thải tôi đi. Nó có thể là quà Giáng sinh năm nay cho tôi đấy. P.S: Tôi đang chuẩn bị làm thế thì anh bất lịch sự cắt ngang đấy. P.P.S: Nếu chúng ta phải làm việc muộn thì đi ăn tối làm quái gì? Đến: [email protected]
Từ: [email protected]
Chủ đề: RE:RE: Đồ lười biếng!!!!!!hồi trước cậu nói muốn làm việc ở đây tới cuối đời, thế mà bây giờ lại muốn tôi đuổi cậu àp.s: đừng có mà xạop.p.s: thì, tôi chỉ muốn ăn đồ Tây cho bữa tối thôi, và cậu là người duy nhất mà tôi biết thích mấy món tây.p.p.p.s: ngưng trả treo đánh đố tôi đi và quay lại làm việc nhanh. CẤM TRẢ LỜI LẠI ĐẤY.Đến: [email protected]
Từ: [email protected]
Subject: RE:RE:RE:Đồ lười biếng!!!!!!
.
Từ: [email protected]
Chủ đề: Đồ lười biếng!!!!!!này, tôi có thể nhìn thấy cậu chơi solitaire* đấy, trở lại làm việc ngay không tôi sa thải cậu bây giờ p.s: mà cậu có bị mù không????? di chuyển lá Heo cơ lên chỗ hàng thứ 3 kìap.p.s: tối nay chúng ta phải tăng ca, thế nên cậu đặt chỗ cho bữa tối ở Petra lúc 7 giờ cho tôi.(*) Trò xếp mấy lá bài huyền thoại trong máy tính đấy ạ =)))Đến: [email protected]
Từ: [email protected]
Chủ đề: RE: Đồ lười biếng!!!!!!Anh đang theo dõi tôi đấy à? Chuyện đó quá thô thiển và biến thái đó (nhưng như thế mới là anh chứ). LÀM ƠN ĐI, trời ạ, sai thải tôi đi. Nó có thể là quà Giáng sinh năm nay cho tôi đấy. P.S: Tôi đang chuẩn bị làm thế thì anh bất lịch sự cắt ngang đấy. P.P.S: Nếu chúng ta phải làm việc muộn thì đi ăn tối làm quái gì? Đến: [email protected]
Từ: [email protected]
Chủ đề: RE:RE: Đồ lười biếng!!!!!!hồi trước cậu nói muốn làm việc ở đây tới cuối đời, thế mà bây giờ lại muốn tôi đuổi cậu àp.s: đừng có mà xạop.p.s: thì, tôi chỉ muốn ăn đồ Tây cho bữa tối thôi, và cậu là người duy nhất mà tôi biết thích mấy món tây.p.p.p.s: ngưng trả treo đánh đố tôi đi và quay lại làm việc nhanh. CẤM TRẢ LỜI LẠI ĐẤY.Đến: [email protected]
Từ: [email protected]
Subject: RE:RE:RE:Đồ lười biếng!!!!!!
Tiếng cười lớn mà Kyungsoo nghe được từ phòng làm việc của Chanyeol hai phút sau là lý do khiến Kyungsoo nở một nụ cười ngu ngốc đến không chịu được suốt cả ngày. Nếu cậu mà để ý một tí thì sẽ thấy Zitao nhìn mình cười nham hiểm, nhưng tiếc là Kyungsoo không chú ý đến. "Cậu đã sắp xếp chuyến bay của chúng ta đến Rome chưa?", một ngày nọ, Chanyeol hỏi khi hắn dừng lại trước bàn làm việc của Kyungsoo. Tấm ảnh con mèo gắt gỏng hôm nọ giờ đã được dán lên cửa phòng làm việc của hắn. "Chưa, tôi vẫn đang sắp xếp lại lịch trình của an- gì cơ, anh vừa nói 'chúng ta' phải không thế? Cả hai chúng ta, sẽ đến Rome cũng nhau sao? "Thế cậu nghĩ còn ai vào đây xách hành lí cho tôi nữa?"Chanyeol châm biếm, nhưng Kyungsoo lúc này quá phấn khích nên đã không đá vào ống chân hắn như mọi khi. "Đặt chuyến bay bay vào buổi sáng đấy,"Chanyeol hướng dẫn, "và nhớ đem theo một bộ suit. Cậu sẽ là cộng sự của tôi trong đêm gala." Kyungsoo gật đầu đầy hào hứng. Cậu phải mất tận 6 giờ sau đó để nhận ra rằng mình thậm chí còn không có một bộ suit nào.**Kyungsoo chưa bao giờ thấy một khách sạn nào sang trọng đến thế trong đời cả. "Tôi có thể ở lại đây mãi mãi không?" cậu hỏi Chanyeol khi nhìn quanh phòng một cách kinh ngạc và gửi hàng trăm tấm ảnh cho Jongdae. "Bồn tắm này được lát toàn bộ bằng đá cẩm thạch này", cậu nói. "Mỗi cái bồn tắm này thôi chắc mắc hơn toàn bộ căn hộ của tôi rồi. Chỗ này đẹp hơn gấp mười lần căn hộ của anh." Chanyeol cau mày nhăn nhó. "Không đời nào. Căn hộ của tôi là tuyệt nhất.""Sao cũng được,"Kyúngoo nói một cách dứt khoát. "Nhìn vào cái giường này này," cậu chỉ. "Nó khổng lồ luôn. Đây có phải là bông nhập ở Ai Cập không thế?" "Dám chắc hôm nay sẽ là giấc ngủ thoải mái nhất trong cuộc đời cậu," Canyeol gật đầu, và Kyungsoo đóng băng tại chỗ. "Anh nói gì cơ?" cậu ngu ngốc hỏi."Cái gì nữa?" Chanyeol ngồi xuống giường. "Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu ngủ trên sofa đúng không? Ở đây dư chỗ cho cả hai chúng ta mà." Chanyeol là trai thẳng Chanyeol là trai thẳng Chanyeol là trai thẳng Chanyeol là trai thẳng, Kyungsoo lặp đi lặp lại trong đầu mình như một câu thần chú.Cậu hắng giọng."Uh. Vâng ạ. Chắc chắn rồi," Kyungsoo lúng túng. Cảm ơn anh, Chanyeol." "Không có chi," Chanyeol đáp lại bằng chất giọng khá kì lạ. Căn phòng lúc này dày đặc một sự căng thẳng nào đấy không thể xác định được, và tự dưng Kyungsoo cảm thấy muốn chạy sang một chỗ nào đấy để trốn."Nghe này, tôi đi tắm trước," Chanyeol đột ngột nói. "Cứ gọi bất kì món nào mà cậu muốn; nhớ đặt cho cả tôi nữa. Tôi chết đói rồi," hắn nói rồi đi vào phòng tắm trước khi Kyungsoo có thể nói bất cứ điều gì để đáp lại. Kyungsoo tự nhủ với bản thân rằng có lẽ Chanyeol chỉ là quá mệt sau một chuyến bay dài, cũng giống như cậu vậy. Cậu đi lang thang qua lại trong phòng khách của Chanyeol, đặt mấy cái vali của bọn họ ở bên dưới bàn rồi đi cái menu dịch vụ phòng. Lướt nhanh qua menu, Kyungsoo lập tức ý thực được rằng bữa ăn mà cậu sắp đặt đây có lẽ đắt giá hơn cả mạng sống của chính mình. Kyungsoo quyết định lựa chọn những món ăn mà cậu biết chắc Chanyeol sẽ thích. Chanyeol dường như đã trở lại như bình thường sau khi tắm xong, vì vậy Kyungsoo buộc mình phải tỉnh táo lên, tự kỉ luật bản thân trước những suy nghĩ lung tung khi được ở với Chanyeol trong một khoảng cách gần như vậy.Bữa tối rất tuyệt vời và Kyungsoo bị phân tâm bởi cách mọi thứ đều rất tươi ngon và vừa miệng, sự hạnh phúc và thích thú hiện rõ cả lên mặt cậu. Chợt, Kyungsoo bắt được quả tang Chanyeol đang nhìn mình cười thích thú, sau khi bị bắt thì hắn không biết xấu hổ mà còn nhún vai. "Ngon quá chịu không nổi," cậu nhiệt tình, cắm xuống một nĩa Ravioli* đầy ụ khác. "Này tại sao anh không ăn cho hết thế?" Cậu nói, chỉ vào đĩa pasta còn sót lại của Chanyeol. (*) tên một loại pasta"Cậu thích thì ăn hết luôn này," Chanyeol đẩy cái đĩa sang cho Kyungsoo. "Tôi không phải là một kẻ háu ăn như cậu, thế nên tôi ăn tráng miệng đây." Kyungsoo đảo mắt. "Yếu thì có." Món tráng miệng thậm chí còn ngon hơn cả bữa tối, và Kyungsoo tiếc vô cùng vì đã không ăn nó đầu tiên. "Cái Panna cotta này ngon đấy," Chanyeol nói, còn Kyungsoo với lấy cái ly nhỏ chứa đầy kem ngọt. Chanyeol nói quá đúng; Nó rất ngon và Kyungsoo nghĩ rằng mình thậm chí đang lâng lâng một tẹo vì được cho ăn ngon thế này.Kyungsoo ngồi khoanh chân trên sàn phòng khách, ôm chặt đĩa Panna cotta nhỏ của mình vào ngực với đôi mắt nhắm nghiền, thầm gửi lời cầu nguyện biết ơn đến các vị thần thức ăn vì đã cho cậu có cơ hội đến Ý. Chanyeol đang nhìn chằm chằm vào Kyungsoo khi cậu mở mắt ra, và Kyungsoo cảm thấy mạch đập của mình tăng lên gấp trăm lần khi cậu bắt gặp ánh mắt mạnh mẽ của hắn." Sao thế?" cậu nói, tự hào vì giọng mình chỉ hơi run một tẹo thôi. "Cậu trông..." Chanyeol nhỏ giọng. Đột nhiên, căn phòng có cảm giác nhỏ hơn gấp hàng ngàn lần và tất cả tiếng ồn dường như đã biến mất hết cả. Kyungsoo cảm thấy như mình sắp lên cơn đau tim khi Chanyeol tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com