TruyenHHH.com

Trans Bjyx Loai Da Tinh

07.

May thay bộ phim cuối cùng vẫn quay chụp thuận lợi và đóng máy. Bởi vì danh tiếng của đạo diễn cũng như lưu lượng đúng lúc của Vương Nhất Bác, bộ phim rất nhanh đã được đặt lịch, chen chân vào Tuần lễ vàng Quốc Khánh.

Vương Nhất Bác muốn gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, ấn ấn gõ gõ sau cùng lại xoá hết. Cậu ghét tin nhắn bốc đồng đêm đó của mình, bất cứ ai nghe được cũng sẽ hiểu lầm.

Lúc phim phát hành, vòng bạn bè trong giới trên Weibo sôi nổi khoe cuống vé và đánh giá phim.

Bia miệng không tồi, phim văn nghệ vào dịp Quốc Khánh cũng vọt tới con số 300 triệu vé. Cậu muốn nhân cơ hội hỏi thăm Tiêu Chiến đã xem hay chưa. Nhưng lời nói đến bên miệng lại thu về.

Vương Nhất Bác không ngờ lần nữa gặp lại là Tiêu Chiến chủ động gọi điện.

Anh nhận một bộ phim.

Diễn tay đua motor.

Vương Nhất Bác liền thay đổi sắc mặt ngay trong bữa ăn, đặt đũa xuống, "Đừng nhận."

Tiêu Chiến thờ ơ nhún vai, gắp đồ ăn, không để ý đến sự phản đối của Vương Nhất Bác. Em dạy anh mấy thứ về motor đi, Vương Nhất Bác xụ mặt không đáp ứng, Tiêu Chiến tiếp tục trêu chọc, nói, em xem anh không dễ gì nhận một bộ phim hiện đại, đi đóng cổ trang nữa tóc anh rụng hết mất. Lại nói, anh muốn chuyển hình, tay đua motor rất ngầu, cảnh hành động rất nhiều rất kích thích.

Vương Nhất Bác càng nghe lông mày càng cau chặt.

Tiêu Chiến thoả hiệp với ánh nhìn chằm chằm của Vương Nhất Bác dành cho mình, thở dài thườn thượt, "Vương Nhất Bác em hiện tại lấy thân phận gì quản chuyện của anh vậy?"

Bạn giường không nên quản chuyện công việc, càng không nên can thiệp quyết định của anh. Vương Nhất Bác nắm chặt lòng bàn tay không buông.

Tiêu Chiến mỉm cười, em không dạy thì anh đi kiếm người khác.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đồng ý. Tính những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, dường như cậu thật sự chưa từng có thể từ chối Tiêu Chiến lần nào. Người kia đã quen bắt chẹt điểm yếu của cậu, Vương Nhất Bác chỉ có thể nhận thua.

Bọn họ hẹn gặp mặt ở con đường nhựa lớn vùng ngoại ô ngoài đường vành đai thứ Sáu. Tiêu Chiến trước đây từng ngồi con motor phân khối lớn yêu thích của Vương Nhất Bác, cà hỏng một mảng, để lại vết xước. Vương Nhất Bác tức đến mức mắt trừng thẳng cũng chỉ nhẫn nhịn nói không sao. Kể từ đó, Tiêu Chiến không bao giờ lấy chiếc motor phân khối lớn của Vương Nhất Bác ra đùa nữa. Lần này thì khác.

Ngoại ô đêm khuya yên tĩnh, Tiêu Chiến đội mũ qua đầu, cưỡi trên motor, gió đêm đồng hành, Tiêu Chiến dang tay hét lớn, trong mắt lấp lánh ánh sao.

Trong gió đêm, hai người lăn lộn trên bãi cỏ, sau ba năm mới làm tình, cả hai vẫn rất ngầm hiểu nhau. Dưới loại tình huống này không thể trang bị, Vương Nhất Bác không mang bao, Tiêu Chiến mắng cậu, Vương Nhất Bác trước giờ em toàn cho anh thao.

Tiêu Chiến vừa bị làm đến rơi nước mắt vừa đẩy cậu ra. "Trước kia em không có bạn gái, anh là người đầu tiên."

"Hiện giờ sao anh biết em từng làm với ai, đã có bao nhiêu bạn gái."

Vương Nhất Bác sững sờ một lúc, ngậm một khoảng da sau gáy Tiêu Chiến mút từ từ, ấn vào chiếc eo đổ sụp của anh, va chạm vừa nhanh lẫn mạnh.

"Mẹ nó..." Tiêu Chiến vừa sướng vừa đau, khoái cảm vượt qua cả lý trí, nhưng vẫn tủi thân không thôi, muốn chửi ầm lên, Vương Nhất Bác xoay qua để hôn lên từng vết chân chim nơi khoé mắt anh.

Khi phạm lỗi chảy máu đỏ cả mắt, Tiêu Chiến không khóc.
Hiện giờ anh bỗng dưng bắt đầu khóc. Cả người run rẩy không kìm được.

Vương Nhất Bác ôm anh, từng chút hôn nước mắt của anh.

Cậu học ngữ khí anh dỗ trẻ nhỏ, "Không có ai khác. Chỉ làm với anh."

08.

Ngày cuối cùng phim công chiếu. Tiêu Chiến sau cùng vẫn quyết định mua vé, nửa đêm trốn khỏi trợ lý đi xem một mình.

Buổi chiếu vào lúc nửa đêm rạng sáng, lại là suất chiếu cuối cùng, cơ bản không có ai. Tiêu Chiến tận hưởng cảm giác một mình bao rạp, nghĩ rằng lát nữa bản thân dù xấu đến thảm hại chí ít cũng không bị người khác nhìn thấy.

Tiêu Chiến đang nhìn chăm chú hình ảnh Vương Nhất Bác mặc đồng phục phát điên trên màn hình. Cậu vẫn còn trẻ tuổi tràn đầy nhựa sống. Nháy mắt đã được nửa phim, bọn họ tốt nghiệp rồi. Nam chính đổi kiểu tóc, mặc lễ phục cử nhân dưới ánh mặt trời thiêu đốt, đứng ở nơi xa đợi cô gái và những người khác ôm nhau xong. Cuối cùng cậu tặng hoa và tỏ tình.

Tiêu Chiến nhớ đoạn thoại kia. Bất giác anh niệm cùng cậu, nhưng ở câu đầu tiên lại phát hiện có sự khác biệt.

Ba năm và bốn năm.

Cuối phim, nữ chính phải lòng nam chính. Nhưng áp lực của hiện thực vẫn luôn đẩy con người ta đến với con đường trái lòng, vì tiền đồ của mỗi người mà sau một đêm mưa gió đã đường ai nấy đi.

Tiêu Chiến khăn giấy cũng chuẩn bị xong rồi. Nhưng anh không khóc.

Cái kết của phim, là cảm ngộ của một sinh viên đại học về tương lai và thanh xuân, có viên mãn, có thành tựu, càng có nhiều hơn là tiếc nuối.

Có một phỏng vấn nhỏ. Là của nam chính. Là của Vương Nhất Bác.

"Tại sao người yêu thầm không dám thổ lộ?"

"Ai cũng nói kẻ yêu thầm dũng cảm, ai cũng nói kết quả xấu nhất là không liên lạc nữa. Nhưng không ai hiểu kết cục này đối với bọn họ mà nói tồi tệ bao nhiêu, so với nỗi cô đơn sau này không thể nói chuyện với anh ấy không thể gặp mặt anh ấy, nỗi uất ức khi yêu thầm bỗng nhiên trở nên chẳng đáng kể."

Tiêu Chiến trong 5 giây chạy màn hình ngắn ngủi đã đỏ mắt, lệ rơi như mưa. Bộ phim kết thúc tan cuộc bên ngoài chỉ lác đác vài người.

Tiêu Chiến giẫm lên ánh trăng chuẩn bị đi bộ về khách sạn.

"Đi đâu?"

Tiêu Chiến quay đầu, Vương Nhất Bác đứng đó, vẫn một thân đồ đen. Cậu đội chiếc mũ bucket lên đầu Tiêu Chiến, che đi đôi mắt sưng đỏ của anh.

"Xấu thật."

Tiêu Chiến cười đánh cậu, khóc rồi lại cười, "Vương Nhất Bác, em thật sự không muốn anh nhận vai đó sao?"

"Quá nguy hiểm đi."

Tiêu Chiến thấy tóc cậu bị gió thổi loạn, không còn dáng vẻ cool guy như thường ngày nữa, híp mắt gật đầu, "Anh cũng thấy vậy, nhưng anh sẽ chỉ nghe lời bạn trai anh thôi."

Vương Nhất Bác không nói gì. Cậu không biết nói lời yêu đương. Nhưng lại nghiêng người hôn anh.

Lần này, Tiêu Chiến không tránh né.

Em có thể làm bạn trai anh không. Cậu nói.

Tiêu Chiến nhìn cậu chẳng chớp mắt, bấu víu vai cậu. Đột nhiên anh kéo tay áo cậu lên lau nước mũi, Vương Nhất Bác ghét bỏ, nhưng vẫn đưa tay xoa xoa đầu anh.

Tiêu Chiến hết khóc lại cười, em cái đồ ngốc này. Ngốc muốn chết.

Vương Nhất Bác bị nói đến thay đổi sắc mặt. Nhưng vẫn bấu chặt tay áo Tiêu Chiến sợ anh chạy.

"Anh đã ba mươi mốt tuổi rồi, Vương Nhất Bác." Anh không còn trẻ nữa, mà Vương Nhất Bác đang ở giữa những năm tháng tuyệt nhất của đời người. "Tháng trước anh chụp tạp chí dưới độ phân giải cao thấy vết chân chim nơi khoé mắt mình. Anh đã đến độ tuổi bắt đầu già đi. Có lẽ qua ba, năm, mười năm nữa, nếp nhăn sẽ ngày càng nhiều hơn, thể lực cũng không tốt, không lên nổi sân khấu, phim hành động cũng không dám nhận. Còn nữa nha...Tính khí anh cũng chẳng dịu dàng đến vậy. Tính cách thỉnh thoảng cổ quái, lúc bướng bỉnh chẳng nghe lọt tai lời ai..."

Vương Nhất Bác cắt ngang lời tự thuật như đếm lông trâu của anh, chỉ bằng ba từ ngắn gọn.

Em biết rồi.

Tiêu Chiến lại thở dài, ha không thể hối hận. Anh dùng phương ngữ nói. Lại chạm vào đôi môi khô khốc của cậu. Trách thói xấu thích cắn môi không đổi được của cậu. Vương Nhất Bác vẫn kéo lấy anh. Thật chặt.

"Anh một chút cũng không lãng mạn, cũng không dịu dàng, đã không gà con dính người cũng chẳng cao lớn đáng tin."

"Nhưng làm sao bây giờ. Em rất thích anh. Anh không đủ tốt, em cũng rất thích anh."

Vương Nhất Bác ôm anh, ánh mắt dè dặt nhìn anh, hỏi anh một vấn đề nghi hoặc đã rất lâu, "Đêm đầu tiên ấy, anh nhìn ra ngoài cửa sổ là đang nghĩ gì?"

Tiêu Chiến sờ mái tóc mềm mại, chóp tai, đầu mũi của cậu, cuối cùng trao cậu một cái hôn.

Anh nghĩ, đưa anh đi đi. Năm tới cùng nhau chết trong gió xuân.

Nếu đó là em.

Anh sẽ chẳng hề kiêng nể, chẳng chút đắn đo mà đi cùng em.

Nếu như em, nếu như em cũng nguyện ý.

00.

Vương Nhất Bác rất lâu về sau, lâu đến khi Tiêu Chiến đã chuyển hình thành công, lâu đến khi hai người cũng đã công khai. Cậu lục được trong ví tiền quý giá của Tiêu Chiến một cuống vé đã ố vàng.

Mặt sau là dòng chữ được viết nắn nót từng nét của Tiêu Chiến.

"Anh cũng vậy."

HOÀN.

Hoàn thiệt bất ngờ😂
Fic này mình thích nhất câu về yêu thầm của Bo, và chủ yếu ghiền fmv nên đào hố, cảm ơn mọi người đã đọc. Gặp lại sau nhé!💕

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com