Trans Bjyx Hoan Huong Hoa
-14-Thời điểm bước vào vụ xuân, Vương Nhất Bác khó có thể tiếp tục tiêu dao tự tại yêu đương được nữa.Mặc dù người làm trong nhà đủ, nhưng dù thế nào thì thỉnh thoảng ông chủ cũng phải đi nhìn một chút, giúp một tay, bằng không thì trong lòng người làm sẽ không phục đâu, kiểu sẽ nghĩ là bọn tôi ngày ngày làm trâu làm ngựa, còn ông chủ lại chơi bời lêu lổng thì là thế nào, quên sạch luôn cả chuyện hàng tháng mình còn nhận của ông chủ mấy đồng bạc trắng. Mẹ Nhất Bác vừa đào ổ gà vừa mắng người làm đã bưng bát ăn thịt của người ta còn chửi mẹ người ta, cơ mà mắng thì mắng, cơm vẫn phải nấu. Bà cầm tạp dề bọc lấy mười mấy quả trứng gà tròn xoe, có mấy quả còn dính chút phân. Bà nấu hết trứng gà, lại lấy thêm mấy cái móng heo kho trong nồi ra, phải ăn cả trứng cả thịt thì mới coi như chắc bụng, mới có sức mà làm việc. Bà chia cho Tiêu Chiến một quả trứng gà luộc, nói: "Bồi bổ thêm cho bé lớn của mẹ."Tiêu Chiến hai ba miếng nuốt sạch quả trứng, suýt nghẹn trắng cả mắt. Anh thấy trong nồi móng heo kho còn một miếng thịt bò chưng màu tương thơm ngào ngạt, liền nói: "Mẹ, cho Nhất Bác thêm miếng thịt bò nữa." "Không được." mẹ Nhất Bác hạ dao chặt móng heo kho thành từng miếng nhỏ, rồi chia ra hai cái bát tô lớn thật chỉn chu mới cảm thấy hài lòng."Con lén bỏ vào cho em ấy.""Bé ngốc, không phải mẹ con là rùa rụt đầu, mà là nếu con là người làm, tất cả mọi người đều làm công việc như nhau, nhưng trong bát ông chủ lại có thêm một miếng thịt bò kho, con sẽ thấy thế nào?"Mẹ Nhất Bác thấy Tiêu Chiến xấu hổ cúi đầu vân vê góc áo, lại an ủi: "Trong lòng con thương Nhất Bác thế nào mẹ biết, khi nào kết thúc công việc rồi mẹ sẽ làm mì xào cho nó nhé, được không?"Tiêu Chiến gật gật đầu, lấy hết bánh bao trong nồi ra, cộng thêm hai bát móng heo kho lớn và một bát trứng gà bỏ vào trong cặp lồng. Vương Bảo Trưởng đã có tuổi, nào có làm được việc đồng áng nữa, cho nên đều là Vương Nhất Bác ra đồng với người làm, buổi trưa Tiêu Chiến sẽ đi đưa cơm đến cho bọn họ.Chớ thấy Vương Nhất Bác mặt mũi trắng trẻo da dẻ mịn màng mà nhầm, việc đồng áng cậu chưa bao giờ làm qua loa, khiến cho người làm không có chỗ nào để chê cả. La Tam Hỉ là người làm thuê ngắn hạn mà nhà họ Vương mới tuyển, làm được hai tháng rồi, tổng cộng đã cho hắn mười xâu đại tử*, Vương Nhất Bác cảm thấy rất vô lý. Lam Tam Hỉ năm nay mười chín, theo lý mà nói thì đang đà sức trai cuồn cuộn, nhưng mà hắn lười phát khiếp, cuốc đất mười cái thì nghỉ ba cái, nhất là sắp đến giờ cơm, hắn có thể làm bộ làm tịch đến nửa canh giờ.La Tam Hỉ từ xa đã trông thấy bóng người gánh cặp lồng đang đi tới, quăng luôn cuốc xuống hô lên: "Cậu chủ, đến giờ ăn cơm rồi!"Vương Nhất Bác mặc áo cộc, không có tay áo lau mồ hôi, ngẩng lên nhìn, quả nhiên là Tiêu Chiến đang lắc lư từ bờ ruộng đi tới. Mặt trời giữa trưa rọi nắng gắt, vậy mà đến cả mũ rơm anh cũng không đội, cứ thế đi một đường phơi hồng cả khuôn mặt nhỏ bé, khi nhìn thấy Vương Nhất Bác thì toét miệng cười ngốc, cười chưa được hai chút thì cảm thấy sai sai, lại xoay mặt một cái, hạ quang gánh trên vai mình xuống.Người làm mỗi người nhận ba cái bánh bao, vài miếng móng heo, một quả trứng luộc, rồi túm ba tụm năm ra gốc cây ngồi ăn,Vương Nhất Bác đã sớm bỏ cuốc tới đứng bên cạnh Tiêu Chiến, nhưng cậu là người cuối cùng nhận cơm.Đợi người làm đều tản đi hết rồi, Tiêu Chiến mới trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Tác phong chậm chạp thế, hết đồ cho em ăn rồi!"Vương Nhất Bác thuận miệng nói: "Làm gì có chuyện, anh nỡ lòng nào bỏ đói em hả?"Trong bát quả thực chỉ còn thừa lại hai cái bánh bao, Vương Nhất Bác cầm một cái lên gặm, Tiêu Chiến ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, ngó trái ngó phải, mới do do dự dự lôi từ trong ngực ra một quả trứng vịt muối, đập hai cái lên tảng đá dưới chân.Vương Nhất Bác há to miệng nuốt bánh bao, Tiêu Chiến cũng không nói gì, lẳng lặng ở một bên bóc vỏ trứng, bóc xong thì ném quả trứng vịt ngon lành tròn xoe vào trong bát của cậu, mắt liếc ngang liếc dọc liếc khắp mọi nơi, xem xét tình hình xung quanh.Vương Nhất Bác hỏi: "Anh làm gì đấy? Cứ như đi ăn trộm không bằng.""Mẹ bảo không được cho người làm thấy."Vương Nhất Bác lấy đũa chọc vào quả trứng vịt muối, chọc một cái liền chảy ra một bát dầu hồng. Mặc dù ngoài miệng Tiêu Chiến không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng anh thương Vương Nhất Bác đến nhường nào, hai người họ đều rõ vô cùng.——————*đại tử: 20 đồng Bắc Kinh = 1 đại tử- 15 -Ngày người làm nhà họ Vương trở về, thì đã chú ý ngay tới cái kẻ nửa lớn nửa nhỏ trước lúc bọn họ đi còn chưa xuất hiện, lúc bọn họ về thì đã chiếm mất gần nửa ngôi nhà. Vài ngày đầu thì ông chủ nói đây là cháu họ hàng xa của mẹ Nhất Bác, đến mấy ngày sau thì y lại biến thành con nuôi nhà họ Vương, làm họ luyện mãi mới gọi cháu lớn xuôi miệng được, bây giờ lại phải đổi thành cậu chủ. Bao nhiêu năm nay cậu chủ nhà họ Vương chỉ có mình Vương Nhất Bác, làm sao mà đổi xưng hô lại đây? Cuối cùng bọn họ gọi Tiêu Chiến là cậu chủ nhỏ.Bọn họ phát hiện cậu chủ nhỏ nhà mình trước đây hẳn là sống sung sướng an nhàn mà lớn lên. Lần đầu tới ruộng đưa cơm, đòn gánh chỉ đặt ở một bên vai, lúc hạ xuống cả bờ vai đã đỏ một mảng lớn. Cậu chủ nhìn trân trân vào mảng đỏ ấy rồi giận điên lên, làm cho cậu chủ nhỏ sợ tới mức vơ vội bát đũa rồi chạy mất, sau khi cậu chủ nhỏ đi rồi thì buổi chiều cậu chủ bực bội cắm đầu làm việc, một người mà cày hết phần của ba người. Mấy hôm sau, bọn họ lại phát hiện cậu chủ nhỏ thật ra rất thông minh, anh đã học được cách để gánh tốn ít sức nhất có thể, còn đem theo được cả một ấm trà lúa mạch, lúc uống vào miệng vẫn còn âm ấm, cực giải khát.Dần dần, mọi người đều nhận ra, mặc dù cậu chủ nhỏ hơi đen một chút, nhưng mà dáng dấp rất xinh đẹp; tính tình lại càng dịu dàng, tri kỷ, mỗi ngày đi đưa cơm đều mang theo một chiếc khăn mùi soa, chuyên dùng để lau mồ hôi cho cậu chủ, ngoài anh ra còn ai có thể xơ múi được từ người cậu chủ đây?Cảm giác từ sau khi đứa nhỏ này đến, có mấy tên người làm trong lòng đã bắt đầu ngứa ngáy rồi. Tiêu Chiến chỉ là con nuôi, không phải ruột thịt nhà họ Vương, nên phân biệt đối xử đương nhiên là thấp hơn Vương Nhất Bác một cái đầu, cơ mà vừa vặn một cái đầu này lại khiến cho người ta cảm giác càng thân thiết. Trong đám người làm thì có La Tam Hỉ là đối xử với cậu chủ nhỏ ân cần nhất, Vương Nhất Bác nhìn thấy bao nhiêu lần rồi, hắn ta suốt ngày vẫy đuôi theo sau mông Tiêu Chiến như một con chó, trong ánh mắt lóe lên sự gian trá xấu xa. Vương Nhất Bác cực kỳ mong chờ Tiêu Chiến bày ra dáng vẻ đanh đá mà anh thường đối với cậu ra để nghiêm khắc trừng trị La Tam Hỉ, vậy mà Tiêu Chiến mặc kệ, hắn có ầm ĩ thế nào anh cũng chẳng tức giận, lại còn cứ mở miệng là gọi "Tam Hỉ", làm cho Vương Nhất Bác tức đến nghiến răng kèn kẹt.Vương Nhất Bác nhìn đến phát lo, phải đề phòng sơ suất mới được. Mấy hôm trước Tiêu Chiến kể nhỏ với mẹ Nhất Bác, là áo trong của mình phơi ở ngoài sân, phơi cùng với quần áo của Nhất Bác, mà lúc rút vào lại không thấy cái áo kia của mình đâu.Vương Nhất Bác đang ngồi bó chổi trong sân, nghe thấy nói: "Hay là em mặc nhầm rồi?"Tiêu Chiến chạy tới vạch áo của cậu ra, nhìn một cái, hơi thở phả lên cổ và bờ ngực trần của cậu, bảo: "Không phải, em không mặc nhầm."Tiêu Chiến nói cái áo trong đó vốn là của Vương Nhất Bác. Hồi trước lúc anh chưa đến, mẹ may cho cậu hai chiếc một trắng một đen, là đồ lụa, còn mềm mịn mượt mà hơn cả da con gái. Hai chiếc áo này Vương Nhất Bác cũng chưa mặc lần nào, mãi đến mấy bữa trước cậu mới lục ra, chia cho Tiêu Chiến một chiếc. Của anh là màu đen, còn của cậu là màu trắng.Tiêu Chiến lục tung tìm mấy ngày liền, dốc ngược nhà của hai người lên cũng không thấy, suýt chút nữa tức phát khóc, Vương Nhất Bác dỗ nửa ngày, mẹ Nhất Bác cũng hứa sẽ may lại cho anh một cái, nhưng anh vẫn khóc thút thít, làm nũng nói, vậy thì cũng không giống.Sau chuyện này Vương Nhất Bác rất để ý, sợ nhất là trộm nhà khó phòng. Hôm nay việc không có nhiều lắm, mặt trời lại lớn, Vương Nhất Bác cho người làm về nghỉ sớm, còn cậu thì ở lại diệt thêm chút cỏ rồi mới đội mặt trời chầm chậm đi về, trong lòng ôm quả dưa hấu to được chú Triệu cho, về phải thả ngay xuống giếng, khi ăn cắn một miếng liền lạnh tê người, chỉ mới tưởng tượng ra đã sướng chết.Vương Nhất Bác vào sân từ cửa sau, vừa vào đã nghe thấy tiếng nhóm người làm ở tiền viện ầm ầm ĩ ĩ. Cậu đi một vòng hậu viện chưa thấy Tiêu Chiến đâu, trong lòng căng thẳng, bỏ dưa hấu xuống chạy thẳng tới tiền viện."Mày chỉ là một tên người ngoài không có nguồn gốc, còn là một thằng đàn ông, tao sờ một cái thì rụng mất miếng thịt à hay là như nào?"Cái giọng vịt đực của La Tam Hỉ mấy bữa nay Vương Nhất Bác đã nghe mòn cả tai rồi, chỉ nghe thấy hắn khí thế hung hăng, giọng nói không phải lớn bình thường.Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy máu dồn hết lên đầu, cậu đẩy cửa gỗ ra, hướng về phía đám người đang nháo nhào nhào kia, lạnh giọng nói: "Làm loạn cái gì đấy!"Vừa dứt lời, cậu liền nhìn thấy Tiêu Chiến quần áo xộc xệch đứng trong đám người, hai mắt đỏ au, toàn thân run rẩy, nhưng vô cùng kiên quyết nói với La Tam Hỉ: "Tôi là ăn mày thì cũng không liên quan gì đến cậu. Cậu dựa vào cái gì mà dám động tay động chân với tôi?"La Tam Hỉ nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất."Một thằng đàn ông, còn bắt chước con gái nhà người ta tam trinh cửu liệt, thật con mẹ nó ghê tởm, ông đây sờ tí mày còn ngại xui."La Tam Hỉ không nghe thấy tiếng động, vẫn còn đang nói lếu nói láo, nhưng mấy tên hóng hớt ở xung quang đều đã phát hiện Vương Nhất Bác rồi, liều mạng nháy mắt với La Tam Hỉ. Một người làm họ Hứa, bình thường cũng là người thành thật trung hậu nhất, thực sự nhìn không vừa mắt, cũng rõ cậu chủ là một kẻ liều mạng, bèn xen vào khuyên nhủ: "Được rồi, La Tam Hỉ, bớt nói vài câu đi...."Hắn còn chưa dứt lời, chỉ thấy Vương Nhất Bác vớ cái cày gỗ bên cạnh cửa lên, nện thẳng vào đầu La Tam Hỉ.
-16 -"Mày cậy mạnh giỏi lắm con ạ! Đã hiểu ra chưa? Đầu La Tam Hỉ bị con đánh thành cái gáo máu rồi!" Mẹ Nhất Bác thở hổn hển mắng Vương Nhất Bác. Bà vừa đi thăm La Tam Hỉ, nghe quản đốc nói nếu không phải Tiêu Chiến sống chết cản Vương Nhất Bác lại thì chỉ sợ La Tam Hỉ đã mất mạng rồi."Trừ cậu ấy ra thì ai dám ngăn cản cậu chủ!" quản đốc tặc lưỡi nói, "Bà chủ không biết lúc cậu chủ điên lên kinh khủng như thế nào đâu. Bọn tôi trên có già dưới có trẻ, còn muốn sống thêm mấy ngày."Vương Nhất Bác không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Hắn đáng đời, con ra tay còn nhẹ đấy."Tay Vương Nhất Bác bị rách một vết thật dài nhầy nhụa máu, lộn cả da thịt ra bên ngoài, Tiêu Chiến run run rẩy rẩy xát rượu trắng lên vết thương của cậu. Trên cằm Vương Nhất Bác cũng dính vài vệt máu nhỏ, đầu ngón tay anh giơ lên chạm vào rồi lại rụt về.Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến: "Có phải em khó coi lắm không?"Mẹ Nhất Bác tạt một cái lên đầu cậu, mắng tiếp: "Lại còn nhẹ tay? Con muốn đánh chết nó luôn mới tính là nặng à?"Cú nện tới đột ngột của Vương Nhất Bác lúc đó không có ai phản ứng kịp. Đợi đến khi Tiêu Chiến xông lên ôm ngang người Vương Nhất Bác chặn lại, thì La Tam Hỉ đã thành thành thật thật bị đập trúng mấy lần rồi, Tiêu Chiến phải dùng toàn bộ sức lực mới kéo được Vương Nhất Bác lui xuống mấy tấc, giảm sức đi một tí là cậu lại nhào qua.Tiêu Chiến nhìn mắt Vương Nhất Bác là biết La Tam Hỉ hôm nay lành ít dữ nhiều rồi. Hồi còn nhỏ khi anh cùng cha đi theo đoàn ngựa thồ đã từng thấy sói rừng săn hươu sao, cho nên anh biết dã lang giết đỏ cả mắt là dáng vẻ như thế nào. Trong ánh mắt ấy trừ màu máu ra thì không còn gì hết, con ngươi co lại thành một chấm nhỏ. Ánh mắt rời rạc, chúng sẽ không đem tử trạng của con mồi đặt trong mắt.Khi đó anh đã rõ Vương Nhất Bác muốn giết chết La Tam Hỉ.Tiêu Chiến không biết từ lúc nào bàn tay mình đã xoa lên khuôn mặt và sau gáy Vương Nhất Bác, trong lòng anh rất rõ, Vương Nhất Bác yêu anh, yêu đến tàn nhẫn, yêu đến mức có thể giết chết một người để bảo toàn sự trong sạch của anh. Từ cổ chí kim có bao nhiêu nam tử hán si tình đã từng làm ra cái chuyện ngu ngốc dọa người này chứ, Vương Nhất Bác của anh cũng là người đàn ông như vậy. Bàn tay anh từng từng tấc xoa dịu Vương Nhất Bác đang điên cuồng, khiến cho con dã lang này thuần phục dưới tay anh. Mẹ Nhất Bác thấy vẻ mặt hai đứa kỳ lạ, liền biết ngay Tiêu Chiến nhất định biết được ngọn nguồn cơn cuồng nộ của Vương Nhất Bác. Nó không chịu nói, quản đốc cũng không dám nói, bà đành phải hỏi Tiêu Chiến thôi: "Bé lớn, con nói cho mẹ nghe, thằng nhỏ tổ tông sống này tại sao lại đánh La Tam Hỉ?"Vẻ mặt Tiêu Chiến biến đổi không ngừng, anh nói: "Mẹ, La Tam Hỉ không phải người tốt, nên đánh."Mẹ Nhất Bác tức chết mất, vì bà biết cũng không hỏi được gì từ miệng Tiêu Chiến cả, đúng lúc này thì người họ Hứa lặng lẽ tiến vào đứng ở trước cửa, mẹ Nhất Bác liền hỏi" "Thế nào rồi?""Đại phu đã tới rồi ạ.""Để tôi ra."Sau khi mẹ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến. Lúc này anh mới dám nhìn kỹ cậu, trên gò máy cậu vẫn còn dính vài vệt máu khô. Tiêu Chiến chỉ vào vết thương trên cánh tay Vương Nhất Bác, hỏi: "Có đau không?"Vương Nhất Bác kéo cánh tay gầy nhỏ của anh, kéo anh ngồi lên đùi cậu, dán sát vào tai anh nói: "Không đau chút nào cả, sảng khoái lắm luôn."Hơi thở kia vấn vít trên cần cổ Tiêu Chiến, vừa nhột lại vừa ám muội, Tiêu Chiến nghĩ Vương Nhất Bác tốt xấu gì cũng là vì anh mà đánh nhau nên mới không né tránh.Vương Nhất Bác được một tấc lại muốn lấn một thước, hỏi Tiêu Chiến tiếp: "Sờ vào đâu anh rồi?""Cũng không phải khuê nữ, sợ gì hắn sờ?""Em không cho. Sờ vào đâu?""Chỗ hắn sờ vào em định cắt hả? Vậy anh nói nè, hắn sờ vào chim nhỏ của anh đó."Tiêu Chiến vốn chỉ nói đùa, nào ngờ Vương Nhất Bác không nói hai lời liền tụt luôn quần anh ra. Tiêu Chiến vội vàng túm lấy đai quần, nhưng Vương Nhất Bác vô cùng thô bạo, chút khí lực cỏn con của anh làm sao địch nổi cậu. Quần vèo cái đã bị lột xuống, nửa cái mông tròn xoe trắng trắng mềm mềm đều bị thấy hết rồi.Mặc dù Tiêu Chiến không giống như Vương Nhất Bác trời sinh đã trắng, cho dù có ra đồng phơi nắng đến đỏ bừng thì về dưỡng một hai ngày là lại lột da trắng bóc. Nhưng vì mông là nơi quanh năm không gặp ánh nắng, nên đã được dưỡng đến trắng như tuyết. Hơn nữa người anh được mấy lạng thịt thì đều dồn hết cả vào mông, vì vậy rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác giống như hai khối đậu hũ non mềm nảy ra.Tiêu Chiến ngượng đến đỏ bừng cả mặt, thất thanh kêu lên: "Vương Nhất Bác! Em lại đùa giỡn lưu manh!"Vương Nhất Bác nào còn quan tâm? Cậu trực tiếp lấy chân kẹp chặt Tiêu Chiến lại, hỏi: "Sờ bên nào rồi? Hay là sờ ở giữa?"Tiêu Chiến vừa xấu hổ vừa tức, mắng: "Đồ ngốc, ông đây nói bừa mà em cũng tin à? Mau buông tay ra!"Vốn dĩ anh đã chuẩn bị tinh thần đổ máu đến cùng với Vương Nhất Bác, không nghĩ tới vừa nghe anh nói như vậy cậu đã thật sự buông tay ra rồi, Tiêu Chiến vèo cái ngã quỳ xuống đất.Vương Nhất Bác đưa tay kéo anh lên, lại tiện thể sờ mó cái mông trần trùng trục của anh một chút, chưa thỏa mãn mà lẩm bẩm: "Hời cho thằng khốn kia rồi, em còn chưa được sờ."Tiêu Chiến tức phì phì nói: "Em bớt làm bộ đi! Đã được lợi còn ra vẻ chịu thiệt!"Tiêu Chiến vừa cột chun quần vừa mở đôi mắt to của mình trừng Vương Nhất Bác, buộc chặt quần xong liền quên thù, hỏi cậu: "Có ăn dưa hấu không? Quả em mang về ấy."Tiêu Chiến đập dưa hấu ra, tự mình ôm lấy một nửa, dùng thìa xúc phần tâm dưa ra đưa tới: "Há miệng."Vương Nhất Bác ngậm miếng dưa hấu ngọt đến ngây người, ngọt lịm, ngọt quá, từng miếng từng miếng tiếp theo đều ngọt tới choáng váng, nhưng vẫn không bì được với miếng trái tim ở giữa mà Tiêu Chiến cho cậu ăn, thật sự là ngọt đến tận đáy lòng Vương Nhất Bác rồi. Tiêu Chiến lấy tâm dưa hấu đổi lấy trái tim của Vương Nhất Bác, thật sự là tính toán nhỏ được được vang to, quá hời rồi.Cậu vẫn còn muốn đấu võ miệng với Tiêu Chiến: "Chưa ngâm trong giếng ăn không ngon."Quả nhiên Tiêu Chiến mắc lừa rồi, nạt cậu: "Có ăn không thì bảo!" một lát sau lại thấp giọng cười, ghé vào bên tai Vương Nhất Bác: "Em nhìn quả dưa hấu này, trông có giống đầu La Tam Hỉ không?"Hai người cười ngặt nghẽo, Vương Nhất Bác bảo anh: "Anh như thế là không tốt đâu." Cười xong, Vương Nhất Bác đột nhiên nghiêm mặt nói: "Anh không mắng em đôi câu hả?"Tiêu Chiến cười sặc cả dưa hấu lên mũi, đang cầm khăn lau, nghe thấy vậy không khỏi sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút rồi mới thong thả nói: "Cũng không phải em đánh không lại hắn."Vương Nhất Bác không ngờ anh lại nói thế, không nhịn cười nổi: "Nhỡ mà em đánh hắn chết thật thì sao? Chắc là phải ăn cơm tù rồi.""Có anh ở đây mà. Nếu em mà không ngừng, thì anh sẽ nhảy vào giữa hai người luôn, chắc chắn em sẽ không xuống tay được nữa rồi."Tiêu Chiến cười đến có chút đắc ý, Vương Nhất Bác lại đột nhiên đau lòng rồi, Tiêu Chiến cái gì cũng biết, biết Vương Nhất Bác đặt anh ở trong lòng, biết cậu có thể vì anh mà ngay cả tính mạng cũng không màng, anh đều rõ cả, nhưng anh giả vờ hồ đồ.Vương Nhất Bác nghĩ không ra anh nghĩ cái gì.
-tbc- Dịch xong chiếc fic này chắc em đi Hà Nam lấy chồng được rồi, fic gì mà toàn phương ngữ!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com