Trans Bjyx Hoan Huong Hoa
-07-Ngày hôm sau khi Tiêu Chiến tỉnh dậy mặt trời đã lên cao ba sào. Anh thò tay ra khỏi chăn sờ sờ sang bên cạnh, không có ai.Giường đã tắt lửa, chỉ còn phần chăn nơi Tiêu Chiến nằm đè lên là còn ấm nóng, nhưng phía bên kia đã sớm nguội phân nửa, chiếc chăn màu xanh lam được gấp gọn gàng vuông vắn đặt dưới cuối giường.Anh trùm lên người chiếc áo bông mặc từ hôm qua, ngái ngủ dụi dụi mắt đi ra ngoài, chân đi đôi giày bông cũ của Vương Nhất Bác. Anh không biết nên đi về phía nào, thế là cứ ngơ ngác đứng ở giữa sân, mãi cho đến khi cái cổng vào xiêu vẹo được một người phụ nữ trung niên mà anh chưa từng gặp đẩy ra. Trên đầu người phụ nữ vấn khăn, khuỷu tay đeo một chiếc giỏ trúc phủ lên tấm vải, vừa vào cửa đã gọi to mẹ Bác Nhi ơi, lại hé mắt lặng lẽ nhìn vị khách không mời mà đến đang đứng giữa sân nhà.Mẹ Nhất Bác bước bước nhỏ ra ngoài, mắt thấy Tiêu Chiến đang đứng ngẩn người liền gọi một tiếng "Tổ tông", rồi vội vội vàng vàng kéo anh vào nhà. Người phụ nữ vấn khăn theo sát phía sau, mắt hết nhìn cái áo bông Tiêu Chiến mặc lại nhìn đến bờ lưng gầy gò của anh.Tiêu Chiến bị ấn ngồi lên chiếc giường chưa bao giờ tắt lửa ở nhà chính, trên tay có thêm một bát cháo bột bắp nóng hổi. Người phụ nữ tùy ý ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, thay anh hỏi mẹ Nhất Bác: "Sao Bác Nhi lại không ở nhà thế?""Nó dắt ngựa đi dạo rồi. Con khỉ nhỏ ấy, chẳng lúc nào chịu ngồi yên cả."Trong miệng mẹ Nhất Bác, lúc thì cậu là con trâu bướng bỉnh, lúc thì là con khỉ nghịch ngợm bay nhảy khắp nơi suốt ngày, một lát sau lại là chú heo lười biếng, tóm lại là tất cả những động vật thường gặp đều có thể dùng để hình dung đứa con trai duy nhất của bà."Em nghe nói hôm qua hai bác lên trấn trên, làm gì đấy?"Mẹ Nhất Bác bình tĩnh liếc qua Tiêu Chiến đang vùi đầu húp cháo một cái, nặn ra một nụ cười: "Còn làm gì nữa, sắp Tết đến nơi rồi, chị tranh thủ đi mua chút đồ Tết." bà chỉ vào đống đồ linh tinh để ở góc phòng và hai dây tỏi thật dài treo trên cao. Hôm qua Tiêu Chiến không thấy đống đồ này, chắc là sáng hôm nay Vương Nhất Bác mới đi mua về."Thím, hôm nay thím tới có chuyện gì thế?"Thím hai của Vương Nhất Bác đặt giỏ trúc lên đầu gối, xốc chiếc khăn vải lên, cười nói: "Tú Trân có muối một ít thịt khô, nhờ em sang biếu hai bác hai miếng."Tú Trân là cô con dâu mới sinh cháu trai mập mạp nhà thím.Mẹ Nhất Bác lau lau tay vào tạp dề, xách xâu thịt khô ra ngửi ngửi, nói: "Tú Trân vừa mới hết ở cữ đã liền chân liền tay rồi. Thím giúp chị cảm ơn nó nhé."Thím hai thấy mẹ Nhất Bác cứ nói liến thoắng không ngừng về con trai mãi, tay thì múc thêm cháo bắp cho cái người trẻ tuổi như quỷ đói đầu thai bên cạnh mà cũng không định giới thiệu, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Mẹ Bác Nhi, đây là họ hàng à?"Tiêu Chiến ngẩng đầu lên ngốc ngốc nở nụ cười với thím hai, anh không nói gì, anh hiểu phải đợi mẹ Nhất Bác bịa ra một cái cớ hợp lí đã, sau đó anh mới thuận nước mà đẩy thuyền theo câu chuyện được. Mẹ Nhất Bác còn chưa kịp đem tất cả những lý do mà bà tốn hết tâm tư mới nghĩ ra được ghép lại, thì Vương Nhất Bác đã về rồi. Sáng sớm hôm nay tuyết đã ngừng rơi, cậu không đội mũ da lộn lông dày* ra ngoài, chỉ đội mội chiếc nón len nhỏ màu đen, sợi len đan chặt cũng không ngăn được khí trắng hấp hơi bốc lên đầy đầu cậu.Vương Nhất Bác vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm Tiêu Chiến. Tiêu Chiến ngủ say sưa một giấc dậy, đầu tóc đều vểnh hết cả lên rồi, anh đến mới có hai ngày ngắn ngủi mà đã tự nhiên y như ở nhà mình. Sao lại không có ai nhận ra nhỉ, cọng tóc vểnh lên của anh trông giống như cuống táo mơn mởn trên quả táo còn chưa bẻ đi, lại vừa giống như sừng của chú hươu sao xinh đẹp nhảy tới nhảy lui trong rừng mà cậu không nỡ săn nữa, chỉ cần khẽ cong cổ là có thể chọc vào tim cậu rồi. Khóe miệng anh sao lại dính một giọt cháo màu vàng, muốn rơi mà chưa rơi. Không phải anh nói mình lớn hơn Vương Nhất Bác tận mấy tuổi ư, sao ăn vẫn còn để dính mép, cậu không ở bên cạnh một lúc liền biến thành bộ dáng ngốc nghếch thế kia ư.Vương Nhất Bác hao tổn bao nhiêu tinh thần vẫn không thể nào ngăn cản xúc động muốn đưa tay lau khóe miệng cho anh của mình lại được. Cậu quệt đi giọt cháo loãng lành lạnh đã sắp bị hong khô kia, dính lên ngón tay mình. Hai người phụ nữ một người con trai ở trong phòng đều đang nhìn cậu, hai người phụ nữ nhìn đầu ngón tay cậu, còn chàng trai thì nhìn ánh mắt cậu.Cậu đột nhiên hồi hồn lại, trong lúc luống cuống tay chân liền ngậm luôn ngón tay của mình vào miệng. Mẹ Nhất Bác thường dùng bột bắp để nấu cháo, nhà họ Vương từ trước đến nay chưa từng thiếu tiền cũng như thiếu lương thực. Cháo bột bắp chỉ cần nếm một giọt cũng có thể cảm nhận được vị ngô thơm thơm, nhưng hôm nay Vương Nhất Bác cảm thấy hình như mẹ cậu còn cho cả đường vào cháo nữa, nếu không.... tại sao ăn lại ngọt như vậy.Mẹ Nhất Bác chẳng cảm thấy có gì không đúng cả, bà lột chiếc mũ đã ướt mồ hôi của cậu ra ném lên trên giường, kiễng chân lên vừa lau mồ hôi trên gáy Vương Nhất Bác, vừa liên miên quở trách cậu. Lúc này Tiêu Chiến đã uống xong cháo rồi, thừa dịp Vương Nhất Bác đang phải đối phó với mẹ, liền len lén nhặt cái mũ hẵng còn vương hơi ấm của cậu lên, lật qua lật lại nhìn mấy lần, cuối cùng sờ ra một tay đầy mồ hôi.Tiêu Chiến nghịch một lúc mới nhận ra có chút không ổn, lại cẩn thận gập mũ lại, để lên bàn trên giường. Anh cầm bát nhảy xuống giường, chào hỏi một tiếng rồi đi xuống bếp. Mùa đông nên nước trong giếng ngoài sân đều đóng băng rồi, bình thường nhà họ Vương đều dùng nước từ tuyết tan, đựng trong mấy cái lu lớn ở dưới bếp. Nhà bếp nổi lửa ấm áp, tuyết tự mình tan thành nước, vạch mảnh gỗ che ra là có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên mặt nước.Tiêu Chiến còn chưa kịp tìm thấy nửa bầu hồ lô, thì đã thấy bên cạnh nhiều thêm một cái bóng.Anh cũng không quay đầu lại, nhìn chiếc bóng dập dờn trong lu nước của Vương Nhất Bác mà nói. Dáng vẻ Vương Nhất Bác khá đoan chính, ở trên mặt nước đen thui cũng có thể nhìn thấy mũi ra mũi mắt ra mắt.Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Bác: "Bác gái nói với thím hai cậu thế nào?""Nói gì?""Thì tôi đó..." Tiêu Chiến không biết tại sao có chút chột dạ, giống như mình thật sự đã trở thành nàng dâu nhỏ mà nhà họ Vương giấu trong nhà, không thể để người khác biết được thân phận.Vương Nhất Bác lùn hơn Tiêu Chiến một chút, nên là đứng phía sau anh vừa vặn có thể nhìn thấy đuôi tóc anh mới cắt sửa vẫn còn lỉa chỉa. Tiêu Chiến khẽ cong thắt lưng, chống vào mép lu nước, thân thể gầy yếu chỉ dày bằng một cánh tay, Vương Nhất Bác chỉ cần kéo một cái là có thể ôm trọn anh vào lòng.Vương Nhất Bác bị ý nghĩ của mình dọa sợ giật nảy mình, cậu sờ sờ mũi che giấu đi nội tâm đang dao động mãnh liệt, sau đó mới nói: "Anh không cần để ý đâu, thím hai của tôi chỉ hơi nhiều miệng thôi, người không xấu."Tiêu Chiến thấy cậu nói như vậy, ngược lại càng hoảng sợ, anh hấp tấp xoay người, lắp bắp nói: "Không phải.... tôi không có ý đó..."Anh rất sợ Vương Nhất Bác vì mình mà trách thím hai của cậu, nóng lòng biện giải. Ai ngờ động tác xoay người lại này quá mạnh, Vương Nhất Bác lại đứng cách anh gần quá, thế là chân Tiêu Chiến mềm nhũn, eo ngả về sau, mắt thấy sắp bị ngã vào lu nước rồi.Mặc dù Tiêu Chiến cao, rơi vào thì cũng không đến nỗi bị chìm, cơ mà lu nước kia cao cỡ nửa người, bụng lu lại lớn, ngã vào đấy thì sặc mấy ngụm nước là điều không tránh khỏi. Hai người đồng thời thất thanh kêu lên, mặt Vương Nhất Bác biến sắc, cũng không quan tâm đến tị hiềm gì nữa, vô thức tóm lấy eo Tiêu Chiến.Còn chưa kịp chạm vào mặt nước, Tiêu Chiến đã bị Vương Nhất Bác túm được, hai người dính chặt lại với nhau không một khe hở, trong lúc đó chóp mũi khó khăn lắm mới còn lại khoảng cách một tấc, hơi thở nóng hổi của cậu toàn bộ phả vào khuôn mặt anh.Vèo cái mặt Tiêu Chiến đã đỏ ửng, há miệng nửa ngày cũng không phát ra nổi một âm thanh nào. Đầu óc Vương Nhất Bác cũng loạn cào cào hết cả lên rồi, bàn tay đặt bên hông Tiêu Chiến cũng quên cả bỏ ra. Cậu nhìn thấy hai chiếc răng thỏ lộ ra giữa đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của anh, hỗn loạn mà nghĩ, eo Tiêu Chiến thật là nhỏ, thậm chí cậu còn muốn dùng bàn tay của chính mình để đo một chút, ước chừng chỉ tầm ba bốn tạc* là có thể bao trọn một vòng. Cậu vô thức lại siết chặt cánh tay, đem Tiêu Chiến đã đỏ ửng như tôm luộc hoàn toàn ôm vào trong lòng. Hai người càng dựa càng gần, một đường từ bụng xuống tới bộ vị nhạy cảm đều gắn lại cùng một chỗ, ngay lúc Vương Nhất Bác cảm thấy người anh em của mình sắp dựng lên giữa hai người đến nơi rồi, thì Tiêu Chiến giơ tay lên chặn ở giữa ngực cậu, ngăn lại sự ám muội lưu động trong không khí."Làm gì thế....?" Tiêu Chiến phát ra một tiếng oán giận nhỏ như muỗi kêu, tay cũng dùng một chút lực. Lúc này Vương Nhất Bác mới hốt hoảng ý thức được anh chính là con trai, có sức lực của con trai, thân thể của con trai. Bộ phận mà Vương Nhất Bác có Tiêu Chiến cũng có, dù không giống lắm, nhưng hai người vẫn là đàn ông y như nhau.Vương Nhất Bác xấu hổ không đỏ mặt, chỉ có đôi tai là đỏ thôi, nên bình thường nếu không để ý thì sẽ không phát hiện ra cậu mất tự nhiên. Cậu vội vàng buông lỏng tay, còn giấu đầu hở đuôi mà chắp ra sau lưng, nói với Tiêu Chiến: "Còn không phải là sợ anh bị ngã hả...."Cậu đem nửa câu sau "Không có ý gì khác" nuốt xuống. Cậu không hiểu tại sao mình lại phải vội vàng giải thích với anh như thế, cứ như là mình vừa mới vô tình vô lễ với hoàng hoa khuê nữ nhà nào chứ không phải là tiện tay cứu một người huynh đệ suýt nữa rơi vào lu nước ấy. Vương Nhất Bác tự an ủi bản thân, chuyện này rất bình thường, cậu với mấy đứa bạn trong thôn cũng cãi nhau ầm ĩ mà lớn, chẳng ai để trong lòng cả.Cơ mà trước giờ cậu sẽ vì loại chuyện đường đột này mà xin lỗi sao? Từ lúc nào cậu biến thành người câu nệ như vậy, chỉ sợ đi sai bước nhầm trước mặt Tiêu Chiến, sẽ làm cho con thỏ nhỏ dễ dàng vểnh tai hoảng hốt này bị hù chạy mất.Sắc đỏ trên mặt Tiêu Chiến còn chưa phai, anh cười lắc đầu nói: "Tôi không sao."Anh lại ngập ngừng nói tiếp: "Bên ngoài tuyết ngừng rơi rồi."Vương Nhất Bác nói: "Sáng sớm nay đã ngừng rồi. Anh muốn lên trấn trên không?""Lên trấn trên làm gì?""Hôm qua không phải đã nói sẽ dẫn anh đi mua kẹo hồ lô ăn hả?"Tiêu Chiến cười rộ lên, hai mắt cùng khóe miệng đều cong cong. Vương Nhất Bác phát hiện khi anh cười thì nốt ruồi nhỏ dưới khóe môi lại càng đậm hơn.Tiêu Chiến cười bảo: "Này là cậu coi tôi như trẻ con mà dỗ đấy hả?" Vương Nhất Bác bị vạch trần, nhất thời mặt đỏ tới tận mang tai. Cậu xấu hổ lại không muốn bị lộ, thế là hất tay một cái, lớn tiếng nói: "Không muốn ăn thì thôi!"Tiêu Chiến vội vàng kéo kéo cậu, nói: "Ăn ăn ăn! Tôi muốn ăn! Cậu dẫn tôi đi nha!"Vương Nhất Bác cố ý làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý, lại giở vờ ghét bỏ Tiêu Chiến: "Anh mặc ít như thế thì đi kiểu gì? Đi về chết rét tôi lại phải nấu thuốc cho à!"Cậu lôi Tiêu Chiến về phòng, bới từ trong rương ra một bộ quần áo lông dày, trực tiếp trùm lên người anh. Nhưng cái cổ dài lộ ra bên ngoài của Tiêu Chiến phải làm sao đây, Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ một lát, nói: "Hôm qua tôi săn được một con chồn, để tôi lột da nó làm cho anh cái khăn quàng cổ."Tiêu Chiến ngồi ở trên giường đung đưa đung đưa hai chân trần, Vương Nhất Bác thấy thế, liền cầm một đôi tất len đi vào cho anh, lại lồng thêm một đôi giày lớn có thể đi trên tuyết vào nữa. Nhưng chính cậu thì chỉ đi một đôi giày bông bình thường, cùng lắm là dày hơn mọi khi một chút mà thôi. Tiêu Chiến cúi mặt nhìn đỉnh đầu của Vương Nhất Bác, cười hì hì nói: "Cậu đối với ai cũng tốt như vậy hả?" Vương Nhất Bác trong lòng giật mình. Cậu không tiếp lời, nhưng đã bị lời khen của Tiêu Chiến khiến cho vô cùng thoải mái.-tbc-* Mũ da lộn lông dày: Hình như cái mũ này có tiếng Việt mà em không nhớ nó tên là gì ahuhu
*Một tạc = khoảng cách từ ngón cái đến ngón trỏ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com