Trans Bjyx Hoan Huong Hoa
-05-Vương Bảo Trưởng nói: "Hay bà nhìn nhầm rồi. Sao có thể là đàn ông được?""Nhầm cái rắm ấy, là nam hay nữ tôi còn không phân rõ chắc?"Nhất Bác vẩy hai bàn tay dính đầy bọt nước, biểu tình trên khuôn mặt vẫn chưa hồi hồn."Người mã phỉ bán đều là con gái cả. Không thể sai được.""Bảo Bác Nhi vào mà xem. Hai ta đều già cả hồ đồ rồi, sao lại đi mua một đứa con trai về!" Mẹ Nhất Bác nói như đinh đóng cột, bà lười phải tranh cãi với Vương Bảo Trưởng.Sự tình phải nói đến từ mấy tháng trước. Ở phía Nam loạn lạc, nạn đói hoành hành, khắp nơi đều là dân chạy nạn, trên đường đi vài bước là có thể thấy cả đống người nằm lung tung. Một số người thật sự là bị chết đói, còn một số chỉ là vì đói quá mà ngất đi, sau đó bị người nhà bất đắc dĩ bỏ lại. Mã phỉ không phải người, còn muốn dựa vào tai ương loạn lạc để kiếm một khoản. Bọn chúng dọc theo đường đi lật từng người lên xem, nếu thấy là con gái trẻ tuổi thì sẽ lôi về đem bán. Vì để bán được giá tốt cũng như còn một chút nguyên tắc đạo đức cuối cùng, bình thường mã phỉ sẽ không đụng vào những người được nhặt về này. Ăn mày nhỏ này dáng vẻ thanh tú, lại giữ một mái tóc dài, chẳng trách đến mã phỉ cũng bị lừa.Vương Nhất Bác đứng vững trong bếp, trong đầu vẫn còn vang vọng lời mẹ cậu kinh ngạc la khi chạy vào nhà chính lúc nãy. Ăn mày nhỏ ngồi xổm trong bồn tắm, nghiêm túc ngâm người trong nước nóng, cả nhà bếp bị y tắm đến hơi nóng lượn quanh.Tay trái Vương Nhất Bác cầm một cục xà bông mới toanh, lớp giấy dầu in tiếng Tây bên ngoài còn chưa xé bỏ. Ăn mày nhỏ thấy cậu tiến đến, liền vội vàng hấp tấp đưa tay lên che bộ ngực xẹp lép không phồng lên tí nào của mình, lại thật sự giống như dáng vẻ của một đại cô nương. Vương Nhất Bác hỏi y: "Có biết tự tắm không? Cần tôi giúp anh tắm không?"Ăn mày nhỏ không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào cục xà bông trong tay Vương Nhất Bác. Cậu biết rồi, người này chưa nhìn thấy xà bông bao giờ, cũng không biết dùng thế nào, nhưng y ngại nói, sợ bản thân làm tăng thêm phiền phức cho họ. Vương Nhất Bác cởi áo bông ra, quăng trên ghế đẩu chỗ cửa bếp, lại xắn tay áo lên. Ăn mày nhỏ bị động tác đao to búa lớn của cậu làm cho sợ hãi, cả người co lại thành một nhúm ở trong chậu gỗ. Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng căng thẳng của y thì cảm thấy rất buồn cười, cũng dần dần không còn bài xích với y nữa. Dù sao y cũng là con trai, dù cha mẹ cậu mất trắng mười lăm đồng bạc trắng, dù Vương Nhất Bác thấy y đẹp, thì cũng chẳng thể nào gả vào nhà cậu được, càng không thể duy trì hương hỏa cho nhà họ Vương. Trên vai Vương Nhất Bác tạm thời không có gánh nặng cưới vợ nữa, hơn nữa cậu thật sự cảm thấy y rất đẹp, rất có hứng thú đối với y, nhìn y sợ mình như vậy ngược lại lại có hơi thất vọng, bèn hỏi: "Sao anh lại sợ tôi?"Ăn mày nhỏ đáng thương ngước mắt lên, Vương Nhất Bác phát hiện khóe mắt y hồng hồng, giống như sợ phát khóc đến nơi rồi.Vương Nhất Bác không dám trêu nữa, cậu sợ ăn mày nhỏ khóc thật mất. Cậu bóc vỏ xà bông ra, nói với ăn mày nhỏ, đầu tiên phải làm ướt khắp người đã, sau đó mới xoa một lớp xà phòng thật dày lên người. Xoa lâu một chút, đừng xả nước nhanh quá, chà chà một lúc rồi hẵng xả.Cậu xoa xà bông lên khắp nửa người trên của ăn mày nhỏ, ăn mày nhỏ hai mắt tròn xoe, rất tò mò mà nhìn theo từng động tác của cậu. Đầu tiên là bả vai, tiếp đến dưới nách, rồi trượt đến cái rốn tròn tròn. Vương Nhất Bác vỗ nhẹ một cái để y không ngọ nguậy nữa, mình thì bẻ nửa quả hồ ra làm thành bầu nước, múc từng bầu từng bầu dội từ đầu y xuống. Ăn mày nhỏ không sợ nước chút nào, ngoan ngoãn ngồi thẳng, hai mắt to nhắm lại.Vương Nhất Bác xoa xà phòng lên đầu y, ăn mày nhỏ không dám động đậy. Nếu giờ mà để mẹ Nhất Bác nhìn thấy thì thể nào cũng mắng cậu lãng phí. Đã là con trai rồi, đám tóc dài rối bời kia đằng nào chẳng phải cắt đi, cần gì phải thoa xà phòng gội làm gì nữa? Nhưng Vương Nhất Bác chính là muốn tắm cho ăn mày nhỏ, cậu muốn xem xem sau khi tắm xong ăn mày nhỏ trông sẽ thế nào, có phải sẽ còn đẹp hơn cả cậu tưởng tượng hay không.Vương Nhất Bác học theo cách làm của mẹ, dùng xơ mướp cật lực chà chà lưng của ăn mày nhỏ, chà ra từng mảng ngấn hồng, chà đến mức ăn mày nhỏ ngã trái ngã phải. Vương Nhất Bác dặn anh mà đau thì bảo tôi. Ăn mày nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cũng không kêu đau.Tắm xong nửa thân trên, Vương Nhất Bác dội nước cho y sạch sẽ. Cúi đầu nhìn một cái, lúc này chậu nước mà y ngồi đã đục rồi. Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười. Vương Nhất Bác bảo ăn mày nhỏ đứng lên để cậu đổ chậu nước này đi, đổi một chậu nước nóng sạch khác."Phía dưới anh tự tắm nhé, được không?" Vương Nhất Bác cảm thấy một đại nam nhân tắm phía dưới cho một đại nam nhân khác thì kỳ quái quá. Ăn mày nhỏ lại gật gật đầu, mái tóc ướt đẫm dính vào má, giống như lông thỏ ướt nước. Vương Nhất Bác từ bé đến giờ không có khái niệm với con gái xinh đẹp, nhưng cậu cảm thấy ăn mày nhỏ sau khi tắm rửa sạch sẽ xong còn đẹp hơn cả con gái.Vương Nhất Bác nói: "Nào, tôi giúp anh đổi nước."Ăn mày nhỏ đứng lên, ào ào một tiếng, nước bẩn trong chậu tràn xuống đất. Y trần truồng bước ra khỏi chậu, Vương Nhất Bác nhìn thấy cái thứ bên dưới y, không hề che đậy mà cứ vậy bại lộ trong không khí. Y cao ngất, chân lại dài, vậy nên món đồ kia cũng cực kỳ thanh tú, mềm oặt mà rủ xuống giữa hai chân. Vương Nhất Bác đột nhiên cảm giác tai mình bị thiêu cháy rồi, cháy một đường đến hai gò má luôn, trong lòng cậu thầm nói không được nhìn nữa, thế là liền cúi đầu bưng chậu, chỉ dám nhìn đôi chân trần be bé phủ đầy lông chân nho nhỏ mà thôi.
-06-Đợi ăn mày nhỏ tắm xong, đã mặc trên người chiếc quần thu bông và chiếc áo bông mua lúc trước vẫn còn mới của Vương Nhất Bác. Cậu lại dùng cây kéo mà lúc nãy mẹ mình đã dùng, cẩn thận cắt cho ăn mày nhỏ một kiểu tóc cũng gọi là nhìn tạm được: Trên trán để một ít tóc mái, vừa đủ để lộ ra đôi mắt to tròn; hai bên thái dương cắt tới tai, nếu để dài quá thì trông không có tinh thần; sau gáy cũng không để lại quá dài, nếu không thì chọc vào cổ áo sẽ bị ngứa. Cắt xong cậu mới tháo chiếc khăn cuốn quanh cổ ăn mày nhỏ xuống, nói với y, trong nhà chính có gương, cái gương hẳn là anh biết chứ, lát nữa tự mình nhìn xem đã hài lòng chưa.Ăn mày nhỏ sờ sờ sau gáy, chỉ biết gật gật đầu. Vương Nhất Bác nhịn không được phải hỏi: "Sao anh chỉ biết gật đầu mà không nói gì thế? Anh bị ngốc à?"Người bị hỏi ngẩn người, nhưng cũng không cảm thấy là đối phương đang cười nhạo mình. Cơ mà Vương Nhất Bác cũng thật sự không hề cười nhạo y, Vương Nhất Bác cũng chẳng biết mình đang nói gì cả. Cậu nghĩ nhất định là do dạo này chạy vào rừng nhiều quá rồi, suốt ngày chơi với cây với đá, toàn vật chết, thành ra không biết nói chuyện với động vật nữa luôn, làm cậu bây giờ chẳng biết phải nói chuyện với bạn cùng lứa thế nào cả.May mà đúng lúc này mẹ Nhất Bác đi vào, thấy hai đứa đứng ngẩn ra nhìn nhau, trên tay Vương Nhất Bác còn cầm chiếc khăn lông của ông nhà mình, dưới đất là hỗn hợp nước bẩn hòa với tóc. Bà liền cầm chổi xua hai đứa ra ngoài, bà còn phải thổi lửa nấu cơm.Ăn mày nhỏ đói bụng lâu quá rồi, bà không dám cho y ăn trực tiếp lương khô, cho nên bà nấu một nồi cháo nhỏ, nướng một ít bánh, lại làm thêm một ít mì cho Vương Nhất Bác - thiếu mì trong bữa ăn là không sống được nữa. Lúc mẹ Nhất Bác nhét bát cháo con vào trong tay ăn mày nhỏ, hai mắt của y đã trợn tròn cả lên rồi, người nhà họ Vương còn chưa kịp phản ứng thì y đã bưng bát uống ừng ực hết nửa bát cháo, thổi phù phù đầu lưỡi bị nóng đến đỏ bừng.Nhà họ Vương không có quy tắc con gái không được ngồi trên bàn, cho nên một nhà ba người cộng thêm một quỷ đói mới tới, tất cả cùng quây quần trước bàn ăn ở nhà chính. Vương Nhất Bác há miệng thật to húp hết nửa bát mì ngập giấm, ăn mày nhỏ hai mắt long lanh mở to nhìn chằm chằm. Vương Bảo Trưởng không có khẩu vị, khoác áo bông ngồi ở trên giường, hút hết túi thuốc này đến túi thuốc khác. Mẹ Nhất Bác thấy ăn mày nhỏ đã uống ba bát cháo loãng mà vẫn còn thòm thèm đến không chịu nổi, đành phải xé bánh ra thành từng miếng nhỏ cho y ăn.Dưới tình cảnh này, ai cũng không nói nổi lời đuổi ăn mày nhỏ đi. Mặc dù y thiếu mất thứ gì đó đó để sinh con, nhưng không ai nỡ lòng nào nói anh đã không thể sinh con rồi thì ăn xong bữa cơm này anh đi đi cả. Huống hồ bên ngoài còn đang trời băng đất tuyết, đuổi đi khác nào muốn lấy mạng của y.Mẹ Nhất Bác nhìn ăn mày nhỏ, càng nhìn càng thích, quên hẳn luôn chuyện vốn dĩ mua y về để làm vợ cho con. Bà hỏi ăn mày nhỏ tên gì, ăn mày nhỏ nói y tên là Tiêu Chiến. Chiến nào? Đánh trận, chiến trong chiến tranh. Vậy chẳng phải là không cần đánh trận nữa sao? Mẹ Nhất Bác vui không chịu được. Vương Bảo Trưởng hút thuốc xong, nói với y, giờ cứ dưỡng tốt thân thể trước đã, đợi đến mùa xuân sang năm, cũng không cần anh phải trả lại mười lăm đồng đại dương. Đến lúc đó anh muốn đi đâu thì đi, chúng tôi không ngăn cản.Vương Nhất Bác nghe cha cậu nói có thể thả Tiêu Chiến đi, trong lòng chẳng rõ vì sao lại đột nhiên xuất hiện cảm giác cực kỳ không muốn. Cậu thấp giọng lầm bầm một câu, có thể đi đâu cơ chứ? Tiêu Chiến nghe thấy, lại xoay đầu dùng đôi mắt đẹp không có thiên lý kia mà nhìn cậu, khiến cho khuôn mặt của Vương Nhất Bác đỏ hết cả lên, rồi lại quay đầu ra phía cửa sổ ngắm bầu trời đầy tuyết rơi bên ngoài. Y nói, cảm ơn bác trai bác gái.Tối đến Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng chen chúc trên một chiếc giường đất. Cũng may giường đủ rộng, một lớn một nhỏ ngủ dư dả. Giường được mẹ Nhất Bác đốt đến nóng hôi hổi, Tiêu Chiến vừa chui vào chăn liền phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến ngủ phía trong, mình thì thổi tắt đèn. Mặc dù hôm nay mệt chết rồi, nhưng cậu nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, ngược lại tim còn cứ đập thình thịch thình thịch, không an tĩnh lại được. Cậu nghe thấy Tiêu Chiến hỏi mình: "Cậu tên là gì? Tôi thấy bác gái gọi cậu là Bác Nhi.""Vương Nhất Bác. Tên đi học của tôi là Vương Nhất Bác.""Cậu từng đi học à?""Từng học mấy năm tư thục, chú hai của tôi là thầy dạy học." Mặt Vương Nhất Bác nóng hầm hập, giọng nói có chút kiêu ngạo khó mà phát giác. Thật ra mấy năm đi học cậu cũng không nghiêm túc cho lắm, chú hai cũng không trách cứ nặng nề. Lúc này cậu mới thấy may mắn vì hồi đó chịu đựng qua được.Tiêu Chiến nói: "Thật tốt. Tôi cũng muốn học, nhưng hồi trước mẹ hai tôi không cho tôi đi học.""Tôi có thể dạy anh học chữ." Vương Nhất Bác ôm đồm nói, "Tứ thư ngũ kinh tôi vẫn còn giữ ở trong hòm này.""Thật sao?""Tất nhiên rồi, lừa anh làm gì."Vương Nhất Bác lặng lẽ nhích lại gần Tiêu Chiến bên kia, trong mũi truyền đến hương xà phòng thơm ngát. Nhưng cũng không phải giống hoàn toàn, dường như còn hòa cả vài mùi vị khác nữa, một mùi mà cậu chưa ngửi thấy bao giờ, lại vừa thơm vừa hơi quen quen. Cậu lục lọi trong trí nhớ của mình, có chút băn khoăn vì không tìm được ký ức nào về mùi hương này. Thế nhưng mùi hương này vẫn cứ liều mạng xông vào khoang mũi cậu, từng trận từng trận công kích đầu óc cậu. Nó vô cùng hoang dã, khiến cho vương Nhất Bác cảm thấy đầu váng mắt hoa."Cậu bao nhiêu tuổi rồi?""Hết năm nay là hai mươi hai rồi.""Tuổi mụ?"Vương Nhất Bác không biết y truy hỏi cặn kẽ như thế để làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ừ."Trong bóng đêm Tiêu Chiến giơ lên hai cánh tay nhỏ gầy, mười ngón tay xòe ra, nghiêm túc bẻ ngón tay đếm. Y bẻ đến ngón thứ sáu thì nói với Vương Nhất Bác: "Vậy cậu nhỏ hơn tôi nhiều lắm. Tôi có thể gọi cậu là Nhất Bác không?"Vương Nhất Bác gật đầu, lại nghĩ tới người kia nhìn không thấy, vì vậy nói: "Được, anh muốn gọi gì cũng được."Vương Nhất Bác nghĩ sao Tiêu Chiến cứ như trẻ con thế nhỉ, đếm một chút cũng phải dùng ngón tay. Cậu gối lên hai tay đặt giữa đầu và gối vỏ trấu, lợi dụng sự che giấu của màn đêm mà cực kỳ càn rỡ nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ của người bên cạnh nhô lên dưới chăn. Thật ra cậu rất muốn hỏi Tiêu Chiến vì sao lại bị mã phỉ bắt được, cha mẹ người nhà đâu rồi, anh sẽ ở lại nhà họ Vương sao.Nhưng thôi vẫn nên để hôm khác đi, cậu sợ hỏi mấy chuyện này sẽ dọa Tiêu Chiến mất. Sau khi áp lòng hiếu kỳ xuống, Vương Nhất Bác lại tự nhiên hỏi một câu: "Anh thích anh kẹo hồ lô không?"Có lẽ là cậu thật sự đã coi Tiêu Chiến như em bé rồi, kiểu mà hơi ngốc một chút, chưa từng va chạm xã hội này kia ấy. Tiêu Chiến hẳn là buồn ngủ rồi, vì Vương Nhất Bác chỉ nghe thấy anh dùng giọng mũi rất nhẹ mơ màng đáp lại một tiếng."Đợi tuyết ngừng rơi rồi, tôi dẫn anh lên trấn trên mua kẹo hồ lô, nhé?"Tiêu Chiến đã ngủ rồi, chỉ có tiếng ngáy mỏng manh đáp lại Vương Nhất Bác.______*Giường đất:
-06-Đợi ăn mày nhỏ tắm xong, đã mặc trên người chiếc quần thu bông và chiếc áo bông mua lúc trước vẫn còn mới của Vương Nhất Bác. Cậu lại dùng cây kéo mà lúc nãy mẹ mình đã dùng, cẩn thận cắt cho ăn mày nhỏ một kiểu tóc cũng gọi là nhìn tạm được: Trên trán để một ít tóc mái, vừa đủ để lộ ra đôi mắt to tròn; hai bên thái dương cắt tới tai, nếu để dài quá thì trông không có tinh thần; sau gáy cũng không để lại quá dài, nếu không thì chọc vào cổ áo sẽ bị ngứa. Cắt xong cậu mới tháo chiếc khăn cuốn quanh cổ ăn mày nhỏ xuống, nói với y, trong nhà chính có gương, cái gương hẳn là anh biết chứ, lát nữa tự mình nhìn xem đã hài lòng chưa.Ăn mày nhỏ sờ sờ sau gáy, chỉ biết gật gật đầu. Vương Nhất Bác nhịn không được phải hỏi: "Sao anh chỉ biết gật đầu mà không nói gì thế? Anh bị ngốc à?"Người bị hỏi ngẩn người, nhưng cũng không cảm thấy là đối phương đang cười nhạo mình. Cơ mà Vương Nhất Bác cũng thật sự không hề cười nhạo y, Vương Nhất Bác cũng chẳng biết mình đang nói gì cả. Cậu nghĩ nhất định là do dạo này chạy vào rừng nhiều quá rồi, suốt ngày chơi với cây với đá, toàn vật chết, thành ra không biết nói chuyện với động vật nữa luôn, làm cậu bây giờ chẳng biết phải nói chuyện với bạn cùng lứa thế nào cả.May mà đúng lúc này mẹ Nhất Bác đi vào, thấy hai đứa đứng ngẩn ra nhìn nhau, trên tay Vương Nhất Bác còn cầm chiếc khăn lông của ông nhà mình, dưới đất là hỗn hợp nước bẩn hòa với tóc. Bà liền cầm chổi xua hai đứa ra ngoài, bà còn phải thổi lửa nấu cơm.Ăn mày nhỏ đói bụng lâu quá rồi, bà không dám cho y ăn trực tiếp lương khô, cho nên bà nấu một nồi cháo nhỏ, nướng một ít bánh, lại làm thêm một ít mì cho Vương Nhất Bác - thiếu mì trong bữa ăn là không sống được nữa. Lúc mẹ Nhất Bác nhét bát cháo con vào trong tay ăn mày nhỏ, hai mắt của y đã trợn tròn cả lên rồi, người nhà họ Vương còn chưa kịp phản ứng thì y đã bưng bát uống ừng ực hết nửa bát cháo, thổi phù phù đầu lưỡi bị nóng đến đỏ bừng.Nhà họ Vương không có quy tắc con gái không được ngồi trên bàn, cho nên một nhà ba người cộng thêm một quỷ đói mới tới, tất cả cùng quây quần trước bàn ăn ở nhà chính. Vương Nhất Bác há miệng thật to húp hết nửa bát mì ngập giấm, ăn mày nhỏ hai mắt long lanh mở to nhìn chằm chằm. Vương Bảo Trưởng không có khẩu vị, khoác áo bông ngồi ở trên giường, hút hết túi thuốc này đến túi thuốc khác. Mẹ Nhất Bác thấy ăn mày nhỏ đã uống ba bát cháo loãng mà vẫn còn thòm thèm đến không chịu nổi, đành phải xé bánh ra thành từng miếng nhỏ cho y ăn.Dưới tình cảnh này, ai cũng không nói nổi lời đuổi ăn mày nhỏ đi. Mặc dù y thiếu mất thứ gì đó đó để sinh con, nhưng không ai nỡ lòng nào nói anh đã không thể sinh con rồi thì ăn xong bữa cơm này anh đi đi cả. Huống hồ bên ngoài còn đang trời băng đất tuyết, đuổi đi khác nào muốn lấy mạng của y.Mẹ Nhất Bác nhìn ăn mày nhỏ, càng nhìn càng thích, quên hẳn luôn chuyện vốn dĩ mua y về để làm vợ cho con. Bà hỏi ăn mày nhỏ tên gì, ăn mày nhỏ nói y tên là Tiêu Chiến. Chiến nào? Đánh trận, chiến trong chiến tranh. Vậy chẳng phải là không cần đánh trận nữa sao? Mẹ Nhất Bác vui không chịu được. Vương Bảo Trưởng hút thuốc xong, nói với y, giờ cứ dưỡng tốt thân thể trước đã, đợi đến mùa xuân sang năm, cũng không cần anh phải trả lại mười lăm đồng đại dương. Đến lúc đó anh muốn đi đâu thì đi, chúng tôi không ngăn cản.Vương Nhất Bác nghe cha cậu nói có thể thả Tiêu Chiến đi, trong lòng chẳng rõ vì sao lại đột nhiên xuất hiện cảm giác cực kỳ không muốn. Cậu thấp giọng lầm bầm một câu, có thể đi đâu cơ chứ? Tiêu Chiến nghe thấy, lại xoay đầu dùng đôi mắt đẹp không có thiên lý kia mà nhìn cậu, khiến cho khuôn mặt của Vương Nhất Bác đỏ hết cả lên, rồi lại quay đầu ra phía cửa sổ ngắm bầu trời đầy tuyết rơi bên ngoài. Y nói, cảm ơn bác trai bác gái.Tối đến Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng chen chúc trên một chiếc giường đất. Cũng may giường đủ rộng, một lớn một nhỏ ngủ dư dả. Giường được mẹ Nhất Bác đốt đến nóng hôi hổi, Tiêu Chiến vừa chui vào chăn liền phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến ngủ phía trong, mình thì thổi tắt đèn. Mặc dù hôm nay mệt chết rồi, nhưng cậu nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, ngược lại tim còn cứ đập thình thịch thình thịch, không an tĩnh lại được. Cậu nghe thấy Tiêu Chiến hỏi mình: "Cậu tên là gì? Tôi thấy bác gái gọi cậu là Bác Nhi.""Vương Nhất Bác. Tên đi học của tôi là Vương Nhất Bác.""Cậu từng đi học à?""Từng học mấy năm tư thục, chú hai của tôi là thầy dạy học." Mặt Vương Nhất Bác nóng hầm hập, giọng nói có chút kiêu ngạo khó mà phát giác. Thật ra mấy năm đi học cậu cũng không nghiêm túc cho lắm, chú hai cũng không trách cứ nặng nề. Lúc này cậu mới thấy may mắn vì hồi đó chịu đựng qua được.Tiêu Chiến nói: "Thật tốt. Tôi cũng muốn học, nhưng hồi trước mẹ hai tôi không cho tôi đi học.""Tôi có thể dạy anh học chữ." Vương Nhất Bác ôm đồm nói, "Tứ thư ngũ kinh tôi vẫn còn giữ ở trong hòm này.""Thật sao?""Tất nhiên rồi, lừa anh làm gì."Vương Nhất Bác lặng lẽ nhích lại gần Tiêu Chiến bên kia, trong mũi truyền đến hương xà phòng thơm ngát. Nhưng cũng không phải giống hoàn toàn, dường như còn hòa cả vài mùi vị khác nữa, một mùi mà cậu chưa ngửi thấy bao giờ, lại vừa thơm vừa hơi quen quen. Cậu lục lọi trong trí nhớ của mình, có chút băn khoăn vì không tìm được ký ức nào về mùi hương này. Thế nhưng mùi hương này vẫn cứ liều mạng xông vào khoang mũi cậu, từng trận từng trận công kích đầu óc cậu. Nó vô cùng hoang dã, khiến cho vương Nhất Bác cảm thấy đầu váng mắt hoa."Cậu bao nhiêu tuổi rồi?""Hết năm nay là hai mươi hai rồi.""Tuổi mụ?"Vương Nhất Bác không biết y truy hỏi cặn kẽ như thế để làm gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ừ."Trong bóng đêm Tiêu Chiến giơ lên hai cánh tay nhỏ gầy, mười ngón tay xòe ra, nghiêm túc bẻ ngón tay đếm. Y bẻ đến ngón thứ sáu thì nói với Vương Nhất Bác: "Vậy cậu nhỏ hơn tôi nhiều lắm. Tôi có thể gọi cậu là Nhất Bác không?"Vương Nhất Bác gật đầu, lại nghĩ tới người kia nhìn không thấy, vì vậy nói: "Được, anh muốn gọi gì cũng được."Vương Nhất Bác nghĩ sao Tiêu Chiến cứ như trẻ con thế nhỉ, đếm một chút cũng phải dùng ngón tay. Cậu gối lên hai tay đặt giữa đầu và gối vỏ trấu, lợi dụng sự che giấu của màn đêm mà cực kỳ càn rỡ nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ của người bên cạnh nhô lên dưới chăn. Thật ra cậu rất muốn hỏi Tiêu Chiến vì sao lại bị mã phỉ bắt được, cha mẹ người nhà đâu rồi, anh sẽ ở lại nhà họ Vương sao.Nhưng thôi vẫn nên để hôm khác đi, cậu sợ hỏi mấy chuyện này sẽ dọa Tiêu Chiến mất. Sau khi áp lòng hiếu kỳ xuống, Vương Nhất Bác lại tự nhiên hỏi một câu: "Anh thích anh kẹo hồ lô không?"Có lẽ là cậu thật sự đã coi Tiêu Chiến như em bé rồi, kiểu mà hơi ngốc một chút, chưa từng va chạm xã hội này kia ấy. Tiêu Chiến hẳn là buồn ngủ rồi, vì Vương Nhất Bác chỉ nghe thấy anh dùng giọng mũi rất nhẹ mơ màng đáp lại một tiếng."Đợi tuyết ngừng rơi rồi, tôi dẫn anh lên trấn trên mua kẹo hồ lô, nhé?"Tiêu Chiến đã ngủ rồi, chỉ có tiếng ngáy mỏng manh đáp lại Vương Nhất Bác.______*Giường đất:

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com