Trans Bjyx Hoan Huong Hoa
-27- Tỏa đang lăn lộn trong hố cát trước nhà ga với mấy đứa trẻ con cùng tuổi thì bị Tiêu Chiến xách tai dắt về nhà."Cả người toàn cát, chẳng ra làm sao cả!"Tiêu Chiến nghiêm mặt dạy dỗ con, tay cũng không ngừng lại mà liên tục vỗ chỗ này phủi chỗ kia, phủi cho cát rơi sạch xuống đất.Tỏa ngửi thấy trên người cha mình vẫn còn mùi thuốc thoang thoảng, nên không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn đứng im. Tiêu Chiến thấy lưng quần nó giắt một khẩu súng gỗ, liền tiện tay rút ra, Tỏa kêu lên thất thanh: "Cha...."Tiêu Chiến hỏi: "Ở đâu ra?"Tỏa mấy máy môi: "Người ta tặng cho con ạ.""Ai mà tốt thế, cho không con? Con dám nhận?" Tiêu Chiến tức giận nói, "Cha đã dạy con bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện nhận đồ của người khác, ăn thức ăn của người khác, con không nhớ gì cả!" vừa nói tay vừa làm bộ vung lên. Tỏa hấp tấp nói: "Cha, đừng đánh đừng đánh mà, con hiểu rồi."Lúc này Tiêu Chiến mới thu tay lại, bỗng nhiên nghĩ ra rõ ràng rồi, anh quơ quơ khẩu súng gỗ trước mặt Tỏa đang sợ hãi, nói: "Là Vương Nhất Bác cho con à?""Cha, cha nói ai cơ?" Tỏa giả ngốc."Vương Nhất Bác, con có quen chú ấy không?""Không biết, con chưa nghe thấy bao giờ." Tỏa chắp tay sau mông nhìn trời, khống dám đối diện với cha nó.Tiêu Chiến nhét lại khẩu súng vào thắt lưng Tỏa."Rất nhanh thôi cha sẽ cho con đi học. Lớn tướng đến nơi rồi còn nghịch ngợm cả ngày, để cho thầy giáo thay cha dạy dỗ con.""Cha, con không đi đâu.""Sao lại không đi?" Một mắt của Tiêu Chiến to bằng hai mắt người bình thường, đôi mắt này mà trừng lên thì lại càng lớn; Mà một chút cũng không dọa người, giống như chọc ghẹo người ta hơn.Tỏa nói: "Đắt lắm, cha phí tiền làm gì, chỉ cần biết chữ là được rồi."Tiêu Chiến xót xa trong lòng, đứa bé này quá hiểu được nỗi khổ của cha nó, thà rằng để bản thân chịu thiệt cũng không muốn để cha nó phải cực khổ. Tiêu Chiến đưa tay lên xoa xoa cái đầu đinh được cạo sạch sẽ của Tỏa, hỏi: "Cha hỏi con, con thích Vương Nhất Bác không?""Cha nói gì thế ạ, con thật sự không biết cái người Vương gì gì Bác này mà."Tiêu Chiến chọt nhẹ vào trán nó, cười nói: "Nhóc con, miệng cũng chặt lắm."Tỏa biết lúc này chỉ cần không lên tiếng thì sẽ không bị cha nó lừa.Tiêu Chiến lại hỏi Tỏa: "Nếu sau này cho con và Vương Nhất Bác sống cùng nhau, con có vui không?"Tỏa bị dọa sợ rồi, bé vừa nhào tới ôm chặt lấy eo Tiêu Chiến, vừa khóc nức nở nói: "Cha, con biết lỗi rồi, từ sau sẽ không tìm chú ấy chơi nữa, cha đừng bỏ con."Tiêu Chiến phì cười, biết là Tỏa hiểu lầm rồi, nó nghĩ là mình giận tới mức muốn đem nó cho người khác nuôi. Tiêu Chiến gỡ Tỏa ra, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt bé nhỏ của con. Tỏa là một đứa bé gầy gò cứng cáp, không phải là vì ăn không đủ no, mà là vì nó ăn nhiều nhưng nghịch cũng nhiều, cho nên người chẳng được mấy lạng thịt, chỉ có hai cái má phúng phính ở trên mặt khiến cho nó trông cực kỳ giống Vương Nhất Bác.Nước mắt Tỏa chảy hai hàng, là bị dọa sợ mà khóc.Tiêu Chiến lau nước mắt cho con, nói: "Ngốc quá đi, làm sao cha có thể không cần con nữa chứ?"Tỏa tội nghiệp kéo kéo áo Tiêu Chiến: "Vậy tại sao cha lại muốn đưa con cho Vương Nhất Bác?""Con không thích chú ấy à?"Nước mũi của Tỏa chảy xuống đến mép rồi, đang định le lưỡi ra liếm thì bị Tiêu Chiến đánh mông. Anh vừa mới tìm thấy khăn mặt, quay lại đã thấy Tỏa hít hết cả nước mũi vào rồi, làm anh giận quá chừng.Tỏa hít hít mũi nói: "Con... rất thích chú ấy, chú ấy đưa con đi chơi, còn mua cả kẹo hồ lo cho con ăn nữa."Tiêu Chiến bổ sung: "Còn cho con cả đồ chơi nữa.""Nhưng con muốn ở cùng cha cơ."Tiêu Chiến cười nó: "Ai nói cha không cần con nữa? Thêm một người nữa thích con không tốt sao?""Tốt thì tốt...." Tỏa chớp chớp mắt, hỏi, "Thế cha cũng đi ạ?""Cha đi thì con sẽ đi?""Đến nhà chú ấy có sách để học ạ?"Tiêu Chiến ngồi lên trên giường, kéo Tỏa vào trong lòng. Bé con bảy tám tuổi nhà người khác đã sớm không cho cha mẹ bế nữa rồi, nhưng Tỏa từ nhỏ đã cùng Tiêu Chiến sống nương tựa lẫn nhau, so với cha con bình thường thì thân thiết hơn nhiều lắm. Hai cánh tay ngắn ngủi của Tỏa vòng qua cổ Tiêu Chiến, có hơi nóng, lòng bàn tay nho nhỏ dán vào lớp da mỏng phía sau cổ Tiêu Chiến."Cậu hai của Vương Nhất Bác là thầy dạy học, từ nhà Vương Nhất Bác đến học đường chỉ có hai dặm thôi, cha bảo chú ấy mỗi ngày đánh xe đưa con đi.""Chú ấy chịu nghe lời cha không ạ?""Y dám không nghe? Không nghe thì cha xách túi đưa con về Nam Khê luôn, dọa y sợ."Tỏa nín khóc, cười toe: "Cha dữ với chú ấy quá!""Y mà đối xử với con không tốt, con chỉ cần nói cho cha, cha sẽ giáo huấn y.""Chú ấy tốt lắm, cha đừng dữ với chú." Tỏa kéo kéo Tiêu Chiến, khẽ nói.Tiêu Chiến ôm thân thể bé nhỏ của con, nhớ lại ngày anh mới nhặt được Tỏa về, hằng ngày chỉ có thể cho con ăn bột bắp loãng và cháo rau dại, thỉnh thoảng trạm trưởng sẽ cho một ít sữa dê, vậy mà cũng lay lay lắt lắt nuôi được Tỏa thành một cậu trai nhỏ lớn bằng từng này rồi/Tiêu Chiến thầm nghĩ, ông đây khổ khổ sở sở mới nuôi được con lớn, vậy mà vèo cái nó đã mang họ Vương rồi, thật là hời cho Vương Nhất Bác quá. Nghĩ nghĩ một lúc thì nhoẻn cười, thật ra trong lòng anh mỹ mãn lắm.Tiêu Chiến nói với Tỏa: "Sau này bảo Vương Nhất Bác mỗi ngày đều mua kẹo hồ lô cho con, biết chưa?"
-28-Trời chưa sáng Vương Nhất Bác đã lén lút đánh xe la ra ngoài, cậu không nói trước với cha mẹ là sẽ đi đón Tiêu Chiến về nhà. Mấy hôm nay cậu luôn tay luôn chân quét dọn phòng tước, mẹ cậu cứ theo sau mãi hỏi này kia, cậu đều cắn chặt răng không nói vì muốn tặng cho hai người một niềm vui bất ngờ.Lúc đến trạm Nam Khê thì trời đã sáng trưng, thời tiết đẹp, mặt trời treo lơ lửng giữa bầu trời xanh biếc, phía dưới có hai người một lớn một nhỏ đang đứng, bàn tay nhỏ siết chặt một bàn tay nhỏ hơn.Vương Nhất Bác nhảy xuống khỏi xe la, Tiêu Chiến ôm mấy bọc nhỏ đặt vào trong xe. Vương Nhất Bác lại thương: "Năm năm mà chỉ có chút tài sản này thôi?"Tiêu Chiến híp mắt cười, hai hàm răng trắng như tuyết tỏa sáng lấp lánh: "Cũ cả rồi, còn mang đi mang lại làm gì? Tới lúc đó em mua cho hai cha con anh đồ mới là được rồi."Vương Nhất Bác vui vẻ "Ôi" một tiếng, cả người sảng khoái khỏi bàn.Tỏa nhướng mày trợn mắt đứng ở một bên nhìn, Tiêu Chiến chọt nó một cái, nói: "Bình thường nghịch như quỷ con, sao hôm nay lại đứng ngoan ngoãn thế hả? Mau gọi người ta đi."Mặt Tỏa đỏ lên, thốt ra vài từ qua kẽ răng: "Gọi gì ạ?"Thường ngày nó với Vương Nhất Bác chẳng phân lớn nhỏ, bây giờ bỗng dưng muốn nó nghiêm túc luôn, lại còn ngay trước mặt cha nữa, một tiếng "Chú" làm thế nào cũng không nói ra miệng được. Vương Nhất Bác biết đã làm khó cho bé con rồi, nói: "Không quan trọng, trước kia gọi thế nào thì bây giờ cứ gọi thế nấy."(Trước Tỏa toàn gọi Bác kiểu ni - wo trống không í nên lúc dịch mình vẫn để chú theo logic tuổi tác, còn giờ mới gọi là chú (thúc) thật, xưng hô những chương trước nếu được sẽ sửa lại sau)Tỏa vẫn cứ đỏ mặt lắc đầu, Vương Nhất Bác bế nó thả vào trong xe luôn."Gọi gì, không phải gọi nữa, ngồi vững."Vương Nhất Bác nói đỡ cho Tỏa, bị Tiêu Chiến lườm một cái, Vương Nhất Bác cũng chỉ cười hề hề, tinh thần trêu chọc Tỏa ngày thường đều thu lại hết.Dọc đường Tỏa cứ chốc lát lại ngước mắt lên len lén nhìn Tiêu Chiến, sợ cha giận. Nhưng cha nó nào có để ý tới nó đâu, người ta còn đang bận hừng hực nói chuyện với Vương Nhất Bác kia kìa, Tỏa cảm thấy khó hiểu, hai người này chẳng giống như không thường qua lại chút nào cả. Con la bướng bỉnh cứng đầu trước kia đã già rồi, đã không nhấc nổi chân cũng không làm việc được nữa rồi, nhưng Vương Nhất Bác không nỡ giết nó, vẫn cho ăn ngon ngủ kỹ nuôi dưỡng như thường. "Tính nết khó ở của lão la già vẫn cứ tăng dần đều." Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến, "Có lúc còn tỏ thái độ, dám cướp cả đồ ăn của con ngựa của em cơ."Tiêu Chiến nghe chuyện con la với con ngựa đánh nhau thôi mà cũng có thể cười nghiêng cười ngả, cười lộ cả hai cái răng thỏ: "Tại em chiều nó quá mà ra đó, hồi trước hơi tí là nó đá hậu, một cân lúa mạch thôi mà phải xay tận nửa canh giờ.""Cũng chỉ có anh trị nổi nó. Sau khi anh đi cối xay toàn là em kéo thôi."Tiêu Chiến đối phó với con la cũng rành lắm, chỉ cần một củ cà rốt là có thể lừa nó chạy vòng quanh, hào hứng làm việc cả nửa ngày cũng không oán không giận. Vương Nhất Bác luôn nói con la thích Tiêu Chiến, cho nên chỉ nghe lời mỗi anh thôi.Tiêu Chiến cười đến mất cả mắt, tay phải anh khoác lên vai Vương Nhất Bác, nghe vậy thì không nhịn được nâng lên vỗ xuống gáy cậu, Vương Nhất Bác rụt cổ cười, Tiêu Chiến thuận theo đẩy cậu ra: "Mẹ bảo em là con lừa cố chấp, xong rồi em đi xay lúa thật luôn.""Quản nó là con la hay con lừa, chỉ phục anh quản thôi."Đến cùng thì Tiêu Chiến vẫn là da mặt mỏng, chịu không nổi những lời tâm tình trần trụi đánh mạnh xông thẳng của Vương Nhất Bác, anh xoay người định đánh cậu, hai tay vừa mới giơ lên giữa không trung thì bị Vương Nhất Bác dùng một tay ung dung bắt lại.Đến cả Tỏa cũng nhìn ra Tiêu Chiến đang giả vờ nổi nóng với Vương Nhất Bác: "Em buông tay ra, nếu không anh giận đó!"Vương Nhất Bác nói: "Nếu anh đánh một cái mà vui vẻ thì em cho anh đánh luôn. Mà đừng nói chỉ một cái, cho dù cả trăm cái em cũng không chớp mắt."Cậu lại chớp chớp mắt mấy cái, cố tình đùa giỡn Tiêu Chiến: "Bao nhiêu năm không đánh rồi, không thể đánh một lần là xong được, cứ từ từ thôi, chúng ta ngày sau còn dài mà."Tiêu Chiến càng xấu hổ đến không chịu được, toàn bộ xấu hổ của năm năm qua để lại cho Vương Nhất Bác hết cả rồi, anh còn lâu mới để cho Vương Nhất Bác toại nguyện. Vì vậy lại xoay người qua nhéo một cái, hừ khẽ một tiếng không nói nữa, để lại cho Vương Nhất Bác một cái dái tai đỏ đỏ.Một chân Vương Nhất bác co lại giẫm trên ván xe, trong lòng vui sướng điên lên được, không kìm nổi cười to vài tiếng, sau đó cất giọng hát một khúc hát. Giọng nói của cậu trầm thấp vô cùng, nhưng lúc hát lên lại rất mềm mại, mặc dù thiếu mất vài phần hào khí, nhưng lại có một phong vị du dương khác, mang theo giọng mũi sanh sánh, từng chút từng chút một chui vào trong tai Tiêu Chiến.".....Còn có một ngày chúng ta hát hí kịch,Học được là vở Trương Sinh nhảy tường hoa,Ta đóng vai tiểu sinh Trương Quân Thụy,Người đóng vai Tiểu Hồng Nương ngoan ngoãn thông minh...."Em ấy đang hát Tần Tuyết Mai!Tiêu Chiến giật mình, đoạn hí kịch này anh đã từng nghe, là năm ấy ở trấn trên mở hội ca, mời một đoàn kịch tới biểu diễn trong từ đường. Vương Nhất Bác đưa anh đến góp vui, hai người chen chúc ở trong đám người, mồ hôi Tiêu Chiến chảy từ thái dương xuống tới cằm, giọt mồ hôi treo lắc lư trên chiếc cằm xinh đẹp của anh. Vương Nhất Bác sợ anh đi lạc, giữa lúc vải bố của quần bông ma sát vào nhau sột soạt, giữa bao bàn tay của bao nhiêu đôi vợ chồng lẫn tình nhân nam nữ tìm lấy tay Tiêu Chiến, gắt gao nắm chặt cổ tay anh. Lực của Vương Nhất Bác có hơi lớn, nắm chặt cổ tay anh như vậy khiến nó có chút tê tê ngứa ngứa, nhưng anh lại không nỡ bảo Vương Nhất Bác nới lỏng tay ra một chút. Thanh y hát Tần Tuyết Mai tuổi còn hơi nhỏ, giọng hát vẫn còn non nớt, tua rua sau đầu lắc lư khiến lòng người ngứa ngáy, nhưng hát định tình cùng Thương lang thì lại rất hay. Giọng hát kia bay lượn ở trước mặt đoàn người, Vương Nhất Bác kéo theo Tiêu Chiến mở một con đường giữa đám người. Cậu sải bước bước lên bậc thang bằng đá, thả tay Tiêu Chiến ra, bật người nhảy lên trên thành lan can rộng bằng một cánh tay đứng, chìa tay ra với Tiêu Chiến: "Mau lên đây, chỗ này thấy rõ lắm."Tay của Vương Nhất Bác lớn lắm, nắm chặt lại liền bao trọn cả bàn tay Tiêu Chiến, lại còn nóng hừng hực, dễ chịu đến không chịu nổi, khiến anh chỉ muốn bảo cậu cứ nắm chặt lại cả đời đừng buông ra. Vương Nhất Bác dùng sức một chút, Tiêu Chiến đã trèo lên đứng ở bên cạnh cậu, một cánh tay còn bấu chặt thanh trụ lan can, hỏi Vương Nhất Bác: "Chỗ này có thể đứng vững hả?"Vừa rồi khi đôi tay nhỏ bé mềm mềm của anh đưa ra, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy một vòng đỏ trên cổ tay anh rồi, giờ phút này cậu vừa xót xa lại vừa ân hận mà kéo tay phải Tiêu Chiến, cuộc vui cũng chẳng buồn đoái hoài gì đến nữa, hai bàn tay đều vòng lên, ngón cái xoa nhẹ cổ tay của anh, oán giận nói: "Sao anh không bảo em nhẹ chút hả, em xiết đỏ cả tay anh rồi đây này."Tiêu Chiến lại nói: "Nhẹ một chút thì tuột tay mất, xong rồi em định đi đâu tìm anh hả?"Vương Nhất Bác nâng cổ tay Tiêu Chiến lên bên môi, thổi phù phù làm cho anh nổi hết cả da gà: "Vậy cũng không thể dùng lực quá lớn thế này được, đây là bàn tay quen cầm cuốc của em, đã bao giờ được cầm một thứ nhỏ bé thế này đâu?"Tiêu Chiến đỏ mặt, tay trái vô thức buông cột định đánh người ta, nhưng chân lại không giẫm được lan can, thế là sợ hãi kêu lên một tiếng, chỉ có thể nhào vào lòng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt ôm chặt anh, áp sát vào bên tai Tiêu Chiến, học đoạn kịch mà Thương Lang vừa hát."Có một chút người nói ta giả vờ quá giống,Khẽ tát nhẹ ta một cái,Chuyện cho tới giờ ta vẫn chưa hề quên,Cô gái ơi sao phải điên cuồng thế....."Xe la đi qua một cái hố nhỏ, kéo Tiêu Chiến từ trong ký ức trở về. Anh không quan tâm đến cái mông vừa bị nảy đau của mình, chỉ chăm chăm vuốt lồng ngực đang đập điên cuồng của mình, quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác. Cậu ấy nhất định cũng nhớ rõ ngày hôm ấy, ngày mà hai người ở trên lan can tầng trên quấn vào nhau lảo đà lảo đảo. Chỉ là Tiêu Chiến là Thôi Oanh Oanh của Vương Sinh của y, chứ không phải là Tiểu Hồng Nương. Vương Nhất Bác cũng xoay người sang nhìn Tiêu Chiến, nhìn chăm chăm vào mắt anh mà hát tiếp:"Ta đã muốn tính toán với người từ lâu,Hôm nay gặp mặt cớ sao không tiếp lời?Muội muội, ta thấy,Người là một cô nương vong tình." Tỏa thấy mặt cha mình sắp đỏ nhỏ ra máu đến nơi, lại nhìn sang Vương Nhất Bác, thấy y bình tĩnh ngắm Tiêu Chiến, khóe môi hơi nhếch lên cười, vì nụ cười này mà trên mặt hiện lên một dấu phẩy nhỏ. Bàn tay không cầm dây cương của Vương Nhất Bác đặt trên đầu gối của cái chân đang co lại, Tiêu Chiến im lặng không phát ra tiếng, lại đột nhiên kéo cái tay đó của Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác thấy anh run run cất tiếng hát, vẫn là hát tiếp đoạn trong Tần Tuyết Mai ấy."Hôm nay so không được với thời gian năm ấy,Hai ta tuổi đã lớn thân đã dài,Huống hồ là vợ chồng còn chưa bái đường...."Tiêu Chiến còn chưa hát xong, Vương Nhất Bác đã ném vèo dây cương về phía Tỏa, Tỏa cuống quýt bắt lấy, rồi thấy Vương Nhất Bác bổ nhào vào người Tiêu Chiến, ôm thật chặt cha nó vào trong lòng. Xe la gánh sức nặng của hai người dồn về một bên, phát ra một tiếng cót két không rõ.Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác ghé sát vào tai anh, vội vàng nói: "Bái! Tối nay trở về chúng ta bái đường luôn! Bái đường xong anh không thể đổi ý nữa, anh đã là người của em rồi."Tiêu Chiến cũng dùng hết sức siết chặt lấy Vương Nhất Bác: "Sống là người của em, chết là quỷ của em."Tỏa hết hồn cằm muốn rớt xuống đất đến nơi, nó giật mạnh dây cương một cái, giữa tiếng kêu đáng sợ của con la vội vàng hỏi: "Ai muốn chết cơ?"Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ ra Tỏa còn đang ngồi ở phía sau, nhất thời thẹn quá hóa giận, trách mắng: "Lái xe của con đi, hỏi ít thôi!" Người thì vẫn đang đu trên người Vương Nhất Bác.Tỏa hậm hực vâng dạ, ngoan ngoãn ngồi lại.Vương Nhất Bác khe khẽ hỏi Tiêu Chiến, anh định khi nào nói cho Tỏa biết. Vương Nhất Bác không coi Tỏa như trẻ con, không muốn lừa gạt Tỏa, trong lòng Tiêu Chiến càng vui vẻ. Anh vân vê lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Anh sẽ chọn một thời điểm để nói với nó, em yên tâm."Xe la nghiền từng tấc đất vàng, đi qua cánh đồng lúa mạch, băng qua cây cầu nhỏ trên dòng suối; vòng qua dãy núi, đạp lên bóng liễu, chầm chậm đi qua từng dặm từng dặm đường.Tỏa hỏi: "Cha, còn bao lâu nữa thì chúng ta tới?"Vương Nhất Bác nói: "Sắp rồi."
- Tbc -
Xin lỗi mọi người thật nhiềuuuuuuu vì ngâm giấm truyện đến tận bây giờ, trong tuần sau mình sẽ dịch nốt chương cuối TvT Cảm ơn mọi người vì vẫn chờ đợi!!!
-28-Trời chưa sáng Vương Nhất Bác đã lén lút đánh xe la ra ngoài, cậu không nói trước với cha mẹ là sẽ đi đón Tiêu Chiến về nhà. Mấy hôm nay cậu luôn tay luôn chân quét dọn phòng tước, mẹ cậu cứ theo sau mãi hỏi này kia, cậu đều cắn chặt răng không nói vì muốn tặng cho hai người một niềm vui bất ngờ.Lúc đến trạm Nam Khê thì trời đã sáng trưng, thời tiết đẹp, mặt trời treo lơ lửng giữa bầu trời xanh biếc, phía dưới có hai người một lớn một nhỏ đang đứng, bàn tay nhỏ siết chặt một bàn tay nhỏ hơn.Vương Nhất Bác nhảy xuống khỏi xe la, Tiêu Chiến ôm mấy bọc nhỏ đặt vào trong xe. Vương Nhất Bác lại thương: "Năm năm mà chỉ có chút tài sản này thôi?"Tiêu Chiến híp mắt cười, hai hàm răng trắng như tuyết tỏa sáng lấp lánh: "Cũ cả rồi, còn mang đi mang lại làm gì? Tới lúc đó em mua cho hai cha con anh đồ mới là được rồi."Vương Nhất Bác vui vẻ "Ôi" một tiếng, cả người sảng khoái khỏi bàn.Tỏa nhướng mày trợn mắt đứng ở một bên nhìn, Tiêu Chiến chọt nó một cái, nói: "Bình thường nghịch như quỷ con, sao hôm nay lại đứng ngoan ngoãn thế hả? Mau gọi người ta đi."Mặt Tỏa đỏ lên, thốt ra vài từ qua kẽ răng: "Gọi gì ạ?"Thường ngày nó với Vương Nhất Bác chẳng phân lớn nhỏ, bây giờ bỗng dưng muốn nó nghiêm túc luôn, lại còn ngay trước mặt cha nữa, một tiếng "Chú" làm thế nào cũng không nói ra miệng được. Vương Nhất Bác biết đã làm khó cho bé con rồi, nói: "Không quan trọng, trước kia gọi thế nào thì bây giờ cứ gọi thế nấy."(Trước Tỏa toàn gọi Bác kiểu ni - wo trống không í nên lúc dịch mình vẫn để chú theo logic tuổi tác, còn giờ mới gọi là chú (thúc) thật, xưng hô những chương trước nếu được sẽ sửa lại sau)Tỏa vẫn cứ đỏ mặt lắc đầu, Vương Nhất Bác bế nó thả vào trong xe luôn."Gọi gì, không phải gọi nữa, ngồi vững."Vương Nhất Bác nói đỡ cho Tỏa, bị Tiêu Chiến lườm một cái, Vương Nhất Bác cũng chỉ cười hề hề, tinh thần trêu chọc Tỏa ngày thường đều thu lại hết.Dọc đường Tỏa cứ chốc lát lại ngước mắt lên len lén nhìn Tiêu Chiến, sợ cha giận. Nhưng cha nó nào có để ý tới nó đâu, người ta còn đang bận hừng hực nói chuyện với Vương Nhất Bác kia kìa, Tỏa cảm thấy khó hiểu, hai người này chẳng giống như không thường qua lại chút nào cả. Con la bướng bỉnh cứng đầu trước kia đã già rồi, đã không nhấc nổi chân cũng không làm việc được nữa rồi, nhưng Vương Nhất Bác không nỡ giết nó, vẫn cho ăn ngon ngủ kỹ nuôi dưỡng như thường. "Tính nết khó ở của lão la già vẫn cứ tăng dần đều." Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến, "Có lúc còn tỏ thái độ, dám cướp cả đồ ăn của con ngựa của em cơ."Tiêu Chiến nghe chuyện con la với con ngựa đánh nhau thôi mà cũng có thể cười nghiêng cười ngả, cười lộ cả hai cái răng thỏ: "Tại em chiều nó quá mà ra đó, hồi trước hơi tí là nó đá hậu, một cân lúa mạch thôi mà phải xay tận nửa canh giờ.""Cũng chỉ có anh trị nổi nó. Sau khi anh đi cối xay toàn là em kéo thôi."Tiêu Chiến đối phó với con la cũng rành lắm, chỉ cần một củ cà rốt là có thể lừa nó chạy vòng quanh, hào hứng làm việc cả nửa ngày cũng không oán không giận. Vương Nhất Bác luôn nói con la thích Tiêu Chiến, cho nên chỉ nghe lời mỗi anh thôi.Tiêu Chiến cười đến mất cả mắt, tay phải anh khoác lên vai Vương Nhất Bác, nghe vậy thì không nhịn được nâng lên vỗ xuống gáy cậu, Vương Nhất Bác rụt cổ cười, Tiêu Chiến thuận theo đẩy cậu ra: "Mẹ bảo em là con lừa cố chấp, xong rồi em đi xay lúa thật luôn.""Quản nó là con la hay con lừa, chỉ phục anh quản thôi."Đến cùng thì Tiêu Chiến vẫn là da mặt mỏng, chịu không nổi những lời tâm tình trần trụi đánh mạnh xông thẳng của Vương Nhất Bác, anh xoay người định đánh cậu, hai tay vừa mới giơ lên giữa không trung thì bị Vương Nhất Bác dùng một tay ung dung bắt lại.Đến cả Tỏa cũng nhìn ra Tiêu Chiến đang giả vờ nổi nóng với Vương Nhất Bác: "Em buông tay ra, nếu không anh giận đó!"Vương Nhất Bác nói: "Nếu anh đánh một cái mà vui vẻ thì em cho anh đánh luôn. Mà đừng nói chỉ một cái, cho dù cả trăm cái em cũng không chớp mắt."Cậu lại chớp chớp mắt mấy cái, cố tình đùa giỡn Tiêu Chiến: "Bao nhiêu năm không đánh rồi, không thể đánh một lần là xong được, cứ từ từ thôi, chúng ta ngày sau còn dài mà."Tiêu Chiến càng xấu hổ đến không chịu được, toàn bộ xấu hổ của năm năm qua để lại cho Vương Nhất Bác hết cả rồi, anh còn lâu mới để cho Vương Nhất Bác toại nguyện. Vì vậy lại xoay người qua nhéo một cái, hừ khẽ một tiếng không nói nữa, để lại cho Vương Nhất Bác một cái dái tai đỏ đỏ.Một chân Vương Nhất bác co lại giẫm trên ván xe, trong lòng vui sướng điên lên được, không kìm nổi cười to vài tiếng, sau đó cất giọng hát một khúc hát. Giọng nói của cậu trầm thấp vô cùng, nhưng lúc hát lên lại rất mềm mại, mặc dù thiếu mất vài phần hào khí, nhưng lại có một phong vị du dương khác, mang theo giọng mũi sanh sánh, từng chút từng chút một chui vào trong tai Tiêu Chiến.".....Còn có một ngày chúng ta hát hí kịch,Học được là vở Trương Sinh nhảy tường hoa,Ta đóng vai tiểu sinh Trương Quân Thụy,Người đóng vai Tiểu Hồng Nương ngoan ngoãn thông minh...."Em ấy đang hát Tần Tuyết Mai!Tiêu Chiến giật mình, đoạn hí kịch này anh đã từng nghe, là năm ấy ở trấn trên mở hội ca, mời một đoàn kịch tới biểu diễn trong từ đường. Vương Nhất Bác đưa anh đến góp vui, hai người chen chúc ở trong đám người, mồ hôi Tiêu Chiến chảy từ thái dương xuống tới cằm, giọt mồ hôi treo lắc lư trên chiếc cằm xinh đẹp của anh. Vương Nhất Bác sợ anh đi lạc, giữa lúc vải bố của quần bông ma sát vào nhau sột soạt, giữa bao bàn tay của bao nhiêu đôi vợ chồng lẫn tình nhân nam nữ tìm lấy tay Tiêu Chiến, gắt gao nắm chặt cổ tay anh. Lực của Vương Nhất Bác có hơi lớn, nắm chặt cổ tay anh như vậy khiến nó có chút tê tê ngứa ngứa, nhưng anh lại không nỡ bảo Vương Nhất Bác nới lỏng tay ra một chút. Thanh y hát Tần Tuyết Mai tuổi còn hơi nhỏ, giọng hát vẫn còn non nớt, tua rua sau đầu lắc lư khiến lòng người ngứa ngáy, nhưng hát định tình cùng Thương lang thì lại rất hay. Giọng hát kia bay lượn ở trước mặt đoàn người, Vương Nhất Bác kéo theo Tiêu Chiến mở một con đường giữa đám người. Cậu sải bước bước lên bậc thang bằng đá, thả tay Tiêu Chiến ra, bật người nhảy lên trên thành lan can rộng bằng một cánh tay đứng, chìa tay ra với Tiêu Chiến: "Mau lên đây, chỗ này thấy rõ lắm."Tay của Vương Nhất Bác lớn lắm, nắm chặt lại liền bao trọn cả bàn tay Tiêu Chiến, lại còn nóng hừng hực, dễ chịu đến không chịu nổi, khiến anh chỉ muốn bảo cậu cứ nắm chặt lại cả đời đừng buông ra. Vương Nhất Bác dùng sức một chút, Tiêu Chiến đã trèo lên đứng ở bên cạnh cậu, một cánh tay còn bấu chặt thanh trụ lan can, hỏi Vương Nhất Bác: "Chỗ này có thể đứng vững hả?"Vừa rồi khi đôi tay nhỏ bé mềm mềm của anh đưa ra, Vương Nhất Bác đã nhìn thấy một vòng đỏ trên cổ tay anh rồi, giờ phút này cậu vừa xót xa lại vừa ân hận mà kéo tay phải Tiêu Chiến, cuộc vui cũng chẳng buồn đoái hoài gì đến nữa, hai bàn tay đều vòng lên, ngón cái xoa nhẹ cổ tay của anh, oán giận nói: "Sao anh không bảo em nhẹ chút hả, em xiết đỏ cả tay anh rồi đây này."Tiêu Chiến lại nói: "Nhẹ một chút thì tuột tay mất, xong rồi em định đi đâu tìm anh hả?"Vương Nhất Bác nâng cổ tay Tiêu Chiến lên bên môi, thổi phù phù làm cho anh nổi hết cả da gà: "Vậy cũng không thể dùng lực quá lớn thế này được, đây là bàn tay quen cầm cuốc của em, đã bao giờ được cầm một thứ nhỏ bé thế này đâu?"Tiêu Chiến đỏ mặt, tay trái vô thức buông cột định đánh người ta, nhưng chân lại không giẫm được lan can, thế là sợ hãi kêu lên một tiếng, chỉ có thể nhào vào lòng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt ôm chặt anh, áp sát vào bên tai Tiêu Chiến, học đoạn kịch mà Thương Lang vừa hát."Có một chút người nói ta giả vờ quá giống,Khẽ tát nhẹ ta một cái,Chuyện cho tới giờ ta vẫn chưa hề quên,Cô gái ơi sao phải điên cuồng thế....."Xe la đi qua một cái hố nhỏ, kéo Tiêu Chiến từ trong ký ức trở về. Anh không quan tâm đến cái mông vừa bị nảy đau của mình, chỉ chăm chăm vuốt lồng ngực đang đập điên cuồng của mình, quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác. Cậu ấy nhất định cũng nhớ rõ ngày hôm ấy, ngày mà hai người ở trên lan can tầng trên quấn vào nhau lảo đà lảo đảo. Chỉ là Tiêu Chiến là Thôi Oanh Oanh của Vương Sinh của y, chứ không phải là Tiểu Hồng Nương. Vương Nhất Bác cũng xoay người sang nhìn Tiêu Chiến, nhìn chăm chăm vào mắt anh mà hát tiếp:"Ta đã muốn tính toán với người từ lâu,Hôm nay gặp mặt cớ sao không tiếp lời?Muội muội, ta thấy,Người là một cô nương vong tình." Tỏa thấy mặt cha mình sắp đỏ nhỏ ra máu đến nơi, lại nhìn sang Vương Nhất Bác, thấy y bình tĩnh ngắm Tiêu Chiến, khóe môi hơi nhếch lên cười, vì nụ cười này mà trên mặt hiện lên một dấu phẩy nhỏ. Bàn tay không cầm dây cương của Vương Nhất Bác đặt trên đầu gối của cái chân đang co lại, Tiêu Chiến im lặng không phát ra tiếng, lại đột nhiên kéo cái tay đó của Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác thấy anh run run cất tiếng hát, vẫn là hát tiếp đoạn trong Tần Tuyết Mai ấy."Hôm nay so không được với thời gian năm ấy,Hai ta tuổi đã lớn thân đã dài,Huống hồ là vợ chồng còn chưa bái đường...."Tiêu Chiến còn chưa hát xong, Vương Nhất Bác đã ném vèo dây cương về phía Tỏa, Tỏa cuống quýt bắt lấy, rồi thấy Vương Nhất Bác bổ nhào vào người Tiêu Chiến, ôm thật chặt cha nó vào trong lòng. Xe la gánh sức nặng của hai người dồn về một bên, phát ra một tiếng cót két không rõ.Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác ghé sát vào tai anh, vội vàng nói: "Bái! Tối nay trở về chúng ta bái đường luôn! Bái đường xong anh không thể đổi ý nữa, anh đã là người của em rồi."Tiêu Chiến cũng dùng hết sức siết chặt lấy Vương Nhất Bác: "Sống là người của em, chết là quỷ của em."Tỏa hết hồn cằm muốn rớt xuống đất đến nơi, nó giật mạnh dây cương một cái, giữa tiếng kêu đáng sợ của con la vội vàng hỏi: "Ai muốn chết cơ?"Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ ra Tỏa còn đang ngồi ở phía sau, nhất thời thẹn quá hóa giận, trách mắng: "Lái xe của con đi, hỏi ít thôi!" Người thì vẫn đang đu trên người Vương Nhất Bác.Tỏa hậm hực vâng dạ, ngoan ngoãn ngồi lại.Vương Nhất Bác khe khẽ hỏi Tiêu Chiến, anh định khi nào nói cho Tỏa biết. Vương Nhất Bác không coi Tỏa như trẻ con, không muốn lừa gạt Tỏa, trong lòng Tiêu Chiến càng vui vẻ. Anh vân vê lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói: "Anh sẽ chọn một thời điểm để nói với nó, em yên tâm."Xe la nghiền từng tấc đất vàng, đi qua cánh đồng lúa mạch, băng qua cây cầu nhỏ trên dòng suối; vòng qua dãy núi, đạp lên bóng liễu, chầm chậm đi qua từng dặm từng dặm đường.Tỏa hỏi: "Cha, còn bao lâu nữa thì chúng ta tới?"Vương Nhất Bác nói: "Sắp rồi."
- Tbc -
Xin lỗi mọi người thật nhiềuuuuuuu vì ngâm giấm truyện đến tận bây giờ, trong tuần sau mình sẽ dịch nốt chương cuối TvT Cảm ơn mọi người vì vẫn chờ đợi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com